Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm
Chương 31: Nhân vật bí ẩn
Người vừa xuất hiện có đôi mắt rất nhỏ nhưng sáng lóng lánh như hai mũi kim.
Ông ta tuổi đã trên ngũ tuần, người to béo, mặt tròn quay, cả khi thở dài cũng có vẻ tươi cười.
Có lẽ khi giết người, lão ta cũng có bộ mặt tươi cười như vậy.
Người đó nổi bồng bềnh trên mặt nước giống như không có chút trọng lượng nào.
Mạnh Tinh Hồn chưa từng gặp ai có thủy tính tuyệt diệu như thế, buột miệng hỏi:
- Ông là ai?
Người kia cười đáp:
- Ngươi không biết ta, thế mà ta lại biết ngươi đấy!
Mạnh Tinh Hồn ngạc nhiên hỏi:
- Ông biết tôi ư?
- Sao không? Ngươi tên là Mạnh Tinh Hồn, nghe đồn rằng ngươi là kẻ thích khách lạnh lùng tàn khốc nhất giang hồ trong hơn mười năm qua, và cũng rất biết cách giết người. Nhưng hôm nay ngươi lại làm ta thất vọng!
Ông ta lắc đầu, thở dài tiếng nữa rồi lẩm bẩm như nói một mình:
- Một thích khách thành danh, cho dù muốn cùng người khác liều mạng, chí ít cũng nên giữ vững khí độ uy danh của mình, chứ làm sao lại cắn xé như loài lang sói vậy?
Mạnh Tinh Hồn chăm chú nhìn người mới đến hồi lâu rồi chợt nói:
- Ông nhận ra tôi, tôi cũng nhận ra ông!
Người kia hỏi:
- Thật ư?
Mạnh Tinh Hồn bình tĩnh đáp:
- Ông họ Dịch, tên là Tiềm Long. Nghe nói rằng suốt ba chục năm nay trong giang hồ ông là người có thủy công tinh diệu nhất, võ công cũng vào hạng uyên thâm nhất.
Người kia cười to:
- Quả nhiên ngươi có biết về ta thật!
Mạnh Tinh Hồn nói tiếp:
- Nhưng ông lại làm tôi thất vọng.
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Vì sao?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Vì ông trước đây vốn là bằng hữu chí cốt của Lão Bá. Nhưng lúc ông ta gặp khốn cảnh hiểm nghèo nhất, ông đã bán đứng Lão Bá.
Dịch Tiềm Long trừng mắt quát:
- Ai bảo ta bán đứng Lão Bá? Chẳng qua ta chỉ không muốn gặp mặt hắn thôi.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Vì sao thế?
- Bởi vì chỉ cần gặp Lão Bá, hắn nhất định sẽ bắt ta liều mạng cho mình.
Mạnh Tinh Hồn cười nhạt:
- Bởi thế ông chuồn thẳng chứ gì?
Dịch Tiềm Long không giận mà cười:
- Lúc này mà không chuồn thì còn chờ lúc nào nữa?
Lão thừa nhận một cách thoải mái, giống như đó là một việc nghĩa cử nào vậy!
Mạnh Tinh Hồn bĩu môi nói:
- Rất tốt! Quả là nghĩa khí. Quả là hữu hảo!
Dịch Tiềm Long lắc đầu:
- Ta không thể dốc hết tâm lực vì bằng hữu được. Lão Bá vừa ý vì ta là một tay lão luyện giang hồ. Lão luyện ở đây có nghĩa là không quá nghĩa khí, không quá bận tâm, nhưng cũng đừng bạc bẽo quá!
Mạnh Tinh Hồn cười nhạt:
- Nếu vậy ông là một chuẩn mực về bậc giang hồ lão luyện!
Dịch Tiềm Long chợt thở dài nói:
- Ta cũng biết ngươi coi thường ta. Nhưng ngươi có biết ta có bao nhiêu nhi tử không? Có bao nhiêu vợ không?
Rồi không chờ Mạnh Tinh Hồn trả lời, tiếp luôn:
- Ta có mười bảy vợ, ba mươi tám nhi tử. Đó là chưa tính con gái. Ngươi xem ta còn có thể liều mình vì người khác không? Nếu ta chết thì ai sẽ nuôi dưỡng số cô nhi quả phụ đó?
Mạnh Tinh Hồn nín lặng.
Chàng không muốn đối đáp với hạng người đó nữa. Để đối phó với hạng người này thì dùng nắm đấm tốt hơn lời nói. Nhưng lúc này chàng không đủ sức, cần tranh thủ thời gian để khôi phục lại chân lực.
Mặc dù tranh luận là vô ích, thậm chí làm chàng chán ghét và tức giận, nhưng muốn tranh thủ thời gian nên không còn cách nào khác hơn tranh luận.
Bởi thế Mạnh Tinh Hồn cố ghìm sự ghê tởm để nghe tiếp, nói tiếp.
Cũng may rằng hình như Dịch Tiềm Long là người rất thích nói chuyện.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
- Ông đã chuồn sao lại còn trở lại đây?
Dịch Tiềm Long đáp:
- Thứ nhất, ta biết Lão Bá không đủ khả năng bắt người khác liều mạng vì mình nữa. Thứ hai, ta đang cần tiền!
Mạnh Tinh Hồn thốt lên:
- Ông cần tiền?
Dịch Tiềm Long lại buông tiếng thở dài, cười khổ:
- Trong nhà chúng ta có quá nhiều miệng ăn. Tiêu tiền cũng không ít. Bất kỳ ai muốn nuôi sống cả đại gia đình chúng ta đều không phải dễ dàng.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Ông định kiếm ai để vay tiền?
- Tìm bất kỳ ai chịu cho ta vay.
Ông ta chợt nháy nháy mắt hỏi:
- Ngươi có tiền không?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:
- Không!
Dịch Tiềm Long thất vọng thở dài:
- Nếu thế thì ta đành tìm người khác vậy!
Mạnh Tinh Hồn nói:
- Mặc dù tôi không có tiền, nhưng lại có thể nghĩ ra cách giúp ông tìm được tiền.
Dịch Tiềm Long quan tâm hỏi:
- Cách gì vậy?
Mạnh Tinh Hồn nhìn Lục Hương Xuyên rồi trả lời:
- Tên này rất có tiền. Chỉ cần ông giết hắn, lúc đó tất cả tiền của hắn sẽ thành của ông.
Dịch Tiềm Long vỗ tay cười lớn:
- Hô hô! Tuyệt hay! Đúng thật! Quả nhiên đó là một biện pháp tốt.
Lục Hương Xuyên từ đầu không tham gia vào câu chuyện mà chỉ đứng bên ngoài cười khẩy.
Nghe tới đó, hắn chợt chen lời:
- Biện pháp đó có một chỗ không ổn!
Dịch Tiềm Long nhíu đôi mày lơ thơ hỏi:
- Điểm nào không ổn!
Lục Hương Xuyên đáp:
- Tuy tôi có rất nhiều tiền, nhưng không ai biết tôi cất tiền ở đâu.
- Ta có thể tìm.
- Tôi dám đánh cuộc rằng ông không bao giờ có thể tìm ra được.
Hắn cười nói thêm:
- Nhưng chỉ cần ông giết Mạnh Tinh Hồn, tôi sẽ chia cho ông một nửa số tiền mình có.
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Chỉ một nửa thôi ư?
- Một nửa còn tốt hơn là không có gì.
Dịch Tiềm Long lẩm bẩm gật đầu:
- Đúng thế! Dù một xu vẫn tốt hơn là không có.
Rồi ông ta quay sang Mạnh Tinh Hồn giữ nguyên nụ cười nói:
- Xem ra muốn có tiền ta đành phải giết ngươi!
Mạnh Tinh Hồn thong thả gật đầu đáp:
- Quả là ông chỉ còn cách giết tôi.
Dịch Tiềm Long đáp:
- Khi có tiền rồi, ta sẽ mua cho ngươi một cỗ quan tài thật tốt.
- Xin đa tạ!
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Ngươi còn muốn nói gì nữa không?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Chỉ một câu thôi!
- Vậy thì nói đi. Ta rất thích nghe người khác trăn trối. Thông thường những lời đó rất có lý. Người ta nói rằng con người sắp chết tiếng nói khôn ngoan mà. Nào nói đi!
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Tôi khuyên ông rằng khi tiền còn chưa bỏ được vào túi mình thì chưa thể gọi đó là tiền.
Dịch Tiềm Long vỗ tay khen:
- Đúng lắm! Quả thật rất có lý.
Mạnh Tinh Hồn nói tiếp:
- Nhiều người khi gặp kẻ hỏi vay tiền, hắn thường cho một đao vào lưng.
Dịch Tiềm Long mở to mắt hỏi:
- Thế ư? Nếu vậy thì đáng sợ thật. Ta tuy đã nhiều năm không cầm đao, nhưng vẫn còn nhớ được tình cảnh khó chịu thế nào khi bị dí đao vào lưng.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Chính thế! Chẳng dễ chịu chút nào đâu. Đặc biệt là ông. Những người béo như ông sẽ chảy máu rất nhiều.
Dịch Tiềm Long chợt lắc đầu quầy quậy nói:
- Không được! Ta sợ chảy máu lắm rồi!
Rồi quay sang Lục Hương Xuyên:
- Tiểu Lục! Ta xem cuộc thương lượng của chúng ta vậy là không thành rồi!
Lục Hương Xuyên lẳng lặng nghe, mặt không hề lộ chút biểu cảm. Đến lúc này hắn mới cười khẩy nói:
- Gân cốt tôi đã bị gãy ba bốn chỗ, miệng mũi lại bị đập vỡ cả. Ông giết hắn xong còn lo gì tôi không trả tiền?
Dịch Tiềm Long trầm ngâm nói:
- Phải rồi... Ta sợ gì chứ? Nhưng để an toàn, chúng ta hãy thoả thuận thế này: ngươi cứ đi lấy tiền đem lại đây. Trả tiền xong, ta sẽ giết hắn. Thế là sòng phẳng. Ta xưa nay hành sự vẫn theo phương châm: Cẩn tắc vô áy náy.
Lục Hương Xuyên gật đầu:
- Thế cũng được!
Mạnh Tinh Hồn chợt kêu lên:
- Không được!
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Tại sao không được?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Sau khi hắn đi khỏi đây rồi, hằng trăm dặm quanh đây sẽ là thiên hạ của hắn.
Dịch Tiềm Long chợt trừng mắt nói:
- Tên họ Mạnh! Có vẻ như ngươi còn chưa hiểu luật.
- Luật thế nào?
- Ở đây ta là lão đại. Ta nói được là được, căn bản ngươi không được tham gia vào. Ta đâu dại gì để hắn đi một mình?
Mạnh Tinh Hồn phản đối:
- Ở đây ông là lão đại. Nhưng khi lên khỏi giếng thì không như thế nữa!
Dịch Tiềm Long nói:
- Có lão đại hay không cũng chẳng quan hệ mấy. Khi có tiền, dù ta làm cháu hắn cũng được.
Mạnh Tinh Hồn nói:
- Thôi được, tôi cũng có tiền. Tôi sẽ cho ông!
Dứt lời chàng lao vút lên giống như lao tới cùng Dịch Tiềm Long để liều mạng, nhưng giữa đường lại đổi thế bổ vào Lục Hương Xuyên.Người mà chàng đối phó là Lục Hương Xuyên, không phải Dịch Tiềm Long hoặc bất kỳ ai khác.
Quyết tâm của Mạnh Tinh Hồn trước sau như một, dù phải chết, chàng cũng bắt Lục Hương Xuyên phải chết theo mình.
Chỉ tiếc rằng Lục Hương Xuyên đã đề phòng trước hành động này.
Hắn không muốn đổi mạng với Mạnh Tinh Hồn, cũng không muốn lằng nhằng với Dịch Tiềm Long, chỉ mong sao sớm thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.
Bởi thế vừa thấy Mạnh Tinh Hồn lao đi, Lục Hương Xuyên cũng nhảy tòm xuống hồ nước.
Nước hồ lạnh ngắt, nhưng điều đó chỉ làm cho người tỉnh táo thêm.
Lục Hương Xuyên tính chính xác rằng Mạnh Tinh Hồn chậm hơn và không làm gì được nữa, còn Dịch Tiềm Long chắc không ngăn cản.
Hình như có ai đó chộp lấy chân hắn, nhưng Lục Hương Xuyên lúc đó đã tới thủy đạo chật hẹp thông qua miệng giếng. Hắn chỉ cần bám hai tay vào khúc ngoặc đạp mạnh chân đã tuột khỏi bàn tay kia.
Hắn lặn ngược lên và ngoi được lên mặt giếng mở mắt ra, đã thấy những vì sao lấp lánh.
Những vì sao này đáng yêu kỳ lạ.
Lục Hương Xuyên đã tính thầm rằng rời khỏi nơi quỷ quái này, sẽ chẳng bao giờ còn trở lại nữa.
Nước ngấm vào người, lại thêm gió thổi vào lạnh ngắt khiến những chỗ gân cốt bị gãy đau không chịu nổi.
Nhưng Lục Hương Xuyên không lưu tâm đến những vết thương và cũng không lưu tâm đến bất cứ gì.
Bây giờ hắn đã là chúa tể.
Cao lão đại không còn chờ hắn vì chẳng thấy bóng dáng ai quanh miệng giếng cả.
Lục Hương Xuyên rủa thầm:
- Đúng là không sao tin được vào nữ nhân.
Hắn bỗng nghiến răng quát:
- Người đâu?
Bấy giờ bất cứ lời nào từ miệng Lục Hương Xuyên phát ra đều là mệnh lệnh.
Trong bóng đêm lập tức có người lao tới. Lục Hương Xuyên nhận ra Vu Hoằng, tên tiểu đầu mục trung thành của hắn.
Kẻ nào càng trung thành với ngươi, ngươi càng không tỏ ra khách khí với hắn. Bởi vì nếu muốn hắn vĩnh viễn trung thành với mình thì phải để hắn sợ mình.
Đó không phải là nguyên tắc của Lão Bá mà là nguyên tắc của Lục Hương Xuyên.
Bây giờ hắn dần dần nhận rõ rằng nguyên tắc của mình chẳng những có lý hơn mà còn hiệu quả hơn.
Vì thế hắn nghiêm giọng hỏi:
- Những người khác vừa được bổ sung vào tổ mai phục của ngươi đâu cả?
Vu Hoằng cúi xuống gần sát đất với dáng vẻ vô cùng sợ hãi, run giọng đáp:
- Tất cả các huynh đệ đều giữ vị trí phòng thủ của mình, không ai dám rời một bước.
Lục Hương Xuyên cười nhạt:
- Các ngươi đã phòng vệ rất tốt...
Chưa dứt lời, đột nhiên hắn giơ tay tát thẳng vào mặt Vu Hoằng, gầm lên:
- Ta hỏi ngươi, đã không có ai rời bỏ vị trí tại sao Dịch Tiềm Long tới đây được?
Vu Hoằng tay bưng má, đau đớn nói:
- Không có ai tới đây cả. Thuộc hạ chỉ thấy Cao lão đại rời khỏi đây thôi.
Lục Hương Xuyên càng giận, quát:
- Ai bảo các ngươi để nó đi?
Vu Hoằng dở khóc dở cười đáp:
- Cao lão đại... là bằng hữu của Bang chủ. Bà ấy muốn đi... không ai dám ngăn cản.
Lục Hương Xuyên tức đầy ruột nhưng cố ghìm lại.
Hắn thấy rằng bây giờ không phải lúc ra oai mà còn nhiều việc khác phải làm, liền vung tay hỏi:
- Bọn cung thủ đâu? Hãy truyền đến bố trí ở miệng giếng. Thấy ai xuất hiện là tiêu diệt ngay.
Lục Hương Xuyên tin rằng mệnh lệnh của mình còn có hiệu lực hơn cả Lão Bá.
Nhưng có vẻ như lần nay không phải như thế. Bởi vì không thấy cung thủ nào hiện diện cả, cũng không thấy tên thủ hạ nào đến theo lệnh cả.
Lục Hương Xuyên biến sắc, biết đã xảy ra sự cố vô cùng nghiêm trọng.
Vừa lúc đó, chợt nghe tiếng cười của Dịch Tiềm Long.
Lão quái nhân này không biết tới đây từ lúc nào, đang ngồi trên bờ miệng giếng cười hềnh hệch hỏi:
- Cung thủ của Lục bang chủ đâu cả rồi? Sao không thấy ai ra cả?
Hình như lời nói của Dịch Tiềm Long mới là mệnh lệnh. Bởi vì ngay sau đó có tới mười bảy mười tám bóng đen lao vút tới rơi lịch bịch xuống đất.
Còn điều lạ là những người này rơi xuống xong nằm cứng đơ không động đậy gì nữa. Mặc dù cung tên vẫn cầm trong tay nhưng không bao giờ còn phát đi được.
Đúng là bọn cung thủ, nhưng chúng chỉ là những cái xác không hồn.
Lục Hương Xuyên bỗng thấy toàn thân lạnh ngắt, chân nhũn xuống, mồ hôi lạnh toát ra.
Dịch Tiềm Long nhìn hắn, cười hỏi:
- Lục bang chủ, cung thủ của ngươi tới rồi. Ngươi định bảo chúng làm gì?
Lục Hương Xuyên đã hóa đá.
Dịch Tiềm Long lại hỏi:
- Lục bang chủ có muốn hạ lệnh cho đọn đao phủ và bọn dùng câu liêm tới không?
Lục Hương Xuyên gượng đứng thẳng lên xua tay nói:
- Không cần!
Đột nhiên hắn cất tiếng cười rất thân thiết và thành khẩn, đổi cách xưng hô:
- Lẽ ra điệt nhi nên hiểu rõ rằng Dịch đại thúc đã tới, thì dù điệt nhi tăng thêm cả trăm trạm phục kích, đối với đại thúc cũng như không!
Dịch Tiềm Long nháy nháy mắt cười to hỏi:
- Ta biến thành đại thúc của ngươi từ lúc nào vậy?
Lục Hương Xuyên đáp:
- Dịch đại thúc xưa nay vẫn được điệt nhi tôn kính nhất. Sự tôn kính đó...
Dịch Tiềm Long ngắt lời:
- Còn hơn cả chú ruột ngươi sao? Có phải chính ngươi đã giết Lục Mãn Thiên không?
Lục Hương Xuyên ấp úng:
- Đâu có...
Dịch Tiềm Long xua tay nói:
- Thôi được! Đó là chuyện riêng của Lục gia ngươi, ta không nên can thiệp.
Rồi hỏi tiếp:
- Còn Lão Bá thì sao? Ta còn nhớ rằng trước đây người mà ngươi tôn kính nhất là Lão Bá mà?
Lục Hương Xuyên thở dài, cười khổ đáp:
- Đúng là trước đây điệt nhi rất tôn kính ông ấy, thế nhưng ông ta...
- Ông ta thế nào?
- “Hết chim bẻ cung, thỏ chết giết chó”, câu đó chắc đại thúc đã nghe?
Dịch Tiềm Long gật đầu:
- Ta đã nghe.
Lục Hương Xuyên nói:
- Trong mắt Lão Bá, chúng tôi chẳng qua chỉ là lũ chó săn. Khi không còn giá trị để lợi dụng nữa, chỉ còn một đường duy nhất là chết. Chính thúc thúc của điệt nhi là một ví dụ.
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Chính Lão Bá đã giết Lục Mãn Thiên ư?
Lục Hương Xuyên vội vã gật đầu:
- Chính thế. Gia thúc tính khí tuy hơi cổ quái một chút nên có lúc không hợp với Dịch thúc thúc. Nhưng lúc nào gia thúc thúc cũng tôn trọng và nâng niu tình bằng hữu chân chính nhất trong đời mình.
- Thế ư?
- Dạ! Khi lâm tử, gia thúc thúc đã bảo điệt nhi nói lại với Dịch thúc thúc một câu...
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Câu gì?
Lục Hương Xuyên trả lời bằng giọng thê lương:
- Gia thúc thúc tự ví mình là Hàn Tín, Dịch đại thúc như Trương Lương, còn Lão Bá là Lưu Bang, chỉ có thể cùng chia hoạn nạn mà không thể cùng hưởng phú quý. Khi đã đạt được phú quý và danh vọng rồi, Lưu Bang lại sợ bằng hữu chí thiết nhất của mình cướp mất ngôi. Chỉ tiếc rằng gia thúc thúc hiểu ra điều này quá muộn, nếu không đâu có chết thảm bởi tay Lão Bá?
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Thì ra ngươi muốn giết Lão Bá chỉ vì để phục thù cho Lục Mãn Thiên?
Lục Hương Xuyên vội gật đầu:
- Chính thế! Điệt nhi tin rằng Dịch đại thúc cũng hiểu rất rõ Lão Bá, nếu không chẳng bỏ ông ta mà đi như vậy.
Dịch Tiềm Long nhìn Lục Hương Xuyên hồi lâu rồi chợt cười hỏi:
- Ngươi có biết mình khi nào trông thật thà nhất, đáng yêu nhất không?
Lục Hương Xuyên lắc đầu.
Quả thật hắn không hiểu ý Dịch Tiềm Long định nói gì.
Dịch Tiềm Long cười nói:
- Đó là khi ngươi nói dối. Khi nói dối, trông ngươi hết sức trung thực và đáng mến!
Lục Hương Xuyên kêu lên:
- Sao Dịch đại thúc lại nói thế? Có bao giờ điệt nhi dám nói dối đại thúc nửa lời?
- Vậy tất cả những điều ngươi vừa nói đều hoàn toàn đúng sự thật?
Lục Hương Xuyên khẳng định:
- Hoàn toàn đúng sự thật!
Dịch Tiềm Long nói:
- Nhưng có người lại không cho như thế.
Lục Hương Xuyên chớp chớp mắt nói:
- Xin Dịch đại thúc đừng bao giờ tin vào tên họ Mạnh kia. Hắn chẳng qua chỉ là một tên đâm thuê chém mướn, suốt đời chui nhủi trong bóng tối, sợ thấy mặt người. Hơn nữa hắn còn được một con điếm nuôi từ nhỏ đến lớn. Không ai tin vào một kẻ như thế!
Dịch Tiềm Long lắc đầu:
- Ta không tin Mạnh Tinh Hồn, cũng chẳng tin bất cứ ai chỉ trừ một người.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Ai vậy?
Đột nhiên có một giọng nói phát ra từ phía sau lưng Lục Hương Xuyên:
- Ta!
Ông ta tuổi đã trên ngũ tuần, người to béo, mặt tròn quay, cả khi thở dài cũng có vẻ tươi cười.
Có lẽ khi giết người, lão ta cũng có bộ mặt tươi cười như vậy.
Người đó nổi bồng bềnh trên mặt nước giống như không có chút trọng lượng nào.
Mạnh Tinh Hồn chưa từng gặp ai có thủy tính tuyệt diệu như thế, buột miệng hỏi:
- Ông là ai?
Người kia cười đáp:
- Ngươi không biết ta, thế mà ta lại biết ngươi đấy!
Mạnh Tinh Hồn ngạc nhiên hỏi:
- Ông biết tôi ư?
- Sao không? Ngươi tên là Mạnh Tinh Hồn, nghe đồn rằng ngươi là kẻ thích khách lạnh lùng tàn khốc nhất giang hồ trong hơn mười năm qua, và cũng rất biết cách giết người. Nhưng hôm nay ngươi lại làm ta thất vọng!
Ông ta lắc đầu, thở dài tiếng nữa rồi lẩm bẩm như nói một mình:
- Một thích khách thành danh, cho dù muốn cùng người khác liều mạng, chí ít cũng nên giữ vững khí độ uy danh của mình, chứ làm sao lại cắn xé như loài lang sói vậy?
Mạnh Tinh Hồn chăm chú nhìn người mới đến hồi lâu rồi chợt nói:
- Ông nhận ra tôi, tôi cũng nhận ra ông!
Người kia hỏi:
- Thật ư?
Mạnh Tinh Hồn bình tĩnh đáp:
- Ông họ Dịch, tên là Tiềm Long. Nghe nói rằng suốt ba chục năm nay trong giang hồ ông là người có thủy công tinh diệu nhất, võ công cũng vào hạng uyên thâm nhất.
Người kia cười to:
- Quả nhiên ngươi có biết về ta thật!
Mạnh Tinh Hồn nói tiếp:
- Nhưng ông lại làm tôi thất vọng.
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Vì sao?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Vì ông trước đây vốn là bằng hữu chí cốt của Lão Bá. Nhưng lúc ông ta gặp khốn cảnh hiểm nghèo nhất, ông đã bán đứng Lão Bá.
Dịch Tiềm Long trừng mắt quát:
- Ai bảo ta bán đứng Lão Bá? Chẳng qua ta chỉ không muốn gặp mặt hắn thôi.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Vì sao thế?
- Bởi vì chỉ cần gặp Lão Bá, hắn nhất định sẽ bắt ta liều mạng cho mình.
Mạnh Tinh Hồn cười nhạt:
- Bởi thế ông chuồn thẳng chứ gì?
Dịch Tiềm Long không giận mà cười:
- Lúc này mà không chuồn thì còn chờ lúc nào nữa?
Lão thừa nhận một cách thoải mái, giống như đó là một việc nghĩa cử nào vậy!
Mạnh Tinh Hồn bĩu môi nói:
- Rất tốt! Quả là nghĩa khí. Quả là hữu hảo!
Dịch Tiềm Long lắc đầu:
- Ta không thể dốc hết tâm lực vì bằng hữu được. Lão Bá vừa ý vì ta là một tay lão luyện giang hồ. Lão luyện ở đây có nghĩa là không quá nghĩa khí, không quá bận tâm, nhưng cũng đừng bạc bẽo quá!
Mạnh Tinh Hồn cười nhạt:
- Nếu vậy ông là một chuẩn mực về bậc giang hồ lão luyện!
Dịch Tiềm Long chợt thở dài nói:
- Ta cũng biết ngươi coi thường ta. Nhưng ngươi có biết ta có bao nhiêu nhi tử không? Có bao nhiêu vợ không?
Rồi không chờ Mạnh Tinh Hồn trả lời, tiếp luôn:
- Ta có mười bảy vợ, ba mươi tám nhi tử. Đó là chưa tính con gái. Ngươi xem ta còn có thể liều mình vì người khác không? Nếu ta chết thì ai sẽ nuôi dưỡng số cô nhi quả phụ đó?
Mạnh Tinh Hồn nín lặng.
Chàng không muốn đối đáp với hạng người đó nữa. Để đối phó với hạng người này thì dùng nắm đấm tốt hơn lời nói. Nhưng lúc này chàng không đủ sức, cần tranh thủ thời gian để khôi phục lại chân lực.
Mặc dù tranh luận là vô ích, thậm chí làm chàng chán ghét và tức giận, nhưng muốn tranh thủ thời gian nên không còn cách nào khác hơn tranh luận.
Bởi thế Mạnh Tinh Hồn cố ghìm sự ghê tởm để nghe tiếp, nói tiếp.
Cũng may rằng hình như Dịch Tiềm Long là người rất thích nói chuyện.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
- Ông đã chuồn sao lại còn trở lại đây?
Dịch Tiềm Long đáp:
- Thứ nhất, ta biết Lão Bá không đủ khả năng bắt người khác liều mạng vì mình nữa. Thứ hai, ta đang cần tiền!
Mạnh Tinh Hồn thốt lên:
- Ông cần tiền?
Dịch Tiềm Long lại buông tiếng thở dài, cười khổ:
- Trong nhà chúng ta có quá nhiều miệng ăn. Tiêu tiền cũng không ít. Bất kỳ ai muốn nuôi sống cả đại gia đình chúng ta đều không phải dễ dàng.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Ông định kiếm ai để vay tiền?
- Tìm bất kỳ ai chịu cho ta vay.
Ông ta chợt nháy nháy mắt hỏi:
- Ngươi có tiền không?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:
- Không!
Dịch Tiềm Long thất vọng thở dài:
- Nếu thế thì ta đành tìm người khác vậy!
Mạnh Tinh Hồn nói:
- Mặc dù tôi không có tiền, nhưng lại có thể nghĩ ra cách giúp ông tìm được tiền.
Dịch Tiềm Long quan tâm hỏi:
- Cách gì vậy?
Mạnh Tinh Hồn nhìn Lục Hương Xuyên rồi trả lời:
- Tên này rất có tiền. Chỉ cần ông giết hắn, lúc đó tất cả tiền của hắn sẽ thành của ông.
Dịch Tiềm Long vỗ tay cười lớn:
- Hô hô! Tuyệt hay! Đúng thật! Quả nhiên đó là một biện pháp tốt.
Lục Hương Xuyên từ đầu không tham gia vào câu chuyện mà chỉ đứng bên ngoài cười khẩy.
Nghe tới đó, hắn chợt chen lời:
- Biện pháp đó có một chỗ không ổn!
Dịch Tiềm Long nhíu đôi mày lơ thơ hỏi:
- Điểm nào không ổn!
Lục Hương Xuyên đáp:
- Tuy tôi có rất nhiều tiền, nhưng không ai biết tôi cất tiền ở đâu.
- Ta có thể tìm.
- Tôi dám đánh cuộc rằng ông không bao giờ có thể tìm ra được.
Hắn cười nói thêm:
- Nhưng chỉ cần ông giết Mạnh Tinh Hồn, tôi sẽ chia cho ông một nửa số tiền mình có.
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Chỉ một nửa thôi ư?
- Một nửa còn tốt hơn là không có gì.
Dịch Tiềm Long lẩm bẩm gật đầu:
- Đúng thế! Dù một xu vẫn tốt hơn là không có.
Rồi ông ta quay sang Mạnh Tinh Hồn giữ nguyên nụ cười nói:
- Xem ra muốn có tiền ta đành phải giết ngươi!
Mạnh Tinh Hồn thong thả gật đầu đáp:
- Quả là ông chỉ còn cách giết tôi.
Dịch Tiềm Long đáp:
- Khi có tiền rồi, ta sẽ mua cho ngươi một cỗ quan tài thật tốt.
- Xin đa tạ!
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Ngươi còn muốn nói gì nữa không?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Chỉ một câu thôi!
- Vậy thì nói đi. Ta rất thích nghe người khác trăn trối. Thông thường những lời đó rất có lý. Người ta nói rằng con người sắp chết tiếng nói khôn ngoan mà. Nào nói đi!
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Tôi khuyên ông rằng khi tiền còn chưa bỏ được vào túi mình thì chưa thể gọi đó là tiền.
Dịch Tiềm Long vỗ tay khen:
- Đúng lắm! Quả thật rất có lý.
Mạnh Tinh Hồn nói tiếp:
- Nhiều người khi gặp kẻ hỏi vay tiền, hắn thường cho một đao vào lưng.
Dịch Tiềm Long mở to mắt hỏi:
- Thế ư? Nếu vậy thì đáng sợ thật. Ta tuy đã nhiều năm không cầm đao, nhưng vẫn còn nhớ được tình cảnh khó chịu thế nào khi bị dí đao vào lưng.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Chính thế! Chẳng dễ chịu chút nào đâu. Đặc biệt là ông. Những người béo như ông sẽ chảy máu rất nhiều.
Dịch Tiềm Long chợt lắc đầu quầy quậy nói:
- Không được! Ta sợ chảy máu lắm rồi!
Rồi quay sang Lục Hương Xuyên:
- Tiểu Lục! Ta xem cuộc thương lượng của chúng ta vậy là không thành rồi!
Lục Hương Xuyên lẳng lặng nghe, mặt không hề lộ chút biểu cảm. Đến lúc này hắn mới cười khẩy nói:
- Gân cốt tôi đã bị gãy ba bốn chỗ, miệng mũi lại bị đập vỡ cả. Ông giết hắn xong còn lo gì tôi không trả tiền?
Dịch Tiềm Long trầm ngâm nói:
- Phải rồi... Ta sợ gì chứ? Nhưng để an toàn, chúng ta hãy thoả thuận thế này: ngươi cứ đi lấy tiền đem lại đây. Trả tiền xong, ta sẽ giết hắn. Thế là sòng phẳng. Ta xưa nay hành sự vẫn theo phương châm: Cẩn tắc vô áy náy.
Lục Hương Xuyên gật đầu:
- Thế cũng được!
Mạnh Tinh Hồn chợt kêu lên:
- Không được!
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Tại sao không được?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Sau khi hắn đi khỏi đây rồi, hằng trăm dặm quanh đây sẽ là thiên hạ của hắn.
Dịch Tiềm Long chợt trừng mắt nói:
- Tên họ Mạnh! Có vẻ như ngươi còn chưa hiểu luật.
- Luật thế nào?
- Ở đây ta là lão đại. Ta nói được là được, căn bản ngươi không được tham gia vào. Ta đâu dại gì để hắn đi một mình?
Mạnh Tinh Hồn phản đối:
- Ở đây ông là lão đại. Nhưng khi lên khỏi giếng thì không như thế nữa!
Dịch Tiềm Long nói:
- Có lão đại hay không cũng chẳng quan hệ mấy. Khi có tiền, dù ta làm cháu hắn cũng được.
Mạnh Tinh Hồn nói:
- Thôi được, tôi cũng có tiền. Tôi sẽ cho ông!
Dứt lời chàng lao vút lên giống như lao tới cùng Dịch Tiềm Long để liều mạng, nhưng giữa đường lại đổi thế bổ vào Lục Hương Xuyên.Người mà chàng đối phó là Lục Hương Xuyên, không phải Dịch Tiềm Long hoặc bất kỳ ai khác.
Quyết tâm của Mạnh Tinh Hồn trước sau như một, dù phải chết, chàng cũng bắt Lục Hương Xuyên phải chết theo mình.
Chỉ tiếc rằng Lục Hương Xuyên đã đề phòng trước hành động này.
Hắn không muốn đổi mạng với Mạnh Tinh Hồn, cũng không muốn lằng nhằng với Dịch Tiềm Long, chỉ mong sao sớm thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.
Bởi thế vừa thấy Mạnh Tinh Hồn lao đi, Lục Hương Xuyên cũng nhảy tòm xuống hồ nước.
Nước hồ lạnh ngắt, nhưng điều đó chỉ làm cho người tỉnh táo thêm.
Lục Hương Xuyên tính chính xác rằng Mạnh Tinh Hồn chậm hơn và không làm gì được nữa, còn Dịch Tiềm Long chắc không ngăn cản.
Hình như có ai đó chộp lấy chân hắn, nhưng Lục Hương Xuyên lúc đó đã tới thủy đạo chật hẹp thông qua miệng giếng. Hắn chỉ cần bám hai tay vào khúc ngoặc đạp mạnh chân đã tuột khỏi bàn tay kia.
Hắn lặn ngược lên và ngoi được lên mặt giếng mở mắt ra, đã thấy những vì sao lấp lánh.
Những vì sao này đáng yêu kỳ lạ.
Lục Hương Xuyên đã tính thầm rằng rời khỏi nơi quỷ quái này, sẽ chẳng bao giờ còn trở lại nữa.
Nước ngấm vào người, lại thêm gió thổi vào lạnh ngắt khiến những chỗ gân cốt bị gãy đau không chịu nổi.
Nhưng Lục Hương Xuyên không lưu tâm đến những vết thương và cũng không lưu tâm đến bất cứ gì.
Bây giờ hắn đã là chúa tể.
Cao lão đại không còn chờ hắn vì chẳng thấy bóng dáng ai quanh miệng giếng cả.
Lục Hương Xuyên rủa thầm:
- Đúng là không sao tin được vào nữ nhân.
Hắn bỗng nghiến răng quát:
- Người đâu?
Bấy giờ bất cứ lời nào từ miệng Lục Hương Xuyên phát ra đều là mệnh lệnh.
Trong bóng đêm lập tức có người lao tới. Lục Hương Xuyên nhận ra Vu Hoằng, tên tiểu đầu mục trung thành của hắn.
Kẻ nào càng trung thành với ngươi, ngươi càng không tỏ ra khách khí với hắn. Bởi vì nếu muốn hắn vĩnh viễn trung thành với mình thì phải để hắn sợ mình.
Đó không phải là nguyên tắc của Lão Bá mà là nguyên tắc của Lục Hương Xuyên.
Bây giờ hắn dần dần nhận rõ rằng nguyên tắc của mình chẳng những có lý hơn mà còn hiệu quả hơn.
Vì thế hắn nghiêm giọng hỏi:
- Những người khác vừa được bổ sung vào tổ mai phục của ngươi đâu cả?
Vu Hoằng cúi xuống gần sát đất với dáng vẻ vô cùng sợ hãi, run giọng đáp:
- Tất cả các huynh đệ đều giữ vị trí phòng thủ của mình, không ai dám rời một bước.
Lục Hương Xuyên cười nhạt:
- Các ngươi đã phòng vệ rất tốt...
Chưa dứt lời, đột nhiên hắn giơ tay tát thẳng vào mặt Vu Hoằng, gầm lên:
- Ta hỏi ngươi, đã không có ai rời bỏ vị trí tại sao Dịch Tiềm Long tới đây được?
Vu Hoằng tay bưng má, đau đớn nói:
- Không có ai tới đây cả. Thuộc hạ chỉ thấy Cao lão đại rời khỏi đây thôi.
Lục Hương Xuyên càng giận, quát:
- Ai bảo các ngươi để nó đi?
Vu Hoằng dở khóc dở cười đáp:
- Cao lão đại... là bằng hữu của Bang chủ. Bà ấy muốn đi... không ai dám ngăn cản.
Lục Hương Xuyên tức đầy ruột nhưng cố ghìm lại.
Hắn thấy rằng bây giờ không phải lúc ra oai mà còn nhiều việc khác phải làm, liền vung tay hỏi:
- Bọn cung thủ đâu? Hãy truyền đến bố trí ở miệng giếng. Thấy ai xuất hiện là tiêu diệt ngay.
Lục Hương Xuyên tin rằng mệnh lệnh của mình còn có hiệu lực hơn cả Lão Bá.
Nhưng có vẻ như lần nay không phải như thế. Bởi vì không thấy cung thủ nào hiện diện cả, cũng không thấy tên thủ hạ nào đến theo lệnh cả.
Lục Hương Xuyên biến sắc, biết đã xảy ra sự cố vô cùng nghiêm trọng.
Vừa lúc đó, chợt nghe tiếng cười của Dịch Tiềm Long.
Lão quái nhân này không biết tới đây từ lúc nào, đang ngồi trên bờ miệng giếng cười hềnh hệch hỏi:
- Cung thủ của Lục bang chủ đâu cả rồi? Sao không thấy ai ra cả?
Hình như lời nói của Dịch Tiềm Long mới là mệnh lệnh. Bởi vì ngay sau đó có tới mười bảy mười tám bóng đen lao vút tới rơi lịch bịch xuống đất.
Còn điều lạ là những người này rơi xuống xong nằm cứng đơ không động đậy gì nữa. Mặc dù cung tên vẫn cầm trong tay nhưng không bao giờ còn phát đi được.
Đúng là bọn cung thủ, nhưng chúng chỉ là những cái xác không hồn.
Lục Hương Xuyên bỗng thấy toàn thân lạnh ngắt, chân nhũn xuống, mồ hôi lạnh toát ra.
Dịch Tiềm Long nhìn hắn, cười hỏi:
- Lục bang chủ, cung thủ của ngươi tới rồi. Ngươi định bảo chúng làm gì?
Lục Hương Xuyên đã hóa đá.
Dịch Tiềm Long lại hỏi:
- Lục bang chủ có muốn hạ lệnh cho đọn đao phủ và bọn dùng câu liêm tới không?
Lục Hương Xuyên gượng đứng thẳng lên xua tay nói:
- Không cần!
Đột nhiên hắn cất tiếng cười rất thân thiết và thành khẩn, đổi cách xưng hô:
- Lẽ ra điệt nhi nên hiểu rõ rằng Dịch đại thúc đã tới, thì dù điệt nhi tăng thêm cả trăm trạm phục kích, đối với đại thúc cũng như không!
Dịch Tiềm Long nháy nháy mắt cười to hỏi:
- Ta biến thành đại thúc của ngươi từ lúc nào vậy?
Lục Hương Xuyên đáp:
- Dịch đại thúc xưa nay vẫn được điệt nhi tôn kính nhất. Sự tôn kính đó...
Dịch Tiềm Long ngắt lời:
- Còn hơn cả chú ruột ngươi sao? Có phải chính ngươi đã giết Lục Mãn Thiên không?
Lục Hương Xuyên ấp úng:
- Đâu có...
Dịch Tiềm Long xua tay nói:
- Thôi được! Đó là chuyện riêng của Lục gia ngươi, ta không nên can thiệp.
Rồi hỏi tiếp:
- Còn Lão Bá thì sao? Ta còn nhớ rằng trước đây người mà ngươi tôn kính nhất là Lão Bá mà?
Lục Hương Xuyên thở dài, cười khổ đáp:
- Đúng là trước đây điệt nhi rất tôn kính ông ấy, thế nhưng ông ta...
- Ông ta thế nào?
- “Hết chim bẻ cung, thỏ chết giết chó”, câu đó chắc đại thúc đã nghe?
Dịch Tiềm Long gật đầu:
- Ta đã nghe.
Lục Hương Xuyên nói:
- Trong mắt Lão Bá, chúng tôi chẳng qua chỉ là lũ chó săn. Khi không còn giá trị để lợi dụng nữa, chỉ còn một đường duy nhất là chết. Chính thúc thúc của điệt nhi là một ví dụ.
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Chính Lão Bá đã giết Lục Mãn Thiên ư?
Lục Hương Xuyên vội vã gật đầu:
- Chính thế. Gia thúc tính khí tuy hơi cổ quái một chút nên có lúc không hợp với Dịch thúc thúc. Nhưng lúc nào gia thúc thúc cũng tôn trọng và nâng niu tình bằng hữu chân chính nhất trong đời mình.
- Thế ư?
- Dạ! Khi lâm tử, gia thúc thúc đã bảo điệt nhi nói lại với Dịch thúc thúc một câu...
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Câu gì?
Lục Hương Xuyên trả lời bằng giọng thê lương:
- Gia thúc thúc tự ví mình là Hàn Tín, Dịch đại thúc như Trương Lương, còn Lão Bá là Lưu Bang, chỉ có thể cùng chia hoạn nạn mà không thể cùng hưởng phú quý. Khi đã đạt được phú quý và danh vọng rồi, Lưu Bang lại sợ bằng hữu chí thiết nhất của mình cướp mất ngôi. Chỉ tiếc rằng gia thúc thúc hiểu ra điều này quá muộn, nếu không đâu có chết thảm bởi tay Lão Bá?
Dịch Tiềm Long hỏi:
- Thì ra ngươi muốn giết Lão Bá chỉ vì để phục thù cho Lục Mãn Thiên?
Lục Hương Xuyên vội gật đầu:
- Chính thế! Điệt nhi tin rằng Dịch đại thúc cũng hiểu rất rõ Lão Bá, nếu không chẳng bỏ ông ta mà đi như vậy.
Dịch Tiềm Long nhìn Lục Hương Xuyên hồi lâu rồi chợt cười hỏi:
- Ngươi có biết mình khi nào trông thật thà nhất, đáng yêu nhất không?
Lục Hương Xuyên lắc đầu.
Quả thật hắn không hiểu ý Dịch Tiềm Long định nói gì.
Dịch Tiềm Long cười nói:
- Đó là khi ngươi nói dối. Khi nói dối, trông ngươi hết sức trung thực và đáng mến!
Lục Hương Xuyên kêu lên:
- Sao Dịch đại thúc lại nói thế? Có bao giờ điệt nhi dám nói dối đại thúc nửa lời?
- Vậy tất cả những điều ngươi vừa nói đều hoàn toàn đúng sự thật?
Lục Hương Xuyên khẳng định:
- Hoàn toàn đúng sự thật!
Dịch Tiềm Long nói:
- Nhưng có người lại không cho như thế.
Lục Hương Xuyên chớp chớp mắt nói:
- Xin Dịch đại thúc đừng bao giờ tin vào tên họ Mạnh kia. Hắn chẳng qua chỉ là một tên đâm thuê chém mướn, suốt đời chui nhủi trong bóng tối, sợ thấy mặt người. Hơn nữa hắn còn được một con điếm nuôi từ nhỏ đến lớn. Không ai tin vào một kẻ như thế!
Dịch Tiềm Long lắc đầu:
- Ta không tin Mạnh Tinh Hồn, cũng chẳng tin bất cứ ai chỉ trừ một người.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Ai vậy?
Đột nhiên có một giọng nói phát ra từ phía sau lưng Lục Hương Xuyên:
- Ta!
Tác giả :
Cổ Long