Ma Đầu
Quyển 1 - Chương 34: Tắm chung
Tiểu Trúc thấy hai người cách chưa đến bốn năm bước, Lạc Thịnh Vũ nói: "Biết thân phận của ta đều đã chết. Nhưng ta tán thưởng võ công lòng can đảm và sự hiểu biết của ngươi..."
Người nọ lại là ngửa đầu cười to, tiếng cười không dứt, bỗng nhiên vai phải trầm xuống, Đoạn Thủy rút cái "xẹt", bổ về phía Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ lui về phía sau hai bước, dễ dàng liền né đi. Người nọ tựa hồ bị thương quá nặng, một kích không nặng đột nhiên ngã về phía sau.
Tiểu Trúc cả kinh ngay cả giọng nói cũng khàn đi, phía sau người nọ chính là vách đá, lúc này bóng dáng màu lam ấy giống như là một mảnh lá tàn, lơ lửng rơi xuống dưới.
Lạc Thịnh Vũ tựa hồ cũng không ngờ, vọt qua muốn kéo gã. Nhưng người nọ lại tránh né, Lạc Thịnh Vũ lật tay một phen tóm lưỡi kiếm Đoạn Thủy, máu màu đỏ tươi thoáng cái liền trào ra, chọc đau mắt người ta.
Người nọ đeo mặt nạ, căn bản nhìn không ra sắc mặt thần thái, cặp mắt phượng ấy lại chứa ý cười quỷ dị. Hắn khẽ buông tay, lại bỏ qua Đoạn Thủy, chỉ trong nháy mắt bóng dáng kia đã biến mất không thấy.
Trái tim Tiểu Trúc mắc kẹt ở cổ họng, hắn chỉ cảm thấy người ngã xuống ấy chính là mình, cả người run rẩy, sợ tới mức mở mắt.
"Ngươi rốt cuộc tỉnh!"
Tiểu Trúc thấy được tiêu cự thì nghe được thanh âm Lục Hoàn cất cao, bộ dạng giống như là vô cùng vui mừng.
"Đừng đứng lên, ta đi tìm trang chủ lại đây." Lục Hoàn vội vã đè vai hắn lại không cho hắn dậy, sau đó rất nhanh xoay người đi ra ngoài.
Toàn thân Tiểu Trúc cũng không có khí lực, đành phải nằm không nhúc nhích, ý thức và phản ứng vẫn còn hơi chậm. Hồi tưởng nửa ngày mới nhớ mình là dựa vào trong lòng Lạc Thịnh Vũ ngủ thiếp đi, mơ một giấc mộng kỳ quái, sau lại bị làm cho tỉnh lại. Nhưng không biết vì sao ngủ một giấc lại từ trên xe ngựa chạy đến gian phòng này, hơn nữa thân thể càng thêm mỏi mệt.
Sau khi Lục Hoàn ra ngoài rất nhanh đã nghe thấy một trận tiếng bước chân bên ngoài, cửa phòng bị đẩy ra cái "két", người tới không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai?!
Lạc Thịnh Vũ qua đây ngồi ở đầu giường hắn, mu bàn tay áp lên trán hắn thử nhiệt độ, nói: "Cuối cùng đã hết sốt."
Tiểu Trúc hoảng hốt một trận, đã nghe Lạc Thịnh Vũ lại hỏi hắn, "Còn khó chịu ở đâu? Có muốn ăn ít thứ hay không?"
Tiểu Trúc lắc lắc đầu, trong cổ họng khô như muốn nứt ra. Lạc Thịnh Vũ hiểu ý, bưng chén nước trà từ trên bàn qua, một tay đỡ hắn dậy, để hắn tựa lên người mình, cho hắn uống một ngụm nước.
"Thân thể không thoải mái sao lại không nói, ngươi ở trên xe đã bất tỉnh, làm ta hoảng sợ." Lạc Thịnh Vũ kéo chăn đắp kín cho hắn, ôm cả người cả chăn vào trong ngực.
"Ta bất tỉnh...?" Tiểu Trúc chớp mắt, hắn cho là mình chỉ ngủ... Có chút ngượng ngùng cười cười, thân thể của chính mình sao lại không còn dùng được như thế.
Lạc Thịnh Vũ nhìn hắn thản nhiên cười, sắc mặt rất trắng, môi là màu hồng nhàn nhạt, mặc dù cả khuôn mặt mặt đều là thần sắc bị bệnh, lại có vẻ cực kỳ đáng yêu, còn có chút thẹn thùng. Không khỏi cũng cười cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: "Cũng trách ta đêm hôm đó muốn quá mức, không ngờ ngươi không chịu nổi, ngày hôm sau lại gấp rút lên đường. Ngươi đây một lần bệnh ngủ hai ba ngày, thật sự làm khó ta."
Tiểu Trúc ngẩn người, sau khi hiểu ý tứ của y, gương mặt lập tức đỏ lên.
Lạc Thịnh Vũ lại càng cười ha ha, nói: "Đừng thẹn thùng, lát nữa ta còn phải bôi thuốc lau người cho ngươi, đến lúc đó mới thẹn thùng vẫn còn kịp."
Tiểu Trúc cúi đầu muốn vùi mặt vào trong chăn, nhưng tình cảnh hiện tại của hắn như vậy mà nhìn, lại giống như là chôn mặt trong ngực người ta, ngược lại như là làm nũng.
Lạc Thịnh Vũ hôn hôn tóc hắn, nói: "Đợi một lát ăn xong ta giúp ngươi múc nước lau lau người nhé."
"Không... Không cần." Tiểu Trúc vội vàng lắc đầu, nghĩ tới lời của Lạc Thịnh Vũ hắn liền mặt đỏ quẫn bách, "Ta tự lau là được rồi." Có điều trên người nhớp nháp đích thực rất khó chịu...
"Ừ, vậy ta đỡ ngươi mặc bộ quần áo lại đi." Lạc Thịnh Vũ ngược lại tựa như rất dễ nói chuyện, khoác bộ quần áo vào cho hắn.
Trên người Tiểu Trúc không khí lực, cơ hồ tự mình ngồi cũng ngồi không vững, bị y loáy hoáy cả nửa ngày, khoác lên bộ quần áo. Có điều cuối cùng Lạc Thịnh Vũ dường như cảm thấy chưa đủ, liền bọc chăn lên người hắn, ôm ngang hắn lên.
"A?!" Tiểu Trúc thở nhẹ một tiếng, Lạc Thịnh Vũ đã ôm hắn ra khỏi phòng.
Bên ngoài lạnh hơn trong phòng rất nhiều, Tiểu Trúc rụt cổ, quan sát bốn phía, giống một độc viện nhỏ, đơn giản thanh lịch. Đi chưa đến chừng mười bước, Lạc Thịnh Vũ liền đẩy cửa một gian phòng ra, một luồng hơi nóng phả vào mặt.
Gian phòng rất rộng, cửa bày một tấm bình phong lớn, đi vòng qua chính là một bể tắm nước nóng, hơi nóng bốc lên cả gian phòng đều mờ mịt, rất ấm áp.
Tiểu Trúc mở to hai mắt. Lạc Thịnh Vũ thả hắn lên một cái giường mềm bên cạnh, nói: "Ta sai người thả chút dược liệu vào, có lợi cho ngươi."
Tiểu Trúc có chút mới lạ nhìn bể tắm nước nóng lớn bằng đá màu xanh sẫm ấy, trong nước quả nhiên thả chút dược liệu, nhưng cũng nói không ra tên, trong không khí cũng có chút mùi thuốc, cũng không khó ngửi.
"Ta, ta tự mình làm." Tiểu Trúc chỉ để ý cái mới mẻ, cúi đầu nhìn, Lạc Thịnh Vũ đang giúp hắn cởi áo lót đai lưng, không khỏi nâng tay ngăn cản.
"Cũng được." Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, liền xoay người đi ra ngoài lấy khăn.
Tiểu Trúc lúc này mới thở dài một hơi, vội vàng rất nhanh cởi đai lưng xuống, cũng cởi quần. Muốn vào trong bể trước khi Lạc Thịnh Vũ quay lại, miễn cho xấu hổ.
Nước ấm trong bể rất thích hợp, Tiểu Trúc loạng choạng theo đi xuống, ngâm toàn thân vào trong nước, ngay cả cằm cũng không ngoại lệ, một tay vịn vách bể xanh sẫm, cảm giác chân mình cũng đang run rẩy.
"Động tác rất nhanh." Lạc Thịnh Vũ quay lại đặt quần áo sạch và khăn trên giường mềm cách đó không xa, cười nhìn nhìn Tiểu Trúc. Ngón tay khớp xương rõ ràng ấy, vắt trên đá màu xanh sẫm, chỉ cảm thấy trắng nõn mà thon dài. Nước bể rất trong, người nọ rụt vai giấu thân thể dưới nước, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng, hơn nữa thỉnh thoảng nước gợn, lại trở nên càng thêm kiều diễm.
Tiểu Trúc nghe thấy tiếng cười khẽ của Lạc Thịnh Vũ, xấu hổ cúi đầu, lại ngẩng đầu liền thấy y đang cởi quần áo của mình. Nhất thời liền sửng sốt, trong óc cũng trống không, nửa ngày mới nghĩ ra, y là muốn cùng tắm sao?!
"Ngươi..." Tiểu Trúc nói một chữ liền không nói đoạn sau, Lạc Thịnh Vũ đã cởi áo ngoài, lộ lồng ngực rắn chắc. Tiểu Trúc khàn giọng, nhớ lại chuyện hai người thân mật lần trước, lúc ấy trong phòng rất tối, hắn thấy không rõ lắm, lúc này không chỉ có chút ngẩn người. Cúi đầu nhìn thân thể mình, chỉ cảm thấy không thể nào so sánh với Lạc Thịnh Vũ.
Bên người một trận gợn sóng, nước gợn lay động, Tiểu Trúc bỗng nhiên liền cảm thấy phía sau có hơi nóng nhích lại gần, ngay sau đó đã bị người ôm vào lòng. Cánh tay rắn chắc đưa hắn vào ngực, phía sau lưng cứng đờ, da thịt cùng nhiệt độ lại giống như là muốn đốt cháy hắn.
"Ta đỡ ngươi." Lạc Thịnh Vũ nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, ôm hắn một cái, đã kéo người ngồi vào trên đùi mình. Sau đó một tay đỡ hông hắn, một tay vuốt ve mái tóc dài của hắn.
"Ta tự mình làm." Toàn thân Tiểu Trúc đều cứng ngắc, ngồi trên đùi Lạc Thịnh Vũ cũng không dám động đậy, hai người da thịt dán da thịt, khiến tim hắn đập nhanh không ít. Vội vàng đẩy đẩy tay y, muốn tự mình gội đầu.
"Ừ, được thôi." Lạc Thịnh Vũ hôn môi hắn một cái, đổi thành hai tay ôm hông hắn.
Tiểu Trúc không thoải mái giật giật, chỉ cảm thấy khoảng cách thân mật này tựa hồ cũng không thay đổi, đành phải kiên trì tự mình làm ướt tóc.
Động tác của hắn rất chậm, chắc hẳn là còn chưa có sức, Lạc Thịnh Vũ cứ như thế nhìn chằm chằm hắn. Mười ngón thon dài vuốt tóc dài, tóc đen nhánh vắt trên bả vai trắng nõn, khiến hắn lộ ra vẻ hơi nhỏ yếu.
"Động tác lúc này của ngươi lại giống như là đang mời gọi ta." Con ngươi Lạc Thịnh Vũ càng ngày càng sâu, bỗng nhiên liền đè hắn hôn lên.
Tiểu Trúc mở to hai mắt, hai người dán rất gần, không nhìn rõ cái gì, rất mơ hồ. Hơi thở bá đạo của người nọ trên môi khiến hắn ngay cả chạy trốn cũng không thể. Nguy hiểm nhất chính là tay của người kia cũng không thành thật, vuốt ve qua lại trên hông hắn, quanh quẩn một hồi liền càng lúc càng đi xuống. Ngón tay hơi thô ráp rất nhanh đã lưu luyến gần đốt sống cụt của hắn, theo khe mông dò vào lại trượt ra. Tiểu Trúc bị y làm cho run rẩy, lúc này mới vô lực dựa vào trong ngực y.
Tiểu Trúc bị y hôn một trận thất thần, thở hổn hển tựa vào trên người y, cảm giác người nọ cũng chống cằm trên bờ vai hắn, nhưng rất nhanh trên vai đã vừa đau nhói vừa tê ngứa, người nọ nhẹ nhàng gặm cắn, để lại vài dấu vết nhàn nhạt.
Tiểu Trúc không thoải mái giật giật, bỗng nhiên thân thể cứng đờ. Hắn đang ngồi trên đùi Lạc Thịnh Vũ, chỗ khe mông có một thứ nóng bỏng cứng rắn đâm, đâu còn có đạo lý không rõ? Tim đập nhanh mấy nhịp, ngay cả hít thở cũng không dám, chỉ có thể mở to hai mắt không biết làm sao.
Lạc Thịnh Vũ cười khẽ một trận, sờ sờ tóc hắn, nói: "Căng thẳng cái gì, ngươi vừa khỏi bệnh cũng chịu không nổi, việc này ta đương nhiên là biết."
Tiểu Trúc bị y nói xấu hổ vô cùng, thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào trốn.
"Nhưng mà," Lạc Thịnh Vũ vừa chuyển đề tài câu chuyện, Tiểu Trúc lại cứng đờ, "Dùng tay vẫn được chứ?"
"Dùng...?!" Tiểu Trúc ngẩn ngơ, đã bị Lạc Thịnh Vũ vịn thắt lưng, biến thành chuyển hướng đối diện ngồi trên đùi hắn, lần này lại càng cảm thấy xấu hổ.
Người nọ lại là ngửa đầu cười to, tiếng cười không dứt, bỗng nhiên vai phải trầm xuống, Đoạn Thủy rút cái "xẹt", bổ về phía Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ lui về phía sau hai bước, dễ dàng liền né đi. Người nọ tựa hồ bị thương quá nặng, một kích không nặng đột nhiên ngã về phía sau.
Tiểu Trúc cả kinh ngay cả giọng nói cũng khàn đi, phía sau người nọ chính là vách đá, lúc này bóng dáng màu lam ấy giống như là một mảnh lá tàn, lơ lửng rơi xuống dưới.
Lạc Thịnh Vũ tựa hồ cũng không ngờ, vọt qua muốn kéo gã. Nhưng người nọ lại tránh né, Lạc Thịnh Vũ lật tay một phen tóm lưỡi kiếm Đoạn Thủy, máu màu đỏ tươi thoáng cái liền trào ra, chọc đau mắt người ta.
Người nọ đeo mặt nạ, căn bản nhìn không ra sắc mặt thần thái, cặp mắt phượng ấy lại chứa ý cười quỷ dị. Hắn khẽ buông tay, lại bỏ qua Đoạn Thủy, chỉ trong nháy mắt bóng dáng kia đã biến mất không thấy.
Trái tim Tiểu Trúc mắc kẹt ở cổ họng, hắn chỉ cảm thấy người ngã xuống ấy chính là mình, cả người run rẩy, sợ tới mức mở mắt.
"Ngươi rốt cuộc tỉnh!"
Tiểu Trúc thấy được tiêu cự thì nghe được thanh âm Lục Hoàn cất cao, bộ dạng giống như là vô cùng vui mừng.
"Đừng đứng lên, ta đi tìm trang chủ lại đây." Lục Hoàn vội vã đè vai hắn lại không cho hắn dậy, sau đó rất nhanh xoay người đi ra ngoài.
Toàn thân Tiểu Trúc cũng không có khí lực, đành phải nằm không nhúc nhích, ý thức và phản ứng vẫn còn hơi chậm. Hồi tưởng nửa ngày mới nhớ mình là dựa vào trong lòng Lạc Thịnh Vũ ngủ thiếp đi, mơ một giấc mộng kỳ quái, sau lại bị làm cho tỉnh lại. Nhưng không biết vì sao ngủ một giấc lại từ trên xe ngựa chạy đến gian phòng này, hơn nữa thân thể càng thêm mỏi mệt.
Sau khi Lục Hoàn ra ngoài rất nhanh đã nghe thấy một trận tiếng bước chân bên ngoài, cửa phòng bị đẩy ra cái "két", người tới không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai?!
Lạc Thịnh Vũ qua đây ngồi ở đầu giường hắn, mu bàn tay áp lên trán hắn thử nhiệt độ, nói: "Cuối cùng đã hết sốt."
Tiểu Trúc hoảng hốt một trận, đã nghe Lạc Thịnh Vũ lại hỏi hắn, "Còn khó chịu ở đâu? Có muốn ăn ít thứ hay không?"
Tiểu Trúc lắc lắc đầu, trong cổ họng khô như muốn nứt ra. Lạc Thịnh Vũ hiểu ý, bưng chén nước trà từ trên bàn qua, một tay đỡ hắn dậy, để hắn tựa lên người mình, cho hắn uống một ngụm nước.
"Thân thể không thoải mái sao lại không nói, ngươi ở trên xe đã bất tỉnh, làm ta hoảng sợ." Lạc Thịnh Vũ kéo chăn đắp kín cho hắn, ôm cả người cả chăn vào trong ngực.
"Ta bất tỉnh...?" Tiểu Trúc chớp mắt, hắn cho là mình chỉ ngủ... Có chút ngượng ngùng cười cười, thân thể của chính mình sao lại không còn dùng được như thế.
Lạc Thịnh Vũ nhìn hắn thản nhiên cười, sắc mặt rất trắng, môi là màu hồng nhàn nhạt, mặc dù cả khuôn mặt mặt đều là thần sắc bị bệnh, lại có vẻ cực kỳ đáng yêu, còn có chút thẹn thùng. Không khỏi cũng cười cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: "Cũng trách ta đêm hôm đó muốn quá mức, không ngờ ngươi không chịu nổi, ngày hôm sau lại gấp rút lên đường. Ngươi đây một lần bệnh ngủ hai ba ngày, thật sự làm khó ta."
Tiểu Trúc ngẩn người, sau khi hiểu ý tứ của y, gương mặt lập tức đỏ lên.
Lạc Thịnh Vũ lại càng cười ha ha, nói: "Đừng thẹn thùng, lát nữa ta còn phải bôi thuốc lau người cho ngươi, đến lúc đó mới thẹn thùng vẫn còn kịp."
Tiểu Trúc cúi đầu muốn vùi mặt vào trong chăn, nhưng tình cảnh hiện tại của hắn như vậy mà nhìn, lại giống như là chôn mặt trong ngực người ta, ngược lại như là làm nũng.
Lạc Thịnh Vũ hôn hôn tóc hắn, nói: "Đợi một lát ăn xong ta giúp ngươi múc nước lau lau người nhé."
"Không... Không cần." Tiểu Trúc vội vàng lắc đầu, nghĩ tới lời của Lạc Thịnh Vũ hắn liền mặt đỏ quẫn bách, "Ta tự lau là được rồi." Có điều trên người nhớp nháp đích thực rất khó chịu...
"Ừ, vậy ta đỡ ngươi mặc bộ quần áo lại đi." Lạc Thịnh Vũ ngược lại tựa như rất dễ nói chuyện, khoác bộ quần áo vào cho hắn.
Trên người Tiểu Trúc không khí lực, cơ hồ tự mình ngồi cũng ngồi không vững, bị y loáy hoáy cả nửa ngày, khoác lên bộ quần áo. Có điều cuối cùng Lạc Thịnh Vũ dường như cảm thấy chưa đủ, liền bọc chăn lên người hắn, ôm ngang hắn lên.
"A?!" Tiểu Trúc thở nhẹ một tiếng, Lạc Thịnh Vũ đã ôm hắn ra khỏi phòng.
Bên ngoài lạnh hơn trong phòng rất nhiều, Tiểu Trúc rụt cổ, quan sát bốn phía, giống một độc viện nhỏ, đơn giản thanh lịch. Đi chưa đến chừng mười bước, Lạc Thịnh Vũ liền đẩy cửa một gian phòng ra, một luồng hơi nóng phả vào mặt.
Gian phòng rất rộng, cửa bày một tấm bình phong lớn, đi vòng qua chính là một bể tắm nước nóng, hơi nóng bốc lên cả gian phòng đều mờ mịt, rất ấm áp.
Tiểu Trúc mở to hai mắt. Lạc Thịnh Vũ thả hắn lên một cái giường mềm bên cạnh, nói: "Ta sai người thả chút dược liệu vào, có lợi cho ngươi."
Tiểu Trúc có chút mới lạ nhìn bể tắm nước nóng lớn bằng đá màu xanh sẫm ấy, trong nước quả nhiên thả chút dược liệu, nhưng cũng nói không ra tên, trong không khí cũng có chút mùi thuốc, cũng không khó ngửi.
"Ta, ta tự mình làm." Tiểu Trúc chỉ để ý cái mới mẻ, cúi đầu nhìn, Lạc Thịnh Vũ đang giúp hắn cởi áo lót đai lưng, không khỏi nâng tay ngăn cản.
"Cũng được." Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, liền xoay người đi ra ngoài lấy khăn.
Tiểu Trúc lúc này mới thở dài một hơi, vội vàng rất nhanh cởi đai lưng xuống, cũng cởi quần. Muốn vào trong bể trước khi Lạc Thịnh Vũ quay lại, miễn cho xấu hổ.
Nước ấm trong bể rất thích hợp, Tiểu Trúc loạng choạng theo đi xuống, ngâm toàn thân vào trong nước, ngay cả cằm cũng không ngoại lệ, một tay vịn vách bể xanh sẫm, cảm giác chân mình cũng đang run rẩy.
"Động tác rất nhanh." Lạc Thịnh Vũ quay lại đặt quần áo sạch và khăn trên giường mềm cách đó không xa, cười nhìn nhìn Tiểu Trúc. Ngón tay khớp xương rõ ràng ấy, vắt trên đá màu xanh sẫm, chỉ cảm thấy trắng nõn mà thon dài. Nước bể rất trong, người nọ rụt vai giấu thân thể dưới nước, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng, hơn nữa thỉnh thoảng nước gợn, lại trở nên càng thêm kiều diễm.
Tiểu Trúc nghe thấy tiếng cười khẽ của Lạc Thịnh Vũ, xấu hổ cúi đầu, lại ngẩng đầu liền thấy y đang cởi quần áo của mình. Nhất thời liền sửng sốt, trong óc cũng trống không, nửa ngày mới nghĩ ra, y là muốn cùng tắm sao?!
"Ngươi..." Tiểu Trúc nói một chữ liền không nói đoạn sau, Lạc Thịnh Vũ đã cởi áo ngoài, lộ lồng ngực rắn chắc. Tiểu Trúc khàn giọng, nhớ lại chuyện hai người thân mật lần trước, lúc ấy trong phòng rất tối, hắn thấy không rõ lắm, lúc này không chỉ có chút ngẩn người. Cúi đầu nhìn thân thể mình, chỉ cảm thấy không thể nào so sánh với Lạc Thịnh Vũ.
Bên người một trận gợn sóng, nước gợn lay động, Tiểu Trúc bỗng nhiên liền cảm thấy phía sau có hơi nóng nhích lại gần, ngay sau đó đã bị người ôm vào lòng. Cánh tay rắn chắc đưa hắn vào ngực, phía sau lưng cứng đờ, da thịt cùng nhiệt độ lại giống như là muốn đốt cháy hắn.
"Ta đỡ ngươi." Lạc Thịnh Vũ nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, ôm hắn một cái, đã kéo người ngồi vào trên đùi mình. Sau đó một tay đỡ hông hắn, một tay vuốt ve mái tóc dài của hắn.
"Ta tự mình làm." Toàn thân Tiểu Trúc đều cứng ngắc, ngồi trên đùi Lạc Thịnh Vũ cũng không dám động đậy, hai người da thịt dán da thịt, khiến tim hắn đập nhanh không ít. Vội vàng đẩy đẩy tay y, muốn tự mình gội đầu.
"Ừ, được thôi." Lạc Thịnh Vũ hôn môi hắn một cái, đổi thành hai tay ôm hông hắn.
Tiểu Trúc không thoải mái giật giật, chỉ cảm thấy khoảng cách thân mật này tựa hồ cũng không thay đổi, đành phải kiên trì tự mình làm ướt tóc.
Động tác của hắn rất chậm, chắc hẳn là còn chưa có sức, Lạc Thịnh Vũ cứ như thế nhìn chằm chằm hắn. Mười ngón thon dài vuốt tóc dài, tóc đen nhánh vắt trên bả vai trắng nõn, khiến hắn lộ ra vẻ hơi nhỏ yếu.
"Động tác lúc này của ngươi lại giống như là đang mời gọi ta." Con ngươi Lạc Thịnh Vũ càng ngày càng sâu, bỗng nhiên liền đè hắn hôn lên.
Tiểu Trúc mở to hai mắt, hai người dán rất gần, không nhìn rõ cái gì, rất mơ hồ. Hơi thở bá đạo của người nọ trên môi khiến hắn ngay cả chạy trốn cũng không thể. Nguy hiểm nhất chính là tay của người kia cũng không thành thật, vuốt ve qua lại trên hông hắn, quanh quẩn một hồi liền càng lúc càng đi xuống. Ngón tay hơi thô ráp rất nhanh đã lưu luyến gần đốt sống cụt của hắn, theo khe mông dò vào lại trượt ra. Tiểu Trúc bị y làm cho run rẩy, lúc này mới vô lực dựa vào trong ngực y.
Tiểu Trúc bị y hôn một trận thất thần, thở hổn hển tựa vào trên người y, cảm giác người nọ cũng chống cằm trên bờ vai hắn, nhưng rất nhanh trên vai đã vừa đau nhói vừa tê ngứa, người nọ nhẹ nhàng gặm cắn, để lại vài dấu vết nhàn nhạt.
Tiểu Trúc không thoải mái giật giật, bỗng nhiên thân thể cứng đờ. Hắn đang ngồi trên đùi Lạc Thịnh Vũ, chỗ khe mông có một thứ nóng bỏng cứng rắn đâm, đâu còn có đạo lý không rõ? Tim đập nhanh mấy nhịp, ngay cả hít thở cũng không dám, chỉ có thể mở to hai mắt không biết làm sao.
Lạc Thịnh Vũ cười khẽ một trận, sờ sờ tóc hắn, nói: "Căng thẳng cái gì, ngươi vừa khỏi bệnh cũng chịu không nổi, việc này ta đương nhiên là biết."
Tiểu Trúc bị y nói xấu hổ vô cùng, thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào trốn.
"Nhưng mà," Lạc Thịnh Vũ vừa chuyển đề tài câu chuyện, Tiểu Trúc lại cứng đờ, "Dùng tay vẫn được chứ?"
"Dùng...?!" Tiểu Trúc ngẩn ngơ, đã bị Lạc Thịnh Vũ vịn thắt lưng, biến thành chuyển hướng đối diện ngồi trên đùi hắn, lần này lại càng cảm thấy xấu hổ.
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi