Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh
Chương 10: Kế hoạch không tưởng (1)
Hồ Anh Vũ lê tấm thân mệt mỏi đến bên xe Tần Duệ Minh, cô tự nhiên mở cửa xe và ngồi vào.
Xe Tần Duệ Minh hôm nay để mái trần, từng đợt gió thổi vào làm tung bay mái tóc cô.
Hồ Anh Vũ thư thái kiếm ra một sợi dây nịt, cột mái tóc cao lên, cô nghiêng đầu nhìn Tần Duệ Minh mỉm cười.
- Mệt không? - Tần Duệ Minh nắm lấy tay cô quan tâm hỏi.
Dù rất muốn trả lời là có nhưng cô lại im lặng lắc đầu.
- Nghe anh để người làm có phải hơn không, sao phải để bản thân khổ như vậy làm gì?!
- Tính em nó thế. - Hồ Anh Vũ ương ngạch nói.
Tần Duệ Minh bật cười véo nhẹ mũi cô khẽ trách.
- Cứng đầu.
***
Đứng trước căn biệt thự xa hoa mà rộng lớn. Hồ Anh Vũ khá hốc mồm không nói lên lời.
Thấy Tần Duệ Minh, Hà quản gia chạy đến mở cổng., cung kính nói một tiếng ông chủ, lại quay qua cô gọi bà chủ.
Hồ Anh Vũ không quen được người khác kính lể, giờ đột nhiên được tôn trọng khiến cô rất không thoải mái.
Cô bước đến, gãi gãi đầu miễng cưỡng nói.
- Bác cứ gọi cháu Anh Vũ là được.
- Đây đã là quy định, xin lỗi phu nhân.
Hồ Anh Vũ mặt mày méo xệch, cô nhìn anh cười ra nước mắt.
Con mẹ nó quy định của cái nhà này cũng quá lập dị đi.
Biết là sẽ vậy mà, đến anh còn nói không được thì cô có thể làm được gì chứ?
Hồ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn khắp căn nhà rộng lớn, cô chợt hỏi.
- Thế phòng cháu ở đâu ạ?
- Bên này thưa phu nhân, để tôi đưa cô đi.
Hồ Anh Vũ vốn muốn từ chối nhưng Tần Duệ Minh nhanh hơn cướp lời.
- Em cũng mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh sẽ cho người mang hành lý của em lên sau.
Lần này cô không có ý định chống đối, nghe lời anh, cô gật đầu đi lên phòng.
Phía sau, Tần Duệ Minh nhếch môi để lộ nụ cười ranh ma.
***
Hồ Anh Vũ vừa kịp ngả lưng xuống giường thì điện thoại cô đổ chuông. Là Trình Hoa gọi tới.
- May quá đã gọi được cho mày.
Vừa bắt máy, cô đã nghe tiếng Trình Hoa sốt ruột ở đầu dây bên kia, hình như đang rất ấm ức.
Cúp máy, Hồ Anh Vũ lao nhanh xuống lầu, nơi Tần Duệ Minh đang đứng nói chuyện cùng quản gia Hạ.
- Duệ Minh, cho em mượn anh cả ngày hôm nay.
Đây đã không còn là cầu xin hay nhờ vả nữa rồi, rõ ràng là cô đang ra lệnh.
Tần Duệ Minh quen đứng trên đỉnh cao được mọi người ngưỡng mộ và kính lể nay lại chọn cách... giữ im lặng.
- Thực sự là đang có việc rất gấp.
Lại là một khoảng im lặng nữa, Tần Duệ Minh vẫn không có mở miệng, chỉ là đôi mắt màu hổ phách ẩn hiện nét cười.
- Vậy đi, nếu anh đồng ý, em sẽ thực hiện một yêu cầu của anh, thế nào?
Trình Hoa a Trình Hoa, lần này tao vì nghĩa quên thân giúp mày, từ giờ, mày cũng có thể bắt đầu suy nghĩ cách trả đủ cho tao đi là được.
- Anh vẫn định giúp em, nhưng nếu em đã nói vậy, anh cũng không tiện từ chối.
Nói xong, Tần Duệ Minh còn phối hợp nháy mắt một cái cười.
Hồ Anh Vũ nghe anh nói thì mặt mày đen lại. Đây có thể như câu nói "tự lấy đá đập phải chân mình."? Hẳn là phải đi, hơn nữa cú đập này cũng không có nhẹ.
Nếu không phải còn có một Trình Hoa đang đợi, cô nhất định sẽ cho Tần Duệ Minh một trận đẹp mặt.
Thậm trí cô đã tưởng tượng tới cảnh Tần Duệ Minh nắm váy cô cầu xin tha thứ.
Nghĩ thôi cũng thấy lòng dạ sảng khoái. Chỉ là thực hiện được hay không còn chưa biết.
Tần Duệ Minh đưa cô tới nơi anh vẫn thường để xe.
Hồ Anh Vũ chưa từng biết anh lại có một kho xe lớn như vậy. Mỗi lần thấy anh "cưỡi" một con xe, cô đã thử tưởng tượng ra nhà xe anh cỡ bự, nhưng bự như thế này cũng thật khó tưởng tượng.
Chỗ xe này cũng quá đủ để mở một triển lãm đắt giá đi.
- Duệ Minh, anh rất thừa tiền sao?
Tần Duệ Minh hơi nhướn mày nghe Hồ Anh Vũ nói tiếp.
- Nếu anh nhiều tiền không biết dùng vào đâu thì cứ đưa em, em nhận hết, thẻ tín dụng cũng nhận.
- Được. - Tần Duệ Minh cười cưng chiều nhìn cô - Tiền của anh cũng là tiền của vợ anh, anh rất vui nếu như em giữ chúng.
Hồ Anh Vũ giương mắt nhìn anh, chợt nói.
- Em giờ là nhà giàu mới nổi?
Tần Duệ Minh hùa theo cô gật đâu.
- Ừ!
Nhận được cái gật đầu của anh, Hồ Anh Vũ bỗng bật cười sung sướng.
- Duệ Minh, anh giờ nghèo rồi, khôn hồn thì sau này phải biết nghe lời bản cô nương, bản cô nương sẽ rất mực chiếu cô anh, không thì...
Nói được một nửa Hồ Anh Vũ lại ngừng, cô hất mặt nhìn anh, đưa tay làm động tác cắt cổ. - Không thì, anh sẽ phải tiếp tục làm ăn mày của anh.
Tần Duệ Minh nhìn vợ cười nhẹ, vợ của anh sao lại đáng yêu như vậy chứ?!
- Mong bà xã sau này chiếu cố.
Hồ Anh Vũ bật cười sảng khoái. Bắt nạt người khác, nhất là bắt nạt Tần Duệ Minh thật có thành tựu.
Hồ Anh Vũ đưa mắt nhìn một lượt khắp hầm xe rộng lớn, ánh mắt cô dừng lại ở một con xe không xa mang nhãn hiệu Sang Noir, một loại siêu xe bán với số lượng có hạn. Cô gọi nó là "lòng đỏ trứng gà."
- Ta dùng chiếc này đi. - Hồ Anh Vũ quay sang Tần Duệ Minh hỏi như không hỏi.
Chẳng đợi anh trả lời, Hồ Anh Vũ đã láu cá chui vào xe, để lại mình Tần Duệ Minh đứng chơ trọi bên ngoài.
Vừa định lên tiếng thúc dục anh thì điện thoại cô đổ chuông, chẳng cần nhìn cũng biết ai gọi tới.
Vừa bắt máy đã phải hứng trọn cái loa quá khổ của Trình Hoa, Hồ Anh vũ mặt mày nhăn nhó xoa xoa cái tai tội nghiệp.
- Cái con ranh này, mày chết mất xác ở cái xó xỉnh nào rồi?
Hồ Anh Vũ cau mày để điện thoại ra xa tai, xong vẫn chưa thấy đầu bên kia có chút bình tình nào.
Nếu để Trình Hoa nói sợ nó nói 10 phút cũng không hết.
Hồ Anh vũ thản nhiên mở máy MP4 của Tần Duệ Minh ra nghe nhạc. Đếm trọn vẹn 10 phút trôi qua, Hồ Anh Vũ mới trở lại với cuộc gọi.
Quả nhiên đầu giây bên kia Trình Hoa đã giữ im lặng, qua điện thoại cô nghe rõ mồn một từng tiếng thở gấp gáp của con bạn.
Hồ Anh Vũ nghĩ thôi mà thấy tội nghiệp cho cái điện thoại, còn có cả cái mồm của Trịnh Hoa nữa, có một chủ nhân như vậy, hẳn là một nỗi bi ai đi.
- Mày nói xong rồi? - Hồ Anh Vũ nửa đùa nửa thật trêu.
- Xong rồi!
Hồ Anh Vũ biết Trình Hoa gấp gáp việc gì, nhưng Tần Duệ Minh còn không đi, cô sao có thể đi được.
Phải biết trong chuyện này cô đã chọn Tần Duệ Minh là kẻ gỡ nút.
Hồ Anh vũ vốn định an ủi Trình Hoa đôi lời, nhưng hình như ở bên kia, nhân vật chính đã đến sớm hơn dự định.
Trước khi Trình Hoa ngắt máy, cô chỉ láng máng nghe được.
- Mày tới mau đi, tao không muốn dây dưa với anh ta lâu đâu.
Cúp máy, nhìn người con trai nãy giờ vẫn ngồi tên mui con xe trước mặt, Hồ Anh vũ thở dài gọi anh.
***
Nhà hàng Vong Nguyệt, nằm ở khu trung tâm phồn vinh nhất thành phố. Sở dĩ nó có tên này bởi lối kiến trúc cùng phong cách bày trí ở đây đều mang kiểu dáng hoàn toàn đặc trưng của thành phố đêm. Dù vậy khi ở ban ngày vẻ đẹp của nó cũng không thể phủ nhận.
Được thiết kế theo phong cách sàn nhà thủy tinh với bốn chân làm trụ. Nhà hàng có hai tầng, tầng dưới nối với tầng trên bằng cầu thang bắt chéo.
Tầng dưới là nơi tiếp đón những vị khách thì tầng trên là nơi ngắm cảnh. Mang một màu xanh của hải dương, tầng hai chỉ giành nuôi những con cá quý hiếm.
Dưới ánh sáng của tự nhiên, nơi đây đã thu hút không ít khách thượng lưu nghé tới. Đặc biệt tới đây ta có thể thoải mái ăn uống trong rừng hoa anh đào được nhập
khẩu duy nhất tại Nhật Bản.
Một nơi quá xa xỉ với tầng lớp lao động chân tay nhưng lại chẳng là gì so với giới thượng lưu giàu có.
Màn đêm buông xuống, thành phố bừng sáng trong ánh đèn màu rực rỡ.
Ngồi ở một chiếc bàn nằm tận trong góc khuất. Hồ Anh Vũ chống cằm nhìn lên trần nhà lợp mái thủy tinh trong suốt, tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp của màn đêm đem lại.
Từng cánh anh đào lặng lẽ lìa cành, còn chưa kịp đáp đất đã vội vã cuốn theo chiều gió.
Đây có thể gọi là gì nhỉ? Một không gian sống sống động, một khung cảnh đẹp như mơ, một nơi cô gọi là... phim ảnh 4D.
Cuộc sống như thế này mới gọi là sống chứ?!
Xe Tần Duệ Minh hôm nay để mái trần, từng đợt gió thổi vào làm tung bay mái tóc cô.
Hồ Anh Vũ thư thái kiếm ra một sợi dây nịt, cột mái tóc cao lên, cô nghiêng đầu nhìn Tần Duệ Minh mỉm cười.
- Mệt không? - Tần Duệ Minh nắm lấy tay cô quan tâm hỏi.
Dù rất muốn trả lời là có nhưng cô lại im lặng lắc đầu.
- Nghe anh để người làm có phải hơn không, sao phải để bản thân khổ như vậy làm gì?!
- Tính em nó thế. - Hồ Anh Vũ ương ngạch nói.
Tần Duệ Minh bật cười véo nhẹ mũi cô khẽ trách.
- Cứng đầu.
***
Đứng trước căn biệt thự xa hoa mà rộng lớn. Hồ Anh Vũ khá hốc mồm không nói lên lời.
Thấy Tần Duệ Minh, Hà quản gia chạy đến mở cổng., cung kính nói một tiếng ông chủ, lại quay qua cô gọi bà chủ.
Hồ Anh Vũ không quen được người khác kính lể, giờ đột nhiên được tôn trọng khiến cô rất không thoải mái.
Cô bước đến, gãi gãi đầu miễng cưỡng nói.
- Bác cứ gọi cháu Anh Vũ là được.
- Đây đã là quy định, xin lỗi phu nhân.
Hồ Anh Vũ mặt mày méo xệch, cô nhìn anh cười ra nước mắt.
Con mẹ nó quy định của cái nhà này cũng quá lập dị đi.
Biết là sẽ vậy mà, đến anh còn nói không được thì cô có thể làm được gì chứ?
Hồ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn khắp căn nhà rộng lớn, cô chợt hỏi.
- Thế phòng cháu ở đâu ạ?
- Bên này thưa phu nhân, để tôi đưa cô đi.
Hồ Anh Vũ vốn muốn từ chối nhưng Tần Duệ Minh nhanh hơn cướp lời.
- Em cũng mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh sẽ cho người mang hành lý của em lên sau.
Lần này cô không có ý định chống đối, nghe lời anh, cô gật đầu đi lên phòng.
Phía sau, Tần Duệ Minh nhếch môi để lộ nụ cười ranh ma.
***
Hồ Anh Vũ vừa kịp ngả lưng xuống giường thì điện thoại cô đổ chuông. Là Trình Hoa gọi tới.
- May quá đã gọi được cho mày.
Vừa bắt máy, cô đã nghe tiếng Trình Hoa sốt ruột ở đầu dây bên kia, hình như đang rất ấm ức.
Cúp máy, Hồ Anh Vũ lao nhanh xuống lầu, nơi Tần Duệ Minh đang đứng nói chuyện cùng quản gia Hạ.
- Duệ Minh, cho em mượn anh cả ngày hôm nay.
Đây đã không còn là cầu xin hay nhờ vả nữa rồi, rõ ràng là cô đang ra lệnh.
Tần Duệ Minh quen đứng trên đỉnh cao được mọi người ngưỡng mộ và kính lể nay lại chọn cách... giữ im lặng.
- Thực sự là đang có việc rất gấp.
Lại là một khoảng im lặng nữa, Tần Duệ Minh vẫn không có mở miệng, chỉ là đôi mắt màu hổ phách ẩn hiện nét cười.
- Vậy đi, nếu anh đồng ý, em sẽ thực hiện một yêu cầu của anh, thế nào?
Trình Hoa a Trình Hoa, lần này tao vì nghĩa quên thân giúp mày, từ giờ, mày cũng có thể bắt đầu suy nghĩ cách trả đủ cho tao đi là được.
- Anh vẫn định giúp em, nhưng nếu em đã nói vậy, anh cũng không tiện từ chối.
Nói xong, Tần Duệ Minh còn phối hợp nháy mắt một cái cười.
Hồ Anh Vũ nghe anh nói thì mặt mày đen lại. Đây có thể như câu nói "tự lấy đá đập phải chân mình."? Hẳn là phải đi, hơn nữa cú đập này cũng không có nhẹ.
Nếu không phải còn có một Trình Hoa đang đợi, cô nhất định sẽ cho Tần Duệ Minh một trận đẹp mặt.
Thậm trí cô đã tưởng tượng tới cảnh Tần Duệ Minh nắm váy cô cầu xin tha thứ.
Nghĩ thôi cũng thấy lòng dạ sảng khoái. Chỉ là thực hiện được hay không còn chưa biết.
Tần Duệ Minh đưa cô tới nơi anh vẫn thường để xe.
Hồ Anh Vũ chưa từng biết anh lại có một kho xe lớn như vậy. Mỗi lần thấy anh "cưỡi" một con xe, cô đã thử tưởng tượng ra nhà xe anh cỡ bự, nhưng bự như thế này cũng thật khó tưởng tượng.
Chỗ xe này cũng quá đủ để mở một triển lãm đắt giá đi.
- Duệ Minh, anh rất thừa tiền sao?
Tần Duệ Minh hơi nhướn mày nghe Hồ Anh Vũ nói tiếp.
- Nếu anh nhiều tiền không biết dùng vào đâu thì cứ đưa em, em nhận hết, thẻ tín dụng cũng nhận.
- Được. - Tần Duệ Minh cười cưng chiều nhìn cô - Tiền của anh cũng là tiền của vợ anh, anh rất vui nếu như em giữ chúng.
Hồ Anh Vũ giương mắt nhìn anh, chợt nói.
- Em giờ là nhà giàu mới nổi?
Tần Duệ Minh hùa theo cô gật đâu.
- Ừ!
Nhận được cái gật đầu của anh, Hồ Anh Vũ bỗng bật cười sung sướng.
- Duệ Minh, anh giờ nghèo rồi, khôn hồn thì sau này phải biết nghe lời bản cô nương, bản cô nương sẽ rất mực chiếu cô anh, không thì...
Nói được một nửa Hồ Anh Vũ lại ngừng, cô hất mặt nhìn anh, đưa tay làm động tác cắt cổ. - Không thì, anh sẽ phải tiếp tục làm ăn mày của anh.
Tần Duệ Minh nhìn vợ cười nhẹ, vợ của anh sao lại đáng yêu như vậy chứ?!
- Mong bà xã sau này chiếu cố.
Hồ Anh Vũ bật cười sảng khoái. Bắt nạt người khác, nhất là bắt nạt Tần Duệ Minh thật có thành tựu.
Hồ Anh Vũ đưa mắt nhìn một lượt khắp hầm xe rộng lớn, ánh mắt cô dừng lại ở một con xe không xa mang nhãn hiệu Sang Noir, một loại siêu xe bán với số lượng có hạn. Cô gọi nó là "lòng đỏ trứng gà."
- Ta dùng chiếc này đi. - Hồ Anh Vũ quay sang Tần Duệ Minh hỏi như không hỏi.
Chẳng đợi anh trả lời, Hồ Anh Vũ đã láu cá chui vào xe, để lại mình Tần Duệ Minh đứng chơ trọi bên ngoài.
Vừa định lên tiếng thúc dục anh thì điện thoại cô đổ chuông, chẳng cần nhìn cũng biết ai gọi tới.
Vừa bắt máy đã phải hứng trọn cái loa quá khổ của Trình Hoa, Hồ Anh vũ mặt mày nhăn nhó xoa xoa cái tai tội nghiệp.
- Cái con ranh này, mày chết mất xác ở cái xó xỉnh nào rồi?
Hồ Anh Vũ cau mày để điện thoại ra xa tai, xong vẫn chưa thấy đầu bên kia có chút bình tình nào.
Nếu để Trình Hoa nói sợ nó nói 10 phút cũng không hết.
Hồ Anh vũ thản nhiên mở máy MP4 của Tần Duệ Minh ra nghe nhạc. Đếm trọn vẹn 10 phút trôi qua, Hồ Anh Vũ mới trở lại với cuộc gọi.
Quả nhiên đầu giây bên kia Trình Hoa đã giữ im lặng, qua điện thoại cô nghe rõ mồn một từng tiếng thở gấp gáp của con bạn.
Hồ Anh Vũ nghĩ thôi mà thấy tội nghiệp cho cái điện thoại, còn có cả cái mồm của Trịnh Hoa nữa, có một chủ nhân như vậy, hẳn là một nỗi bi ai đi.
- Mày nói xong rồi? - Hồ Anh Vũ nửa đùa nửa thật trêu.
- Xong rồi!
Hồ Anh Vũ biết Trình Hoa gấp gáp việc gì, nhưng Tần Duệ Minh còn không đi, cô sao có thể đi được.
Phải biết trong chuyện này cô đã chọn Tần Duệ Minh là kẻ gỡ nút.
Hồ Anh vũ vốn định an ủi Trình Hoa đôi lời, nhưng hình như ở bên kia, nhân vật chính đã đến sớm hơn dự định.
Trước khi Trình Hoa ngắt máy, cô chỉ láng máng nghe được.
- Mày tới mau đi, tao không muốn dây dưa với anh ta lâu đâu.
Cúp máy, nhìn người con trai nãy giờ vẫn ngồi tên mui con xe trước mặt, Hồ Anh vũ thở dài gọi anh.
***
Nhà hàng Vong Nguyệt, nằm ở khu trung tâm phồn vinh nhất thành phố. Sở dĩ nó có tên này bởi lối kiến trúc cùng phong cách bày trí ở đây đều mang kiểu dáng hoàn toàn đặc trưng của thành phố đêm. Dù vậy khi ở ban ngày vẻ đẹp của nó cũng không thể phủ nhận.
Được thiết kế theo phong cách sàn nhà thủy tinh với bốn chân làm trụ. Nhà hàng có hai tầng, tầng dưới nối với tầng trên bằng cầu thang bắt chéo.
Tầng dưới là nơi tiếp đón những vị khách thì tầng trên là nơi ngắm cảnh. Mang một màu xanh của hải dương, tầng hai chỉ giành nuôi những con cá quý hiếm.
Dưới ánh sáng của tự nhiên, nơi đây đã thu hút không ít khách thượng lưu nghé tới. Đặc biệt tới đây ta có thể thoải mái ăn uống trong rừng hoa anh đào được nhập
khẩu duy nhất tại Nhật Bản.
Một nơi quá xa xỉ với tầng lớp lao động chân tay nhưng lại chẳng là gì so với giới thượng lưu giàu có.
Màn đêm buông xuống, thành phố bừng sáng trong ánh đèn màu rực rỡ.
Ngồi ở một chiếc bàn nằm tận trong góc khuất. Hồ Anh Vũ chống cằm nhìn lên trần nhà lợp mái thủy tinh trong suốt, tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp của màn đêm đem lại.
Từng cánh anh đào lặng lẽ lìa cành, còn chưa kịp đáp đất đã vội vã cuốn theo chiều gió.
Đây có thể gọi là gì nhỉ? Một không gian sống sống động, một khung cảnh đẹp như mơ, một nơi cô gọi là... phim ảnh 4D.
Cuộc sống như thế này mới gọi là sống chứ?!
Tác giả :
Khình Hi