Ma Đế Quân
Chương 103 Mỵ Hoàng Thụy Xà
Nhưng Hỏa Nham Thù Mẫu đâu có thể cho Thanh Ngọc vừa ý? Nó liên tiếp chăng ra vô số sợi tơ từ bốn phương tám hướng, muốn vây kín đường tiến lên của hắn.
Sau đó, từ trong miệng nó tụ hội chân khí, bắn ra hơn trăm chiếc nanh nhọn vào phía Thanh Ngọc, không chừa lại lối thoát nào.Thanh Ngọc dùng đoản kiếp liên tiếp chống trả, nhưng tự nhiên thức hải lại đau nhói, lập tức bị dính vào đống tơ nhện nóng bỏng kia.
Hóa ra con nhện này còn có khả năng công kích thần hồn vô cùng mạnh mẽ.Hai chiếc nanh nhọn cuối cùng lao đến Thanh Ngọc không kịp đón đỡ, liền xuyên qua ngực hắn, trúng thẳng vào hậu tâm.
May sao có Đạo Nguyên phù văn bao bọc lấy xung quanh trái tim, nên Thanh Ngọc mới thoát được một kiếp, nếu không thì đã thân tử đạo tiêu rồi.Thanh Ngọc không ngờ con yêu thú Nguyên Anh trung kỳ này lại kinh khủng như thế, toan tính vô cùng thông minh, không hề kém nhân loại chút nào.Lưng hắn bây giờ bị một tràng tơ nóng bỏng cuốn lấy, không tài nào giãy ra ngoài được.
Nếu để cho con nhện này phóng ra một đợt nanh sắc nữa, Thanh Ngọc chết không phải nghi ngờ.Vô Trần Hỏa đang trong giai đoạn tiến cấp, không thể sử dụng, nên Thanh Ngọc chỉ đành cách không chém ra vô số Cửu Hoang Trảm về phía con nhện kia, sau đó lại thi triển Vọng Nguyệt Trảm cắt đứt số tơ nhện sau lưng này, lộn nhào rơi xuống đất.Con Hỏa Nham Thù Mẫu rít lên từng tiếng bén nhọn vì mưu tính của nó không thành, sau đó dồn chân khí vào cái bụng to lớn đằng sau, có vẻ định tung ra sát chiêu cường đại.Thanh Ngọc biết trận chiến đã đến hồi kết, nếu không nhanh chóng lên thì không còn cơ hội.
Dứt khoát tung thanh đoản kiếm lên không, sau đó hai tay hắn nắm chặt trường kiếm, đầu tiên thi triển Toái Hồn Đao công kích thần hồn con nhện, sau đó chém xuống sát chiêu Toái Tinh Trảm của mình.Một đường kiếm khí nặng nề màu trắng tinh mang theo lôi điện lập lờ xé tan khoảng không, rồi bổ trúng người con Hỏa Nham Thù Mẫu.
Mặc dù thân thể nó vô cùng cứng rắn, nhưng cũng bị đè bẹp xuống một khoảng sâu dưới nền đất, trên lớp vỏ lưng đã bị nứt ra một đoạn.
Con nhện gào lên một tiếng rít đau đớn, cả thần hồn lẫn thể xác nó đều bị thương nghiêm trọng.Thanh Ngọc cũng phải thầm than con nhện này có lực phòng ngự ghê gớm, nhanh chóng dốc chút hơi tàn bay tới chộp lấy đoản kiếm, rồi phi thân lại chọc vào sáu con mắt to lớn kia.Hỏa Nham Thù Mẫu kêu gào từng hồi đáng sợ, trước khi nó chết còn dùng một cái chân nhọn cắm xuyên qua bụng Thanh Ngọc làm hắn phun ra máu vàng kinh dị.Thanh Ngọc sử dụng toàn bộ chân khí của mình để thi triển Toái Tinh Trảm đã là cố gắng hết sức, giờ lại bị con nhện đâm trọng thương, đang nguy trong sớm tối, chuẩn bị hôn mê.Thúy An thấy vậy, nhanh chóng tiến lại gần, rút Vương khí hình cây roi của nàng đánh đứt cái chân của Hỏa Nham Thù Mẫu, sau đó kéo thân thể Thanh Ngọc ra.Tiểu Hôi tới gần, dùng móng vuốt của mình cào ra một viên nội đan, sau đó thu vào đưa cho Tiểu Long, rồi mới cõng Thúy An và Thanh Ngọc đi tìm động phủ chữa thương.…Lần hôn mê này của Thanh Ngọc kéo dài những bảy ngày mới tỉnh lại.
Khi hắn mở mắt đã thấy lưng con gấu mập kia đang ngồi lù lù một bên, còn Thúy An thì đang nắm lấy tay hắn mà kêu lên:- Chủ nhân, người tỉnh rồi, dọa em lo lắng muốn chết.Thanh Ngọc mỉm cười, tỏ vẻ không sao, rồi bắt đầu vận chuyển Đạo Nguyên Kinh chữa thương.
Lại là một lần trải qua sinh tử chi cảnh, độ thấu hiểu của Thanh Ngọc đối với Chân Đạo lại tăng một phần.Ai cũng tự truy cầu Đại Đạo cho riêng minh, Thanh Ngọc cũng vậy, kể cả yêu thú cũng vậy.
Mạnh được yếu thua, cường giả luôn luôn là người có đạo lý.Ngươi mạnh, thì ngươi có thể quyết định cả sự sống chết và vận mệnh của người khác.Thực ra trong hoàn cảnh đối chiến sinh tử với con Hỏa Nham Thù Mẫu Thanh Ngọc hoàn toàn có thể sử dụng Vương giáp hộ thân, nhưng hắn lại không dùng.
Vì Thanh Ngọc lúc đó đã mơ hồ bắt được một tia Ma kiếm chi khí, nên muốn tự mình lĩnh hội.Con đường tấn công chủ yếu của Thanh Ngọc là kiếm thuật, nên hắn rất cần tia cảm ngộ này.…Tiếp theo ba tháng sau đó, Thanh Ngọc chỉ hoàn toàn ngồi im một chỗ, không ăn không uống, bình tâm tĩnh khí mà suy diễn ra loại ma kiếm khí kia.Thanh Ngọc mở mắt, hắn đã gần chạm được tới cái ranh giới ấy rồi, nhưng không tài nào cảm ngộ ra được.
Hắn quyết định lại tiếp tục đi tìm yêu thú mà lịch luyện.
Lần này Thanh Ngọc không để Thúy An ở ngoài nữa, mà đưa nàng cùng Tiểu Hôi vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ với lục nữ trong đó, dặn nàng chăm sóc A Lan.Bên ngoài chỉ còn Thanh Ngọc và Tiểu Long, xông pha trong Yến Tử sơn mạch bao la rộng lớn vô biên vô tận.Một ngày này, Thanh Ngọc sau khi chiến đấu với một con Tử Tiêm Thiềm Nguyên Anh sơ kỳ xong thì bất ngờ lại ngửi thấy được một mùi hương thơm nhàn nhạt từ nơi xa.Âm thanh của Ly Ly bỗng vang lên trong đầu Thanh Ngọc:- Ai, cuối cùng nữ nhân này cũng tới đây.Thanh Ngọc hỏi:- Nữ nhân nào?- Nữ nhân muốn quyến rũ chàng.
Chàng xem mà làm đi, thiếp không biết đâu.Giọng điệu Ly Ly mang theo vẻ ghen tuông nồng đậm vang lên, còn Thanh Ngọc sững sờ, tự hỏi số mình tốt đến vậy sao? Đứng im mà cũng có nữ nhân đến quyến rũ?Bỗng nhiên, tòa Ma cung trong thức hải Thanh Ngọc lại hiện ra một bóng hình khác.
Một cung trang nữ tử đeo chiếc mặt nạ hình hồ ly nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Cửu Đỉnh Tháp.
Khác với vẻ yêu mị ma quỷ của Ly Ly, nữ nhân này lại mang theo dáng vẻ đoan trang thoát tục, không nhiễm khói lửa nhân gian.Thanh Ngọc có hơi giận dữ, trong thức hải của mình là cái chợ hay sao mà người ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?Âm thanh của hắn vang lên trong Ma cung:- Ngươi là ai? Tới đây có mục đích gì?Cung trang nữ nhân kia lập tức tháo chiếc mặt nạ hồ ly ra, để lộ dung nhan của nàng.Đây là một tiên tử, không, phải gọi là thánh nữ mới đúng.
Mái tóc vàng xoăn rối tự nhiên, trải dài chấm đến ngang hông.
Khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, minh diễm đoan trang, mi mục như họa, không có chút góc chết nào.
Ánh mắt thanh lãnh, sâu bên trong ẩn chứa vô vàn nhật nguyệt tinh tú, toát ra vẻ phong kiều thủy mị.
So với Ly Ly thiên kiều bá mỵ, mê đảo chúng sinh thì nàng này lại mang trong mình tư thái đoan trang kiều diễm, thần thánh mà không dung tục.Toàn thân thể nàng phát ra linh quanh màu trắng mờ, trên cánh tay thon kia còn có những đạo thần văn lưu chuyển liên hồi.
Một chiếc đai lưng quấn quanh eo, bó buộc một vòng đo tinh mỹ, càng tôn lên thêm khuôn ngực căng tràn, như thể muốn bung lớp lụa mềm mà tràn ra ngạo nghễ.
Nàng rất cao, nhưng vì bộ cung trang nên Thanh Ngọc không thể đánh giá được đôi chân kia, chỉ biết bờ mông cũng căng tròn, rất hợp với tính cách của hắn.Không để nàng kịp nói câu gì, hai sợi dây xích theo tâm niệm Thanh Ngọc từ trong không gian hiện ra, trói chặt hai tay hai chân của nàng lại, rồi một lực đẩy ném nàng vào trên Ma tọa, đến trước mặt Ly Ly đang ở đó.
Đây là thế giới thức hải của Thanh Ngọc, dù có là ai thì cũng phải bị áp chế hoàn toàn, nhất là ở trong phạm vi tòa Ma cung.
Ma cung này được xây dựng theo hiểu biết về Ma Đạo của Thanh Ngọc, sức mạnh áp chế của nó là không thể nghi ngờ.
Cung trang nữ nhân kia cũng không hề kháng cự, chỉ nhẹ nhàng tới nắm lấy cánh tay Ly Ly, chậm rãi ngồi xuống.Ly Ly nói:- Chàng làm chuyện của chàng đi, bọn thiếp tâm sự một chút.Thanh Ngọc còn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện trong kia ra sao thì đã thấy hai nàng nhìn nhau, hình như đang trao đổi gì đó mà hắn không nghe thấy được.Kỳ quái!Đứng im cũng bị gái rơi vào đầu!Thật là khó hiểu!Khi Thanh Ngọc định thần lại thì trong mũi vẫn còn ngửi thấy được mùi hương thơm nhàn nhạt thi thoảng đâu đây.
Mùi hương này rất kỳ lạ, không phải do yêu thú phát ra, nên Thanh Ngọc cũng đi theo mà tìm kiếm xem có chuyện gì.Đi mãi cho đến một lúc, Thanh Ngọc mới thấy một con rắn màu đỏ khổng lồ đang tranh đấu cùng một con bò đen có ba chiếc sừng.
Hai thú đang vô cùng điên cuồng, tấn công lẫn nhau, cả người chúng đều tràn đầy vết thương, xem ra đã sắp không xong rồi.
Thanh Ngọc để ý một chút, con rắn kia là Mỵ Hoàng Thụy Xà, tu vi Thừa Đỉnh kỳ đỉnh phong, đã sắp tiến giai lên Hợp Thể kỳ rồi.
Còn con bò đen ba sừng kia, Tam Giác Man Ngưu, tu vi Thừa Đỉnh hậu kỳ.Không ngờ ở nơi rừng hoang núi thẳm này cũng có đại yêu Thừa Đỉnh kỳ tồn tại.Không đúng!Nếu vậy chắc chắn quanh đây phải có thứ gì đó hấp dẫn hai con đại yêu này tranh đấu.
Thanh Ngọc nhanh chóng lắc người dò tìm xung quanh.
Hai con yêu thú kia cũng mặc kệ Thanh Ngọc, không để hắn vào mắt.
Một con kiến hôi Kim Đan mà thôi, thổi một hơi là chết.Hóa ra là một đầm nước, bên trong có một ngọn Thiên Tầm Phù Dung Hoa vừa mới thành thục.
Thiên Tầm Phù Dung Hoa là một loại Đế dược, có khả năng tinh lọc linh căn, cường thân kiện thể, hơn nữa tác dụng đặc biệt vô cùng to lớn với yêu thú.
Bởi vì khi hóa hình xong mà được ăn một hạt của loài hoa này thì sẽ chân chính biến thành nhân loại, đan điền không còn chút yêu khí nào, mà được chuyển hóa toàn bộ thành chân khí, trở thành một tu sĩ loài người.Yêu thú khi cường đại vẫn luôn luôn mong muốn được hóa hình, bởi vì chân chính biến thành người có nhiều lợi ích.
Các công pháp tâm pháp đỉnh cấp, các loại pháp bảo pháp khí đều có rất nhiều trong thế giới nhân loại, mà những thứ đó yêu tộc không hề có hay tạo ra được.
Cái nữa là hình dáng nhân loại sẽ dễ dàng cảm ngộ quy tắc thiên địa và đại đạo hơn nhiều so với bản thể yêu thú..