Ly Sầu Hận
Chương 49
Nhìn ánh mắt trùng xuống của Tam Nương, nước mắt trong suốt theo gò má nàng khẽ rơi xuống, Ly Ca Tiếu nhất thời ngây ngẩn cả người, cứ đứng đó tiến thoái lưỡng nan nhìn nàng, hắn không nghĩ ra được nên nói gì vào lúc này, chẳng qua chỉ há miệng thở cũng không kìm được cơn ho khan dữ dội.
“Khụ……..khụ……….khụ………!” Che miệng ho khan, Ly Ca Tiếu che đi nước thuốc từ trong cổ họng xộc ra, nước thuốc dọc theo cằm chảy xuống một giọt lại một giọt rơi trên đất.
Đã là khí trời vào thu, Ly Ca Tiếu vẫn mặc một thân y phục đơn bạc rách rưới như cũ, nếu là ngày thường cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại thân thể hắn vốn đã không khỏe lại cộng thêm nhiễm một đêm gió lạnh, cứ ngồi thất thần cả đêm khiến bệnh càng thêm bệnh, nên hiện tại mới trở thành bộ dáng tiều tụy.
“Ngươi không thể chiếu cố bản thân mình thật tốt sao……….!” Nhìn hắn ho khan, Tam Nương cũng không ngồi yên nữa, đứng dậy đem người dìu đến ngồi xuống ghế, móc ra khăn tay bà bà cho thay Ly Ca Tiếu nhẹ nhàng lau miệng.
“Không sao……….chỉ là ho khan mấy tiếng thôi……..!” Hơi giật đầu tránh được đôi tay kia, sau đó nhìn thấy Tam Nương hơi sửng sốt, vì vậy vội vàng lấy khăn từ trong tay Tam Nương lau lung tung mấy cái, kéo giãn khoảng cách quá gần giữa hai người.
Một bước tiến tới, Tam Nương trừng mắt không tự chủ được ôm lấy Ly Ca Tiếu, khóc lớn tiếng lên.
Nhìn Tam Nương ôm Ly Ca Tiếu khóc lớn, Sài Yên cũng thức thời vội vàng chạy ra ngoài, nhưng lại không nhịn được lòng hiếu kỳ, vì vậy lôi lôi kéo kéo chạy tới chỗ Hạ Tiểu Mai đang nấp ở ngoài cửa nghe lén cách đó không xa.
“Ly Ca Tiếu, rốt cuộc ta có chỗ nào không bằng hắn, rốt cuộc ta kém hắn ở điểm nào, hắn lại không đối tốt với ngươi, tại sao ngươi phải hành hạ mình như vậy, ta so với hắn lại yêu ngươi hơn, tại sao ngươi………tại sao không thể yêu ta?” Cơ hồ ôm Ly Ca Tiếu nói đến nghẹn ngào, oán hận trong lòng Tam Nương, yêu thương trong lòng Tam Nương, tất cả cùng rống lên.
Khóc lóc giống như một tiểu hài tử, hồi lâu hắn chưa từng thấy Tam Nương khóc thành như vậy, Ly Ca Tiếu từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt đầu Tam Nương.
“Tam Nương, không phải là………ngươi không tốt, là ta không tốt, loại người rách nát như ta làm sao có thể có được nữ nhân tốt như ngươi đây, ngươi xứng đáng gặp được người tốt hơn! Quên ta đi………!”
“Ta không quên được, Ly Ca Tiếu, ta mở mắt nhắm mắt đều thấy ngươi, ngươi khỏe mạnh, ngươi ốm đau, không phải, ta cảm thấy chỉ cần ngươi mạnh khỏe là tốt, hết thảy ta đều không ngại, chúng ta cùng nhau ẩn cư, rời khỏi nơi này, nhất định chúng ta có thể cả đời khoái hoạt!”
Đầu tựa vào vai Ly Ca Tiếu, Tam Nương nghẹn ngào nói, nàng có thể bỏ qua hết thảy, có thể làm tất cả mọi chuyện, chỉ cần bên cạnh nàng có hắn.
“Tam Nương, điều đó không thể, ta cùng với Mã Thừa Ân trở thành cục diện như ngày hôm nay, ta đã không thể hứa hẹn với bất kỳ nữ nhân nào, ta không thể làm một người chồng tốt được!”
“Ta không cần một người chồng tốt, ta chỉ muốn cùng một chỗ với ngươi, Ly Ca Tiếu, coi như là ta cầu xin ngươi, ngươi đi theo ta đi!” Ngẩng đầu lên, ánh mắt Tam Nương tràn đầy nhu tình nhìn gương mặt này, gương mặt ngay từ đầu khiến nàng chán ghét sau đó lại càng ngày càng yêu.
“Tam Nương, tình cảm của ta đối với ngươi chỉ là tình cảm huynh muội, chúng ta có thể hợp tác với nhau rất ăn ý, nhưng lại không thành vợ chồng được, nếu là trước kia, ta có lẽ sẽ hồ đồ mà cưới ngươi, sau đó bình thản sống qua hết một đời người, …….nhưng hôm nay gặp được hắn, cho dù có hận hắn, ta cũng không thể không thừa nhận, ta thật sự động tâm với hắn……….!”
“Ly Ca Tiếu…………..!”
“Hãy nghe ta nói hết, Tam Nương……..Ngươi không phải luôn một mực hỏi ta, ngươi có chỗ nào không bằng hắn sao….?”
“Bàn về tướng mạo, hắn không bằng ngươi, bàn về tính tình hắn so với ngươi còn cay hơn, hơn nữa ngươi là nữ nhân, hắn là nam nhân, chỉ một điều này, hắn vĩnh viễn không bằng ngươi, ngay cả ta cũng nói không rõ tại sao lại thích hắn!”
“Hắn vốn thổi tiêu rất hay, ban đầu ta luôn nằm trên nóc nhà trong phủ của hắn, nghe một hai lần như vậy, mỗi lần nghe đều nhớ lại tình cảnh trước kia khi Như Ức mới mất, ngươi không hiểu âm luật, không cách nào có thể hội được cảm giác đó! Hắn luôn giả bộ hung hăng, nhưng tự nhiên khi đóng cửa lại hắn lại là bộ dáng đau thương mất mát đến ngẩn người………. giống với ta trước kia, ta chính vì nhìn hắn nhiều lần, liền đối với hắn không hạ thủ được!” Đó là một loại ký ức mơ hồ không rõ ràng, mặc dù mới ngắn ngủi có mấy tháng, nhưng lại khiến hắn nhớ lại nhiều như vậy, nhiều đến mức chính hắn cũng không biết, thì ra hết thảy đều ghi nhớ đến bất tri bất giác.
“Đừng nói nữa………..!” Tại sao nàng phải nghe những điều này.
“Ta biết trước kia hắn là người tốt, chẳng qua lúc chúng ta gặp hắn đã thành người xấu, là ta không nên đi trêu cợt hắn, này hết thảy là tại ta, ngược lại là ta hại hắn, ngươi yêu ta chỉ cầu yên ổn ở bên cạnh ta, hắn yêu ta lại muốn không có được thì ngọc đá cùng vỡ, có lẽ Ly Ca Tiếu ta kiếp trước đã nợ hắn rất nhiều, nên hôm nay tình cũng để cho hắn chiếm, người cũng để cho hắn chiếm, thử hỏi Ly Ca Tiếu ta còn có thể cho ngươi cái gì, Tam Nương, ngươi muốn tình ta không cho được, ngươi muốn người ta cũng không cho ngươi được……….!”
“Ly Ca Tiếu…..ngươi hỗn trướng, nếu thương hắn tại sao còn phải buộc hắn lấy vợ, tại sao còn phải hại Sài Yên…..tại sao?!” Ly Ca Tiếu là người luôn đem tâm tư bản thân mình ẩn giấu rất sâu, nếu không phải bị ép đến tận cùng làm sao hắn có thể nói ra những lời này, Tam Nương cho dù có ngốc đi chăng nữa cũng vẫn hiểu, nếu không phải bị tình cảnh nguy cấp khốn trụ, Ly Ca Tiếu hắn đại khái một cái hất tay cũng có thể rời khỏi nơi này.
“Biết đã quá muộn, thời điểm hắn muốn ta không chịu nói, đến khi hắn không cần, ta lại không thể nói ra…………!”, Hắn vốn nghĩ là hắn có thể bình thản nhìn Mã Thừa Ân lấy vợ sinh con, nhưng đến khi chuyện sắp sửa xảy ra trước mắt mới biết tâm chính mình có thể đau như vậy.
Hung hăng tát một cái thật mạnh, Tam Nương dùng hết khí lực, một cái tát theo sau lại một cái đi xuống.
“Không được, đánh tiếp nữa mặt của ca ca không phải sẽ hỏng sao, Tiểu Yên, muội đừng cản ta!” Ở ngoài cửa nghe lâu như vậy, Tiểu Mai không tự chủ được nắm chặt nắm đấm trong tay lại buông ra, nghe càng nhiều, sắc mặt càng trở nên khó nhìn.
“Tam Nương tỷ tỷ đánh càng nặng thì trong lòng càng thư sướng, Ly thúc rõ ràng muốn đoạn đi ý niệm của nàng, Tam Nương tỷ tỷ nếu như không được đánh đến khi thỏa mãn, thì chỉ sợ sau này bọn họ cho dù đến già cũng không giáp mặt nhau! Dù sao Mã đại ca thích Ly thúc cũng không phải vì gương mặt đó, hỏng thì cứ để hỏng đi” Cho dù nói như vậy, nhưng vẻ mặt Sài Yên một chút thoải mái cũng không có.
Đánh tới khi lòng bàn tay đã tê dại, trong đôi mắt Tam Nương tràn đầy ngoan kính lại đánh không nổi nữa, trước mặt là khuôn mặt tươi cười đã sưng đỏ lên của Ly Ca Tiếu, khóe miệng còn tràn đầy máu tươi.
“Được rồi, khẩu khí này ta nuốt xuống, coi như đem tình này trả lại cho ngươi, nhưng chuyện của Tiểu Yên ta tuyệt đối không nhượng bộ, nàng không thể gả cho Mã Thừa Ân, Ly Ca Tiếu, nếu Tiểu Yên bởi vì ngươi mà gả cho Mã Thừa Ân, ngươi làm sao ăn nói với Sài Hồ?” Sờ lung tung khuôn mặt chưa khô nước mắt, Tam Nương lên tinh thần nói.
“Ngươi cũng đã đến, lẽ nào Sài Hồ còn chưa tới, chỉ sợ Sài Hộ đang nằm trong tay hắn, không đến ngày thành thân hắn sẽ không lôi lá bài cuối cùng này ra”
Lời nói ra rất nhẹ như hắn đang tự lẩm bẩm một mình, căn bản Tam Nương nghe không rõ.
“Nghe đủ chưa, các ngươi còn không mau ra đây………!” Rũ ánh mắt xuống, hướng ra ngoài cửa phòng ném một câu.
Gãi đầu gãi mặt lúng túng Tiểu Mai chen Sài Yên đẩu tác đi vào, vừa đi còn vừa lôi lôi kéo kéo.
“Nha đầu, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật tâm muốn gả, hay là lừa gạt ta, nói lời thật?” Gằn từng chữ nói rất chậm, nhất là mấy chữ cuối cùng, Ly Ca Tiếu chăm chú nhìn Sài Yên.
“Cháu……….cháu……….được rồi, thật xin lỗi, Ly Thúc, lúc ấy cháu cũng chỉ muốn trì hoãn, sau đó, cháu cảm thấy hai người đều giày vò lẫn nhau, hơn nữa….hơn nữa……. chẳng phải Ly thúc người cũng thích Mã đại ca sao?” Gương mặt Sài Yên đỏ lên, chi ngô nửa ngày mới lên tiếng.
” Là Chủ ý của tiểu nha đầu ngươi………….!” Ly Ca Tiếu tức giận nhìn Sài Yên.
“Phải, lúc ấy Mã đại ca hung hăng muốn chết, cháu……..cháu thật không còn biện pháp!” Lúc này, nàng chỉ có thể đem phần lớn trách nhiệm đổ lên đầu Mã Thừa Ân, ai kêu hắn lúc ấy uy hiếp mẹ con nàng.
“Mang chuyện cả đời đi nói giỡn, nha đầu, nếu như ta là cha ngươi, ta nhất định bóp chết ngươi tiết kiệm sau này còn phải quan tâm, nếu như đến cuối cùng ta còn không chịu thỏa hiệp, hắn nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!” Thở dài, hắn vốn biết đây là một vở kịch, một mực không nghi ngờ nhưng vẫn có một tia dao động, tư vị khổ sở xông lên đầu, mới khiến hắn chán nản những ngày qua, cho đến khi Tam Nương chạy tới khiến hắn thanh tỉnh lại.
“Ly thúc, nếu thúc đã chịu cùng một chỗ với Mã đại ca, chúng ta chẳng phải không còn phiền toái sao, bây giờ trước mặt mọi người thúc cũng đã thừa nhận, vậy hiện tại tới gặp Mã đại ca nói cho rõ ràng không phải là tốt sao!”
“Phải, ca ca, mặc dù ta rất ghét hắn, nhưng ta không muốn nhìn thấy bộ dáng này của huynh, nếu huynh muốn cùng hắn một chỗ, ta…..ta cũng sẽ không tức giận! Chúng ta đừng giải tán nữa, dù sao…….không còn việc để làm, mọi người cũng thực không vui vẻ!” Sinh khí cùng với Ly Ca Tiếu là chuyện thật khó khăn, rốt cuộc Tiểu Mai vẫn là không bỏ được vị bằng hữu Ly Ca Tiếu này.
“Hôm nay cho dù ta có nói cho hắn biết, hắn cũng sẽ không tin ta, lừa hắn quá nhiều lần, thật ra thì, ngay cả chính ta cùng không tin mình sẽ thỏa hiệp!” Phải, ngay chính hắn cũng không dám tin tưởng, có lẽ đã thật sự mệt mỏi.
“Vậy làm sao bây giờ, ca ca!” Tiểu Mai gấp gáp nói.
“Trước cứ để mặc đi, đến ngày thành thân hôm đó, ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm gì!” Trong mắt vụt lên một tia quang ảnh, căn bản khiến người khác không thể nắm bắt được.
Ở một bên lẳng lặng nhìn Ly Ca Tiếu, hai tay Tam Nương đưa lên ngực, đột nhiên có một loại cảm giác sảng khoái, nàng không lầm khi nhìn thấy một tia thần thái kia trong mắt hắn, có lẽ thật sự vị trí cũ thích hợp hơn với nàng, những tháng ngày cùng nhau cướp của người giàu giúp người nghèo thật vui vẻ, tình tình yêu yêu náo loạn lâu như vậy, khiến mọi người đang vui vẻ cũng bị ma diệt.
“Nếu Tiểu Yên đã thật sự không muốn gả, còn Ly Ca Tiếu ngươi cũng đã có kế hoạch, vậy ta cũng không muốn khuấy thêm đám nước đục này nữa, không làm được phu thê nhưng tình nghĩa vẫn còn, Yến Tam Nương ta không dễ giận như vậy, Nhất Chi Mai rốt cuộc vẫn có phần ta, nếu như ngày nào đó Nhất Chi Mai lại có hành động, nhớ lên Nga Mi tìm ta!” Nói xong, không đợi những người khác có phản ứng, liền xoay người phi thân ra ngoài, cũng không quản Tiểu Mai và Sài Yên ở phía sau kêu nàng.
Lúc tới lòng như lửa đốt, lúc đi nhất phái tiêu sái, Yến Tam Nương phảng phất tư phong lại tăng thêm một phần.
“Tiểu Mai, để cho nàng đi đi, nàng sẽ trở lại! Nhất Chi Mai sẽ không giải tán!” Nhìn nàng đi xa, Ly Ca Tiếu một lần nữa trong lòng cảm thán, hắn thật là loại người gieo họa.
“Ca ca, lần này huyng thật sự đã nghĩ kỹ sao!” Vẫn còn có chút hoài nghi nhìn Ly Ca Tiếu, hắn luôn là nói thay đổi liền thay đổi ngay, nói gió chính là mưa, ngay cả tình cảm cũng vậy, mấy ngày trước còn dẫu chết cũng không theo, đến hôm nay lại đột nhiên thuận theo.
“Phải, có lúc muốn quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, Ly Ca Tiếu ta được làm chính mình cần gì phải để ý những chuyện kia!”
“Kia………., trước tiên để ta thay ca ca bôi thuốc đi, ai……ta nói ca ca, nếu huynh còn ba ngày hai lượt bị thương, ta nhất định sẽ thu tiền xem bệnh của huynh!” Lấy ra bình thuốc nhẹ nhàng xức lên mặt Ly Ca Tiếu, nhưng mới bôi một chút Ly Ca Tiếu lại không vui lòng.
“Ngươi giữ lại cho mình đi, ta không thích mùi vị này!” Dời đi tay của Tiểu Mai, Ly Ca Tiếu chạm gò má tê dại.
“Ly thúc, cái này không thể được, mặt của thúc nếu như bị đánh hỏng mất, sẽ có người đau lòng a~!” Che miệng, Sài Yên không khỏi đứng lên trêu cợt.
“Được lắm, hết thảy đều như cũ đi, ngươi diễn tú hoa của ngươi, Tiểu Mai hát khúc của Tiểu Mai, ta tiếp tục uống rượu của ta! Cứ để hắn tiếp tục sinh khí, chúng ta đừng quản nữa!”
Chỉ tiếc, mùi vị rượu này hắn tạm thời không thưởng thức được, cũng không biết vị giác này bao lâu mới có thể khôi phục như cũ.
“Khụ……..khụ……….khụ………!” Che miệng ho khan, Ly Ca Tiếu che đi nước thuốc từ trong cổ họng xộc ra, nước thuốc dọc theo cằm chảy xuống một giọt lại một giọt rơi trên đất.
Đã là khí trời vào thu, Ly Ca Tiếu vẫn mặc một thân y phục đơn bạc rách rưới như cũ, nếu là ngày thường cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại thân thể hắn vốn đã không khỏe lại cộng thêm nhiễm một đêm gió lạnh, cứ ngồi thất thần cả đêm khiến bệnh càng thêm bệnh, nên hiện tại mới trở thành bộ dáng tiều tụy.
“Ngươi không thể chiếu cố bản thân mình thật tốt sao……….!” Nhìn hắn ho khan, Tam Nương cũng không ngồi yên nữa, đứng dậy đem người dìu đến ngồi xuống ghế, móc ra khăn tay bà bà cho thay Ly Ca Tiếu nhẹ nhàng lau miệng.
“Không sao……….chỉ là ho khan mấy tiếng thôi……..!” Hơi giật đầu tránh được đôi tay kia, sau đó nhìn thấy Tam Nương hơi sửng sốt, vì vậy vội vàng lấy khăn từ trong tay Tam Nương lau lung tung mấy cái, kéo giãn khoảng cách quá gần giữa hai người.
Một bước tiến tới, Tam Nương trừng mắt không tự chủ được ôm lấy Ly Ca Tiếu, khóc lớn tiếng lên.
Nhìn Tam Nương ôm Ly Ca Tiếu khóc lớn, Sài Yên cũng thức thời vội vàng chạy ra ngoài, nhưng lại không nhịn được lòng hiếu kỳ, vì vậy lôi lôi kéo kéo chạy tới chỗ Hạ Tiểu Mai đang nấp ở ngoài cửa nghe lén cách đó không xa.
“Ly Ca Tiếu, rốt cuộc ta có chỗ nào không bằng hắn, rốt cuộc ta kém hắn ở điểm nào, hắn lại không đối tốt với ngươi, tại sao ngươi phải hành hạ mình như vậy, ta so với hắn lại yêu ngươi hơn, tại sao ngươi………tại sao không thể yêu ta?” Cơ hồ ôm Ly Ca Tiếu nói đến nghẹn ngào, oán hận trong lòng Tam Nương, yêu thương trong lòng Tam Nương, tất cả cùng rống lên.
Khóc lóc giống như một tiểu hài tử, hồi lâu hắn chưa từng thấy Tam Nương khóc thành như vậy, Ly Ca Tiếu từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt đầu Tam Nương.
“Tam Nương, không phải là………ngươi không tốt, là ta không tốt, loại người rách nát như ta làm sao có thể có được nữ nhân tốt như ngươi đây, ngươi xứng đáng gặp được người tốt hơn! Quên ta đi………!”
“Ta không quên được, Ly Ca Tiếu, ta mở mắt nhắm mắt đều thấy ngươi, ngươi khỏe mạnh, ngươi ốm đau, không phải, ta cảm thấy chỉ cần ngươi mạnh khỏe là tốt, hết thảy ta đều không ngại, chúng ta cùng nhau ẩn cư, rời khỏi nơi này, nhất định chúng ta có thể cả đời khoái hoạt!”
Đầu tựa vào vai Ly Ca Tiếu, Tam Nương nghẹn ngào nói, nàng có thể bỏ qua hết thảy, có thể làm tất cả mọi chuyện, chỉ cần bên cạnh nàng có hắn.
“Tam Nương, điều đó không thể, ta cùng với Mã Thừa Ân trở thành cục diện như ngày hôm nay, ta đã không thể hứa hẹn với bất kỳ nữ nhân nào, ta không thể làm một người chồng tốt được!”
“Ta không cần một người chồng tốt, ta chỉ muốn cùng một chỗ với ngươi, Ly Ca Tiếu, coi như là ta cầu xin ngươi, ngươi đi theo ta đi!” Ngẩng đầu lên, ánh mắt Tam Nương tràn đầy nhu tình nhìn gương mặt này, gương mặt ngay từ đầu khiến nàng chán ghét sau đó lại càng ngày càng yêu.
“Tam Nương, tình cảm của ta đối với ngươi chỉ là tình cảm huynh muội, chúng ta có thể hợp tác với nhau rất ăn ý, nhưng lại không thành vợ chồng được, nếu là trước kia, ta có lẽ sẽ hồ đồ mà cưới ngươi, sau đó bình thản sống qua hết một đời người, …….nhưng hôm nay gặp được hắn, cho dù có hận hắn, ta cũng không thể không thừa nhận, ta thật sự động tâm với hắn……….!”
“Ly Ca Tiếu…………..!”
“Hãy nghe ta nói hết, Tam Nương……..Ngươi không phải luôn một mực hỏi ta, ngươi có chỗ nào không bằng hắn sao….?”
“Bàn về tướng mạo, hắn không bằng ngươi, bàn về tính tình hắn so với ngươi còn cay hơn, hơn nữa ngươi là nữ nhân, hắn là nam nhân, chỉ một điều này, hắn vĩnh viễn không bằng ngươi, ngay cả ta cũng nói không rõ tại sao lại thích hắn!”
“Hắn vốn thổi tiêu rất hay, ban đầu ta luôn nằm trên nóc nhà trong phủ của hắn, nghe một hai lần như vậy, mỗi lần nghe đều nhớ lại tình cảnh trước kia khi Như Ức mới mất, ngươi không hiểu âm luật, không cách nào có thể hội được cảm giác đó! Hắn luôn giả bộ hung hăng, nhưng tự nhiên khi đóng cửa lại hắn lại là bộ dáng đau thương mất mát đến ngẩn người………. giống với ta trước kia, ta chính vì nhìn hắn nhiều lần, liền đối với hắn không hạ thủ được!” Đó là một loại ký ức mơ hồ không rõ ràng, mặc dù mới ngắn ngủi có mấy tháng, nhưng lại khiến hắn nhớ lại nhiều như vậy, nhiều đến mức chính hắn cũng không biết, thì ra hết thảy đều ghi nhớ đến bất tri bất giác.
“Đừng nói nữa………..!” Tại sao nàng phải nghe những điều này.
“Ta biết trước kia hắn là người tốt, chẳng qua lúc chúng ta gặp hắn đã thành người xấu, là ta không nên đi trêu cợt hắn, này hết thảy là tại ta, ngược lại là ta hại hắn, ngươi yêu ta chỉ cầu yên ổn ở bên cạnh ta, hắn yêu ta lại muốn không có được thì ngọc đá cùng vỡ, có lẽ Ly Ca Tiếu ta kiếp trước đã nợ hắn rất nhiều, nên hôm nay tình cũng để cho hắn chiếm, người cũng để cho hắn chiếm, thử hỏi Ly Ca Tiếu ta còn có thể cho ngươi cái gì, Tam Nương, ngươi muốn tình ta không cho được, ngươi muốn người ta cũng không cho ngươi được……….!”
“Ly Ca Tiếu…..ngươi hỗn trướng, nếu thương hắn tại sao còn phải buộc hắn lấy vợ, tại sao còn phải hại Sài Yên…..tại sao?!” Ly Ca Tiếu là người luôn đem tâm tư bản thân mình ẩn giấu rất sâu, nếu không phải bị ép đến tận cùng làm sao hắn có thể nói ra những lời này, Tam Nương cho dù có ngốc đi chăng nữa cũng vẫn hiểu, nếu không phải bị tình cảnh nguy cấp khốn trụ, Ly Ca Tiếu hắn đại khái một cái hất tay cũng có thể rời khỏi nơi này.
“Biết đã quá muộn, thời điểm hắn muốn ta không chịu nói, đến khi hắn không cần, ta lại không thể nói ra…………!”, Hắn vốn nghĩ là hắn có thể bình thản nhìn Mã Thừa Ân lấy vợ sinh con, nhưng đến khi chuyện sắp sửa xảy ra trước mắt mới biết tâm chính mình có thể đau như vậy.
Hung hăng tát một cái thật mạnh, Tam Nương dùng hết khí lực, một cái tát theo sau lại một cái đi xuống.
“Không được, đánh tiếp nữa mặt của ca ca không phải sẽ hỏng sao, Tiểu Yên, muội đừng cản ta!” Ở ngoài cửa nghe lâu như vậy, Tiểu Mai không tự chủ được nắm chặt nắm đấm trong tay lại buông ra, nghe càng nhiều, sắc mặt càng trở nên khó nhìn.
“Tam Nương tỷ tỷ đánh càng nặng thì trong lòng càng thư sướng, Ly thúc rõ ràng muốn đoạn đi ý niệm của nàng, Tam Nương tỷ tỷ nếu như không được đánh đến khi thỏa mãn, thì chỉ sợ sau này bọn họ cho dù đến già cũng không giáp mặt nhau! Dù sao Mã đại ca thích Ly thúc cũng không phải vì gương mặt đó, hỏng thì cứ để hỏng đi” Cho dù nói như vậy, nhưng vẻ mặt Sài Yên một chút thoải mái cũng không có.
Đánh tới khi lòng bàn tay đã tê dại, trong đôi mắt Tam Nương tràn đầy ngoan kính lại đánh không nổi nữa, trước mặt là khuôn mặt tươi cười đã sưng đỏ lên của Ly Ca Tiếu, khóe miệng còn tràn đầy máu tươi.
“Được rồi, khẩu khí này ta nuốt xuống, coi như đem tình này trả lại cho ngươi, nhưng chuyện của Tiểu Yên ta tuyệt đối không nhượng bộ, nàng không thể gả cho Mã Thừa Ân, Ly Ca Tiếu, nếu Tiểu Yên bởi vì ngươi mà gả cho Mã Thừa Ân, ngươi làm sao ăn nói với Sài Hồ?” Sờ lung tung khuôn mặt chưa khô nước mắt, Tam Nương lên tinh thần nói.
“Ngươi cũng đã đến, lẽ nào Sài Hồ còn chưa tới, chỉ sợ Sài Hộ đang nằm trong tay hắn, không đến ngày thành thân hắn sẽ không lôi lá bài cuối cùng này ra”
Lời nói ra rất nhẹ như hắn đang tự lẩm bẩm một mình, căn bản Tam Nương nghe không rõ.
“Nghe đủ chưa, các ngươi còn không mau ra đây………!” Rũ ánh mắt xuống, hướng ra ngoài cửa phòng ném một câu.
Gãi đầu gãi mặt lúng túng Tiểu Mai chen Sài Yên đẩu tác đi vào, vừa đi còn vừa lôi lôi kéo kéo.
“Nha đầu, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật tâm muốn gả, hay là lừa gạt ta, nói lời thật?” Gằn từng chữ nói rất chậm, nhất là mấy chữ cuối cùng, Ly Ca Tiếu chăm chú nhìn Sài Yên.
“Cháu……….cháu……….được rồi, thật xin lỗi, Ly Thúc, lúc ấy cháu cũng chỉ muốn trì hoãn, sau đó, cháu cảm thấy hai người đều giày vò lẫn nhau, hơn nữa….hơn nữa……. chẳng phải Ly thúc người cũng thích Mã đại ca sao?” Gương mặt Sài Yên đỏ lên, chi ngô nửa ngày mới lên tiếng.
” Là Chủ ý của tiểu nha đầu ngươi………….!” Ly Ca Tiếu tức giận nhìn Sài Yên.
“Phải, lúc ấy Mã đại ca hung hăng muốn chết, cháu……..cháu thật không còn biện pháp!” Lúc này, nàng chỉ có thể đem phần lớn trách nhiệm đổ lên đầu Mã Thừa Ân, ai kêu hắn lúc ấy uy hiếp mẹ con nàng.
“Mang chuyện cả đời đi nói giỡn, nha đầu, nếu như ta là cha ngươi, ta nhất định bóp chết ngươi tiết kiệm sau này còn phải quan tâm, nếu như đến cuối cùng ta còn không chịu thỏa hiệp, hắn nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!” Thở dài, hắn vốn biết đây là một vở kịch, một mực không nghi ngờ nhưng vẫn có một tia dao động, tư vị khổ sở xông lên đầu, mới khiến hắn chán nản những ngày qua, cho đến khi Tam Nương chạy tới khiến hắn thanh tỉnh lại.
“Ly thúc, nếu thúc đã chịu cùng một chỗ với Mã đại ca, chúng ta chẳng phải không còn phiền toái sao, bây giờ trước mặt mọi người thúc cũng đã thừa nhận, vậy hiện tại tới gặp Mã đại ca nói cho rõ ràng không phải là tốt sao!”
“Phải, ca ca, mặc dù ta rất ghét hắn, nhưng ta không muốn nhìn thấy bộ dáng này của huynh, nếu huynh muốn cùng hắn một chỗ, ta…..ta cũng sẽ không tức giận! Chúng ta đừng giải tán nữa, dù sao…….không còn việc để làm, mọi người cũng thực không vui vẻ!” Sinh khí cùng với Ly Ca Tiếu là chuyện thật khó khăn, rốt cuộc Tiểu Mai vẫn là không bỏ được vị bằng hữu Ly Ca Tiếu này.
“Hôm nay cho dù ta có nói cho hắn biết, hắn cũng sẽ không tin ta, lừa hắn quá nhiều lần, thật ra thì, ngay cả chính ta cùng không tin mình sẽ thỏa hiệp!” Phải, ngay chính hắn cũng không dám tin tưởng, có lẽ đã thật sự mệt mỏi.
“Vậy làm sao bây giờ, ca ca!” Tiểu Mai gấp gáp nói.
“Trước cứ để mặc đi, đến ngày thành thân hôm đó, ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm gì!” Trong mắt vụt lên một tia quang ảnh, căn bản khiến người khác không thể nắm bắt được.
Ở một bên lẳng lặng nhìn Ly Ca Tiếu, hai tay Tam Nương đưa lên ngực, đột nhiên có một loại cảm giác sảng khoái, nàng không lầm khi nhìn thấy một tia thần thái kia trong mắt hắn, có lẽ thật sự vị trí cũ thích hợp hơn với nàng, những tháng ngày cùng nhau cướp của người giàu giúp người nghèo thật vui vẻ, tình tình yêu yêu náo loạn lâu như vậy, khiến mọi người đang vui vẻ cũng bị ma diệt.
“Nếu Tiểu Yên đã thật sự không muốn gả, còn Ly Ca Tiếu ngươi cũng đã có kế hoạch, vậy ta cũng không muốn khuấy thêm đám nước đục này nữa, không làm được phu thê nhưng tình nghĩa vẫn còn, Yến Tam Nương ta không dễ giận như vậy, Nhất Chi Mai rốt cuộc vẫn có phần ta, nếu như ngày nào đó Nhất Chi Mai lại có hành động, nhớ lên Nga Mi tìm ta!” Nói xong, không đợi những người khác có phản ứng, liền xoay người phi thân ra ngoài, cũng không quản Tiểu Mai và Sài Yên ở phía sau kêu nàng.
Lúc tới lòng như lửa đốt, lúc đi nhất phái tiêu sái, Yến Tam Nương phảng phất tư phong lại tăng thêm một phần.
“Tiểu Mai, để cho nàng đi đi, nàng sẽ trở lại! Nhất Chi Mai sẽ không giải tán!” Nhìn nàng đi xa, Ly Ca Tiếu một lần nữa trong lòng cảm thán, hắn thật là loại người gieo họa.
“Ca ca, lần này huyng thật sự đã nghĩ kỹ sao!” Vẫn còn có chút hoài nghi nhìn Ly Ca Tiếu, hắn luôn là nói thay đổi liền thay đổi ngay, nói gió chính là mưa, ngay cả tình cảm cũng vậy, mấy ngày trước còn dẫu chết cũng không theo, đến hôm nay lại đột nhiên thuận theo.
“Phải, có lúc muốn quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, Ly Ca Tiếu ta được làm chính mình cần gì phải để ý những chuyện kia!”
“Kia………., trước tiên để ta thay ca ca bôi thuốc đi, ai……ta nói ca ca, nếu huynh còn ba ngày hai lượt bị thương, ta nhất định sẽ thu tiền xem bệnh của huynh!” Lấy ra bình thuốc nhẹ nhàng xức lên mặt Ly Ca Tiếu, nhưng mới bôi một chút Ly Ca Tiếu lại không vui lòng.
“Ngươi giữ lại cho mình đi, ta không thích mùi vị này!” Dời đi tay của Tiểu Mai, Ly Ca Tiếu chạm gò má tê dại.
“Ly thúc, cái này không thể được, mặt của thúc nếu như bị đánh hỏng mất, sẽ có người đau lòng a~!” Che miệng, Sài Yên không khỏi đứng lên trêu cợt.
“Được lắm, hết thảy đều như cũ đi, ngươi diễn tú hoa của ngươi, Tiểu Mai hát khúc của Tiểu Mai, ta tiếp tục uống rượu của ta! Cứ để hắn tiếp tục sinh khí, chúng ta đừng quản nữa!”
Chỉ tiếc, mùi vị rượu này hắn tạm thời không thưởng thức được, cũng không biết vị giác này bao lâu mới có thể khôi phục như cũ.
Tác giả :
Soland