Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 413: Gặp lại? (3)
Thiếu nữ Hồ tộc trầm mặc một hồi, nàng nghĩ rằng hỏi như vậy không được, phải đổi phương pháp hỏi.
- Vậy ta hỏi ngươi, nàng là chủng tộc gì?
- Hổ tộc, ngươi không biết nhìn à?
Diệp Lãng chỉ vào Thái Nhã nói.
…
Mọi người trầm mặc, ánh mắt trở nên có điểm kỳ quái.
Thiếu nữ Hồ tộc cười cười, tựa hồ đã hiểu được một chút, nói:
- Ừ, ta chỉ vừa kiểm tra ngươi thôi, ta lại hỏi ngươi, ngươi nói Thái Nhã là của ngươi, vậy ngươi có biết Thái Nhã đi nhân tộc từ lúc nào, khi nào trở về, sao lại trở về không?
Diệp Lãng nghĩ nghĩ, hồi đáp:
- Ta không biết nàng đến nhân tộc từ bây giờ, chỉ biết là mười sáu năm trước mua nàng, tám năm sau đưa nàng về đây.
- Tốt lắm, ta hiểu rồi! Thái Nhã, hắn chính là thiếu gia của ngươi, ngươi quên à? Cũng khó trách ngươi, lần trước ngươi bị đụng vào đầu, có điểm không nhớ rõ!
Thiếu nữ Hồ tộc cười nói, nụ cười nàng giống như rất thành thục.
Lúc này mọi người nhìn thiếu nữ Hồ tộc, trong ánh mắt họ có thể nhìn ra hiện tại họ cảm thấy rất mê hoặc, rất mê hoặc với chuyện trước mắt.
Bọn họ không biết thiếu nữ Hồ tộc này rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì, diễn cái gì!
- A?!
Thái Nhã còn không kịp phản ứng với tình huống này, cũng không làm việc theo phân phó của thiếu nữ Hồ tộc.
- A cái gì mà a, mau gọi thiếu gia, xin lỗi, mấy hôm nay nàng có chút vấn đề, mời ngươi thứ lỗi!
Thiếu nữ Hồ tộc nói với Diệp Lãng.
- Để ta xem xem…
Diệp Lãng đã nắm tay Thái Nhã, mà Thái Nhã đang muốn thu hồi lại, lại thấy thiếu nữ Hồ tộc nháy mắt với mình nên thôi.
Tuy rằng thiếu nữ Hồ tộc nháy mắt ngăn cản nhưng nàng cũng không biết Diệp Lãng đang làm gì, mà rất nhanh đến phiên nàng giật mình.
- Nàng không bị gì a, làm gì có vấn đề gì, đầu cũng không có dấu vết bị va chạm qua, rốt cuộc các ngươi đang nói gì?
Diệp Lãng bắt lấy tay Thái Nhã tất nhiên là kiểm tra giúp nàng, đừng quên hắn lại là Mơ Hồ Thần Y.
-A, ngươi biết xem bệnh sao?
Thiếu nữ Hồ tộc ngoài ý muốn nói.
- Biết một chút!
Diệp Lãng trả lời, hẵn rất khiêm tốn, sẽ không nói mình rất "trâu", khắp thiên hạ hắn mà không thứ nhất thì không ai dám thứ nhì.
Bất quá lúc này thiếu nữ Hồ tộc cũng rất thông minh, không nghiên cứu sâu ở vấn đề, không giống một ít người nói cái gì mà Thái Nhã bị đụng qua, ngươi nhìn không ra vân vân.
Đây là chỗ thông minh của thiếu nữ Hồ tộc, nàng rất trực tiếp nói:
- Không cần lo lắng, tin rằng vài ngày nữa nàng sẽ tốt thôi, trước cứ để nàng nghỉ ngơi vài ngày đã!
- Cũng đúng!
Diệp Lãng gật gật đầu, bị đụng vào đầu rất có thể không nhìn thấy, mà đôi khi sẽ trong thời gian ngắn tạo nên một ít vấn đề.
Mà Diệp Lãng cũng nhìn qua, thấy đầu Thái Nhã không có vấn đề gì nên hay là quan sát thêm vài ngày rồi tính.
- Athena, rốt cuộc ngươi đang làm trỏ quỷ gì, sao không mang tiểu tử nhân tộc này ra ngoài?
Thác Mã Tư có điểm không kiên nhẫn, hơn nữa có điểm không thể hiểu được thiếu nữ Hồ tộc, cũng chính là Athena.
- Đừng đắc tội thiếu gia, chuyện chúng ta có thể chậm rãi nói!
Athena mắt lạnh đảo qua, cảnh cáo những người khác không nên quấy rầy chuyện nàng làm.
Mà lúc này người hiểu Athena cũng biết nhất định nàng đang làm một chuyện rất quan trọng, nhất định người khác không nên quấy rầy chuyện nàng làm.
Tuy rằng lúc này mọi người còn không rõ Athena muốn làm gì nhưng rất rõ ràng chuyện đó có liên quan đến thiếu niên nhân tộc thần kỳ này.
- Không cần xen vò ta, các ngươi muốn làm gì cứ làm đi. Các ngươi đang làm gì?
Lúc này Diệp Lãng lên tiếng:
- Sa bàn này rất thú vị, các ngươi là màu đỏ hay màu xanh?
(Sa bàn: Bàn cát, dung để diễn luyện quân sự, bày một cách hình tượng để dễ nhìn ở thời xưa – DG).
Trong sa bàn, Diệp Lãng nhìn thấy một thế lực màu đỏ, một thế lực màu lam, hai quân đang đối chiến, hơn nữa chiến tuyến rất dài, có tểh đã đến giai đoạn quyết thắng gay cấn.
Lúc này bọn người Thác Mã Tư đang muốn ngăn cản Diệp Lãng bởi với họ mà nói, đây là một cơ mật, sao có thể để cho nhân tộc mạc danh kỳ diệu này xem.
Mà tuy Athena biểu hiện rất hữu hảo với Diệp Lãng nhưng cũng không muốn cho Diệp Lãng nhìn thấy thứ này, cũng như những người khác, đều muốn ngăn cản Diệp Lãng.
Vừa lúc đó Diệp Lãng lại mở miệng nói, hơn nữa câu đầu tiên làm cho mọi người dừng lại, cũng ngạc nhiên không thôi, những lời này là:
- Nếu các ngươi màu đỏ thì chúc mừng các ngươi, các ngươi đã thắng. Nhưng nếu là màu xanh thì phải chú ý một chút, thay đổi chiến thuật, nếu không các ngươi sẽ thua rất thảm.
!?
Athena giật mình nói:
- Vì sao ngươi lại nói vậy, không phải màu xanh chiếm ưu thế lớn hơn sao, hơn nữa chỉ cần sử dụng cỗ lực lượng này phát động công kích thì nhất định màu đỏ sẽ thua!
Athena nói, đồng thời chỉ vào cỗ lực lượng kia, rất rõ ràng là màu xanh này chính là chỉ bọn hắn.
- Đây là dụ địch, màu đỏ cố ý bày ra trận hình này để dụ màu xanh làm vậy, ta nghĩ màu đỏ sẽ từ đây, đây và đây, từ ba điểm này phóng ra, nếu lúc đó màu xanh không có vũ khí bí mật thì chỉ có thua thôi.
Diệp Lãng lắc đầu nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
…
Đám người Athena trầm mặc không nói gì, bọn họ đều không ngờ ưu thế của mình lại là mục tiêu công kích của người khác!
Ba điểm Diệp Lãng chỉ ra đều là chủ lực của quân đoàn màu xanh, nếu muốn công kích từ những chỗ này trừ phi đối phương cũng phải dốc toàn bộ lực lượng mới chiếm được tiện nghi, ít nhất là bọn họ đều nghĩ vậy.
Mà nếu ba điểm này bị công kích thì tát nhiên họ đã xong rồi!
Bất quá trong suy nghĩ của họ, quân đoàn màu đỏ hẳn là không có thực lực nuốt trôi ba điểm đó, cho dù là mình cũng chưa nghĩ tới nhưng phòng ngự cũng không yếu, đánh lén cũng không thành công nhiều lắm.
- Ta tin rằng bọn hắn không có thực lực có thể nuốt trôi mấy điểm này…
Athena lắc đầu, phủ định cách nói của Diệp Lãng.
- Căn cứ bố cục của màu đỏ thì chỉ cần công kích một nơi làm cho màu xanh cảm thấy rằng màu đỏ đang dốc toàn bộ lực lượng, tất nhiên chủ lực của màu xanh sẽ điều đến đó, lúc đó chỉ cần tiến hành hỏa công, bắn đá với ba điểm này thì trên cơ bản màu xanh đã bị thu phục!
Diệp Lãng chỉ vào vài điểm trên sa bàn nói.
…
Căn cứ suy tính thì kết quả Diệp Lãng nói dường như chính là kết quả cuối cùng, bọn họ tin rằng nhất định mình sẽ làm như vậy bởi thoạt nhìn dường như đối phương không có thực lực làm vậy.
Có điều lúc này bọn hắn lại phát hiện tuy mình tính toán thực lực đối phương là đúng nhưng quên mất sự biến hóa của nó.
Tác giả :
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh