Lý Bố Y Thần Tướng
Chương 6 Thị thùy sát tử na hài tử (là ai giết đứa bé?)
Tần Thất, Hoàng Cửu nguyên chống chọi với Hạng thị phu phụ đã dần không chịu nổi, có thêm Trạm Nhược Phi càng lạc vào thế hạ phong. Tiết tấu tốc độ công thủ Manh Sơn Kiếm Pháp của Hạng Tiếu Ảnh phối hợp với kiếm ảnh tư thế xinh đẹp của Như Tiểu Ý, kiếm pháp tiêu sái của Trạm Nhược Phi, ba người như ở cùng trong một dàn nhạc hợp xướng, âm thanh kiếm khí giao kích vang dội cùng thân ảnh lấp loáng của ba người ép cho Hoàng Cửu, Tần Thất thở không ra hơi.
Trạm Nhược Phi trong lòng thầm nghĩ:"Hiện tại tuy tươi đẹp như cầm sắt tương hòa nhưng Tiểu Ý vẫn thuộc về trượng phu của nàng, chỉ cần giết chết hai người này thì nàng sẽ không còn gặp lại ta nữa..." Y thời niên thiếu hết lòng yêu thích Tiểu Ý sư muội, mỗi nét cười mỗi tư thái của nàng đều khắc sâu trong lòng y. Nhưng sư phụ sư mẫu ham mê quyền thế địa vị của Hạng Trung, thay cha mẹ làm chủ cho Tiểu Ý khiến y không cách nào biểu đạt được tình cảm... Cho nên sau khi y học kiếm thành tài đã phát thệ tìm cho được nàng nhưng Hạng gia sa sút, cả nhà đều bị Cẩm y vệ giết chết, Hạng thị phu phụ thất tung... Y lãng tích giang hồ nhiều năm nay cứ một mực cầu xin trời cao thương xót phù hộ cho Tiểu Ý bình an vô sự và cho y có ngày được gặp lại nàng để hai người cùng sống cuộc sống thần tiên... Mấy ngày trước cuối cùng trên hoang đạo trời cao cũng thương xót cho y được gặp lại Tiểu Ý. Nhưng mà Tiểu Ý không để ý đến y, giả như chưa từng quen biết, ban đầu y còn nghĩ do sư muội ở bên Hạng Tiếu Ảnh nên không tiện biểu lộ, vì vậy mới đóng mặt dày đi theo... Nhưng đến trận chiến ngày hôm nay y mới biết rằng quá khứ tươi đẹp chỉ còn là cơn mộng, từ nay về sau chỉ còn mình y cô đơn chiếc bóng thê lương. Y thực sự mong mỏi trận chiến này sẽ không bao giờ chấm dứt.
Như Tiểu Ý trong lòng vừa gấp vừa bất an. Năm xưa khi nàng còn trẻ tuổi không phải là vô tình đối với sư ca, trước khi đến Hạng gia thực sự đã có mấy lần không dứt được tơ tình lẩn quẩn, nhưng sau khi vào Hạng gia biết Hạng Tiếu Ảnh trung hậu thật thà, khí tiết thanh kỳ, đối đãi với nàng rất tốt thì trong lòng nàng sớm đã quên đi tấc lòng luyến ái của sư ca ngày trước... Nhất là lúc này nàng và phu quân hai người lâm cơn hoạn nạn lưu lạc thiên nhai, không biết đã trải qua bao nhiêu khổ nạn, tránh khỏi biết bao cuộc truy sát, hoàn toàn dựa dẫm vào nhau, lại còn hài tử tiểu Thạch Đầu nàng luôn sủng ái... Nàng sao còn có thể vương tơ tình với Trạm sư huynh cho được? Nhưng y vừa rồi một hai gì đều gọi là sư muội, phu quân lẽ nào nghe mà không biết? Nếu như nghe được, có khi nào y sinh lòng ngờ vực với nàng hay chăng?... Nghĩ đến đây, lòng nàng càng thêm rối loạn, sau khi giết chết hai người này thực sự chẳng biết ứng phó thế nào giữa cục diện ba người.
Như Tiểu Ý lòng dạ rối loạn, Hạng Tiếu Ảnh dễ thường lòng không rối loạn? Y nghe được tên thư sinh này bi thiết gọi ái thê của mình như vậy thì liền minh bạch nhưng trong lòng vẫn nghĩ:"Không phải thế, Tiểu Ý trước giờ đối với y rất tốt..." Nhưng thấy Trạm Nhược Phi si tình như thế quyết không phải là giả vờ, nếu như tên thư sinh này vô lại đến thế Tiểu Ý sao dối gạt không nói cho mình biết?.. Lại nghe bọn họ gọi nhau y liền biết trước đó họ chính là sư huynh muội. Y nghĩ đến thân mình giờ đây lạc phách giang hồ chỉ làm cho Tiểu Ý chịu khổ vì y, còn thư sinh họ Trạm kia một mực si tình... Y thật muốn nói với Tiểu Ý, bảo nàng đừng quan tâm đến y, chỉ cần đưa tiểu Thạch Đầu cho y, hai cha con cùng nhau nương tựa mà sống, Tiểu Ý muốn theo ai thì theo... Nhưng y nghĩ đến nếu như Tiểu Ý chọn cách rời bỏ y thì trong lòng đau như dao cắt, chiêu thức không còn khí lực. Y nhịn không được liếc nhìn Tiểu Ý, Tiểu Ý không dám nhìn y mà lại nhìn vào Trạm Nhược Phi vì nàng biết đây chính là lần hợp bích xuất thủ cuối cùng. Ba người đều có suy nghĩ riêng, Tần Thất, Hoàng Cửu nhìn nhau một cái đột nhiên song câu liên thủ toàn lực đánh vào hướng Như Tiểu Ý!
Như Tiểu Ý đang trong lúc phân vân khó xử không kịp chiết chiêu. Trạm Nhược Phi, Hạng Tiếu Ảnh đều kinh hãi vội vàng chen người che đỡ nhưng hai người thấy đối phương đồng thời xuất thủ thì đều rất mất tự nhiên.
Chớp mắt Hoàng Cửu, Tần Thất hai người một chạy ra ngoài, một sấn vào trong!
Hoàng Cửu lớn tiếng nói:"Gọi đi."
Tần Thất lại thét lên:"Tiêu"
Thị phóng vào trong miếu, lao thẳng đến chỗ hai đứa trẻ, Lý Bố Y thét lớn:"Không thể thả hổ về rừng! Hai người này đều là cao thủ Nội Hán, nếu như có thể về đến kinh thành thì Hạng thị phu phụ dám giết Cấm quân không biết sẽ gặp bao nhiêu phiền phức, còn khiến cho nhiều người vô tội bị liên lụy!"
Trạm Nhược Phi, Hạng Tiếu Ảnh, Như Tiểu Ý ba người đều giật mình.
Lý Bố Y bay lên, thân hình như lá cờ no gió chận ngang đường Hoàng Cửu.
Hoàng Cửu ghìm người lại, định tìm hướng trốn đi thì Trạm, Hạng, Như ba người nhất tề đâm kiếm vào sau lưng hắn.
Đồng thời Tần Thất năm ngón tay cong lại, sắp chụp trúng Thạch Đầu bỗng Thái Bá vung song chưởng đánh thẳng vào thiên linh cái của Tần Thất!
Tần Thất không ngờ đến lão già đứng thẳng người không nổi, nãy giờ không hề xuất thủ lại là hảo thủ trong Ưng Trảo Môn, ngọn trảo bổ xuống Thạch Đầu nửa chừng đã bị Thái Bá gạt văng.
Trạm, Hạng, Như đều xuất thủ đâm ngã Hoàng Cửu rồi quay lại cứu Thạch Đầu. Hạng Tiếu Ảnh và Như Tiểu Ý nóng lòng lo cho con càng thêm gấp rút nhưng vừa xoay người thì lại thấy Thái Bá một trảo đánh chết Tần Thất, cả người giống như bị đinh đóng vào tường bất động.
Thạch Đầu Nhi còn ở dưới bàn tay kia của y.
Trạm Nhược Phi không ngờ Thái Bá có võ công nhưng y đối với Thái Bá tịnh không quen thuộc như Hạng thị phu phụ nên ngược lại không hề kinh hãi, y lao tới nửa đường thấy Tần Thất đã chết liền hạ xuống đất, nghĩ rằng trận chiến này đã kết thúc, trong lòng lại dấy nỗi buồn thương.
Sát na Thái Bá xuất thủ đánh Tần Thất, Thạch Đầu Nhi và A Châu đột nhiên giống như mất đi khống chế, rời khỏi Thái Bá, ngã nhào về hướng Trạm Nhược Phi!
Trạm Nhược Phi ngẩn người, sợ hai đứa trẻ này đụng nhau bị thương, vội vàng đỡ lấy chúng. Ngay lúc này, Lý Bố Y kêu lên "a" một tiếng.
Lúc Lý Bố Y kêu lên, Hạng thị phu phụ không biết đã xảy ra chuyện gì, cho đến lúc Hạng Tiếu Ảnh và Như Tiểu Ý định thần nhìn lại, chỉ thấy Trạm Nhược Phi đang giang tay giữ hai đứa trẻ lại, nhưng tay trái của y dính đầy máu tươi. Hài tử bên tay trái của y lại là Thạch Đầu Nhi, máu tươi không ngừng chảy ra từ đầu nó.
Hạng thị phu phụ không hẹn mà cùng la lên lao về phía Trạm Nhược Phi!
Thái Bá đứng bên này đã nhìn rõ tình hình kinh ngạc la lên:"Sao lại..."
Tiểu Châu sợ quá khóc òa lên!
Lúc này Hạng Tiếu Ảnh phu phụ đã tới trước mặt Trạm Nhược Phi. Trạm Nhược Phi nhìn thấy Hạng Tiếu Ảnh hung hăng như vậy thì y đứng ngẩn ra, mặc cho Hạng Tiếu Ảnh đoạt lấy Thạch Đầu Nhi trong tay y. Trạm Nhược Phi trong lòng hơi tức giận nghĩ:"Ngươi dù có muốn lấy con về cũng không cần làm thế..." Y không hề để ý đến Như Tiểu Ý đang rơi nước mắt. Nàng ta quát:"Ngươi..." Rồi tung một chưởng vào ngực y.
Trạm Nhược Phi lảo đảo thối lui liên tiếp bảy, tám bước, trong lòng bi khổ nghĩ:"Ta vừa cùng các ngươi chống địch, phu phụ các ngươi lại liên thủ giết chết ta..." Khí uất cùng cực làm y thổ ra một ngụm máu tươi, run giọng nói:"Tiểu Ý, muội... muội giỏi lắm..."
Nói đến đây y đột nhiên ngừng lại.
Cuối cùng y cũng phát hiện có chỗ không đúng, hài tử đang được Hạng Tiếu Ảnh ôm trên tay máu me đầy mặt, cả đầu ướt đẫm máu.
Y nhìn thấy tình cảnh như vậy, cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, liếc mắt nhìn thử thì thấy bàn tay đầy máu, trong lòng y vừa kinh ngạc vừa mê mang không hiểu chuyện gì.
Lý Bố Y đã đi đến bên người Hạng thị phu phụ, lau sạch mặt mũi Thạch Đầu, cả nửa ngày không nói tiếng nào. Lúc này thì ai cũng nhận ra Thạch Đầu Nhi đã bị người ta dùng sức đánh vỡ đầu mà chết.
Ai mà nhẫn tâm hạ thủ đối với một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như thế chứ?
Trạm Nhược Phi run rẩy nhìn bàn tay của mình, y vẫn chưa hiểu rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì. Như Tiểu Ý khóc lóc rút kiếm chỉ y mắng:"Ngươi?... Ngươi quá độc ác, đối với một đứa trẻ mà cũng hạ độc thủ!"
Trạm Nhược Phi trong lòng nặng nề, lẽ nào thực sự do y căm ghét hài nhi do sư muội và Hạng Tiếu Ảnh sinh hạ nên bất tri bất giác đã hạ thủ sao? Y trong lúc mơ hồ, lại thêm mất máu quá nhiều nên không kịp giải thích.
Như Tiểu Ý thấy y không giải thích liền nhận định y do yêu mà sinh hận nên đã giết con mình. Nàng đâm thẳng một kiếm vào tim Trạm Nhược Phi để báo cừu!
Trạm Nhược Phi thấy Như Tiểu Ý không hiểu lòng dạ của mình cũng không muốn phân trần, nhắm mắt tình nguyện chết dưới kiếm Như Tiểu Ý!
Như Tiểu Ý đang muốn đâm tới chợt tay phải bị người giữ lại, nàng giận dữ trừng mắt nhìn, thì ra là trượng phu. Hạng Tiếu Ảnh bi thương hỏi Trạm Nhược Phi:"Nếu như ngươi chân tâm đối đãi Tiểu Ý, Tiểu Ý vẫn còn mong nhớ ngươi thì các ngươi có thể cùng nhau ra đi, ta sẽ không làm phiền... Nhưng ngươi vì sao lại hạ độc thủ với một đứa trẻ vô can?"
Như Tiểu Ý thấy trượng phu không hiểu lòng mình, lại thấy con mình trán đầy máu tươi thì đột nhiên khóc lớn. Nghe tiếng khóc của Như Tiểu Ý, Trạm Nhược Phi đột nhiên bừng tỉnh, y tịnh không hề giết chết hài tử đó, y không thể để cho Như Tiểu Ý hận y cả đời.
"Không" Y lớn tiếng nói:"Ta không hề giết nó." Nhưng trên tay y dính đầy máu, y cố sức nhớ lại mọi chuyện vừa qua, biện bạch:"Đứa trẻ lúc chạy đến bên ta thì đã chết rồi."
Như Tiểu Ý biết sư huynh trước giờ chưa từng nói dối. Một người cao ngạo không bao giờ dối trá, huống hồ sư huynh càng là người cao ngạo tới tận cốt tủy. Nàng đột nhiên nghĩ lại, trừng đôi mắt đẹp nhìn Thái Bá, gằn từng chữ:"Thái Bá, rốt cục ông là ai?"
Thái Bá lão gia nhân này ba mươi năm trước mới vào trong Hạng phủ. Hạng Tiếu Ảnh thấy ông ta già cả trung thành mới thu lưu ông, đến khi nhịn không được chuyện Hạng phủ trợ Trụ vi ngược mới bỏ ra ngoài. Trên đường đi Thái Bá lúc nào cũng trung thành cẩn cẩn nhưng ông ta chưa bao giờ nhắc tới chuyện gia đình, hôm nay lúc ông xuất thủ đã dùng Ưng Trảo Công giết chết Tần Thất, còn hai đứa trẻ chính là từ chỗ của ông ta chạy qua Trạm Nhược Phi.
Thái Bá nước mắt ràn rụa, xem ra vì Thạch Đầu Nhi chết đã làm ông thập phần thương tâm. Hạng Tiếu Ảnh lúc này chợt nhớ tới Thái Bá không chỉ có võ công mà chỉ vào lúc tối hậu mới xuất thủ giết chết Tần Thất chứ tịnh không hề xuất thủ giải cứu lúc mình lâm vào hiểm cảnh, y không kìm được nghi ngờ, đột nhiên hỏi:"Ông là gì của Đại Lực Ưng Trảo Tần Giang Hải?"
Đại Lực Ưng Trảo Tần Giang Hải chính là một trong một trăm hai mươi chín danh tướng của nghĩa quân Thái Bình Vương Lý Hồ Tử, đạo nghĩa quân này đã bị Ngự sử Hạng Trung tiễu phỉ giết chết tại Trúc Sơn. Nguyên lai nơi đó núi hoang tiếp nối, nông dân đa số đều ở trong núi khẩn hoang tịnh không tham gia kháng bạo nhưng Hạng Trung ham lập công lớn nên đột ngột tấn công, hạ lệnh trảm thảo trừ căn, đồ sát hơn mười vạn người, trong đó có tới chín phần là người vô cớ bị hại. Đồng bào gia tộc của Lý Hồ Tử đều chết thảm, cả người già phụ nữ trẻ nhỏ cũng không tránh khỏi cái chết, xác đầy sơn cốc, trước khi chết còn bị lăng nhục tàn bạo. Hạng Trung vì để biểu dương công đức cái thế của mình đã bắt người khác ca tụng hắn, lập bia tán tụng, lưu truyền hậu thế. Ngươi đời đau đớn gọi bia đó là Trụy lệ bi.
Đại Lực Ưng Trảo Tần Giang Hải cũng chiến tử trong trận đó, còn cả nhà Lý Hồ Tử đều bị tru diệt. Bởi vì Thái Bá sử dụng chính là Đại Lực Ưng Trảo không truyền ra ngoài nên Hạng Tiếu Ảnh mới hỏi vậy.
Thái Bá cười bi thương:"Ta chính là Ưng Kích Trường Không Tần Thái! Ta tiềm nhập Hạng gia chính là vì bốn chữ Báo Cừu Tuyết Hận! Người nhà ta đều bị lão thất phu Hạng Trung giết sạch, ta giả trang làm nô bộc mục đích là giết sạch con cháu nhà họ Hạng! Nhưng mà..." Lão mười ngón tay vươn ra, cơ mặt co giật thập phần thống khổ.
Thái Bá này vốn là em của bộ tướng năm xưa Tần Giang Hải của Lý Hồ Tử, chính là Ưng Kích Trường Không Tần Thái. Mấy năm nay vì báo cừu tuyết hận lão đã bị hành hạ không có hình người. Hạng Tiếu Ảnh sắc mặt trắng nhợt tự biết phụ thân Hạng Trung quả thật tự làm tự chịu thực sự đã quá tàn nhẫn vô lý nên phải gánh hậu hoạn. Như Tiểu Ý vung kiếm nói:"Ông muốn báo cừu thì giết bọn ta được rồi, hạ thủ với một đứa trẻ vô can còn là anh hùng hảo hán sao?..."
Tần Thái thân hình run rẩy, cả xương cốt cũng kêu răng rắc nói:"Nhưng mà ta không giết nó." Trạm Nhược Phi giận dữ vung kiếm mắng:"Còn nói không có! Ngươi giết nó còn giá họa lên người ta." Y nghĩ tới người này tâm địa xấu xa ác độc suýt chút nữa đã làm cho Như Tiểu Ý hận hắn cả đời thì càng nghiến răng căm hận, muốn lao qua chém chết lão!
Chợt nghe một tiếng quát:"Dừng tay".
Trạm Nhược Phi quay đầu lại nhìn, thì ra người vừa lên tiếng chính là Giang hồ tướng sĩ Lý Bố Y. Trạm Nhược Phi biết người này có ơn cứu mạng với y không dám cãi lại. Hạng Tiếu Ảnh phu phụ còn đang hoài nghi, lúc trước Lý Bố Y dùng một thanh trúc trượng giao thủ với Tiêu Thiết Đường, rồi sau đó đâm ngã kiện mã, chặn đường chạy của Hoàng Cửu, rõ ràng là võ công cao không thể dò nhưng vẫn chưa toàn lực xuất thủ. Hai người trong lòng không nén được nghi ngờ, chỉ nghe Lý Bố Y nói.
"Xin chư vị dừng tay, hài tử đáng thương này không phải do Tần Thái giết."
Như Tiểu Ý bi thương nói:"Không phải lão giết lẽ nào do ngươi giết sao?" Nàng nguyên cũng không phải là không biết giảng lý như vậy, chỉ là buồn thương cực độ làm cho cư xử khác hẳn thường tình.
Lý Bố Y lắc đầu than:"Lão thực sự là Ưng Kích Trường Không Tần Thái năm xưa nhưng lão không hề hạ thủ giết đứa bé, bởi vì..." Nói đến đây y dùng ánh mắt bình hòa nhìn Tần Thái.
Tần Thái thân hình run lên nhìn thi thể của tiểu Thạch Đầu mà Như Tiểu Ý đang ôm trong lòng bước tới. Như Tiểu Ý thấy lão mặt đầy nước mắt tuyệt không phải là giả dối nên không khinh suất ra tay. Tần Thái nhìn khuôn mặt anh tuấn khả ái của Thạch Đầu bị máu nhuộm đỏ, lấy tay lau trán cho nó nói:"Ta tới Hạng phủ là vì muốn giết sạch con cháu Hạng gia, làm cho Hạng Trung biết nỗi đau tuyệt hậu nhưng sau khi ta vào Hạng phủ, thiếu gia... cả phu nhân cũng đối đãi với ta rất tốt. Các vị không phải cùng một giuộc với tên lão tặc Hạng Trung cho nên không biết vì sao ta không thể hạ thủ... Ài... Vì thế khi hai vị rời khỏi Hạng tướng quân ohủ ta đã tự nguyện đi theo, hy vọng tận lực bảo hộ... Thiếu gia phu nhân... Tiểu Thạch Đầu giống như con của ta... ta làm sao có thể hạ thủ..." Nói đến đây, lão đau lòng quá khóc không thành tiếng, phản thủ đánh mình một tát, tự mắng:"Tần Thái, ngươi không được như thế, Hạng Trung hại ngươi gia phá thân vong, vô cớ chết oan, ngươi còn khóc cái gì... Đó là tên cừu nhân lớn nhất nha..." Nhưng dù cho nửa bên má bị đánh sưng vẫn không ngăn được dòng lệ, lão nhìn thấy thi thể của Thạch Đầu Nhi thì nước mắt lại ào ào tuôn chảy.
Như Tiểu Ý lạnh giọng nói:"Rốt cục là ai giết con ta?"
Mọi người đều sững sờ. Không phải là Trạm Nhược Phi, cũng không phải là Tần Thái thì còn có ai? Chỉ nghe Lý Bố Y chậm rãi nói:"Đều là do ta sơ ý."
Trạm Nhược Phi, Hạng Tiếu Ảnh, Như Tiểu Ý, Tần Thái, thậm chí cả Phùng Kinh, Mã Lương cũng đều kinh hãi, nếu như thực sự là do giang hồ tướng sĩ này hạ thủ thì người này võ công xuất thần nhập hóa, cả bọn cùng liên thủ vị tất đã là đối thủ của y.
Chỉ nghe Lý Bố Y trầm giọng nói:"Tiêu Thiết Đường, ngươi bước ra đây."
Mọi người càng thêm kinh ngạc, Lý Bố Y nói:"Ta bước vào tòa miếu này, thấy hoàn cảnh tình thế trước miếu thì biết sẽ xuất hiện một trường chiến đấu không thể tránh khỏi được. Nhìn thấy các vị khí sắc đều mang sát khí nhưng không phải là tướng đoản mệnh, nhất định có thể gặp hung hóa cát, ta chỉ không yên tâm là hài tử này phần trán gồ ghề, tuy mắt mũi xinh đẹp nhưng mày xếch mắt lộ, ấn đường có sát khí, sắc mặt có khí đen, sợ rằng khó qua nổi, nên ta một mực không xuất thủ, toàn lực trấn giữ bên người nó vì đêm nay chân chính nguy hiểm khó qua được chính là nó, không phải là các vị... Nhưng..." Lý Bố Y thở dài nói:"Đáng tiếc, tạo hóa trêu người, sinh tử có số, người tính không bằng trời tính, nhìn ra được tới đó nhưng vẫn không tránh khỏi bị hại. Lúc cuộc chiến kết thúc, ta biết không thể để cho Hoàng Cửu trở về thông báo tin tức cho nên ra mặt ngăn cản, rời khỏi cửa miếu thì ngay lúc đó Thạch Đầu Nhi bị hại."
Phùng Kinh không phục đứng dậy nói:"Thầy bói, người khác cần gì gia hại tính mạng một đứa trẻ vô can?"
Lý Bố Y chậm rãi nói:"Bởi vì hắn biết hôm nay không thể chạy thoát nên gây loạn để thừa cơ trốn đi."
Mã Lương càng thêm không phục:"Uy, thầy bói, chuyện trốn đi có quan hệ gì với đứa trẻ? Bọn ác nhân đều đã chết sạch, còn có ai mà phải nhân loạn bỏ chạy?"
Lý Bố Y nói:"Ác nhân vĩnh viễn không bao giờ chết sạch, cũng giống như hảo nhân không bao giờ biến mất." Y lạnh lùng quát lên:"Tiêu Thiết Đường, người đừng giả vờ nữa. Ngươi nhắm trúng vào quan hệ của Trạm công tử và Hạng thị phu phụ, cả đến Tần Thái thâm tàng bất lộ cũng bị ngươi phát giác. Ngươi muốn cho mấy người bọn họ tàn sát lẫn nhau cho ngươi dễ bề hạ thủ hoặc chạy trốn."
Lý Bố Y nói xong, lúc này gió thổi ào ào, làm đốm lửa còn lại trên mặt đất bay lên chiếu ánh sáng lên gương mặt của mọi người lúc vàng lúc xanh. Mọi người nhìn qua, chỉ thấy cái chết của Tiêu Thiết Đường rất đáng sợ, máu chảy ra đã biến thành màu đỏ sẫm, thấm ướt đất khô, rõ ràng là đã chết từ lâu, sao Lý Bố Y còn nói rằng hắn giả vờ? Trong lòng ai cũng đều phát lạnh.
Lý Bố Y thấy mọi người nhìn tử thi nằm trên mặt đất gần "ngọn nến" thuận miệng nói:"Người này không phải là Tiêu Thiết Đường."
Hạng, Như, Trạm, Phùng, Mã, Tần đều kinh ngạc. Lý Bố Y chậm rãi nói:"Đây chỉ là quỷ thế mạng thôi, hắn chỉ là Cửu Mệnh Miêu Đường Cốt, hắn đến đây chính là phụng mệnh hành sự cùng Song Thử tiến hành kế hoạch đã an bài từ trước nhằm bắt đệ đệ của Tần Giang Hải, con và dâu của Hạng Trung, tất cả đều giải quyết một lượt... Nhưng đến lúc xuất thủ, Tiêu Thiết Đường chân chính lại không dám ra mặt, còn Song Thử Nhất Miêu tất nhiên vẫn phải động thủ vì chúng cho rằng đến phút cuối cùng Kiểm Giáo của chúng sẽ ra tay, vì vậy bọn chúng đều đã chết ở đây."
Mọi người thấy tử trạng của Đường Cốt rất đáng sợ, hai mắt trợn ngược, máu me khắp người, tiểu nữ hài A Châu sợ hãi kêu lên một tiếng rúc vào lòng Trạm Nhược Phi. Lý Bố Y vội quát:"Đứng yên! Ngươi mà còn chạy một bước thì ta giết chết không tha!"
Tiểu Châu khóc:"Người đó rõ ràng đã chết rồi, ngươi còn nói là chưa chết..." Lý Bố Y cười lạnh một tiếng, Phùng Kinh cảm thấy tên thầy bói này nói chuyện quá đỗi kinh dị thuận miệng nói:"Lẽ nào ngươi từng gặp qua Tiêu Thiết Đường chân chính?"
Lý Bố Y nói:"Tiêu Thiết Đường chưa chết, Đường Cốt chịu ba đòn nặng mới chết. Cho dù là Cửu Mệnh Miêu nhưng rốt cục hắn thực có chín cái mạng sao? Các vị nếu không tin có thể tới kiểm tra, bất luận là vũ khí "ngọn nến" từ đầu hắn sử dụng cho đến các loại ám khí "giọt nến", Phi hoàng thạch, Thiết lê, cương thiết trên đó đều có khắc chữ Đường, rõ ràng là người của Đường môn..." Nói đoạn y cầm một khối phi hoàng thạch dưới đất lên, đưa sang cho mọi người xem, quả nhiên là bề mặt có khắc một chữ Đường. Lý Bố Y nói tiếp:"Đây chính là dấu hiệu của đệ tử Đường môn trong Nội Hán, Đường Cốt."
Mọi người đều thở phào, Lý Bố Y nói:"Tiêu Thiết Đường không chỉ chưa chết mà hắn đang còn ở nơi này. Hãy nhớ lại lúc Tần Thất tiến vào rõ ràng là có chỗ dựa nên không sợ hãi gì, lúc Đường Cốt chết còn kêu tên của Tiêu Thiết Đường, Hoàng Cửu lúc tuyệt vọng bỏ chạy đã kêu lên những gì, còn Tần Thất tiến vào hai đứa bé không phải là để giết chúng mà là..." Ánh mắt của mọi người không nhịn được đều nhìn chăm chú vào tiểu nữ hài A Châu.
Tiểu Châu không hề kinh sợ, cũng không hoảng hốt, nó chỉ hỏi ngược lại một cầu:"Nội Hán Kiểm Giáo Tiêu Thiết Đường lẽ nào là một nữ hài như ta sao?"
Lý Bố Y mỉm cười nói:"Ngươi hóa trang rất giỏi, chỉ cần ngươi không ra tay thì bọn ta không có cách chứng minh ngươi là Tiêu Thiết Đường, cũng không thể đoán được bé gái thiên chân khả ái như vậy mà lại hạ độc thủ. Đáng tiếc..." Lý Bố Y than:"Đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải một thầy coi tướng, cho nên vô luận có làm sao cũng không chạy thoát được."
Lý Bố Y ngừng lại một chút rồi nói:"Một người muốn làm gì, đã làm gì hoặc nghĩ tới chuyện này chuyện khác, tuổi tác có lớn thì cũng có thể hóa trang được nhưng không dấu được lòng bàn tay của mình... Chỉ tay các loại thiên văn, địa văn, nhân văn, ngọc trụ văn trong bàn tay ngươi đều lộ ra rất rõ."
Tiểu Châu nắm chặt tay, ánh mắt càng lúc càng hẹp thành một đường chỉ nhỏ, hắn chầm chậm nói:"Ngươi nói đúng." Hắn lại tha một tiếng nói:"Ta dấu không được ngươi."
Hạng Tiếu Ảnh, Trạm Nhược Phi, Như Tiểu Ý, Tần Thái đều chấn động, hận không thể lao tới vung kiếm chém chết hắn. Lý Bố Y lắc đầu nói:"Các vị thứ cho ta nói thẳng, nếu như hắn thực sự là Tiêu Thiết Đường thì các vị xuất thủ chỉ làm tăng cơ hội trốn thoát cho hắn mà thôi."
Bọn Hạng Tiếu Ảnh nghe được biết Lý Bố Y đã nắm chắc trong tay, không hiểu vì sao họ đối với người này rất có lòng tin, cho nên không hề cử động. Chỉ thấy cơ mặt của "Tiểu Châu" dần dần dãn ra, càng lúc càng dãn, nếp nhăn cũng nhiều thêm, thanh âm non nớt của nữ hài dần dần biến thành trầm đục:"Ta lúc đầu cùng Nhất Miêu Nhị Thử định tới đây giết chết bọn phản đồ Hạng, Như, Trạm, Tần bốn tên... Đầu tiên ta hóa trang thành nữ hài cô khổ dụ cho Trạm Nhược Phi thu dụng rồi lợi dụng thời cơ thăm dò xem Tần Thái giả mạo làm gia nhân bên Hạng Tiếu Ảnh có phải là có quan hệ gì với dòng dõi của Lý Hồ Tử đã thất tung hay không..."
Nói tới đây, thanh âm của "Tiểu Châu" đã biến thành âm thanh thô tháp của nam nhân, sắc mặt cũng biến đổi kỳ dị.
"Đáng tiếc ta không ngờ Tần Thái giả mạo làm nô phó tiềm nhập vào Hạng phủ chỉ vì muốn báo cừu... Còn hậu nhân chân chính của Lý Hồ Tử lại chính là Thần Tướng Lý Bố Y danh chấn giang hồ..." Lúc này mọi người đều "ồ" lên một tiếng, khi Hạng Trung suất lãnh đại quân giết hết nhân mã của Lý Hồ Tử thì trong đám con của Lý Hồ Tử xác thực có một người may mắn thoát chết, thì ra chính là thầy bói trước mắt!
Tiêu Thiết Đường than một tiếng:"Thượng cấp tuy ra lệnh trảm thảo trừ căn, điều tra hậu nhân của Lý Hồ Tử là nhiệm vụ trọng yếu nhất, nếu như làm được sẽ có trọng thưởng... nhưng ta nếu biết được Lý Bố Y chính là hậu nhân của Lý Hồ Tử thì dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đi làm." Hắn cười khổ nói:"Nhưng Tần Thất, Hoàng Cửu, Đường Cốt bọn chúng theo ước hẹn lúc đầu động thủ ta cũng không tiện ra mặt ngăn cản... Hơn nữa ngươi thủy chung không ra khỏi miếu hiển nhiên là đã biết có địch nhân ẩn nấp trong này, ta chỉ có thể giết chết đứa trẻ gây cảnh hỗn loạn, làm cho người ta sinh nghi với Tần Thái, Trạm Nhược Phi thì mới có thể nhân cơ hội ngươi không chú ý mà chạy trốn..."
Lý Bố Y chậm rãi nói:"Đều là do ta không tốt không cứu được đứa bé. Nhưng ngươi sai rồi, nếu ngươi không giết Thạch Đầu Nhi có lẽ còn có cơ hội chạy thoát. Vô cớ giết người, thiên lý khó dung." Tiêu Thiết Đường cười thảm nói:"Ta biết, Hôm nay rơi vào tay ngươi ta cũng không còn gì để nói. Ta tự nhiên biết giải quyết..." Nói đoạn, ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng giảo hoạt quái dị.
"Nhưng trước khi chết ta cũng còn muốn thử xem một lần."
Lý Bố Y bình thản nói:"Được." Lúc Lý Bố Y nói từ "được" thần thái trở nên tôn trọng, nghiêm túc. Một người cho dù tác ác đa đoan như thế nào nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy cầu sinh ít nhất cũng phải được tôn trọng.
Sau khi Lý Bố Y nói từ "được", cả cổ điện bầu không khí trở nên khẩn trương, giống như gió bên ngoài không thổi vào bên trong được.
Tiêu Thiết Đường đột nhiên "mập" ra, cả người hắn như hút sạch không khí trong miếu đến mức phình ra. Sau đó hắn chậm rãi há miệng hướng về ngọn lửa thổi ra một hơi.
"Hô" một tiếng, đống lửa chớp mắt giống như được rưới thêm dầu trở nên rực sáng. Hỏa diễm trùng thiên, màu sắc lam lục bất định, thế lửa bay xéo lên hướng về Lý Bố Y.
Bọn Hạng Tiếu Ảnh kinh hãi đến ngây người. Loại võ công này bọn họ đừng nói là chưa thấy mà cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Lý Bố Y mắt cũng không chớp, tay áo không hề cử động, bình tĩnh đứng ngay đó, hỏa thế đến gần y ba thước lập tức như gặp phải bức tường băng vô hình lập tức ảm đạm, nửa phân cũng không tiến lên được.
Tiêu Thiết Đường biến sắc.
Hắn lập tức trở lại thân hình gầy ốm giống như ông già sáu mươi tuổi.
Lúc hắn bắt đầu trở nên "ốm" hỏa diễm liền biến mất, chỉ còn lại một vài đốm tàn dư, còn hắn gầy ốm như một lão già da dẻ khô cằn lại há miệng thổi một hơi.
Chỉ nghe tiếng đồ vật va loảng xoảng, các thứ trong miếu như giá nến, thần tọa, bồ đoàn thậm chí mạng nhện, bụi đất cũng bị gió mạnh thổi bay cuốn tới Lý Bố Y.
Hạng Tiếu Ảnh, Tần Thái, Như Tiểu Ý, Trạm Nhược Phi võ công không phải hạng xoàng nhưng gặp phải luồng gió quái lạ này đừng nói đón đỡ mà cố gắng mở mắt cũng hết sức khó khăn rồi, còn như Phùng Kinh, Mã Lương đều bị gió cuốn bay ra ngoài.
Lý Bố Y trừng mắt quát một tiếng:"Định!" Lòng bàn tay lật lên, một cây kéo bay ra giống đôi chim bay xuyên qua làn gió, cắt cỗ kình phong thành mười mấy mảnh nhỏ làm nó mất đi kình lực, nhất thời mọi thứ bị gió cuốn đều rơi trở lại trên mặt đất.
Nhìn lại Tiêu Thiết Đường thì hắn thần sắc trắng bệch không nhịn nổi phải ho sù sụ.
Lý Bố Y nói:"Khí công của ngươi rất giỏi."
Tiêu Thiết Đường cười ha hả, cười vang một hồi thì dừng lại, rồi lại cười. Trạm Nhược Phi, Như Tiểu Ý thấy hắn điên cuồng như thế đang muốn xuất thủ thì Lý Bố Y đưa tay ngăn cản. Chỉ thấy sau khi Tiêu Thiết Đường cười ba lần như thế đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ đâm thẳng vào ngực mình ngập đến tận chuôi. Chỉ nghe hắn nói:"Bố Y Thần Tướng, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi." Nói xong thì đoạn khí.
Giờ đây nguyên hung đã chết, Như Tiểu Ý đỡ lấy thi thể của Thạch Đầu Nhi khóc lóc nức nở. Hạng Tiếu Ảnh khẽ lắc đầu than dài còn Trạm Nhược Phi đứng ngơ ngẩn ngay đó, vừa rồi y cùng Như Tiểu Ý sử kiếm pháp đồng môn cự địch thật như một trường xuân mộng. Lý Bố Y nhìn ba người trong lòng than thở nhưng không biết nói gì, bèn cầm cây trúc, đeo hành lý lên lưng, nhìn sắc trời tối đen của đêm dài chưa qua hết.
"Nơi này sát khí đã không còn, ta cũng nên đi thôi..."
Lại nghe âm thanh của Phùng Kinh phía sau vang tới:"Nguyên lai là phóng pháp thuật!" Mã Lương cãi:"Là khí công, ngươi không nghe tiên sinh đoán mệnh nói sao? Không phải pháp thuật." Phùng Kinh không chịu thua cãi lại:"Lẽ nào cây kéo mà tiên sinh phóng ra cũng là khí công sao?" Mã Lương thuận miệng nói:"Đó là ám khí!" Phùng Kinh cười trào phúng:"Cái này thật kỳ khôi! Chưa từng nghe qua chuyện ám khí phá được khí công." Hai người cãi nhau mắng nhau liên tục không ngừng. Lý Bố Y cười cười đi ra khỏi miếu.
Hạng Tiếu Ảnh vái chào nói:"Lần nguy nan này đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ..." Lý Bố Y lắc đầu than.
"Không thể cứu con của hai vị trong lòng ta rất hổ thẹn... Ta không phải là tiền bối gì, chỉ là một tên thầy tướng thôi. Hạng huynh làm nhiều việc thiện ngày sau không cần phải lo tuyệt tự." Hạng Tiếu Ảnh gật đầu đáp:"Dạ."
Lý Bố Y thấy Trạm Nhược Phi thất hồn lạc phách đứng nhìn Như Tiểu Ý đang khóc thì biết bản thân y tuy có thể cứu nạn độ nguy nhưng không thể tiêu giải được mối tình cảm này, than nhỏ một tiếng rồi thấp giọng nói với Trạm Nhược Phi:"Tích hoa tu kiểm điểm, ái nguyệt bất sơ đầu. (Tạm dịch: Yêu hoa nên thận trọng, nhớ trăng chớ chải đầu). Ngươi nếu như thực sự yêu nàng thì nên làm cho gia đình nàng phu thê hạnh phúc."
Trạm Nhược Phi hoảng hốt nhìn lại thì Lý Bố Y đã cầm gậy trúc bước đi, Tần Thái chạy lại bên cạnh Lý Bố Y, nước mắt lưng tròng run rẩy nói:"Thiếu... Thiếu chủ nhân, lão phu tìm thiếu chủ đến khổ."
Lý Bố Y gật đầu vỗ lên vai lão rồi hai người cùng bước đi. Lúc này trời đất còn tối đen, mây đen tầng tầng lớp lớp kéo đến, xem thời tiết thì chắc lát nữa thôi sẽ đổ mưa, chỉ còn đống lửa tàn dư trong ngôi miếu cháy lép bép nhỏ dần, Lý Bố Y và Tần Thái đều biết con đường phía trước còn rất lạnh lẽo và tăm tối.