Ma Cũng Có Tình
Chương 30: Thâm sâu như biển
Trong nhà Khang đại tẩu, Hạ Tinh đang ngồi thêu theo hướng dẫn của An Thúy Bình. Nàng không muốn thêu hình con sói nữa. Cái thai trong bụng tuy là một tiểu cương thi nhưng Hạ Tinh vẫn muốn con mình cảm nhận rất cả sự yêu thương của cha mẹ. Nàng bắt tay vào việc thêu những hình ảnh ngộ nghĩnh trên áo, trên khăn của con, tất cả đều hết sức chuyên tâm.
-An tỷ tỷ, muội thêu thế này đã được chưa ?
Thúy Bình nhìn sang« thành phẩm » trong tay Hạ Tinh. Không được gọi là tinh xảo nhưng lại chứa bên trong tình yêu thương của mẹ. Từ ngày có Hạ Tinh bên cạnh cùng thêu thùa may vá, lòng Thúy Bình đã vơi đi nhiều nặng nề lo lắng. Thật lòng là có đôi lúc nàng cũng phân vân bởi sự có mặt của đứa bé này trong cuộc đời mình. Nó có dòng máu cương thi, lớn lên sẽ tiếp tục giết người uống máu. Cho đến lúc Hạ Tinh xuất hiện. Nàng ấy yêu con còn hơn cả mạng sống, bất cứ nó là gì. Thúy Bình như người vừa tỉnh mộng. Đúng vậy, dù đứa trẻ có là gì đi nữa, người mẹ vẫn là người mẹ, vẫn mãi thương yêu con ruột của mình.
-Ừ. Đẹp lắm mà.
-Tỷ thêu gì vậy ?
Hạ Tinh tò mò nhìn qua phía Thúy Bình. Nàng học thêu thùa, may vá từ nhỏ nên rất khéo léo, tay cứ thoăn thoắt. Đó là một dãy lầu nguy nga đẹp đẽ, phía dưới là người lũ lượt đi trẩy hội, đường thêu tinh tế, nổi bật vô cùng :
-Tỷ định thêu thêm bức này để bán. Chúng ta cũng phải chuẩn bị thêm nhiều thứ cho con mà.
Bản thân Thúy Bình lại thấy thời gian sống tại đâu thật thoải mái. Tiêu Hạ không khác gì người bình thường. Sáng sớm chàng ra ngoài viết chữ, bán tranh, còn dạy cho lũ trẻ học nữa. Thôn dân nơi đây thật thà chất phác. Họ không có tiền bạc nên chỉ tặng cho cả nhà nàng các loại nông sản, gạo, cá đủ cho những con người cùng sống trong mái nhà này.
-Muội cũng nghĩ vậy. Sinh con còn phải lo nhiều thứ nữa, – Hạ Tinh xoa bụng- nhưng tiền thì cũng có thể kiếm. Muội chỉ sợ lúc chúng ta sinh em bé lại có chuyện không hay.
Cả hai đều trầm mặc.Tiêu Hạ cũng không nắm rõ lắm cách ra đời của các đứa trẻ « con lai »như thế này. Chỉ biết mơ hồ là cũng từng có người như họ vậy. Tiêu Hạ bảo,cương thi thật ra cũng có dục vọng của riêng mình. Một khi nọc độc cương thi xâm nhập vào cơ thể thì loài người mỏng manh ít ai chịu được, nhất là phụ nữ.Thế nên cương thi thông minh đa số đều là giống đực. Để giải tỏa nhu cầu sinh lý, họ có thể tìm phụ nữ loài người vui vẻ. Thỉnh thoảng cũng có những đứa bé gái được sinh ra từ sự kết hợp ấy. Chúng được xem là « cực phẩm » khó tìm trong giới cương thi.
Nghĩ đến đấy lòng hai người phụ nữ lại nặng nề trở lại. Nhưng không hổ là người lạc quan, nàng xoa nhẹ bụng con, mỉm cười :
-Chỉ cần là con ra đời khỏe mạnh, từ từ mọi chuyện tính sau. Trời không để ai vào con đường cùng đâu tỷ. Chỉ có con người mới ép chết con người.
Thúy Bình gật đầu.Cả hai nàng đứng dậy thu thập mọi thứ, chỉ đợi Tiêu Hạ về là bảo hắn mang đồ mới thêu ra thị trấn tìm khách mua. Còn đang loay hoay thì Khang đại tẩu, còn có Phó tẩu nhà bên hớt hải chạy vào :
-Có chuyện gì không tẩu ? Sao mà…
Câu nói Hạ Tinh bị cắt ngang bởi một thông tin khác làm trái tim nàng càng đập mạnh hơn vì hồi hộp lẫn vui mừng :
-Hai muội không biếtgì sao ? –Phó tẩu chen ngang- Hôm nay nghe đồn là có xác người nằm ngoài thôn, trên cổ còn có vết cắn sâu lắm. Thẩm đại gia và thiếu gia đã vào trong đó tìm hiểu, có lẽ sẽ sớm có tin về. Nhưng ta vẫn thấy lo lo…
Có lẽ là Hạ Lang đang trên đường tìm kiếm. Bây giờ Hạ Tinh mới biết, nàng cũng cần một vòng tay thân thuộc, một người để nàng có thể tựa đầu vào trong lúc này đây.
……-Cha ơi…Cha…
Hạ Lang dừng lại một chút. Gương mặt trẻ con non nớt của Hạ Đồng phụng phịu thấy rõ. Nó xoa bụng, lắc nhẹ đầu :
-Đói…đói…
Thức ăn của cương thi là máu người. Tuy nhiên thời gian gần đây Hạ Lang ăn uống ít hơn trước. Không phải vì con mồi khó kiếm. Hắn bắt đầu ý thức được, những con mồi của mình cũng có người thân thuộc. Nếu họ chết đi, người thân cũng sẽ rất buồn….
Như hắn bây giờ vậy. Hạ Tinh cảm giác như thế nào, Hạ Lang không biết. Nhưng hắn sẽ đau buồn lắm, sẽ cảm thấy cuộc đời này đơn độc lắm nếu hắn không gặp lại nàng, vĩnh viễn mất đi nàng.
-Cha…cha ơi…Đói….
Vật dẫn để Hạ Đồng lớn nhanh là tim của cương thi. Đứa trẻ này sẽ trở thành một cương thi mạnh mẽ. Hạ Lang còn nhớ, khi còn nhỏ đã cùng con sói lớn săn mồi. Hắn uống sạch máu trong cơ thể con mồi sau đó để phần thịt lại cho sói lớn. Cho đến lúc giết chết cương thi giống mình thì sự phát triển của cơ thể như dừng hẳn lại. 20 năm trôi qua, hắn vẫn ở tuổi 19- 20 trẻ trung, sức lực vẫn dồi dào. Có thể máu tim đồng loại sẽ giúp cương thi gia tăng thêm sức mạnh. Ngay trong thời khắc nhất sinh thập tử, Hạ Lang cần một trợ thủ. Đó là lý do hắn biến Hạ Đồng chính thức biến thành một cương thi như mình.
Cương thi cũng có bản năng của nó. Là đứa trẻ thì phải cần người ta bảo vệ. Một khi thành cương thi thì phải đứng vững để chiến đấu. Thân xác cũng phải càng ngày càng hoàn thiện thì mới mong sống được. Có lẽ vì thế mà Hạ Đồng mới lớn nhanh như vậy… Hạ Lang hắn chẳng mấy quan tâm đến việc đó. Lớn thì đỡ phải bú mớm, lớn vẫn tốt hơn trẻ nhỏ, có thể tự bảo vệ được mình.
Con mồi mới nhất trong tầm ngắm của Hạ Lang là một tiều phu. Ông ta có lẽ chỉ có một mình thì phải. Chết rồi không có ai phải đau lòng.
Trong lúc Hạ Lang chuẩn bị lao xuống thì bỗng có tiếng người lao xao vang lên trong khu rừng tĩnh mịch.Khá đông nữa là khác. Người tiều phu sợ hãi nấp vào sau một gốc cây.
Một đám người đang đi đến.Trên mặc bọn chúng đều bịt kín. Hạ Lang lẫn Hạ Đồng đều nhổm người đến phía trước một chút. Mùi máu trên những thanh đại đao bọn họ cầm theo kích thích bản năng của cả hai. Hạ Đồng co tay thành quyền, ánh mắt đỏ rực.Tuy nhiên nó vẫn liếc sang Hạ Lang như dò hỏi, có nên xông tới hay không ?
Hạ Lang thầm quan sát đám người chuẩn bị đi ngang qua. 8 người tất cả. Ăn hết thì phí phạm. Mùi máu trên đao bọn hắn cầm cho biết đó là đám người vừa đi giết đồng loại. Cũng chẳng cần phải bận tâm.
Hạ Lang lẳng lặng như một bóng ma xuất hiện trước mặt bọn chúng. Cả đám người đang đi khựng lại. Tên cầm đầu vừa thốt ra câu hỏi, cũng là lúc bàn tay Hạ Lang móc tới, chộp vào cổ hắn,bẻ mạnh.
-Á !
Mấy tên còn lại rú lên theo tiếng kêu thất thanh của đồng bọn. Hạ Lang không nói không rằng, ghé miệng vào cổ hắn ta cắn mạnh. Thân hình tráng kiện của gã giãy lên đành đạch, mắt trợn ngược, sau đó xuôi tay.
-Ch..a…
Hạ Đồng nôn nóng thốt lên.Nhưng Hạ Lang đã lừ mắt khiến đứa bé sợ hãi im bặt. Đám người kia đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ đến cứng người. Lão đại xưa nay nổi danh tàn khốc, kẻ kia chỉ cần một cái vươn tay là hắn đã mất mạng. Hắn ta còn hút máu, đích thực là cương thi rồi.
-Đại…đại nhân gia tha mạng…Tha mạng cho chúng tôi đi đại gia…
Cả đám quỳ xuống, lạy như tế sao. Hạ Lang không quan tâm, chỉ lừ lừ tiến đến trong khi Hạ Đồng e dè đặt môi lên cổ người đàn ông vẫn còn đang rỉ máu. Hạ Lang không hút hết máu hắn, có lẽ là để lại cho Hạ Đồng.
-Cha ơi…Cha…
Một con ma nhỏ…Cả đám đang quỳ xuống càng thêm kinh sợ. Hạ Đồng hoàn toàn bị mùi máu làm cho kích động. Nó cúi sát người xuống, đôi nanh nhỏ xíu nhú ra bám chặt vào cổ lão đại, rút hết dòng máu còn sót lại trong người.
Hạ Lang vẫn lừ lừ tiến đến. Đám người kia vẫn quỳ lạy, liên tục tựa tế sao. Mùi máu trên người bọn chúng bốc lên nồng nặc. Có rất nhiều mùi máu. Bọn chúng là những kẻ đã giết đồng loại khi không cần máu họ, bây giờ lại lạy lục van xin được sống. Trong đáy lòng bao lâu vẫn tĩnh lặng của Hạ Lang chợt xuất hiện một cơn sóng. Hắn vươn tay, những chiếc móng vươn dài về phía trước…
-Á!
Những tiếng kêu la thảm thiết. Trong bụi rậm, người tiều phu run lên bần bật. Ông ta không hề biết, Hạ Lang và Hạ Đồng vốn là đã thấy mình từ lúc trước rồi.
Cũng trong buổi chiều hôm ấy Thẩm gia thôn xôn xao tin tức mới truyền về. Phu nhân của Tri châu Ngụy Thục Hoa trên đường lên chùa cầu nguyện đã bị cương thi tấn công. Đám tùy tùng bị giết cả, trên hiện trường còn lại hai tỳ nữ là Tôn Yến Nguyệt và Tiểu Đan là may mắn sống sót. Sau đó lại có một tiều phu đến báo là tận mắt nhìn thấy cương thi uống máu. Bao năm dài yên ổn, Thẩm gia thôn thực sự dậy sóng rồi.
-Tìm khắp nơi….Cho người lục soát ….Tuyệt đối không được để sơ xuất. Không thể…
Tri châu quận đã không còn bình tĩnh nữa. Người vợ trẻ không tìm thấy xác, đối với hắn là một đả kích lớn. Nạn cương thi càng lúc càng lan rộng, lại trong địa hạt quản lý, một tri châu như hắn càng phải chịu thêm nhiều áp lực của triều đình.
Khi mang trà vào trong phòng, lòng La Mẫn Mẫn như thắt lại. Chồng bà tóc đã bạc, đang mài lại thanh gươm giết cương thi.
-Lão gia…Ông…
-Ngày mai Diên nhi sẽ vào tận nơi để xem xét nơi cương thi xuất hiện – Thẩm Lương ngước lên,ánh mắt sáng quắc- Ta cũng sẽ đi.
Lòng La Mẫn Mẫn không chỉ là nhói lên nữa. Bà ngồi phịch xuống, chân tay bủn rủn, hoàn toàn không nói được gì. Biết nỗi lòng của vợ, Thẩm Lương đặt thanh gươm xuống, thở dài:
-Phu nhân…
-Tôi biết là ông phải đi –Nước mắt đã rươm rướm trên mắt người đàn bà đau khổ, La Mẫn Mẫn thẫn thờ- Cuộc đời của chúng ta sống là vì cương thi, chết cũng vì nạn cương thi.Thúc thúc, rồi biết bao đệ tử của ông đã vì cương thi mà ngã xuống. Cả Vũ nhi cũng…
Bà nhớ lại…Đã mấy mươi năm mà vẫn như ngày hôm qua vậy. Đứa bé lơ ngơ bị cha mẹ bỏ giữa vùng đất hoang lạnh. Trong tay nó ôm một gói đồ, ngồi bệt xuống đất, đôi mắt vẫn trong veo nhìn ra xung quanh. Nó đợi, nó tin bà, tin vào lời nói: “Đợi mẹ chút thôi Vũ nhi nhé, mẹ sẽ quay lại. Sẽ quay lại với con mà!”.
Thẩm Lương biết lòng vợ không bao giờ quên được. Ông cũng không quên đứa trẻ có nụ cười giòn tan thưở nhỏ hay nhìn cha luyện tập phía sau nhà. Nó vỗ ngực háo hức nói với cha một cách dõng dạc: “Sau này con sẽ giống như cha vậy. Con sẽ là một anh hùng tiêu diệt cương thi.”
Tiếng thở dài nén lại trong lồng ngực. Ông vỗ nhẹ tay bà, nhẹ nhàng:
-Bà đi nghỉ trước đi!
Cánh cửa cọt kẹt rồi đóng lại. Thẩm Lương đã ra ngoài. Ông không đủ can đảm nhìn La Mẫn Mẫn khóc. Bao nhiêu năm chồng vợ, ông đã khiến cho bà phải khóc quá nhiều rồi.
Cách xa hơn một chút, trong dãy phòng dành cho khách, Tôn Yến Nguyệt thong thả chỉnh lại tóc. Sự xuất hiện của cương thi theo lời ông tiều phu kể quả là một bất ngờ nhưng cũng không sao cả. Kế hoạch đang diễn ra vô cùng hoàn hảo. Đám người nàng ta thuê để đón đường ám sát Ngụy phu nhân ngẫu nhiên lại bị cương thi giết, nàng ta không cần nghĩ cách diệt trừ bọn chúng nữa. Thế giới này tuy là của kẻ mạnh song cũng có những kẻ mạnh không cần dùng tới sức lực. Lòng dạ đàn bà nhất là người phụ nữ bị dồn vào tuyệt địa còn đáng sợ hơn bất cứ loại vũ khí lợi hại nào.
Trong gương là một mỹ nhân phong tình vạn chủng. Bờ môi ướt át, đôi gò bồng đảo như ẩn như hiện sau làn áo mỏng. Tôn Yến Nguyệt đã che giấu vẻ quyến rũ dưới lớp vỏ người phụ nữ đáng thương quá lâu rồi. Hiện tại Ngụy Thục Hoa đã chết, tri châu quận đang lạnh lẽo, một cơ hội tốt để nàng ta tận dụng lợi thế nhan sắc của mình. Mà về khả năng quyến rũ những người đàn ông khác, Tôn Yến Nguyệt hoàn toàn tự tin vào mị lực của mình….Gã tri châu quận kia cũng không phải là kẻ chính nhân quân tử, chẳng qua hắn dựa vào thế lực nhà vợ nên không dám tỏ mặt trăng gió. Giờ chướng ngại kia không còn nữa, cơ hội tốt mở ra trước mắt. Làm phu nhân hay tình nhân được tri châu quận ưu ái, đừng nói một đám cướp hung ác, ngay cả đám cương thi đã khinh rẻ, hạ nhục Tôn Yến Nguyệt ngày trước cũng sẽ bị trừng phạt nhanh thôi.
Trước mắt nàng ta lại hiện ra hình ảnh Hạ Tinh và Hạ Lang…Cương thi có lòng tốt còn hơn cả con người toan tính xấu xa?…Tôn Yến Nguyệt đã không hạnh phúc, Hạ Tinh nàng ta cũng phải bất hạnh như thế mới ít nhiều xoa dịu được nỗi phẫn hận trong lòng Yến Nguyệt bấy lâu.
-An tỷ tỷ, muội thêu thế này đã được chưa ?
Thúy Bình nhìn sang« thành phẩm » trong tay Hạ Tinh. Không được gọi là tinh xảo nhưng lại chứa bên trong tình yêu thương của mẹ. Từ ngày có Hạ Tinh bên cạnh cùng thêu thùa may vá, lòng Thúy Bình đã vơi đi nhiều nặng nề lo lắng. Thật lòng là có đôi lúc nàng cũng phân vân bởi sự có mặt của đứa bé này trong cuộc đời mình. Nó có dòng máu cương thi, lớn lên sẽ tiếp tục giết người uống máu. Cho đến lúc Hạ Tinh xuất hiện. Nàng ấy yêu con còn hơn cả mạng sống, bất cứ nó là gì. Thúy Bình như người vừa tỉnh mộng. Đúng vậy, dù đứa trẻ có là gì đi nữa, người mẹ vẫn là người mẹ, vẫn mãi thương yêu con ruột của mình.
-Ừ. Đẹp lắm mà.
-Tỷ thêu gì vậy ?
Hạ Tinh tò mò nhìn qua phía Thúy Bình. Nàng học thêu thùa, may vá từ nhỏ nên rất khéo léo, tay cứ thoăn thoắt. Đó là một dãy lầu nguy nga đẹp đẽ, phía dưới là người lũ lượt đi trẩy hội, đường thêu tinh tế, nổi bật vô cùng :
-Tỷ định thêu thêm bức này để bán. Chúng ta cũng phải chuẩn bị thêm nhiều thứ cho con mà.
Bản thân Thúy Bình lại thấy thời gian sống tại đâu thật thoải mái. Tiêu Hạ không khác gì người bình thường. Sáng sớm chàng ra ngoài viết chữ, bán tranh, còn dạy cho lũ trẻ học nữa. Thôn dân nơi đây thật thà chất phác. Họ không có tiền bạc nên chỉ tặng cho cả nhà nàng các loại nông sản, gạo, cá đủ cho những con người cùng sống trong mái nhà này.
-Muội cũng nghĩ vậy. Sinh con còn phải lo nhiều thứ nữa, – Hạ Tinh xoa bụng- nhưng tiền thì cũng có thể kiếm. Muội chỉ sợ lúc chúng ta sinh em bé lại có chuyện không hay.
Cả hai đều trầm mặc.Tiêu Hạ cũng không nắm rõ lắm cách ra đời của các đứa trẻ « con lai »như thế này. Chỉ biết mơ hồ là cũng từng có người như họ vậy. Tiêu Hạ bảo,cương thi thật ra cũng có dục vọng của riêng mình. Một khi nọc độc cương thi xâm nhập vào cơ thể thì loài người mỏng manh ít ai chịu được, nhất là phụ nữ.Thế nên cương thi thông minh đa số đều là giống đực. Để giải tỏa nhu cầu sinh lý, họ có thể tìm phụ nữ loài người vui vẻ. Thỉnh thoảng cũng có những đứa bé gái được sinh ra từ sự kết hợp ấy. Chúng được xem là « cực phẩm » khó tìm trong giới cương thi.
Nghĩ đến đấy lòng hai người phụ nữ lại nặng nề trở lại. Nhưng không hổ là người lạc quan, nàng xoa nhẹ bụng con, mỉm cười :
-Chỉ cần là con ra đời khỏe mạnh, từ từ mọi chuyện tính sau. Trời không để ai vào con đường cùng đâu tỷ. Chỉ có con người mới ép chết con người.
Thúy Bình gật đầu.Cả hai nàng đứng dậy thu thập mọi thứ, chỉ đợi Tiêu Hạ về là bảo hắn mang đồ mới thêu ra thị trấn tìm khách mua. Còn đang loay hoay thì Khang đại tẩu, còn có Phó tẩu nhà bên hớt hải chạy vào :
-Có chuyện gì không tẩu ? Sao mà…
Câu nói Hạ Tinh bị cắt ngang bởi một thông tin khác làm trái tim nàng càng đập mạnh hơn vì hồi hộp lẫn vui mừng :
-Hai muội không biếtgì sao ? –Phó tẩu chen ngang- Hôm nay nghe đồn là có xác người nằm ngoài thôn, trên cổ còn có vết cắn sâu lắm. Thẩm đại gia và thiếu gia đã vào trong đó tìm hiểu, có lẽ sẽ sớm có tin về. Nhưng ta vẫn thấy lo lo…
Có lẽ là Hạ Lang đang trên đường tìm kiếm. Bây giờ Hạ Tinh mới biết, nàng cũng cần một vòng tay thân thuộc, một người để nàng có thể tựa đầu vào trong lúc này đây.
……-Cha ơi…Cha…
Hạ Lang dừng lại một chút. Gương mặt trẻ con non nớt của Hạ Đồng phụng phịu thấy rõ. Nó xoa bụng, lắc nhẹ đầu :
-Đói…đói…
Thức ăn của cương thi là máu người. Tuy nhiên thời gian gần đây Hạ Lang ăn uống ít hơn trước. Không phải vì con mồi khó kiếm. Hắn bắt đầu ý thức được, những con mồi của mình cũng có người thân thuộc. Nếu họ chết đi, người thân cũng sẽ rất buồn….
Như hắn bây giờ vậy. Hạ Tinh cảm giác như thế nào, Hạ Lang không biết. Nhưng hắn sẽ đau buồn lắm, sẽ cảm thấy cuộc đời này đơn độc lắm nếu hắn không gặp lại nàng, vĩnh viễn mất đi nàng.
-Cha…cha ơi…Đói….
Vật dẫn để Hạ Đồng lớn nhanh là tim của cương thi. Đứa trẻ này sẽ trở thành một cương thi mạnh mẽ. Hạ Lang còn nhớ, khi còn nhỏ đã cùng con sói lớn săn mồi. Hắn uống sạch máu trong cơ thể con mồi sau đó để phần thịt lại cho sói lớn. Cho đến lúc giết chết cương thi giống mình thì sự phát triển của cơ thể như dừng hẳn lại. 20 năm trôi qua, hắn vẫn ở tuổi 19- 20 trẻ trung, sức lực vẫn dồi dào. Có thể máu tim đồng loại sẽ giúp cương thi gia tăng thêm sức mạnh. Ngay trong thời khắc nhất sinh thập tử, Hạ Lang cần một trợ thủ. Đó là lý do hắn biến Hạ Đồng chính thức biến thành một cương thi như mình.
Cương thi cũng có bản năng của nó. Là đứa trẻ thì phải cần người ta bảo vệ. Một khi thành cương thi thì phải đứng vững để chiến đấu. Thân xác cũng phải càng ngày càng hoàn thiện thì mới mong sống được. Có lẽ vì thế mà Hạ Đồng mới lớn nhanh như vậy… Hạ Lang hắn chẳng mấy quan tâm đến việc đó. Lớn thì đỡ phải bú mớm, lớn vẫn tốt hơn trẻ nhỏ, có thể tự bảo vệ được mình.
Con mồi mới nhất trong tầm ngắm của Hạ Lang là một tiều phu. Ông ta có lẽ chỉ có một mình thì phải. Chết rồi không có ai phải đau lòng.
Trong lúc Hạ Lang chuẩn bị lao xuống thì bỗng có tiếng người lao xao vang lên trong khu rừng tĩnh mịch.Khá đông nữa là khác. Người tiều phu sợ hãi nấp vào sau một gốc cây.
Một đám người đang đi đến.Trên mặc bọn chúng đều bịt kín. Hạ Lang lẫn Hạ Đồng đều nhổm người đến phía trước một chút. Mùi máu trên những thanh đại đao bọn họ cầm theo kích thích bản năng của cả hai. Hạ Đồng co tay thành quyền, ánh mắt đỏ rực.Tuy nhiên nó vẫn liếc sang Hạ Lang như dò hỏi, có nên xông tới hay không ?
Hạ Lang thầm quan sát đám người chuẩn bị đi ngang qua. 8 người tất cả. Ăn hết thì phí phạm. Mùi máu trên đao bọn hắn cầm cho biết đó là đám người vừa đi giết đồng loại. Cũng chẳng cần phải bận tâm.
Hạ Lang lẳng lặng như một bóng ma xuất hiện trước mặt bọn chúng. Cả đám người đang đi khựng lại. Tên cầm đầu vừa thốt ra câu hỏi, cũng là lúc bàn tay Hạ Lang móc tới, chộp vào cổ hắn,bẻ mạnh.
-Á !
Mấy tên còn lại rú lên theo tiếng kêu thất thanh của đồng bọn. Hạ Lang không nói không rằng, ghé miệng vào cổ hắn ta cắn mạnh. Thân hình tráng kiện của gã giãy lên đành đạch, mắt trợn ngược, sau đó xuôi tay.
-Ch..a…
Hạ Đồng nôn nóng thốt lên.Nhưng Hạ Lang đã lừ mắt khiến đứa bé sợ hãi im bặt. Đám người kia đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ đến cứng người. Lão đại xưa nay nổi danh tàn khốc, kẻ kia chỉ cần một cái vươn tay là hắn đã mất mạng. Hắn ta còn hút máu, đích thực là cương thi rồi.
-Đại…đại nhân gia tha mạng…Tha mạng cho chúng tôi đi đại gia…
Cả đám quỳ xuống, lạy như tế sao. Hạ Lang không quan tâm, chỉ lừ lừ tiến đến trong khi Hạ Đồng e dè đặt môi lên cổ người đàn ông vẫn còn đang rỉ máu. Hạ Lang không hút hết máu hắn, có lẽ là để lại cho Hạ Đồng.
-Cha ơi…Cha…
Một con ma nhỏ…Cả đám đang quỳ xuống càng thêm kinh sợ. Hạ Đồng hoàn toàn bị mùi máu làm cho kích động. Nó cúi sát người xuống, đôi nanh nhỏ xíu nhú ra bám chặt vào cổ lão đại, rút hết dòng máu còn sót lại trong người.
Hạ Lang vẫn lừ lừ tiến đến. Đám người kia vẫn quỳ lạy, liên tục tựa tế sao. Mùi máu trên người bọn chúng bốc lên nồng nặc. Có rất nhiều mùi máu. Bọn chúng là những kẻ đã giết đồng loại khi không cần máu họ, bây giờ lại lạy lục van xin được sống. Trong đáy lòng bao lâu vẫn tĩnh lặng của Hạ Lang chợt xuất hiện một cơn sóng. Hắn vươn tay, những chiếc móng vươn dài về phía trước…
-Á!
Những tiếng kêu la thảm thiết. Trong bụi rậm, người tiều phu run lên bần bật. Ông ta không hề biết, Hạ Lang và Hạ Đồng vốn là đã thấy mình từ lúc trước rồi.
Cũng trong buổi chiều hôm ấy Thẩm gia thôn xôn xao tin tức mới truyền về. Phu nhân của Tri châu Ngụy Thục Hoa trên đường lên chùa cầu nguyện đã bị cương thi tấn công. Đám tùy tùng bị giết cả, trên hiện trường còn lại hai tỳ nữ là Tôn Yến Nguyệt và Tiểu Đan là may mắn sống sót. Sau đó lại có một tiều phu đến báo là tận mắt nhìn thấy cương thi uống máu. Bao năm dài yên ổn, Thẩm gia thôn thực sự dậy sóng rồi.
-Tìm khắp nơi….Cho người lục soát ….Tuyệt đối không được để sơ xuất. Không thể…
Tri châu quận đã không còn bình tĩnh nữa. Người vợ trẻ không tìm thấy xác, đối với hắn là một đả kích lớn. Nạn cương thi càng lúc càng lan rộng, lại trong địa hạt quản lý, một tri châu như hắn càng phải chịu thêm nhiều áp lực của triều đình.
Khi mang trà vào trong phòng, lòng La Mẫn Mẫn như thắt lại. Chồng bà tóc đã bạc, đang mài lại thanh gươm giết cương thi.
-Lão gia…Ông…
-Ngày mai Diên nhi sẽ vào tận nơi để xem xét nơi cương thi xuất hiện – Thẩm Lương ngước lên,ánh mắt sáng quắc- Ta cũng sẽ đi.
Lòng La Mẫn Mẫn không chỉ là nhói lên nữa. Bà ngồi phịch xuống, chân tay bủn rủn, hoàn toàn không nói được gì. Biết nỗi lòng của vợ, Thẩm Lương đặt thanh gươm xuống, thở dài:
-Phu nhân…
-Tôi biết là ông phải đi –Nước mắt đã rươm rướm trên mắt người đàn bà đau khổ, La Mẫn Mẫn thẫn thờ- Cuộc đời của chúng ta sống là vì cương thi, chết cũng vì nạn cương thi.Thúc thúc, rồi biết bao đệ tử của ông đã vì cương thi mà ngã xuống. Cả Vũ nhi cũng…
Bà nhớ lại…Đã mấy mươi năm mà vẫn như ngày hôm qua vậy. Đứa bé lơ ngơ bị cha mẹ bỏ giữa vùng đất hoang lạnh. Trong tay nó ôm một gói đồ, ngồi bệt xuống đất, đôi mắt vẫn trong veo nhìn ra xung quanh. Nó đợi, nó tin bà, tin vào lời nói: “Đợi mẹ chút thôi Vũ nhi nhé, mẹ sẽ quay lại. Sẽ quay lại với con mà!”.
Thẩm Lương biết lòng vợ không bao giờ quên được. Ông cũng không quên đứa trẻ có nụ cười giòn tan thưở nhỏ hay nhìn cha luyện tập phía sau nhà. Nó vỗ ngực háo hức nói với cha một cách dõng dạc: “Sau này con sẽ giống như cha vậy. Con sẽ là một anh hùng tiêu diệt cương thi.”
Tiếng thở dài nén lại trong lồng ngực. Ông vỗ nhẹ tay bà, nhẹ nhàng:
-Bà đi nghỉ trước đi!
Cánh cửa cọt kẹt rồi đóng lại. Thẩm Lương đã ra ngoài. Ông không đủ can đảm nhìn La Mẫn Mẫn khóc. Bao nhiêu năm chồng vợ, ông đã khiến cho bà phải khóc quá nhiều rồi.
Cách xa hơn một chút, trong dãy phòng dành cho khách, Tôn Yến Nguyệt thong thả chỉnh lại tóc. Sự xuất hiện của cương thi theo lời ông tiều phu kể quả là một bất ngờ nhưng cũng không sao cả. Kế hoạch đang diễn ra vô cùng hoàn hảo. Đám người nàng ta thuê để đón đường ám sát Ngụy phu nhân ngẫu nhiên lại bị cương thi giết, nàng ta không cần nghĩ cách diệt trừ bọn chúng nữa. Thế giới này tuy là của kẻ mạnh song cũng có những kẻ mạnh không cần dùng tới sức lực. Lòng dạ đàn bà nhất là người phụ nữ bị dồn vào tuyệt địa còn đáng sợ hơn bất cứ loại vũ khí lợi hại nào.
Trong gương là một mỹ nhân phong tình vạn chủng. Bờ môi ướt át, đôi gò bồng đảo như ẩn như hiện sau làn áo mỏng. Tôn Yến Nguyệt đã che giấu vẻ quyến rũ dưới lớp vỏ người phụ nữ đáng thương quá lâu rồi. Hiện tại Ngụy Thục Hoa đã chết, tri châu quận đang lạnh lẽo, một cơ hội tốt để nàng ta tận dụng lợi thế nhan sắc của mình. Mà về khả năng quyến rũ những người đàn ông khác, Tôn Yến Nguyệt hoàn toàn tự tin vào mị lực của mình….Gã tri châu quận kia cũng không phải là kẻ chính nhân quân tử, chẳng qua hắn dựa vào thế lực nhà vợ nên không dám tỏ mặt trăng gió. Giờ chướng ngại kia không còn nữa, cơ hội tốt mở ra trước mắt. Làm phu nhân hay tình nhân được tri châu quận ưu ái, đừng nói một đám cướp hung ác, ngay cả đám cương thi đã khinh rẻ, hạ nhục Tôn Yến Nguyệt ngày trước cũng sẽ bị trừng phạt nhanh thôi.
Trước mắt nàng ta lại hiện ra hình ảnh Hạ Tinh và Hạ Lang…Cương thi có lòng tốt còn hơn cả con người toan tính xấu xa?…Tôn Yến Nguyệt đã không hạnh phúc, Hạ Tinh nàng ta cũng phải bất hạnh như thế mới ít nhiều xoa dịu được nỗi phẫn hận trong lòng Yến Nguyệt bấy lâu.
Tác giả :
Ngưng Văn