Ly Hôn Tái Kết Hôn
Chương 3
"Tôi nguyện ý vì nụ cười của em mà tháo những ngôi sao trên trời kia ."
"Ha, học trưởng, những lời này rất cổ rồi!"
"Em không thấy nó rất lãng mạn hay sao?"
Cô lắc đầu, ánh mắt trong trẻo tràn đầy ý cười."Không biết."
"Rất đáng tiếc , vì tôi trân trọng thông báo, những gì tôi nói đêm nay toàn bộ đều là thật lòng."
"Đây là ý tưởng trong lục pháp sao ?"
"Hoàn toàn không có, Lục pháp trong sách toàn bộ chỉ nói về cái xấu của con người, so với mấy cái từ cổ rập khuân kia còn không xong, em nhất định không thích."
"Kia ngoại trừ mấy từ chỉ bầu trời trăng sáng ra, học trưởng còn muốn cùng em nói cái gì sao?"
Hắn ngóng nhìn cô, khóe miệng cầu cười, trong mắt lóe sáng, giống như mang cô thành thứ trân bảo mà hắn trân trọng nhất ."Tôi nghĩ em nói rất đúng, anh thích em, em nguyện ý cùng tôi kết giao sao?"
Sau khi thu thập xong cà chua, Tiểu Vũ cùng mẹ nói muốn đi đầm Thất Tinh kiếm tảng đá.
Này vốn là hoạt động của hai mẹ con , nhưng lúc ở vườn rau bận rộn làm việc bị bà bà biết được, lập tức buông công việc trong tay la hét cũng muốn tham gia, còn thuận tiện giúp ba của tiểu vũ báo danh, tiểu vũ biết mẹ cùng ba ba cùng đi, hưng phấn đắc ý chạy quanh nhà, nhưng Lương Nhược Du thực khó xử, cùng chồng trước đi bờ biển đạp cát? Ác, cô không dám tưởng tượng.
Mà lúc đó Hạ Lâm cũng rời giường , sau khi biết kế hoạch du lịch, quấn quít lấy Mikan của cô ta đòi đi, điều này làm cho bà bà thực sinh khínhưng lại không tìm được lý do cự tuyệt cô ta, đành phải thỏa hiệp, mà Mỹ Hoa cùng Minh Châu như thế nào sẽ bỏ qua trò hay này, cũng la hét muốn cùng đi , cho nên, một đám người toàn bộ lên xe, chuẩn bị đi đầm Thất Tinh.
Lái xe tuy rằng thực bất đắc dĩ, nhưng ít ra Hạ tiểu thư rời giường , đôi tình nhân này sẽ cùng ở một chỗ (thật chẳng hiểu Du tỷ nghĩ gì ), tốt nhất là có thể cách xa mẹ con cô một chút, trải qua cuộc nói chuyện tối hôm qua, cô hiện tại thực không muốn đối mặt với chồng trước!
Chỗ ngồi trong đoàn xe đương nhiên vẫn là giống nhau, cô gái xinh đẹp Hạ Lâm đương nhiên được bà bà trông coi rất cẩn thận, Minh Châu, Mỹ Hoa cùng Tiểu Vũ thật vui vẻ ngồi ở hàng ghế thứ ba.
"Cô có thể nói cho tôi biết đầm Thất Tinh ở đâu, tôi sẽ lái."
Tại sao hắn lại cố ý như vậy? Hắn chẳng phải đã biết kĩ thuật lái xe của cô rồi sao? Nam nhân này vấn đề như thế nào lại nhiều như vậy a!
Lương Nhược Du lắc lắc hé ra vẻ mặt, lạnh lùng nói: "Anh là người bên ngoài, cùng Hoa Liên hoàn toàn không quen, tôi không nghĩ sẽ chỉ đạo một cái người không rõ phương hướng lái xe, mặt khác, cũng thỉnh tôn trọng người lái bản địa , kỹ thuật lái xe của tôi rất thuần thục, đi đầm Thất Tinh cũng đã đi đến vài trăm lần , anh không cần rất buồn lo vô cớ."
Kỳ Mại Khải đeo kính râm, nên không ai nhìn đến trong mắt của hắn đang lộ vẻ vô cùng bất mãn."Cô là dân bản xứ?"
"Tôi ở đây đã sáu năm, đương nhiên là người Hoa Liên!"
Ly hôn sau, cô đã đem hộ tịch chuyển đến hoa liên ? Xem ra bọn họ không chỉ không liên lạc, cô ngay cả Đài Bắc cũng muốn muốn đoạn tuyệt, có thể hay không muốn cắt đứt với hắn hoàn toàn ?
Hắn cứng ngắc phản bác nói: "Tôi nghĩ hộ tịch của cô vẫn còn tại Đài Bắc?"
Cô hừ lạnh, nhún nhún vai: “ Đúng vậy ở Đài Bắc, thì sao?"
Biết của cuộc sống của cô còn cùng Đài Bắc có điểm liên hệ, hắn nhất thời nhẹ nhàng thở ra... Uy uy uy, hắn đang suy nghĩ gì a? Rất kì quái ..."Kia tốt lắm, ít nhất quay về Đài Bắc trước mắt cô không cần lãng phí thời gian đi hộ chính sự vụ sở làm việc chuyển ra chuyển vào."
Chồng trước giọng điệu xoi mói khiến cho cô dấy lên một phen đại hỏa, cô trợn to mắt, ra vẻ ngạc nhiên nói: "Cái gì? Chuyển về còn muốn chuyển cả hộ khẩu? ! Tôi nghĩ đến hộ chính sự vụ sở chỉ có công việc kết hôn ly hôn và đăng ký thôi!"
"Hóa ra cô vẫn còn nhớ chuyện đó lâu như vậy?" Hặn lạnh lùng giễu cợt nói.
Cô nghiêng đầu thưởng cho hắn một cái ánh mắt khiêu khích."Chẳng lẽ anh đã quên?"
Hắn không lại đáp lời, hắn nghiêm mặt buồn buồn hướng về con đường phía trước, sáu năm trước phát sinh chuyện, hắn làm sao có thể quên? Khi hắn cố gắng muốn cho người con gái mà hắn quý trọng nhất có một cuộc sống đầy đủ nhất, cô không những không muốn, còn lấy cái chết ra uy hiếp hắn , kiên trì muốn rời khỏi, cái loại đau đớn khi bị phản bội này(QQ: Phản bội gì do anh từ gánh lấy chứ ai), hắn nhớ rõ rành mạch, không có khả năng quên!
"BÀ ~~ ba cùng với mẹ đang cãi nhau sao?" Tiểu Vũ vẻ mặt nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi.
"Không có, này không gọi cãi nhau, mà là ‘ câu thông ’." Ha hả, bọn họ như vậy mới có thể phát tiết ý nghĩ trong lòng a, tốt lắm tốt lắm ~~
Hạ Lâm thủy chung cau mày, Mikan rất lạnh tĩnh(lạnh lùng + yên tĩnh), rất lạnh tình( lạnh lùng trong chuyện tình cảm), thậm chí rất lạnh khốc, không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho hắn trợn to mắt, nhăn mi lại, như vậy một cái làm cho người ta đoán không ra tại sao nam nhân này, cư nhiên tức giận? Nhưng lại cùng vợ trước thảo luận đề tài nhàm chán như vậy?
Mikan đối vợ trước rốt cuộc là như thế nào? Hạ Lâm cảm thấy vô cùng bất an...
Mỹ Hoa cùng Minh Châu hai mặt nhìn nhau, hai người đều có cảm nhận giống nhau, Nhược Du giống như đang đùa một con báo đang ngủ say, ở trước mặt nó liều mình trêu đùa, nhăn mặt, thế nào cũng phải bức con báo quay đầu cắn cô một cái mới được. Coi hắn kia hòa bình, không tranh chấp không có gì xảy ra ,chuyện này thật sự rất kỳ quái...
Mà đương sự Lương Nhược Du cái gì cũng chưa nghĩ muốn, cô chính là cảm thấy rất bất mãn, nam nhân này xuất hiện làm rối loạn quỹ đạo cuộc sống của cô, bức cô buông tay tất cả ép mình về Đài Bắc bây giờ lại cùng cô chơi trò mắt to đấu mắt nhỏ . Vì Tiểu Vũ, quay về Đài Bắc đương nhiên OK, nhưng vừa nghĩ tới phải thời gian dài phải cùng hắn ở chung, cô đã cảm thấy vô cùng phiền muộn!
Chiếc xe mang mỗi người đang có một suy nghĩ xấu tiến vào đầm Thất Tinh, Lương Nhược Du đem xe đi đỗ, tắt máy xong , ánh mắt khiêu khích nhìn hắn."Kỹ thuật lái xe như thế nào?"
Hắn không lộ vẻ gì, chỉ nói câu: "Quay về tôi sẽ lái."
Kỳ Mại Khải xuống xe, Lương Nhược Du ngồi ở ghế lái sinh hờn dỗi. Từ hắn lái? Xe là của cô vì cái gì cô phải để hắn lái? ! Vương bát đản...
"Da da da! Kiểm tảng đá, kiểm tảng đá!"
Tiểu Vũ vui vẻ nhảy ra khỏi xe kêu to, bộ dáng khả ái làm cho mẹ nó cũng phải mở miệng cười, sinh cái gì hờn dỗi a, cô là tới bồi Tiểu Vũ, còn Nam nhân kia muốn thế nào thì tùy hắn!
Về phần bà bà của Tiểu Vũ... Bà đã an bày hết thảy mong muốn sẽ có kì tích xảy ra, lão nhân gia chưa nói gì thì cô gái trẻ tuổi kia, mới chút đã xuống xe, Hạ Lâm liền lôi kéo của Mikan của cô đi ngắm biển, giống như sợ bạn trai của cô sẽ bị doạt đi!
Bà của Tiểu Vũ trong bụng nổi giận, căm giận nói: "Ngắm cái gì mà ngắm, cô không biết cái này gọi là family time (thời gian dành cho gia đình)sao? Cô cũng không phải người nhà ta, cũng không biết điều mà tránh xa một chút, thật sự là không hiểu chuyện!"
Bà vốn có kế hoạch để Tiểu Vũ một tay nắm ba ba, một tay nắm tay mẹ, người một nhà vui vẻ ở Thất Tinh Đàm đón gió biển , nhàn nhã đi kiểm tảng đá, nhìn lại bức tranh cảnh gia đình ấm áp này thật đẹp a! Hai đứa là cha mẹ của đứa nhỏ, bà cũng không tín tại như vậy mà không khí lại không ấm áp, cha mẹ đứa nhỏ dù cáu kỉnh thế nào cũng phải cảm động!
Mỹ Hoa cùng Minh Châu luyến tiếc nhìn lão nhân gia sinh khí, ôm lấy tay của bà Tiểu Vũ bắt đầu làm nũng."Bà của Tiểu Vũ người nói chúng con là ngoại nhân ác? Hậu, thật đau lòng ~~ "
Minh Châu đi theo nói: "Đúng vậy, bà của Tiểu Vũ chúng ta không phải ngoại nhân ác, cùng nhau chúng ta là đại liên minh , Vương Kiến* giúp dân cũng có thể là bạn tốt ác!"
* Vương Kiến , tự Quang Đồ (光圖), gọi theo thụy hiệu là (Tiền) Thục Cao Tổ ((前)蜀高祖), là hoàng đế khai quốc của nước Tiền Thục thời Ngũ Đại Thập Quốc. Ban đầu, ông là một sĩ quan dưới quyền các tướng thái giám Dương Phục Quang và Điền Lệnh Tư của triều Đường, sau đó cát cứ khu vực này là Tứ Xuyên và Trùng Khánh, lập quốc sau khi triều Đường sụp đổ.
"Các con mới không phải ngoại nhân! Có thể làm cho nhà của tiểu vũ cười a a sao có thể là ngoại nhân ( người ngoài), các con nhìn Tiểu Vũ một cái na thời điểm nhìn thấy cái cô Hạ Lâm kia khuân mặt đáng yêu cũng không có tươi cười nha?" Bà trên mặt lộ vẻ cưng chìu sủng nịch tươi cười.
Tiểu Vũ vui vẻ cười ha ha, hắn còn nhỏ tuổi đâu hiểu thế nào là bạn trai, bạn gái, hắn chỉ biết là ba ba là ba ba, ma ma là ma ma, Hạ Lâm tỷ tỷ là bằng hữu của ba ba.
"Tiểu Vũ, Mỹ Hoa a di cùng con đi kiểm tảng đá được không?"
"Hảo!"
Lương Nhược Du trên mặt lộ vẻ mỉm cười, nhìn Mỹ Hoa cùng Minh Châu cùng đứa con ở phía trước vui cười kiểm tảng đá, cảm thấy thực vui mừng, bọn họ cùng cô kết làm bằng hữu, trải qua mấy năm nay, tuy rằng bọn họ tính cách khác biệt nhưng không vì vậy mà họ trở nên bất hòa mà kì thật càng ngày càng than hơn (đoạn này chém gió đấy tại nó khó hiểu quá hi hi^^), các cô là những người vui vẻ, cũng là những người mưu trí, rời đi họ, nhất định sẽ rất tịch mịch...
Cô cúi đầu, nhẹ đá tảng đá, gió biển thổi khẽ lay động mái tóc của cô, cô vòng hai tay lại, cảm thấy được có chút lạnh, trước khi ra cửa chỉ lo tới già trẻ hai bọn họ nhắc họ không quên mặc nhiều áo hơn , chính mình lại đã quên phải mặc nhiều, Thất Tinh Đàm vào tháng một, cho dù dòng nước lạnh vừa qua khỏi, nhiệt độ không khí tăng trở lại, nhưng gió biển vẫn không thay đổi thổi vào vẫn khiến lạnh thấu xương.
Bất quá, trừ bỏ chuyện gió lạnh thôi, còn có hình ảnh chói mắt—— ai nha, nguyên lai xem chồng trước nói chuyện yêu đương như vậy thật chướng mắt chuyện a!(Có dấm nha ^^)
Kỳ Mại Khải cùng bạn gái trẻ tuổi ở bờ biển tay nắm tay (dấm ), ân ái bước chậm (dấm), ngẫu nhiên còn có thể vui đùa một chút cái loại trong phim thần tượng mới xuất hiện ghê tởm trò chơi(dấm ), như là ngươi đuổi tôi chạy(dấm ), hất nước tung tóe...( Mỗi câu chữ đều có dấm trong đó , eo chua quá , để Quân mang về nấu vài bát chua ngọt cho mà ăn hí hí)
Kỳ quái, tình nhân trên bờ biển tại sao đều phải chơi cái loại trò chơi như vậy chứ? Nhớ năm đó, cô cùng Kỳ Mại Khải lúc tình yêu vẫn còn cuồng nhiệt, cũng đến nước ngọt chơi trò này , hừ, cô thật muốn lấy microphone hảo hảo phỏng vấn chồng trước, cùng hai người phụ nữ khác nhau đạp cát có cảm giác gì ?
"Hạ Lâm là trợ lý của Mại Khải , mới vừa thi đậu giấy phép luật sư, đi theo bên cạnh Mại Khải học tập kinh nghiệm, cũng giống như hai người trước kia, coi như là học muội ác!"
Cũng là học muội?
Đồng dạng đón gió đạp cát?
Hậu, nam nhân này nói chuyện yêu đương thật chẳng có gì mới mẻ! Luật sư không phải đều thực thông minh sao? Hừ, nói không chừng hắn đạu chỉ vì học thuộc được lục pháp toàn thư, cứng nhắc đắc muốn chết, cho nên kết giao bạn gái tìm học muội, nói chuyện yêu đương đi ra bờ biển, vĩnh viễn đều giống nhau, hô, cô thật muốn hỏi hỏi Hạ tiểu thư, có thể hay không cảm thấy được bị bạn trai vắng vẻ? Có thể hay không cảm thấy được hắn chỉ lo công tác không để ý đến cô? Có thể hay không cảm thấy không đoán được tâm nam nhân này?
"Ưu tú như vậy sao? A, thật sự là rất xứng ! Chẳng hiểu tại sao lại thích xuống tay với học muội như vậy a?" Là trong lòng không thoải mái? Vẫn là chính mình cô độc đến nỗi mất đi lý trí? Mặc kệ là cái gì nguyên nhân, Lương Nhược Du cảm thấy nói vậy không lịch sự nhưng vẫn từ đại não nói hết ra.
Nếu hiện tại có đón người mới đến vũ hội, hắn có phải hay không cũng cùng cô ta khiêu vũ? Sau đó ở trăng tròn cùng cô ta thông báo? Dùng nụ cười nhiệt tình, thẳng thắn thành khẩn nhìn hai mắt cô ta nói cho cô ta biết —— anh thích em?
Lương Nhược Du trừng mắt với nam nhân ở phía xa kia, quả muốn mắt trợn trắng.
Bà bà nghe vậy, nhếch miệng cười to, ai nói chia tay sẽ không quan tâm đến nhau? Bà đang thấy, không phải chỉ có đứa con bà mới để ý, ngay cả con dâu trước cũng thực để ý!
"Ôi, bất kể cô ta ưu tú đến mức nào a? Trong nhà có một luật sư tài giỏilà đủ rồi, ta bây giờ chỉ thích ăn đồ ăn tự trồng của con thôi, nhưng mà có điều,ta chỉ mong có thể mang con trở lại Kỳ gia thôi ngày nào cũng có thể ăn nha, a, chuyện kia thật sự là không thể tốt hơn ! Cho dù có đến một trăm học muội ta cũng có thể hỗ trợ đuổi đi!"
Lương Nhược Du nhìn bà bà, trừng lớn mắt, bà nói gì đó sao? Vẫn là biểu hiện thật sự để ý cái chuyện ly hôn rời khỏi cuộc sống của cô cùng với chồng trước? Bằng không bà bà như thế nào lại dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn mình? !
Cô vội vàng chuyển ánh mắt quét đến đường phố: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, ý của con là nói, ba của Tiểu Vũ thật không có gì mới mẻ , tìm bạn gái đều là học muội, con không có ý tứ khác, hoàn toàn không có ý tứ khác..." Này cách nói này ngay cả mình nghe tới đều cảm thấy được không có sức thuyết phục.
Để ý sao?
Sách, nàng để ý đến cuộc sống của nam nhân kia làm cái gì ! Đúng là nhàn rỗi không có việc gì lại để ý đến chuyện ngu ngốc này!
Bà bà không nhịn được khóe miệng giương nụ cười, có cùng nhau hay không? Đáp án đã muốn thực rõ ràng , a, vậy đừng bức quá đi, dù sao quay về Đài Bắc lại có cơ hội!"Con dâu trước, đừng khẩn trương như thế, lão nhân gia ăn nói không được, lại tùy tiện giảng lâu như vậy ~~ "
Bà bà giống con chuột nhỏ thích chọc phá đại miêu ( con mèo ), tùy tiện nói một câu cũng có thể làm cho cô dọa ra một thân mồ hôi lạnh...
"Mẹ, cơm trưa muốn ăn cái gì? Cà chua sao? Chúng ta buổi sáng thu thập mấy trái cà chua trông rất ngon." Lương Nhược Du lảng nhanh nói sang chuyện khác.
"Tốt, luộc cà chua , sẽ đem cả mấy con tôm ta mang đến ra luộc nữa, tủ lạnh kia một đống hải sản có thể kêu Mỹ Hoa cùng Minh Châu mang đi, dù sao con ngày mai sẽ theo chúng ta quay về Đài Bắc ." Trong giọng nói dấu không được vui vẻ.
Vừa nghĩ tới phải rời khỏi Hoa Liên, Lương Nhược Du đích vẻ mặt nổi lên niềm ưu thương.
Rời đi Hoa Liên trước mắt vẫn còn một đống việc mà cô vẫn chưa xử lí được, cô trước mắt vẫn thực hiện việc mình đã hưa với Kỳ Mại Khải, theo chân bọn họ cùng nhau quay về Đài Bắc, Tiểu Vũ là vẫn là quan trọng nhất, về phần chuyện công tác, trước mắt phải nhanh chóng bàn giao cho người khác đã, những thứ khác chờ sau khi quay về Hoa Liên thì xử lý.
Sáu năm không quay về Kỳ gia , cho dù quay về Đài Bắc, trừ bỏ công tác, cũng chỉ là cùng anh chị em ha ha ăn cơm, cha mẹ mất sớm, anh chị cũng có cảm tình, anh chị có khi cũng tới hoa liên nghỉ phép, nói thực ra, cô thực vừa lòng cuộc sống bây giờ...
Bà bà không phải không biết nội tâm của con dâu đang dày vò, cô đầu tư vào kinh doanh lại làm tốt như vậy , hiện tại lại phải bỏ lại hết thảy để trở lại Đài Bắc, Nhược Du đương nhiên sẽ khó có thể buông tay.
"Buổi tối mẹ giúp consửa sang lại hành lý?" Bà bà đề nghị.
Lương Nhược Du khẽ cười, nỗi buồn ly biệt che dấu không được."Không cần, chỉ có hai, ba kiện quần áo, y phục của con nguyên bản sẽ không nhiều."
Nói đến đây cái, bà bà nhịn không được oán hận nói: "Cái gì không nhiều lắm, ta xem là căn bản không tới nửa tá kiện quần áo đã phải đóng gói rồi phải hay không? Mặc đến mặc đi không phải quần bò chính là quần thường, không phải áo sơ mi chính là T sơ mi, nữ nhân có phải hay không không hiểu gu ăn mặc của chính mình, váy rộng hay chật dù sao cũng phải mặc vho ta , cách ăn mặc hiện tại của con thật giống như một đại nam hài , thật sự là..."
Lương nhược Du cười to, bà bà luôn oán giận chuyện ấy, dù sao ngay cả bộ đồ lao động bà bà cũng muốn phải là bộ thật đẹp, so với bộ đồ giản dị của cô hoàn toàn bất đồng."Con cả ngày ở bên ngoài làm việc, phải làm công trình, còn muốn đi hoa điền tìm hoa tốt, không thích hợp mặc những bộ váy như vậy! Ác, đúng rồi, Lý Trường Bá cứ ít hôm lại hỏi con, bà bà xinh đẹp khi nào về tới Hoa Liên !" Cô lại nhan lảng sang chuyện khác.
"Ai nha, thật là, lão già đó tìm ta làm cái gì..." Bà bà muốn cười cũng không dám cười, vẻ mặt ngượng ngùng.
"Pha trà lâu!" Lương Nhược Du cười ái muội."Hai người không phải là trà hữu sao?"
*Trà hữu :Bạn thưởng trà
"Nào có, mẹ cùng ai mà chả nói đến a..."
Ba của Kỳ Mại Khải quốc trung (Ặc , ai biết chỉ với)đã qua đời, a, mùa xuân của bà bà có phải hay không sẽ ở Hoa Liên kết quả?
"Chúng ta quay về Đài Bắc, Lý Trường Bá nhất định sẽ cảm thấy mất mát..." Lương Nhược Du thở dài.
Đúng vậy a..." Bà bà dấu không được cảm giác cô đơn.
"Không quan hệ, trong vòng vài ngày nhất định sẽ quay lại Hoa Liên, mẹ người lại theo con quay trở về đi, như vậy lại có thể tìm Lý Trường Bá uống trà !" (AAAAA!!!!!Bà chị Nhược Du có âm mưu nha)
"Được!"
Bà bà vui vẻ đáp, tươi cười sáng lạn giống cô gái thanh xuân...
Quả nhiên, tình yêu là trên đời này là có ma lực nhất, nó có thể biến nữ nhân thành trẻ lại, thật mỹ lệ, thật có sức sống, bởi vì tình yêu, nhân sinh rực rỡ phấn khích!
Mà tình yêu của cô...
Cô nhìn về phía người chồng trước không còn duyên phận kia, hắn là mối tình đầu của cô, mà hiện tại, đôi tay kia lại đang cầm tay của một cô gái khác ——
"Tử sinh khế khoát, dữ tử tương duyệt, chấp tử chi tử , dữ tử giai lão."(Quên mất câu này rồi thôi để nguyên văn . Có bạn nào không đồng ý …..thì ……sau này tính tiếp -.-.)
Đây là khi hai người kết hôn, hắn đã cùng nàng thề (lãng mạn ghê , sau này mình cũng muốn), Lương Nhược Du nhìn xuống bàn tay mình đã từng được đôi tay kia nắm chặt, giờ lại trống trơn, ông trời, cô thậm chí đã quên hơi ấm khi mười ngón tay hai người đan vào nhau ...
Hô, phiền phiền , xem ra việc cấp bách, chính là chính mình phải rất rõ ràng hiểu được, người nam nhân này đã hoàn toàn không còn ý nghĩa gì đối với nàng nữa, hắn là ba của Tiểu Vũ, như thế mà thôi.(Dối lòng quá)
Đồng thời, cô phải chấp nhận sự thực này, hắn hiện tại đã có bạn gái, cô quay về Đài Bắc, có khi lại ở cùng hắn và Hạ tiểu thư, cô hiểu được nhất định phải nhớ kỹ, nàng là người ngoài, bọn họ mới là tình lữ, cứ như vậy.
"Tiểu Du!"
Nghe vậy, Lương Nhược Du quay đầu lại, nhìn đến nam nhân phía sau, trên mặt tươi cười."Hắc, Sơn ca, anh đã về rồi! Làm sao biết em ở thất tinh đàm?"
"Anh vừa mới đi tìm em, hàng xóm nói cho anh biết đấy."
"Bá mẫu người quay lại rồi! Đầu gối có tốt lên chút nào không ạ?"
"Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi tốt lắm." Bà bà chỉ lạnh lung trả lời.
Lâm Dân Sơn, xem như đồng ngành, hắn làm nghề này so với Nhược Du có quy mô hơn, nhiều người biết tới hơn, người này cũng được coi như là nhân tài kiệt xuất, có khi có quá nhiều công trình thì cũng nhờ Nhược Du tới hỗ trợ, thuận đường giúp cô có them danh tiếng, bọn họ trong lúc kề vai chiến đấu cũng coi như là có tình cảm!
"Anh lúc nào trở về vậy?" Lương Nhược Du vui vẻ cười nói, Sơn ca cùng Kinh Mậu tham gia cùng phóng đoàn (Đoàn đi điều tra , tìm hiểu) đi Hà Lan khảo sát hai mươi mốt ngày, khiến cô vô cùng hâm mộ đó!
"Đêm qua, anh vừa mới về Hoa Liên liền đi tìm em ngay, nhưng thời gian chậm, cho nên hiện tại mới xuất hiện, anh rời đi hơn nửa tháng, em có nhớ anh không(woa, thật thẳng thắn)?" Lâm Dân Sơn nháy mắt trêu đùa.
Lương Nhược Du cười ha ha."Có, đang đến vụ cà chua, anh giúp em khiêng về nhà em đi, nhà nhà anh chỉ có một mình ăn không hết đâu."
Lâm Dân Sơn sau khi nghe được nhíu mày. Đúng vậy em nhớ anh? Cũng là chỉ có em nhớ cà chua của anh?"
Lương Nhược Du vỗ vỗ đôi tay bạn tốt."Anh cứ nói đi? Đương nhiên chỉ có nhớ cà chua của anh rồi."
"Em khiến anh bị tổn thương rồi đấy ." Lâm Dân Sơn ra vẻ bị thương.
Lương Nhược Du cười nói: "Em mới không có đâu! Đúng rồi, lần này đi Hà Lan khảo sát như thế nào?"
Lâm Dân Sơn lộ ra nụ cười tỏa nắng, nhiều năm ở hoa điền công tác làn da bị đen đi, ở thái dương lộ ra tỏa sáng."rất tốt , lần sau có cơ hội anh nhất định phải mang em đi Hà Lan nhìn một cái, bọn họ mang hao cỏ bán đấu giá thị trường thật sự rất phấn khích !"
"Sớm có nghe thấy a, nhưng vẫn không có cơ hội đi xem." Cô mím môi, vẻ mặt tiếc hận.
"A, cuối năm có chuyến đi nữa, em liền đi theo đi, vé máy bay không cần mua, khách sạn không cần đặt, anh xem ngay cả ngoại tệ cũng không cần thay đổi, chỉ cần mang hành đi theo anh là được rồi, tất cả anh sẽ giúp em an bài!"
"Trời ạ, tốt như vậy sao, em nhất định sẽ lên kế hoạch cẩn thận."
"Kế hoạch phải cẩn thận một chút a! Ở nơi này , Lâm mỗ tôi chỉ đối với em mới hào phóng như vậy thôi!"
"Biết, đã biết rồi ~~" Lương Nhược Du cười khua khua tay.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, chỉ có bà bà một chút cũng không vui hậm hực đứng dậy.
Bà bà đối với ai đều tốt, đồng nghiệp của con dâu, nông dân chuyên trồng hoa, bá buôn bán lẻ hoa hoặc cả công nhân công trình , bà cùng ai cũng đều tán gẫu vui vẻ, mọi người đều biết "Sân nghề làm vườn phòng làm việc" Lương tiểu thư có một bà bà siêu hay nói, siêu dễ thân, nhưng bà chính là cùng cái vị Lâm tiên sinh kia chán ghét mọi bề, bởi vì hắn mặc kệ là sự nghiệp hoặc cái gì gì đều rất vĩ đại , theo đuổi con dâu cũng biểu lộ vô cùng rõ ràng, hắn đem Tiểu Vũ trở thành tiểu hài tử của chính mình, Tiểu Vũ thích hắn, co dâu bà cũng không ghét hắn...
"Tiểu Vũ đâu? Nhìn thấy mẹ chồng em, Tiểu Vũ nhất định có trở về đi?"
"Đó là đương nhiên, Tiểu Vũ ở phía trước."
Vừa mới nói xong, còn đang kiểm tảng đá Tiểu Vũ liền phát hiện bên cạnh mẹ chính là A Sơn thúc thúc, hắn đứng lên, vừa chạy vừa kêu: "A Sơn thúc thúc!"
Lâm Dân Sơn mở rộng hai tay để Tiểu Vũ chạy đến ôm cổ mình, đưa hắn bế lên cao, tại chỗ quay tới bốn vòng lớn vòng."Tiểu Lão Hổ! Đã lâu không gặp rồi! Có hay không nhớ A Sơn thúc thúc?"
"Oa!" Tiểu Vũ rộng mở hai tay, cảm thấy được chính mình giống như một tiểu phi cơ!"Có, tiểu Lão Hổ nhớ... a sơn thúc thúc!"
"Đó là nhớ A Sơn thúc thúc nhiều một chút, chứ không phải là nhớ cà chua của thúc nha?" Lâm Dân Sơn đối với mẹ Tiểu Vũ nháy mắt trêu tức.
Tiểu Vũ nghe không hiểu thúc thúc đang nói đùa, chỉ có thể nói ra ý nghĩ của chính mình."Cháu sẽ không nhớ cà chua của thúc đâu, cháy chỉ thích cà chua của mẹ cháu thôi, nhưng là Tiểu Vũ thật nhớ A Sơn thúc thúc !"
"Oa, Tiểu Lão Hổ thật sự quá thông minh! Mẹ cháu nếu có thể suy nghĩ được như cháu thì thật quá tốt !"
Tiểu Vũ cười to, Lâm Dân Sơn cũng cười to, ngay cả con dâu cũng ở một bên cười, làm bà bà chỉ có thể liều mình lắc đầu, một chút đều cười không nổi, đây là trò chơi nguy hiểm a...(Chả hiểu sao ai cũng cười mà mình cũng như bà bà vậy cười không nổi.)
May mắn không phải chỉ có bà bà là cười không nổi, Kỳ Mại Khai nghe thất tiếng cười to của con sau quay đầu lại, nhưng lại nhìn đến một cái hình ảnh làm hắn khiếp sợ không thôi!
Hạ Lâm thấy thế, rất vui vẻ nói: "Vị tiên sinh kia là bạn trai của mẹ Tiểu Vũ sao?"
"Em nghĩ thế sao?" Kỳ Mại Khải lông mày nhíu lại giống như ngọn núi nhỏ.
Hạ Lâm cười a a, ôm lấy cánh tay của bạn trai, dịu dàng nói: "Anh không thấy hình ảnh kia rất hòa hợp sao? Huống hồ anh có em(nằm mơ bắt con tưởng bở) , Lương tiểu thư kết giao bạn trai cũng thực bình thường a!"
Đúng vậy, ly hôn sáu năm , cô kết giao bạn trai bạn trai là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng hắn kia quỷ dị cảm giác có chuyện khó chịu?
Mát hắn hướng lên chỗ họ, chính mình tự giải thích chuyện này không lien quan đến cô, trọng điểm ở Tiểu Vũ, hắn không thích nam nhân khác ôm con của hắn, lại làm cho đứa con ha hả cười, ân, chuyện này tuyệt đối không thích hợp.
Kỳ Mại Khải mặt không chút thay đổi, mang theo Hạ Lâm đi tới chỗ đứa con.
Lâm Dân Sơn thấy thế, đặt Tiểu Vũ xuống đất, hàn ý như trước một tháng hắn chỉ mặc ngắn tay T sơ mi, cánh tay cơ thể sôi sục, khóe miệng tự tin tươi cười.
Mỹ Hoa gặp hai người đứng chung một chỗ, nhịn không được phát ra tán thưởng, chồng trước của Nhược Du cùng Lâm Dân Sơn hai người thân cao xấp xỉ, tuổi xấp xỉ, so với nhau đều suất, nhưng là bất đồng loại hình, chồng trước của Nhược Du ngày nào cũng tập thể hình cho nên than hình rắn chắc hơn , bất quá Lâm Dân Sơn cơ thể cường tráng giống như một kiện tướng thể thao vậy, hắn da tay ngăm đen đem cả người sấn đắc càng ánh mặt trời sáng sủ(???)a, bất đồng với Kỳ Mại Khải âm trầm lạnh lùng.
Lâm Dân Sơn liếc mắt một cái liền nhận ra trước mắt vị đại soái ca này chính là ba ba của Tiểu Vũ, tuy rằng chưa từng đã gặp mặt, nhưng Tiểu Vũ chính là bộ dạng thu nhỏ của hắn, quan hệ của hai người liếc mắt một cái liền nhìn ra được.
Hắn một tay ôm Tiểu Vũ một tay vươn ra."Kỳ luật sư, hoan nghênh đến Hoa Liên."
Kỳ Mại Khải nhìn nam nhân tự tin trước mắt, khí thế của hai người sàn sàn như nhau trong lúc đó, không ai nhường ai, người nam nhân này ôm con của hắn, đứng bên cạnh vợ trước của hắn(Chua quá ), như là họ mới là người một nhà? Hắn là cha đẻ của Tiểu Vũ, bây giờ chỉ thành một người qua đường thôi sao? Loại cảm giác này hắn cũng không để lộ , ở toà án dù gặp được bất cứ chuyện gì sắc mặt hắn cũng không hề thay đổi, duy độc hiện tại, hắn phát hiện mình có bao nhiêu bình tĩnh , bao nhiêu tự hào kiêu ngạo nhưng lại bắt đầu sụp đổ !
"Cám ơn." Hắn lễ phép cầm tay hắn.
Hai người buông tay, Lâm Dân Sơn sử dụng chiêu bài tươi cười."Tôi nên tự giới thiệu, tôi họ Lâm, gọi ta A Sơn là được rồi." Hắn thân mật nắm lấy bả vai của Tiểu Du.(Chiêu khích tướng mới đúng)
Bà bà thấy thế, cả người mau phát hỏa ! A Sơn đây là cái gì hành động? Không được, không được a!
Lương Nhược Du thực không được tự nhiên, trên mặt hắn tuy rằng còn lộ vẻ cười, nhưng trong lòng thập phần không yên, cảm thấy được không khí có phần quỷ dị...
Mỹ Hoa cùng Minh Châu ngây người đứng ở một bên, không biết như thế nào cho phải, toàn trường vui vẻ nhất chỉ có Hạ Lâm, suy nghĩ của cô rất đơn giản, vì bảo vệ tình yêu của chính mình, vợ trước của bạn trai có người yêu là tốt nhất, như vậy Mikan trong lòng có ý kiến gì không cũng không trọng yếu !
Cô đi tới phía trước, vui vẻ tự giới thiệu."Lâm tiên sinh xin chào, anh nhất định là bạn trai của Nhược Du tỷ tỷ, tôi là Hạ Lâm, là bạn gái của Mikan."
Lâm Dân Sơn không có phủ nhận, nếu Tiểu Du nguyện ý để hắn theo đuổi, cô đương nhiên là bạn gái của hắn.
Lương Nhược Du lắc lắc đầu, phải cô phủ nhận sao? Trước mặt chồng trước và bạn gái hắn? Ác, không không không, cô có long tự trọng mãnh liệt, mà nhìn mặt chồng trước hắn hình như có điểm hiểu lầm.
Cho nên sự tình lại đơn giản bất quá , bọn họ hiện tại đều có đối tượng mới , chuyện của tiểu hài tử nhất định phải giải quyết tốt đẹp,lý do hai người căn bản không có gì cùng xuất hiện, thế giới thái bình, vạn tuế vạn tuế...
"Tôi không nghĩ anh chính là bạn trai của vợ trước của tôi."
Coi như Hạ Lâm thả một trăm vạn trái tim, Lương Nhược Du vui mừng nhìn mặt cô hình như hiểu sai ý tứ của hắn khi, nam nhân này làm cho cô sáu năm trước biến thành ngu ngốc giờ lại nói những lời này.
Bây giờ là như thế nào...
"Ha, học trưởng, những lời này rất cổ rồi!"
"Em không thấy nó rất lãng mạn hay sao?"
Cô lắc đầu, ánh mắt trong trẻo tràn đầy ý cười."Không biết."
"Rất đáng tiếc , vì tôi trân trọng thông báo, những gì tôi nói đêm nay toàn bộ đều là thật lòng."
"Đây là ý tưởng trong lục pháp sao ?"
"Hoàn toàn không có, Lục pháp trong sách toàn bộ chỉ nói về cái xấu của con người, so với mấy cái từ cổ rập khuân kia còn không xong, em nhất định không thích."
"Kia ngoại trừ mấy từ chỉ bầu trời trăng sáng ra, học trưởng còn muốn cùng em nói cái gì sao?"
Hắn ngóng nhìn cô, khóe miệng cầu cười, trong mắt lóe sáng, giống như mang cô thành thứ trân bảo mà hắn trân trọng nhất ."Tôi nghĩ em nói rất đúng, anh thích em, em nguyện ý cùng tôi kết giao sao?"
Sau khi thu thập xong cà chua, Tiểu Vũ cùng mẹ nói muốn đi đầm Thất Tinh kiếm tảng đá.
Này vốn là hoạt động của hai mẹ con , nhưng lúc ở vườn rau bận rộn làm việc bị bà bà biết được, lập tức buông công việc trong tay la hét cũng muốn tham gia, còn thuận tiện giúp ba của tiểu vũ báo danh, tiểu vũ biết mẹ cùng ba ba cùng đi, hưng phấn đắc ý chạy quanh nhà, nhưng Lương Nhược Du thực khó xử, cùng chồng trước đi bờ biển đạp cát? Ác, cô không dám tưởng tượng.
Mà lúc đó Hạ Lâm cũng rời giường , sau khi biết kế hoạch du lịch, quấn quít lấy Mikan của cô ta đòi đi, điều này làm cho bà bà thực sinh khínhưng lại không tìm được lý do cự tuyệt cô ta, đành phải thỏa hiệp, mà Mỹ Hoa cùng Minh Châu như thế nào sẽ bỏ qua trò hay này, cũng la hét muốn cùng đi , cho nên, một đám người toàn bộ lên xe, chuẩn bị đi đầm Thất Tinh.
Lái xe tuy rằng thực bất đắc dĩ, nhưng ít ra Hạ tiểu thư rời giường , đôi tình nhân này sẽ cùng ở một chỗ (thật chẳng hiểu Du tỷ nghĩ gì ), tốt nhất là có thể cách xa mẹ con cô một chút, trải qua cuộc nói chuyện tối hôm qua, cô hiện tại thực không muốn đối mặt với chồng trước!
Chỗ ngồi trong đoàn xe đương nhiên vẫn là giống nhau, cô gái xinh đẹp Hạ Lâm đương nhiên được bà bà trông coi rất cẩn thận, Minh Châu, Mỹ Hoa cùng Tiểu Vũ thật vui vẻ ngồi ở hàng ghế thứ ba.
"Cô có thể nói cho tôi biết đầm Thất Tinh ở đâu, tôi sẽ lái."
Tại sao hắn lại cố ý như vậy? Hắn chẳng phải đã biết kĩ thuật lái xe của cô rồi sao? Nam nhân này vấn đề như thế nào lại nhiều như vậy a!
Lương Nhược Du lắc lắc hé ra vẻ mặt, lạnh lùng nói: "Anh là người bên ngoài, cùng Hoa Liên hoàn toàn không quen, tôi không nghĩ sẽ chỉ đạo một cái người không rõ phương hướng lái xe, mặt khác, cũng thỉnh tôn trọng người lái bản địa , kỹ thuật lái xe của tôi rất thuần thục, đi đầm Thất Tinh cũng đã đi đến vài trăm lần , anh không cần rất buồn lo vô cớ."
Kỳ Mại Khải đeo kính râm, nên không ai nhìn đến trong mắt của hắn đang lộ vẻ vô cùng bất mãn."Cô là dân bản xứ?"
"Tôi ở đây đã sáu năm, đương nhiên là người Hoa Liên!"
Ly hôn sau, cô đã đem hộ tịch chuyển đến hoa liên ? Xem ra bọn họ không chỉ không liên lạc, cô ngay cả Đài Bắc cũng muốn muốn đoạn tuyệt, có thể hay không muốn cắt đứt với hắn hoàn toàn ?
Hắn cứng ngắc phản bác nói: "Tôi nghĩ hộ tịch của cô vẫn còn tại Đài Bắc?"
Cô hừ lạnh, nhún nhún vai: “ Đúng vậy ở Đài Bắc, thì sao?"
Biết của cuộc sống của cô còn cùng Đài Bắc có điểm liên hệ, hắn nhất thời nhẹ nhàng thở ra... Uy uy uy, hắn đang suy nghĩ gì a? Rất kì quái ..."Kia tốt lắm, ít nhất quay về Đài Bắc trước mắt cô không cần lãng phí thời gian đi hộ chính sự vụ sở làm việc chuyển ra chuyển vào."
Chồng trước giọng điệu xoi mói khiến cho cô dấy lên một phen đại hỏa, cô trợn to mắt, ra vẻ ngạc nhiên nói: "Cái gì? Chuyển về còn muốn chuyển cả hộ khẩu? ! Tôi nghĩ đến hộ chính sự vụ sở chỉ có công việc kết hôn ly hôn và đăng ký thôi!"
"Hóa ra cô vẫn còn nhớ chuyện đó lâu như vậy?" Hặn lạnh lùng giễu cợt nói.
Cô nghiêng đầu thưởng cho hắn một cái ánh mắt khiêu khích."Chẳng lẽ anh đã quên?"
Hắn không lại đáp lời, hắn nghiêm mặt buồn buồn hướng về con đường phía trước, sáu năm trước phát sinh chuyện, hắn làm sao có thể quên? Khi hắn cố gắng muốn cho người con gái mà hắn quý trọng nhất có một cuộc sống đầy đủ nhất, cô không những không muốn, còn lấy cái chết ra uy hiếp hắn , kiên trì muốn rời khỏi, cái loại đau đớn khi bị phản bội này(QQ: Phản bội gì do anh từ gánh lấy chứ ai), hắn nhớ rõ rành mạch, không có khả năng quên!
"BÀ ~~ ba cùng với mẹ đang cãi nhau sao?" Tiểu Vũ vẻ mặt nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi.
"Không có, này không gọi cãi nhau, mà là ‘ câu thông ’." Ha hả, bọn họ như vậy mới có thể phát tiết ý nghĩ trong lòng a, tốt lắm tốt lắm ~~
Hạ Lâm thủy chung cau mày, Mikan rất lạnh tĩnh(lạnh lùng + yên tĩnh), rất lạnh tình( lạnh lùng trong chuyện tình cảm), thậm chí rất lạnh khốc, không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho hắn trợn to mắt, nhăn mi lại, như vậy một cái làm cho người ta đoán không ra tại sao nam nhân này, cư nhiên tức giận? Nhưng lại cùng vợ trước thảo luận đề tài nhàm chán như vậy?
Mikan đối vợ trước rốt cuộc là như thế nào? Hạ Lâm cảm thấy vô cùng bất an...
Mỹ Hoa cùng Minh Châu hai mặt nhìn nhau, hai người đều có cảm nhận giống nhau, Nhược Du giống như đang đùa một con báo đang ngủ say, ở trước mặt nó liều mình trêu đùa, nhăn mặt, thế nào cũng phải bức con báo quay đầu cắn cô một cái mới được. Coi hắn kia hòa bình, không tranh chấp không có gì xảy ra ,chuyện này thật sự rất kỳ quái...
Mà đương sự Lương Nhược Du cái gì cũng chưa nghĩ muốn, cô chính là cảm thấy rất bất mãn, nam nhân này xuất hiện làm rối loạn quỹ đạo cuộc sống của cô, bức cô buông tay tất cả ép mình về Đài Bắc bây giờ lại cùng cô chơi trò mắt to đấu mắt nhỏ . Vì Tiểu Vũ, quay về Đài Bắc đương nhiên OK, nhưng vừa nghĩ tới phải thời gian dài phải cùng hắn ở chung, cô đã cảm thấy vô cùng phiền muộn!
Chiếc xe mang mỗi người đang có một suy nghĩ xấu tiến vào đầm Thất Tinh, Lương Nhược Du đem xe đi đỗ, tắt máy xong , ánh mắt khiêu khích nhìn hắn."Kỹ thuật lái xe như thế nào?"
Hắn không lộ vẻ gì, chỉ nói câu: "Quay về tôi sẽ lái."
Kỳ Mại Khải xuống xe, Lương Nhược Du ngồi ở ghế lái sinh hờn dỗi. Từ hắn lái? Xe là của cô vì cái gì cô phải để hắn lái? ! Vương bát đản...
"Da da da! Kiểm tảng đá, kiểm tảng đá!"
Tiểu Vũ vui vẻ nhảy ra khỏi xe kêu to, bộ dáng khả ái làm cho mẹ nó cũng phải mở miệng cười, sinh cái gì hờn dỗi a, cô là tới bồi Tiểu Vũ, còn Nam nhân kia muốn thế nào thì tùy hắn!
Về phần bà bà của Tiểu Vũ... Bà đã an bày hết thảy mong muốn sẽ có kì tích xảy ra, lão nhân gia chưa nói gì thì cô gái trẻ tuổi kia, mới chút đã xuống xe, Hạ Lâm liền lôi kéo của Mikan của cô đi ngắm biển, giống như sợ bạn trai của cô sẽ bị doạt đi!
Bà của Tiểu Vũ trong bụng nổi giận, căm giận nói: "Ngắm cái gì mà ngắm, cô không biết cái này gọi là family time (thời gian dành cho gia đình)sao? Cô cũng không phải người nhà ta, cũng không biết điều mà tránh xa một chút, thật sự là không hiểu chuyện!"
Bà vốn có kế hoạch để Tiểu Vũ một tay nắm ba ba, một tay nắm tay mẹ, người một nhà vui vẻ ở Thất Tinh Đàm đón gió biển , nhàn nhã đi kiểm tảng đá, nhìn lại bức tranh cảnh gia đình ấm áp này thật đẹp a! Hai đứa là cha mẹ của đứa nhỏ, bà cũng không tín tại như vậy mà không khí lại không ấm áp, cha mẹ đứa nhỏ dù cáu kỉnh thế nào cũng phải cảm động!
Mỹ Hoa cùng Minh Châu luyến tiếc nhìn lão nhân gia sinh khí, ôm lấy tay của bà Tiểu Vũ bắt đầu làm nũng."Bà của Tiểu Vũ người nói chúng con là ngoại nhân ác? Hậu, thật đau lòng ~~ "
Minh Châu đi theo nói: "Đúng vậy, bà của Tiểu Vũ chúng ta không phải ngoại nhân ác, cùng nhau chúng ta là đại liên minh , Vương Kiến* giúp dân cũng có thể là bạn tốt ác!"
* Vương Kiến , tự Quang Đồ (光圖), gọi theo thụy hiệu là (Tiền) Thục Cao Tổ ((前)蜀高祖), là hoàng đế khai quốc của nước Tiền Thục thời Ngũ Đại Thập Quốc. Ban đầu, ông là một sĩ quan dưới quyền các tướng thái giám Dương Phục Quang và Điền Lệnh Tư của triều Đường, sau đó cát cứ khu vực này là Tứ Xuyên và Trùng Khánh, lập quốc sau khi triều Đường sụp đổ.
"Các con mới không phải ngoại nhân! Có thể làm cho nhà của tiểu vũ cười a a sao có thể là ngoại nhân ( người ngoài), các con nhìn Tiểu Vũ một cái na thời điểm nhìn thấy cái cô Hạ Lâm kia khuân mặt đáng yêu cũng không có tươi cười nha?" Bà trên mặt lộ vẻ cưng chìu sủng nịch tươi cười.
Tiểu Vũ vui vẻ cười ha ha, hắn còn nhỏ tuổi đâu hiểu thế nào là bạn trai, bạn gái, hắn chỉ biết là ba ba là ba ba, ma ma là ma ma, Hạ Lâm tỷ tỷ là bằng hữu của ba ba.
"Tiểu Vũ, Mỹ Hoa a di cùng con đi kiểm tảng đá được không?"
"Hảo!"
Lương Nhược Du trên mặt lộ vẻ mỉm cười, nhìn Mỹ Hoa cùng Minh Châu cùng đứa con ở phía trước vui cười kiểm tảng đá, cảm thấy thực vui mừng, bọn họ cùng cô kết làm bằng hữu, trải qua mấy năm nay, tuy rằng bọn họ tính cách khác biệt nhưng không vì vậy mà họ trở nên bất hòa mà kì thật càng ngày càng than hơn (đoạn này chém gió đấy tại nó khó hiểu quá hi hi^^), các cô là những người vui vẻ, cũng là những người mưu trí, rời đi họ, nhất định sẽ rất tịch mịch...
Cô cúi đầu, nhẹ đá tảng đá, gió biển thổi khẽ lay động mái tóc của cô, cô vòng hai tay lại, cảm thấy được có chút lạnh, trước khi ra cửa chỉ lo tới già trẻ hai bọn họ nhắc họ không quên mặc nhiều áo hơn , chính mình lại đã quên phải mặc nhiều, Thất Tinh Đàm vào tháng một, cho dù dòng nước lạnh vừa qua khỏi, nhiệt độ không khí tăng trở lại, nhưng gió biển vẫn không thay đổi thổi vào vẫn khiến lạnh thấu xương.
Bất quá, trừ bỏ chuyện gió lạnh thôi, còn có hình ảnh chói mắt—— ai nha, nguyên lai xem chồng trước nói chuyện yêu đương như vậy thật chướng mắt chuyện a!(Có dấm nha ^^)
Kỳ Mại Khải cùng bạn gái trẻ tuổi ở bờ biển tay nắm tay (dấm ), ân ái bước chậm (dấm), ngẫu nhiên còn có thể vui đùa một chút cái loại trong phim thần tượng mới xuất hiện ghê tởm trò chơi(dấm ), như là ngươi đuổi tôi chạy(dấm ), hất nước tung tóe...( Mỗi câu chữ đều có dấm trong đó , eo chua quá , để Quân mang về nấu vài bát chua ngọt cho mà ăn hí hí)
Kỳ quái, tình nhân trên bờ biển tại sao đều phải chơi cái loại trò chơi như vậy chứ? Nhớ năm đó, cô cùng Kỳ Mại Khải lúc tình yêu vẫn còn cuồng nhiệt, cũng đến nước ngọt chơi trò này , hừ, cô thật muốn lấy microphone hảo hảo phỏng vấn chồng trước, cùng hai người phụ nữ khác nhau đạp cát có cảm giác gì ?
"Hạ Lâm là trợ lý của Mại Khải , mới vừa thi đậu giấy phép luật sư, đi theo bên cạnh Mại Khải học tập kinh nghiệm, cũng giống như hai người trước kia, coi như là học muội ác!"
Cũng là học muội?
Đồng dạng đón gió đạp cát?
Hậu, nam nhân này nói chuyện yêu đương thật chẳng có gì mới mẻ! Luật sư không phải đều thực thông minh sao? Hừ, nói không chừng hắn đạu chỉ vì học thuộc được lục pháp toàn thư, cứng nhắc đắc muốn chết, cho nên kết giao bạn gái tìm học muội, nói chuyện yêu đương đi ra bờ biển, vĩnh viễn đều giống nhau, hô, cô thật muốn hỏi hỏi Hạ tiểu thư, có thể hay không cảm thấy được bị bạn trai vắng vẻ? Có thể hay không cảm thấy được hắn chỉ lo công tác không để ý đến cô? Có thể hay không cảm thấy không đoán được tâm nam nhân này?
"Ưu tú như vậy sao? A, thật sự là rất xứng ! Chẳng hiểu tại sao lại thích xuống tay với học muội như vậy a?" Là trong lòng không thoải mái? Vẫn là chính mình cô độc đến nỗi mất đi lý trí? Mặc kệ là cái gì nguyên nhân, Lương Nhược Du cảm thấy nói vậy không lịch sự nhưng vẫn từ đại não nói hết ra.
Nếu hiện tại có đón người mới đến vũ hội, hắn có phải hay không cũng cùng cô ta khiêu vũ? Sau đó ở trăng tròn cùng cô ta thông báo? Dùng nụ cười nhiệt tình, thẳng thắn thành khẩn nhìn hai mắt cô ta nói cho cô ta biết —— anh thích em?
Lương Nhược Du trừng mắt với nam nhân ở phía xa kia, quả muốn mắt trợn trắng.
Bà bà nghe vậy, nhếch miệng cười to, ai nói chia tay sẽ không quan tâm đến nhau? Bà đang thấy, không phải chỉ có đứa con bà mới để ý, ngay cả con dâu trước cũng thực để ý!
"Ôi, bất kể cô ta ưu tú đến mức nào a? Trong nhà có một luật sư tài giỏilà đủ rồi, ta bây giờ chỉ thích ăn đồ ăn tự trồng của con thôi, nhưng mà có điều,ta chỉ mong có thể mang con trở lại Kỳ gia thôi ngày nào cũng có thể ăn nha, a, chuyện kia thật sự là không thể tốt hơn ! Cho dù có đến một trăm học muội ta cũng có thể hỗ trợ đuổi đi!"
Lương Nhược Du nhìn bà bà, trừng lớn mắt, bà nói gì đó sao? Vẫn là biểu hiện thật sự để ý cái chuyện ly hôn rời khỏi cuộc sống của cô cùng với chồng trước? Bằng không bà bà như thế nào lại dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn mình? !
Cô vội vàng chuyển ánh mắt quét đến đường phố: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, ý của con là nói, ba của Tiểu Vũ thật không có gì mới mẻ , tìm bạn gái đều là học muội, con không có ý tứ khác, hoàn toàn không có ý tứ khác..." Này cách nói này ngay cả mình nghe tới đều cảm thấy được không có sức thuyết phục.
Để ý sao?
Sách, nàng để ý đến cuộc sống của nam nhân kia làm cái gì ! Đúng là nhàn rỗi không có việc gì lại để ý đến chuyện ngu ngốc này!
Bà bà không nhịn được khóe miệng giương nụ cười, có cùng nhau hay không? Đáp án đã muốn thực rõ ràng , a, vậy đừng bức quá đi, dù sao quay về Đài Bắc lại có cơ hội!"Con dâu trước, đừng khẩn trương như thế, lão nhân gia ăn nói không được, lại tùy tiện giảng lâu như vậy ~~ "
Bà bà giống con chuột nhỏ thích chọc phá đại miêu ( con mèo ), tùy tiện nói một câu cũng có thể làm cho cô dọa ra một thân mồ hôi lạnh...
"Mẹ, cơm trưa muốn ăn cái gì? Cà chua sao? Chúng ta buổi sáng thu thập mấy trái cà chua trông rất ngon." Lương Nhược Du lảng nhanh nói sang chuyện khác.
"Tốt, luộc cà chua , sẽ đem cả mấy con tôm ta mang đến ra luộc nữa, tủ lạnh kia một đống hải sản có thể kêu Mỹ Hoa cùng Minh Châu mang đi, dù sao con ngày mai sẽ theo chúng ta quay về Đài Bắc ." Trong giọng nói dấu không được vui vẻ.
Vừa nghĩ tới phải rời khỏi Hoa Liên, Lương Nhược Du đích vẻ mặt nổi lên niềm ưu thương.
Rời đi Hoa Liên trước mắt vẫn còn một đống việc mà cô vẫn chưa xử lí được, cô trước mắt vẫn thực hiện việc mình đã hưa với Kỳ Mại Khải, theo chân bọn họ cùng nhau quay về Đài Bắc, Tiểu Vũ là vẫn là quan trọng nhất, về phần chuyện công tác, trước mắt phải nhanh chóng bàn giao cho người khác đã, những thứ khác chờ sau khi quay về Hoa Liên thì xử lý.
Sáu năm không quay về Kỳ gia , cho dù quay về Đài Bắc, trừ bỏ công tác, cũng chỉ là cùng anh chị em ha ha ăn cơm, cha mẹ mất sớm, anh chị cũng có cảm tình, anh chị có khi cũng tới hoa liên nghỉ phép, nói thực ra, cô thực vừa lòng cuộc sống bây giờ...
Bà bà không phải không biết nội tâm của con dâu đang dày vò, cô đầu tư vào kinh doanh lại làm tốt như vậy , hiện tại lại phải bỏ lại hết thảy để trở lại Đài Bắc, Nhược Du đương nhiên sẽ khó có thể buông tay.
"Buổi tối mẹ giúp consửa sang lại hành lý?" Bà bà đề nghị.
Lương Nhược Du khẽ cười, nỗi buồn ly biệt che dấu không được."Không cần, chỉ có hai, ba kiện quần áo, y phục của con nguyên bản sẽ không nhiều."
Nói đến đây cái, bà bà nhịn không được oán hận nói: "Cái gì không nhiều lắm, ta xem là căn bản không tới nửa tá kiện quần áo đã phải đóng gói rồi phải hay không? Mặc đến mặc đi không phải quần bò chính là quần thường, không phải áo sơ mi chính là T sơ mi, nữ nhân có phải hay không không hiểu gu ăn mặc của chính mình, váy rộng hay chật dù sao cũng phải mặc vho ta , cách ăn mặc hiện tại của con thật giống như một đại nam hài , thật sự là..."
Lương nhược Du cười to, bà bà luôn oán giận chuyện ấy, dù sao ngay cả bộ đồ lao động bà bà cũng muốn phải là bộ thật đẹp, so với bộ đồ giản dị của cô hoàn toàn bất đồng."Con cả ngày ở bên ngoài làm việc, phải làm công trình, còn muốn đi hoa điền tìm hoa tốt, không thích hợp mặc những bộ váy như vậy! Ác, đúng rồi, Lý Trường Bá cứ ít hôm lại hỏi con, bà bà xinh đẹp khi nào về tới Hoa Liên !" Cô lại nhan lảng sang chuyện khác.
"Ai nha, thật là, lão già đó tìm ta làm cái gì..." Bà bà muốn cười cũng không dám cười, vẻ mặt ngượng ngùng.
"Pha trà lâu!" Lương Nhược Du cười ái muội."Hai người không phải là trà hữu sao?"
*Trà hữu :Bạn thưởng trà
"Nào có, mẹ cùng ai mà chả nói đến a..."
Ba của Kỳ Mại Khải quốc trung (Ặc , ai biết chỉ với)đã qua đời, a, mùa xuân của bà bà có phải hay không sẽ ở Hoa Liên kết quả?
"Chúng ta quay về Đài Bắc, Lý Trường Bá nhất định sẽ cảm thấy mất mát..." Lương Nhược Du thở dài.
Đúng vậy a..." Bà bà dấu không được cảm giác cô đơn.
"Không quan hệ, trong vòng vài ngày nhất định sẽ quay lại Hoa Liên, mẹ người lại theo con quay trở về đi, như vậy lại có thể tìm Lý Trường Bá uống trà !" (AAAAA!!!!!Bà chị Nhược Du có âm mưu nha)
"Được!"
Bà bà vui vẻ đáp, tươi cười sáng lạn giống cô gái thanh xuân...
Quả nhiên, tình yêu là trên đời này là có ma lực nhất, nó có thể biến nữ nhân thành trẻ lại, thật mỹ lệ, thật có sức sống, bởi vì tình yêu, nhân sinh rực rỡ phấn khích!
Mà tình yêu của cô...
Cô nhìn về phía người chồng trước không còn duyên phận kia, hắn là mối tình đầu của cô, mà hiện tại, đôi tay kia lại đang cầm tay của một cô gái khác ——
"Tử sinh khế khoát, dữ tử tương duyệt, chấp tử chi tử , dữ tử giai lão."(Quên mất câu này rồi thôi để nguyên văn . Có bạn nào không đồng ý …..thì ……sau này tính tiếp -.-.)
Đây là khi hai người kết hôn, hắn đã cùng nàng thề (lãng mạn ghê , sau này mình cũng muốn), Lương Nhược Du nhìn xuống bàn tay mình đã từng được đôi tay kia nắm chặt, giờ lại trống trơn, ông trời, cô thậm chí đã quên hơi ấm khi mười ngón tay hai người đan vào nhau ...
Hô, phiền phiền , xem ra việc cấp bách, chính là chính mình phải rất rõ ràng hiểu được, người nam nhân này đã hoàn toàn không còn ý nghĩa gì đối với nàng nữa, hắn là ba của Tiểu Vũ, như thế mà thôi.(Dối lòng quá)
Đồng thời, cô phải chấp nhận sự thực này, hắn hiện tại đã có bạn gái, cô quay về Đài Bắc, có khi lại ở cùng hắn và Hạ tiểu thư, cô hiểu được nhất định phải nhớ kỹ, nàng là người ngoài, bọn họ mới là tình lữ, cứ như vậy.
"Tiểu Du!"
Nghe vậy, Lương Nhược Du quay đầu lại, nhìn đến nam nhân phía sau, trên mặt tươi cười."Hắc, Sơn ca, anh đã về rồi! Làm sao biết em ở thất tinh đàm?"
"Anh vừa mới đi tìm em, hàng xóm nói cho anh biết đấy."
"Bá mẫu người quay lại rồi! Đầu gối có tốt lên chút nào không ạ?"
"Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi tốt lắm." Bà bà chỉ lạnh lung trả lời.
Lâm Dân Sơn, xem như đồng ngành, hắn làm nghề này so với Nhược Du có quy mô hơn, nhiều người biết tới hơn, người này cũng được coi như là nhân tài kiệt xuất, có khi có quá nhiều công trình thì cũng nhờ Nhược Du tới hỗ trợ, thuận đường giúp cô có them danh tiếng, bọn họ trong lúc kề vai chiến đấu cũng coi như là có tình cảm!
"Anh lúc nào trở về vậy?" Lương Nhược Du vui vẻ cười nói, Sơn ca cùng Kinh Mậu tham gia cùng phóng đoàn (Đoàn đi điều tra , tìm hiểu) đi Hà Lan khảo sát hai mươi mốt ngày, khiến cô vô cùng hâm mộ đó!
"Đêm qua, anh vừa mới về Hoa Liên liền đi tìm em ngay, nhưng thời gian chậm, cho nên hiện tại mới xuất hiện, anh rời đi hơn nửa tháng, em có nhớ anh không(woa, thật thẳng thắn)?" Lâm Dân Sơn nháy mắt trêu đùa.
Lương Nhược Du cười ha ha."Có, đang đến vụ cà chua, anh giúp em khiêng về nhà em đi, nhà nhà anh chỉ có một mình ăn không hết đâu."
Lâm Dân Sơn sau khi nghe được nhíu mày. Đúng vậy em nhớ anh? Cũng là chỉ có em nhớ cà chua của anh?"
Lương Nhược Du vỗ vỗ đôi tay bạn tốt."Anh cứ nói đi? Đương nhiên chỉ có nhớ cà chua của anh rồi."
"Em khiến anh bị tổn thương rồi đấy ." Lâm Dân Sơn ra vẻ bị thương.
Lương Nhược Du cười nói: "Em mới không có đâu! Đúng rồi, lần này đi Hà Lan khảo sát như thế nào?"
Lâm Dân Sơn lộ ra nụ cười tỏa nắng, nhiều năm ở hoa điền công tác làn da bị đen đi, ở thái dương lộ ra tỏa sáng."rất tốt , lần sau có cơ hội anh nhất định phải mang em đi Hà Lan nhìn một cái, bọn họ mang hao cỏ bán đấu giá thị trường thật sự rất phấn khích !"
"Sớm có nghe thấy a, nhưng vẫn không có cơ hội đi xem." Cô mím môi, vẻ mặt tiếc hận.
"A, cuối năm có chuyến đi nữa, em liền đi theo đi, vé máy bay không cần mua, khách sạn không cần đặt, anh xem ngay cả ngoại tệ cũng không cần thay đổi, chỉ cần mang hành đi theo anh là được rồi, tất cả anh sẽ giúp em an bài!"
"Trời ạ, tốt như vậy sao, em nhất định sẽ lên kế hoạch cẩn thận."
"Kế hoạch phải cẩn thận một chút a! Ở nơi này , Lâm mỗ tôi chỉ đối với em mới hào phóng như vậy thôi!"
"Biết, đã biết rồi ~~" Lương Nhược Du cười khua khua tay.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, chỉ có bà bà một chút cũng không vui hậm hực đứng dậy.
Bà bà đối với ai đều tốt, đồng nghiệp của con dâu, nông dân chuyên trồng hoa, bá buôn bán lẻ hoa hoặc cả công nhân công trình , bà cùng ai cũng đều tán gẫu vui vẻ, mọi người đều biết "Sân nghề làm vườn phòng làm việc" Lương tiểu thư có một bà bà siêu hay nói, siêu dễ thân, nhưng bà chính là cùng cái vị Lâm tiên sinh kia chán ghét mọi bề, bởi vì hắn mặc kệ là sự nghiệp hoặc cái gì gì đều rất vĩ đại , theo đuổi con dâu cũng biểu lộ vô cùng rõ ràng, hắn đem Tiểu Vũ trở thành tiểu hài tử của chính mình, Tiểu Vũ thích hắn, co dâu bà cũng không ghét hắn...
"Tiểu Vũ đâu? Nhìn thấy mẹ chồng em, Tiểu Vũ nhất định có trở về đi?"
"Đó là đương nhiên, Tiểu Vũ ở phía trước."
Vừa mới nói xong, còn đang kiểm tảng đá Tiểu Vũ liền phát hiện bên cạnh mẹ chính là A Sơn thúc thúc, hắn đứng lên, vừa chạy vừa kêu: "A Sơn thúc thúc!"
Lâm Dân Sơn mở rộng hai tay để Tiểu Vũ chạy đến ôm cổ mình, đưa hắn bế lên cao, tại chỗ quay tới bốn vòng lớn vòng."Tiểu Lão Hổ! Đã lâu không gặp rồi! Có hay không nhớ A Sơn thúc thúc?"
"Oa!" Tiểu Vũ rộng mở hai tay, cảm thấy được chính mình giống như một tiểu phi cơ!"Có, tiểu Lão Hổ nhớ... a sơn thúc thúc!"
"Đó là nhớ A Sơn thúc thúc nhiều một chút, chứ không phải là nhớ cà chua của thúc nha?" Lâm Dân Sơn đối với mẹ Tiểu Vũ nháy mắt trêu tức.
Tiểu Vũ nghe không hiểu thúc thúc đang nói đùa, chỉ có thể nói ra ý nghĩ của chính mình."Cháu sẽ không nhớ cà chua của thúc đâu, cháy chỉ thích cà chua của mẹ cháu thôi, nhưng là Tiểu Vũ thật nhớ A Sơn thúc thúc !"
"Oa, Tiểu Lão Hổ thật sự quá thông minh! Mẹ cháu nếu có thể suy nghĩ được như cháu thì thật quá tốt !"
Tiểu Vũ cười to, Lâm Dân Sơn cũng cười to, ngay cả con dâu cũng ở một bên cười, làm bà bà chỉ có thể liều mình lắc đầu, một chút đều cười không nổi, đây là trò chơi nguy hiểm a...(Chả hiểu sao ai cũng cười mà mình cũng như bà bà vậy cười không nổi.)
May mắn không phải chỉ có bà bà là cười không nổi, Kỳ Mại Khai nghe thất tiếng cười to của con sau quay đầu lại, nhưng lại nhìn đến một cái hình ảnh làm hắn khiếp sợ không thôi!
Hạ Lâm thấy thế, rất vui vẻ nói: "Vị tiên sinh kia là bạn trai của mẹ Tiểu Vũ sao?"
"Em nghĩ thế sao?" Kỳ Mại Khải lông mày nhíu lại giống như ngọn núi nhỏ.
Hạ Lâm cười a a, ôm lấy cánh tay của bạn trai, dịu dàng nói: "Anh không thấy hình ảnh kia rất hòa hợp sao? Huống hồ anh có em(nằm mơ bắt con tưởng bở) , Lương tiểu thư kết giao bạn trai cũng thực bình thường a!"
Đúng vậy, ly hôn sáu năm , cô kết giao bạn trai bạn trai là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng hắn kia quỷ dị cảm giác có chuyện khó chịu?
Mát hắn hướng lên chỗ họ, chính mình tự giải thích chuyện này không lien quan đến cô, trọng điểm ở Tiểu Vũ, hắn không thích nam nhân khác ôm con của hắn, lại làm cho đứa con ha hả cười, ân, chuyện này tuyệt đối không thích hợp.
Kỳ Mại Khải mặt không chút thay đổi, mang theo Hạ Lâm đi tới chỗ đứa con.
Lâm Dân Sơn thấy thế, đặt Tiểu Vũ xuống đất, hàn ý như trước một tháng hắn chỉ mặc ngắn tay T sơ mi, cánh tay cơ thể sôi sục, khóe miệng tự tin tươi cười.
Mỹ Hoa gặp hai người đứng chung một chỗ, nhịn không được phát ra tán thưởng, chồng trước của Nhược Du cùng Lâm Dân Sơn hai người thân cao xấp xỉ, tuổi xấp xỉ, so với nhau đều suất, nhưng là bất đồng loại hình, chồng trước của Nhược Du ngày nào cũng tập thể hình cho nên than hình rắn chắc hơn , bất quá Lâm Dân Sơn cơ thể cường tráng giống như một kiện tướng thể thao vậy, hắn da tay ngăm đen đem cả người sấn đắc càng ánh mặt trời sáng sủ(???)a, bất đồng với Kỳ Mại Khải âm trầm lạnh lùng.
Lâm Dân Sơn liếc mắt một cái liền nhận ra trước mắt vị đại soái ca này chính là ba ba của Tiểu Vũ, tuy rằng chưa từng đã gặp mặt, nhưng Tiểu Vũ chính là bộ dạng thu nhỏ của hắn, quan hệ của hai người liếc mắt một cái liền nhìn ra được.
Hắn một tay ôm Tiểu Vũ một tay vươn ra."Kỳ luật sư, hoan nghênh đến Hoa Liên."
Kỳ Mại Khải nhìn nam nhân tự tin trước mắt, khí thế của hai người sàn sàn như nhau trong lúc đó, không ai nhường ai, người nam nhân này ôm con của hắn, đứng bên cạnh vợ trước của hắn(Chua quá ), như là họ mới là người một nhà? Hắn là cha đẻ của Tiểu Vũ, bây giờ chỉ thành một người qua đường thôi sao? Loại cảm giác này hắn cũng không để lộ , ở toà án dù gặp được bất cứ chuyện gì sắc mặt hắn cũng không hề thay đổi, duy độc hiện tại, hắn phát hiện mình có bao nhiêu bình tĩnh , bao nhiêu tự hào kiêu ngạo nhưng lại bắt đầu sụp đổ !
"Cám ơn." Hắn lễ phép cầm tay hắn.
Hai người buông tay, Lâm Dân Sơn sử dụng chiêu bài tươi cười."Tôi nên tự giới thiệu, tôi họ Lâm, gọi ta A Sơn là được rồi." Hắn thân mật nắm lấy bả vai của Tiểu Du.(Chiêu khích tướng mới đúng)
Bà bà thấy thế, cả người mau phát hỏa ! A Sơn đây là cái gì hành động? Không được, không được a!
Lương Nhược Du thực không được tự nhiên, trên mặt hắn tuy rằng còn lộ vẻ cười, nhưng trong lòng thập phần không yên, cảm thấy được không khí có phần quỷ dị...
Mỹ Hoa cùng Minh Châu ngây người đứng ở một bên, không biết như thế nào cho phải, toàn trường vui vẻ nhất chỉ có Hạ Lâm, suy nghĩ của cô rất đơn giản, vì bảo vệ tình yêu của chính mình, vợ trước của bạn trai có người yêu là tốt nhất, như vậy Mikan trong lòng có ý kiến gì không cũng không trọng yếu !
Cô đi tới phía trước, vui vẻ tự giới thiệu."Lâm tiên sinh xin chào, anh nhất định là bạn trai của Nhược Du tỷ tỷ, tôi là Hạ Lâm, là bạn gái của Mikan."
Lâm Dân Sơn không có phủ nhận, nếu Tiểu Du nguyện ý để hắn theo đuổi, cô đương nhiên là bạn gái của hắn.
Lương Nhược Du lắc lắc đầu, phải cô phủ nhận sao? Trước mặt chồng trước và bạn gái hắn? Ác, không không không, cô có long tự trọng mãnh liệt, mà nhìn mặt chồng trước hắn hình như có điểm hiểu lầm.
Cho nên sự tình lại đơn giản bất quá , bọn họ hiện tại đều có đối tượng mới , chuyện của tiểu hài tử nhất định phải giải quyết tốt đẹp,lý do hai người căn bản không có gì cùng xuất hiện, thế giới thái bình, vạn tuế vạn tuế...
"Tôi không nghĩ anh chính là bạn trai của vợ trước của tôi."
Coi như Hạ Lâm thả một trăm vạn trái tim, Lương Nhược Du vui mừng nhìn mặt cô hình như hiểu sai ý tứ của hắn khi, nam nhân này làm cho cô sáu năm trước biến thành ngu ngốc giờ lại nói những lời này.
Bây giờ là như thế nào...
Tác giả :
Ngũ Vi