Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 281: Cầu Y (1)
Sau giờ ngọ, ánh dương chiếu rọi trên Thánh Thành, từng cơn gió nhẹ thổi qua phố xá yên ả mà bận rộn, mọi người lui tới như nước chảy, lưu động khắp mọi nẻo đường. Hết thảy thật bình tĩnh, hoàn toàn khác với tràng ôn dịch mấy tháng kia.
Tất cả mọi người đã trải qua tràng ôn dịch kia tựa hồ hết sức quý trọng tình huống bây giờ, cho dù đã trôi qua mấy tháng nhưng trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười sống sót sau tai nạn.
Có lẽ, tràng ôn dịch kia cũng không tính là đáng sợ nhất, nhưng những ai tự mình trải qua đều vẫn cảm thấy có điểm sợ hãi!
Tận mắt nhìn thấy bảy tám vạn người ở cùng một chỗ, cùng chờ đợi tử vong đến, điều này làm bất cứ ai cũng không thể quên, vĩnh viễn sẽ không!
Đương nhiên, may mà tất cả đều đã qua, sự tình cũng kết thúc một cách viên mãn, bây giờ mọi người chỉ còn phải làm một việc, đó là đi xem!
Giờ khắc này, vốn Thánh Thành là nơi không có bao nhiêu người, giờ đây lại vô cùng náo nhiệt, tình huống này cũng không phải vì hồi ôn dịch trước kia, tuy rằng trận ôn dịch này cũng làm cho không ít nhân viên chính phủ của Ngả Lạp Đế Quốc đến đây, nhưng cũng không phải nguyên nhân chính, thậm chí không có tí tẹo quan hệ gì!
Nguyên nhân chủ yếu làm Thánh Thành trở nên náo nhiệt là nó sắp cử hành một việc vô cùng trọng đại đại lục học viện Bài Vị Tái!
Vốn, lấy cái danh Bài Vị Tái này không đã đủ hấp dẫn ánh mắt toàn bộ đại lục rồi sẽ làm rất nhiều người mang theo mục đích khác nhau đến xem, lượng người sẽ bạo tăng. Truyện Sắc Hiệp -
Mà lần này lại cử hành tại Thánh Thành, vậy người tới sẽ càng nhiều!
Thánh Thành là nơi thẩn bí và thần thánh nhất đại lục, là nơi rất nhiều người muốn đến hành hương, mà nơi này lại không mở ra với người ngoài trừ bỏ giáo đồ, chỉ có nhân viên thần chức cao cấp của Thánh Giáo hoặc khách nhân đặc thù mới có thể tiến vào, giáo đồ bình thường trên cơ bản không có cơ hội đi vào trong.
Lần này, vì Bài Vị Tái mà Thánh Thành tạm thời mở ra với bên ngoài điều này làm cho những giáo đồ này, còn có nhiều người khác cũng tò mò, từ bốn phương tám hướng khắp đại lục đến nơi này, đều muốn lên Thánh Sơn, đi vào Thánh Thành.
Mà lúc này Thánh Thành cũng chưa mở ra, những người đến đây đều chỉ có thể chờ đợi ở những thành thị bên dưới nên mang lại cảm giác như kín hết chỗ, chật hết người vậy!
Mà vừa lúc đó, lại có một đoàn người gia nhập vào đây, tuy đám người này tựa hồ rất bất phàm, nhưng lúc này cũng bị bao phủ, ở đây tuy không có nhiều người bất phàm như vậy, nhưng vào thời điểm nhạy cảm này, kỳ nhân dị sĩ, thiên tài cao thủ sẽ ngày càng nhiều, sẽ không ai đi chú ý những người này.
Nhân số của họ cũng không nhiều, chỉ mười mấy thôi nam có, nữ có, đại bộ phận đều ở tầm trên dưới hai mươi, người dẫn dắt là một trang niên hán tử, lưng hùm vai gấu, hơn nữa cơ thể hiển lộ ra bên ngoài tất cả đều thuyết minh trang niên hán tử này là một...
Đại lực sĩ!
Khụ khụ, chỉ riêng cơ thể chưa chắc đã là cao thủ, bất quá có thể khẳng định là khí lực rất mạnh!
Trong những người này, nam tuấn tú, nữ xinh tươi, mà có ba cô gái trong đó, nhất là một trong ba người đó lại xinh đẹp đến nỗi quá phận. Dùng lời của những người ở Thánh Thành mà nói thật đẹp, cho dù là đứng cùng Thánh Nữ cũng không kém bao nhiêu.
Ở trong Thánh Thành, Thánh Nữ có thể nói là đại biểu của sắc đẹp, tuy rằng bọn họ chỉ nghe qua hoặc chỉ xem qua tranh ảnh, chưa từng thật sự thấy nàng, nhưng càng như vậy càng làm bọn họ tưởng tượng Thánh Nữ xinh đẹp tột cùng hơn thôi.
Đương nhiên, có lẽ sẽ khác với suy nghĩ của họ, dù sao Thánh Nữ vẫn chưa từng xuất hiện qua, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Bởi vậy đám người kia thoạt nhìn rất bình thường, nhưng ít nhiều cũng làm một số người chú ý, bất quá cũng không phải rất nhiều, ai cũng bận rộn, không có mấy ai nhân rỗi đi nhìn mỹ nữ.
Đối với điều này, ba cô gái đều không để ý tới, các nàng lặn lội đường xa đã đủ mệt mỏi rồi bây giờ chỉ muốn tìm một chổ nghỉ ngơi cho khỏe mà thôi nếu không có chuyện khác gấp gấp thì nhất định các nàng sẽ làm vậy...
"Trần Bì..." Đại lực sĩ dẫn đầu hô, cũng nhíu mày lại, hắn vẫn cảm thấy có điểm quái dị với cái tên này.
Nếu tên này là một ngoại hiệu thì mọi người còn dễ dàng tiếp thụ một chút, nhưng nó thuộc loại tên người, là chính danh chứ không phải ngoại hiệu, cái này làm người ta cảm thấy thật quái dị.
Thiếu niên có tên Trần Bì mặc áo vải thô, làn da đen đen, đồng thời cũng thực thô ráp, hắn trái ngược với những thiếu nam thiếu nữ bên cạnh, làm người ta cảm thấy hắn không phải là một thành viên trong đám người kia.
Trong đám thiếu nam thiểu nữ này, không ai là bình dân cả, ít nhất là trên cách ăn mặc, thoạt nhìn đều là quý tộc, tuy nhìn qua cũng không phải đều là đại quý tộc, những ít ra sẽ không giống như Trần Bì.
Muốn nói Trần Bì thích ăn mặc như vậy, cũng có thể là muốn mặc chơi tựa hồ cũng không có khả năng, đơn giản là khí tức trên người của hắn thuần khiết như một nông dân, kém xa quý tộc.
Bất quá, khí tức như vậy cũng không làm người ta xem nhẹ hắn, ít nhất lúc này, trong đám người kia không ai khinh thường Trần Bì, ngược lại có một loại tôn trọng nhè nhẹ.
"Ừ, tôi ở đây! tôi không có ngủ, chỉ là híp mắt nhìn giống ngủ mà thôi..." Trần Bì gãi đầu nói.
"Đã nói ngươi ngủ đâu, cho dù là ngủ cũng không ai trách ngươi," Đại lực sĩ có chút vô lực nói.
"Vậy ngươi gọi ta làm gì? có chuyện gì cẩn ta hỗ trợ sao?" Trần Bì hàm hậu nói đối với hắn mà nói nhìn chung, người khác gọi hắn nếu không phải chửi hắn tức là có chuyện nhờ hắn làm.
"Trần Bì nhà ngươi, ngươi nhìn xem đã đến đâu rồi? Bây giờ đã đến Thánh Thành rồi!" Đại lực sĩ dẫn đầu cau mày nói cùng lúc đó, hắn cũng chỉ Thánh Sơn ở phía trước để Trần Bì thấy rõ ràng.
"A, đến rồi?! Vậy yêm lập tức đi tìm thẩn y, bệnh của mẫu thân yêm phải dựa vào thần y lão nhân gia!" Trần Bì lập tức trả lời, cũng chạy đến xe ngựa, ôm lấy một lão phụ nhân, cõng lên trên người.
Lão phụ nhân này không cần phải nói chính là "mẫu thản vàm" theo lời hắn!
Mẫu thân Trần Bì thoạt nhìn thực già, làm người ta có cảm giác như nàng là bà nội Trần Bì chứ không phải mẫu thân hắn, có lẽ là vì thân mang bệnh nặng a!
"Tiểu Bì, làm sao vậy, chúng ta đi đâu đây?" Lão nhân gia cũng không biết đã đến, hỏi, có điều ngừ khí rất mỏng manh.
Dưới ánh mặt trời, thân thể lão nhân gia có vẻ thực đơn bạc, bệnh trạng có vẻ vô cùng nặng nề...
Tác giả :
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh