Ma Đạo Tổ Sư
Chương 113: Quên ước (tam)
Sau hôm gặp vợ chồng La Thanh Dương, hai người đến một trấn nhỏ ở Quảng Lăng.
Ngụy Vô Tiện đặt tay lên ấn đường, thấy phía trước có quán rượu trưng biển hiệu bay phất phới, nói: “Nghỉ lại đằng trước đi.”
Lam Vong Cơ gật gật đầu, hai người sánh vai nhau tiến lên.
Sau cái đêm ở miếu Quan Âm vùng Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ kết bạn đồng hành, mang theo Tiểu Bình Quả đi săn khắp bốn phương, vẫn là “phùng loạn tất xuất” như cũ. Hễ nghe nơi nào có tà túy làm loạn, quấy nhiễu dân chúng, họ đều đến dò hỏi, vung tay giải quyết, tiện đường du sơn ngoạn thủy, lãnh hội phong thổ từng vùng. Cứ đi như vậy ba tháng, bịt tai không nghe chuyện tiên môn, rất tiêu dao tự tại.
Bước vào quán rượu, ngồi xuống một cái bàn nằm trong góc khuất, tiểu nhị của quán tiến đến chào hỏi. Nhìn dung mạo khí độ của hai người, nhìn bội kiếm bên hông Lam Vong Cơ, lại nhìn ống sáo bên hông Ngụy Vô Tiện, trong lòng hắn bất giác liên tưởng họ với hai vị nào đó cực kỳ nổi tiếng thời gian này. Nhưng cất công quan sát một hồi, vị khách áo trắng kia lại không đeo đai buộc trán của Cô Tô Lam thị, cuối cùng không dám khẳng định.
Ngụy Vô Tiện gọi rượu, Lam Vong Cơ thì lại gọi vài món ăn. Ngụy Vô Tiện nghe y cất giọng trầm trầm báo tên món, một tay chống cằm, tay kia đặt dưới gậm bàn, ngón tay quấn quanh một dải đai trán trắng tinh, gương mặt khẽ mỉm cười. Chờ tiểu nhị kia lui xuống, hắn mới hỏi: “Gọi nhiều món cay như thế, ngươi ăn nổi không?”
Lam Vong Cơ cầm chén trà trên bàn nhấp một hớp, lạnh nhạt nói: “Ngồi ngay ngắn.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Chén không có trà.”
“…” Lam Vong Cơ rót đầy chén trà, đưa đến bên môi.
Lát sau, y lại nói: “…Ngồi ngay ngắn.”
Ngụy Vô Tiện cãi: “Ta ngồi có gì không ngay ngắn? Ta đâu có gác chân lên bàn như trước kia.”
Nhẫn nhịn giây lát, Lam Vong Cơ mới nói: “Vậy cũng đừng gác lên chỗ khác.”
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác hỏi: “Ta gác lên chỗ nào chứ?”
“…”
“Lam Nhị công tử lắm yêu cầu quá. Chi bằng ngươi dạy ta phải ngồi thế nào đi?”
Lam Vong Cơ đặt chén trà xuống, liếc nhìn hắn, phất ống tay áo đang định đứng lên dạy dỗ hắn cho tử tế, thì cái bàn kê trong đại sảnh đột nhiên nổ ra một trận cười lớn.
Trên bàn, một người nói có vẻ rất hả hê: “Ta biết ngay Kim Quang Dao xử lý như thế sớm muộn gì cũng bị lật đổ! Chúng ta đã đợi ngày này quá lâu rồi, cuối cùng y cũng bị lật tẩy. Hừ! Đúng là thiện ác đều có báo ứng, đạo trời mãi tuần hoàn!”
Mới nghe thoáng qua, Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy vô cùng thân thiết. Giọng điệu và lời lẽ chửi mắng của người này đều hết sức quen thuộc, chẳng qua là đổi đối tượng chửi mắng mà thôi, bất giác nghiêng tai lắng nghe. Một tu sĩ cầm đũa, nói những lời đao to búa lớn: “Quả nhiên từ cổ chí kim người ta nói không sai mà! Những kẻ bề trên ngoài mặt càng vẻ vang, thì sau lưng lại càng xấu xa không chịu nổi!”
“Không sai, chẳng ai tốt đẹp cả! “Tôn” nỗi gì chứ, “quân tử” nỗi gì chứ, kẻ nào chẳng đeo mặt nạ ra ngoài cho người ta ngắm.”
Một người nốc một ngụm rượu, ngoạm miếng thịt lớn, vừa ăn vừa chém gió, nước bọt bắn tứ tung: “Kể ra thì năm ấy Tư Tư cũng là người có tiếng chốn câu lan, thế mà nay già nua nhường ấy, ta cũng chẳng nhận ra được, đúng là đáng chán. Kim Quang Thiện chết kiểu đó cũng thật thảm, ha ha ha ha ha…”
“Chẳng ngờ Kim Quang Dao lại nghĩ ra cách ấy để hại chết cha mình. Tuyệt phối. Tuyệt!”
“Ta chỉ thắc mắc, sao Kim Quang Dao không giết chết kỹ nữ già kia? Nhân chứng phải diệt khẩu, y cũng đâu phải kẻ ngốc.”
“Sao ngươi biết y ngốc, y là dòng dõi của Kim Quang Thiện, chưa biết chừng cũng là hạng phong lưu, chưa biết chừng người ta có khẩu vị đặc biệt, với Tư Tư cũng có… Ha ha, có mối quan hệ không thể cho người ta biết?”
“Ha ha, dù ta cũng nghĩ như thế, nhưng còn có tin đồn Kim Quang Dao vì thông gian với em gái mình nên sợ hãi đến nỗi sinh ra bệnh khó nói. Hắn có tâm cũng vô lực mà, ha ha ha…”
Mấy lời đồn nhảm nhí và lối bịa chuyện này đúng là quen thuộc đến cực điểm. Ngụy Vô Tiện nhớ lại năm ấy có vô số người còn đồn hắn bắt hàng ngàn xử nữ nhốt vào động ma trên Loạn Táng Cương, ngày đêm dâm loạn để tu luyện tà công đại pháp, tự dưng thấy buồn cười, thầm nghĩ: “Được rồi, nói gì thì nói, truyền thuyết về ta cũng khá khẩm hơn truyền thuyết về Kim Quang Dao một chút.”
Càng về sau ngôn ngữ càng khó nghe, Lam Vong Cơ cũng phải nhíu mày. May thay trên bàn có người bình thường cũng nghe không nổi nữa, hạ giọng bảo: “Nói be bé thôi… Cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.”
Cái đám đang cười hô hố kia chẳng thèm để ý: “Sợ quái gì, nơi này chẳng ai biết chúng ta.”
“Với lại, dù có bị nghe thấy thì cũng có làm sao? Quản trời quản đất còn quản người ta chém gió nữa à?”
“Ngươi tưởng Lan Lăng Kim thị bây giờ vẫn còn là Lan Lăng Kim thị ngày xưa ư? Quản được miệng lưỡi người đời chắc? Có bản lĩnh thì hoành hành ngang ngược như trước kia đi? Không thích nghe thì nín!”
Một người tổ lái: “Được rồi được rồi, cứ bàn mãi chuyện này làm gì, ăn cơm ăn cơm. Khi còn sống dù Kim Quang Dao có gây sóng gió đến đâu, thì bây giờ cũng bị nhốt trong quan tài vật lộn với Nhiếp Minh Quyết.”
“Ta thấy vụ này kinh khủng lắm, kẻ thù gặp nhau mắt trợn trừng, xác y chắc phải bị Nhiếp Minh Quyết đập nát.”
“Sai rồi! Ta từng đến đại điển phong quan, xung quanh cỗ quan tài này, oán khí tỏa ra nồng nặc, khắp một dặm xung quanh đều không mọc nổi một ngọn cỏ! Ta nghi lắm, cỗ quan tài này có đủ sức phong ấn bọn họ một trăm năm không?”
“Có phong ấn được hay không cũng chẳng cần ngươi bận tâm, đều là chuyện mấy nhà kia phải đau đầu. Dù sao Lan Lăng Kim thị cũng coi như xong, suy vi triệt để rồi.”
“Có điều, trong đại điển phong quan, trông sắc mặt Trạch Vu quân rất xấu.”
“Không xấu sau được, trong quan tài là hai anh em kết nghĩa của y đó! Tiểu bối trong nhà cả ngày chạy tới chạy lui quanh một khối hung thi, đi săn đêm còn gọi hung thi đến giúp giải vây! Chẳng trách cả ngày bế quan. Nếu Lam Vong Cơ không quay lại, ta thấy Lam Khải Nhân phải chửi ầm lên rồi…”
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện bật cười. Bên kia tiếp tục bàn tán: “Mà kể ra thì, lần đại điển phong quan này thật khiến ta rửa mắt mà nhìn, không ngờ Nhiếp Hoài Tang cũng khá quá nhỉ? Trước kia khi hắn chủ động đứng ra nhận làm, ta còn tưởng nhất định sẽ có trục trặc cơ. Dù sao cũng là “Hỏi một không biết ba” mà.”
“Ta cũng thế! Ai ngờ hắn lại chủ trì rất khá, chẳng thua kém Lam Khải Nhân.”
Nghe bọn họ đua nhau ồ à, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, vậy đã là gì? Vài chục năm sau, chưa biết chừng vị gia chủ Thanh Hà Nhiếp thị này sẽ từ từ bộc lộ tài trí, tiếp tục mang đến nhiều bất ngờ hơn nữa cho người đời.
Món ăn đã lên, rượu cũng lên luôn. Ngụy Vô Tiện rót đầy một chén, chậm rãi uống vào.
Chợt hắn nghe giọng một thiếu niên hỏi: “Âm hổ phù này rốt cuộc có nằm trong cỗ quan tài kia không?”
Quán rượu bỗng rơi vào im lặng, lát sau có người nói: “Bố ai mà biết, chắc là có. Kim Quang Dao không mang Âm hổ phù theo người thì còn cất ở đâu được?”
“Chỉ là suy đoán thôi, dù sao Âm hổ phù bây giờ cũng chỉ là một khối sắt vụn, có làm gì được đâu.”
Thiếu niên kia ôm kiếm ngồi riêng một bàn, nói: “Cỗ quan tài kia, thật sự đủ vững chắc sao? Lỡ đâu có người muốn xem thử Âm hổ phù có nằm trong đó hay không thì sao?”
Lập tức có người quát to: “Ai dám!”
“Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị đều phái người canh gác ngôi mộ ấy, kẻ nào dám ăn gan hùm mật báo chứ.”
Mọi người đua nhau phụ họa. Thiếu niên kia không nói gì nữa, nâng bát trà trên bàn uống một ngụm, hình như đã từ bỏ ý nghĩ này. Nhưng ánh mắt hắn vẫn không hề thay đổi.
Ánh mắt ấy, Ngụy Vô Tiện từng thấy trên mặt rất nhiều người. Đồng thời hắn biết, đây tuyệt đối không phải lần cuối mình nhìn thấy ánh mắt này.
Sau khi rời quán rượu, vẫn là Ngụy Vô Tiện cưỡi Tiểu Bình Quả, Lam Vong Cơ cầm dây thừng đi đằng trước.
Lảo đảo leo lên con lừa hoa, Ngụy Vô Tiện rút cây sáo bên hông, ghé lên môi. Tiếng sáo réo rắt như chim hót bay qua bầu trời, Lam Vong Cơ ngừng bước, lẳng lặng lắng nghe.
Đây chính khúc ca y từng hát cho Ngụy Vô Tiện nghe khi mắc kẹt dưới đáy động Đồ lục huyền vũ.
Cũng chính là khúc nhạc mà sau khi sống lại, Ngụy Vô Tiện bị ma xui quỷ khiến thế nào lại thổi ra trên núi Đại Phạn, khiến Lam Vong Cơ xác định được thân phận của hắn.
Khúc tàn, Ngụy Vô Tiện nháy mắt trái với Lam Vong Cơ, hỏi: “Sao nào, ta thổi không tệ chứ?”
Lam Vong Cơ thong thả gật đầu, đáp: “Thật hiếm khi.”
Ngụy Vô Tiện biết, “Hiếm khi” nghĩa là hiếm khi trí nhớ hắn tốt được một lần, liền bật cười nói: “Ngươi đừng có thù dai chuyện này mà, chuyện trước kia là ta sai được chưa nào? Mà trí nhớ ta kém cũng phải trách mẹ ta.”
Lam Vong Cơ hỏi: “Vì sao?”
Ngụy Vô Tiện chống tay lên đầu Tiểu Bình Quả, Trần Tinh trong tay xoay vù vù: “Mẹ ta từng nói, con phải nhớ chuyện tốt người khác làm cho con, chứ đừng nhớ chuyện tốt con làm cho người khác. Trong lòng đừng có giữ quá nhiều chuyện, có thế mới vui vẻ tự do.”
Đây cũng là một trong những chuyện hiếm hoi về cha mẹ mà hắn có thể nhớ kỹ.
Vừa thả cho suy nghĩ bay bổng chốc lát đã bị Ngụy Vô Tiện kéo về, thấy Lam Vong Cơ đang chăm chú nhìn mình, hắn nói: “Mẹ ta còn bảo…”
Thấy hắn lề mề không nói nốt nửa câu còn lại, Lam Vong Cơ hỏi: “Bảo gì?”
Ngụy Vô Tiện ngoắc ngoắc ngón tay với y, làm mặt nghiêm túc. Lam Vong Cơ lại gần hơn một chút, Ngụy Vô Tiện liền cúi người, ghé tai y nói: “…Bảo ngươi đã là người của ta rồi.”
Lam Vong Cơ khẽ nhíu chân mày, đang định mở miệng thì Ngụy Vô Tiện đã cướp lời: “Không biết thẹn, không đứng đắn, nhạt nhẽo, ngông cuồng, lại đang nói nhăng nói cuội, có phải không? Được rồi, ta thay ngươi nói. Tua đi tualại cũng chỉ có vài từ, đúng là chẳng thay đổi gì hết. Ta cũng là người của ngươi rồi, vậy là hòa, có được không?”
So bề miệng lưỡi trơn tru, Lam Vong Cơ vĩnh viễn cũng không sánh bằng Ngụy Vô Tiện, chỉ lạnh nhạt đáp: “Ngươi nói được là được.”
Ngụy Vô Tiện kéo kéo dây cương con lừa hoa: “Nhưng hỏi thật nhé, khúc nhạc này ta đã thử đặt hơn tám mươi cái tên, ngươi không vừa lòng cái nào hả?”
Lam Vong Cơ cương quyết nói: “Không.”
“Làm sao thế? Ta thấy gọi là ‘Khúc ca định tình của Lam Trạm Ngụy Anh’ cũng rất hay.”
Lam Vong Cơ im lặng. Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu lảm nhảm: “Hoặc là “khúc hát mỗi ngày của Hàm Quang Di Lăng” cũng rất hay, nghe rất gợi chuyện…”
Lam Vong Cơ hình như không muốn nghe thêm một cái tên nào nữa, bèn nói: “Có rồi.”
“Có cái gì?”
“Tên.”
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc hỏi: “Có rồi hả? Nếu có rồi thì ngươi mau nói đi, rốt cuộc là tên gì. Thế mà ngươi chẳng chịu nói cho ta, hại ta mất bao nhiêu thời gian giúp ngươi nghĩ tên, lãng phí thông minh tài trí của ta.”
Trầm mặc giây lát, Lam Vong Cơ đáp: “Vong Tiện.”
“A?”
“Khúc ca tên là ‘Vong Tiện’.”
Ngụy Vô Tiện trợn tròn hai mắt.
Lát sau, hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha chẳng trách ngươi mãi không chịu nói cho ta biết, hóa ra là lén lút đặt một cái tên như thế, dụng tâm lộ liễu quá rồi. Nhưng mà Lam Trạm ngươi đặt tên từ hồi nào vậy ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Lam Vong Cơ hình như đã sớm lường trước Ngụy Vô Tiện sẽ có phản ứng này, nhìn hắn cười ngặt nghẽo trên lưng Tiểu Bình Quả, y chỉ biết khe khẽ lắc đầu. Nét mặt nhìn như bất đắc dĩ, mà khóe môi đã lặng lẽ cong lên một đường nhàn nhạt, trong đôi mắt cũng tản ra gợn sóng mông lung.
Y đưa tay ra đỡ eo Ngụy Vô Tiện, đề phòng hắn ngã từ trên lưng lừa xuống đất. Vất vả lắm mới nhịn cười nổi, Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói: “‘Vong Tiện’ à, rất hay, hay lắm luôn! Ta thích. Đúng, phải gọi bằng cái tên này.”
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc: “Ta cũng thích.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Nghe rất quy phạm, rất Cô Tô Lam thị, ta thấy có thể đưa thẳng vào tập sách nhạc của nhà các ngươi, yêu cầu tất cả đệ tử Cô Tô Lam thị nhất định phải tập luyện. Nếu chúng nó hỏi, Hàm Quang quân, tên khúc nhạc này giải thích ra sao? Thì ngươi có thể nói cho chúng biết, khúc nhạc này sáng tác trong hoàn cảnh nào.”
Thấy hắn lại bắt đầu nói nhảm, Lam Vong Cơ lặng lẽ dắt Tiểu Bình Quả chở theo Ngụy Vô Tiện, siết chặt sợi dây thừng mảnh trong lòng bàn tay, tiếp tục tiến về phía trước. Ngụy Vô Tiện thì vẫn tiếp tục bắn liên thanh: “Chúng ta sắp tới sẽ đi đâu? Đã lâu không uống Thiên Tử Tiếu, chi bằng mình về Cô Tô, đến trấn Thải Y chơi một chuyến?”
Lam Vong Cơ đáp: “Được.”
“Đã nhiều năm trôi qua, thủy hành uyên ở đó đã trừ sạch rồi chứ? Nếu thúc phụ ngươi có thể miễn cưỡng chịu được ta, thì hãy giấu ta trong phòng ngươi chung với mấy hũ rượu này. Còn nếu không chịu nổi ta, thì hai ta hãy đến thăm Ôn Ninh đi, nghe nói hắn và đám Tư Truy đi săn đêm chung rất hòa thuận.”
“Ừ.”
“Có điều nghe nói gia quy Cô Tô Lam thị lại vừa sửa một lượt nữa hả? Ta bảo này, khối đá quy huấn trên ngọn núi trước cửa nhà các ngươi, còn chỗ để viết à…”
Gió mát ùa tới, quần áo hai người bay phất phơ như gợn sóng xuân.
Ngụy Vô Tiện đón gió, nhìn theo bóng lưng Lam Vong Cơ, nheo mắt lại, khoanh chân lên, kinh ngạc phát hiện ra mình có thể giữ nguyên tư thế đặc sắc này trên lưng Tiểu Bình Quả mà không ngã.
Đây chỉ là một chuyện vặt vãnh tẻ nhạt, nhưng hắn lại làm như phát hiện ra điều gì mới mẻ thú vị lắm, nóng lòng muốn chia sẻ với Lam Vong Cơ, bèn la lên: “Lam Trạm, nhìn ta, mau nhìn ta!”
Giống như năm xưa, Ngụy Vô Tiện mỉm cười gọi y, y cũng nhìn sang.
Từ ấy trở đi, đã vĩnh viễn chẳng thể dời mắt.
*HOÀN CHÍNH VĂN*
Ngụy Vô Tiện đặt tay lên ấn đường, thấy phía trước có quán rượu trưng biển hiệu bay phất phới, nói: “Nghỉ lại đằng trước đi.”
Lam Vong Cơ gật gật đầu, hai người sánh vai nhau tiến lên.
Sau cái đêm ở miếu Quan Âm vùng Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ kết bạn đồng hành, mang theo Tiểu Bình Quả đi săn khắp bốn phương, vẫn là “phùng loạn tất xuất” như cũ. Hễ nghe nơi nào có tà túy làm loạn, quấy nhiễu dân chúng, họ đều đến dò hỏi, vung tay giải quyết, tiện đường du sơn ngoạn thủy, lãnh hội phong thổ từng vùng. Cứ đi như vậy ba tháng, bịt tai không nghe chuyện tiên môn, rất tiêu dao tự tại.
Bước vào quán rượu, ngồi xuống một cái bàn nằm trong góc khuất, tiểu nhị của quán tiến đến chào hỏi. Nhìn dung mạo khí độ của hai người, nhìn bội kiếm bên hông Lam Vong Cơ, lại nhìn ống sáo bên hông Ngụy Vô Tiện, trong lòng hắn bất giác liên tưởng họ với hai vị nào đó cực kỳ nổi tiếng thời gian này. Nhưng cất công quan sát một hồi, vị khách áo trắng kia lại không đeo đai buộc trán của Cô Tô Lam thị, cuối cùng không dám khẳng định.
Ngụy Vô Tiện gọi rượu, Lam Vong Cơ thì lại gọi vài món ăn. Ngụy Vô Tiện nghe y cất giọng trầm trầm báo tên món, một tay chống cằm, tay kia đặt dưới gậm bàn, ngón tay quấn quanh một dải đai trán trắng tinh, gương mặt khẽ mỉm cười. Chờ tiểu nhị kia lui xuống, hắn mới hỏi: “Gọi nhiều món cay như thế, ngươi ăn nổi không?”
Lam Vong Cơ cầm chén trà trên bàn nhấp một hớp, lạnh nhạt nói: “Ngồi ngay ngắn.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Chén không có trà.”
“…” Lam Vong Cơ rót đầy chén trà, đưa đến bên môi.
Lát sau, y lại nói: “…Ngồi ngay ngắn.”
Ngụy Vô Tiện cãi: “Ta ngồi có gì không ngay ngắn? Ta đâu có gác chân lên bàn như trước kia.”
Nhẫn nhịn giây lát, Lam Vong Cơ mới nói: “Vậy cũng đừng gác lên chỗ khác.”
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác hỏi: “Ta gác lên chỗ nào chứ?”
“…”
“Lam Nhị công tử lắm yêu cầu quá. Chi bằng ngươi dạy ta phải ngồi thế nào đi?”
Lam Vong Cơ đặt chén trà xuống, liếc nhìn hắn, phất ống tay áo đang định đứng lên dạy dỗ hắn cho tử tế, thì cái bàn kê trong đại sảnh đột nhiên nổ ra một trận cười lớn.
Trên bàn, một người nói có vẻ rất hả hê: “Ta biết ngay Kim Quang Dao xử lý như thế sớm muộn gì cũng bị lật đổ! Chúng ta đã đợi ngày này quá lâu rồi, cuối cùng y cũng bị lật tẩy. Hừ! Đúng là thiện ác đều có báo ứng, đạo trời mãi tuần hoàn!”
Mới nghe thoáng qua, Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy vô cùng thân thiết. Giọng điệu và lời lẽ chửi mắng của người này đều hết sức quen thuộc, chẳng qua là đổi đối tượng chửi mắng mà thôi, bất giác nghiêng tai lắng nghe. Một tu sĩ cầm đũa, nói những lời đao to búa lớn: “Quả nhiên từ cổ chí kim người ta nói không sai mà! Những kẻ bề trên ngoài mặt càng vẻ vang, thì sau lưng lại càng xấu xa không chịu nổi!”
“Không sai, chẳng ai tốt đẹp cả! “Tôn” nỗi gì chứ, “quân tử” nỗi gì chứ, kẻ nào chẳng đeo mặt nạ ra ngoài cho người ta ngắm.”
Một người nốc một ngụm rượu, ngoạm miếng thịt lớn, vừa ăn vừa chém gió, nước bọt bắn tứ tung: “Kể ra thì năm ấy Tư Tư cũng là người có tiếng chốn câu lan, thế mà nay già nua nhường ấy, ta cũng chẳng nhận ra được, đúng là đáng chán. Kim Quang Thiện chết kiểu đó cũng thật thảm, ha ha ha ha ha…”
“Chẳng ngờ Kim Quang Dao lại nghĩ ra cách ấy để hại chết cha mình. Tuyệt phối. Tuyệt!”
“Ta chỉ thắc mắc, sao Kim Quang Dao không giết chết kỹ nữ già kia? Nhân chứng phải diệt khẩu, y cũng đâu phải kẻ ngốc.”
“Sao ngươi biết y ngốc, y là dòng dõi của Kim Quang Thiện, chưa biết chừng cũng là hạng phong lưu, chưa biết chừng người ta có khẩu vị đặc biệt, với Tư Tư cũng có… Ha ha, có mối quan hệ không thể cho người ta biết?”
“Ha ha, dù ta cũng nghĩ như thế, nhưng còn có tin đồn Kim Quang Dao vì thông gian với em gái mình nên sợ hãi đến nỗi sinh ra bệnh khó nói. Hắn có tâm cũng vô lực mà, ha ha ha…”
Mấy lời đồn nhảm nhí và lối bịa chuyện này đúng là quen thuộc đến cực điểm. Ngụy Vô Tiện nhớ lại năm ấy có vô số người còn đồn hắn bắt hàng ngàn xử nữ nhốt vào động ma trên Loạn Táng Cương, ngày đêm dâm loạn để tu luyện tà công đại pháp, tự dưng thấy buồn cười, thầm nghĩ: “Được rồi, nói gì thì nói, truyền thuyết về ta cũng khá khẩm hơn truyền thuyết về Kim Quang Dao một chút.”
Càng về sau ngôn ngữ càng khó nghe, Lam Vong Cơ cũng phải nhíu mày. May thay trên bàn có người bình thường cũng nghe không nổi nữa, hạ giọng bảo: “Nói be bé thôi… Cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.”
Cái đám đang cười hô hố kia chẳng thèm để ý: “Sợ quái gì, nơi này chẳng ai biết chúng ta.”
“Với lại, dù có bị nghe thấy thì cũng có làm sao? Quản trời quản đất còn quản người ta chém gió nữa à?”
“Ngươi tưởng Lan Lăng Kim thị bây giờ vẫn còn là Lan Lăng Kim thị ngày xưa ư? Quản được miệng lưỡi người đời chắc? Có bản lĩnh thì hoành hành ngang ngược như trước kia đi? Không thích nghe thì nín!”
Một người tổ lái: “Được rồi được rồi, cứ bàn mãi chuyện này làm gì, ăn cơm ăn cơm. Khi còn sống dù Kim Quang Dao có gây sóng gió đến đâu, thì bây giờ cũng bị nhốt trong quan tài vật lộn với Nhiếp Minh Quyết.”
“Ta thấy vụ này kinh khủng lắm, kẻ thù gặp nhau mắt trợn trừng, xác y chắc phải bị Nhiếp Minh Quyết đập nát.”
“Sai rồi! Ta từng đến đại điển phong quan, xung quanh cỗ quan tài này, oán khí tỏa ra nồng nặc, khắp một dặm xung quanh đều không mọc nổi một ngọn cỏ! Ta nghi lắm, cỗ quan tài này có đủ sức phong ấn bọn họ một trăm năm không?”
“Có phong ấn được hay không cũng chẳng cần ngươi bận tâm, đều là chuyện mấy nhà kia phải đau đầu. Dù sao Lan Lăng Kim thị cũng coi như xong, suy vi triệt để rồi.”
“Có điều, trong đại điển phong quan, trông sắc mặt Trạch Vu quân rất xấu.”
“Không xấu sau được, trong quan tài là hai anh em kết nghĩa của y đó! Tiểu bối trong nhà cả ngày chạy tới chạy lui quanh một khối hung thi, đi săn đêm còn gọi hung thi đến giúp giải vây! Chẳng trách cả ngày bế quan. Nếu Lam Vong Cơ không quay lại, ta thấy Lam Khải Nhân phải chửi ầm lên rồi…”
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện bật cười. Bên kia tiếp tục bàn tán: “Mà kể ra thì, lần đại điển phong quan này thật khiến ta rửa mắt mà nhìn, không ngờ Nhiếp Hoài Tang cũng khá quá nhỉ? Trước kia khi hắn chủ động đứng ra nhận làm, ta còn tưởng nhất định sẽ có trục trặc cơ. Dù sao cũng là “Hỏi một không biết ba” mà.”
“Ta cũng thế! Ai ngờ hắn lại chủ trì rất khá, chẳng thua kém Lam Khải Nhân.”
Nghe bọn họ đua nhau ồ à, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, vậy đã là gì? Vài chục năm sau, chưa biết chừng vị gia chủ Thanh Hà Nhiếp thị này sẽ từ từ bộc lộ tài trí, tiếp tục mang đến nhiều bất ngờ hơn nữa cho người đời.
Món ăn đã lên, rượu cũng lên luôn. Ngụy Vô Tiện rót đầy một chén, chậm rãi uống vào.
Chợt hắn nghe giọng một thiếu niên hỏi: “Âm hổ phù này rốt cuộc có nằm trong cỗ quan tài kia không?”
Quán rượu bỗng rơi vào im lặng, lát sau có người nói: “Bố ai mà biết, chắc là có. Kim Quang Dao không mang Âm hổ phù theo người thì còn cất ở đâu được?”
“Chỉ là suy đoán thôi, dù sao Âm hổ phù bây giờ cũng chỉ là một khối sắt vụn, có làm gì được đâu.”
Thiếu niên kia ôm kiếm ngồi riêng một bàn, nói: “Cỗ quan tài kia, thật sự đủ vững chắc sao? Lỡ đâu có người muốn xem thử Âm hổ phù có nằm trong đó hay không thì sao?”
Lập tức có người quát to: “Ai dám!”
“Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị đều phái người canh gác ngôi mộ ấy, kẻ nào dám ăn gan hùm mật báo chứ.”
Mọi người đua nhau phụ họa. Thiếu niên kia không nói gì nữa, nâng bát trà trên bàn uống một ngụm, hình như đã từ bỏ ý nghĩ này. Nhưng ánh mắt hắn vẫn không hề thay đổi.
Ánh mắt ấy, Ngụy Vô Tiện từng thấy trên mặt rất nhiều người. Đồng thời hắn biết, đây tuyệt đối không phải lần cuối mình nhìn thấy ánh mắt này.
Sau khi rời quán rượu, vẫn là Ngụy Vô Tiện cưỡi Tiểu Bình Quả, Lam Vong Cơ cầm dây thừng đi đằng trước.
Lảo đảo leo lên con lừa hoa, Ngụy Vô Tiện rút cây sáo bên hông, ghé lên môi. Tiếng sáo réo rắt như chim hót bay qua bầu trời, Lam Vong Cơ ngừng bước, lẳng lặng lắng nghe.
Đây chính khúc ca y từng hát cho Ngụy Vô Tiện nghe khi mắc kẹt dưới đáy động Đồ lục huyền vũ.
Cũng chính là khúc nhạc mà sau khi sống lại, Ngụy Vô Tiện bị ma xui quỷ khiến thế nào lại thổi ra trên núi Đại Phạn, khiến Lam Vong Cơ xác định được thân phận của hắn.
Khúc tàn, Ngụy Vô Tiện nháy mắt trái với Lam Vong Cơ, hỏi: “Sao nào, ta thổi không tệ chứ?”
Lam Vong Cơ thong thả gật đầu, đáp: “Thật hiếm khi.”
Ngụy Vô Tiện biết, “Hiếm khi” nghĩa là hiếm khi trí nhớ hắn tốt được một lần, liền bật cười nói: “Ngươi đừng có thù dai chuyện này mà, chuyện trước kia là ta sai được chưa nào? Mà trí nhớ ta kém cũng phải trách mẹ ta.”
Lam Vong Cơ hỏi: “Vì sao?”
Ngụy Vô Tiện chống tay lên đầu Tiểu Bình Quả, Trần Tinh trong tay xoay vù vù: “Mẹ ta từng nói, con phải nhớ chuyện tốt người khác làm cho con, chứ đừng nhớ chuyện tốt con làm cho người khác. Trong lòng đừng có giữ quá nhiều chuyện, có thế mới vui vẻ tự do.”
Đây cũng là một trong những chuyện hiếm hoi về cha mẹ mà hắn có thể nhớ kỹ.
Vừa thả cho suy nghĩ bay bổng chốc lát đã bị Ngụy Vô Tiện kéo về, thấy Lam Vong Cơ đang chăm chú nhìn mình, hắn nói: “Mẹ ta còn bảo…”
Thấy hắn lề mề không nói nốt nửa câu còn lại, Lam Vong Cơ hỏi: “Bảo gì?”
Ngụy Vô Tiện ngoắc ngoắc ngón tay với y, làm mặt nghiêm túc. Lam Vong Cơ lại gần hơn một chút, Ngụy Vô Tiện liền cúi người, ghé tai y nói: “…Bảo ngươi đã là người của ta rồi.”
Lam Vong Cơ khẽ nhíu chân mày, đang định mở miệng thì Ngụy Vô Tiện đã cướp lời: “Không biết thẹn, không đứng đắn, nhạt nhẽo, ngông cuồng, lại đang nói nhăng nói cuội, có phải không? Được rồi, ta thay ngươi nói. Tua đi tualại cũng chỉ có vài từ, đúng là chẳng thay đổi gì hết. Ta cũng là người của ngươi rồi, vậy là hòa, có được không?”
So bề miệng lưỡi trơn tru, Lam Vong Cơ vĩnh viễn cũng không sánh bằng Ngụy Vô Tiện, chỉ lạnh nhạt đáp: “Ngươi nói được là được.”
Ngụy Vô Tiện kéo kéo dây cương con lừa hoa: “Nhưng hỏi thật nhé, khúc nhạc này ta đã thử đặt hơn tám mươi cái tên, ngươi không vừa lòng cái nào hả?”
Lam Vong Cơ cương quyết nói: “Không.”
“Làm sao thế? Ta thấy gọi là ‘Khúc ca định tình của Lam Trạm Ngụy Anh’ cũng rất hay.”
Lam Vong Cơ im lặng. Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu lảm nhảm: “Hoặc là “khúc hát mỗi ngày của Hàm Quang Di Lăng” cũng rất hay, nghe rất gợi chuyện…”
Lam Vong Cơ hình như không muốn nghe thêm một cái tên nào nữa, bèn nói: “Có rồi.”
“Có cái gì?”
“Tên.”
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc hỏi: “Có rồi hả? Nếu có rồi thì ngươi mau nói đi, rốt cuộc là tên gì. Thế mà ngươi chẳng chịu nói cho ta, hại ta mất bao nhiêu thời gian giúp ngươi nghĩ tên, lãng phí thông minh tài trí của ta.”
Trầm mặc giây lát, Lam Vong Cơ đáp: “Vong Tiện.”
“A?”
“Khúc ca tên là ‘Vong Tiện’.”
Ngụy Vô Tiện trợn tròn hai mắt.
Lát sau, hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha chẳng trách ngươi mãi không chịu nói cho ta biết, hóa ra là lén lút đặt một cái tên như thế, dụng tâm lộ liễu quá rồi. Nhưng mà Lam Trạm ngươi đặt tên từ hồi nào vậy ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Lam Vong Cơ hình như đã sớm lường trước Ngụy Vô Tiện sẽ có phản ứng này, nhìn hắn cười ngặt nghẽo trên lưng Tiểu Bình Quả, y chỉ biết khe khẽ lắc đầu. Nét mặt nhìn như bất đắc dĩ, mà khóe môi đã lặng lẽ cong lên một đường nhàn nhạt, trong đôi mắt cũng tản ra gợn sóng mông lung.
Y đưa tay ra đỡ eo Ngụy Vô Tiện, đề phòng hắn ngã từ trên lưng lừa xuống đất. Vất vả lắm mới nhịn cười nổi, Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói: “‘Vong Tiện’ à, rất hay, hay lắm luôn! Ta thích. Đúng, phải gọi bằng cái tên này.”
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc: “Ta cũng thích.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Nghe rất quy phạm, rất Cô Tô Lam thị, ta thấy có thể đưa thẳng vào tập sách nhạc của nhà các ngươi, yêu cầu tất cả đệ tử Cô Tô Lam thị nhất định phải tập luyện. Nếu chúng nó hỏi, Hàm Quang quân, tên khúc nhạc này giải thích ra sao? Thì ngươi có thể nói cho chúng biết, khúc nhạc này sáng tác trong hoàn cảnh nào.”
Thấy hắn lại bắt đầu nói nhảm, Lam Vong Cơ lặng lẽ dắt Tiểu Bình Quả chở theo Ngụy Vô Tiện, siết chặt sợi dây thừng mảnh trong lòng bàn tay, tiếp tục tiến về phía trước. Ngụy Vô Tiện thì vẫn tiếp tục bắn liên thanh: “Chúng ta sắp tới sẽ đi đâu? Đã lâu không uống Thiên Tử Tiếu, chi bằng mình về Cô Tô, đến trấn Thải Y chơi một chuyến?”
Lam Vong Cơ đáp: “Được.”
“Đã nhiều năm trôi qua, thủy hành uyên ở đó đã trừ sạch rồi chứ? Nếu thúc phụ ngươi có thể miễn cưỡng chịu được ta, thì hãy giấu ta trong phòng ngươi chung với mấy hũ rượu này. Còn nếu không chịu nổi ta, thì hai ta hãy đến thăm Ôn Ninh đi, nghe nói hắn và đám Tư Truy đi săn đêm chung rất hòa thuận.”
“Ừ.”
“Có điều nghe nói gia quy Cô Tô Lam thị lại vừa sửa một lượt nữa hả? Ta bảo này, khối đá quy huấn trên ngọn núi trước cửa nhà các ngươi, còn chỗ để viết à…”
Gió mát ùa tới, quần áo hai người bay phất phơ như gợn sóng xuân.
Ngụy Vô Tiện đón gió, nhìn theo bóng lưng Lam Vong Cơ, nheo mắt lại, khoanh chân lên, kinh ngạc phát hiện ra mình có thể giữ nguyên tư thế đặc sắc này trên lưng Tiểu Bình Quả mà không ngã.
Đây chỉ là một chuyện vặt vãnh tẻ nhạt, nhưng hắn lại làm như phát hiện ra điều gì mới mẻ thú vị lắm, nóng lòng muốn chia sẻ với Lam Vong Cơ, bèn la lên: “Lam Trạm, nhìn ta, mau nhìn ta!”
Giống như năm xưa, Ngụy Vô Tiện mỉm cười gọi y, y cũng nhìn sang.
Từ ấy trở đi, đã vĩnh viễn chẳng thể dời mắt.
*HOÀN CHÍNH VĂN*
Tác giả :
Mặc Hương Đồng Khứu