Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 294: Gặp lại (2)
Đám Quang Minh Kỵ Sĩ cũng chỉ có thể đón đỡ hai con Băng Hỏa Long này vì họ không muốn thấy cánh cửa này bị phá hư, như vậy sẽ kinh động Y Sư ở trong.
Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn thi triển ra kỹ năng phòng ngự bảo vệ đại môn!
"Phanh!"
Hai con rồng rất nhanh va chạm phía trên tầng phòng hộ, khối băng ngọn lửa bắt đầu tóe ra bốn phía, chạm vào đất liền biến mất...
Lúc này đám Quang Minh Kỵ Sĩ bị vây vào tình huống bị động, bị hai con rồng này áp chế. Nếu trước đó bọn họ mở ra trận hình ngay thì cũng sẽ không bị động như vậy, ít ra còn có vài người có thể đến công kích các nàng.
Bảo vệ cửa cũng không cần tất cả mọi người, hai nàng còn chưa đến trình độ đấy, thực lực của các nàng cũng chỉ cần ba bốn người chống đỡ là đủ rồi.
Bất quá nếu là tình huống khác hoặc gặp lúc khẩn cấp, đám kỵ sĩ sẽ tách một ít người ra tấn công, nhưng bây giờ họ đang đối phó với hai thiếu nữ, cũng không phải thù hận sống chết gì, bọn họ sẽ không làm chuyện mất phong độ kỵ sĩ như vậy.
Trên thực tế, dù lúc này có người ở ngoài cũng sẽ không nhúng tay, đối với họ mà nói đây là một loại không công bình, là một loại vũ nhục.
Mà sau một lúc, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa đột nhiên đồng thời buông tay, dùng Tay khác để tiếp tục ma pháp cũ, đồng thời cũng dùng tay rảnh ngưng kết ra băng hỏa chi long có chút nhỏ hơn, cũng là xoay tròn cùng một chỗ, bất quá cũng không liên kết với nhau, là mỗi người một con.
Băng hỏa tiểu song long từ trên trời, xuyên qua mái hiên, mang theo gạch ngói tấn công về phía Quang Minh Kỵ Sĩ.
"…"
Đối vơi tình huống này, Quang Minh Ky Sĩ có điểm ngoài ý muôn, bọn họ thật sự không ngờ Diệp Lam Vũ và Thất công chúa còn dư lực phát ra ma pháp như thế!
"Lão đại nóc nhà hỏng rồi chúng ta đi ra ngoài giải quyết hai nha đầu này a, nếu không cửa lớn này sẽ bị hủy mất!" Lúc này một kỵ sĩ nói.
Mà hắn vừa nói xong, lời hắn liền ứng nghiệm, cửa lớn chịu đựng vài "con rắn" xong liền lủng thành trăm lỗ, sau đó rất đáng thương sập xuống!
Hai cô gái này rốt cuộc là ai, như vậy còn phát ra thêm ma pháp được à, hai con rồng đã là rất tốt rồi, sao các nàng ném ma pháp như ném trứng vậy, ách, không khác là mấy, dù sao cũng có cảm giác thực rõ ràng.
Giống như thực nhẹ nhàng thi triển Băng Hỏa Long, hơn nữa còn cuồn cuộn không
ngừng!
May mà người chúng ta coi như không ít, nếu chỉ có một người thì nhất định sẽ bị hai nha đầu biến thái này giải quyết, bây giờ còn có thể miễn cưỡng ứng phó được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đi, bắt các nàng lại, cứ như vậy mãi không được!" Quang Minh Ky Sĩ phải chấp nhận sự thật, để người của mình xông lên phía trước...
"Hừ!"
Diệp Lam Vũ và Thất công chúa đồng thời "hừ" một tiếng, đồng thời dậm chân một cái, trên mặt đất liền hiện ra băng nhọn, hỏa thương đánh về phía mấy kỵ sĩ đang đi tới! Ta kháo, cái này cũng làm được? Dùng chân thi triển ma pháp? Ai có thể nói cho ta biết, hai thiếu nữ này là ai dạy dỗ vậy, cái này cũng quá biến thái đi!
Đám Quang Minh Kỵ Sĩ hô to biến thái trong nội tâm, càng muốn biết lão sư của hai người này, bọn họ muốn đi bái phỏng một chút, có thể làm cho hai cô gái mới chừng hai mươi tuổi có thực lực biến thái như vậy, hơn nữa công kích, phòng ngự kỹ xạo đều biến hóa khôn lường như thế, người đó tuyệt đối là một người đáng tôn kính! Một vài kẻ tinh mắt gần đó cũng có ý tưởng tương tự!
Là ai?
Có lẽ bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết, kỳ thật người này đang ở tại đây, hơn nữa sẽ lập tức xuất hiện trước mặt mọi người,
"Các ngươi chơi trò gì vậy, hủy đi cả chiêu bài của ta, muôn chặt đứt đường phát tài của ta sao?" Một thiếu niên xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn khối chiêu bài Mơ Hồ Đường đã vỡ vụn dưới đất cảm thán nói.
Lúc thiếu niên này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều dừng lại, đều nhìn về phía thiếu niên này, mà đám Quang Minh Kỵ Sĩ lại vây thiếu niên này vào giữa, sợ hắn bị Băng Hỏa Long thương tổn.
Khoan khoan, Băng Hỏa Long đâu?
Mọi người đột nhiên phát hiện, Băng Hỏa Long vừa mới rít gào, bay nhảy đầy trời lại biến mất tăm, tựa hồ hai người Diệp Lam Vũ dừng tay lại.
Khi nhìn về phía hai người liền thấy hai nàng đã đi đến trước mặt Quang Minh Kỵ Sĩ, cũng muốn tiếp tục đi tới, muốn tiếp xúc với thiếu niên ở trong.
Đối với việc này, đám Quang Minh Kỵ Sĩ đương nhiên sẽ không nguyện ý, ngăn cản lại. Những người khác cũng hiểu được điều này, hai thiếu nữ này quá nguy hiểm, vạn nhất thương tổn thiếu niên ở phía trong thì phiền.
"Tránh ra cho ta!" Diệp Lam Vũ và Thất công chúa đồng thời nói.
"Các ngươi..." Quang Minh Ky Sĩ đang muốn nói các ngươi không thể vào, các ngươi quá nguy hiểm thì thiếu niên lên tiếng.
"Các ngươi chặn cái gì vậy, để các nàng đi vào!"
"Nhưng mà công tử, các nàng quá nguy hiểm!" Quang Minh Kỵ Sĩ ngây người một chút, sau đó tiếp tục ngăn cản hai nàng, giữ một khoảng cách với thiếu niên ở trong.
"Đúng vậy thần y, đừng thấy các nàng xinh đẹp mà lầm, các nàng thực đáng sợ!" Người gần đó đều sốt ruột thay thiếu niên.
Lúc này, Diệp Lam Vũ, Thất công chúa, còn có Chân Tiểu Yên đều nhìn về phía thiếu niên kia, sau đó lại nhìn nhau, trong mắt các nàng đều hiện ra biểu tình không thể tin được.
"Ta biết! Các nàng rất nguy hiểm, cũng rất đáng sợ, các nàng vẫn luôn là vậy mà," Thiếu niên kia nói.
Vẫn? Chẳng lẽ các ngươi quen nhau?
Tất cả mọi người ngâv người ra một chút, mà ngay trong nháy mắt này, Diệp Lam Vũ đã đến gần thiếu niên kia...
"Ai đáng sợ, ai nguy hiểm, tiểu vương bát đản nhà ngươi nói rõ ra cho lão nương!" Diệp Lam Vũ nắm khuôn mặt thiếu niên, tất nhiên là nhéo...
Thiếu niên này không phải Diệp Lãng thì là ai? có thể hưởng thụ một chiêu này của Diệp Lam Vũ, khắp thiên hạ chỉ có một người, mà người này cũng được xưng là thần y ở đây, chính là Diệp Lãng!
Hiện tại Diệp Lam Vũ tựa hồ đã hiểu vì sao vừa rồi mình lại đánh Công Tước kia, hóa ra thần y mà hắn mắng chính là đệ đệ của mình, kết quả là... nàng lại phóng thêm vài cái băng tiễn, đánh lên người Công Tước kia.
"A, đau đau, tỷ, mau buông tay ra!" Diệp Lãng đau nói, Tỷ!? Băng thiếu nữ này là tỷ tỷ của hắn?
Đối với xưng hô này, tựa hồ Trần Bì là ngươi vui vẻ nhất bởi hắn cảm thấy nếu Diệp Lam Vũ nhận thức Diệp Lãng thì bệnh của mẫu thân hắn sẽ càng có thêm hi vọng.
"Biết đau hả, xem ngươi có còn dám chạy loạn không!" Diệp Lam Vũ buông lòng tay ra, thuận tiện gõ đầu Diệp Lãng một cái.
"Ta không có chạy loạn mà, chẳng qua..." Diệp Lãng sờ sờ đầu mình.
"Chẳng qua chỉ là lạc đường thôi đúng không!" Thất công chúa chen vào nói: "Diệp
Lãng, ta cũng không biết nên nói gì với ngươi nữa, chỉ cách nhau hai trăm thước, ở giữa chỉ có một cái hẻm nhỏ thôi mà ngươi cũng đi lạc được!"
"…"
Giờ này khắc này, những người nghe được chuyện này đều càng khẳng định thêm một chuyện, danh hào Mơ Hồ Thần Y này quả nhiên là danh phủ kỳ thực!
Tác giả :
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh