Ly Hôn Đi Điện Hạ
Chương 67: Tình cảm phức tạp
“Vận Nhi, mắt em làm sao vậy?” Lam Hạo đánh giá sắc mặt tiều tụy, đôi mắt có chút sưng đỏ của Vận Nhi, quan tâm hỏi.
Ngày hôm qua, sau khi cô rời đi trong lòng anh vẫn luôn lo lắng, cho nên giữa trưa mới hẹn cô ra gặp mặt.
“A? Không có gì, đêm qua không ngủ tốt thôi!” Vận Nhi cố gắng cười cười, vươn tay xoa xoa đôi mắt, muốn che dấu cái gì đó. Tối hôm qua, khóc mệt rồi lăn ra ngủ, buổi sáng thức dậy mới phát hiện mắt đã sưng húp lên, nhưng mà hiện tại đã bớt sưng rồi.
“Em, ngày hôm qua lên xe của Âu Thừa Duẫn sao? Em quen biết với anh ta sao?” Lam Hạo cẩn thận mở miệng hỏi. Anh đương nhiên sẽ không ngốc đến mức vạch trần lời nói dối của cô, nhưng anh thật sự để ý cô, cho nên cũng có hơi nóng vôi muốn biết.
“Cái kia…” Đôi mắt to của Vận Nhi xoay chuyển, nhìn vào trong đôi con ngươi thâm tình chân thành của Lam Hạo, lại nhịn không được thấy hốc mắt cay cay, trấn định nói : “Âu Thừa Duẫn là anh rể em, cho nên…”
“Anh rể em ?” Tay Lam Hạo nâng cằm, dường như nhớ tới cái gì, tia âm u vừa lóe trong mắt cũng lập tức bị sự áy náy thay thế, sau đó ảo não nói : “Đúng rồi, anh tại sao lại quên mất chuyện Âu Thừa Duẫn và Tô Ân Huệ có hôn ước chứ!”
“Ừ!” Vận Nhi nhất thời không tìm được câu trả lời, gật đầu lấy lệ.
Anh rể, thân phận của anh hình như lại phức tạp thêm một chút nữa rồi, hơn nữa lại là loại quan hệ cô luôn xem nhẹ !
Âu Thừa Duẫn, chị thích anh ấy sao? Vận Nhi không biết, nhưng Âu Thừa Duẫn đối với chị, dường như là có tình!
Trong lòng, có thứ tình cảm khác thường nào đó đang chảy xuôi…
“Đúng rồi, sắp tới khai giảng, sinh viên chúng ta sẽ phải đến trường trước vài ngày cho chương trình chào mừng sinh viên mới, em chuẩn bị trước đi, đến lúc đó anh sẽ báo cho em!” Lam Hạo không nhận thấy được chút u sầu trong mắt Vận Nhi, đẩy kính nói.
“À, được!” Vận Nhi gật đầu đáp lời, trong lòng cũng hy vọng được trở về trường học sớm một chút, ít nhất nơi đó có bạn để cô có thể tâm sự, có thể theo đuổi sở thích vũ đạo của mình, không có áp lực của Tô Viễn Hàng và phải ở nhà họ Âu, đó là tự do mà cô hướng tới.
Sau khi Vận Nhi nói rõ tình huống với Tô Viễn Hàng, ông cũng không nói gì nhièu, gật đầu đồng ý cho cô tiếp tục đến trường.
Nhưng Vận Nhi vẫn không thể liên lạc được với Phạm Tu Vũ, không biết anh có xảy ra chuyện gì không.
Ngay cả Tô Ân Huệ cũng không tìm thấy người, Vận Nhi không khỏi lo lắng cho anh.
Dựa theo địa chỉ Tô Ân Huệ nói cho cô, Vận Nhi gạt tài xế của Tô Viễn Hàng gọi xe đến biệt thự Cảnh Giang. Tô Ân Huệ càng gầy yếu hơn so với trước kia, làm cho Vận Nhi có chút đau lòng.
“Chị, hiện tại cha đã không còn trách chị nữa rồi, chị và chạ chậm rãi nói chuyện, trở về đi!” Đã vài lần Vận Nhi mở lời nói chuyện với Tô Viễn Hàng, vẫn chưa nhận được câu trả lời của ông, cô cũng sốt ruột.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, cha làm sao mà tha thứ chị, không cần lo lắng cho chị, chị tốt lắm!” Tô Ân Huệ đối với chuyện Vận Nhi gả thay cũng không cảm kích. Phạm Tu Vũ không cho Vận Nhi nói với cô tình hình thực tế, Vận Nhi cũng không nhắc tới chuyện này, cô cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho nó.
“Vậy còn anh Tu Vũ? Anh ấy bề bộn nhiều việc sao?” Thắc mắc của Vận Nhi cũng là thắc mắc của Tô Ân Huệ, trong mơ hồ, dường như cô cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, nghĩ đến những ngày gần đây Phạm Tu Vũ có chút không thích hợp, hình như là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà cô cái gì cũng không biết !
Chẳng lẽ Âu Thừa Duẫn đã làm gì với anh ấy sao ? Anh ta vẫn chưa tìm đến cô, cũng làm cho cô thấy thất vọng.
“Có thể là công ty anh ấy có việc bận, không cần lo lắng, Tu Vũ sẽ xử lý tốt!” Nghĩ đến Phạm Tu Vũ từng đối tốt với cô, Tô Ân Huệ rất cảm kích, nếu bởi vì cô mà liên lụy đến anh, cô sẽ không tha thứ cho chính mình.
Tô Ân Huệ do dự, bất an cùng với khẩn trương, sầu lo, Vận Nhi đều thấy được, nhưng mà cô không biết ẩn trong đó lại là một câu chuyện tình cảm khác, có liên quan đến Âu Thừa Duẫn
Ngày hôm qua, sau khi cô rời đi trong lòng anh vẫn luôn lo lắng, cho nên giữa trưa mới hẹn cô ra gặp mặt.
“A? Không có gì, đêm qua không ngủ tốt thôi!” Vận Nhi cố gắng cười cười, vươn tay xoa xoa đôi mắt, muốn che dấu cái gì đó. Tối hôm qua, khóc mệt rồi lăn ra ngủ, buổi sáng thức dậy mới phát hiện mắt đã sưng húp lên, nhưng mà hiện tại đã bớt sưng rồi.
“Em, ngày hôm qua lên xe của Âu Thừa Duẫn sao? Em quen biết với anh ta sao?” Lam Hạo cẩn thận mở miệng hỏi. Anh đương nhiên sẽ không ngốc đến mức vạch trần lời nói dối của cô, nhưng anh thật sự để ý cô, cho nên cũng có hơi nóng vôi muốn biết.
“Cái kia…” Đôi mắt to của Vận Nhi xoay chuyển, nhìn vào trong đôi con ngươi thâm tình chân thành của Lam Hạo, lại nhịn không được thấy hốc mắt cay cay, trấn định nói : “Âu Thừa Duẫn là anh rể em, cho nên…”
“Anh rể em ?” Tay Lam Hạo nâng cằm, dường như nhớ tới cái gì, tia âm u vừa lóe trong mắt cũng lập tức bị sự áy náy thay thế, sau đó ảo não nói : “Đúng rồi, anh tại sao lại quên mất chuyện Âu Thừa Duẫn và Tô Ân Huệ có hôn ước chứ!”
“Ừ!” Vận Nhi nhất thời không tìm được câu trả lời, gật đầu lấy lệ.
Anh rể, thân phận của anh hình như lại phức tạp thêm một chút nữa rồi, hơn nữa lại là loại quan hệ cô luôn xem nhẹ !
Âu Thừa Duẫn, chị thích anh ấy sao? Vận Nhi không biết, nhưng Âu Thừa Duẫn đối với chị, dường như là có tình!
Trong lòng, có thứ tình cảm khác thường nào đó đang chảy xuôi…
“Đúng rồi, sắp tới khai giảng, sinh viên chúng ta sẽ phải đến trường trước vài ngày cho chương trình chào mừng sinh viên mới, em chuẩn bị trước đi, đến lúc đó anh sẽ báo cho em!” Lam Hạo không nhận thấy được chút u sầu trong mắt Vận Nhi, đẩy kính nói.
“À, được!” Vận Nhi gật đầu đáp lời, trong lòng cũng hy vọng được trở về trường học sớm một chút, ít nhất nơi đó có bạn để cô có thể tâm sự, có thể theo đuổi sở thích vũ đạo của mình, không có áp lực của Tô Viễn Hàng và phải ở nhà họ Âu, đó là tự do mà cô hướng tới.
Sau khi Vận Nhi nói rõ tình huống với Tô Viễn Hàng, ông cũng không nói gì nhièu, gật đầu đồng ý cho cô tiếp tục đến trường.
Nhưng Vận Nhi vẫn không thể liên lạc được với Phạm Tu Vũ, không biết anh có xảy ra chuyện gì không.
Ngay cả Tô Ân Huệ cũng không tìm thấy người, Vận Nhi không khỏi lo lắng cho anh.
Dựa theo địa chỉ Tô Ân Huệ nói cho cô, Vận Nhi gạt tài xế của Tô Viễn Hàng gọi xe đến biệt thự Cảnh Giang. Tô Ân Huệ càng gầy yếu hơn so với trước kia, làm cho Vận Nhi có chút đau lòng.
“Chị, hiện tại cha đã không còn trách chị nữa rồi, chị và chạ chậm rãi nói chuyện, trở về đi!” Đã vài lần Vận Nhi mở lời nói chuyện với Tô Viễn Hàng, vẫn chưa nhận được câu trả lời của ông, cô cũng sốt ruột.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, cha làm sao mà tha thứ chị, không cần lo lắng cho chị, chị tốt lắm!” Tô Ân Huệ đối với chuyện Vận Nhi gả thay cũng không cảm kích. Phạm Tu Vũ không cho Vận Nhi nói với cô tình hình thực tế, Vận Nhi cũng không nhắc tới chuyện này, cô cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho nó.
“Vậy còn anh Tu Vũ? Anh ấy bề bộn nhiều việc sao?” Thắc mắc của Vận Nhi cũng là thắc mắc của Tô Ân Huệ, trong mơ hồ, dường như cô cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, nghĩ đến những ngày gần đây Phạm Tu Vũ có chút không thích hợp, hình như là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà cô cái gì cũng không biết !
Chẳng lẽ Âu Thừa Duẫn đã làm gì với anh ấy sao ? Anh ta vẫn chưa tìm đến cô, cũng làm cho cô thấy thất vọng.
“Có thể là công ty anh ấy có việc bận, không cần lo lắng, Tu Vũ sẽ xử lý tốt!” Nghĩ đến Phạm Tu Vũ từng đối tốt với cô, Tô Ân Huệ rất cảm kích, nếu bởi vì cô mà liên lụy đến anh, cô sẽ không tha thứ cho chính mình.
Tô Ân Huệ do dự, bất an cùng với khẩn trương, sầu lo, Vận Nhi đều thấy được, nhưng mà cô không biết ẩn trong đó lại là một câu chuyện tình cảm khác, có liên quan đến Âu Thừa Duẫn
Tác giả :
Lục Thiếu