Ly Hôn Đi Điện Hạ
Chương 175: Lão công, chồng trước
Vốn chỉ muốn lướt qua rồi ngừng lại, nhưng mà vừa tiếp xúc với đôi môi ngọt ngào của cô, Âu Thừa Duẫn lại nhịn không được càng muốn nhiều hơn, mút sâu vào bên trong lưỡi, hút lấy mật ngọt của cô, Âu Thừa Duẫn hít thở cũng trở nên dồn dập hơn.
Giống như cảm giác được kia luồng điện khác thường này, Vận Nhi đang chìm trong giấc ngủ say ngửi thấy hơi thở quen thuộc, đôi mi thanh tú cau lại, bất an ưm lên, nghe thấy cô làu bàu, Âu Thừa Duẫn lập tức buông cô ra, mê luyến nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp của cô, hai tay gắt gao ôm chặt cô, đêm đầu tiên say giấc trong hai năm qua, chỉ vì có cô bên cạnh.
Tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong phòng, Vận Nhi lập tức cảm thấy có một hơi thở không bình thường, cô lập tức nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, hoảng sợ khi phát hiện trong lòng mình thiếu cái gì đó.
“Tâm Nhi?”
“Vận Nhi?” Tiếng nói lười biếng của Âu Thừa Duẫn mang theo sức hấp dẫn độc đáo của anh vang lên bên tai Vận Nhi, cô lập tức kêu sợ hãi ngồi dậy, đôi mắt đẹp trừng lớn, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt cô, đầu cô lập tức cứng ngắc.
“Anh.... Anh...” Một câu nói mắc kẹt trong cổ họng, Vận Nhi khiếp sợ nói không ra lời.
“Em tỉnh rồi?” Âu Thừa Duẫn vuốt mái tóc mềm mại của cô, vẻ mặt sủng nịch.
Vận Nhi quả thực không thể tin được hai mắt của mình, vừa cảm giác tỉnh lại, thế nhưng anh lại mỉm cười nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh cô, không phải là cô đang nằm mơ chứ?
“Tại sao anh lại ở trong này? Tâm Nhi đâu?” Vận Nhi vỗ hai gò má mình, làm cho mình trở nên tỉnh táo một chút, lúc này mới nhớ tới còn có một đứa nhỏ đáng lẽ phải ở bên cạnh cô. Khi chống lại con ngươi đen thâm thúy của Âu Thừa Duẫn, cô lập tức hiểu được.
Là Mẫn Thiên Hữu sao?
“Đừng lo lắng, Tâm Nhi tốt lắm, anh chỉ muốn nhìn em một chút!” Âu Thừa Duẫn nói xong, bàn tay to đã hướng đến làn da nhẵn nhụi mềm mại của cô, Vận Nhi tránh trước một bước, vẻ mặt đề phòng nhìn anh.
Anh muốn làm cái gì, nửa đêm vụng trộm xuất hiện trên giường cô, thế này là thế nào?
Trái tim Vận Nhi cảm thấy thương tâm, hoảng sợ chậm rãi lan ra toàn thân.
Nháy mắt, trong mắt đã có một tầng hơi nước đọng lại, mông lung, có chút không rõ ràng nhìn anh, “Anh muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hai năm trước tất cả những gì anh gây ra cho tôi còn chưa đủ sao?”
Cứ nghĩ đến việc mình vô duyên vô cớ phải nhận lấy sự thù hận của anh, Vận Nhi lập tức cảm thấy âm u lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Cô không có sai, cô chỉ không biết gì mà thôi!
“Không, không phải như thế!” Âu Thừa Duẫn khó nói nên lời, chẳng lẽ phải nói cho cô biết, hết thảy mọi chuyện là do anh khư khư cố chấp dựng nên một hồi bi kịch sao? Như vậy chỉ càng đẩy cô ra xa hơn...
“Vận Nhi, em hãy nghe anh nói, chuyện hai năm trước đều đã qua rồi, anh muốn bù đắp cho em, yêu em thật nhiều, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?
“Không qua được, làm sao đều có thể cho qua được? Chuyện anh làm với tôi, cả đời tôi cũng không thể quên được!” Khi đó sự tuyệt vọng của cô, sự bất lực của cô, tiếng cầu cứu của cô, tất cả anh đều coi như không thấy, chỉ dùng một lời nói lạnh lùng vô tình đã đánh đổ một chút lòng tin còn sót lại trong lòng cô.
“Vận Nhi, anh biết anh thực sự xin lỗi em...”
“Anh không cần nói nữa, nếu không hận tôi, vậy dừng ở đây đi, tôi không hận anh, nhưng mà tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!” Không thể tha thứ, cô chịu khổ chịu sở cũng không sao cả, nhưng mà đứa trẻ vô tội kia, là cái kim đâm vào trong lòng cô.
“Tâm Nhi đâu? Trả con bé lại cho tôi!” Vận Nhi hít sâu một hơi, cố gắng không cho mình ở biểu hiện yếu ớt trước mặt anh như vậy, có gặp lại cũng là người xa lạ, cô có thể làm được!
“Em đừng gấp, con bé ở chỗ Thiên Hữu, em rửa mặt trước đi rồi anh đưa em xuống tìm con bé!” Âu Thừa Duẫn nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, có chút ghen tị với tiểu nha đầu có vị trí quan trọng trong lòng cô kia, với anh lại bày ra dáng vẻ xa lạ, đã bao giờ anh phải chịu chèn ép như thế này đâu chứ.
Tất cả ngoại lệ, đều chỉ vì cô là Tô Vận Nhi!
Một phút Vận Nhi cũng không chờ được, chạy nhanh vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo thoải mái mới, khi đi ra Âu Thừa Duẫn đã đi mất, Vận Nhi vừa chạy ra khỏi phòng, Âu Thừa Duẫn cũng đã thay một bộ quần áo mới đi ra từ phòng cách vách, Vận Nhi nhìn cách anh ăn mặc không giống với trước kia, lập tức trợn tròn mắt, anh và cô đều mặc một bộ cái áo thoải mái màu lam, quần bò, thoạt nhìn hoàn toàn giống quần áo tình nhân.
Trước kia vẫn nhìn thấy anh mặc tây trang, đi giày da nghiêm túc, lạnh lùng, hiện tại nhìn anh đột nhiên ăn mặc trẻ trung như vậy, Vận Nhi có chút không quen.
“Đi thôi!” Trong mắt Âu Thừa Duẫn chợt lóe qua tia giảo hoạt, ánh mắt cô vừa nhìn anh khiến anh tin tưởng hơn nhiều.
Kỳ thật, ở chung với một nữ sinh thanh thuần giống Vận Nhi như vậy, anh cảm thấy rằng mình quá thành thục, có chút không phù hợp với cô.
Hai người bọn họ ở trong thang máy, không gian chật hẹp, Vận Nhi cúi đầu, nhìn con số không ngừng thay đổi, trái tim của cô cũng nhảy loạn nhịp, bất tri bất giác có chút khẩn trương, đều là áp lực do người kia mang đến.
Hai tay Âu Thừa Duẫn đút trong túi quần, nhích lại gần Vận Nhi, theo phản xạ, trong gương phản chiếu dáng người mảnh mai yểu điệu của cô, Âu Thừa Duẫn cảm giác trong cơ thể mình dư thừa tinh lực, lại bắt đầu ý nghĩ kỳ quái.
“Vận Nhi...” Ngay khi Âu Thừa Duẫn chuẩn bị hành động thực tế, vươn tay muốn làm cái gì đó, thang máy đã mở ra, Vận Nhi cũng không quay đầu lại lập tức xông ra ngoài.
“Tâm Nhi!” Vận Nhi chạy qua đại sảnh đi đến nhà ăn, lập tức nhìn thấy hai nhân viên đang chăm sóc Tâm Nhi ngồi trên ghế bên cạnh bàn, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, ầm ỹ đòi mẹ.
“Chị Vận Nhi!” Tâm Nhi vừa nghe thấy giọng Vận Nhi âm lập tức tụt khỏi chỗ ngồi, xông về phía cô.
Vận Nhi đau lòng lau nước mắt trên mặt bé, nhìn về phía hai người đàn ông đứng đằng sau, “Làm sao vậy? Tại sao con bé lại khóc nhiều như vậy?” Vận Nhi nhìn hai mắt Tâm Nhi đều đã sưng lên, hôn lên mặt cô.
Tâm Nhi đã tìm được chỗ để dựa vào, tay nhỏ bé gắt gao vòng lấy cổ Vận Nhi, nhỏ giọng khóc nức nở.
“Anh ôm Tâm Nhi đi từ khi nào vậy?” Vận Nhi dỗ dành đứa bé trong lòng, đột nhiên xoay người, vừa vặn đâm vào Âu Thừa Duẫn đang đi tới, đôi tay của anh vững vàng ôm lấy lưng cô, độ ấm của đôi tay anh lập tức lan ra toàn thân Vận Nhi.
“Hả?” Ánh mắt Âu Thừa Duẫn lảng tránh chỉ trích của Vận Nhi, Mẫn Thiên Hữu làm gì vậy, trông một đứa bé mà cũng không xong!
Ánh mắt nhìn qua một vòng, căn bản không tháy bóng dáng cậu ta đâu, Âu Thừa Duẫn giương mắt, lộ ra nụ cười lấy lòng, “Đứa nhỏ hẳn là đói bụng rồi? Hai người mau ngồi xuống ăn bữa sáng đi!”
Không cần anh dặn dò, nhân viên khách sạn lập tức phục vụ một bàn đầy đồ ăn.
Vận Nhi không muốn tiếp tục đối mặt với người khiến mình chán ghét này nữa, ôm lấy Tâm Nhi chuẩn bị đi ra ngoài.
“Vận Nhi, em đi đâu vậy?” Âu Thừa Duẫn thấy thế, vội vàng đuổi theo phía sau cô, công ty cũng không quản, hiện tại theo đuổi vợ mới là quan trọng nhất.
“Chuyện của tôi không cần anh quản, đừng đi theo tôi!” Vận Nhi hung tợn trừng mắt nhìn anh, liếc mắt một cái, không hề quan tâm anh.
“Nói như thế nào anh cũng là lão... chồng trước của em, tại sao lại không thể quản em?” Âu Thừa Duẫn đi theo sau cô, tiểu quỷ trong lòng cô đã ngừng khóc, trên thực tế là bé tra tấn nhân viên khách sạn một đêm, một nơi xa lạ lại không có Vu Nặc và Vận Nhi vậy nên bé gào khóc ầm ĩ một đêm, thật vất vả mới bình tĩnh lại, sau khi nhìn thấy Vận Nhi lại khóc tiếp.
Âu Thừa Duẫn nghĩ ra cách xưng hô này, cũng đúng lý hợp tình, nhưng mà là chồng trước, nghe qua có chút châm chọc!
Giống như cảm giác được kia luồng điện khác thường này, Vận Nhi đang chìm trong giấc ngủ say ngửi thấy hơi thở quen thuộc, đôi mi thanh tú cau lại, bất an ưm lên, nghe thấy cô làu bàu, Âu Thừa Duẫn lập tức buông cô ra, mê luyến nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp của cô, hai tay gắt gao ôm chặt cô, đêm đầu tiên say giấc trong hai năm qua, chỉ vì có cô bên cạnh.
Tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong phòng, Vận Nhi lập tức cảm thấy có một hơi thở không bình thường, cô lập tức nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, hoảng sợ khi phát hiện trong lòng mình thiếu cái gì đó.
“Tâm Nhi?”
“Vận Nhi?” Tiếng nói lười biếng của Âu Thừa Duẫn mang theo sức hấp dẫn độc đáo của anh vang lên bên tai Vận Nhi, cô lập tức kêu sợ hãi ngồi dậy, đôi mắt đẹp trừng lớn, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt cô, đầu cô lập tức cứng ngắc.
“Anh.... Anh...” Một câu nói mắc kẹt trong cổ họng, Vận Nhi khiếp sợ nói không ra lời.
“Em tỉnh rồi?” Âu Thừa Duẫn vuốt mái tóc mềm mại của cô, vẻ mặt sủng nịch.
Vận Nhi quả thực không thể tin được hai mắt của mình, vừa cảm giác tỉnh lại, thế nhưng anh lại mỉm cười nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh cô, không phải là cô đang nằm mơ chứ?
“Tại sao anh lại ở trong này? Tâm Nhi đâu?” Vận Nhi vỗ hai gò má mình, làm cho mình trở nên tỉnh táo một chút, lúc này mới nhớ tới còn có một đứa nhỏ đáng lẽ phải ở bên cạnh cô. Khi chống lại con ngươi đen thâm thúy của Âu Thừa Duẫn, cô lập tức hiểu được.
Là Mẫn Thiên Hữu sao?
“Đừng lo lắng, Tâm Nhi tốt lắm, anh chỉ muốn nhìn em một chút!” Âu Thừa Duẫn nói xong, bàn tay to đã hướng đến làn da nhẵn nhụi mềm mại của cô, Vận Nhi tránh trước một bước, vẻ mặt đề phòng nhìn anh.
Anh muốn làm cái gì, nửa đêm vụng trộm xuất hiện trên giường cô, thế này là thế nào?
Trái tim Vận Nhi cảm thấy thương tâm, hoảng sợ chậm rãi lan ra toàn thân.
Nháy mắt, trong mắt đã có một tầng hơi nước đọng lại, mông lung, có chút không rõ ràng nhìn anh, “Anh muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hai năm trước tất cả những gì anh gây ra cho tôi còn chưa đủ sao?”
Cứ nghĩ đến việc mình vô duyên vô cớ phải nhận lấy sự thù hận của anh, Vận Nhi lập tức cảm thấy âm u lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Cô không có sai, cô chỉ không biết gì mà thôi!
“Không, không phải như thế!” Âu Thừa Duẫn khó nói nên lời, chẳng lẽ phải nói cho cô biết, hết thảy mọi chuyện là do anh khư khư cố chấp dựng nên một hồi bi kịch sao? Như vậy chỉ càng đẩy cô ra xa hơn...
“Vận Nhi, em hãy nghe anh nói, chuyện hai năm trước đều đã qua rồi, anh muốn bù đắp cho em, yêu em thật nhiều, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?
“Không qua được, làm sao đều có thể cho qua được? Chuyện anh làm với tôi, cả đời tôi cũng không thể quên được!” Khi đó sự tuyệt vọng của cô, sự bất lực của cô, tiếng cầu cứu của cô, tất cả anh đều coi như không thấy, chỉ dùng một lời nói lạnh lùng vô tình đã đánh đổ một chút lòng tin còn sót lại trong lòng cô.
“Vận Nhi, anh biết anh thực sự xin lỗi em...”
“Anh không cần nói nữa, nếu không hận tôi, vậy dừng ở đây đi, tôi không hận anh, nhưng mà tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!” Không thể tha thứ, cô chịu khổ chịu sở cũng không sao cả, nhưng mà đứa trẻ vô tội kia, là cái kim đâm vào trong lòng cô.
“Tâm Nhi đâu? Trả con bé lại cho tôi!” Vận Nhi hít sâu một hơi, cố gắng không cho mình ở biểu hiện yếu ớt trước mặt anh như vậy, có gặp lại cũng là người xa lạ, cô có thể làm được!
“Em đừng gấp, con bé ở chỗ Thiên Hữu, em rửa mặt trước đi rồi anh đưa em xuống tìm con bé!” Âu Thừa Duẫn nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, có chút ghen tị với tiểu nha đầu có vị trí quan trọng trong lòng cô kia, với anh lại bày ra dáng vẻ xa lạ, đã bao giờ anh phải chịu chèn ép như thế này đâu chứ.
Tất cả ngoại lệ, đều chỉ vì cô là Tô Vận Nhi!
Một phút Vận Nhi cũng không chờ được, chạy nhanh vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo thoải mái mới, khi đi ra Âu Thừa Duẫn đã đi mất, Vận Nhi vừa chạy ra khỏi phòng, Âu Thừa Duẫn cũng đã thay một bộ quần áo mới đi ra từ phòng cách vách, Vận Nhi nhìn cách anh ăn mặc không giống với trước kia, lập tức trợn tròn mắt, anh và cô đều mặc một bộ cái áo thoải mái màu lam, quần bò, thoạt nhìn hoàn toàn giống quần áo tình nhân.
Trước kia vẫn nhìn thấy anh mặc tây trang, đi giày da nghiêm túc, lạnh lùng, hiện tại nhìn anh đột nhiên ăn mặc trẻ trung như vậy, Vận Nhi có chút không quen.
“Đi thôi!” Trong mắt Âu Thừa Duẫn chợt lóe qua tia giảo hoạt, ánh mắt cô vừa nhìn anh khiến anh tin tưởng hơn nhiều.
Kỳ thật, ở chung với một nữ sinh thanh thuần giống Vận Nhi như vậy, anh cảm thấy rằng mình quá thành thục, có chút không phù hợp với cô.
Hai người bọn họ ở trong thang máy, không gian chật hẹp, Vận Nhi cúi đầu, nhìn con số không ngừng thay đổi, trái tim của cô cũng nhảy loạn nhịp, bất tri bất giác có chút khẩn trương, đều là áp lực do người kia mang đến.
Hai tay Âu Thừa Duẫn đút trong túi quần, nhích lại gần Vận Nhi, theo phản xạ, trong gương phản chiếu dáng người mảnh mai yểu điệu của cô, Âu Thừa Duẫn cảm giác trong cơ thể mình dư thừa tinh lực, lại bắt đầu ý nghĩ kỳ quái.
“Vận Nhi...” Ngay khi Âu Thừa Duẫn chuẩn bị hành động thực tế, vươn tay muốn làm cái gì đó, thang máy đã mở ra, Vận Nhi cũng không quay đầu lại lập tức xông ra ngoài.
“Tâm Nhi!” Vận Nhi chạy qua đại sảnh đi đến nhà ăn, lập tức nhìn thấy hai nhân viên đang chăm sóc Tâm Nhi ngồi trên ghế bên cạnh bàn, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, ầm ỹ đòi mẹ.
“Chị Vận Nhi!” Tâm Nhi vừa nghe thấy giọng Vận Nhi âm lập tức tụt khỏi chỗ ngồi, xông về phía cô.
Vận Nhi đau lòng lau nước mắt trên mặt bé, nhìn về phía hai người đàn ông đứng đằng sau, “Làm sao vậy? Tại sao con bé lại khóc nhiều như vậy?” Vận Nhi nhìn hai mắt Tâm Nhi đều đã sưng lên, hôn lên mặt cô.
Tâm Nhi đã tìm được chỗ để dựa vào, tay nhỏ bé gắt gao vòng lấy cổ Vận Nhi, nhỏ giọng khóc nức nở.
“Anh ôm Tâm Nhi đi từ khi nào vậy?” Vận Nhi dỗ dành đứa bé trong lòng, đột nhiên xoay người, vừa vặn đâm vào Âu Thừa Duẫn đang đi tới, đôi tay của anh vững vàng ôm lấy lưng cô, độ ấm của đôi tay anh lập tức lan ra toàn thân Vận Nhi.
“Hả?” Ánh mắt Âu Thừa Duẫn lảng tránh chỉ trích của Vận Nhi, Mẫn Thiên Hữu làm gì vậy, trông một đứa bé mà cũng không xong!
Ánh mắt nhìn qua một vòng, căn bản không tháy bóng dáng cậu ta đâu, Âu Thừa Duẫn giương mắt, lộ ra nụ cười lấy lòng, “Đứa nhỏ hẳn là đói bụng rồi? Hai người mau ngồi xuống ăn bữa sáng đi!”
Không cần anh dặn dò, nhân viên khách sạn lập tức phục vụ một bàn đầy đồ ăn.
Vận Nhi không muốn tiếp tục đối mặt với người khiến mình chán ghét này nữa, ôm lấy Tâm Nhi chuẩn bị đi ra ngoài.
“Vận Nhi, em đi đâu vậy?” Âu Thừa Duẫn thấy thế, vội vàng đuổi theo phía sau cô, công ty cũng không quản, hiện tại theo đuổi vợ mới là quan trọng nhất.
“Chuyện của tôi không cần anh quản, đừng đi theo tôi!” Vận Nhi hung tợn trừng mắt nhìn anh, liếc mắt một cái, không hề quan tâm anh.
“Nói như thế nào anh cũng là lão... chồng trước của em, tại sao lại không thể quản em?” Âu Thừa Duẫn đi theo sau cô, tiểu quỷ trong lòng cô đã ngừng khóc, trên thực tế là bé tra tấn nhân viên khách sạn một đêm, một nơi xa lạ lại không có Vu Nặc và Vận Nhi vậy nên bé gào khóc ầm ĩ một đêm, thật vất vả mới bình tĩnh lại, sau khi nhìn thấy Vận Nhi lại khóc tiếp.
Âu Thừa Duẫn nghĩ ra cách xưng hô này, cũng đúng lý hợp tình, nhưng mà là chồng trước, nghe qua có chút châm chọc!
Tác giả :
Lục Thiếu