Ma Đầu
Quyển 1 - Chương 6: Mộng
Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc nhìn nhau một cái, cuối cùng lưu lại Lạc Kiến Bắc đưa Tiểu Trúc trở về, Lạc Kiến Đông một mình đi phục mệnh.
Lạc Kiến Đông vào viện của chủ tử, đèn thư phòng vẫn sáng, đưa tay gõ cửa, nghe thấy đáp lại mới khom lưng đi vào.
Lạc Thịnh Vũ đứng trước bàn dài, một tay cầm chuôi bảo kiếm, chính là Đoạn Thủy kiếm vừa nãy không thể nghi ngờ. Ngẩng đầu liếc mắt nhìn người tới, nói: "Sự tình thế nào?"
Lạc Kiến Đông nói: "Người chủ tử phái đi đã trở lại... Nhưng không thu hoạch được gì."
Lạc Thịnh Vũ đặt Đoạn Thủy kiếm trên bàn, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ngồi xuống trầm mặc một lát, nói: "Coi như ma đầu họ Mạnh thật sự đã chết, nhưng ngay cả thi thể cũng tìm không được? Chẳng phải là đáng ngờ?" Nói xong dừng một chút, lại nói: "Người phái đi Sở gia đã trở lại?"
Lạc Kiến Đông gật đầu nói: "Người lén phái đi Sở gia cũng đã trở lại, Sở gia tựa hồ cũng không có thu hoạch, mấy ngày nay còn mỗi ngày phái người đến đáy Vân Thiên cốc tìm."
"Chứ không phải là che giấu tai mắt người khác?" Lạc Thịnh Vũ nhíu nhíu mày, suy nghĩ nói.
"Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, có điều, Sở trang thủ vệ nghiêm ngặt, không dễ dò xét, đến nay không phát hiện người nào khả nghi."
Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, nghĩ đến Sở Diệu Y vừa rồi vội vàng chạy đi, ngón tay gõ bàn, nói: "Mà thôi, chuyện này tự ta có tính toán, việc ta phân phó ngươi kia làm tốt là được, ngươi đi xuống đi."
Lạc Kiến Đông khom lưng lui ra ngoài, lúc ra ngoài vừa vặn gặp được Lạc Kiến Bắc trở về, hai người liền cùng nhau về viện.
Lạc Kiến Bắc nói: "Vừa rồi ta đưa phu nhân trở về, cảm thấy có chút kỳ quái."
"Cái gì kỳ quái?"
"Phu nhân là tiểu thư Sở gia, trên giang hồ cũng kể rằng Sở tiểu thư thích hành hiệp trượng nghĩa, nhưng vừa rồi trông bước chân phu nhân, lại không giống như là có căn cơ võ công gì."
Lạc Kiến Đông gật gật đầu, nói: "Ngươi nhìn ra, chắc hẳn chủ tử cũng nhất định phát giác rồi."
"Còn nữa..."
"Sao vậy?"
Lạc Kiến Bắc sờ sờ mũi, tựa hồ không biết nói như thế nào, "Chính là thấy rằng cảm giác trên người phu nhân rất kỳ quái... Có chút dường như mâu thuẫn."
Lạc Kiến Đông lắc lắc đầu, không nói cái gì.
Tiểu Trúc trở về viện của mình, không thể thiếu bị Lục Hoàn mắng một trận, hỏi mình hắn đi đâu, đêm hôm khuya khoắt chạy loạn khắp nơi, để người phát hiện thì biết làm thế nào?
Tiểu Trúc thành thật đứng, đếm ngón tay không lên tiếng. Đột nhiên nghĩ đến bộ dáng Lạc Thịnh Vũ tức giận vừa rồi, cực kỳ đáng sợ, bây giờ chỉ cảm thấy Lục Hoàn tỷ nóng giận thật sự là rất dịu dàng...
Bị quở trách nửa ngày, lúc này mới tha hắn về phòng. Hắn buổi chiều ngủ rất lâu, vốn cho là mình sẽ ngủ không yên, ai biết nằm xuống không bao lâu đã mê man thiếp đi.
Hắn ngủ không yên, mơ rất nhiều. Trong mộng xung quanh có rất nhiều sương mù, trắng xóa không thấy rõ cái gì, đợi cho sương mù chậm rãi bớt đi, mới nhìn rõ, mình mặc cũng là một bộ quần áo màu lam, cái loại rất đơn giản. Tóc thật dài rối xõa xuống, cũng không cột tóc. Cầm trên tay một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng màu lam...
Tiểu Trúc cảm giác mình đang đứng trên mây, cúi đầu nhìn xuống không thấy rõ cái gì, tất cả đều rất nhỏ bé. Hắn không biết nên đi xuống như thế nào, có chút sốt ruột. Bỗng nhiên thân thể nghiêng ngả, dưới chân mềm nhũn, tựa hồ sắp ngã xuống.
Hắn muốn kêu, thế nhưng không phát được ra tiếng. Đột nhiên cánh tay bị người kéo một cái, cả người cũng không trũng xuống nữa. Ngẩng đầu coi, không khỏi mắt cũng mở to. Người giữ hắn kia rất cao, vẻ mặt lạnh lùng, chính là Lạc Thịnh Vũ không thể nghi ngờ.
Tiểu Trúc muốn mở miệng nói chuyện, gọi tên y, thế nhưng lại kêu không được. "Lạc Thịnh Vũ" rõ ràng quanh quẩn không ngừng trong óc, thế nhưng tựa như mở miệng liền quên, rất kỳ quái.
Nhưng vào lúc này, Lạc Thịnh Vũ bỗng nhiên dùng sức quăng hắn ra, hắn không kịp kêu, liền cảm thấy trái tim vọt khỏi cổ họng, rơi thẳng từ trên mây xuống.
Tiểu Trúc sợ tới mức bỗng nhiên mở mắt, chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cái loại cảm giác rơi xuống đó thật sự là mộng quá chân thực, loại cảm giác này thật sự là rất đáng sợ.
Thanh âm Tiểu Trúc đánh thức Lục Hoàn, đương nhiên lại là một trận chửi mắng. Tiểu Trúc chưa kịp sợ nữa, ngoan ngoãn nhận lỗi, sau đó tiếp tục ngủ.
Đêm mới qua phân nửa, bên kia Lạc Thịnh Vũ khoác áo khoác đẩy cửa thư phòng ra, Đoạn Thủy kiếm còn đặt yên trên bàn. Y cũng có một giấc mộng, rất kỳ quái, khiến y nghĩ mãi không hiểu, rất hoang đường.
Y mơ thấy Sở Diệu Y, ngay tại vị trí phòng vũ khí kia, cầm trong tay Đoạn Thủy kiếm nói kiếm này thật là đẹp mắt, nếu là của mình thì tốt biết mấy. Sau đó chính mình không biết làm sao, thuận miệng liền nói đưa Đoạn Thủy cho hắn. Sở Diệu Y tất nhiên cao hứng, đột nhiên liền giơ tay lên ôm lấy cổ mình, chủ động đưa đến nụ hôn.
Lạc Thịnh Vũ không có cự tuyệt, cảm giác dường như rất tốt, có chút say sưa trầm mê. Hôn mỹ nhân trong lòng mềm nhũn thân thể dán trên người y. Y đưa tay cởi quần áo của mỹ nhân ra, hôn cổ nàng. Thế nhưng vừa ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện Sở Diệu Y không biết khi nào trên mặt đeo một cái mặt nạ, màu bạc rất quỷ dị.
Lạc Thịnh Vũ nhíu mày, định nhãn nhìn lại không khỏi máy động trong lòng, kia đâu phải Sở Diệu Y, chính là ma đầu họ Mạnh ấy. Ma đầu họ Mạnh đó từ trước đến nay đều là một bộ quần áo màu lam nhạt, đeo trên mặt mặt nạ màu bạc, không cho người khác thấy tướng mạo của hắn.
Lạc Thịnh Vũ mở to hai mắt, hỏi sao lại là ngươi?! Người tựa trong lòng y lại không có kinh ngạc, quần áo nửa cởi, lộ ra cổ trơn bóng, nói vì sao không phải là ta, Đoạn Thủy kiếm vốn chính là của ta, vì sao không phải là ta?
Lạc Thịnh Vũ lập tức liền tỉnh, khoác áo đi thư phòng xem thanh Đoạn Thủy kiếm ấy. Y lấy Đoạn Thủy kiếm từ phòng binh khí đến thư phòng, cuối cùng để lại trên bàn mặc kệ. Lúc này nhìn ánh sáng màu lam nhạt ấy, chỉ cảm thấy một trận ác hàn quỷ dị.
..........
Tiểu Trúc buổi tối không ngủ ngon, buổi sáng lại dậy trễ. Bị Lục Hoàn tiến vào mắng non nửa canh giờ, đợi trang điểm xong, tóc vấn lên, quần áo mặc vào lúc này mới xem như xong.
Tiểu Trúc cũng không so đo, xoa xoa thái dương, đầu hỗn loạn. Nhưng tâm tình rất tốt, tính toán mình đã ở trong Lạc trang chừng mấy ngày, qua không lâu bữa tiểu thư có phải nên tới đón hắn, có thể đi hay không.
Tiểu Trúc đang nghĩ vui vẻ, thì có tiểu nha hoàn tiến vào nói, Lam phu nhân bày một vài đồ ăn tại hoa viên, mời mấy vị phu nhân đến ngắm hoa.
Lạc Kiến Đông vào viện của chủ tử, đèn thư phòng vẫn sáng, đưa tay gõ cửa, nghe thấy đáp lại mới khom lưng đi vào.
Lạc Thịnh Vũ đứng trước bàn dài, một tay cầm chuôi bảo kiếm, chính là Đoạn Thủy kiếm vừa nãy không thể nghi ngờ. Ngẩng đầu liếc mắt nhìn người tới, nói: "Sự tình thế nào?"
Lạc Kiến Đông nói: "Người chủ tử phái đi đã trở lại... Nhưng không thu hoạch được gì."
Lạc Thịnh Vũ đặt Đoạn Thủy kiếm trên bàn, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ngồi xuống trầm mặc một lát, nói: "Coi như ma đầu họ Mạnh thật sự đã chết, nhưng ngay cả thi thể cũng tìm không được? Chẳng phải là đáng ngờ?" Nói xong dừng một chút, lại nói: "Người phái đi Sở gia đã trở lại?"
Lạc Kiến Đông gật đầu nói: "Người lén phái đi Sở gia cũng đã trở lại, Sở gia tựa hồ cũng không có thu hoạch, mấy ngày nay còn mỗi ngày phái người đến đáy Vân Thiên cốc tìm."
"Chứ không phải là che giấu tai mắt người khác?" Lạc Thịnh Vũ nhíu nhíu mày, suy nghĩ nói.
"Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, có điều, Sở trang thủ vệ nghiêm ngặt, không dễ dò xét, đến nay không phát hiện người nào khả nghi."
Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, nghĩ đến Sở Diệu Y vừa rồi vội vàng chạy đi, ngón tay gõ bàn, nói: "Mà thôi, chuyện này tự ta có tính toán, việc ta phân phó ngươi kia làm tốt là được, ngươi đi xuống đi."
Lạc Kiến Đông khom lưng lui ra ngoài, lúc ra ngoài vừa vặn gặp được Lạc Kiến Bắc trở về, hai người liền cùng nhau về viện.
Lạc Kiến Bắc nói: "Vừa rồi ta đưa phu nhân trở về, cảm thấy có chút kỳ quái."
"Cái gì kỳ quái?"
"Phu nhân là tiểu thư Sở gia, trên giang hồ cũng kể rằng Sở tiểu thư thích hành hiệp trượng nghĩa, nhưng vừa rồi trông bước chân phu nhân, lại không giống như là có căn cơ võ công gì."
Lạc Kiến Đông gật gật đầu, nói: "Ngươi nhìn ra, chắc hẳn chủ tử cũng nhất định phát giác rồi."
"Còn nữa..."
"Sao vậy?"
Lạc Kiến Bắc sờ sờ mũi, tựa hồ không biết nói như thế nào, "Chính là thấy rằng cảm giác trên người phu nhân rất kỳ quái... Có chút dường như mâu thuẫn."
Lạc Kiến Đông lắc lắc đầu, không nói cái gì.
Tiểu Trúc trở về viện của mình, không thể thiếu bị Lục Hoàn mắng một trận, hỏi mình hắn đi đâu, đêm hôm khuya khoắt chạy loạn khắp nơi, để người phát hiện thì biết làm thế nào?
Tiểu Trúc thành thật đứng, đếm ngón tay không lên tiếng. Đột nhiên nghĩ đến bộ dáng Lạc Thịnh Vũ tức giận vừa rồi, cực kỳ đáng sợ, bây giờ chỉ cảm thấy Lục Hoàn tỷ nóng giận thật sự là rất dịu dàng...
Bị quở trách nửa ngày, lúc này mới tha hắn về phòng. Hắn buổi chiều ngủ rất lâu, vốn cho là mình sẽ ngủ không yên, ai biết nằm xuống không bao lâu đã mê man thiếp đi.
Hắn ngủ không yên, mơ rất nhiều. Trong mộng xung quanh có rất nhiều sương mù, trắng xóa không thấy rõ cái gì, đợi cho sương mù chậm rãi bớt đi, mới nhìn rõ, mình mặc cũng là một bộ quần áo màu lam, cái loại rất đơn giản. Tóc thật dài rối xõa xuống, cũng không cột tóc. Cầm trên tay một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng màu lam...
Tiểu Trúc cảm giác mình đang đứng trên mây, cúi đầu nhìn xuống không thấy rõ cái gì, tất cả đều rất nhỏ bé. Hắn không biết nên đi xuống như thế nào, có chút sốt ruột. Bỗng nhiên thân thể nghiêng ngả, dưới chân mềm nhũn, tựa hồ sắp ngã xuống.
Hắn muốn kêu, thế nhưng không phát được ra tiếng. Đột nhiên cánh tay bị người kéo một cái, cả người cũng không trũng xuống nữa. Ngẩng đầu coi, không khỏi mắt cũng mở to. Người giữ hắn kia rất cao, vẻ mặt lạnh lùng, chính là Lạc Thịnh Vũ không thể nghi ngờ.
Tiểu Trúc muốn mở miệng nói chuyện, gọi tên y, thế nhưng lại kêu không được. "Lạc Thịnh Vũ" rõ ràng quanh quẩn không ngừng trong óc, thế nhưng tựa như mở miệng liền quên, rất kỳ quái.
Nhưng vào lúc này, Lạc Thịnh Vũ bỗng nhiên dùng sức quăng hắn ra, hắn không kịp kêu, liền cảm thấy trái tim vọt khỏi cổ họng, rơi thẳng từ trên mây xuống.
Tiểu Trúc sợ tới mức bỗng nhiên mở mắt, chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cái loại cảm giác rơi xuống đó thật sự là mộng quá chân thực, loại cảm giác này thật sự là rất đáng sợ.
Thanh âm Tiểu Trúc đánh thức Lục Hoàn, đương nhiên lại là một trận chửi mắng. Tiểu Trúc chưa kịp sợ nữa, ngoan ngoãn nhận lỗi, sau đó tiếp tục ngủ.
Đêm mới qua phân nửa, bên kia Lạc Thịnh Vũ khoác áo khoác đẩy cửa thư phòng ra, Đoạn Thủy kiếm còn đặt yên trên bàn. Y cũng có một giấc mộng, rất kỳ quái, khiến y nghĩ mãi không hiểu, rất hoang đường.
Y mơ thấy Sở Diệu Y, ngay tại vị trí phòng vũ khí kia, cầm trong tay Đoạn Thủy kiếm nói kiếm này thật là đẹp mắt, nếu là của mình thì tốt biết mấy. Sau đó chính mình không biết làm sao, thuận miệng liền nói đưa Đoạn Thủy cho hắn. Sở Diệu Y tất nhiên cao hứng, đột nhiên liền giơ tay lên ôm lấy cổ mình, chủ động đưa đến nụ hôn.
Lạc Thịnh Vũ không có cự tuyệt, cảm giác dường như rất tốt, có chút say sưa trầm mê. Hôn mỹ nhân trong lòng mềm nhũn thân thể dán trên người y. Y đưa tay cởi quần áo của mỹ nhân ra, hôn cổ nàng. Thế nhưng vừa ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện Sở Diệu Y không biết khi nào trên mặt đeo một cái mặt nạ, màu bạc rất quỷ dị.
Lạc Thịnh Vũ nhíu mày, định nhãn nhìn lại không khỏi máy động trong lòng, kia đâu phải Sở Diệu Y, chính là ma đầu họ Mạnh ấy. Ma đầu họ Mạnh đó từ trước đến nay đều là một bộ quần áo màu lam nhạt, đeo trên mặt mặt nạ màu bạc, không cho người khác thấy tướng mạo của hắn.
Lạc Thịnh Vũ mở to hai mắt, hỏi sao lại là ngươi?! Người tựa trong lòng y lại không có kinh ngạc, quần áo nửa cởi, lộ ra cổ trơn bóng, nói vì sao không phải là ta, Đoạn Thủy kiếm vốn chính là của ta, vì sao không phải là ta?
Lạc Thịnh Vũ lập tức liền tỉnh, khoác áo đi thư phòng xem thanh Đoạn Thủy kiếm ấy. Y lấy Đoạn Thủy kiếm từ phòng binh khí đến thư phòng, cuối cùng để lại trên bàn mặc kệ. Lúc này nhìn ánh sáng màu lam nhạt ấy, chỉ cảm thấy một trận ác hàn quỷ dị.
..........
Tiểu Trúc buổi tối không ngủ ngon, buổi sáng lại dậy trễ. Bị Lục Hoàn tiến vào mắng non nửa canh giờ, đợi trang điểm xong, tóc vấn lên, quần áo mặc vào lúc này mới xem như xong.
Tiểu Trúc cũng không so đo, xoa xoa thái dương, đầu hỗn loạn. Nhưng tâm tình rất tốt, tính toán mình đã ở trong Lạc trang chừng mấy ngày, qua không lâu bữa tiểu thư có phải nên tới đón hắn, có thể đi hay không.
Tiểu Trúc đang nghĩ vui vẻ, thì có tiểu nha hoàn tiến vào nói, Lam phu nhân bày một vài đồ ăn tại hoa viên, mời mấy vị phu nhân đến ngắm hoa.
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi