Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ
Chương 127 127 Một Ngày Làm Vợ Chồng Cả Đời Mang Nghĩa Vợ Chồng
Sanh Ca nghe tiếng gầm nhẹ bên trong, lòng bàn tay cũng siết ngày một thêm chặt.
Nhưng mà lúc nhìn về phía Lộc Thập Nhất, sắc mặt của cô vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc như cũ, nói: "Anh có cảm thấy, tôi làm hơi quá đáng không?"
Lộc Thập Nhất quỳ xuống tại chỗ: "Tôi không phải có ý này, tối qua cô chủ trúng thuốc, hôm nay muốn trả lại cơn đau đớn đó là chuyện nên là.
Nhưng mà tôi biết, cô chủ cũng không phải thật sự muốn g.iết ch.ết anh Phong."
Nghe người kia nói thế, trong lòng của Sanh Ca tốt hơn rất nhiều.
Cô suy ngẫm một chút, nhìn về phía Thập Thất: "Tới nhà cũ đưa Lý Phi tới đây, làm nhanh lên chút."
"Vâng, cô chủ."
Thập Thất lập tức xuất phát.
Người còn lại vẫn còn đang trong phòng dưới tầng hầm nghe, tiếng gào thét cùng giãy giụa đang ngày càng mãnh liệt, phảng phất đâu đó là sự tuyệt vọng.
Đến cả mấy người vệ sĩ cao to ở đó đều sắp không nghe nổi nữa rồi, thậm chí còn cảm thấy chuyện này đúng thật là một màn tra tấn thính giác cực kỳ tàn nhẫn.
Lại qua thêm mười phút, Sanh Ca cuối cùng cũng lên tiếng.
"Mở cửa, vào tủ lạnh lấy một thùng nước đá mang tới cho anh ta hạ nhiệt."
Bọn cận vệ đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó cũng ngoan ngoãn làm theo lời dặn của Sanh Ca, lấy một ít đá cục và một thùng nước.
Cửa kéo két một tiếng.
Phòng dưới tầng hầm mở ra, từng tia sáng lọt vào kéo cái bóng của Phong Ngự Niên dài hẹp ra phía sau.
Phong Ngự Niên cũng nằm co ro trên sàn nhà, hệt như một đứa trẻ nhỏ còn đang nằm trong bụng mẹ.
Dưới sàn nhà bị mồ hôi thấm ướt, tóc của anh cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, rủ xuề xòa trước trán, thật sự rất giống một con chó lớn thể trạng vô cùng yếu ớt vì bị thương.
Trong vòng một tiếng đồng hồ này, anh đã giãy giụa đến sức cùng lực kiệt, toàn thân không chịu nổi vẫn còn đang run rẩy rất ác liệt, mặt đỏ bừng đến đáng sợ.
Cảm nhận được ánh mắt có chứa gai nhọn đang phóng về phía mình, anh vùng vẫy nhướng mắt nhìn lên.
Trong mơ hồ, anh nhìn thấy phảng phất có một bóng người quen thuộc.
Phong Ngự Niên không chút nghĩ ngợi, tay run run, ánh mắt đầy khát vọng hướng về phía người kia, giọng khàn đặc đến rát cổ, nói: "Sanh Ca...!Anh, anh khó...!Khó chịu quá..."
Tối hôm qua hại cô trúng thuốc chịu dày vò như thế, anh thấy mà cũng rất đau lòng.
Hôm nay, anh trả lại cho cô, trong lòng cô có phải sẽ cảm thấy dễ chịu được chút rồi không?
Có phải sẽ bớt chán ghét anh rồi hay không?
Tay của anh run đến kịch liệt, nhưng vẫn kiên cường muốn chạm tới người kia, rõ ràng là dường như rất gần, chỉ cần với tay là có thể chạm được.
Nhưng lại cũng cảm thấy rất xa, tựa như khoảng cách giữa cả hai đã vĩnh viễn không thể nào vượt qua được nữa rồi.
Bởi vì ngược sáng, Phong Ngự Niên không thể nào nhìn thấy được biểu cảm của Sanh Ca, nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ người của cô.
Cảm giác lạnh lùng đến rợn người đó khiến trái tim của anh bỗng quặn thắt, còn khó chịu hơn gấp trăm lần lúc thuốc phát tác.
Sanh Ca cũng dửng dưng, từ xa quan sát người kia, không hề nhúc nhích.
Nhìn thấy Phong Ngự Niên từ lúc cửa mở vẫn luôn nhìn về phía mình không rời, con ngươi của cô khẽ run, nhưng mà cũng không nói gì cả.
Phong Ngự Niên bên này vẫn đang chờ, chờ cô mở miệng nói một câu, dù chỉ có một chút ít thương xót thôi cũng được.
Nhưng mà chờ mãi, vẫn chỉ có Lộc Thập Bát dội thẳng một thùng nước đá lạnh lẽo xuống đầu.
Cơ thể vốn dĩ đang khô nóng không chịu được sự chênh lệch nhiệt độ của thùng nước đá lạnh, anh bị dội nước lạnh vào người, cả cơ thể còn run rẩy kịch liệt hơn trước, hàm răng cũng va vào nhau cầm cập, không thể khống chế được ý thức mà bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Lộc Thập Bát, ai bảo anh trực tiếp đổ xuống đầu của anh ta!"
Sanh Ca nắm tay ghế, đột nhiên khẩn trương quát.
"Hả? Không...!Không phải cô chủ vốn dặn dò như vậy sao?"
Lộc Thập Bát bị người kia quát lớn một tiếng cũng trở nên bối rối, tay run không cầm chặt, thùng nước còn một nửa nước đá cũng cứ thế mà rơi thẳng xuống người Phong Ngự Niên.
Bị đồ vật to lớn đập vào người khiến Phong Ngự Niên bỗng ho khan một trận.
Những âm thanh xé lòng vang lên văng vẳng trong phòng dưới tầng hầm, cứ như cả phổi cũng đều sắp bị ho ra cả rồi, nghe thật thê lương và đáng sợ.
Sanh Ca sắp bị tên Lộc Thập Bát mất nhiều hơn được này làm cho tức chết rồi, vừa định ngồi dậy xem tình hình của Phong Ngự Niên như nào, ở phía sau lại bỗng truyền tới một tiếng thét chói tai của phụ nữ.
"Trời ơi, Ngự Niên! Ngự Niên của tôi!"
Nghe thấy âm thanh này, bàn tay vốn đang nắm chặt tay ghế của Sanh Ca lại bỗng thả lỏng ra.
Cô ngồi lại vững vàng trên ghế, vẻ mặt cũng khôi phục lại trạng thái lạnh lùng.
Lý Phi vốn dĩ còn đang bó bột, nằm dưỡng thương trong phòng ở nhà cũ.
Lúc Lộc Thật Nhất tìm tới cửa đã thấy sắc mặt rất khó coi, Lý Phi vừa nhìn đã đoán được không phải chuyện tốt đẹp rồi.
Bản thân vừa kể khổ một trận, nói sống chết cũng không muốn tới.
Cuối cùng vẫn bị Lộc Thập Nhất dùng cương mà buộc lôi tới đây.
Vừa nhìn thấy con trai mình trong phòng dưới tầng hầm bị hành hạ đến thoi thóp, Lý Phi cũng không kịp nhớ tới chuyện đôi chân đang bó bột, giả què của mình nữa mà chạy thật nhanh về phía này.
Bà ta té nhào bên cạnh Phong Ngự Niên, cảm nhận được cơ thể con trai lạnh ngắt không có chút hơi ấm, cả người còn đang run rẩy kịch liệt khiến bà ta vô cùng hoảng hốt.
"Bác sĩ đâu? Các người mau đi tìm bác sĩ đi, con trai của tôi sắp chết rồi.
Nó không thể chết được, nó không thể chết được.
Lý Phi cao ngạo hơn nửa đời người, nhưng hiện tại ở trước mặt Sanh Ca, bà ta cũng không còn để ý tới hình tượng của mình nữa mà khóc lớn: "Sanh Ca, tôi cầu xin cô, cô mau cứu nó đi, nó không có làm sai gì cả, tại sao cô lại cứ muốn đối xử với nó như vậy! Ai cũng đều nói một ngày làm vợ chồng, cả đời mang nghĩa vợ chồng cơ mà, tại sao cô lại tàn nhẫn như vậy?"
Một ngày làm vợ chồng, cả đời mang nghĩa vợ chồng?
Sanh Ca nở nụ cười châm chọc: "Những năm tháng mà tôi gả tới nhà họ Phong, chưa từng cảm nhận được bất cứ thứ gì gọi là ơn nghĩa.
Người ta còn nói, con dâu là con của mẹ cha mua về, nhưng mà bà không chỉ chưa từng coi tôi là con mình, còn nói tôi thậm chí không bằng con chó của bà nữa.
Bây giờ bà nhìn thấy con trai cưng của mình bị người phụ nữ bà ghét nhất dày vò, tâm trạng của bà như nào hả?"
Lý Phi sửng sốt vài giây, bỗng tuyệt vọng mà khóc lớn.
"Tôi khó chịu! Khó chịu đến mức tim như không thở được nữa rồi.
Đều là tôi sai, là tôi tàn ác với cô, nhưng mà con trai của tôi không có sai, cô mau cứu nó đi, tôi cầu xin cô đó Sanh Ca!"
Sanh Ca lại mở miệng, tỏ vẻ bất lực: "Tôi không cứu được anh ta, chỉ có bà có thể cứu anh ta."
Lý Phi ngừng khóc, sửng sốt vài giây: "Là ý gì?"
"Phong Ngự Niên có kết quả như hôm nay, là bởi vì anh ta trúng phải thứ mà bà đưa cho anh ta để bỏ vào trong cà phê của tôi, còn bà..."
Không chờ cô nói xong, Lý Phi cuống cuồng hô lên: "Không phải, không có liên quan gì tới nó! Lúc tôi đề cập chuyện này với nó đã bị nó từ chối rồi, là tôi nhân lúc nó không để ý mà âm thầm bỏ vào chỗ của nó.
Thật sự không có liên quan gì tới nó, nó không biết gì cả.
Thật đó!"
"Ồ? Là vậy sao?"
Sanh Ca đứng lên, đi tới trước mặt Lý Phi, từ trên cao ngó xuống nhìn bà ta, hỏi: "Vậy thuốc đó là ai đưa cho bà? Là ai giúp bà nghĩ cách giả bệnh?"
Lý Phi choáng váng, không trả lời.
Sanh Ca cười: "Dựa vào chỉ số thông minh của bà, nhiều nhất chỉ có thể nghĩ cách cho gạo nấu thành cơm thôi.
Người xúi giục bà làm ra bao nhiêu chuyện như vậy, chính là muốn đứng sau lưng mà ngư ông đắc lợi.
Bà bị người khác lợi dụng như thế mà cũng không biết, thật sự là quá ngu ngốc."
Lần đầu tiên Lý Phi bị quở trách như thế, nhưng nghĩ lại thì bà ta cũng cảm thấy Sanh Ca nói rất đúng.
"Không sai, tôi thực sự là bị lợi dụng.
Chính là tên già khốn kiếp Phong Văn Đống đó, ông ta nói chỉ cần thúc giục cho Ngự Niên với cô hòa thuận thì nhà họ Phong sẽ có thể trở lại như trước đây, tôi thật sự không nên tin vào mấy lời lố bịch đó của ông ta."
Phong Văn Đống?
Quả nhiên chính là tên cáo già đó.
Già đầu rồi còn phải dùng những thủ đoạn thấp hèn như này, thực sự là vô liêm sỉ đến cùng cực.
Lý Phi ôm lấy Phong Ngự Niên, vẫn đang khóc lóc cầu xin: "Hu hu, Sanh Ca, người của nó càng lúc càng lạnh rồi, cô nhanh cứu nó đi.
Nó là nấm ruột của tôi, nó không thể có chuyện gì được!".