Ly Hôn Đi Điện Hạ
Chương 169: Ai tìm được cô ấy trước
Âu Thừa Duẫn thiếu chút nữa ngừng thở, tay chộp lấy tấm ảnh trong tư liệu, cẩn thận dè dặt, cho dù chỉ là bóng dáng, anh cũng có thể nhận ra, là cô gái đó, là cô gái mà anh yêu, Tô Vận Nhi!
“Vu Nhuế, cô mau đưa địa chỉ chỗ này cho tôi, nhanh lên!” Âu Thừa Duẫn không thể dùng lời nào để hình dung tâm trạng kích động của mình bây giờ, anh vẫn luôn đè xuống nhớ mong, bây giờ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ cũng khiến anh cảm thấy đất trời chao đảo.
Yêu một người, yêu đến tận xương tủy, chính là loại cảm giác này đi!
Vu Nhuế có phần khó hiểu trước phản ứng kích động của Âu Thừa Duẫn, lặng người đi một lát, sau đó nhanh chóng viết địa chỉ giao cho anh.
Cầm lấy chìa khóa xe và chiếc áo khoác, anh nhanh chóng bước ra ngoài. Đi đến cửa, Âu Thừa Duẫn đột nhiên quay đầu, hỏi một câu, “Những tư liệu này Thương Nhĩ Kỳ đã xem chưa?”
“Chưa, những tài liệu này từ thôn Hoàn Vũ chuyển thẳng về đây, Thương tổng phải đợi quyết định của anh trước!” Vu Nhuế trả lời như máy móc.
“Vậy à, tốt lắm!” Âu Thừa Duẫn nói có chút lộn xộn, bây giờ, anh nhất định phải tìm thấy cô trước một bước.
Tô Vận Nhi, nếu tìm được em, bây giờ, đến lượt anh nắm chặt tay em!
Dù em không tha thứ cho anh cũng không sao, hận anh cũng được, cho dù không yêu, anh cũng khiến em yêu anh lần nữa!
Âu Thừa Duẫn đi nhanh đến bãi đỗ xe, không muốn chờ dù chỉ một lát, nhanh chóng lái xe đến thôn Hoàn Vũ.
Hai năm nay tâm trạng anh chưa bao giờ phức tạp như bây giờ, giờ phút này, biết cô sinh sống ở ngay chung quanh mình, chỉ cần anh muốn là có thể tìm được cô, nhưng anh lại sợ hãi, sợ rằng cô không tha thứ cho mình. Nhưng bây giờ, khi biết được cô ở đây, anh lại không chờ được thêm giây phút nào nữa, anh nóng lòng muốn gặp cô, khát vọng mãnh liệt trước sau như một.
Anh sẽ bù đắp lại tất cả những khổ sở mà cô phải chịu, cho dù con đường mà anh đi sẽ rất khó khăn, nhưng chỉ cần tìm được cô, anh không sợ điều gì nữa.
…
Hai ngày nay không khí trong Hứa gia rất áp lực, Hứa Tâm Lam khó khăn lắm mới có chút thời gian, nhận được điện thoại của Thương Nhĩ Kì cô vội vàng ra ngoài, đúng như lời Vận Nhi nói, bây giờ cô cũng thân cận với anh hơn, anh không còn là ngôi sao khó tiếp cận lúc trước nữa, khoảng cách giữa cô và anh ngày càng gần, nhưng giữa bọn họ, vẫn luôn có một Vận Nhi ở giữa.
“Xin lỗi, em tới muộn!” Khi Hứa Tâm Lam tới quán cà phê Thước La, từ xa đã thấy được bóng dáng xuất chúng ngồi ở gần cửa sổ. Hứa Tâm Lam thờ hồng hộc đi ngồi xuống, Thương Nhĩ Kì đã gọi giúp cô một cốc nước chanh.
Nguyên nhân cô thích nơi này, là do trước kia cô và Vận Nhi thường xuyên đến đây ngồi, sau khi Thương Nhĩ Kì biết, mỗi lần hẹn cô đều đến đây.
Hứa Tâm Lam biết mục đích anh gặp cô hôm nay, nhưng cô đã đồng ý với Vận Nhi, sẽ không nói cho anh ấy.
Vì Vận Nhi, cô đã nói dối một lần, Hứa Tâm Lam không biết chính mình còn có dũng khí để lừa anh lần nữa hay không.
Nếu anh hỏi cô, chắc cô cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng.
“Vận Nhi vẫn không liên lạc với em à?” Thương Nhĩ Kì vẫn hỏi cô, dù câu này anh đã hỏi không dưới trăm lần, câu trả lời của cô đều là lắc đầu, anh vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Anh vẫn không nghĩ ra là cô ấy có thể đi đâu? Những nước có thể đi anh đều đã phái người đi tìm, nhưng tại sao không hề có tin tức nào?” Bên phía Tô Thượng Đông anh cũng vẫn cho người chú ý, nhưng rõ ràng, sau năm đầu tiên Vận Nhi biến mất, không tìm được cô ấy, Tô Thượng Đông đã bỏ cuộc.
Nhưng anh sẽ không buông tay, với Vận Nhi, anh sẽ không buông tay!
Tô Thượng Đông buông tha, là vì anh hiểu rõ cô, cô không muốn để ai tìm được mình, anh hiểu rõ điều đó.
“Nhĩ Kì, nếu Vận Nhi đã cố ý tránh bọn mình thì cho dù cô ấy có ở gần đây, mình cũng không tìm được cô ấy đâu!” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thương Nhĩ Kì, Hứa Tâm Lam thử ướm lời.
Vận Nhi đã từng tổn thương một lần, người đàn ông như Thương Nhĩ Kì có thể rất thích hợp để chữa lành vết thương trong lòng cô ấy, nhưng quan trọng là Vận Nhi có thể tiếp nhận anh ấy không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Tâm Lam có chút chua xót, Vận Nhi là chị em tốt của cô, nhìn cô ấy khổ sở không bờ vai dựa dẫm, cô nên giúp cô ấy không phải sao? Sao cô có thể vì người cô yêu thích Vận Nhi, mà giấu diếm đây?
“Tâm Lam, có phải em đã biết gì không?” Thương Nhĩ Kỳ tinh tế nhận ra sự khác lạ trong câu nói của cô, bèn hỏi với vẻ chờ mong.
Nhưng cô ấy nói đúng, nếu Vận Nhi đã có ý tránh mọi người, chẳng lẽ anh có thể lục tung mọi nơi để tìm cô ấy sao?
“Không, em không biết gì cả, em có thể biết gì chứ?” Hứa Tâm Lam hơi chột dạ cúi đầu, cảm thấy lo lắng nên lấy cốc nước lên để che dấu cảm xúc của bản thân. “Mấy hôm nay nhà em có chút việc, nên em hơi đau đầu.”
“Không có việc gì chứ?” Thương Nhĩ Kí thấy sắc mặt cô khang khác, hỏi với vẻ quan tâm.
Nếu không do Vận Nhi, chắc anh cũng không để ý đến cô gái này như vậy đâu?
“Không sao, không việc gì!” Hứa Tâm Lam liên tục xua tay, khiến cốc nước để mặt bàn sánh ra ngoài một chút, có vài giọt rơi trên quần áo của cô, cô bèn cầm khăn tay đứng lên, “Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Hứa Tâm Lam cảm thấy rất mâu thuẫn, có nên nói hành tung của Vận Nhi cho anh ấy hay không. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy mang theo hy vọng đến gặp cô, nhưng đổi lại đều là tràn đầy thất vọng, trong lòng cô cứ không yên.
Đứng trước nhà vệ sinh, Hứa Tâm Lam lấy điện thoại di động ra, nghĩ đến Vận Nhi một mình ở nơi hẻo lánh ấy, nếu có sự xuất hiện của Thương Nhĩ Kỳ, vận mệnh của hai người biết đâu sẽ thay đổi?
Cuối cùng, Hứa Tâm Lam vẫn ấn số điện thoại kia, cô không thể nói dối anh ấy được.
“Nhĩ Kì, anh nghe em nói, bây giờ anh đi tìm Vận Nhi…”
Trong quán cà phê du dương và trầm tĩnh, Thương Nhĩ Kỳ nghe điện thoại xong, trong mắt không che dấu được vẻ vui sướng, liếc nhìn về phía nhà vệ sinh rồi dứt khoát rời khỏi quán cà phê.
Chiếc xe Bentley màu đen lao nhanh như mũi tên để lại một làn bụi mỏng.
Chờ anh ấy đi rồi, Hứa Tâm Lam mới ra khỏi nhà vệ sinh, không thấy bóng dáng ấy nữa, trong lòng cô có chút cô đơn và trống rỗng.
Như vậy cũng tốt, anh ấy thật lòng với Vận Nhi, cô nên chúc phúc cho bọn họ.
Người con gái đã từng chịu tổn thương, tâm hồn rất yếu ớt, cũng chỉ có Thương Nhĩ Kỳ mới khiến cho cô ấy mở lòng một lần nữa.
Trên hai con đường vắng, hai chiếc xe Bentley, hai màu sắc khác nhau, giống như là đang chạy đua với nhau, cùng hướng về một đích. Tâm tình giờ phút này đều khẩn trương và kích động như vậy.
…
Hôm nay Vận Nhi cảm giác mí mắt mình nháy liên tục, cô đưa tay lên xoa nhẹ, cô có linh cảm là hôm nay sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Cô nắm tay Tâm Nhi đi về nhà, vì Vu Nặc không ở đây nên cô đưa Tâm Nhi về chỗ mình ở.
“Chị Vận Nhi, khi nào mẹ trở về vậy ạ?” Vu Nặc đã đi hai ngày rồi, Tâm Nhi thấy nhớ mẹ.
Trước giờ mẹ con họ chưa từng tách ra, Vận nhi đau lòng ngổi xổm xuống, ôm lấy Tâm Nhi, “Tâm Nhi ngoan, chờ mẹ xong việc sẽ trở về đón bảo bối về cùng với cha ở căn nhà lớn, được không nào?” Vừa nghĩ đến anh em nhà kia, Vận Nhi cảm thấy chắc vấn đề có chút phức tạp, nhưng dù chị Vu Nặc quyết định thế nào, Tâm Nhi vẫn phải về Hứa gia thôi.
“Vậy chị thì sao? Em cũng muốn ở cùng một chỗ với chị!” Tâm Nhi vòng tay ôm cổ Vận Nhi, ỷ lại nói.
Nghe được Tâm Nhi nói vậy, Vận Nhi không nhịn được đỏ hai vành mắt, nếu Vu Nặc đưa Tâm Nhi rời đi, có lẽ cô cũng sẽ rời khỏi nơi này.
Nhưng mà, lại rời đi, cô còn có thể đi đâu đây?
“Vu Nhuế, cô mau đưa địa chỉ chỗ này cho tôi, nhanh lên!” Âu Thừa Duẫn không thể dùng lời nào để hình dung tâm trạng kích động của mình bây giờ, anh vẫn luôn đè xuống nhớ mong, bây giờ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ cũng khiến anh cảm thấy đất trời chao đảo.
Yêu một người, yêu đến tận xương tủy, chính là loại cảm giác này đi!
Vu Nhuế có phần khó hiểu trước phản ứng kích động của Âu Thừa Duẫn, lặng người đi một lát, sau đó nhanh chóng viết địa chỉ giao cho anh.
Cầm lấy chìa khóa xe và chiếc áo khoác, anh nhanh chóng bước ra ngoài. Đi đến cửa, Âu Thừa Duẫn đột nhiên quay đầu, hỏi một câu, “Những tư liệu này Thương Nhĩ Kỳ đã xem chưa?”
“Chưa, những tài liệu này từ thôn Hoàn Vũ chuyển thẳng về đây, Thương tổng phải đợi quyết định của anh trước!” Vu Nhuế trả lời như máy móc.
“Vậy à, tốt lắm!” Âu Thừa Duẫn nói có chút lộn xộn, bây giờ, anh nhất định phải tìm thấy cô trước một bước.
Tô Vận Nhi, nếu tìm được em, bây giờ, đến lượt anh nắm chặt tay em!
Dù em không tha thứ cho anh cũng không sao, hận anh cũng được, cho dù không yêu, anh cũng khiến em yêu anh lần nữa!
Âu Thừa Duẫn đi nhanh đến bãi đỗ xe, không muốn chờ dù chỉ một lát, nhanh chóng lái xe đến thôn Hoàn Vũ.
Hai năm nay tâm trạng anh chưa bao giờ phức tạp như bây giờ, giờ phút này, biết cô sinh sống ở ngay chung quanh mình, chỉ cần anh muốn là có thể tìm được cô, nhưng anh lại sợ hãi, sợ rằng cô không tha thứ cho mình. Nhưng bây giờ, khi biết được cô ở đây, anh lại không chờ được thêm giây phút nào nữa, anh nóng lòng muốn gặp cô, khát vọng mãnh liệt trước sau như một.
Anh sẽ bù đắp lại tất cả những khổ sở mà cô phải chịu, cho dù con đường mà anh đi sẽ rất khó khăn, nhưng chỉ cần tìm được cô, anh không sợ điều gì nữa.
…
Hai ngày nay không khí trong Hứa gia rất áp lực, Hứa Tâm Lam khó khăn lắm mới có chút thời gian, nhận được điện thoại của Thương Nhĩ Kì cô vội vàng ra ngoài, đúng như lời Vận Nhi nói, bây giờ cô cũng thân cận với anh hơn, anh không còn là ngôi sao khó tiếp cận lúc trước nữa, khoảng cách giữa cô và anh ngày càng gần, nhưng giữa bọn họ, vẫn luôn có một Vận Nhi ở giữa.
“Xin lỗi, em tới muộn!” Khi Hứa Tâm Lam tới quán cà phê Thước La, từ xa đã thấy được bóng dáng xuất chúng ngồi ở gần cửa sổ. Hứa Tâm Lam thờ hồng hộc đi ngồi xuống, Thương Nhĩ Kì đã gọi giúp cô một cốc nước chanh.
Nguyên nhân cô thích nơi này, là do trước kia cô và Vận Nhi thường xuyên đến đây ngồi, sau khi Thương Nhĩ Kì biết, mỗi lần hẹn cô đều đến đây.
Hứa Tâm Lam biết mục đích anh gặp cô hôm nay, nhưng cô đã đồng ý với Vận Nhi, sẽ không nói cho anh ấy.
Vì Vận Nhi, cô đã nói dối một lần, Hứa Tâm Lam không biết chính mình còn có dũng khí để lừa anh lần nữa hay không.
Nếu anh hỏi cô, chắc cô cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng.
“Vận Nhi vẫn không liên lạc với em à?” Thương Nhĩ Kì vẫn hỏi cô, dù câu này anh đã hỏi không dưới trăm lần, câu trả lời của cô đều là lắc đầu, anh vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Anh vẫn không nghĩ ra là cô ấy có thể đi đâu? Những nước có thể đi anh đều đã phái người đi tìm, nhưng tại sao không hề có tin tức nào?” Bên phía Tô Thượng Đông anh cũng vẫn cho người chú ý, nhưng rõ ràng, sau năm đầu tiên Vận Nhi biến mất, không tìm được cô ấy, Tô Thượng Đông đã bỏ cuộc.
Nhưng anh sẽ không buông tay, với Vận Nhi, anh sẽ không buông tay!
Tô Thượng Đông buông tha, là vì anh hiểu rõ cô, cô không muốn để ai tìm được mình, anh hiểu rõ điều đó.
“Nhĩ Kì, nếu Vận Nhi đã cố ý tránh bọn mình thì cho dù cô ấy có ở gần đây, mình cũng không tìm được cô ấy đâu!” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thương Nhĩ Kì, Hứa Tâm Lam thử ướm lời.
Vận Nhi đã từng tổn thương một lần, người đàn ông như Thương Nhĩ Kì có thể rất thích hợp để chữa lành vết thương trong lòng cô ấy, nhưng quan trọng là Vận Nhi có thể tiếp nhận anh ấy không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Tâm Lam có chút chua xót, Vận Nhi là chị em tốt của cô, nhìn cô ấy khổ sở không bờ vai dựa dẫm, cô nên giúp cô ấy không phải sao? Sao cô có thể vì người cô yêu thích Vận Nhi, mà giấu diếm đây?
“Tâm Lam, có phải em đã biết gì không?” Thương Nhĩ Kỳ tinh tế nhận ra sự khác lạ trong câu nói của cô, bèn hỏi với vẻ chờ mong.
Nhưng cô ấy nói đúng, nếu Vận Nhi đã có ý tránh mọi người, chẳng lẽ anh có thể lục tung mọi nơi để tìm cô ấy sao?
“Không, em không biết gì cả, em có thể biết gì chứ?” Hứa Tâm Lam hơi chột dạ cúi đầu, cảm thấy lo lắng nên lấy cốc nước lên để che dấu cảm xúc của bản thân. “Mấy hôm nay nhà em có chút việc, nên em hơi đau đầu.”
“Không có việc gì chứ?” Thương Nhĩ Kí thấy sắc mặt cô khang khác, hỏi với vẻ quan tâm.
Nếu không do Vận Nhi, chắc anh cũng không để ý đến cô gái này như vậy đâu?
“Không sao, không việc gì!” Hứa Tâm Lam liên tục xua tay, khiến cốc nước để mặt bàn sánh ra ngoài một chút, có vài giọt rơi trên quần áo của cô, cô bèn cầm khăn tay đứng lên, “Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Hứa Tâm Lam cảm thấy rất mâu thuẫn, có nên nói hành tung của Vận Nhi cho anh ấy hay không. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy mang theo hy vọng đến gặp cô, nhưng đổi lại đều là tràn đầy thất vọng, trong lòng cô cứ không yên.
Đứng trước nhà vệ sinh, Hứa Tâm Lam lấy điện thoại di động ra, nghĩ đến Vận Nhi một mình ở nơi hẻo lánh ấy, nếu có sự xuất hiện của Thương Nhĩ Kỳ, vận mệnh của hai người biết đâu sẽ thay đổi?
Cuối cùng, Hứa Tâm Lam vẫn ấn số điện thoại kia, cô không thể nói dối anh ấy được.
“Nhĩ Kì, anh nghe em nói, bây giờ anh đi tìm Vận Nhi…”
Trong quán cà phê du dương và trầm tĩnh, Thương Nhĩ Kỳ nghe điện thoại xong, trong mắt không che dấu được vẻ vui sướng, liếc nhìn về phía nhà vệ sinh rồi dứt khoát rời khỏi quán cà phê.
Chiếc xe Bentley màu đen lao nhanh như mũi tên để lại một làn bụi mỏng.
Chờ anh ấy đi rồi, Hứa Tâm Lam mới ra khỏi nhà vệ sinh, không thấy bóng dáng ấy nữa, trong lòng cô có chút cô đơn và trống rỗng.
Như vậy cũng tốt, anh ấy thật lòng với Vận Nhi, cô nên chúc phúc cho bọn họ.
Người con gái đã từng chịu tổn thương, tâm hồn rất yếu ớt, cũng chỉ có Thương Nhĩ Kỳ mới khiến cho cô ấy mở lòng một lần nữa.
Trên hai con đường vắng, hai chiếc xe Bentley, hai màu sắc khác nhau, giống như là đang chạy đua với nhau, cùng hướng về một đích. Tâm tình giờ phút này đều khẩn trương và kích động như vậy.
…
Hôm nay Vận Nhi cảm giác mí mắt mình nháy liên tục, cô đưa tay lên xoa nhẹ, cô có linh cảm là hôm nay sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Cô nắm tay Tâm Nhi đi về nhà, vì Vu Nặc không ở đây nên cô đưa Tâm Nhi về chỗ mình ở.
“Chị Vận Nhi, khi nào mẹ trở về vậy ạ?” Vu Nặc đã đi hai ngày rồi, Tâm Nhi thấy nhớ mẹ.
Trước giờ mẹ con họ chưa từng tách ra, Vận nhi đau lòng ngổi xổm xuống, ôm lấy Tâm Nhi, “Tâm Nhi ngoan, chờ mẹ xong việc sẽ trở về đón bảo bối về cùng với cha ở căn nhà lớn, được không nào?” Vừa nghĩ đến anh em nhà kia, Vận Nhi cảm thấy chắc vấn đề có chút phức tạp, nhưng dù chị Vu Nặc quyết định thế nào, Tâm Nhi vẫn phải về Hứa gia thôi.
“Vậy chị thì sao? Em cũng muốn ở cùng một chỗ với chị!” Tâm Nhi vòng tay ôm cổ Vận Nhi, ỷ lại nói.
Nghe được Tâm Nhi nói vậy, Vận Nhi không nhịn được đỏ hai vành mắt, nếu Vu Nặc đưa Tâm Nhi rời đi, có lẽ cô cũng sẽ rời khỏi nơi này.
Nhưng mà, lại rời đi, cô còn có thể đi đâu đây?
Tác giả :
Lục Thiếu