Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi
Chương 144
Chương 144: Cầu hôn cô
“Bên này có phòng đấu giá riêng, chúng ta có thể xem thử.”
Trương Đức Phú nói nhỏ bên tai Vũ Linh Đan.
“Tôi thì sao cũng được.”
Vũ Linh Đan lịch sự mỉm cười.
“Vậy em cũng phải nhìn kỹ đấy.”
Trương Đức Phú nhắc nhở, khóe môi hiện lên nụ cười ẩn ý, giống như thể đang nhắc nhở điều gì.
Trong lòng Vũ Linh Đan cũng thấy hơi là lạ, khi nhìn về phía Trương Đức Phú, cô thấy người kia đã nghiêm túc nhìn chăm chú xuống sân khấu dưới lầu cho nên không hỏi thêm nhiều nữa.
Mấy trang sức được đưa ra triển lãm lúc đầu thì thái độ của Trương Đức Phú vẫn khá là bình thường, đến lúc cao trào, nhân viên đẩy một chiếc khung lớn ra ngoài, lấy một chiếc nhẫn kim cương ở bên trong.
Hai chân Trương Đức Phú dường như rời khỏi ghế sô pha, hai tay chống người, vô thức đứng dậy, vẻ mặt chăm chú còn có thêm vài phần kích động.
“Linh Đan, em có thích không?”
Trương Đức Phú nhìn chằm chằm chiếc nhẫn không chớp mắt, không nhịn được hỏi.
Vũ Linh Đan gật đầu, nhưng cũng không hào hứng được bao nhiêu.
Nghe nhân viên giới thiệu, đây là chiếc nhẫn ngọc thạch do một nhà thiết kế gốc Hoa lấy ý tưởng từ tình yêu, đá được chọn từ khu mỏ quặng nổi tiếng nhất Sri Lanka, và người cắt đá cũng là nghệ nhân nổi danh lừng lẫy trên thế giới.
Hơn nữa, nhà thiết kế lại tài tình lấy đôi mắt cá heo như vẽ rồng thêm mắt, khiến cho tác phẩm hôm nay xứng tầm là tác phẩm nổi bật nhất.
“Tôi ra giá một trăm bảy mươi lăm tỷ.”
Sau khi nhân viên vừa mới báo mức giá khởi điểm là ba mươi lăm tỷ xong, Trương Đức Phú vội vàng lên giá.
Vũ Linh Đan kinh ngạc đến mức không ngậm mồm lại được.
Mà dưới sân khấu, có không ít người nhìn sang phòng khách phía bên này, bình thường mức nâng giá khoảng tầm ba tỷ rưỡi, Trương Đức Phú vừa ra tay đã là một trăm bảy mươi lăm tỷ, đúng là một số tiền làm chấn động không ít người.
“Khách ở phòng số tám đã ra giá một trăm bảy mươi lăm tỷ, có ai ra giá cao hơn không?”
Nhân viên trên sân khấu hỏi.
Có người xì xào bàn tán, cũng có người do dự không quyết định, sau khi nhân viên chuẩn bị gõ búa lần thứ ba, từ một chỗ tối, bỗng có một giọng nói vang lên: “Tôi ra giá một trăm bảy tám tỷ rưỡi.”
“Hai trăm mười tỷ!”
Trương Đức Phú không chút do dự.
“Hai trăm mười ba tỷ rưỡi.”
Tiếp theo đó, giọng nói lạnh lùng như thể chả có gì vang lên.
“Hai trăm bốn mươi lăm tỷ.”
Trương Đức Phú tiếp tục lên giá, đôi mày hơi nhíu lại, cậu ta không nhịn được nhìn về phía chỗ tối kia, nhưng đáng tiếc là không thể thấy gì.
“Hai trăm bốn mươi tám tỷ rưỡi.”
Ở nơi chỗ tối lại vang lên giọng nói lần tiếp theo.
Mà lần hai, không ít khách mời từ bỏ đấu giá cũng không ngồi yên được, chiếc nhẫn vốn khởi điểm với giá ba mươi lăm tỷ, lên đến một trăm mười bảy tỷ rưỡi đã là quá lắm rồi, giờ còn bị nâng giá đến hai trăm bốn mươi tám tỷ rưỡi.
Hơn nữa có vẻ cuộc chiến này chưa đến hồi kết thúc.
Trong phòng khách, Trương Đức Phú hít một hơi lạnh.
Có ngu đến mấy cũng sẽ nhận ra, rõ ràng đối phương muốn nhắm vào Trương Đức Phú, mỗi lần chỉ tăng lên đúng ba tỷ rưỡi theo quy định, nhưng vẫn theo đến cùng.
Giờ tất cả mọi người đều biết có người cạnh tranh chiếc nhẫn với Trương Đức Phú, nếu giờ mà từ bỏ thì đừng nói đến chuyện mất mặt trước mặt Vũ Linh Đan, mà với những khán giả dưới kia cũng sẽ bị chê bai.
Nhất thời Trương Đức Phú rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cậu ta bắt đầu trầm mặc.
Dường như nhân viên vẫn đang chờ Trương Đức Phú tiếp tục đấu giá, dưới chỗ tối bên kia vang lên giọng nói: “Qua mười giây rồi, có phải nên gõ rồi không?”
“Hai trăm bốn mươi tám tỷ rưỡi lần một!”
“Hai trăm bốn mươi tám tỷ rưỡi lần hai!”
“Hai trăm bốn mươi tám tỷ rưỡi…”
“Ba trăm năm mươi tỷ!”
Trương Đức Phú quát to một tiếng, phá vỡ tiếng xì xào bàn tán của mọi người, tất cả bỗng trở nên im bặt.
“Anh đây đã ra giá ba trăm năm mươi tỷ, không biết người số ba có nâng giá tiền cao hơn nữa không, ba trăm năm mươi tỷ lần một, ba trăm năm mươi tỷ lần hai, ba trăm năm mươi tỷ lần ba! Thành!”
Giọng nói của nhân viên kích động rõ ràng, vốn hàng triển lãm có giá ba mươi lăm tỷ lại bán ra được với giá ba trăm năm mươi tỷ, gấp mười như thế thì sao mà không vui.
Mãi đến khi ba tiếng búa gõ vang, người ở phòng khách số ba không lên tiếng nữa, rất nhanh sau đó, đèn trong phòng đó tắt đi, dường như người cũng đi mất dạng.
Cuối cùng trái tim thấp thỏm của Trương Đức Phú cũng dần bình tĩnh lại, cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi phục hồi lại tinh thần, cậu mới phát hiện ra lòng bàn tay đã ướt át từ lâu.
Ba trăm năm mươi tỉ này là giới hạn cuối cùng của cậu.
Nếu như người bí ẩn kia lên giá thêm chút nữa thì có lẽ cậu sẽ bỏ lỡ “Trái Tim Đại Dương này”.
“Chúc mừng cậu.”
Phía sau lưng, ánh mắt Vũ Linh Đan hơi phức tạp, mặc dù cô không tham dự vào trận tranh đua khốc liệt vừa rồi, nhưng cô cũng nhìn thấy rõ vẻ mặt của Trương Đức Phú.
Mặc dù không rõ vì sao Trương Đức Phú lại muốn bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một chiếc nhẫn, nhưng cuối cùng cậu ta cũng lấy được, cho nên Vũ Linh Đan vẫn nên chúc mừng một câu.
Trương Đức Phú quay đầu lại nở nụ cười với cô.
Lúc này Vũ Linh Đan mới phát hiện ra, lúc kết thúc đấu giá, sắc mặt Trương Đức Phú hơi tái.
“Cậu không sao chứ?”
Vũ Linh Đan lo lắng.
“Không có chuyện gì đâu.”
Trương Đức Phú lắc đầu, cậu ta liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Chắc đồ sắp được đưa tới rồi, lát nữa em xem giúp tôi nhé.”
Vũ Linh Đan cũng không nghi ngờ gì mà gật đầu luôn.
Nửa tiếng sau, buổi đấu giá trang sức đã kết thúc, Trái Tim Đại Dương được đưa tới.
Trương Đức Phú không kịp chờ đợi mà vội vàng đi sang, dưới sự chỉ đạo của nhân viên, cậu đeo bao tay lên, thấp thỏm cầm lấy chiếc nhẫn được tạo thành từ một viên ngọc thạch và hai mươi ba viên đá nhỏ.
Dưới ánh đèn lưu ly, ngọc thạch phát ra ánh sáng chói lòa, đến Vũ Linh Đan ngày thường không thích châu báu lắm cũng vô thức nhìn theo chăm chú, trong lòng thầm thở than.
“Cũng không biết nhà thiết kế nào mới có thể tạo nên hình dạng cá heo tinh tế như vậy, nhìn từ xa trông như thật ấy, giống như một sinh vật sống động.”
Vũ Linh Đan không nhịn được thở dài.
“Đúng đấy, đúng là gần như hoàn mỹ, Linh Đan, em nói không sai, nó đẹp tuyệt vời.”
Trương Đức Phú nhìn chằm chằm không chớp mắt, lưu luyến với từng chi tiết nhỏ nhất của Trái Tim Đại Dương, cậu ta biết, nhất định Vũ Linh Đan sẽ thích nó mà.
“Linh Đan, đưa tay đây.”
Trương Đức Phú bỗng nói.
“Sao vậy?”
Vũ Linh Đan mờ mịt nhưng vẫn đưa tay ra, ngay giây phút đó, Trương Đức Phú bỗng quỳ xuống đất, vẻ mặt chân thành nói: “Linh Đan, gả cho tôi nhé!”
Vừa nói, cậu ta vừa lồng chiếc nhẫn vào ngón giữa trên tay Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan sợ đến mức run lên, ngón tay vô thức tránh đi, nhẫn rơi xuống đất vang lên tiếng lanh lảnh.
“Xin lỗi!”
Lần này thì Vũ Linh Đan hoảng thật rồi.
Nhưng đó là chiếc nhẫn ba trăm năm mươi tỷ đó, nếu vỡ thật thì cô không đền nổi.
Nhà thiết kế vẫn đợi ở bên ngoài vội vàng bước vào trong, trong lòng Phan Bảo Thái ước tính lên được một trăm bảy mươi lăm tỷ là đã tốt lắm rồi, bây giờ lại cao gấp ba lần, anh ta cũng rất muốn gặp gỡ người tri âm đó cho nên mới đợi ở bên ngoài.
Ngay lập tức, nhân viên vội vàng nhặt nhẫn lên, nhìn quanh một lượt thấy không có vấn đề.
Nhưng để đảm bảo ngọc thạch không bị ảnh hưởng gì, họ cần phải mang về cho các nhân viên chuyên nghiệp kiểm định lại.
Trong mắt Phan Bảo Thái toát lên vẻ đau lòng.
Dù đã đấu giá xong nhưng đây là tác phẩm anh ta cảm thấy hài lòng nhất trong mấy năm gần đây, giống như đứa bé của mình bị thương, mỗi tế bào trong người Phan Bảo Thái đều đau đớn.
Ánh mắt anh ta nhìn sang người khởi xướng.
Đến khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.