Ly Dị, Tuyệt Vọng, Và Hẹn Hò
Chương 19
“Paul á? Ai đó bắn anh ấy sao?” Sue chớp mắt. “Anh ấy có chết không?”
“Anh ta đang trong phòng phẫu thuật. Nhưng nếu ban điều tra án mạng đã gọi thì hẳn là tình hình xấu lắm.”
Cảm xúc lẫn lộn chạy trong Sue như con chuột chạy quanh một mê cung. Hơi thở của cô nghẹn lại khi những suy nghĩ đua nhau âp tới. Paul có thể là một gã ngốc, nhưng anh ta có một cậu con trai 4 tuổi rồi. Nếu anh ta qua đời, đứa trẻ sẽ lớn lên mà không có bố. Ánh mắt cô liếc tới chỗ cuốn album ảnh.
Rồi một suy nghĩ khác ập tới mang nước mắt theo châm chíc đôi mắt cô. Đây hẳn là lỗi của cô. Ai đó bắn Paul là vì cô sao?
Cô ngước nhìn Jason. “Họ có biết ai đã làm vậy không?”
“Chưa có ai bị bắt giữ cả. Nhưng tôi chắc vợ anh ta đang được thẩm vấn.”
Sue nhìn chằm chằm vào bức tường. Có phải vợ Paul đã bắn anh ta vì phát hiện ra mối quan hệ của họ không? Có phải người vợ kia đã biết Sue không nhận ra anh ta đã kết hôn? Chắc là không đâu.
Cô đứng lên, không chắc cô phải làm gì hay cô cần đi tới đâu. Cô không đi đâu cả, chỉ đứng đó, bị tấn công bởi những cảm xúc: Giận giữ với Paul vì đã không nói cho cô rằng anh ta đã kết hôn. Giận dữ với bản thân vì đã không phát hiện ra điều đó. Cảm thông với đứa trẻ bốn tuổi sẽ lớn lên với sự trống rỗng mà cô rất hiểu.
Jason giữ lấy cằm cô trong tay và xoay để anh có thể trông thấy mặt cô. “Em ổn cả chứ?”
Cô chớp mắt để thu lại những giọt nước mắt và nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng. “Hẳn là tôi nên hủy bỏ vụ đập vỡ xương bánh chè của anh ta nhỉ?” Cục nghẹn lớn dần lên.
Jason cúi xuống và hôn lên má cô. Anh không nói lời nào rằng anh hiểu cô cảm thấy ra sao, nhưng sự dịu dàng trong nụ hôn của anh đã nói lên tất cả. Và giờ thì ánh mắt anh đang tràn đầy sự dịu dàng hẳn sẽ khiến cô phát khóc.
“Cứ khóc đi.” Anh ôm lấy cô áp vào ngực mình. “Lần này tôi đã chuẩn bị một chiếc áo sạch rồi.”
“Câu đó không hay ho gì đâu.” Cô sụt sịt trên vòm ngực ấm áp của anh, và để nước mắt rơi.
“Ôm em mang lại cảm giác thật tuyệt.” Anh ôm lấy cô chặt hơn, nhưng không phải một cái ôm để quyến rũ, chỉ là một cử chỉ quan tâm. Đó là khi cô bắt đầu khóc thật, và cô khóc bởi cảm giác vững vàng của khoảnh khắc này. Khi đã ngừng khóc, cô nhón chân lên và hôn lên má anh.
Mắt anh mở to. “Cái đó là vì gì vậy?”
“Vì đã ở đây. Anh không buộc phải làm bất cứ điều nào trong chuyện này cả.”
Anh vuốt mu bàn tay lên má cô. “Tôi sẽ ở đây miễn là em cần tôi.”
Cô muốn tin đó là sự thật bằng tất cả bản thân mình, ngay cả khi cô biết Jason Dodd không phải kiểu đàn ông có thể cam kết lâu dài.
***
Sue nằm trên giường đêm đó, nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ khỉ-đánh-đu của mình. Jason đã đúng, cô có cả bộ sưu tập các con vật đang tập thể dục. Cái đó nói lên điều gì về cô? Có lẽ Kathy nên hỏi Dr. Phil.
Nhắm mắt lại, cô cố để thư giãn nhưng tâm trí cô cứ nhảy từ chuyện này sang chuyện khác. Ai đó muốn cô chết. Gã bạn trai ngoại tình trộm-xe của cô – người mà cô còn chưa có cơ hội để chia tay – đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, có thể đã bị bắn bởi cùng kẻ đang muốn cô phải chết. Trên hết là sự thật ông ngoại cô đã gọi một cách điên cuồng đến ba lần bởi quan tâm và lo lắng về sự tôn sùng của Jason với tạp chí cho con bú, rằng mẹ cô đã gọi và nói bà muốn giới thiệu Elvis với ông bà ngoại, và rằng Kathy đã gọi để nhắc cô nhớ về mấy cái mụn cóc.
Jiminy Cricket[34], nhưng ai có thể mong đợi cô ngủ được chứ? Cô nên uống thêm chai Merlot thứ hai ngay bây giờ mới phải.
Điện thoại cô đổ chuông, và Sue ngồi bật dậy. Những lần trước, Jason thường chạy vội đến giúp cô bằng những lời chỉ dẫn: Nếu đó là tên quấy rối, cô cần giữ bình tĩnh, nói thật chậm, giữ hắn trên đường dây. Anh đã nói với cô rằng anh đã sắp xếp để lần theo số điện thoại gọi đến máy cô, nhưng cô cần phải giữ tên con hoang đó trên đường dây đủ lâu.
Điện thoại vẫn tiếp tục reo. Sue mở cửa, chờ Jason lao vào. Anh không tới.
Hít sâu một hơi, cô trả lời. “Hello?”
“Là tôi đây.” Giọng Jason vang lên, sâu và quyến rũ, qua thiết bị âm thanh. Sue ngả người trở lại gối.
Lẽ ra cô nên nhớ rằng anh đã gọi đêm qua rồi. “Anh muốn gì?”
“Câu hỏi đó mang nhiều hàm ý lắm đấy.” Anh cười lớn, âm thanh trầm khàn. “Nhưng tôi nghĩ em có thể muốn... trò chuyện.”
Sự ấm áp trào lên trong ngực cô. “Và tôi thì lại nghĩ anh muốn ăn thêm ngũ cốc cơ.”
“Tin tôi đi. Đó không phải thứ tôi đang muốn ăn đâu.”
“Có granola bars trong tủ đấy.” Sue giả vờ hiểu lầm, mặc dù sự thật là cô hiểu chính xác những gì anh nói... và cô thích cuộc trò chuyện. Người phụ nữ nào lại không muốn cơ chứ? “Tôi không biết anh đã tiêu hóa hết chỗ thức ăn đó ở đâu được nữa.” Cô vuốt ve Hitchcock.
“Tôi là một cậu bé đang lớn.” Cô không bỏ lỡ lời nói bóng gió đó
Cô hắng giọng, tạo ra thứ âm thanh giống mẹ mình thường làm, nhưng Jason vẫn nói tiếp. “Và ai đó lại ăn hết đồ tráng miệng của tôi lúc tối nay nữa.”
Họ đã ăn tối ở một cửa hàng đồ ăn địa phương. “Ừ, nhưng anh đã ăn hết nửa suất trứng ốp lết của tôi còn gì.” Cô vuốt ve Hitchcock từ cổ đến đuôi.
“Này, tôi đã chờ cho đến khi cô không ăn nữa. Và tôi cũng hỏi trước rồi còn gì.”
Cô có nhớ, và cô cảm thấy thật tồi tệ bởi cô biết anh làm vậy bởi cô đã bình luận về vụ khoai tây chiên. Nhưng nó không thể ngăn được cô trêu chọc anh bây giờ. “Lẽ ra anh nên gọi hai suất tráng miệng.” Cô nhìn Hitchcock đang duỗi mình.
“Và bỏ lỡ việc được phàn nào sao? Không bao giờ.”
“Vậy anh là kiểu người thích phàn nàn hử?”
Jason do dự. “Không. Tôi thường luôn có được những gì mình muốn.”
“Và anh muốn gì?” Câu hỏi đặt ra trước khi Sue kịp ngăn lại.
“Em. Khỏa thân. Sẵn sàng.”
Được rồi. Cô thật sự nên dừng chuyện này lại.
Cô nuốt xuống. Họng cô đột ngột thắt lại gây ra một tiếng ực to tướng. “Thay vào đó sao anh không ăn một bát ngũ cốc đi? Tôi đã mua loại có thêm nho khô đấy.” Cô đặt tay lên trán.
Anh muốn sex, còn cô thì đang mời anh ăn sáng sao?
Tiếng cười của anh trôi nổi qua đường dây. “Em có thể cho tôi biết lý do được không?”
“Bởi vì tôi thích nho khô. Nó vừa dai lại vừa ngọt.”
“Ý tôi là, tại sao em lại ở đó còn tôi lại ở đây, khi nào chúng ta mới được ở bên nhau?”
“Anh đâu biết tôi muốn gì,” cô nói. Một lời nói dối, nhưng đó chỉ là cách tự bao biên thôi mà.
“Vậy là em đang nói em không hề bị tôi thu hút?”
Nếu cô nghĩ rằng cô có thể khiến anh tin như vậy, cô sẽ nói dối. “Không. Tôi không nói thế.”
“Vậy tại sao em không ngủ với tôi?”
“Anh hỏi sai câu hỏi rồi đấy,” cô nói.
“Thật sao?” Anh có vẻ thật sự bối rối.
“Câu hỏi không phải là tại sao tôi không ngủ với anh. Nó phải là tại sao tôi nên ngủ với anh?”
“Cho tôi ba phút và tôi sẽ cho em thấy,” anh thì thầm.
“Ba phút sao? Cậu bé ơi, anh nhanh thế,” cô buột miệng.
Anh phá ra cười. “Ồ, cái đó chỉ để thuyết phục em thôi. Bức màn bí mật sẽ được hé mở cho đến khi bình minh lên – mặc dù đó có thể chỉ là phần tạm nghỉ thôi, kiểu màn dạo đầu thôi, và màn kết thúc sẽ cực kỳ hoành tráng. Nếu em hiểu ý tôi là gì.”
Ồ, cô hiểu chứ. Cô nhắm mắt và cố để không tưởng tượng. “Muộn rồi. Tôi nên –”
“Không,” anh nói nhanh. “Nói chuyện với tôi.”
“Về cái gì? Tôi nghĩ anh đang nói quá nhiều sự ẩn dụng về sex và biểu diễn.”
Tiếng cười của anh vang lên lần nữa. Và rồi, cô nghe thấy tiếng anh hít sâu. “Về bất cứ điều gì. Chỉ cần nói chuyện với tôi thôi.”
Cô lăn người, cố để khiến bản thân dịu xuống. “Anh đã gọi lại cho bệnh viện chưa?”
“Vừa gọi xong. Anh ta vẫn trong phòng điều trị tích cực.”
“Cảnh sát có tìm thấy vợ và con trai anh ta không?”
“Chưa, nhưng họ vẫn đang tìm.”
Cô ngồi dậy. “Anh có nghĩ tên quấy rối có lẽ nào là cô ta không? Cô vợ đó?”
“Cũng có khả năng. Nhưng tôi đang kiếm mô tả về cô ta. Cô ta cao hơn em chỉ khoảng một inch. Em có nghĩ liệu có phải cô ta chính là người phá hoại hôm tối thứ Bảy không?”
Sue cố nhớ lại chính xác cô đã trông thấy gì. Những hình ảnh chỉ như một lớp sương mờ ảo. “Tôi có thể thề là đó là một người đàn ông, và tôi nghĩ hắn ta to cao hơn. Nhưng có lẽ... tôi đoán là tôi mới chỉ trông thấy thứ mà mình muốn thấy thôi. Tôi xin lỗi tôi không biết chắc nữa.”
“Không phải xin lỗi. Em đã sợ hãi mà.” Jason trấn an “Ít nhất giờ thì tôi cũng có thể nói lại với sở cảnh sát Houston những thông tin mình có và xác nhận lại chính xác. Tôi không cần phải chọc ngoáy thêm vào sâu hơn để xác nhận thông tin.”
“Họ sẽ thông báo nếu Paul tiến triển tốt hơn chứ?” cô hỏi.
Cô nghe thấy tiếng Jason trở mình trên sofa. “Có vẻ như anh ta sẽ qua khỏi thôi.”
“Tốt quá.” Tội lỗi thít lấy ngực cô giờ đã đỡ hơn trước.
“Em lo cho anh ta lắm à?” anh hỏi. Giọng anh nghe có chút lo lắng, và nếu có như vậy, anh cũng nhanh chóng che giấu những cảm xúc đó bằng lời nói đùa. “Hay em chỉ đang tự hỏi sẽ mất bao lâu nữa trước khi anh ta đủ khỏe để em đập vỡ xương bánh chè anh ta ra?”
Sue nghĩ về Paul, về cuộc điện thoại của họ đã luôn trở nên lúng túng, những nụ hôn họ trao nhau mang lại cảm giác như thể cô đang ăn phải thứ gì thật ghê và không ngon lành gì. Thôi đi, đừng có tốn calo cho chuyện này nữa! Chúa ơi! Cô suýt nữa đã tới Mexico với anh ta để tận hưởng khoái lạc chẳng ra gì. Nhưng sự thiếu hứng thú của cô đâu phải lỗi của anh ta.
Và, cô nhớ lại cách anh ta đã nói dối cô về tình trạng hôn nhân của mình, chơi cô như một kẻ ngốc. Anh ta xứng đáng với điều này, phải không?
Nhưng rồi cô nhớ ra anh ta có một cậu con trai. Paul xứng đáng với chuyện này nhưng cậu bé đó thì không.
“Tôi không muốn anh ta chết.”
“Hai người gần gũi lắm sao?”
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Rõ ràng là không đủ gần. Tôi thậm chí còn không biết anh ta đã kết hôn nữa.”
“Em đã ngủ với hắn ta chưa?”
Cô không ngờ tới câu hỏi đó. Bản năng đầu tiên của cô là nói sự thật với Jason, nhưng rồi nó khiến cô thấy lúng túng. “Chuyện đó thì liên quan gì tới anh.”
“Tôi tò mò thôi.”
Cô tưởng tượng ra cảnh con khỉ đang đánh đu trên cây bằng tay của nó. “Sự tò mò giết chết con mèo[35], anh biết đấy.”
“Tôi không phải mèo... Em đã ngủ với hắn ta chưa?”
“Tôi nghĩ tốt hơn là tôi gác máy đây.”
“Không,” Jason lên tiếng. “Chờ đã! Tôi sẽ thay đổi chủ đề. Kể cho tôi về ông bà cô đi.”
“Họ thì sao?”
“Họ thế nào khi cô còn bé?”
Sue nằm ngửa lại. “Tôi nghĩ cũng giống như tất cả ông bà ngoại khác thôi. Họ nghĩ tôi thật hoàn hảo. Tôi nghĩ họ thật già. Nhưng khi mọi thứ trở nên... xấu đi, họ vẫn ở đó. Giống như một mạng lưới an toàn vậy.”
“Xấu đi sao?” Khi cô không trả lời, anh cố thử một cách tiếp cận khác. “Nghe như thể em đã từng suýt bị thế rồi thì phải.”
“Thế còn ông bà anh thì sao?” Sue hỏi, lật ngược tình tế. Cô chờ đợi, và sự im lặng của anh nói cho cô biết anh không thích ở thế bị động phải trả lời.
“Tôi, à, không biết ông bà mình.” Anh thở ra một hơi. “Bà ngoại em có ý gì khi bà hỏi tôi ‘có cướp nhà băng và tôi có thích đồ lót phụ nữ’ không?”
“Không có gì đâu.” Quyết tâm thay đổi chủ đề, Sue hỏi. “Mẹ anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Câu hỏi lại mang tới một sự im lặng nữa. Và rồi: “Maggie sáu mươi lăm tuổi.”
“Sao anh lại gọi bà là Maggie chứ không phải Mẹ?”
Anh hít vào. “Nói chuyện khác đi, được chứ?”
“Tại sao?” cô hỏi.
“Bởi vì tôi không thích nói về bản thân.”
Đó thật là một sự ngạc nhiên. “Sao lại không?”
“Bởi vì tôi không đến từ Brady Bunch[36] giống em.”
Cô bật ngồi dậy. “Brady Bunch?”
“Ừ.”
Cô bực tức tuyên bố. “Cuộc sống của tôi không hề hoàn hảo nhé.”
Giọng anh dịu lại. “Tôi biết điều đó. Em đã mất cha. Tôi không có ý xem nhẹ cái chết của ông, tôi chỉ... Bỏ qua đi, được chứ?”
“Không phải chỉ về cha tôi.” Sue đột nhiên muốn nói với anh, hy vọng anh sẽ mở lòng với cô hơn. “Mẹ tôi cũng mất mát lắm khi cha tôi qua đời.”
“Mất mát sao?”
“Ừ. Mẹ lên giường và ở lì đó. Nhiều tuần liền bà chẳng mua bán gì. Tôi lục ví mẹ và lấy tiền sau đó tới cửa hàng tạp hóa nhỏ cuối phố. Chúng tôi sống nhờ đồ hộp đấy.” Cô ngừng lời, thấy thật kỳ lạ khi cô kể cho Jason nghe những chuyện cô chưa từng nói cho bất kỳ ai khác. Nhưng cô muốn nói với anh.
“Phải mất đến sáu tháng trước khi ông bà ngoại tôi biết chuyện. Họ sống ở Austin và ghé thăm hai lần mỗi tháng, nhưng mẹ bảo họ đừng tới bởi vì...” Cổ họng cô đang bắt đầu nghẹn lại. “Bởi vì mẹ nói nếu bất cứ ai biết mẹ ốm thế nào, họ sẽ mang tôi đi khỏi mẹ.”
Sue do dự. “Tôi đã mất cha, và trong gần bảy tháng, tôi đã rất sợ rằng mình sẽ mất luôn của mẹ.”
Cô nuốt xuống. Jason không nói gì, nhưng cô có thể nghe thấy hơi thở của anh và vậy nên cô biết anh vẫn đang ở đó. “Sau đó ông bà tôi xuất hiện không báo trước. Họ thấy mọi thứ thế nào. Họ mua ngay một ngôi nhà gần đó và chăm sóc cả hai chúng tôi. Họ đưa mẹ đi điều trị tâm lý, và mẹ trở nên... khá hơn.”
“Khá hơn?” anh lặp lại, rõ ràng là có thứ gì đó khác lạ trong giọng nói của cô.
“Trong những ngày tồi tệ, thay vì nằm trên giường mẹ sẽ uống đến cả chai rượu.”
“Bà nghiện rượu à?”
“Tôi không nói thế. Nhưng bà sử dụng rượu như một cách để vực dậy.”
“Đó là biểu hiện của người nghiện rượu đấy,” anh nói.
“Nhưng bà đã ngừng làm thế rồi. Và bà cứ uống rồi lại ngừng.” Sue đột nhiên cảm thấy có lỗi vì đã thảo luận về vấn đề của mẹ mình. “Anh có biết không gì trên đời mà bốn thêm ba phần tư ly Merlot không thể giải quyết không?”
“Tôi rất tiếc.” Giọng Jason vang lên chặt chẽ. “Bà ấy đáng bị đá vào mông.”
Sue nghe thấy sự giận dữ trong giọng nói của anh, và bản năng bảo vệ của cô trỗi dậy. “Không. Mẹ không... mẹ không phải một người mẹ tồi. Bà chỉ chán nản và buồn bã quá thôi. Bà không bao giờ nghĩ đến chuyện làm tổn thương tôi. Và sau vài tháng điều trị tâm lý, bà là một người mẹ tuyệt vời. Ý tôi là, một người mẹ đúng nghĩa ấy. Bà vẫn thích rượu, nhưng thỉnh thoảng mới uống một chai Merlot, bà hoàn hảo. Vẫn hoàn hảo.”
“Bà ấy bỏ rơi em, Sue.”
“Không bao giờ,” Sue gắt.
“Về mặt tình cảm, bà ấy bỏ rơi em.”
“Chỉ cho đến khi bà vực dậy bản thân thôi. Và nghiêm túc mà nói, mẹ không phải lúc nào cũng uống đâu. Chỉ khi... khi có điều gì đó khiến bà phiền muộn thôi.”
“Em không đáng bị thế. Em đã mất cha và –”
“Mẹ cũng mất cha mà.” Sue ngừng lời. “Chúng tôi đều bị tổn thương.”
Đường dây lại im lặng. Sue bắt đầu ước rằng cô chưa bao giờ kể cho Jason. Và rồi, cô nhớ lại lý do tại sao mình làm thế. “Thấy không? Tuổi thơ của tôi cũng không phải một tập phim trong Brady Bunch đâu nhé. Vậy sao anh lại không kể cho tôi nghe về anh đi?” Cô có thôi thúc muốn bước vào phòng khách, nhưng có điều gì đó nói cho cô biết anh sẽ chia sẻ nhiều hơn qua điện thoại.
“Này,” cô lên tiếng. “Tôi đã kể cho anh bí mật của mình rồi nhé.”
Đường dây im lặng. Cuối cùng. “Maggie không phải mẹ ruột của tôi.”
“Anh là trẻ mồ côi sao?” Sue nhận ra cô đói khát muốn biết về anh đến thế nào.
“Không. Tôi là... được nhận nuôi. Di chuyển từ nhà này sang nhà khác.”
Một làn sóng đau đớn thít chặt lấy trái tim Sue. “Chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ ruột của anh?”
Một sự im lặng nữa. “Không. Không nói thêm về mấy chủ đề buồn chán nữa. Kể cho tôi nghe thứ gì đó tuyệt vời về em đi.”
Sue muốn hỏi thêm, nhưng có điều gì đó trong cách Jason nói đã cảnh báo cô hãy bỏ qua chuyện này đi. Chỉ bây giờ thôi. Ngày mai sẽ là một ngày mới.
“Anh muốn biết gì nào?”
“Hãy làm tan vỡ trái tim tôi bằng cách kể về cuộc hẹn hò đầu tiên của em đi,” anh đề nghị.
“À, anh sẽ không bị vỡ tim đâu. Nó chẳng tuyệt vời chút nào.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Là do ông ngoại tôi. Ông cho anh bạn đó xem bộ sưu tập rán và đe dọa sẽ ghim anh ấy lên miếng nhung nếu anh ta không biết cách mà cư xử. Cậu bé thậm chí còn không dám nắm tay tôi nữa.”
Jason cười khùng khục. “Tôi biết là tôi thích ông ngoại em mà.”
“Tôi cũng vậy. Và vậy nên tôi đã hạ-đo-ván anh chàng đó khi anh ta bắt đầu nói với mọi người rằng ông ngoại tôi là một người yêu thương gián quái đản.”
Jason cười lớn. “Thế còn những anh chàng bạn trai khác thì sao?”
“Sau đó thì cũng không nhiều. Mấy cậu con trai sợ tôi,” cô thừa nhận. “Ý tôi là, tôi gần mười bốn tuổi, và tất cả bạn bè tôi đều đã được hôn và ít nhất từng ra ngoài với một cậu bạn trai. Còn tôi ở đây, chưa được hôn bao giờ. Khi đó, tôi đã bị thuốc phục rằng lý do tôi không... à... phát triển phần trên là bởi vì tôi không có kinh nghiệm như các cô bạn khác.”
“Phần trên của em ổn cả,” anh nói. Giọng anh khàn đi.
“Đúng vậy.” Cô không muốn bắt đầu cuộc hội thoại đó. “Dù sao thì, nó tệ lắm. Thực tế là tôi đã rất cáu và cảm thấy nhục nhã khi nghĩ đến chuyện phải đối mắt với tất cả bạn bè mình, để giữ cho bản thân khỏi xấu hổ tôi đã lấy máy hút bụi của mẹ và tự mình có được một nụ hôn thực sự.”
Tiếng cười của anh ầm ầm qua đường dây. “Chết tiệt. Tôi hẳn là mất hết kỹ năng rồi.”
“Kỹ năng?” cô hỏi lại.
“Em hôn một cái máy hút bụi, nhưng lại không hôn tôi trong suốt những ngày này.”
“Này, cái máy hút bụi đó có nụ hôn tuyệt vời hơn –”
“Đây có phải một sự sỉ nhục với khả năng hôn của tôi không?” Jason ngắt lời.
“Không. Nhưng qua các trải nghiệm, tôi nghĩ anh sẽ phàn nàn về khả năng hôn của tôi trước chứ. Nhớ cuộc trò chuyện của anh với Chase trong bếp của anh ấy không?”
Jason cười lớn. “Em không bao giờ nên tin bất cứ thứ gì một người đàn ông nói khi anh ta đang nghĩ về việc đấm thẳng vào mặt một tay bác sĩ chuyên khoa chân.”
“Vậy là anh ghen với Paul. Thú vị thật đấy.”
“Tôi không thừa nhận gì đâu nhé,” Jason gầm gừ. “Bên cạnh đó, chúng ta không nói về tay bác sĩ nữa. Chúng ta nói về hôn đi. Và điều tôi muốn biết là: Có phải cuối cùng thì em cũng phải thừa nhận rằng em thích những nụ hôn của tôi?”
“Tôi cũng không thừa nhận gì đâu nhé,” cô trả lời. Cô rúc sâu hơn vào gối và cố gắng không nghĩ về việc cô yêu những nụ hôn trong câu hỏi đó biết bao.
“Ahhh, Sue. Em đang giết tôi đấy.”
“Nếu tôi đang giét anh, tại sao... tại sao anh không gọi lại cho tôi bốn tháng trước?” Cơ bụng cô siết chặt khi cô chờ đợi phản ứng của anh.
“Có lẽ là vì tôi đánh mất số của em rồi.” Giọng anh mất đi sự vui vẻ thay vào đó là sự thận trọng.
“Có lẽ tôi không đủ vàng hoe để được nhớ đến.” Cô chiến đấu chống lại một làn sóng thất vọng dâng cao.
“Đây là lý do tại sao em không ngủ với tôi à?”
“Không,” cô nói.
Nhưng rồi nó đánh vào cô. Ban đầu, anh không gọi cho cô chính là lý do thật sự tại sao cô cưỡng lại việc ngủ với anh. Anh đã từ chối cô; cô không thích để anh làm vậy lần nữa. Nhưng giờ... giờ cô không thể cho bpheps bản thân làm vậy cho đến khi cô biết họ có thật sự phù hợp với nhau không. Nếu cô làm tình với Jason và anh đơn giản là sẽ ra đi... Chúa ơi, cô sẽ giống nhe mẹ cô và sẽ nằm bẹp trên giường cả năm mất. Co gần như suýt không thể sống sót nổi qua sự phản bội của Collin. Sao cô có thể sống sót được với Jason đây?
“Muộn rồi,” cô nói.
“Chưa quá muộn đâu.” Giọng anh thật quyến rũ lần nữa. “Nói chuyện với tôi đi.”
“Chỉ khi anh nói thật với tôi tại sao anh không gọi lại cho tôi.”
Anh không trả lời.
Cô đếm đến ba. “Chúc ngủ ngon.”
Cô gác máy. Và trong khi cơ thể cô khao khát dâng hiến cho anh mọi thứ anh muốn – những khao khát hàng giờ liền kia, và cho đến tận khi cô thiếp đi – cô biết mình đã làm điều đúng đắn. Không nhượng bộ cho đến khi cô biết chuyện này là thật.
***
“Ba phút. Ba phút là tất cả những gì tôi yêu cầu,” Jason nói. Anh nhìn lên Thám tử Brian Perters, người đang đứng ngoài cửa nơi vợ tay bác sĩ đang chờ.
Anh đã nhận được một cuộc gọi lúc tám giờ sáng từ Thám tử Reyes, cộng sự của Peters, nói với anh rằng họ đã tìm thấy vợ của tay bác sĩ và đang mang cô ta đi thẩm vấn. Jason đã liên lạc với bạn anh Danny, một cảnh sát tuần tra, đến ở lại với Sue trong khi anh rời đi. Nhưng ngay khi anh vừa gác máy thì Sue nhận được một cuộc gọi khác từ tên quấy rối. Và họ lần ra được một dấu vết. Thật không máy, kẻ quấy rối có vẻ đã gọi từ một bốt điện thoại công cộng trả tiền trong thành phố. Jason kiểm tra thấy vài chiếc xe ra vào và ngay khi Danny đến, anh đã vội vã rời đi để tự kminhf kiểm tra. Không phải anh hy vọng sẽ tìm thấy bất cứ thứ gì. Và đúng là chẳng có gì thật. Tuy nhiên, thời gian gọi cho thấy kẻ đó không thể là vợ gã bác sĩ được.
Nhưng rồi, có thể cô ta đã thuê ai đó làm điều đó cho mình để bản thân thoát khỏi diện tình nghi. Jason sẽ không loại trừ bất kỳ khả năng nào. Tên quái đản đang rình rập quanh Sue đã chứng minh rằng hắn sẽ không dừng lại trong việc giết người. Điều đó có nghĩa Jason sẽ phải ngăn hắn ta... hay cô ta lại.
Thám tử Peters vươn vai. “Đây không phải vụ của anh, Dodd. Tại sao anh lại muốn hỏi cô ta?” Gã chết tiệt này đang gây khó khăn. “Ai đó đang quấy rối một người bạn tôi, và tôi nghĩ người phụ nữ này biết điều gì đó. Bên cạnh đó, tôi đã kiểm tra được vài thứ.” Jason phỉnh phờ. “Để tôi nói chuyên với cô ta, và tôi sẽ cung cấp cho anh mọi thứ tôi có.”
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, nhưng gật đầu đồng ý. “Anh nợ tôi đấy.”
Hai người họ bước vào trong phòng với vợ tay bác sĩ đang ngồi chờ. “Bà Everts?” Jason lên tiếng.
“Khi nào các anh mới cho tôi gặp chồng mình?” Người phụ nữ nhấp nhổm trong chiếc ghế khi cô ta lên tiếng. Jason ghi nhớ giọng nói nữ tính của cô ta. Nếu cô ta từng là người gọi điện, hẳn cô ta đã che giấu chất giọng đó giỏi đến chết tiệt.
“Cô không biết anh ta bị bắn sao?”
“Nếu tôi biết anh ấy bị bắn, tôi đã ở bệnh viện lúc này rồi.”
Jason xoay ghế lại và ngồi xuống. “Cô đã ở đâu đêm qua?”
“Con trai tôi và tôi ở khách sạn.”
“Và tại sao cô lại ở khách sạn?”
Người phụ nữ chớp mắt. “Chồng tôi và tôi cãi nhau.”
“Về chuyện gì?” Thám tử Peters hỏi từ phía góc phòng.
Ánh mắt cô ta nhìn đi. “Một cuộc tranh luận ngớ ngẩn.”
“Nói rõ cho tôi.” Jason lên tiếng.
Môi người phụ nữ mím lại trắng bệnh. “Đó không phải chuyện của anh.”
Jason đứng lên và di chuyển lại gần. Đặt tay xuống bàn, anh bắt gặp ánh mắt cô ta. “Nói ra nếu cô muốn chúng tôi tin cô không bắn anh ta.”
“Tôi sao?” Đôi mắt nâu của cô ta mở to. “Nếu anh muốn kiếm ai đó để kết tội, vậy thì đến mà nói chuyện với con điếm tóc vàng anh ta đang cặp kè ấy!”
Mày trái Jason giật giật. “Vậy là hai người cãi nhau về bạn gái anh ta.”
“Phải. Chồng tôi có vấn đề trong việc giữ chặt quần mình.”
“Đó là lý do tại sao cô bắn anh ta? Cô đã mất tự chủ, và –”
“Tôi không bắn anh ấy!”
Jason lùi lại. “Tôi biết được rằng đây không phải lần đầu tiên chồng cô lừa dối cô.”
Jason trông thấy mắt Peters mở to đầy quan tâm.
Vợ của tay bác sĩ chuyên khoa cứng người. “Tôi không định chẹt qua con chó đó đâu. Và tôi không bắn chồng mình!”
“Chó sao?” Peters hỏi.
Jason nói tiếp. “Anh ta có nói gì đó về việc cô đã...”
“Nếu anh muốn tìm xem ai là người bắn chồng tôi, thì nói chuyện với con điếm anh ta đang cặp kè ấy.”
Jason nao núng. “Để trả lời thông tin của cô, tôi ở với Cô Finley cả đêm qua đấy.”
Đôi mắt người phụ nữ mở to hơn. “Cô Finley là ai? Tôi đang nói về con mụ y tá trong văn phòng mà anh ta đang cặp kè kìa. Đừng nói với tôi anh ta còn đang gặp gỡ ai khác nữa!”
“Anh ta đang trong phòng phẫu thuật. Nhưng nếu ban điều tra án mạng đã gọi thì hẳn là tình hình xấu lắm.”
Cảm xúc lẫn lộn chạy trong Sue như con chuột chạy quanh một mê cung. Hơi thở của cô nghẹn lại khi những suy nghĩ đua nhau âp tới. Paul có thể là một gã ngốc, nhưng anh ta có một cậu con trai 4 tuổi rồi. Nếu anh ta qua đời, đứa trẻ sẽ lớn lên mà không có bố. Ánh mắt cô liếc tới chỗ cuốn album ảnh.
Rồi một suy nghĩ khác ập tới mang nước mắt theo châm chíc đôi mắt cô. Đây hẳn là lỗi của cô. Ai đó bắn Paul là vì cô sao?
Cô ngước nhìn Jason. “Họ có biết ai đã làm vậy không?”
“Chưa có ai bị bắt giữ cả. Nhưng tôi chắc vợ anh ta đang được thẩm vấn.”
Sue nhìn chằm chằm vào bức tường. Có phải vợ Paul đã bắn anh ta vì phát hiện ra mối quan hệ của họ không? Có phải người vợ kia đã biết Sue không nhận ra anh ta đã kết hôn? Chắc là không đâu.
Cô đứng lên, không chắc cô phải làm gì hay cô cần đi tới đâu. Cô không đi đâu cả, chỉ đứng đó, bị tấn công bởi những cảm xúc: Giận giữ với Paul vì đã không nói cho cô rằng anh ta đã kết hôn. Giận dữ với bản thân vì đã không phát hiện ra điều đó. Cảm thông với đứa trẻ bốn tuổi sẽ lớn lên với sự trống rỗng mà cô rất hiểu.
Jason giữ lấy cằm cô trong tay và xoay để anh có thể trông thấy mặt cô. “Em ổn cả chứ?”
Cô chớp mắt để thu lại những giọt nước mắt và nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng. “Hẳn là tôi nên hủy bỏ vụ đập vỡ xương bánh chè của anh ta nhỉ?” Cục nghẹn lớn dần lên.
Jason cúi xuống và hôn lên má cô. Anh không nói lời nào rằng anh hiểu cô cảm thấy ra sao, nhưng sự dịu dàng trong nụ hôn của anh đã nói lên tất cả. Và giờ thì ánh mắt anh đang tràn đầy sự dịu dàng hẳn sẽ khiến cô phát khóc.
“Cứ khóc đi.” Anh ôm lấy cô áp vào ngực mình. “Lần này tôi đã chuẩn bị một chiếc áo sạch rồi.”
“Câu đó không hay ho gì đâu.” Cô sụt sịt trên vòm ngực ấm áp của anh, và để nước mắt rơi.
“Ôm em mang lại cảm giác thật tuyệt.” Anh ôm lấy cô chặt hơn, nhưng không phải một cái ôm để quyến rũ, chỉ là một cử chỉ quan tâm. Đó là khi cô bắt đầu khóc thật, và cô khóc bởi cảm giác vững vàng của khoảnh khắc này. Khi đã ngừng khóc, cô nhón chân lên và hôn lên má anh.
Mắt anh mở to. “Cái đó là vì gì vậy?”
“Vì đã ở đây. Anh không buộc phải làm bất cứ điều nào trong chuyện này cả.”
Anh vuốt mu bàn tay lên má cô. “Tôi sẽ ở đây miễn là em cần tôi.”
Cô muốn tin đó là sự thật bằng tất cả bản thân mình, ngay cả khi cô biết Jason Dodd không phải kiểu đàn ông có thể cam kết lâu dài.
***
Sue nằm trên giường đêm đó, nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ khỉ-đánh-đu của mình. Jason đã đúng, cô có cả bộ sưu tập các con vật đang tập thể dục. Cái đó nói lên điều gì về cô? Có lẽ Kathy nên hỏi Dr. Phil.
Nhắm mắt lại, cô cố để thư giãn nhưng tâm trí cô cứ nhảy từ chuyện này sang chuyện khác. Ai đó muốn cô chết. Gã bạn trai ngoại tình trộm-xe của cô – người mà cô còn chưa có cơ hội để chia tay – đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, có thể đã bị bắn bởi cùng kẻ đang muốn cô phải chết. Trên hết là sự thật ông ngoại cô đã gọi một cách điên cuồng đến ba lần bởi quan tâm và lo lắng về sự tôn sùng của Jason với tạp chí cho con bú, rằng mẹ cô đã gọi và nói bà muốn giới thiệu Elvis với ông bà ngoại, và rằng Kathy đã gọi để nhắc cô nhớ về mấy cái mụn cóc.
Jiminy Cricket[34], nhưng ai có thể mong đợi cô ngủ được chứ? Cô nên uống thêm chai Merlot thứ hai ngay bây giờ mới phải.
Điện thoại cô đổ chuông, và Sue ngồi bật dậy. Những lần trước, Jason thường chạy vội đến giúp cô bằng những lời chỉ dẫn: Nếu đó là tên quấy rối, cô cần giữ bình tĩnh, nói thật chậm, giữ hắn trên đường dây. Anh đã nói với cô rằng anh đã sắp xếp để lần theo số điện thoại gọi đến máy cô, nhưng cô cần phải giữ tên con hoang đó trên đường dây đủ lâu.
Điện thoại vẫn tiếp tục reo. Sue mở cửa, chờ Jason lao vào. Anh không tới.
Hít sâu một hơi, cô trả lời. “Hello?”
“Là tôi đây.” Giọng Jason vang lên, sâu và quyến rũ, qua thiết bị âm thanh. Sue ngả người trở lại gối.
Lẽ ra cô nên nhớ rằng anh đã gọi đêm qua rồi. “Anh muốn gì?”
“Câu hỏi đó mang nhiều hàm ý lắm đấy.” Anh cười lớn, âm thanh trầm khàn. “Nhưng tôi nghĩ em có thể muốn... trò chuyện.”
Sự ấm áp trào lên trong ngực cô. “Và tôi thì lại nghĩ anh muốn ăn thêm ngũ cốc cơ.”
“Tin tôi đi. Đó không phải thứ tôi đang muốn ăn đâu.”
“Có granola bars trong tủ đấy.” Sue giả vờ hiểu lầm, mặc dù sự thật là cô hiểu chính xác những gì anh nói... và cô thích cuộc trò chuyện. Người phụ nữ nào lại không muốn cơ chứ? “Tôi không biết anh đã tiêu hóa hết chỗ thức ăn đó ở đâu được nữa.” Cô vuốt ve Hitchcock.
“Tôi là một cậu bé đang lớn.” Cô không bỏ lỡ lời nói bóng gió đó
Cô hắng giọng, tạo ra thứ âm thanh giống mẹ mình thường làm, nhưng Jason vẫn nói tiếp. “Và ai đó lại ăn hết đồ tráng miệng của tôi lúc tối nay nữa.”
Họ đã ăn tối ở một cửa hàng đồ ăn địa phương. “Ừ, nhưng anh đã ăn hết nửa suất trứng ốp lết của tôi còn gì.” Cô vuốt ve Hitchcock từ cổ đến đuôi.
“Này, tôi đã chờ cho đến khi cô không ăn nữa. Và tôi cũng hỏi trước rồi còn gì.”
Cô có nhớ, và cô cảm thấy thật tồi tệ bởi cô biết anh làm vậy bởi cô đã bình luận về vụ khoai tây chiên. Nhưng nó không thể ngăn được cô trêu chọc anh bây giờ. “Lẽ ra anh nên gọi hai suất tráng miệng.” Cô nhìn Hitchcock đang duỗi mình.
“Và bỏ lỡ việc được phàn nào sao? Không bao giờ.”
“Vậy anh là kiểu người thích phàn nàn hử?”
Jason do dự. “Không. Tôi thường luôn có được những gì mình muốn.”
“Và anh muốn gì?” Câu hỏi đặt ra trước khi Sue kịp ngăn lại.
“Em. Khỏa thân. Sẵn sàng.”
Được rồi. Cô thật sự nên dừng chuyện này lại.
Cô nuốt xuống. Họng cô đột ngột thắt lại gây ra một tiếng ực to tướng. “Thay vào đó sao anh không ăn một bát ngũ cốc đi? Tôi đã mua loại có thêm nho khô đấy.” Cô đặt tay lên trán.
Anh muốn sex, còn cô thì đang mời anh ăn sáng sao?
Tiếng cười của anh trôi nổi qua đường dây. “Em có thể cho tôi biết lý do được không?”
“Bởi vì tôi thích nho khô. Nó vừa dai lại vừa ngọt.”
“Ý tôi là, tại sao em lại ở đó còn tôi lại ở đây, khi nào chúng ta mới được ở bên nhau?”
“Anh đâu biết tôi muốn gì,” cô nói. Một lời nói dối, nhưng đó chỉ là cách tự bao biên thôi mà.
“Vậy là em đang nói em không hề bị tôi thu hút?”
Nếu cô nghĩ rằng cô có thể khiến anh tin như vậy, cô sẽ nói dối. “Không. Tôi không nói thế.”
“Vậy tại sao em không ngủ với tôi?”
“Anh hỏi sai câu hỏi rồi đấy,” cô nói.
“Thật sao?” Anh có vẻ thật sự bối rối.
“Câu hỏi không phải là tại sao tôi không ngủ với anh. Nó phải là tại sao tôi nên ngủ với anh?”
“Cho tôi ba phút và tôi sẽ cho em thấy,” anh thì thầm.
“Ba phút sao? Cậu bé ơi, anh nhanh thế,” cô buột miệng.
Anh phá ra cười. “Ồ, cái đó chỉ để thuyết phục em thôi. Bức màn bí mật sẽ được hé mở cho đến khi bình minh lên – mặc dù đó có thể chỉ là phần tạm nghỉ thôi, kiểu màn dạo đầu thôi, và màn kết thúc sẽ cực kỳ hoành tráng. Nếu em hiểu ý tôi là gì.”
Ồ, cô hiểu chứ. Cô nhắm mắt và cố để không tưởng tượng. “Muộn rồi. Tôi nên –”
“Không,” anh nói nhanh. “Nói chuyện với tôi.”
“Về cái gì? Tôi nghĩ anh đang nói quá nhiều sự ẩn dụng về sex và biểu diễn.”
Tiếng cười của anh vang lên lần nữa. Và rồi, cô nghe thấy tiếng anh hít sâu. “Về bất cứ điều gì. Chỉ cần nói chuyện với tôi thôi.”
Cô lăn người, cố để khiến bản thân dịu xuống. “Anh đã gọi lại cho bệnh viện chưa?”
“Vừa gọi xong. Anh ta vẫn trong phòng điều trị tích cực.”
“Cảnh sát có tìm thấy vợ và con trai anh ta không?”
“Chưa, nhưng họ vẫn đang tìm.”
Cô ngồi dậy. “Anh có nghĩ tên quấy rối có lẽ nào là cô ta không? Cô vợ đó?”
“Cũng có khả năng. Nhưng tôi đang kiếm mô tả về cô ta. Cô ta cao hơn em chỉ khoảng một inch. Em có nghĩ liệu có phải cô ta chính là người phá hoại hôm tối thứ Bảy không?”
Sue cố nhớ lại chính xác cô đã trông thấy gì. Những hình ảnh chỉ như một lớp sương mờ ảo. “Tôi có thể thề là đó là một người đàn ông, và tôi nghĩ hắn ta to cao hơn. Nhưng có lẽ... tôi đoán là tôi mới chỉ trông thấy thứ mà mình muốn thấy thôi. Tôi xin lỗi tôi không biết chắc nữa.”
“Không phải xin lỗi. Em đã sợ hãi mà.” Jason trấn an “Ít nhất giờ thì tôi cũng có thể nói lại với sở cảnh sát Houston những thông tin mình có và xác nhận lại chính xác. Tôi không cần phải chọc ngoáy thêm vào sâu hơn để xác nhận thông tin.”
“Họ sẽ thông báo nếu Paul tiến triển tốt hơn chứ?” cô hỏi.
Cô nghe thấy tiếng Jason trở mình trên sofa. “Có vẻ như anh ta sẽ qua khỏi thôi.”
“Tốt quá.” Tội lỗi thít lấy ngực cô giờ đã đỡ hơn trước.
“Em lo cho anh ta lắm à?” anh hỏi. Giọng anh nghe có chút lo lắng, và nếu có như vậy, anh cũng nhanh chóng che giấu những cảm xúc đó bằng lời nói đùa. “Hay em chỉ đang tự hỏi sẽ mất bao lâu nữa trước khi anh ta đủ khỏe để em đập vỡ xương bánh chè anh ta ra?”
Sue nghĩ về Paul, về cuộc điện thoại của họ đã luôn trở nên lúng túng, những nụ hôn họ trao nhau mang lại cảm giác như thể cô đang ăn phải thứ gì thật ghê và không ngon lành gì. Thôi đi, đừng có tốn calo cho chuyện này nữa! Chúa ơi! Cô suýt nữa đã tới Mexico với anh ta để tận hưởng khoái lạc chẳng ra gì. Nhưng sự thiếu hứng thú của cô đâu phải lỗi của anh ta.
Và, cô nhớ lại cách anh ta đã nói dối cô về tình trạng hôn nhân của mình, chơi cô như một kẻ ngốc. Anh ta xứng đáng với điều này, phải không?
Nhưng rồi cô nhớ ra anh ta có một cậu con trai. Paul xứng đáng với chuyện này nhưng cậu bé đó thì không.
“Tôi không muốn anh ta chết.”
“Hai người gần gũi lắm sao?”
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Rõ ràng là không đủ gần. Tôi thậm chí còn không biết anh ta đã kết hôn nữa.”
“Em đã ngủ với hắn ta chưa?”
Cô không ngờ tới câu hỏi đó. Bản năng đầu tiên của cô là nói sự thật với Jason, nhưng rồi nó khiến cô thấy lúng túng. “Chuyện đó thì liên quan gì tới anh.”
“Tôi tò mò thôi.”
Cô tưởng tượng ra cảnh con khỉ đang đánh đu trên cây bằng tay của nó. “Sự tò mò giết chết con mèo[35], anh biết đấy.”
“Tôi không phải mèo... Em đã ngủ với hắn ta chưa?”
“Tôi nghĩ tốt hơn là tôi gác máy đây.”
“Không,” Jason lên tiếng. “Chờ đã! Tôi sẽ thay đổi chủ đề. Kể cho tôi về ông bà cô đi.”
“Họ thì sao?”
“Họ thế nào khi cô còn bé?”
Sue nằm ngửa lại. “Tôi nghĩ cũng giống như tất cả ông bà ngoại khác thôi. Họ nghĩ tôi thật hoàn hảo. Tôi nghĩ họ thật già. Nhưng khi mọi thứ trở nên... xấu đi, họ vẫn ở đó. Giống như một mạng lưới an toàn vậy.”
“Xấu đi sao?” Khi cô không trả lời, anh cố thử một cách tiếp cận khác. “Nghe như thể em đã từng suýt bị thế rồi thì phải.”
“Thế còn ông bà anh thì sao?” Sue hỏi, lật ngược tình tế. Cô chờ đợi, và sự im lặng của anh nói cho cô biết anh không thích ở thế bị động phải trả lời.
“Tôi, à, không biết ông bà mình.” Anh thở ra một hơi. “Bà ngoại em có ý gì khi bà hỏi tôi ‘có cướp nhà băng và tôi có thích đồ lót phụ nữ’ không?”
“Không có gì đâu.” Quyết tâm thay đổi chủ đề, Sue hỏi. “Mẹ anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Câu hỏi lại mang tới một sự im lặng nữa. Và rồi: “Maggie sáu mươi lăm tuổi.”
“Sao anh lại gọi bà là Maggie chứ không phải Mẹ?”
Anh hít vào. “Nói chuyện khác đi, được chứ?”
“Tại sao?” cô hỏi.
“Bởi vì tôi không thích nói về bản thân.”
Đó thật là một sự ngạc nhiên. “Sao lại không?”
“Bởi vì tôi không đến từ Brady Bunch[36] giống em.”
Cô bật ngồi dậy. “Brady Bunch?”
“Ừ.”
Cô bực tức tuyên bố. “Cuộc sống của tôi không hề hoàn hảo nhé.”
Giọng anh dịu lại. “Tôi biết điều đó. Em đã mất cha. Tôi không có ý xem nhẹ cái chết của ông, tôi chỉ... Bỏ qua đi, được chứ?”
“Không phải chỉ về cha tôi.” Sue đột nhiên muốn nói với anh, hy vọng anh sẽ mở lòng với cô hơn. “Mẹ tôi cũng mất mát lắm khi cha tôi qua đời.”
“Mất mát sao?”
“Ừ. Mẹ lên giường và ở lì đó. Nhiều tuần liền bà chẳng mua bán gì. Tôi lục ví mẹ và lấy tiền sau đó tới cửa hàng tạp hóa nhỏ cuối phố. Chúng tôi sống nhờ đồ hộp đấy.” Cô ngừng lời, thấy thật kỳ lạ khi cô kể cho Jason nghe những chuyện cô chưa từng nói cho bất kỳ ai khác. Nhưng cô muốn nói với anh.
“Phải mất đến sáu tháng trước khi ông bà ngoại tôi biết chuyện. Họ sống ở Austin và ghé thăm hai lần mỗi tháng, nhưng mẹ bảo họ đừng tới bởi vì...” Cổ họng cô đang bắt đầu nghẹn lại. “Bởi vì mẹ nói nếu bất cứ ai biết mẹ ốm thế nào, họ sẽ mang tôi đi khỏi mẹ.”
Sue do dự. “Tôi đã mất cha, và trong gần bảy tháng, tôi đã rất sợ rằng mình sẽ mất luôn của mẹ.”
Cô nuốt xuống. Jason không nói gì, nhưng cô có thể nghe thấy hơi thở của anh và vậy nên cô biết anh vẫn đang ở đó. “Sau đó ông bà tôi xuất hiện không báo trước. Họ thấy mọi thứ thế nào. Họ mua ngay một ngôi nhà gần đó và chăm sóc cả hai chúng tôi. Họ đưa mẹ đi điều trị tâm lý, và mẹ trở nên... khá hơn.”
“Khá hơn?” anh lặp lại, rõ ràng là có thứ gì đó khác lạ trong giọng nói của cô.
“Trong những ngày tồi tệ, thay vì nằm trên giường mẹ sẽ uống đến cả chai rượu.”
“Bà nghiện rượu à?”
“Tôi không nói thế. Nhưng bà sử dụng rượu như một cách để vực dậy.”
“Đó là biểu hiện của người nghiện rượu đấy,” anh nói.
“Nhưng bà đã ngừng làm thế rồi. Và bà cứ uống rồi lại ngừng.” Sue đột nhiên cảm thấy có lỗi vì đã thảo luận về vấn đề của mẹ mình. “Anh có biết không gì trên đời mà bốn thêm ba phần tư ly Merlot không thể giải quyết không?”
“Tôi rất tiếc.” Giọng Jason vang lên chặt chẽ. “Bà ấy đáng bị đá vào mông.”
Sue nghe thấy sự giận dữ trong giọng nói của anh, và bản năng bảo vệ của cô trỗi dậy. “Không. Mẹ không... mẹ không phải một người mẹ tồi. Bà chỉ chán nản và buồn bã quá thôi. Bà không bao giờ nghĩ đến chuyện làm tổn thương tôi. Và sau vài tháng điều trị tâm lý, bà là một người mẹ tuyệt vời. Ý tôi là, một người mẹ đúng nghĩa ấy. Bà vẫn thích rượu, nhưng thỉnh thoảng mới uống một chai Merlot, bà hoàn hảo. Vẫn hoàn hảo.”
“Bà ấy bỏ rơi em, Sue.”
“Không bao giờ,” Sue gắt.
“Về mặt tình cảm, bà ấy bỏ rơi em.”
“Chỉ cho đến khi bà vực dậy bản thân thôi. Và nghiêm túc mà nói, mẹ không phải lúc nào cũng uống đâu. Chỉ khi... khi có điều gì đó khiến bà phiền muộn thôi.”
“Em không đáng bị thế. Em đã mất cha và –”
“Mẹ cũng mất cha mà.” Sue ngừng lời. “Chúng tôi đều bị tổn thương.”
Đường dây lại im lặng. Sue bắt đầu ước rằng cô chưa bao giờ kể cho Jason. Và rồi, cô nhớ lại lý do tại sao mình làm thế. “Thấy không? Tuổi thơ của tôi cũng không phải một tập phim trong Brady Bunch đâu nhé. Vậy sao anh lại không kể cho tôi nghe về anh đi?” Cô có thôi thúc muốn bước vào phòng khách, nhưng có điều gì đó nói cho cô biết anh sẽ chia sẻ nhiều hơn qua điện thoại.
“Này,” cô lên tiếng. “Tôi đã kể cho anh bí mật của mình rồi nhé.”
Đường dây im lặng. Cuối cùng. “Maggie không phải mẹ ruột của tôi.”
“Anh là trẻ mồ côi sao?” Sue nhận ra cô đói khát muốn biết về anh đến thế nào.
“Không. Tôi là... được nhận nuôi. Di chuyển từ nhà này sang nhà khác.”
Một làn sóng đau đớn thít chặt lấy trái tim Sue. “Chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ ruột của anh?”
Một sự im lặng nữa. “Không. Không nói thêm về mấy chủ đề buồn chán nữa. Kể cho tôi nghe thứ gì đó tuyệt vời về em đi.”
Sue muốn hỏi thêm, nhưng có điều gì đó trong cách Jason nói đã cảnh báo cô hãy bỏ qua chuyện này đi. Chỉ bây giờ thôi. Ngày mai sẽ là một ngày mới.
“Anh muốn biết gì nào?”
“Hãy làm tan vỡ trái tim tôi bằng cách kể về cuộc hẹn hò đầu tiên của em đi,” anh đề nghị.
“À, anh sẽ không bị vỡ tim đâu. Nó chẳng tuyệt vời chút nào.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Là do ông ngoại tôi. Ông cho anh bạn đó xem bộ sưu tập rán và đe dọa sẽ ghim anh ấy lên miếng nhung nếu anh ta không biết cách mà cư xử. Cậu bé thậm chí còn không dám nắm tay tôi nữa.”
Jason cười khùng khục. “Tôi biết là tôi thích ông ngoại em mà.”
“Tôi cũng vậy. Và vậy nên tôi đã hạ-đo-ván anh chàng đó khi anh ta bắt đầu nói với mọi người rằng ông ngoại tôi là một người yêu thương gián quái đản.”
Jason cười lớn. “Thế còn những anh chàng bạn trai khác thì sao?”
“Sau đó thì cũng không nhiều. Mấy cậu con trai sợ tôi,” cô thừa nhận. “Ý tôi là, tôi gần mười bốn tuổi, và tất cả bạn bè tôi đều đã được hôn và ít nhất từng ra ngoài với một cậu bạn trai. Còn tôi ở đây, chưa được hôn bao giờ. Khi đó, tôi đã bị thuốc phục rằng lý do tôi không... à... phát triển phần trên là bởi vì tôi không có kinh nghiệm như các cô bạn khác.”
“Phần trên của em ổn cả,” anh nói. Giọng anh khàn đi.
“Đúng vậy.” Cô không muốn bắt đầu cuộc hội thoại đó. “Dù sao thì, nó tệ lắm. Thực tế là tôi đã rất cáu và cảm thấy nhục nhã khi nghĩ đến chuyện phải đối mắt với tất cả bạn bè mình, để giữ cho bản thân khỏi xấu hổ tôi đã lấy máy hút bụi của mẹ và tự mình có được một nụ hôn thực sự.”
Tiếng cười của anh ầm ầm qua đường dây. “Chết tiệt. Tôi hẳn là mất hết kỹ năng rồi.”
“Kỹ năng?” cô hỏi lại.
“Em hôn một cái máy hút bụi, nhưng lại không hôn tôi trong suốt những ngày này.”
“Này, cái máy hút bụi đó có nụ hôn tuyệt vời hơn –”
“Đây có phải một sự sỉ nhục với khả năng hôn của tôi không?” Jason ngắt lời.
“Không. Nhưng qua các trải nghiệm, tôi nghĩ anh sẽ phàn nàn về khả năng hôn của tôi trước chứ. Nhớ cuộc trò chuyện của anh với Chase trong bếp của anh ấy không?”
Jason cười lớn. “Em không bao giờ nên tin bất cứ thứ gì một người đàn ông nói khi anh ta đang nghĩ về việc đấm thẳng vào mặt một tay bác sĩ chuyên khoa chân.”
“Vậy là anh ghen với Paul. Thú vị thật đấy.”
“Tôi không thừa nhận gì đâu nhé,” Jason gầm gừ. “Bên cạnh đó, chúng ta không nói về tay bác sĩ nữa. Chúng ta nói về hôn đi. Và điều tôi muốn biết là: Có phải cuối cùng thì em cũng phải thừa nhận rằng em thích những nụ hôn của tôi?”
“Tôi cũng không thừa nhận gì đâu nhé,” cô trả lời. Cô rúc sâu hơn vào gối và cố gắng không nghĩ về việc cô yêu những nụ hôn trong câu hỏi đó biết bao.
“Ahhh, Sue. Em đang giết tôi đấy.”
“Nếu tôi đang giét anh, tại sao... tại sao anh không gọi lại cho tôi bốn tháng trước?” Cơ bụng cô siết chặt khi cô chờ đợi phản ứng của anh.
“Có lẽ là vì tôi đánh mất số của em rồi.” Giọng anh mất đi sự vui vẻ thay vào đó là sự thận trọng.
“Có lẽ tôi không đủ vàng hoe để được nhớ đến.” Cô chiến đấu chống lại một làn sóng thất vọng dâng cao.
“Đây là lý do tại sao em không ngủ với tôi à?”
“Không,” cô nói.
Nhưng rồi nó đánh vào cô. Ban đầu, anh không gọi cho cô chính là lý do thật sự tại sao cô cưỡng lại việc ngủ với anh. Anh đã từ chối cô; cô không thích để anh làm vậy lần nữa. Nhưng giờ... giờ cô không thể cho bpheps bản thân làm vậy cho đến khi cô biết họ có thật sự phù hợp với nhau không. Nếu cô làm tình với Jason và anh đơn giản là sẽ ra đi... Chúa ơi, cô sẽ giống nhe mẹ cô và sẽ nằm bẹp trên giường cả năm mất. Co gần như suýt không thể sống sót nổi qua sự phản bội của Collin. Sao cô có thể sống sót được với Jason đây?
“Muộn rồi,” cô nói.
“Chưa quá muộn đâu.” Giọng anh thật quyến rũ lần nữa. “Nói chuyện với tôi đi.”
“Chỉ khi anh nói thật với tôi tại sao anh không gọi lại cho tôi.”
Anh không trả lời.
Cô đếm đến ba. “Chúc ngủ ngon.”
Cô gác máy. Và trong khi cơ thể cô khao khát dâng hiến cho anh mọi thứ anh muốn – những khao khát hàng giờ liền kia, và cho đến tận khi cô thiếp đi – cô biết mình đã làm điều đúng đắn. Không nhượng bộ cho đến khi cô biết chuyện này là thật.
***
“Ba phút. Ba phút là tất cả những gì tôi yêu cầu,” Jason nói. Anh nhìn lên Thám tử Brian Perters, người đang đứng ngoài cửa nơi vợ tay bác sĩ đang chờ.
Anh đã nhận được một cuộc gọi lúc tám giờ sáng từ Thám tử Reyes, cộng sự của Peters, nói với anh rằng họ đã tìm thấy vợ của tay bác sĩ và đang mang cô ta đi thẩm vấn. Jason đã liên lạc với bạn anh Danny, một cảnh sát tuần tra, đến ở lại với Sue trong khi anh rời đi. Nhưng ngay khi anh vừa gác máy thì Sue nhận được một cuộc gọi khác từ tên quấy rối. Và họ lần ra được một dấu vết. Thật không máy, kẻ quấy rối có vẻ đã gọi từ một bốt điện thoại công cộng trả tiền trong thành phố. Jason kiểm tra thấy vài chiếc xe ra vào và ngay khi Danny đến, anh đã vội vã rời đi để tự kminhf kiểm tra. Không phải anh hy vọng sẽ tìm thấy bất cứ thứ gì. Và đúng là chẳng có gì thật. Tuy nhiên, thời gian gọi cho thấy kẻ đó không thể là vợ gã bác sĩ được.
Nhưng rồi, có thể cô ta đã thuê ai đó làm điều đó cho mình để bản thân thoát khỏi diện tình nghi. Jason sẽ không loại trừ bất kỳ khả năng nào. Tên quái đản đang rình rập quanh Sue đã chứng minh rằng hắn sẽ không dừng lại trong việc giết người. Điều đó có nghĩa Jason sẽ phải ngăn hắn ta... hay cô ta lại.
Thám tử Peters vươn vai. “Đây không phải vụ của anh, Dodd. Tại sao anh lại muốn hỏi cô ta?” Gã chết tiệt này đang gây khó khăn. “Ai đó đang quấy rối một người bạn tôi, và tôi nghĩ người phụ nữ này biết điều gì đó. Bên cạnh đó, tôi đã kiểm tra được vài thứ.” Jason phỉnh phờ. “Để tôi nói chuyên với cô ta, và tôi sẽ cung cấp cho anh mọi thứ tôi có.”
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, nhưng gật đầu đồng ý. “Anh nợ tôi đấy.”
Hai người họ bước vào trong phòng với vợ tay bác sĩ đang ngồi chờ. “Bà Everts?” Jason lên tiếng.
“Khi nào các anh mới cho tôi gặp chồng mình?” Người phụ nữ nhấp nhổm trong chiếc ghế khi cô ta lên tiếng. Jason ghi nhớ giọng nói nữ tính của cô ta. Nếu cô ta từng là người gọi điện, hẳn cô ta đã che giấu chất giọng đó giỏi đến chết tiệt.
“Cô không biết anh ta bị bắn sao?”
“Nếu tôi biết anh ấy bị bắn, tôi đã ở bệnh viện lúc này rồi.”
Jason xoay ghế lại và ngồi xuống. “Cô đã ở đâu đêm qua?”
“Con trai tôi và tôi ở khách sạn.”
“Và tại sao cô lại ở khách sạn?”
Người phụ nữ chớp mắt. “Chồng tôi và tôi cãi nhau.”
“Về chuyện gì?” Thám tử Peters hỏi từ phía góc phòng.
Ánh mắt cô ta nhìn đi. “Một cuộc tranh luận ngớ ngẩn.”
“Nói rõ cho tôi.” Jason lên tiếng.
Môi người phụ nữ mím lại trắng bệnh. “Đó không phải chuyện của anh.”
Jason đứng lên và di chuyển lại gần. Đặt tay xuống bàn, anh bắt gặp ánh mắt cô ta. “Nói ra nếu cô muốn chúng tôi tin cô không bắn anh ta.”
“Tôi sao?” Đôi mắt nâu của cô ta mở to. “Nếu anh muốn kiếm ai đó để kết tội, vậy thì đến mà nói chuyện với con điếm tóc vàng anh ta đang cặp kè ấy!”
Mày trái Jason giật giật. “Vậy là hai người cãi nhau về bạn gái anh ta.”
“Phải. Chồng tôi có vấn đề trong việc giữ chặt quần mình.”
“Đó là lý do tại sao cô bắn anh ta? Cô đã mất tự chủ, và –”
“Tôi không bắn anh ấy!”
Jason lùi lại. “Tôi biết được rằng đây không phải lần đầu tiên chồng cô lừa dối cô.”
Jason trông thấy mắt Peters mở to đầy quan tâm.
Vợ của tay bác sĩ chuyên khoa cứng người. “Tôi không định chẹt qua con chó đó đâu. Và tôi không bắn chồng mình!”
“Chó sao?” Peters hỏi.
Jason nói tiếp. “Anh ta có nói gì đó về việc cô đã...”
“Nếu anh muốn tìm xem ai là người bắn chồng tôi, thì nói chuyện với con điếm anh ta đang cặp kè ấy.”
Jason nao núng. “Để trả lời thông tin của cô, tôi ở với Cô Finley cả đêm qua đấy.”
Đôi mắt người phụ nữ mở to hơn. “Cô Finley là ai? Tôi đang nói về con mụ y tá trong văn phòng mà anh ta đang cặp kè kìa. Đừng nói với tôi anh ta còn đang gặp gỡ ai khác nữa!”
Tác giả :
Christie Craig