Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh
Chương 62: Ngoại truyện
3 năm sau.
Trong không khí náo nhiệt của một ngày mới, đứa con trai yêu quý của cô đã bước sang cái tuổi thứ ba. Càng lớn con trai cô lại càng giống ba nó, đây là một sự thật không thể phủ nhận, nhưng cũng bởi quá giống, cứ như là một Tần Duệ Minh thứ hai khiến cô tủi thân vô cùng. Tại sao cũng mang trong người dòng máu của cô nhưng nó lại chẳng giống cô dù lấy một điểm nhỏ. Bởi vậy cô đã luôn ghen tỵ với anh.
- Mama... mama...
Cậu bé giật áo mẹ hoài vẫn không thấy mẹ để ý liền nằm lăn lộn dưới đất ăn vạ.
Nghe tiếng khóc con trai, Hồ Anh Vũ giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn con trai khóc trái tim cô đau đớn vô cùng. Biết mình có lỗi, cô vội vàng bồng con trai lên đùi dỗ dành.
Cậu nhóc đã nín khóc nhưng lại hất mặt qua một bên làm bộ giận dỗi.
Hồ Anh Vũ mặt mày méo xệch, vừa tức lại vừa buồn cười.
- Giận rồi à?
- Giận. - Đứa trẻ dẩu môi, phồng má nhìn mẹ mình ai oán.
Hồ Anh Vũ cười khổ, cũng như mỗi lần cô giận anh, anh đều dẩu môi phồng má chọc cô bật cười.
Đứa trẻ thấy mẹ mình không nói gì tưởng mẹ không quan tâm cậu nữa thì vặn vẹo ngón tay nói như thì thầm.
- Nếu mama cho con quà, con sẽ không giận mama nữa.
- Nhóc con, sao con giám bắt nạt người phụ nữa của ba? - Tần Duệ Minh đi từ trên lầu xuống thấy vợ yêu bị con trai bắt nạt thì không vui nhíu mày kiếm.
Mắt cậu nhóc vừa sáng lên nghe ba nói vậy lại rụt rè buông rèm mắt xuống.
Thương con trai, cô trừng mắt lườm chồng đe dọa. - Anh giám làm con trai em khóc?
- Anh... - Tần Duệ Minh có lý mà chẳng nói được thì khổ tâm vô cùng.
Thấy ba bị mẹ mắng, cậu nhóc liền tụt xuống từ đùi cô chạy đến ôm chân ba nó. - Mẹ lại bắt lại ba yêu.
- Mẹ...
Đây là lý do thứ hai mà mỗi khi đi ngủ cô nghĩ đến đều hung hăng đạp anh một cước bay xuống gầm giường. Dù người sai có là anh thì con trai cô cũng chẳng bao giờ đứng về phía cô.
Tần Duệ Minh mỉm cười thỏa mãn khom người bế cậu nhóc ôm vào lòng. Yêu thương hôn lên má cậu một cái thật kêu.
- Con trai ba thật hiểu chuyện.
Hồ Anh Vũ đen mặt, mây đen giăng đầy đầu.
Tần Duệ Minh đang ôm con, chợt thấy lạnh sống lưng cũng biết vợ yêu lại nổi giận thì ngay cả quay đầu cũng không dám vội ôm con trai đi lánh nạn. Vừa lúc đó từ cửa dẫn vào một tốp người. Trông thấy người đầu tiên cậu nhóc liền cựa quậy. Hiểu được ý con trai, anh liền thả con xuống. Rồi cậu bé chạy như bay đến ôm chân người đó.
Dường như cậu rất vui khi gặp anh. - Ba nuôi.
Hàn Quốc Cường khom người ôm lấy cậu, anh quan tâm hỏi. - Có mệt không?
Cậu nhóc miệng cười toe toét lắc đầu nguầy nguậy tố cáo. - Ba yêu lại bị mama bắt nạt.
Tần Duệ Minh và Hồ Anh Vũ phút chốc đen mặt, mấy người còn lại thì bật cười hả hê.
- Ồ , con trai nhớ ba nuôi không nào? - Hàn Quốc Cường cười bẹo má cậu .
- Nhớ. - Cậu nhóc ôm cổ ba nuôi nó cười làm khuôn mặt vốn tròn càng thêm phúng phính.
- Vậy còn mẹ nuôi?
Từ sau lưng anh, Hà Như tươi cười bước ra. Cậu nhóc tròn mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt rồi lại nhìn người đang ôm mình, đoạn cậu cười híp mắt. - Nhớ.
- Con trai ba thiệt ngoan, xứng đáng được quà. - Nói đoạn anh lôi từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ đặt vào tay cậu nhóc. Anh biết là thằng bé sẽ thích mà.
Quả nhiên, mắt cậu nhóc sáng lên, được quà xong liền lon ton chạy lên phòng. Ra đón anh là mẹ Tần, trên tay bà còn bồng theo một đứa cháu.
Trông thấy con trai đến, còn đem theo cả vợ thì bà vui mừng vô cùng.
Hồ Anh Vũ đang nằm dài trên sopha xem tạp chí nghe ngoài cửa vang lên tiếng động thì cô biết lại có người tới liền quăng cuốn tạp chí trên tay sang một bên phóng vụt ra cửa.
- Mọi người tới rồi à?
Thực ra người tới chỉ có vợ chồng Hàn Quốc Cường, nhưng sau đó có thêm Trình Hoa, Trần Thế Lãm, vợ chồng Ngô Sơn và Đàm Gia Khánh. Đáng ngạc nhiên là đi bên cạnh Đàm Gia Khánh còn có một nàng Kiều người Ý gốc Hoa. Còn về phía Trình Hoa, kể từ khi mang thai luôn được Trần Thế Lãm cung phụng như bà hoàng. Chỉ cần nói một, Trần Thế Lãm tuyệt nhiên không giám nói hai, chỉ cần nói đông, có chết anh cũng không giám mở miệng nói tây.
Vừa đến mẹ Hồ đã dáo dác đi tìm cháu ngoại rồi, cũng may không đến nỗi cướp thằng con thứ hai của cô đang trên tay mẹ chồng, còn ba cô thì chẳng còn gì để nói, việc đầu tiên ông làm sau khi bước xuống xe là tìm chồng cô đánh cờ. Cô thật chẳng giám hỏi, liệu họ có còn nhớ hôm nay là sinh nhật con trai cô không?
Mẹ Tần sau khi buôn chuyện một hồi thì quay sang đứa cháu yêu quý yêu thương hỏi. - Tiểu quỷ của bà buồn ngủ rồi à?
Nghe cách bà gọi, mọi người muốn cười mà không có gan để cười.
Hồ Anh Vũ bất lực thở dài, hai đứa con trai của cô từ khi nào đã thành “nhóc con” và “tiểu quỷ” rồi?
Bữa tiệc bắt đầu vào lúc ba giờ chiều.
Hai đứa con trai cô ngồi ôm một đống đồ chơi nhưng đứa nào đứa lấy cũng chỉ tranh nhau có đúng một thứ. Hồ Anh Vũ cau mày nhìn củ cà rốt bằng cao su trong tay hai đứa con, mặt nhăn lại.
- Thứ này ai tặng vậy?
- Có gì không ổn sao? - Đàm Gia Khánh đang chăm chú xem phim nghe cô hỏi liền quay đầu qua.
Lông mày cô vẫn chưa thôi nhăn lại, cô nhìn anh cười khổ. - Một cái nữa đâu?
- Chỉ có một thôi! - Anh tròn mắt trả lời hết sức ngây thơ.
Hồ Anh Vũ trong lòng rối loạn, thiếu chút nữa đã lao đến bóp cổ anh. - Anh không biết con trai em sinh đôi sao? Sao lại mua có một?
Đàm Gia Khánh trầm ngâm suy nghĩ, khi thông suốt anh bỗng kêu lên. - Anh đã không nghĩ tới.
- Thôi bỏ đi, anh thì có thể nghĩ được gì chứ? - Hồ Anh Vũ thở dài, coi thường nói.
Đàm Gia Khánh vốn cảm thấy có lỗi, nghe cô nói vậy thì tức muốn ngã ngửa. Nhưng ngại Tần Duệ Minh ở đây, anh đành cố nuốt trôi cục tức này.
Tần Duệ Minh hài lòng đi đến đoạt lấy món đồ trong tay hai đứa con.
Nếu là cô chúng đã khóc nhưng là anh chúng chỉ trân chân mỉm cười. Đây là con cô cơ đấy?!
Sau khi lấy đi củ cà rốt, anh cúi đầu nói điều gì đó, cô chỉ biết rằng nó toàn là số, vậy mà thật bất ngờ lát sau lại thấy hai đứa vui vẻ chơi chung một món đồ chơi.
Tối đến mọi người ai bận việc lấy. Nhân lúc chỉ có cô và hai đứa con trai trong phòng. Hồ Anh Vũ vậy tay gọi “nhóc con” lại hỏi. - Lúc chiều ba đã nói gì với hai con vậy?
Cậu nhóc tròn mắt nhìn mẹ. - Ba nói 6789.
6789? Vậy còn 25251325? Đây là những con số mà anh vẫn thường nói với cô mỗi đêm trước khi đi ngủ, nhưng suy đi nghĩ lại, cô cũng chẳng hiểu ý nghĩa của nó.
- Thế nó có nghĩa là gì?
- Ba nói là san bằng tất cả nghĩa là phải chia sẻ hòa thuận. - Cậu nhóc vừa nghịch đồ chơi vừa trả lời câu hỏi của mẹ.
- Ba có nói với con 25251325 là gì không? - Hồ Anh Vũ trông chờ.
Cậu nhóc nhìn mẹ không trả lời, khi cô tưởng rằng con trai cũng không biết thì thằng bé lại nói một câu khiến cô tức muốn hộc máu. - Mama ngốc!
Hồ Anh Vũ đen mặt, cố gắng giữa bình tĩnh không ăn hiếp con mình.
- Yêu em yêu em mãi yêu em.
Nói xong cậu bé lại lon ton chạy lại chơi với em.
Vì ý nghĩa trong câu nói của anh mà Hồ Anh Vũ ngẩn mặt nửa ngày.
Tối đến, Tần Duệ Minh tắm xong đi ra vẫn thấy vợ mình ngồi thẫn thờ trên giường thì bước đến bẹo má cô cười nhẹ. Bế cô ngồi lên đùi, anh khẽ hỏi. - Đang nghĩ gì vậy?
Hồ Anh Vũ tròn mắt nhìn anh, cũng không biết vẻ mặt lúc đó của mình quyến rũ thế nào. Tần Duệ Minh không chịu được cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô. Dư vị ngọt ngào của nụ hôn để lại khiến anh muốn nhiều hơn nữa.
Tay anh luồn sâu vào áo ngủ cô, giọng khàn khàn, cắn nhẹ tai cô thầm thì. - Vợ, anh muốn!
- Đợi... đợi đã... A...
Anh ôm cô đè xuống giường, vội vã hôn lên môi cô, đôi môi anh không nhừng trườn xuống dưới.
Hồ Anh Vũ rên lên một tiếng, ôm cổ anh nhiệt tình đáp lại.
Khi cơn mây mưa đi qua, cô cuộn tròn trong lòng chồng tủm tỉm cười.
Nhìn khuôn mặt của anh lúc ngủ, càng nhìn lại càng thấy đẹp. Người đàn ông mà cô yêu, người chồng mà cô yêu suốt đời, người đã giành cho cô những thứ tình cảm ấm áp nhất. Cô đã yêu anh biết bao nhiêu?!
Hồ Anh Vũ nhích người chạm nhẹ lên môi anh, đôi môi cô di chuyển đến vành tai anh nhẹ nhàng mấp máy. - 24241324.
Bầu trời đưa đến một mảng trời đầy sao sáng. Dưới vùng trời về đêm, đôi môi ai kia kín đáo nhếch lên một nụ cười.
Trong không khí náo nhiệt của một ngày mới, đứa con trai yêu quý của cô đã bước sang cái tuổi thứ ba. Càng lớn con trai cô lại càng giống ba nó, đây là một sự thật không thể phủ nhận, nhưng cũng bởi quá giống, cứ như là một Tần Duệ Minh thứ hai khiến cô tủi thân vô cùng. Tại sao cũng mang trong người dòng máu của cô nhưng nó lại chẳng giống cô dù lấy một điểm nhỏ. Bởi vậy cô đã luôn ghen tỵ với anh.
- Mama... mama...
Cậu bé giật áo mẹ hoài vẫn không thấy mẹ để ý liền nằm lăn lộn dưới đất ăn vạ.
Nghe tiếng khóc con trai, Hồ Anh Vũ giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn con trai khóc trái tim cô đau đớn vô cùng. Biết mình có lỗi, cô vội vàng bồng con trai lên đùi dỗ dành.
Cậu nhóc đã nín khóc nhưng lại hất mặt qua một bên làm bộ giận dỗi.
Hồ Anh Vũ mặt mày méo xệch, vừa tức lại vừa buồn cười.
- Giận rồi à?
- Giận. - Đứa trẻ dẩu môi, phồng má nhìn mẹ mình ai oán.
Hồ Anh Vũ cười khổ, cũng như mỗi lần cô giận anh, anh đều dẩu môi phồng má chọc cô bật cười.
Đứa trẻ thấy mẹ mình không nói gì tưởng mẹ không quan tâm cậu nữa thì vặn vẹo ngón tay nói như thì thầm.
- Nếu mama cho con quà, con sẽ không giận mama nữa.
- Nhóc con, sao con giám bắt nạt người phụ nữa của ba? - Tần Duệ Minh đi từ trên lầu xuống thấy vợ yêu bị con trai bắt nạt thì không vui nhíu mày kiếm.
Mắt cậu nhóc vừa sáng lên nghe ba nói vậy lại rụt rè buông rèm mắt xuống.
Thương con trai, cô trừng mắt lườm chồng đe dọa. - Anh giám làm con trai em khóc?
- Anh... - Tần Duệ Minh có lý mà chẳng nói được thì khổ tâm vô cùng.
Thấy ba bị mẹ mắng, cậu nhóc liền tụt xuống từ đùi cô chạy đến ôm chân ba nó. - Mẹ lại bắt lại ba yêu.
- Mẹ...
Đây là lý do thứ hai mà mỗi khi đi ngủ cô nghĩ đến đều hung hăng đạp anh một cước bay xuống gầm giường. Dù người sai có là anh thì con trai cô cũng chẳng bao giờ đứng về phía cô.
Tần Duệ Minh mỉm cười thỏa mãn khom người bế cậu nhóc ôm vào lòng. Yêu thương hôn lên má cậu một cái thật kêu.
- Con trai ba thật hiểu chuyện.
Hồ Anh Vũ đen mặt, mây đen giăng đầy đầu.
Tần Duệ Minh đang ôm con, chợt thấy lạnh sống lưng cũng biết vợ yêu lại nổi giận thì ngay cả quay đầu cũng không dám vội ôm con trai đi lánh nạn. Vừa lúc đó từ cửa dẫn vào một tốp người. Trông thấy người đầu tiên cậu nhóc liền cựa quậy. Hiểu được ý con trai, anh liền thả con xuống. Rồi cậu bé chạy như bay đến ôm chân người đó.
Dường như cậu rất vui khi gặp anh. - Ba nuôi.
Hàn Quốc Cường khom người ôm lấy cậu, anh quan tâm hỏi. - Có mệt không?
Cậu nhóc miệng cười toe toét lắc đầu nguầy nguậy tố cáo. - Ba yêu lại bị mama bắt nạt.
Tần Duệ Minh và Hồ Anh Vũ phút chốc đen mặt, mấy người còn lại thì bật cười hả hê.
- Ồ , con trai nhớ ba nuôi không nào? - Hàn Quốc Cường cười bẹo má cậu .
- Nhớ. - Cậu nhóc ôm cổ ba nuôi nó cười làm khuôn mặt vốn tròn càng thêm phúng phính.
- Vậy còn mẹ nuôi?
Từ sau lưng anh, Hà Như tươi cười bước ra. Cậu nhóc tròn mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt rồi lại nhìn người đang ôm mình, đoạn cậu cười híp mắt. - Nhớ.
- Con trai ba thiệt ngoan, xứng đáng được quà. - Nói đoạn anh lôi từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ đặt vào tay cậu nhóc. Anh biết là thằng bé sẽ thích mà.
Quả nhiên, mắt cậu nhóc sáng lên, được quà xong liền lon ton chạy lên phòng. Ra đón anh là mẹ Tần, trên tay bà còn bồng theo một đứa cháu.
Trông thấy con trai đến, còn đem theo cả vợ thì bà vui mừng vô cùng.
Hồ Anh Vũ đang nằm dài trên sopha xem tạp chí nghe ngoài cửa vang lên tiếng động thì cô biết lại có người tới liền quăng cuốn tạp chí trên tay sang một bên phóng vụt ra cửa.
- Mọi người tới rồi à?
Thực ra người tới chỉ có vợ chồng Hàn Quốc Cường, nhưng sau đó có thêm Trình Hoa, Trần Thế Lãm, vợ chồng Ngô Sơn và Đàm Gia Khánh. Đáng ngạc nhiên là đi bên cạnh Đàm Gia Khánh còn có một nàng Kiều người Ý gốc Hoa. Còn về phía Trình Hoa, kể từ khi mang thai luôn được Trần Thế Lãm cung phụng như bà hoàng. Chỉ cần nói một, Trần Thế Lãm tuyệt nhiên không giám nói hai, chỉ cần nói đông, có chết anh cũng không giám mở miệng nói tây.
Vừa đến mẹ Hồ đã dáo dác đi tìm cháu ngoại rồi, cũng may không đến nỗi cướp thằng con thứ hai của cô đang trên tay mẹ chồng, còn ba cô thì chẳng còn gì để nói, việc đầu tiên ông làm sau khi bước xuống xe là tìm chồng cô đánh cờ. Cô thật chẳng giám hỏi, liệu họ có còn nhớ hôm nay là sinh nhật con trai cô không?
Mẹ Tần sau khi buôn chuyện một hồi thì quay sang đứa cháu yêu quý yêu thương hỏi. - Tiểu quỷ của bà buồn ngủ rồi à?
Nghe cách bà gọi, mọi người muốn cười mà không có gan để cười.
Hồ Anh Vũ bất lực thở dài, hai đứa con trai của cô từ khi nào đã thành “nhóc con” và “tiểu quỷ” rồi?
Bữa tiệc bắt đầu vào lúc ba giờ chiều.
Hai đứa con trai cô ngồi ôm một đống đồ chơi nhưng đứa nào đứa lấy cũng chỉ tranh nhau có đúng một thứ. Hồ Anh Vũ cau mày nhìn củ cà rốt bằng cao su trong tay hai đứa con, mặt nhăn lại.
- Thứ này ai tặng vậy?
- Có gì không ổn sao? - Đàm Gia Khánh đang chăm chú xem phim nghe cô hỏi liền quay đầu qua.
Lông mày cô vẫn chưa thôi nhăn lại, cô nhìn anh cười khổ. - Một cái nữa đâu?
- Chỉ có một thôi! - Anh tròn mắt trả lời hết sức ngây thơ.
Hồ Anh Vũ trong lòng rối loạn, thiếu chút nữa đã lao đến bóp cổ anh. - Anh không biết con trai em sinh đôi sao? Sao lại mua có một?
Đàm Gia Khánh trầm ngâm suy nghĩ, khi thông suốt anh bỗng kêu lên. - Anh đã không nghĩ tới.
- Thôi bỏ đi, anh thì có thể nghĩ được gì chứ? - Hồ Anh Vũ thở dài, coi thường nói.
Đàm Gia Khánh vốn cảm thấy có lỗi, nghe cô nói vậy thì tức muốn ngã ngửa. Nhưng ngại Tần Duệ Minh ở đây, anh đành cố nuốt trôi cục tức này.
Tần Duệ Minh hài lòng đi đến đoạt lấy món đồ trong tay hai đứa con.
Nếu là cô chúng đã khóc nhưng là anh chúng chỉ trân chân mỉm cười. Đây là con cô cơ đấy?!
Sau khi lấy đi củ cà rốt, anh cúi đầu nói điều gì đó, cô chỉ biết rằng nó toàn là số, vậy mà thật bất ngờ lát sau lại thấy hai đứa vui vẻ chơi chung một món đồ chơi.
Tối đến mọi người ai bận việc lấy. Nhân lúc chỉ có cô và hai đứa con trai trong phòng. Hồ Anh Vũ vậy tay gọi “nhóc con” lại hỏi. - Lúc chiều ba đã nói gì với hai con vậy?
Cậu nhóc tròn mắt nhìn mẹ. - Ba nói 6789.
6789? Vậy còn 25251325? Đây là những con số mà anh vẫn thường nói với cô mỗi đêm trước khi đi ngủ, nhưng suy đi nghĩ lại, cô cũng chẳng hiểu ý nghĩa của nó.
- Thế nó có nghĩa là gì?
- Ba nói là san bằng tất cả nghĩa là phải chia sẻ hòa thuận. - Cậu nhóc vừa nghịch đồ chơi vừa trả lời câu hỏi của mẹ.
- Ba có nói với con 25251325 là gì không? - Hồ Anh Vũ trông chờ.
Cậu nhóc nhìn mẹ không trả lời, khi cô tưởng rằng con trai cũng không biết thì thằng bé lại nói một câu khiến cô tức muốn hộc máu. - Mama ngốc!
Hồ Anh Vũ đen mặt, cố gắng giữa bình tĩnh không ăn hiếp con mình.
- Yêu em yêu em mãi yêu em.
Nói xong cậu bé lại lon ton chạy lại chơi với em.
Vì ý nghĩa trong câu nói của anh mà Hồ Anh Vũ ngẩn mặt nửa ngày.
Tối đến, Tần Duệ Minh tắm xong đi ra vẫn thấy vợ mình ngồi thẫn thờ trên giường thì bước đến bẹo má cô cười nhẹ. Bế cô ngồi lên đùi, anh khẽ hỏi. - Đang nghĩ gì vậy?
Hồ Anh Vũ tròn mắt nhìn anh, cũng không biết vẻ mặt lúc đó của mình quyến rũ thế nào. Tần Duệ Minh không chịu được cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô. Dư vị ngọt ngào của nụ hôn để lại khiến anh muốn nhiều hơn nữa.
Tay anh luồn sâu vào áo ngủ cô, giọng khàn khàn, cắn nhẹ tai cô thầm thì. - Vợ, anh muốn!
- Đợi... đợi đã... A...
Anh ôm cô đè xuống giường, vội vã hôn lên môi cô, đôi môi anh không nhừng trườn xuống dưới.
Hồ Anh Vũ rên lên một tiếng, ôm cổ anh nhiệt tình đáp lại.
Khi cơn mây mưa đi qua, cô cuộn tròn trong lòng chồng tủm tỉm cười.
Nhìn khuôn mặt của anh lúc ngủ, càng nhìn lại càng thấy đẹp. Người đàn ông mà cô yêu, người chồng mà cô yêu suốt đời, người đã giành cho cô những thứ tình cảm ấm áp nhất. Cô đã yêu anh biết bao nhiêu?!
Hồ Anh Vũ nhích người chạm nhẹ lên môi anh, đôi môi cô di chuyển đến vành tai anh nhẹ nhàng mấp máy. - 24241324.
Bầu trời đưa đến một mảng trời đầy sao sáng. Dưới vùng trời về đêm, đôi môi ai kia kín đáo nhếch lên một nụ cười.
Tác giả :
Khình Hi