Ma Đế Quân
Chương 13 Khai Mạch Cảnh
Khi Khai Mạch cảnh thành công là hắn sẽ có thêm 20 điểm tích lũy, mà hắn thấy trong Đế quân thương hành, một viên Phách Căn đan trị giá 25 điểm, có thể tinh lọc linh căn của hắn.
Khi tinh lọc xong chắc chắn linh căn sẽ được đề cao thêm một phần!Hắn biết tư chất của mình đang quá kém cỏi, nên nếu có thể, hắn nhất định phải cải thiện.Lý Mỵ Nương hàng ngày khi dùng thần thức đảo qua xem hắn có ổn không cũng là phải tán thán trong lòng.Tiểu phu quân này của nàng đúng là một tên cuồng tu.
Hơn nữa bộ tâm pháp song kiếm kỹ mà hắn vẫn đang tập luyện hàng ngày kia cũng không hề đơn giản.
Kể cả dao động linh khí mà hắn tỏa ra khi tu luyện chân khí cũng làm nàng sợ hết hồn.
Mỗi khi hắn tu luyện là linh khí trong thiên địa cứ như bị cuốn hết về phía hắn vậy.
Một đứa trẻ như hắn sao lại có những công pháp và tâm pháp cường đại cỡ này?Mà khi Lâm San San nói trước khi nhập môn hắn là tự Khai Minh, tự tu luyện thì nàng còn hãi hùng hơn nữa.Lần trước nàng còn cố tình định đem một cuốn tâm pháp Linh giai ra lén cho hắn tu luyện đấy, nhưng mà khi nhìn hắn tu tập bộ song kiếm kỹ kia thì nàng cảm thấy như nông dân gặp phải địa chủ vậy.Lý Mỵ Nương có một tiểu nha hoàn bị câm, tên Tiểu Phi, chính là nữ tử hay đem cơm cho Thanh Ngọc.
Tiểu Phi cũng đã theo Lý Mỵ Nương gần như cả cuộc đời rồi, đến nay cũng là tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
Nhiều lần Mỵ Nương muốn nàng tự lập môn hộ, trở thành Trưởng lão, cai quản một phong nhưng Tiểu Phi nhất quyết không đồng ý.
Những việc Thanh Ngọc làm ở đây không thể tránh khỏi ánh mắt của hai người rồi, nhưng mà Tiểu Phi chắc chắn sẽ không nói gì ra ngoài, nên nàng cũng an tâm.Trong Mẫu Đơn phong có trận pháp ngăn cách thần thức, nếu có biết thì chắc cũng chỉ có hai vị Thái thượng Trưởng lão biết thôi, nhưng họ hoàn toàn không nhắc gì tới Thanh Ngọc cả.…Thái thượng Trưởng lão Đàm Bách Hương lúc này thì lại đang ngồi cùng với Trương Phù Hoa - Trương ma ma của Thanh Ngọc ở trước trong một trúc lâu trên đỉnh Lãnh Vân phong.
Bà khẽ thở dài:- Ai, đúng là một tiểu tử quật cường.
Đến cả ta cũng phải nổi lòng yêu tài rồi.Trương Phù Hoa ở bên cạnh, thì thào khẽ nói:- Bé con của muội mà lại.- Muội không định giúp đỡ hắn một chút sao?Trương Phù Hoa lại thở dài:- Nếu cứ dựa mãi vào người khác thì đến cùng chỉ tạo thành một con hổ không biết dùng móng thôi.Đàm Bách Hương gật gù:- Muội nói cùng phải.
À, mười mấy năm sau gần đây có một bí cảnh mở ra đấy, chỉ có dưới Trúc Cơ mới được đi vào mà thôi.
Cốc ta lại vừa vặn có 10 danh ngạch.Trương Phù Hoa nhìn Đàm Bách Hương, cười cười:- Tỷ muốn gì, nói đi, đừng chơi câu cá với muội.
Muội biết tỷ cũng dịch dung, đừng đòi muội Trú Nhan dịch, muội không cho đâu.- Ài, xem nào, giờ mà ước gì ta cũng có một viên Côn Thừa đan thì tốt bao nhiêu.Trương Phù Hoa quay sang nhìn nàng một chút rồi nói:- Thành giao.Nói xong đến đây, Đàm Bách Hương nghiêm chỉnh trở lại:- Trong bí cảnh nguy hiểm đầy rẫy, hơn nữa cốc ta và Mai Dương tông vốn như nước với lửa, muội không lo lắng sao?…Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nửa năm sau.Cuộc sống của Thanh Ngọc vẫn y nguyên như cũ, chưa có gì thay đổi, chỉ là bây giờ nếu so với nửa năm trước thì hắn đã cường đại hơn nhiều lắm.Hàng ngày vẫn là vị tỷ tỷ đó đúng giờ mang tới hai bữa cơm để trước cửa trúc lâu, rồi lại quay mặt đi không nói câu nào.
Chỉ đến khi biết được vị tỷ tỷ đó là Kim Đan trung kỳ thì Thanh Ngọc hết hồn hết vía!May mà chưa chọc đến nàng.Thanh Ngọc cũng đã quen, cũng chẳng đoái hoài đến nàng, mỗi khi gặp nhau thì khách khí hơn mà thôi.Vườn linh thảo dưới sự dày công chăm sóc của Thanh Ngọc thì đã trở nên tươi tốt hơn nhiều, đến nỗi thi thoảng Lý Mỵ Nương dùng thần thức đảo qua vẫn là có một phen giật mình.Hắn học chăm sóc linh dược ở đâu vậy?Sáng sớm tinh mơ.Mấy ngày trở lại đây Thanh Ngọc tu luyện vô cùng chăm chỉ, vì hắn khi tu luyện Hồng Mông Kinh đã cảm nhận thấy được bình cảnh rồi.
Nhưng bình cảnh này mãi mà hắn không thể nào bứt phá qua được, như một vách ngăn chắc chắn vậy.
Hắn biết, chỉ cần vượt qua rào cản này là hắn sẽ trực tiếp bước vào Khai Mạch cảnh.Hôm nay, hắn ngừng đả tọa từ sớm, và quyết định làm liều một phen.Khi mặt trời vừa lên, Thanh Ngọc cởi y phục, men theo dòng suối lại bước đến bên ghềnh đá dưới thác nước.
Hôm nay nhất định hắn phải đột phá quan cảnh này.Hắn biết dục tốc bất đạt, nhưng mà tu luyện vốn dĩ nghịch thiên mà đi, nếu bản tâm không dám làm, thì không biết bao giờ mới có thành tựu.Một bên, Lý Mỵ Nương khi vừa dùng thần thức đảo qua mà hãi hùng khiếp vía.Hắn muốn làm gì vậy? Muốn chết à!Nàng vừa thu công đứng dậy, dùng thần thức đảo qua thì đã thấy hắn gầm lên một tiếng nhẹ, từ trên ghềnh đá nhào thẳng vào dưới chân thác nước đang chảy cuồn cuộn.Dòng nước từ trên cao chảy xuống mang theo áp lực mạnh mẽ áp xuống thân mình Thanh Ngọc.
Hắn gào lên đau đớn, trên lưng bị thác nước ập vào mà da đã ửng đỏ.
Dù vậy, hắn vẫn cắn chặt răng đứng im không nhúc nhích, vừa vận chuyển Hồng Mông Kinh, vừa từ từ thi triển ra động tác của Lực Đỉnh.1 động tác.2 động tác.3 động tác.Thanh Ngọc biết chỉ cần đứng ở đây thực hiện được động tác thứ tư của Lực Đỉnh là hắn sẽ đánh vỡ được bức tường ngăn kia, tiến vào Khai Mạch cảnh.Nhưng có vẻ như hắn hơi bị quá sức.Nước từ trên cao vẫn từng giây từng phút dội xối xả vào người Thanh Ngọc.- Không được, ta không cam tâm sống cuộc sống tầm thường.
Ta phải mạnh mẽ mà đứng lên.Trán hắn lúc này đang gằn lên từng tia từng tia máu, nhưng trông hắn lại bình tĩnh lạ thường.
Lòng hắn lẩm nhẩm.- Chưa cố gắng thì làm sao biết không thể thành công.
Có chút khó khăn đau đớn này mà cũng đòi làm khó ta sao.Thanh Ngọc hét dài một tiếng, đánh ra động tác thứ tư!Ầm!Trái tim Thanh Ngọc bỗng dưng đập nhanh hơn, co bóp mạnh hơn, từng luồng từng luồng phù văn Hồng Mông từ trái tim hắn bắt đầu diễn sinh ra vô số phù văn nhỏ hơn, thấm dần vào thân thể hắn, khiến cho Thanh Ngọc phải chịu sự đau đớn khó tài nào mà diễn tả.Nhưng khóe miệng bé nhỏ của Thanh Ngọc lại khẽ nhếch lên.
Hắn thành công rồi.Vừa nghĩ tới đây, hắn xoay lưng lại, ngả người ra, mặc cho mình rơi xuống dòng nước, hôn mê không còn biết gì nữa.Lý Mỵ Nương thấy vậy, thoắt một cái liền xuất hiện, vớt hắn đang ở trần từ dưới nước lên, đem lên bờ, sau khi dùng một đạo Dẫn Hỏa thuật hong khô y phục của hắn thì lại ôm hắn vào nhẹ nhàng đặt trên giường trúc.Nhìn cả thân hình còn đỏ bầm của hắn, nàng khẽ nói:- Đồ ngốc, tu luyện đến mạng cũng không cần nữa sao!Nói thì nói làm vậy, nhưng Lý Mỵ Nương vẫn là lấy từ nhẫn trữ vật ra một vài loại linh thảo, sau đó phất tay, một cái bồn tắm lớn được nàng mang ra.
Nàng dùng Dẫn Thủy thuật lấp đầy nước vào bồn tắm, lại dùng Dẫn Hỏa thuật đun cho ấm nước, rồi thả vài loại linh thảo vừa lấy ra vào bồn.Tươm tất đâu đó, nàng mới lại gần, cởi hết y phục của Thanh Ngọc xuống, sau đó vỗ vào cái mông nhỏ của hắn.- Cái tội lần trước dám cởi đồ ta, lần này ta cũng cởi đồ ngươi.
Hừ, con giun nhỏ.Nàng mang hắn bỏ vào trong bồn nước, sau đó nhìn hắn một lát, khẽ đỏ mặt, rồi chợt biến mất, như thể nàng chưa từng xuất hiện vậy.Một lúc sau, Thanh Ngọc giật mình tỉnh lại, hắn giật mình thấy mình đang ngồi trần truồng trong bồn nước thuốc.Hắn hỏi Ly Ly ngay: “Ly Ly, ai vừa bỏ ta vào đây vậy”- Thưa thiếu gia, là Lý Mỵ Nương.- Cái gì!Thanh Ngọc nghe đến đây mà toát mồ hôi hột, trong đầu tưởng tượng ra cảnh một bà lão khòm khèm, lưng còng vừa tụt quần áo hắn vừa cười một cách bỉ ổi.Thôi.
Toang.Thanh Ngọc không dám nghĩ tiếp nữa, hắn lắc lắc đầu rũ sạch mấy suy nghĩ đó ra khỏi đầu.Hóa ra là Lý Mỵ Nương.
Vậy thì mấy cuốn sách và đan dược lần trước cũng là do nàng mang đến rồi.
Khoan đã, ở trong tấm địa đồ của Vạn Hoa cốc kia ghi Mẫu Đơn phong là nơi Cốc chủ ở.
Mà Cốc chủ lại là Lý Mỵ Nương, vậy hóa ra người trong lầu các bằng Huyền Ngọc kia chính là nàng!Thì ra nàng ở gần mình như vậy!Từ nhà trúc của Thanh Ngọc cũng có thể nhìn thấy lầu các của nàng.
Cũng chỉ vài trăm bước chân mà thôi.Từ từ đã.Mùi hương này.Thanh Ngọc đứng dậy, mũi ngửi ngửi mùi hương còn lưu lại trong phòng.
Trong phòng vẫn còn mùi hương thoang thoảng này, lần trước lúc Thanh Ngọc mới tới cũng đã ngửi được mùi hương này trên chăn gối.Hắn nhớ ra rồi!Mùi hương này là mùi hương trên người tỷ tỷ kia, vị tỷ tỷ ở ruộng thuốc mà mình đắp thuốc cho nàng..