Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử
Chương 50 Từ Bây Giờ Ngươi Sẽ Được Gọi Là
Buổi sáng ở Minh Nguyệt biệt viện vẫn như bao ngày.
Thiếu niên buông xuống thanh đao, lấy vạt áo lau mồ hôi trên mặt.
Từ lúc hắn chuyển từ dùng cuốc sang đao là đầu tuần tháng 8, hôm nay đã là đầu tuần tháng 9.
Hơn một tháng trời luyện cái thứ đao pháp nhàm chán mà hắn gọi là Bá đao trảm trảm trảm.
Đỗ Anh Vũ cũng cảm thấy bản thân có chút tiến bộ.
Ít nhất về tư thế cầm đao đã đạt tiêu chuẩn, cái này chính Lý Ứng công nhận.
Nhưng vẫn chỉ có được phần hình!! Không có phần ý!
Đao ý không phải là thứ giống như tiểu thuyết hay tả.
Nó là một khái niệm rất mơ hồ.
Vung đao lên lòng không tạp niệm.
Lòng không có thắng thua.
Chỉ có sinh tử!
Mà tất cả đều nằm trong một ý nghĩ.
Đó là đao ý!
Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân chưa từng lâm vào sinh tử chiến, cái gọi là đao ý hắn không hiểu được.
Lý Ứng nhìn thiếu niên trước mặt, nhìn hắn từ lúc lần đầu cầm đao cho đến nay.
Tốc độ tiến bộ phải nói là khủng bố!!
Nếu phải so sánh với tất cả các thiếu niên hắn từng gặp gỡ.
Chỉ có một kẻ mới so sánh được với Đỗ Anh Vũ.
Lý Ứng trong đầu hiện ra hình ảnh thiếu niên cầm thương hướng về mình năm đó.
Thiếu niên đó! Hắn tên là gì nhỉ?
À nhớ rồi!!
Hắn gọi Nhạc Phi!
......
Lúc Trần Kình đến thì Đỗ Anh Vũ sớm hoàn thành hết bài tập ngày hôm nay.
Gã to xác tiến đến bên vị tiểu công tử, thấp giọng báo:
- Công tử, quả nhiên như ngài đoán, hôm nay có “chuột”, bắt được năm con!
Đỗ Anh Vũ cười khẩy, hôm nay là buổi phát cháo tuyển dụng cuối cùng, không có người đến hắn mới thấy lạ.
- Chuyện như thế nào? - Đỗ Anh Vũ hướng về tên tuỳ tùng hỏi:
Trần Kình trần thuật lại sự việc.
Hôm nay có vài tên lưu manh lẫn vào trong đám người đến xin việc, mưu đồ làm loạn.
Tất nhiên Thánh Dực Vệ được dặn dò nên đã sớm chuẩn bị, đám lưu manh vừa mới manh nha liền bị Trần gia đám to con bế đi luôn.
Chỉ tóm được năm tên tại trận, đám còn lại một là đã chạy, hai thì vẫn ẩn nhẫn chưa xuất hiện.
Đỗ Anh Vũ cũng không để tâm đến việc có lọt lưới.
Hắn cũng đoán được đây chỉ là mấy con cá nhỏ, cá lớn còn ẩn sâu dưới mặt nước.
...
Hai người một đường đến Tây Xưởng thì đã đến đầu giờ chiều.
Việc tuyển dụng xem như đã xong xuôi, chờ Tây Xưởng khai trương liền bắt đầu làm việc.
Đỗ Anh Vũ cùng Trần Kình tiến vào trong phòng để củi, nơi giam giữ đám lưu manh.
Năm tên cao, lùn, mập, gầy các chủng loại đều có đủ, nhưng giống nhau ở một điểm là đều trông như đám khố rách áo ôm, phường lưu manh trộm cướp.
Có đám Thánh Dực Vệ đứng vây quanh khiến 5 tên lưu manh kia tỏ ra có phần ngoan ngoãn, im lặng giương mắt đánh giá vị thiếu niên vừa tới.
Đỗ Anh Vũ tiến vào, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, luôn miệng hoan hỉ nói:
- Khách quý, khách quý, không tiếp đón chu đáo là bản công tử thất trách, các vị tráng sĩ chớ giận.
Một tên râu ria nhìn có vẻ như là kẻ cầm đầu hướng Đỗ Anh Vũ quát lớn:
- Oắt con, nhanh thả ông mày ra!!!
Đỗ tiểu tử nghe vậy nhưng cũng không tỏ ra giận dữ, khuôn mặt vẫn cười ngây thơ hướng đám người Trần gia nói:
- Các người đã ra tay với mấy vị tráng sĩ này chưa?
Trần Đại Long tiến lên chắp tay nói:
- Bẩm công tử, chưa có lệnh nên chúng ta chỉ mới bắt người, còn chờ công tử ra lệnh!
Đỗ Anh Vũ ngồi xuống chiếc ghế sớm đã được để sẵn, phân phó một tên vệ sĩ đưa tới tách trà, vắt chân chữ ngũ, vừa nhâm nhi vừa nói:
- Vậy còn chờ gì nữa, ra tay đi! Chờ ta mời bọn hắn ăn cơm sao?
Đỗ Anh Vũ vừa ra lệnh không chỉ đám lưu manh mà đám người Trần gia cũng ngạc nhiên, Trần Đại Long thấp giọng dò hỏi:
- Công tử, không hỏi trước sao?
- Đánh một trận trước xong rồi hỏi.
- Đỗ Anh Vũ lười biếng đáp.
- Vâng
Đám lưu manh lúc này mới giật nảy mình, lời nói bậy còn chưa kịp thốt liền bị đám Trần gia to con loạn côn hầu hạ.
Vì không muốn đánh chết nên bọn vệ sĩ đa phần chỉ nện vào phần mềm nhưng đám lưu manh đau đến chết đi sống lại, miệng kêu oai oái.
Đỗ công tử thấy thế cũng tức cảnh sinh tình, miệng nghêu ngao hát:
"Đường thương đau đầy ải nhân gian! Ai chưa qua chưa phải người....!"
Giọng hát non choẹt của hắn cùng với tiếng kêu la thảm thiết của đám lưu manh hoà vào nhau lộ ra chút không phù hợp.
Tên râu ria bị đòn đau phẫn nỗ hướng Đỗ tiểu tử gào thét:
- Thằng oắt con, có gan giết ông mày.....
Đỗ công tử nghe xong sắc mặt lạnh hẳn xuống, nụ cười trở nên âm lãnh.
Hắn cầm chén trà nóng trên tay ném thẳng vào mặt tên râu ria, nước trà nóng khiến tên kia bỏng rát kêu thảm.
Chưa dừng lại, Đỗ Anh Vũ tóm lấy một chiếc côn vệ sĩ của đám người Trần gia, xông lên liên tiếp đập xuống.
Công phu luyện một tháng nay xem như lần đầu tiên sử dụng.
Vừa đập vừa chửi:
- Ông mày với ai? Tao hỏi ông mày với ai???
Đỗ Anh Vũ hung tàn làm cho đám người Trần Gia cũng giật mình, Trần Kình thì như đã quen thuộc nên vẫn bình chân như vại, sắc mặt không đổi.
Có lẽ khí lực còn yếu nên tên râu ria vẫn còn sức để vươn cổ nói tục, thậm chí còn nhổ nước bọt!!
Đỗ công tử né được miếng đờm, nhìn về phía tên râu ria, miệng bỗng mỉm cười hướng Thánh Dực Vệ nói:
- Người đâu, cắt ngón tay út của hắn cho ta!!!
- Công tử...
Vừa mới định nói nhưng nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Anh Vũ, đám Trần gia thanh niên liền giật mình, cùi đầu tuân lệnh.
Ánh mắt của tiểu công tử lúc đó...
Tựa như mắt của một con dã thú vậy!
Đám người Trần gia cũng không phải thiện nam tín nữ.
Toàn một đám xuất thân thổ phỉ nên chuyện này cũng không có gì khó cả.
Mặc cho tên râu ria gầm thét, một đám to con đè hắn xuống, kéo ra ngón tay, rút đao chém xuống!!
Máu bắt toé loe làm đám lưu manh đi theo cũng hoảng sợ không thôi, im bặt không dám nói.
Đỗ Anh Vũ tiến tới nhặt ngón tay của tên đó lên, ra lệnh có đám vệ sĩ bóp mồm tên kia ra rồi nhét vào.
Đỗ công tử lúc này như thể biến thành một người khác.
- Bắt hắn ăn hết cho ta!
Đám người Trần Gia rùng mình nhìn về phía Đỗ Anh Vũ tưởng mình nghe nhầm.
Vừa chạm vào ánh mắt của tiểu công tử liền không dám hỏi nhiều.
Mặc dù có chút buồn nôn, rợn người nhưng vẫn không dám không tuân.
Cả đám đè tên râu ria đang giãy giụa xuống, ấn cằm tên kia bắt hắn nhai chính ngón tay của mình.
Đỗ Anh Vũ tiến tới nắm tóc tên đó nâng lên, nhìn thẳng vào mắt tên râu ria, khuôn mặt vốn xinh đẹp thơ ngây của hắn giờ đây lại khiến cho người ta thấy ớn lạnh, mỉm cười cũng làm người khác sởn gai ốc.
- Mày muốn chết? Nào có dễ vậy! Mày tin tao sẽ bắt mày ăn từng ngón tay, từng ngón chân, ăn cả tiểu huynh đệ của mình, cứ vậy cứ vậy cho đến lúc mày tự ăn hết bản thân mình rồi chết không? Nói! Có tin hay không?
Đỗ Anh Vũ rất chậm rãi nói từng chữ như thể sợ tên kia không nghe rõ.
Tên râu ria sợ đến phát tiểu, nước mắt nước mũi giàn giụa, liên tục gật đầu, trong mồm hắn vẫn còn vướng ngón tay, không nói được.
Đỗ Anh Vũ vứt tên đó xuống, liếc nhìn đám còn lại đang sợ xanh mặt, miệng hơi vểnh lên nói:
- Ta chỉ hỏi một lần, ai biết thì trả lời...cơ hội chỉ dành cho một người, nghe kĩ đây!!
Cả đám lưu manh căng tai ra, sợ lọt mất chữ.
Đỗ công tử thấy cả đám đã sẵn sàng liền nhẹ nhàng hỏi:
- Ta hỏi các người rốt cuộc....
Đến rồi! đến rồi!
Cả đám lưu manh căng thẳng tột độ!!!!
- Rốt cuộc là....chị ong nâu bay đi đâu?
Đám lưu manh: ????
Trần gia người: ????
WTF???
Chị ong nâu là cái mẹ gì?
...
Đỗ Anh Vũ nhìn một đám mộng bức bên dưới liền thở dài nói:
- Cứng họng không trả lời đúng không? Đánh, đánh cho đến khi nào có kẻ nói cho ta, chị ong nâu rốt cuộc là bay đi đâu!!
Mặc cho đám lưu manh kêu gào xin tha.
Đám người Trần Gia vẫn mạnh mẽ xuống tay, nhưng trong đầu bọn hắn vẫn lượn lờ một câu hỏi:
“Rốt cuộc là chị ong bay đi đâu?”
Bỗng nhiên trong đám lưu manh có một tên gầy gò giãy giụa dơ tay, miệng gào thét:
- Công tử nói chị ong nâu bay đi đâu thì chị ong nâu bay đi chỗ đó!!!!
Đỗ Anh Vũ ồ lên một tiếng, rồi ra hiệu cho Thánh Dực Vệ dừng tay.
Hắn tiến đến chỗ tên lưu manh mới trả lời, đừng nhìn xuống tên kia, mở miệng nói:
- Ngươi gọi là gì?
Tên gày gò vội vàng trả lời:
- Bọn hắn gọi ta lão Chuột!
Đỗ Anh Vũ ngồi xổm xuống nhìn lão Chuột, cười tươi nói:
- Tốt! Ngươi được nhận!!
.......
Giải quyết xong đám lưu manh, Trần Kình đánh xe đưa Đỗ Anh Vũ trở lại nội thành.
Tất nhiên là không phải giết hết bọn hắn, trừ lão Chuột ra thì tất cả đều bị giam lại.
Đỗ Anh Vũ sai người chạy tới chỗ Dương Đoan Hoa báo án, gọi nàng ngày mai tới tiếp người.
Đỗ Anh Vũ vẫn còn việc phải giải quyết, không dây dưa mãi với đám người đó được.
Trần Đại Long lần này cũng đi theo.
Hắn đến giờ vẫn không tin được vị tiểu công tử này lại có một bộ mặt khác hung tàn đến vậy.
Bản thân hắn xuất thân phỉ tặc, đao kiếm hung hiểm đều đã trải qua mà còn phát sinh sợ hãi, hắn thấp giọng hỏi Trần Kình:
- Đại gia chủ, ta thật không ngờ nổi công tử lại hung ác đến thế!
Trần Kình cười một tiếng rồi liếc nhìn hắn nhàn nhạt đáp:
- Danh hiệu tiểu thái tuế không phải chỉ do đùa nghịch lưu manh mà thành, công tử hung ác lên kẻ nào cũng phải sợ hãi! Nhớ lấy, đừng chọc công tử.
- Ta biết rồi - Trần Đại Long thoáng gật đầu nói.
Xe ngựa một đường tiến về Giáo Phường ty.
Hôm nay Đỗ Anh Vũ đến thăm “món hàng” mà hắn mới mua mấy hôm trước.
Dừng xe ngoài hẻm, 3 người lững thững đi bộ tiến về Văn Nhã Viện.
Đám hạ nhân đã được dặn dò từ trước liền dẫn Đỗ Anh Vũ tiến vào bên trong.
Đến một căn phòng, tên hạ nhân mời Đỗ Anh Vũ dùng trà trước, đợi một lát hắn dẫn người tới.
Nói xong liền rút lui.
Đỗ Anh Vũ uống ngụm trà, quan sát căn phòng một vòng, khẽ gật đầu.
Mạc Hiển Tích phẩm vị không tệ, trang trí nơi này đủ phong nhã.
Lư hương, tranh chữ, giá sách, lọ hoa, phong bình đều đủ cả.
Gọn gàng, ngăn nắp.
Đang đánh giá một hồi thì tên hạ nhân thông báo đã mang người đến.
Cửa mở.
Người tiến vào!
Xuất hiện trước mắt Đỗ tiểu tử lúc này là một nữ nhân đeo khăn kín đầu, quần áo phục sức tuyệt không phải người Đại Việt, cũng không phải là người phương Bắc.
Nàng đến từ Tây Vực xa xôi.
Đỗ Anh Vũ ra hiệu cho nàng tiến lên đứng trước mặt hắn.
Thiếu nữ cũng ngoan ngoãn tiến tới.
"Nàng những ngày qua hẳn đã trải qua biết bao đau khổ huấn luyện rồi".
- Đỗ công tử thầm nghĩ.
Đỗ Anh Vũ đầu tiên thử dùng tiếng Việt để nói nhưng nàng không hiểu.
Sau hắn phải đổi sang tiếng Trung nàng mới nghe hiểu được một chút.
Đỗ Anh Vũ nói tiếng Trung cũng không tệ, hồi trước có học qua loa, lúc đến Lý triều cũng đã học tập được vài năm, giao tiếp hoàn toàn là đủ.
Hắn sắp tới còn muốn tiến về phương Bắc, ngoại ngữ là bắt buộc phải dùng.
- Bỏ khăn ra! - Đỗ Anh Vũ ra lệnh.
Thiếu nữ giật mình lắc đầu, muốn lui lại thì bị hắn tóm lấy vạt áo kéo giật xuống.
Thiếu nữ ngã quỵ gối xuống, kêu đau.
Chiếc khăn che mặt cũng đã bị kéo rơi xuống đất làm khuôn mặt nàng cũng lộ ra.
Mũi cao, mắt sâu, da trắng có điểm một chút tàn nhan, mắt xanh biếc, tóc nâu nhạt!
Khuôn mặt kiều diễm, ánh mắt u buồn.
Nàng đẹp đậm nét trung đông Tây Á!
Một đóa hoa Tây Vực!
- Ta bây giờ là chủ nhân của ngươi, ngươi hiểu chứ? - Đỗ Anh Vũ nâng cắm nàng lên, nhẹ nhàng nói:
Thiếu nữ cũng không chống cự, khẽ gật đầu.
- Từ nay ngươi theo ta! Ta bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, hiểu chứ?
Thiếu nữ Tây Vực như thể bị câm không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu mình đã hiểu.
- Tốt! ngươi tên là gì?
Lúc này thiếu nữ mới mở miệng nói cái tên của nàng hoặc là nói một cái gì đó là Đỗ Anh Vũ thật sự không thể hiểu nổi.
Hắn liền giơ tay ngăn lại, không cần nghe nàng tự giới thiệu nữa.
Đỗ Anh Vũ nhìn nàng, khoé miệng dần cong lên, mỉm cười nói:
- Cái tên cũ ngươi không cần dùng nữa, quá phức tạp.
Từ bây giờ ngươi sẽ được gọi là....
Mia Khalifa!!!
Đơn giản!
Dễ gọi!
.....