Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 278: Mơ hồ thần y (1)
"Thần côn, ta hỏi lại ngươi lần nữa, người các ngươi ở đâu, giao ra đây cho ta!" Diệp Lãng nói vói thần côn kia.
"Đầu tiên mời ngươi dùng từ cho đúng, ta không phải thần côn, mời gọi ta là Dịch Đăng giáo chủ." Sau khi ở ngoài cửa, thần côn, không, hẳn nên gọi là Dịch Đăng giáo chủ như thả lỏng rất nhiều, có thể chậm rãi nói chuyện với Diệp Lãng.
"Dịch Đăng giáo chủ, mời trả lời vấn đề của ta, bây giờ ta không rảnh đi chơi trò bắt chữ với ngươi," Diệp Lãng cải biến xưng hô, hắn vẫn luôn là một người rất có lễ phép, cho dù đối với người thật đáng giận cũng vậy.
"Thiếu niên, ngươi rất không có lễ phép, ít nhất ngươi phải..." Lúc này Dịch Đăng giáo chủ lại nói nhảm, có lẽ hắn không thích bị Diệp Lãng nắm mũi cho nên tại thời khắc mấu chốt này còn tiếp tục khách sáo, đồng thời cũng là nói nhảm.
"Nói nhảm quá! Ép lão tử bão nổi phải không?" Lúc này Diệp Lãng nhắm về phía Dịch Đăng giáo chủ, đánh một quyền về phía miệng của hắn, cái miệng đáng giận kia. Truyện Sắc Hiệp -
Lúc này, tuy Dịch Đăng giáo chủ và Diệp Lãng gần nhau trong gang tắc, Diệp Lãng đột nhiên bão nổi như vậy, hẳn là Dịch Đăng giáo chủ phải né tránh mới đúng, nhưng hắn lại không bởi hắn cũng như người khác, đều cảm thấy một quyền này của Diệp Lãng không đánh trúng hắn được.
Đơn giản là giữa hai người còn có một đạo kết giới!
Cho nên giờ khắc này, Dịch Đăng giáo chủ mĩm cười, hắn chờ chuẩn bị cười nhạo hành vi ngu ngốc của Diệp Lãng, có điều...
"!?" Nụ cười của Dịch Đăng giáo chủ đột nhiên tắt hẳn, hắn nhìn thấy kết giới xuất hiện một tia dao động, nắm tay Diệp Lãng đột nhiên phóng đến, hắn muốn trốn cũng trốn không thoát được.
"Phanh!"
Chuyện làm mọi người ngoài ý muốn lại xảy ra, nắm tay Diệp Lãng đột phá kết giới, hung hăng đập vào miệng Dịch Đăng giáo chủ.
"…"
"A!!! Dịch Đăng giáo chủ kêu thảm một tiếng, răng trong miệng cũng tung bay lên không, quả thật là răng rơi đầy đất, mà hắn cũng bị ngã về phía sau.
"Đây là chuyện gì? Vì sao nắm tay của hắn có thể xuyên qua?"
Lúc này tất cả mọi người đều kỳ quái điểm này, nhưng kế tiếp họ lại cảm thấy đó chỉ là chuyện nhỏ thôi bởi Diệp Lãng bước cả người qua, từ trong kết giới đi ra.
Sau khi Diệp Lãng trực tiếp xuyên qua, bắt lấy áo Dịch Đăng giáo chủ kia, sau đó tay hắn lại làm vài động tác nhỏ, kết giới lại xuất hiện dao động, hắn túm Dịch Đăng giáo chủ kia đi vào trong kết giới.
Kết giới này, với Diệp Lãng mà nói hoàn toàn là muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, không có chút hiệu quả nào.
"Ngươi muốn làm gì? Mau thả giáo chủ đại nhân ra!" Người ở ngoài nhìn thấy tình huống như vậy liền lập tức la lên, bọn họ muốn mở cửa, bất quá lại không dám.
Bây giờ nếu mở cửa thì nhất định người ở trong sẽ lao ra, như vậy ôn dịch có thể lại khuếch tán ra.
"Nếu hắn không muốn giao người ra thì ta phải chế tạo một cái người bệnh vừa bị lây vậy!" Diệp Lãng bình tĩnh nói.
Cái gì gọi là chế tạo một cái? Lời của hắn là sao?
Mọi người còn chưa lập tức hiểu ý của Diệp Lãng, nhưng rất nhanh họ đã hiểu bởi Diệp Lãng đã cởi bỏ toàn bộ đồ phòng hộ của Dịch Đăng giáo chủ ra.
Hắn muốn làm cho Dịch Đăng giáo chủ bị lây nhiễm! "Ngươi..."
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Lãng, bọn họ thật không ngờ Diệp Lãng lại có một chiêu này, hơn nữa lại dám đi làm, lấy giáo chủ đại nhân của Thánh Giáo làm vật thí nghiệm.
Nếu lần ôn dịch này được bình ổn lại, hắn không sợ lúc đó sẽ bị Thánh Giáo trả thù sao? Chẳng lẽ hắn chỉ muốn kéo theo một người chết chung?
Hẳn là không phải- nếu là chết chung thì hắn có thể có nhiều hơn bởi hắn vốn có thể ra vào kết giới này.
"Ngươi, ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái quỷ gì..." Lúc này Dịch Đăng giáo chủ mặt tím như cà!
Hắn hiểu mình đã bị lây bệnh, chuyện này không cần đi chứng minh, ở đây nhiều người bị lây như vậy đã nói cho hắn biết sự thực này.
"Cứu người! Các ngươi không cứu, vậy ta tới cứu, các ngươi cứ ở ngoài làm tốt việc của mình cho ta," Diệp Lãng lãnh đạm nói.
"Đây không phải chúng ta không muốn, thật sự là hết cách rồi, nói thật với ngươi, hôm nay không phải là Y Sư đầu tiên của chúng ta bị lây nhiễm, trước đó đã có năm sáu người, chỉ là chúng ta vẫn không nói ra sợ làm các ngươi khủng hoảng mà thôi!" Lúc này Dịch Đăng giáo chủ có gì nói nấy.
Hắn cho rằng mình đã chết chắc rồi, việc Diệp Lãng nói có thể cứu người à? Hắn không chút hy vọng vào điều này.
"Sao ngươi cứ lải nhải như vậy?" Lúc này đột nhiên Diệp Lãng hỏi
Mọi người trầm mặc.
Còn không phải vì ngươi, vừa rồi ngươi đánh rớt không biết bao nhiêu cái răng của người ta...
Lúc này Dịch Đăng giáo chủ buồn bực vô cùng, bị đánh rớt răng còn phải nuốt hận xuống, ai mà biết thiếu niên trước mặt này có lại đột nhiên bão nổi hay không.
Thiếu niên này từ đâu ra vậy? Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi vấn đề này!
"Vị công từ này, ngươi là ai?" Dịch Đăng giáo chủ tiếp tục hỏi đồng thời hắn che miệng lại, như sợ Diệp Lãng lại đánh hắn.
"Ta à? Ta gọi là Diệp Lãng, là một người thật tốt luôn trợ giúp mọi người," Lúc này Diệp Lãng hết nóng nảy, tự nhiên không cần bão nổi nữa, bây giờ hắn đang xem mạch cho Dịch Đăng giáo chủ, quan sát tình huống ôn dịch này.
Ngươi mà là người tốt à? Ta thấy ngươi là ác nhân mới đúng! Trong lòng Dịch Đăng giáo chủ âm thẩm nói.
"Diệp Lãng công tử, vì sao ngươi phải đến đây, ngươi căn bản không cẩn ở đây chết chung với những người này," Dịch Đăng giáo chủ rất tò mò với điều này, mà những người ở đây cũng thế.
"Không phải ta đã nói rồi sao, ta là người tốt, ta chỉ muốn cứu người thôi, cái này cần lý do à?" Diệp Lãng có chút kỳ quái hỏi chẳng lẽ cứu người cũng cần lý do sao? Đúng vậy, cần lý do sao?
Tất cả mọi người đều âm thẩm tự hỏi, ai cũng nhận được câu trả lời là không cần, nhưng lại tự hỏi thêm lần nữa, đều nhận thấy mình không thể làm được, Ít nhất không thể giống như Diệp Lãng, vì cứu người mà không để ý đến tình huống của mình.
Đám Y Sư ở ngoài là minh chứng điều này!
Mà người của Thánh Thành lại cảm thấy xẩu hổ không thôi chính mình là tín đồ của Quang Minh thần, là giáo đồ của Thánh Giáo phải cứu giúp thiên hạ nhưng cũng không thể bằng tiểu tử trước mắt này được!
Sau khi tiếp xúc, bọn họ lại phát hiện Diệp Lãng có thứ bọn họ không có, cái loại ý nghĩ đơn giản nhưng không ai làm được!
Tiếp đó mọi người đều thực thích Diệp Lãng, thích cái tên bình thường vẫn là tiểu mơ hồ này, thích khí tức đơn giản tự nhiên trên người hắn.
"Ngươi là một người thực kỳ lạ!" Dịch Đăng giáo chủ cảm thán nói, "Rõ ràng có thể rời đi, lại lưu lại, biết rất rõ ôn dịch này không thể cứu trị, ngươi vẫn..."
"Ai nói không có cách cứu trị? Chỉ là tạm thời không có cách gì thôi ta sẽ tìm ra biện pháp!" Diệp Lãng cau mày nói.
Tác giả :
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh