Ly Thiên Đại Thánh
Quyển 2 - Chương 24: Bất Phôi Thân cường hóa
Dưới trời chiều.
Trong rừng sâu.
Ba người che mặt.
Trong cánh rừng, bóng người lắc lư, lá khô bay đầy trời.
Tôn Hằng đứng ở chính giữa, hắn chỉ cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, dường như không khí cũng có áp lực vậy.
Khí thế giao phong!
Khí tức áp bách!
Khí tức của ba người che mặt kết hợp với nhau, khí tràng nồng nặc như một cái lưới lớn vậy, đem Tôn Hằng bao phủ ở bên trong.
Đây là thủ đoạn mà sau khi tiến giai nội khí mới có, là cuộc đối đầu vô hình giữa khí tức và tâm trí.
Người bình thường mà đối đầu với một tráng hán khỏe mạnh to lớn, thì trong lòng cũng sẽ sinh ra cảm giác kinh sợ, đây chính là sự áp bức đến từ linh hồn của những người có khí tức cường hãn mạnh mẽ đối với những người yếu hơn.
Mà nội khí cao thủ, thì thực lực còn mạnh mẽ hơn tráng hán kia nhiều, loại áp lực này, cũng dần hóa thành thực chất!
Hai con mắt của Tôn Hằng co rụt lại, Bất Phôi Thân đã tự chống cự, da thịt của hắn trở nên sáng bóng, cỗ áp lực trong lòng này, cũng biến mất sạch sành sanh.
"Ba vị là ai? Muốn làm gì?"
"Hả?"
Ba người liếc nhau, một người trong đó còn nhíu mày lại, dường như phản ứng của Tôn Hằng khiến hắn hơi ngoài ý muốn,
Ba huynh đệ của bọn họ, trong cùng thế hệ đều là người nổi bật, đối phó với người bình thường, thì chỉ cần áp bách khí tức, đều khiến cho đối thủ không thể kháng cự.
Cho dù có thể giãy dụa, thì thực lực cũng chịu áp chế, không thể phát ra được phân nửa lúc toàn thịnh.
Mà một người trẻ tuổi vừa mới tiến giai nội khí, lại có thể mặt không đổi sắc, giọng nói bình thường, ngược lại khiến cho bọn hắn cảm thấy kỳ lạ.
"Lão đại!"
Một trong số họ liếc mắt, ba người này sớm đã tâm ý tương thông (Giống như thần giao cách cảm), tất nhiên không cần phải nhiều lời.
Mà vị lão đại kia nhíu mắt lại sau đó chậm rãi bước lên một bước: "Tiểu huynh đệ đã biết thì còn cố hỏi làm gì, không phải các ngươi lên núi tìm chúng ta sao?"
Đối phương còn chưa dứt lời, thì Tôn Hằng đã xoay người đánh úp lại, hàn ý lạnh thấu xương khiến cho cơ mặt của hắn kéo căng lên.
"Động thủ!"
Nếu như không thể áp chế đối thủ, nên để đề phòng Tôn Hằng gọi người, ba người chỉ có thể ra tay.
Mai Hoa Kiếm Quyết!
Hoa mai rơi xuống, hiện ra cảnh xơ xác tiêu điều!
Mặc dù tên của kiếm pháp này khá lịch sự tao nhã, nhưng chiêu thức đều là đoạt mệnh, Lãnh Mai Phất Diện, Hàn Mai Thổ Nhị, Mai Hoa Tam Lộng, ba chiêu liên hoàn, ba kiếm phối hợp với nhau, tạo thành những đạo kiếm ảnh sắc bén, nhanh chóng bức tới người của Tôn Hằng.
Thực lực của ba người bọn họ đều không yếu, lại tinh thông đánh hội đồng, nên xuất ra kiếm pháp, không thua gì một trăm mũi tên bắn một lượt, Vạn Tiễn Xuyên Tâm, khóa kín một khu vực lại, để cho người ta muốn trốn mà trốn không được!
Mà Tôn Hằng, cũng không có muốn trốn!
"Thập Tam Hoành Luyện!"
Hắn quát khẽ môt tiếng, khiến cho rừng rậm phảng phất vang lên một tiếng sấm rèn vậy, mặt đất đột nhiên run rẩy.
Mà mấy mét xung quanh người của Tôn Hằng, thì những cành khô rơi trên mặt đất đột nhiên chấn động, mạnh mẽ phóng về bốn phía xung quanh.
"Sụp đổ..."
Âm thanh kỳ lạ vang lên.
Ba thanh kiếm dài xé rách quần áo, đâm thẳng vào cái cơ thể đen bóng kia, lực lớn đi vào, trực tiếp bẻ cong mũi kiếm!
Mà cơ thể Tôn Hằng, bị mũi kiếm sắc bén đâm mạnh như vậy, chỉ có lõm da một chút, chứ không bị thương tổn!
"Ong..."
Trường kiếm phát ra âm thanh, ong ong không dứt.
Mặc dù ba người che mặt này chỉ lộ ra chân mày, nhưng vẫn có thể từ đó cảm thấy được sự kinh hãi của bọn họ.
"Tạch...!"
Một thanh trường kiếm cong đến cặn hạn, rồi đột nhiên bị phá vỡ thành nhiều mảnh.
Đại Suất Bi Thủ!
Một bàn tay giống như quạt hương bồ (Quạt làm bằng lá cây hương bồ) đánh tới trước mặt hắn, chưởng này mang theo gió lớn, giống như một cơn lốc xoáy vậy, xoáy lên từng mảnh kiếm gãy, xoáy lên từng cành lá của cây đại thụ phía trên, mang theo sức mạnh mênh mông cuồn cuộn, đánh thẳng vào lồng ngực người kia.
"Rắc…"
Tiếng xương nứt vang lên, cơ thể người kia cong lại, lồng ngực của hắn lõm xuống, quần áo bị phá thành năm bảy mảnh, xương cốt trong cơ thể của trở nên vặn vẹo.
Mà cơ thể của hắn, dưới sức mạnh mênh mông này, bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, bay ngược về sau mấy trượng, sau đó ngã mạnh xuống mặt đất đầy lá rụng này.
Không cần kiểm tra kỹ, cũng có thể đoán được người này đã không còn sinh cơ.
"Lão Nhị!"
Một người bên cạnh,
Đột nhiên bi thương rống to lên, cơ thể của hắn chùn xuống, trường kiếm trong tay của hắn hóa thành một đường cong màu trắng nhạt, phóng thẳng đến mi tâm của Tôn Hằng.
Đạm Mai Sơ Ảnh!
Đây là sát chiêu của Mai Hoa Kiếm Quyết, bỏ qua tất cả mọi thứ như phòng ngự của bản thân mà đi phát huy ra sát thương cực lớn, tìm đường sống trong cõi chết.
Bóng kiếm còn chưa đến, mà Tôn Hằng đã cảm thấy mi tâm của mình đau nhứt, tóc gáy dựng lên.
Hắn hít mắt lại, cánh tay cũng chuyển động, xòe mười ngón tay ra, đột nhiên đánh một trảo về phía trước.
Tuy Tôn Hằng vẫn chưa quen với vận dụng nội khí, nhưng đối với vận dụng chiêu thức của thân thể thì hắn đã luyện rất thuần thục.
Mà bây giờ chỉ có một trảo đơn giản như vậy, mà có thể ẩn chức vài môn võ nghệ trong đó, một trảo đỡ đòn, không có ý trốn tránh.
"Giết…"
Mũi kiếm sắc bén cạ với bao tay, phát ra âm thanh kỳ quái, sau đó mũi kiếm nhanh chóng phóng mạnh tới, thẳng tới mi tâm của Tôn Hằng.
"Keng!"
Âm thanh của kim loại va vào nhau vang lên, trên mi tâm của Tôn Hằng, một vệt máu đỏ chót nhẹ nhàng chảy xuôi xuống, mà thế công của trường kiếm cũng dừng lại.
"Rầm!"
Tôn Hằng lên gối trước, mạnh mẽ đạp ra một cước, mang theo tàn ảnh, lực lượng khổng lồ đập vào phần hông của đối phương.
Kình khí tuôn ra, xương cốt vỡ nát, một chuỗi âm thanh đùng đùng giống như đốt pháo liên tục vang lên không dứt, mà người ở trước mặt hắn giống như không còn xương vậy, mềm nhũn té xuống mặt đất.
Mà người còn lại cũng không nhàn rỗi đứng xem, thừa lúc Tôn Hằng nhấc tay cầm kiếm lên, thì
Trường kiếm trong tay người này rất kỳ lạ, nó vòng quanh cổ của Tôn Hằng hai vòng, nhưng vẫn không có bị bẻ gãy.
"Đi chết đi!"
Tiếng hét khó chịu vang lên, dù cho khó chịu, nhưng cũng có thể nhìn ra bộ dạng cắn răng dữ tợn của người này.
"Kẽo cà kẽo kẹt…."
Mũi kiếm xoắn lại, kéo lên, giống như răng cưa vậy, xoẹt qua cổ của Tôn Hằng, mang theo sức mạnh khủng khiếp, thậm chí để cho mũi kiếm kia phát ra những tia lửa rất nhỏ.
Hắn rút mũi kiếm ra, nhưng sau khi rút ra thì người này trợn trắng mắt lên, không thể tin tưởng nhìn Tôn Hằng.
Ở trên cổ của Tôn Hằng, làn da bị trầy xước, máu tươi chảy ra, nhưng chỉ có vết xước ngoài ra, chứ không có ảnh hưởng sâu bên trong! Ngược lại thì cây trường kiếm trong tay của hắn, đã bị xoắn lại!
"Không có khả năng!"
Hắn chưa kịp rống to lên, thì đã bị chưởng phong áp về trong bụng.
"Phù!"
Tôn Hằng vươn ngón tay ra, giống như một vị thần ở trên trời vậy, bàn tay khổng lồ che trời chưởng xuống, người này còn chưa kịp thi triển thân pháp bỏ chạy, đã bị ăn một chưởng giữa đầu.
"Bẹp!"
Giống như dưa hấu bị đập bể vậy, chất lỏng màu đỏ xen lẫn màu trắng tuôn từ thất khiếu người kia ra, đôi mắt của hắn ngốc trệ, lung lay vài cái, rồi ngửa mặt ngã xuống đất.
"Trên đời này, không có cái gì là không thể!"
Thu tay về, trong ngực của Tôn Hằng còn phập phồng, hắn lạnh như băng nói với thi thể đang nằm trên mặt đất, sau đó đạp mạnh chân phải xuống đất, trong sự chấn rộng lắc lư của mặt đất, thì cơ thể của hắn giống như gấu đen vậy, xông thẳng về một chỗ rừng rậm cách đó không xa.
"Thiệu Cương! Cút ra đây cho ta!"
"Rầm rầm..."
Cành lá lắc lư, Triệu Cương sắc mặt ảm đạm, đôi mắt mang theo vẻ khủng hoảng đang chạy thục mạng về phía trước.
Từ trước tới giờ, hắn chưa bao giờ ngờ tới, mình sẽ có ngày như vậy!
Ở trong bang, mình còn được người ta xưng là Ngọc Diện Hồ.
Có được danh hiệu này, có thể thấy được tâm tư của hắn lanh lợi, ứng biến giỏi thế nào, và hắn cũng rất chú trọng tướng mạo khí độ.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ mong mình có thể mọc thêm chân để chạy!
Chạy thoát xa hơn!
Còn về phần khí độ tướng mạo gì đó, đã sớm bị hắn vứt sang một bên.
"Bành!"
Một cây gỗ phục phóng từ phía sau tới, Triệu Cương vội vàng trốn tránh, nên dưới chân của hắn chậm lại.
Không may rồi!
"..."
Gió mạnh rít gào, xoáy lên vô số lá rụng.
"Tôn Hằng, ngươi không thể giết ta, ta..."
Khua tay múa trường đao trong tay, Triệu Cương cao giọng quát lên, nhưng giọng của hắn thì rất mềm yếu vô lực.
"Keng…"
Một quả đấm lớn, xuyên từ trong gió mạnh xuyên ra, nện thẳng vào trường đao đang ngăn trước mặt của Triệu Cương.
Lưỡi đao vỡ vụn, Thiệu Cương cũng phun máu tươi, bay ngược về cây đại thụ phía sau.
"Rồi... Rồi..."
Cơ thể của hắn dán vào cây đại thụ, chậm rãi trượt xuống, hai mắt kinh hoảng, hắn liều mạng há mồm, muốn nói gì đó.
Nhưng Tôn Hằng lại không có ý định cho hắn nói, tiến lên một bước, một tay bóp cổ họng của hắn, đem hắn nhấc lên khỏi mặt đất.
"Ngươi không nên chọc ta!"
"Tạch...!"
Nhẹ nhàng dùng lực, âm thanh gãy xương vang lên.
"Diệt cỏ tận gốc, đây cũng là thủ đoạn của ngươi, ta chỉ trả lại cho ngươi mà thôi."
Trong rừng sâu.
Ba người che mặt.
Trong cánh rừng, bóng người lắc lư, lá khô bay đầy trời.
Tôn Hằng đứng ở chính giữa, hắn chỉ cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, dường như không khí cũng có áp lực vậy.
Khí thế giao phong!
Khí tức áp bách!
Khí tức của ba người che mặt kết hợp với nhau, khí tràng nồng nặc như một cái lưới lớn vậy, đem Tôn Hằng bao phủ ở bên trong.
Đây là thủ đoạn mà sau khi tiến giai nội khí mới có, là cuộc đối đầu vô hình giữa khí tức và tâm trí.
Người bình thường mà đối đầu với một tráng hán khỏe mạnh to lớn, thì trong lòng cũng sẽ sinh ra cảm giác kinh sợ, đây chính là sự áp bức đến từ linh hồn của những người có khí tức cường hãn mạnh mẽ đối với những người yếu hơn.
Mà nội khí cao thủ, thì thực lực còn mạnh mẽ hơn tráng hán kia nhiều, loại áp lực này, cũng dần hóa thành thực chất!
Hai con mắt của Tôn Hằng co rụt lại, Bất Phôi Thân đã tự chống cự, da thịt của hắn trở nên sáng bóng, cỗ áp lực trong lòng này, cũng biến mất sạch sành sanh.
"Ba vị là ai? Muốn làm gì?"
"Hả?"
Ba người liếc nhau, một người trong đó còn nhíu mày lại, dường như phản ứng của Tôn Hằng khiến hắn hơi ngoài ý muốn,
Ba huynh đệ của bọn họ, trong cùng thế hệ đều là người nổi bật, đối phó với người bình thường, thì chỉ cần áp bách khí tức, đều khiến cho đối thủ không thể kháng cự.
Cho dù có thể giãy dụa, thì thực lực cũng chịu áp chế, không thể phát ra được phân nửa lúc toàn thịnh.
Mà một người trẻ tuổi vừa mới tiến giai nội khí, lại có thể mặt không đổi sắc, giọng nói bình thường, ngược lại khiến cho bọn hắn cảm thấy kỳ lạ.
"Lão đại!"
Một trong số họ liếc mắt, ba người này sớm đã tâm ý tương thông (Giống như thần giao cách cảm), tất nhiên không cần phải nhiều lời.
Mà vị lão đại kia nhíu mắt lại sau đó chậm rãi bước lên một bước: "Tiểu huynh đệ đã biết thì còn cố hỏi làm gì, không phải các ngươi lên núi tìm chúng ta sao?"
Đối phương còn chưa dứt lời, thì Tôn Hằng đã xoay người đánh úp lại, hàn ý lạnh thấu xương khiến cho cơ mặt của hắn kéo căng lên.
"Động thủ!"
Nếu như không thể áp chế đối thủ, nên để đề phòng Tôn Hằng gọi người, ba người chỉ có thể ra tay.
Mai Hoa Kiếm Quyết!
Hoa mai rơi xuống, hiện ra cảnh xơ xác tiêu điều!
Mặc dù tên của kiếm pháp này khá lịch sự tao nhã, nhưng chiêu thức đều là đoạt mệnh, Lãnh Mai Phất Diện, Hàn Mai Thổ Nhị, Mai Hoa Tam Lộng, ba chiêu liên hoàn, ba kiếm phối hợp với nhau, tạo thành những đạo kiếm ảnh sắc bén, nhanh chóng bức tới người của Tôn Hằng.
Thực lực của ba người bọn họ đều không yếu, lại tinh thông đánh hội đồng, nên xuất ra kiếm pháp, không thua gì một trăm mũi tên bắn một lượt, Vạn Tiễn Xuyên Tâm, khóa kín một khu vực lại, để cho người ta muốn trốn mà trốn không được!
Mà Tôn Hằng, cũng không có muốn trốn!
"Thập Tam Hoành Luyện!"
Hắn quát khẽ môt tiếng, khiến cho rừng rậm phảng phất vang lên một tiếng sấm rèn vậy, mặt đất đột nhiên run rẩy.
Mà mấy mét xung quanh người của Tôn Hằng, thì những cành khô rơi trên mặt đất đột nhiên chấn động, mạnh mẽ phóng về bốn phía xung quanh.
"Sụp đổ..."
Âm thanh kỳ lạ vang lên.
Ba thanh kiếm dài xé rách quần áo, đâm thẳng vào cái cơ thể đen bóng kia, lực lớn đi vào, trực tiếp bẻ cong mũi kiếm!
Mà cơ thể Tôn Hằng, bị mũi kiếm sắc bén đâm mạnh như vậy, chỉ có lõm da một chút, chứ không bị thương tổn!
"Ong..."
Trường kiếm phát ra âm thanh, ong ong không dứt.
Mặc dù ba người che mặt này chỉ lộ ra chân mày, nhưng vẫn có thể từ đó cảm thấy được sự kinh hãi của bọn họ.
"Tạch...!"
Một thanh trường kiếm cong đến cặn hạn, rồi đột nhiên bị phá vỡ thành nhiều mảnh.
Đại Suất Bi Thủ!
Một bàn tay giống như quạt hương bồ (Quạt làm bằng lá cây hương bồ) đánh tới trước mặt hắn, chưởng này mang theo gió lớn, giống như một cơn lốc xoáy vậy, xoáy lên từng mảnh kiếm gãy, xoáy lên từng cành lá của cây đại thụ phía trên, mang theo sức mạnh mênh mông cuồn cuộn, đánh thẳng vào lồng ngực người kia.
"Rắc…"
Tiếng xương nứt vang lên, cơ thể người kia cong lại, lồng ngực của hắn lõm xuống, quần áo bị phá thành năm bảy mảnh, xương cốt trong cơ thể của trở nên vặn vẹo.
Mà cơ thể của hắn, dưới sức mạnh mênh mông này, bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, bay ngược về sau mấy trượng, sau đó ngã mạnh xuống mặt đất đầy lá rụng này.
Không cần kiểm tra kỹ, cũng có thể đoán được người này đã không còn sinh cơ.
"Lão Nhị!"
Một người bên cạnh,
Đột nhiên bi thương rống to lên, cơ thể của hắn chùn xuống, trường kiếm trong tay của hắn hóa thành một đường cong màu trắng nhạt, phóng thẳng đến mi tâm của Tôn Hằng.
Đạm Mai Sơ Ảnh!
Đây là sát chiêu của Mai Hoa Kiếm Quyết, bỏ qua tất cả mọi thứ như phòng ngự của bản thân mà đi phát huy ra sát thương cực lớn, tìm đường sống trong cõi chết.
Bóng kiếm còn chưa đến, mà Tôn Hằng đã cảm thấy mi tâm của mình đau nhứt, tóc gáy dựng lên.
Hắn hít mắt lại, cánh tay cũng chuyển động, xòe mười ngón tay ra, đột nhiên đánh một trảo về phía trước.
Tuy Tôn Hằng vẫn chưa quen với vận dụng nội khí, nhưng đối với vận dụng chiêu thức của thân thể thì hắn đã luyện rất thuần thục.
Mà bây giờ chỉ có một trảo đơn giản như vậy, mà có thể ẩn chức vài môn võ nghệ trong đó, một trảo đỡ đòn, không có ý trốn tránh.
"Giết…"
Mũi kiếm sắc bén cạ với bao tay, phát ra âm thanh kỳ quái, sau đó mũi kiếm nhanh chóng phóng mạnh tới, thẳng tới mi tâm của Tôn Hằng.
"Keng!"
Âm thanh của kim loại va vào nhau vang lên, trên mi tâm của Tôn Hằng, một vệt máu đỏ chót nhẹ nhàng chảy xuôi xuống, mà thế công của trường kiếm cũng dừng lại.
"Rầm!"
Tôn Hằng lên gối trước, mạnh mẽ đạp ra một cước, mang theo tàn ảnh, lực lượng khổng lồ đập vào phần hông của đối phương.
Kình khí tuôn ra, xương cốt vỡ nát, một chuỗi âm thanh đùng đùng giống như đốt pháo liên tục vang lên không dứt, mà người ở trước mặt hắn giống như không còn xương vậy, mềm nhũn té xuống mặt đất.
Mà người còn lại cũng không nhàn rỗi đứng xem, thừa lúc Tôn Hằng nhấc tay cầm kiếm lên, thì
Trường kiếm trong tay người này rất kỳ lạ, nó vòng quanh cổ của Tôn Hằng hai vòng, nhưng vẫn không có bị bẻ gãy.
"Đi chết đi!"
Tiếng hét khó chịu vang lên, dù cho khó chịu, nhưng cũng có thể nhìn ra bộ dạng cắn răng dữ tợn của người này.
"Kẽo cà kẽo kẹt…."
Mũi kiếm xoắn lại, kéo lên, giống như răng cưa vậy, xoẹt qua cổ của Tôn Hằng, mang theo sức mạnh khủng khiếp, thậm chí để cho mũi kiếm kia phát ra những tia lửa rất nhỏ.
Hắn rút mũi kiếm ra, nhưng sau khi rút ra thì người này trợn trắng mắt lên, không thể tin tưởng nhìn Tôn Hằng.
Ở trên cổ của Tôn Hằng, làn da bị trầy xước, máu tươi chảy ra, nhưng chỉ có vết xước ngoài ra, chứ không có ảnh hưởng sâu bên trong! Ngược lại thì cây trường kiếm trong tay của hắn, đã bị xoắn lại!
"Không có khả năng!"
Hắn chưa kịp rống to lên, thì đã bị chưởng phong áp về trong bụng.
"Phù!"
Tôn Hằng vươn ngón tay ra, giống như một vị thần ở trên trời vậy, bàn tay khổng lồ che trời chưởng xuống, người này còn chưa kịp thi triển thân pháp bỏ chạy, đã bị ăn một chưởng giữa đầu.
"Bẹp!"
Giống như dưa hấu bị đập bể vậy, chất lỏng màu đỏ xen lẫn màu trắng tuôn từ thất khiếu người kia ra, đôi mắt của hắn ngốc trệ, lung lay vài cái, rồi ngửa mặt ngã xuống đất.
"Trên đời này, không có cái gì là không thể!"
Thu tay về, trong ngực của Tôn Hằng còn phập phồng, hắn lạnh như băng nói với thi thể đang nằm trên mặt đất, sau đó đạp mạnh chân phải xuống đất, trong sự chấn rộng lắc lư của mặt đất, thì cơ thể của hắn giống như gấu đen vậy, xông thẳng về một chỗ rừng rậm cách đó không xa.
"Thiệu Cương! Cút ra đây cho ta!"
"Rầm rầm..."
Cành lá lắc lư, Triệu Cương sắc mặt ảm đạm, đôi mắt mang theo vẻ khủng hoảng đang chạy thục mạng về phía trước.
Từ trước tới giờ, hắn chưa bao giờ ngờ tới, mình sẽ có ngày như vậy!
Ở trong bang, mình còn được người ta xưng là Ngọc Diện Hồ.
Có được danh hiệu này, có thể thấy được tâm tư của hắn lanh lợi, ứng biến giỏi thế nào, và hắn cũng rất chú trọng tướng mạo khí độ.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ mong mình có thể mọc thêm chân để chạy!
Chạy thoát xa hơn!
Còn về phần khí độ tướng mạo gì đó, đã sớm bị hắn vứt sang một bên.
"Bành!"
Một cây gỗ phục phóng từ phía sau tới, Triệu Cương vội vàng trốn tránh, nên dưới chân của hắn chậm lại.
Không may rồi!
"..."
Gió mạnh rít gào, xoáy lên vô số lá rụng.
"Tôn Hằng, ngươi không thể giết ta, ta..."
Khua tay múa trường đao trong tay, Triệu Cương cao giọng quát lên, nhưng giọng của hắn thì rất mềm yếu vô lực.
"Keng…"
Một quả đấm lớn, xuyên từ trong gió mạnh xuyên ra, nện thẳng vào trường đao đang ngăn trước mặt của Triệu Cương.
Lưỡi đao vỡ vụn, Thiệu Cương cũng phun máu tươi, bay ngược về cây đại thụ phía sau.
"Rồi... Rồi..."
Cơ thể của hắn dán vào cây đại thụ, chậm rãi trượt xuống, hai mắt kinh hoảng, hắn liều mạng há mồm, muốn nói gì đó.
Nhưng Tôn Hằng lại không có ý định cho hắn nói, tiến lên một bước, một tay bóp cổ họng của hắn, đem hắn nhấc lên khỏi mặt đất.
"Ngươi không nên chọc ta!"
"Tạch...!"
Nhẹ nhàng dùng lực, âm thanh gãy xương vang lên.
"Diệt cỏ tận gốc, đây cũng là thủ đoạn của ngươi, ta chỉ trả lại cho ngươi mà thôi."
Tác giả :
Người Bí Ẩn