Ma Đầu
Quyển 1 - Chương 39: Minh chủ
"Chủ tử...?" Lam Y ngẩn người.
Lạc Thịnh Vũ nói: "Ngươi đi nhìn chằm chằm Sở Diệu Y đi, giả ngây giả dại không hề gì, tìm ra thuốc giải cho ta."
"... Dạ." Lam Y giống như là có chút không cam lòng, răng cắn cắn môi dưới, do dự nửa ngày, nói: "Chủ tử, lúc ta vừa qua đây nhìn thấy Lạc Kiến Đông. Loại thuốc chủ tử sai Kiến Đông chuẩn bị đó..."
"Không nên hỏi chuyện không nên hỏi." Lạc Thịnh Vũ không nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên lan can đình.
"Chủ tử!" Thanh âm Lam Y cao hơn chút, nói: "Chủ tử, người làm như vậy căn bản không phải muốn kiềm chế người kia, chỉ có thể làm cho người càng lún càng sâu!"
Lạc Thịnh Vũ híp híp mắt, hoàn toàn không quan tâm giải thích của nàng, chỉ nói: "Xuỵt, nhỏ giọng chút, hắn mệt mỏi mới ngủ."
Lam Y hung hăng cắn môi, câu nói sau cùng cũng không nói liền quay người đi.
Lạc Thịnh Vũ một mình ngồi trong đình một lát, sắc trời hơi tối, ánh nắng chiều một mảnh đỏ rực, như đang cháy. Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lam Y, khinh thường cười cười.
"Chủ tử." Lạc Kiến Đông bưng một cái chén sứ qua đây, nói: "Thuốc sắc xong rồi."
"Đặt ở đây, ta cầm vào là được rồi." Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu. Mùi gay mũi thực sự có chút khó ngửi, nâng tay cầm chén thuốc bưng lên, liền về phòng.
Tiểu Trúc ngủ không ngoan, mới ra ngoài một chút như vậy đã đá mền, tựa hồ lại cảm thấy lạnh, nằm nghiêng rúc thành một đống, bộ dáng tội nghiệp.
Lạc Thịnh Vũ cười cười, đi qua vỗ vỗ người, nói: "Thuốc đã chuẩn bị xong, trước tiên dậy uống, nếu không lạnh càng khó uống."
Tiểu Trúc "rầm rì" hai tiếng, níu tay áo Lạc Thịnh Vũ cọ hai cái, có lẽ là cảm thấy nhiệt độ trên người Lạc Thịnh Vũ khá cao, coi là chăn kéo lên người mình.
Lạc Thịnh Vũ đành phải thuận theo hắn ngồi bên giường, lấy tay tô theo dung mạo hắn, mày dài đến tóc mai mắt phượng hơi dài, khuôn mặt khi ngủ có chút thả lỏng, khiến ngón tay y tựa như mê muội quyến luyến.
Tiểu Trúc cảm thấy trên mặt ngứa, cau mày nhưng mắt vẫn còn chưa mở, lắc đầu tránh né. Lạc Thịnh Vũ kẹp cằm hắn, không khỏi khẽ nói: "Thứ ta muốn lưu lại đều trốn không thoát."
Y nói xong liền phủ phục cúi đầu nhẹ nhàng hôn người đương ngủ say, lại nhẹ nhàng họa trên cánh môi ấy một hồi. Liền nâng tay gẩy, kéo vạt áo hắn ra, cổ áo nháy mắt liền nới lỏng lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, xương quai xanh cũng như ẩn như hiện.
Tiểu Trúc cảm giác dường như trên ngực đè ép vật nặng, đến mức thở không ra hơi, trên cổ còn vừa tê vừa ngứa, khiến hắn không thoải mái muốn trở mình, lại không động đậy được. Hai chân bị người tách ra, hạ thể chợt lạnh, rùng mình một cái. Lúc này mới khó chịu mở mắt ra.
"Ngươi..."
Lạc Thịnh Vũ nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của Tiểu Trúc, không kìm nổi lại hôn bờ môi hắn, làm đến mức hắn thở dốc thân thể xụi lơ. Chưa đợi người ta hoàn hồn, đã đỡ lấy hông hắn đâm thứ to lớn cứng rắn vào trong.
Tiểu Trúc kêu "a" một tiếng, âm cuối toàn bộ nghẹn trong cổ họng, hắn cũng không có chuẩn bị, mơ mơ màng màng đã bị tiến vào, khó chịu cau mày thiếu chút nữa rơi nước mắt. Há hốc miệng thở dốc nửa ngày, mới cảm thấy thích ứng chút.
"Ngươi sao lại như vậy... A!" Tiểu Trúc thở không nổi, vừa thẹn vừa giận, mới mở mắt đã bị người cởi hết quần áo, còn tựa như cố ý hung hăng đâm, làm cho hắn ngay cả câu cũng nói không xong.
.........
"Đừng làm, ta mệt mỏi quá." Mắt Tiểu Trúc cũng muốn nhắm lại, tựa vào trong lòng Lạc Thịnh Vũ. Ngón tay người nọ vẫn còn vuốt ve qua lại trên người hắn.
Vừa nói xong, người nọ lại càng táo tợn, lại dò ngón tay vào trong huyệt phía dưới, giống như là đào móc, xoay tròn quấy nhiễu qua lại.
"Ưm..."
Tiểu Trúc cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tiếng chất lỏng "xì xì" khiến hắn xấu hổ khuôn mặt cũng thiêu lên. Nhưng trên người vốn hết sức, còn bị người đè lại, không động đậy được.
"Đừng lo, chúng ta không làm, biết ngươi mệt mỏi." Lạc Thịnh Vũ rút ngón tay ra, kéo theo một ít dịch đục màu trắng, nhớp nháp. Tiểu huyệt sưng đỏ kia giống như là co giật, khép mở co rút mấp máy một cái, nhìn mà con ngươi y tối sầm.
Tiểu Trúc cảm thấy phía dưới lại nóng lên, có thứ chảy ra bên ngoài, cảm giác không thể rõ ràng hơn. Quay đầu, muốn đi kéo chăn đắp lên chính mình, vừa nhấc tay lại đụng phải tay Lạc Thịnh Vũ, vội vàng rụt lại.
Thanh âm Lạc Thịnh Vũ khàn khàn, khẽ cười, ôm hắn vào lòng, nói: "Ngươi cũng thích phải không?"
Tiểu Trúc không hiểu ra sao, theo sát ngón tay Lạc Thịnh Vũ lại đang che phủ bộ ngực hắn, cúi đầu nhìn lên lập tức kêu,"Ngươi! Đừng."
Người nọ vậy mà lại bôi bạch trọc trên tay lên người hắn, tựa hồ còn cảm thấy không đủ lại thò tay cắm vào phía sau hắn, kéo theo một ít chất lỏng bôi lên bụng hắn, còn nhẹ nhàng vuốt ve ở nơi đó.
Tiểu Trúc bị y làm cho thân thể run rẩy liên tục, vội vàng kéo chăn phủ lên người mình, ngay cả đầu cũng vùi vào.
"Xấu hổ?" Lạc Thịnh Vũ cười ha ha, thanh âm trầm thấp từ tính cách chăn cũng nghe được rõ ràng, "Ngoan, bộ dáng ngươi bây giờ rất đẹp, xấu hổ cái gì."
Lạc Thịnh Vũ nhìn hắn không xong, đẩy hắn, nói: "Ta đi chuẩn bị ít nước nóng cho ngươi." Dứt lời liền xuống giường đi ra ngoài.
Tiểu Trúc thở dài, đưa tay sờ sờ mặt mình, thật sự rất phỏng tay. Hắn cũng không có bản lĩnh da mặt dày như Lạc Thịnh Vũ, luôn là vẻ mặt tự nhiên nói một vài lời lung tung.
Nghĩ đến chính mình trần truồng nằm trên giường, liền muốn mau mau xuống đất cầm cái quần mặc vào. Nhưng vừa đứng lên, liền cảm thấy phía sau có chất lỏng theo bắp đùi xuống, nhất thời phía sau lưng cứng đờ, động tác cũng ngừng.
Còn chưa đợi hắn nghiến răng nghiến lợi, đã nghe cửa phòng "két" một tiếng, trong lòng nói hỏng rồi, lại nhanh chóng vọt về trong chăn.
Lạc Thịnh Vũ sửng sốt, ha ha bật cười, đóng chặt cửa, đi qua ôm hắn trong lòng, nói: "Sao lại xuống đất, hả?" Nói xong còn vươn tay đến phía dưới chăn sờ sờ lưng hắn.
Tiểu Trúc trừng mắt nhìn y một cái, nghe thấy có người gõ cửa, vội vàng kéo chặt chăn mền trên người, đánh tay người kia ra.
Vài thằng nhỏ mang thùng tắm tiến vào, đặt phía sau bình phong lớn, liền lui ra ngoài. Tiểu Trúc bị ôm cả chăn đi ra ngoài, vừa mới quay ra phía ngoài, liền nhìn thẳng. Thùng tắm bốc hơi nóng kia không phải cỡ bình thường...
Tiểu Trúc ngồi trong thùng tắm thở phào một cái, hơi có chút nóng, nhưng loại nhiệt độ này khiến người ta rất thoải mái, sẽ không lạnh. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ đang cởi quần áo, động tác trên tay rất nhanh.
"Ngươi, ngươi đợi một lát hẵng tắm." Tiểu Trúc lui lui, phía sau lưng dán chặt vách thùng, có điều Lạc Thịnh Vũ vừa vào, chân hai người vẫn là không thể tránh khỏi đụng phải. Cái loại da thịt chạm nhau đó, khiến hắn run lên một chút.
"Cố ý gọi người chuẩn bị một cái thùng tắm lớn chút tới, sao có thể để ta đứng bên ngoài." Lạc Thịnh Vũ thoải mái ngửa ra, thở dài nói.
Tiểu Trúc cứng đờ nửa ngày, lúc này mới buông lỏng. Hơi nóng xông rất thoải mái, nửa híp mắt cũng biếng nhác dựa vào, thiêm thiếp giống như lại muốn ngủ.
Cách hồi lâu, Lạc Thịnh Vũ lại nghe thấy hô hấp của người nọ trở nên kèo dài, không cần phải nói đương nhiên là đã thiếp đi. Nước ấm cũng lạnh, y đứng lên lau khô nước mặc quần áo vào, liền nhẹ nhàng bế Tiểu Trúc ra.
Làn da người nọ hơi lộ ra màu hồng, còn mang theo ẩm ướt sau khi tắm rửa. Bị đặt vào trong giường liền cọ cọ, tìm tư thế mình thích tiếp tục ngủ.
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu cười cười, thuốc trên bàn đã sớm lạnh. Y đưa tay sờ sờ hai má Tiểu Trúc, hai ngày gần đây tựa hồ là đặc biệt mệt mỏi. Xem ra cũng không cần lại uống thứ kia.
Khi Tiểu Trúc mở mắt đã là sáng sớm ngày hôm sau, một đêm không mộng, ngủ rất yên. Eo lưng có chút mỏi nhừ, nhưng coi như là ổn.
Lạc Thịnh Vũ không ở trong phòng, chắc là đã sớm dậy. Tiểu Trúc ngồi xuống tự mình mặc quần áo, liền đẩy cửa ra muốn đi ra bên ngoài một chút.
Nhưng vẫn là rất bất ngờ, Lạc Kiến Bắc và Lạc Kiến Đông đều không ở bên ngoài. Bình thường cho dù Lạc Kiến Đông vắng mặt Lạc Kiến Bắc cũng chắc chắn là bị lưu lại.
"Tẩu tử dậy rồi!"
Tiểu Trúc quay đầu liền nhìn thấy một bóng người từ trong đình ở góc đi ra, thanh âm vang dội sức mạnh mười phần, không phải Lạc Thịnh Nghĩa còn có thể là ai? Người nọ thoạt nhìn sắc mặt lại không tốt, đáy mắt có tơ máu, còn có vành mắt đen rất rõ ràng, thoạt nhìn có chút chật vật. Tiểu Trúc sửng sốt một lát mới gật gật đầu.
Lạc Thịnh Nghĩa bộ dáng cợt nhả, trong tay còn nghịch quạt giấy, nói: "Đại ca vừa rồi mang theo Kiến Đông Kiến Bắc đi ra ngoài, lại tóm ta tới đây trông. Ta nhưng là bôn ba bên ngoài mấy ngày, hai ngày nay cũng ngủ không được một giấc yên ổn."
Tiểu Trúc nghe gã nói, nhớ tới Lạc Thịnh Vũ nói gã là đuổi theo Mạnh Khanh, không khỏi hỏi: "Ngươi đuổi được người về chưa?"
"A,... Người à." Lạc Thịnh Nghĩa tựa hồ là không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, vỗ vỗ tay nhún vai, nói: "Chưa, người nọ rất xảo trá, bị hắn thiết kế chạy trốn."
Mắt Tiểu Trúc sáng rực lên, có điều thu mắt, đối phương không nhìn thấy. Trong lòng hắn có phần vui mừng, như vậy là không thể tốt hơn, miễn cho để Mạnh Khanh làm cừu con thế tội.
"Ô, đại ca đã trở lại." Lạc Thịnh Nghĩa khoa trương nói: "Ta tưởng rằng đại ca tóm ta qua đây là muốn rời đi bao lâu, nhanh như vậy đã trở lại, thật sự là gạt người."
Gã còn chưa nói hết, Lạc Thịnh Vũ đã mang người đi tới, vươn tay kéo tay Tiểu Trúc, đưa người vào trong phòng, nói: "Ta không phải đặt áo choàng ở đầu giường sao, thế nào đi ra cũng không mặc vào."
"Loại thời tiết này?" Tiểu Trúc buồn cười nhìn nhìn bên ngoài, mặc dù khí trời có chút lạnh, nhưng hôm nay rất ấm áp mà.
"Chú ý chút thì tốt hơn." Lạc Thịnh Vũ nói: "Lát nữa giữa trưa sẽ bắt đầu đại hội võ lâm, ngươi là muốn cùng đi xem, hay là ở lại trong phòng chờ ta."
"Đương nhiên là đi theo ngươi." Tiểu Trúc cũng không cần suy nghĩ, nói xong mới cảm thấy có chút ngượng ngùng. Bỗng nhiên phát hiện, chính mình đối với Lạc Thịnh Vũ thật sự là rất dựa vào. Có điều hắn không thích một mình ở trong này, hắn đối với Sở gia càng lúc càng không thích nói không nên lời.
"Cũng tốt." Lạc Thịnh Vũ gật đầu, nói: "Nhưng mà đến lúc đó cần phải ngoan một chút, đừng chạy loạn khắp nơi, chỉ theo bên cạnh ta."
Lạc Thịnh Vũ dặn một đống chuyện, lúc này mới gọi người đi bưng một ít thức ăn qua đây, nói là cho Tiểu Trúc lót lót dạ. Đại hội anh hùng một chốc thế nhưng không thể yên ổn ăn cơm.
Đến buổi trưa, bên ngoài liền náo nhiệt. Tiểu Trúc bọn họ là ở tại sương phòng, tuy rằng là một độc viện nhỏ, nhưng sân của mọi người đều sát nhau, đương nhiên có thể nghe thấy thanh âm xung quanh, ca tụng khách khí là không thiếu được.
Lạc Thịnh Vũ cùng hắn xuất môn, Tiêu Hành cũng cùng đi, Sở Diệu Y bị lưu lại, Lam Y nói là đi chăm sóc nàng. Tiêu Hành cũng yên tâm chút, liền cùng đi đại sảnh đằng trước với mọi người.
So sánh với ngày hôm qua, hôm nay quả nhiên là càng náo nhiệt. Tiếng cười cơ hồ có thể cắt rách đỉnh phòng, đại sảnh đặt không biết bao nhiêu bàn tròn lớn, có vài người đã vào chỗ, có vài người còn đang đứng, ngay cả trong viện bên ngoài cũng đặt chừng mười cái bàn tròn to.
Lạc Thịnh Vũ dắt Tiểu Trúc đi vào, rất nhiều đều là nhân sĩ võ lâm đã gặp ngày hôm qua, càng nhiều đương nhiên là không nhận ra, nhưng mọi người đều từng nghe thanh danh của danh kiếm Lạc gia, đều nhìn chăm chú.
Sở Trung Kiệt tự mình đi tới cửa nghênh tiếp, phần thể diện này cũng đầy đủ nói rõ thực lực của Lạc Thịnh Vũ. Sở Trung Kiệt đưa bọn họ ngồi một bàn ghế trên, rất nhanh trong phòng nhìn thấy chủ nhân gia đều ngồi xuống cũng nhao nhao tìm chỗ ngồi. Qua không bao lâu, trong phòng liền an tĩnh lại.
Tiểu Trúc bị nhìn không được tự nhiên, nhíu nhíu mày. Bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay không thấy Sở Đào, theo lý thuyết gã là đệ tử thân truyền, tình cảnh lớn như vậy sao có thể không đến? Hơn nữa bàn bọn họ đã ngồi đầy, Sở Trung Kiệt hình như cũng không có ý để chỗ ngồi cho gã.
Sở Trung Kiệt lấy một ly rượu, đứng lên cao giọng nói: "Hôm nay các vị hào kiệt tề tụ như thế, thật sự là rồng đến nhà tôm, cho lão phu mặt mũi. Sở gia không có rượu ngon đồ ngon gì, các vị dùng tạm, lão phu tự phạt một chén trước." Dứt lời đã uống rượu một hơi cạn sạch.
Ông ta khiêm tốn một phen, rất nhiều người đều nâng chén lên uống theo. Nhưng cũng có người không nể mặt, một thanh âm tục tằn nói: "Những lời vô dụng này chúng ta không cần nói, hôm nay mọi người đều là tới xem ai có thể kiếm được vị trí minh chủ võ lâm này. Chiếu ông đây nói, mọi người mau mau ăn, ăn no ra ngoài đánh một trận, ai đánh thắng chính là người đấy làm minh chủ."
Gã vừa nói xong rất nhiều người đều cười, lời thô lỗ như thế cũng dám nói ra. Nhưng cũng không thể phủ nhận, vị trí minh chủ võ lâm này luôn luôn đều là cao thủ võ công đệ nhất ngồi, nhiều lần như thế. Chẳng qua mỗi lần đều là phải khách sáo khách sáo, để mọi người bàn bạc một biện pháp, mọi người người này nói biện pháp của người này, người kia nói biện pháp của người kia, cuối cùng còn không phải không đồng ý, còn không phải xem cao thấp trên võ học?
Sở Trung Kiệt cười ha ha, nói: "Chúng ta là muốn chọn một đại hiệp võ công đệ nhất ngồi vị trí này mới phải, có điều vị anh hùng này còn phải hữu dũng hữu mưu mới được! Mọi người chớ quên, võ lâm hiện tại thế nhưng tràn ngập nguy cơ, ma đầu bên trong Vân Thiên cốc mặc dù tạm thời trừ bỏ, nhưng tả sứ hữu sứ của Vân Thiên cốc còn có chút thế lực! Bên ngoài, người Liêu kia cũng là không thể khinh thường, chỉ dựa vào những người triều đình đó ra đánh giặc, là vạn vạn không thể, các ngươi xem xem trận chiến mấy năm nay đều là thế nào!"
Ông ta nói xong có vài người lựa ý hùa theo, có vài người thì la hét còn cần một biện pháp tốt.
Tiểu Trúc cúi đầu, bên tai rất ầm ĩ, không biết vì sao, những âm thanh ấy ong ong khiến hắn hơi nhức đầu, thanh âm xung quanh cũng nghe rất không rõ ràng. Nắm cái chén lại chặt, hắn cảm thấy trong đầu có một cảm giác, rất đáng ghét, nhưng không có hình ảnh, cũng nói không rõ.
Lạc Thịnh Vũ vỗ nhè nhẹ mu bàn tay hắn. Tiểu Trúc lúc này mới hoàn hồn, cảm thấy có chút chẳng biết tại sao, không khỏi lắc lắc đầu.
Sở Trung Kiệt sau đó liền không nói nữa, nhưng hiệu quả ông ta muốn đã có. Trong phòng lại náo nhiệt, mọi người ào ào nói ra ý nghĩ của mình. Đương nhiên có một số ý kiến không hợp, lại rùm beng. Dây mơ rễ má đều lật ra.
Có người nói, "Lần trước vây công Vân Thiên cốc thi thể ma đầu họ Mạnh cũng không có tìm được cuối cùng không giải quyết được gì. Muốn ta nói, ai có thể mang tới thủ cấp của ma đầu kia, thì cho người đó làm minh chủ. Võ công trí mưu không phải đều có!"
"Vậy nếu như thi thể của ma đầu họ Mạnh kia đều bị dã thú tha đi rồi, há là phải tìm dã thú làm minh chủ? Quả thật đáng cười. Vả lại một ngày chưa tìm được thủ cấp của ma đầu, vậy ghế minh chủ vẫn trống?! Hiện tại người Liêu hùng hổ đánh tới, sẽ không ai quản? Mấy ngày trước lại nảy ra cái kho báu long lân thất bảo cung gì đó, làm cho giang hồ không yên!"
"Muốn ta nói vẫn là luận võ xong chuyện. Các ngươi nói xem võ công của đệ nhất thiên hạ lại là một tên ngốc chảy nước mũi? Vậy hào kiệt thiên hạ chẳng phải là không bằng một thằng đần?"
"Nói cũng phải."
Người nọ nói hết, mọi người đều là cười ra tiếng. Cãi nhau nửa ngày cuối cùng vẫn là phải luận võ quyết thắng thua.
Sở Trung Kiệt lúc này mới cao giọng nói: "Mọi người đã nói như thế, lão phu cũng cảm thấy biện pháp này thỏa đáng hơn. Không bằng mọi người trước tiên luận võ tuyển thắng, mưu lược cái gì ngày sau khảo sát cũng kịp!"
Ông ta nói như thế cũng không ai không đồng ý, nhiều người không nén được tính tình đã đứng lên ra khỏi phòng trước, đến sân trống bên ngoài chờ.
Sở Trung Kiệt lại khách sáo vài câu, nói chờ các vị hào kiệt ăn xong liền ra sân luận võ bên ngoài ganh đua cao thấp, mọi người điểm đáo vi chỉ chớ tổn thương hòa khí.
Mọi người vừa nghe, người bình tĩnh đến mấy cũng bắt đầu náo động. Không bao lâu, đều đứng lên, đi theo Sở Trung Kiệt tới sân luận võ đằng sau.
Lạc Thịnh Vũ nói: "Ngươi đi nhìn chằm chằm Sở Diệu Y đi, giả ngây giả dại không hề gì, tìm ra thuốc giải cho ta."
"... Dạ." Lam Y giống như là có chút không cam lòng, răng cắn cắn môi dưới, do dự nửa ngày, nói: "Chủ tử, lúc ta vừa qua đây nhìn thấy Lạc Kiến Đông. Loại thuốc chủ tử sai Kiến Đông chuẩn bị đó..."
"Không nên hỏi chuyện không nên hỏi." Lạc Thịnh Vũ không nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên lan can đình.
"Chủ tử!" Thanh âm Lam Y cao hơn chút, nói: "Chủ tử, người làm như vậy căn bản không phải muốn kiềm chế người kia, chỉ có thể làm cho người càng lún càng sâu!"
Lạc Thịnh Vũ híp híp mắt, hoàn toàn không quan tâm giải thích của nàng, chỉ nói: "Xuỵt, nhỏ giọng chút, hắn mệt mỏi mới ngủ."
Lam Y hung hăng cắn môi, câu nói sau cùng cũng không nói liền quay người đi.
Lạc Thịnh Vũ một mình ngồi trong đình một lát, sắc trời hơi tối, ánh nắng chiều một mảnh đỏ rực, như đang cháy. Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lam Y, khinh thường cười cười.
"Chủ tử." Lạc Kiến Đông bưng một cái chén sứ qua đây, nói: "Thuốc sắc xong rồi."
"Đặt ở đây, ta cầm vào là được rồi." Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu. Mùi gay mũi thực sự có chút khó ngửi, nâng tay cầm chén thuốc bưng lên, liền về phòng.
Tiểu Trúc ngủ không ngoan, mới ra ngoài một chút như vậy đã đá mền, tựa hồ lại cảm thấy lạnh, nằm nghiêng rúc thành một đống, bộ dáng tội nghiệp.
Lạc Thịnh Vũ cười cười, đi qua vỗ vỗ người, nói: "Thuốc đã chuẩn bị xong, trước tiên dậy uống, nếu không lạnh càng khó uống."
Tiểu Trúc "rầm rì" hai tiếng, níu tay áo Lạc Thịnh Vũ cọ hai cái, có lẽ là cảm thấy nhiệt độ trên người Lạc Thịnh Vũ khá cao, coi là chăn kéo lên người mình.
Lạc Thịnh Vũ đành phải thuận theo hắn ngồi bên giường, lấy tay tô theo dung mạo hắn, mày dài đến tóc mai mắt phượng hơi dài, khuôn mặt khi ngủ có chút thả lỏng, khiến ngón tay y tựa như mê muội quyến luyến.
Tiểu Trúc cảm thấy trên mặt ngứa, cau mày nhưng mắt vẫn còn chưa mở, lắc đầu tránh né. Lạc Thịnh Vũ kẹp cằm hắn, không khỏi khẽ nói: "Thứ ta muốn lưu lại đều trốn không thoát."
Y nói xong liền phủ phục cúi đầu nhẹ nhàng hôn người đương ngủ say, lại nhẹ nhàng họa trên cánh môi ấy một hồi. Liền nâng tay gẩy, kéo vạt áo hắn ra, cổ áo nháy mắt liền nới lỏng lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, xương quai xanh cũng như ẩn như hiện.
Tiểu Trúc cảm giác dường như trên ngực đè ép vật nặng, đến mức thở không ra hơi, trên cổ còn vừa tê vừa ngứa, khiến hắn không thoải mái muốn trở mình, lại không động đậy được. Hai chân bị người tách ra, hạ thể chợt lạnh, rùng mình một cái. Lúc này mới khó chịu mở mắt ra.
"Ngươi..."
Lạc Thịnh Vũ nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của Tiểu Trúc, không kìm nổi lại hôn bờ môi hắn, làm đến mức hắn thở dốc thân thể xụi lơ. Chưa đợi người ta hoàn hồn, đã đỡ lấy hông hắn đâm thứ to lớn cứng rắn vào trong.
Tiểu Trúc kêu "a" một tiếng, âm cuối toàn bộ nghẹn trong cổ họng, hắn cũng không có chuẩn bị, mơ mơ màng màng đã bị tiến vào, khó chịu cau mày thiếu chút nữa rơi nước mắt. Há hốc miệng thở dốc nửa ngày, mới cảm thấy thích ứng chút.
"Ngươi sao lại như vậy... A!" Tiểu Trúc thở không nổi, vừa thẹn vừa giận, mới mở mắt đã bị người cởi hết quần áo, còn tựa như cố ý hung hăng đâm, làm cho hắn ngay cả câu cũng nói không xong.
.........
"Đừng làm, ta mệt mỏi quá." Mắt Tiểu Trúc cũng muốn nhắm lại, tựa vào trong lòng Lạc Thịnh Vũ. Ngón tay người nọ vẫn còn vuốt ve qua lại trên người hắn.
Vừa nói xong, người nọ lại càng táo tợn, lại dò ngón tay vào trong huyệt phía dưới, giống như là đào móc, xoay tròn quấy nhiễu qua lại.
"Ưm..."
Tiểu Trúc cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tiếng chất lỏng "xì xì" khiến hắn xấu hổ khuôn mặt cũng thiêu lên. Nhưng trên người vốn hết sức, còn bị người đè lại, không động đậy được.
"Đừng lo, chúng ta không làm, biết ngươi mệt mỏi." Lạc Thịnh Vũ rút ngón tay ra, kéo theo một ít dịch đục màu trắng, nhớp nháp. Tiểu huyệt sưng đỏ kia giống như là co giật, khép mở co rút mấp máy một cái, nhìn mà con ngươi y tối sầm.
Tiểu Trúc cảm thấy phía dưới lại nóng lên, có thứ chảy ra bên ngoài, cảm giác không thể rõ ràng hơn. Quay đầu, muốn đi kéo chăn đắp lên chính mình, vừa nhấc tay lại đụng phải tay Lạc Thịnh Vũ, vội vàng rụt lại.
Thanh âm Lạc Thịnh Vũ khàn khàn, khẽ cười, ôm hắn vào lòng, nói: "Ngươi cũng thích phải không?"
Tiểu Trúc không hiểu ra sao, theo sát ngón tay Lạc Thịnh Vũ lại đang che phủ bộ ngực hắn, cúi đầu nhìn lên lập tức kêu,"Ngươi! Đừng."
Người nọ vậy mà lại bôi bạch trọc trên tay lên người hắn, tựa hồ còn cảm thấy không đủ lại thò tay cắm vào phía sau hắn, kéo theo một ít chất lỏng bôi lên bụng hắn, còn nhẹ nhàng vuốt ve ở nơi đó.
Tiểu Trúc bị y làm cho thân thể run rẩy liên tục, vội vàng kéo chăn phủ lên người mình, ngay cả đầu cũng vùi vào.
"Xấu hổ?" Lạc Thịnh Vũ cười ha ha, thanh âm trầm thấp từ tính cách chăn cũng nghe được rõ ràng, "Ngoan, bộ dáng ngươi bây giờ rất đẹp, xấu hổ cái gì."
Lạc Thịnh Vũ nhìn hắn không xong, đẩy hắn, nói: "Ta đi chuẩn bị ít nước nóng cho ngươi." Dứt lời liền xuống giường đi ra ngoài.
Tiểu Trúc thở dài, đưa tay sờ sờ mặt mình, thật sự rất phỏng tay. Hắn cũng không có bản lĩnh da mặt dày như Lạc Thịnh Vũ, luôn là vẻ mặt tự nhiên nói một vài lời lung tung.
Nghĩ đến chính mình trần truồng nằm trên giường, liền muốn mau mau xuống đất cầm cái quần mặc vào. Nhưng vừa đứng lên, liền cảm thấy phía sau có chất lỏng theo bắp đùi xuống, nhất thời phía sau lưng cứng đờ, động tác cũng ngừng.
Còn chưa đợi hắn nghiến răng nghiến lợi, đã nghe cửa phòng "két" một tiếng, trong lòng nói hỏng rồi, lại nhanh chóng vọt về trong chăn.
Lạc Thịnh Vũ sửng sốt, ha ha bật cười, đóng chặt cửa, đi qua ôm hắn trong lòng, nói: "Sao lại xuống đất, hả?" Nói xong còn vươn tay đến phía dưới chăn sờ sờ lưng hắn.
Tiểu Trúc trừng mắt nhìn y một cái, nghe thấy có người gõ cửa, vội vàng kéo chặt chăn mền trên người, đánh tay người kia ra.
Vài thằng nhỏ mang thùng tắm tiến vào, đặt phía sau bình phong lớn, liền lui ra ngoài. Tiểu Trúc bị ôm cả chăn đi ra ngoài, vừa mới quay ra phía ngoài, liền nhìn thẳng. Thùng tắm bốc hơi nóng kia không phải cỡ bình thường...
Tiểu Trúc ngồi trong thùng tắm thở phào một cái, hơi có chút nóng, nhưng loại nhiệt độ này khiến người ta rất thoải mái, sẽ không lạnh. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ đang cởi quần áo, động tác trên tay rất nhanh.
"Ngươi, ngươi đợi một lát hẵng tắm." Tiểu Trúc lui lui, phía sau lưng dán chặt vách thùng, có điều Lạc Thịnh Vũ vừa vào, chân hai người vẫn là không thể tránh khỏi đụng phải. Cái loại da thịt chạm nhau đó, khiến hắn run lên một chút.
"Cố ý gọi người chuẩn bị một cái thùng tắm lớn chút tới, sao có thể để ta đứng bên ngoài." Lạc Thịnh Vũ thoải mái ngửa ra, thở dài nói.
Tiểu Trúc cứng đờ nửa ngày, lúc này mới buông lỏng. Hơi nóng xông rất thoải mái, nửa híp mắt cũng biếng nhác dựa vào, thiêm thiếp giống như lại muốn ngủ.
Cách hồi lâu, Lạc Thịnh Vũ lại nghe thấy hô hấp của người nọ trở nên kèo dài, không cần phải nói đương nhiên là đã thiếp đi. Nước ấm cũng lạnh, y đứng lên lau khô nước mặc quần áo vào, liền nhẹ nhàng bế Tiểu Trúc ra.
Làn da người nọ hơi lộ ra màu hồng, còn mang theo ẩm ướt sau khi tắm rửa. Bị đặt vào trong giường liền cọ cọ, tìm tư thế mình thích tiếp tục ngủ.
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu cười cười, thuốc trên bàn đã sớm lạnh. Y đưa tay sờ sờ hai má Tiểu Trúc, hai ngày gần đây tựa hồ là đặc biệt mệt mỏi. Xem ra cũng không cần lại uống thứ kia.
Khi Tiểu Trúc mở mắt đã là sáng sớm ngày hôm sau, một đêm không mộng, ngủ rất yên. Eo lưng có chút mỏi nhừ, nhưng coi như là ổn.
Lạc Thịnh Vũ không ở trong phòng, chắc là đã sớm dậy. Tiểu Trúc ngồi xuống tự mình mặc quần áo, liền đẩy cửa ra muốn đi ra bên ngoài một chút.
Nhưng vẫn là rất bất ngờ, Lạc Kiến Bắc và Lạc Kiến Đông đều không ở bên ngoài. Bình thường cho dù Lạc Kiến Đông vắng mặt Lạc Kiến Bắc cũng chắc chắn là bị lưu lại.
"Tẩu tử dậy rồi!"
Tiểu Trúc quay đầu liền nhìn thấy một bóng người từ trong đình ở góc đi ra, thanh âm vang dội sức mạnh mười phần, không phải Lạc Thịnh Nghĩa còn có thể là ai? Người nọ thoạt nhìn sắc mặt lại không tốt, đáy mắt có tơ máu, còn có vành mắt đen rất rõ ràng, thoạt nhìn có chút chật vật. Tiểu Trúc sửng sốt một lát mới gật gật đầu.
Lạc Thịnh Nghĩa bộ dáng cợt nhả, trong tay còn nghịch quạt giấy, nói: "Đại ca vừa rồi mang theo Kiến Đông Kiến Bắc đi ra ngoài, lại tóm ta tới đây trông. Ta nhưng là bôn ba bên ngoài mấy ngày, hai ngày nay cũng ngủ không được một giấc yên ổn."
Tiểu Trúc nghe gã nói, nhớ tới Lạc Thịnh Vũ nói gã là đuổi theo Mạnh Khanh, không khỏi hỏi: "Ngươi đuổi được người về chưa?"
"A,... Người à." Lạc Thịnh Nghĩa tựa hồ là không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, vỗ vỗ tay nhún vai, nói: "Chưa, người nọ rất xảo trá, bị hắn thiết kế chạy trốn."
Mắt Tiểu Trúc sáng rực lên, có điều thu mắt, đối phương không nhìn thấy. Trong lòng hắn có phần vui mừng, như vậy là không thể tốt hơn, miễn cho để Mạnh Khanh làm cừu con thế tội.
"Ô, đại ca đã trở lại." Lạc Thịnh Nghĩa khoa trương nói: "Ta tưởng rằng đại ca tóm ta qua đây là muốn rời đi bao lâu, nhanh như vậy đã trở lại, thật sự là gạt người."
Gã còn chưa nói hết, Lạc Thịnh Vũ đã mang người đi tới, vươn tay kéo tay Tiểu Trúc, đưa người vào trong phòng, nói: "Ta không phải đặt áo choàng ở đầu giường sao, thế nào đi ra cũng không mặc vào."
"Loại thời tiết này?" Tiểu Trúc buồn cười nhìn nhìn bên ngoài, mặc dù khí trời có chút lạnh, nhưng hôm nay rất ấm áp mà.
"Chú ý chút thì tốt hơn." Lạc Thịnh Vũ nói: "Lát nữa giữa trưa sẽ bắt đầu đại hội võ lâm, ngươi là muốn cùng đi xem, hay là ở lại trong phòng chờ ta."
"Đương nhiên là đi theo ngươi." Tiểu Trúc cũng không cần suy nghĩ, nói xong mới cảm thấy có chút ngượng ngùng. Bỗng nhiên phát hiện, chính mình đối với Lạc Thịnh Vũ thật sự là rất dựa vào. Có điều hắn không thích một mình ở trong này, hắn đối với Sở gia càng lúc càng không thích nói không nên lời.
"Cũng tốt." Lạc Thịnh Vũ gật đầu, nói: "Nhưng mà đến lúc đó cần phải ngoan một chút, đừng chạy loạn khắp nơi, chỉ theo bên cạnh ta."
Lạc Thịnh Vũ dặn một đống chuyện, lúc này mới gọi người đi bưng một ít thức ăn qua đây, nói là cho Tiểu Trúc lót lót dạ. Đại hội anh hùng một chốc thế nhưng không thể yên ổn ăn cơm.
Đến buổi trưa, bên ngoài liền náo nhiệt. Tiểu Trúc bọn họ là ở tại sương phòng, tuy rằng là một độc viện nhỏ, nhưng sân của mọi người đều sát nhau, đương nhiên có thể nghe thấy thanh âm xung quanh, ca tụng khách khí là không thiếu được.
Lạc Thịnh Vũ cùng hắn xuất môn, Tiêu Hành cũng cùng đi, Sở Diệu Y bị lưu lại, Lam Y nói là đi chăm sóc nàng. Tiêu Hành cũng yên tâm chút, liền cùng đi đại sảnh đằng trước với mọi người.
So sánh với ngày hôm qua, hôm nay quả nhiên là càng náo nhiệt. Tiếng cười cơ hồ có thể cắt rách đỉnh phòng, đại sảnh đặt không biết bao nhiêu bàn tròn lớn, có vài người đã vào chỗ, có vài người còn đang đứng, ngay cả trong viện bên ngoài cũng đặt chừng mười cái bàn tròn to.
Lạc Thịnh Vũ dắt Tiểu Trúc đi vào, rất nhiều đều là nhân sĩ võ lâm đã gặp ngày hôm qua, càng nhiều đương nhiên là không nhận ra, nhưng mọi người đều từng nghe thanh danh của danh kiếm Lạc gia, đều nhìn chăm chú.
Sở Trung Kiệt tự mình đi tới cửa nghênh tiếp, phần thể diện này cũng đầy đủ nói rõ thực lực của Lạc Thịnh Vũ. Sở Trung Kiệt đưa bọn họ ngồi một bàn ghế trên, rất nhanh trong phòng nhìn thấy chủ nhân gia đều ngồi xuống cũng nhao nhao tìm chỗ ngồi. Qua không bao lâu, trong phòng liền an tĩnh lại.
Tiểu Trúc bị nhìn không được tự nhiên, nhíu nhíu mày. Bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay không thấy Sở Đào, theo lý thuyết gã là đệ tử thân truyền, tình cảnh lớn như vậy sao có thể không đến? Hơn nữa bàn bọn họ đã ngồi đầy, Sở Trung Kiệt hình như cũng không có ý để chỗ ngồi cho gã.
Sở Trung Kiệt lấy một ly rượu, đứng lên cao giọng nói: "Hôm nay các vị hào kiệt tề tụ như thế, thật sự là rồng đến nhà tôm, cho lão phu mặt mũi. Sở gia không có rượu ngon đồ ngon gì, các vị dùng tạm, lão phu tự phạt một chén trước." Dứt lời đã uống rượu một hơi cạn sạch.
Ông ta khiêm tốn một phen, rất nhiều người đều nâng chén lên uống theo. Nhưng cũng có người không nể mặt, một thanh âm tục tằn nói: "Những lời vô dụng này chúng ta không cần nói, hôm nay mọi người đều là tới xem ai có thể kiếm được vị trí minh chủ võ lâm này. Chiếu ông đây nói, mọi người mau mau ăn, ăn no ra ngoài đánh một trận, ai đánh thắng chính là người đấy làm minh chủ."
Gã vừa nói xong rất nhiều người đều cười, lời thô lỗ như thế cũng dám nói ra. Nhưng cũng không thể phủ nhận, vị trí minh chủ võ lâm này luôn luôn đều là cao thủ võ công đệ nhất ngồi, nhiều lần như thế. Chẳng qua mỗi lần đều là phải khách sáo khách sáo, để mọi người bàn bạc một biện pháp, mọi người người này nói biện pháp của người này, người kia nói biện pháp của người kia, cuối cùng còn không phải không đồng ý, còn không phải xem cao thấp trên võ học?
Sở Trung Kiệt cười ha ha, nói: "Chúng ta là muốn chọn một đại hiệp võ công đệ nhất ngồi vị trí này mới phải, có điều vị anh hùng này còn phải hữu dũng hữu mưu mới được! Mọi người chớ quên, võ lâm hiện tại thế nhưng tràn ngập nguy cơ, ma đầu bên trong Vân Thiên cốc mặc dù tạm thời trừ bỏ, nhưng tả sứ hữu sứ của Vân Thiên cốc còn có chút thế lực! Bên ngoài, người Liêu kia cũng là không thể khinh thường, chỉ dựa vào những người triều đình đó ra đánh giặc, là vạn vạn không thể, các ngươi xem xem trận chiến mấy năm nay đều là thế nào!"
Ông ta nói xong có vài người lựa ý hùa theo, có vài người thì la hét còn cần một biện pháp tốt.
Tiểu Trúc cúi đầu, bên tai rất ầm ĩ, không biết vì sao, những âm thanh ấy ong ong khiến hắn hơi nhức đầu, thanh âm xung quanh cũng nghe rất không rõ ràng. Nắm cái chén lại chặt, hắn cảm thấy trong đầu có một cảm giác, rất đáng ghét, nhưng không có hình ảnh, cũng nói không rõ.
Lạc Thịnh Vũ vỗ nhè nhẹ mu bàn tay hắn. Tiểu Trúc lúc này mới hoàn hồn, cảm thấy có chút chẳng biết tại sao, không khỏi lắc lắc đầu.
Sở Trung Kiệt sau đó liền không nói nữa, nhưng hiệu quả ông ta muốn đã có. Trong phòng lại náo nhiệt, mọi người ào ào nói ra ý nghĩ của mình. Đương nhiên có một số ý kiến không hợp, lại rùm beng. Dây mơ rễ má đều lật ra.
Có người nói, "Lần trước vây công Vân Thiên cốc thi thể ma đầu họ Mạnh cũng không có tìm được cuối cùng không giải quyết được gì. Muốn ta nói, ai có thể mang tới thủ cấp của ma đầu kia, thì cho người đó làm minh chủ. Võ công trí mưu không phải đều có!"
"Vậy nếu như thi thể của ma đầu họ Mạnh kia đều bị dã thú tha đi rồi, há là phải tìm dã thú làm minh chủ? Quả thật đáng cười. Vả lại một ngày chưa tìm được thủ cấp của ma đầu, vậy ghế minh chủ vẫn trống?! Hiện tại người Liêu hùng hổ đánh tới, sẽ không ai quản? Mấy ngày trước lại nảy ra cái kho báu long lân thất bảo cung gì đó, làm cho giang hồ không yên!"
"Muốn ta nói vẫn là luận võ xong chuyện. Các ngươi nói xem võ công của đệ nhất thiên hạ lại là một tên ngốc chảy nước mũi? Vậy hào kiệt thiên hạ chẳng phải là không bằng một thằng đần?"
"Nói cũng phải."
Người nọ nói hết, mọi người đều là cười ra tiếng. Cãi nhau nửa ngày cuối cùng vẫn là phải luận võ quyết thắng thua.
Sở Trung Kiệt lúc này mới cao giọng nói: "Mọi người đã nói như thế, lão phu cũng cảm thấy biện pháp này thỏa đáng hơn. Không bằng mọi người trước tiên luận võ tuyển thắng, mưu lược cái gì ngày sau khảo sát cũng kịp!"
Ông ta nói như thế cũng không ai không đồng ý, nhiều người không nén được tính tình đã đứng lên ra khỏi phòng trước, đến sân trống bên ngoài chờ.
Sở Trung Kiệt lại khách sáo vài câu, nói chờ các vị hào kiệt ăn xong liền ra sân luận võ bên ngoài ganh đua cao thấp, mọi người điểm đáo vi chỉ chớ tổn thương hòa khí.
Mọi người vừa nghe, người bình tĩnh đến mấy cũng bắt đầu náo động. Không bao lâu, đều đứng lên, đi theo Sở Trung Kiệt tới sân luận võ đằng sau.
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi