Lưu Thủy Kim Triêu
Chương 20: Bên nhau trọn đời (hoàn)
Tháng tư cảnh xuân rực rỡ, kì thi Đình đúng hạn mở ra. Ngày đầu tiên thi ba bài sách luận, nghỉ một ngày, ngày thứ ba yết bảng.
Dù nhiều năm đã trôi qua, nhưng Lục Chùy Tử vẫn không thể quên được cảnh tượng ngày hôm ấy. Hắn cũng chen chân trong đám người, nhìn Cao Thụy Thành mặc áo bào đỏ thẫm, cưỡi trên con ngựa cao to, khảng khái dẫn đầu đội ngũ. Đoàn người trên phố nối đuôi nhau, vô số người vây quay hai bên muốn tận mắt nhìn thấy ba ngôi đầu của kì thì này, cảnh tượng rầm rộ không thua gì thần tượng ngày nay đi ra đường. Cũng phải, trạng nguyên thời đó ba năm mới có một người, vốn đã khiến người ta tung hô rồi, huống hồ trạng nguyên lần này còn trẻ tuổi anh tuấn như vậy, sao có thể không khiến bọn họ đổ xô vào?
Ba kì liên tiếp đỗ giải nguyên, một trăm năm nay triều đại này mới có ba vị, lập tức tên tuổi của Cao Thụy Thành truyền đi khắp mọi miền. Sau đó, với tư cách trạng nguyên, cậu trực tiếp đảm nhận chức Hàn lâm tu soạn lục phẩm. Hàn lâm tất nhiên là lá cờ đầu trong nhóm quan văn chủ chốt ở triều, triều đại này, người làm đến chức tể tướng hay thượng thư không có ai là không xuất thân từ Hàn lâm, nhưng nổi hay chìm còn phải xem vận may của mỗi người.
Cao Thụy Thành thuận lợi thăng quan tiến chức, biểu thúc của cậu, Hà Thiếu Kỳ cũng đứng hàng tam giáp, làm chủ sự Công bộ, một năm sau thăng lên làm Viên ngoại lang, coi như là thuận lời. Gia quyến Hà Thiếu Kỳ đều được đón lên kinh thành, Cao Thụy Thành không tiện ở lại nữa, mặc dù Hà Thiếu Kỳ ra sức níu giữ, nhưng cậu vẫn ra ngoài tự mua một ngôi nhà. Đi cùng Lục Chùy Tử xem xét các nơi hồi lâu, mới chọn được một trạch viện nhỏ nằm trong phường Vinh Khánh. Nhà có một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa còn có khe suối chảy qua, Cao Thụy Thành rất hài lòng. Hơn nữa trạch viện cách hoàng thành chỉ mười lăm phút đi bộ, vô cùng thuận tiện, chỉ là giá hơi đắt, gần một nghìn hai trăm lượng bạc trắng. Nhưng chắc chắn Cao Thụy Thành sẽ sống lâu dài ở kinh thành, nên tất nhiên phải mua một ngôi nhà vừa ý, cũng thôi không tính toán tiền nong nữa.
Ở kinh thành đến năm thứ hai, Cao Thụy Thành bắt đầu kín đáo đề cập đến chuyện cậu không tiện lấy vợ trong mỗi bức thư gửi về nhà. Nhưng gia đình chỉ coi như không thấy, hơn nữa còn thúc giục Cao Thụy Thành sớm xong việc chung thân đại sự gay gắt hơn, vậy là Cao Thụy Thành đành phải nhân lúc nghỉ tết, về quê nói rõ với cha mẹ rằng đời này mình sẽ không có con nối dõi, hy vọng cha mẹ và ông bà tha thứ cho cậu tội bất hiếu. Trưởng bối trong nhà sau khi biết chuyện hết sức đau lòng, nhưng nếu thái y đã nói không còn cách nào, bọn họ còn có thể làm gì đây?
Đối với chuyện lừa gạt gia đình, Cao Thụy Thành cũng cảm thấy vô cùng day dứt, nhưng cậu không muốn xích mích với người nhà, nên cũng chỉ có hạ sách này. Lục Chùy Tử thì thấy hết sức áy náy, chỉ có thể âm thầm thề với Cao phụ Cao mẫu, sẽ chăm sóc Cao Thụy Thành chu đáo.
Cao Thụy Thành làm Hàn lâm ba năm, nhận được sự khen ngợi của Hoàng đế, được phong làm Hàn lâm học sĩ chính ngũ phẩm, còn bổ nhiệm cậu làm thầy dạy Đông cung, giảng kinh sử cho thái tử. Hoàng đế chỉ có hai người con trai, nếu không có gì ngoài ý muốn, Thái tử chắc chắn sẽ lên ngôi, mà thầy dạy Đông cung thường thường đều sẽ được trọng dụng. Nhưng lúc này Hoàng đế mới đầu ba, có lẽ còn cần một thời gian dài nữa. Huống hồ mọi việc trong triều đều phải thảo luận phân xử, lúc tranh luận tiến sĩ mười năm đỗ đạt sẽ hơn tiến sĩ mười ba năm, Cao Thụy Thành mười chín năm còn phải phấn đấu dài dài.
Gần đây Cao Thụy Thành bị chọn làm người tra cứu ghi chép triều đại trước, cần đọc một lượng lớn sử sách, bên trên lại cho thời gian ngắn, vì vậy ngày nào cũng bận bịu từ sáng đến tối. Hôm nay cũng vậy, mặt trời xuống núi rồi mà vẫn chưa rời Hàn lâm viện. Cao Thụy Thành đi ra từ cửa đông hoa, liền trông thấy Lục Chùy Tử cách đó không xa đang ngồi chơi cờ với một ông lão, xung quanh có mấy người đứng xem. Cao Thụy Thành cũng đi tới, thấy Lục Chùy Tử bị ông lão ăn đến mức không còn sức đánh trả, không nhịn được bật cười. Ông lão ngẩng đầu thấy là Cao Thụy Thành, vui ra mặt nói: “Lục tiểu hữu, trợ thủ của ngươi tới rồi!”
Lục Chùy Tử thức thời nhường chỗ, Cao Thụy Thành vén quan bào trải ra ghế, ngồi xuống, cầm quần cờ bắt đầu công thành đoạt đất, chưa tới nửa khắc đã ngang cơ với ông lão.
“Ngày mai lại thỉnh giáo lão gia tử.” Một ván cờ chơi vô cùng vui vẻ, Cao Thụy Thành hài lòng cáo từ lão nhân gia, cùng Lục Chùy Tử đi về nhà.
Ở nhà, Lục Chùy Tử đã hấp một nồi bánh bao, nấu cháo loãng, chỉ chờ Cao Thụy Thành về là xào rau. Cao Thụy Thành đi thay quan phục, rửa mặt, Lục Chùy Tử xào gà xé củ từ, thêm một đĩa rau trộn củ cải khô, thế là được một mâm cơm. Cao Thụy Thành và Lục Chùy Tử ngồi đối diện trước bàn ăn, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, đột nhiên Lục Chùy Tử hỏi Cao Thụy Thành: “A Mao, cái đó, ngươi có ghét trẻ con không?”
“Hử? Chùy Tử ca có ý gì?” Cao Thụy Thành hoài nghi nhìn Lục Chùy Tử.
Lục Chùy Tử do dự một chút, liền nói: “Hôm qua đại ca ngươi gửi thư tới nói, ngươi lại có thêm một cháu trai. Ta cảm thấy ẩn ý trong thư của đại thiếu gia là muốn hỏi ngươi xem có muốn nhận đứa bé làm con thừa tự hay không…”
“Ồ, quả thực ta không nhận ra đó.” Toàn bộ tinh lực của Cao Thụy Thành đều đổ vào công việc, thực sự không chú ý đến những việc khác. Cậu suy nghĩ một lát, đáp: “Ta phải viết bức thư hỏi xem sao. Nhưng dù đồng ý cũng phải đợi đứa trẻ lớn một chút mới được, Chùy Tử ca thấy sao?”
“Được mà.” Lục Chùy Tử rất vui. Lâu nay hắn đã mong nhà có thêm một đứa bé để thêm phần nhộn nhịp, nhưng thu dưỡng trẻ mồ côi thì không biết có bệnh gì không, tất nhiên nhận cháu trai nhà mình làm con thừa tự thì thích hợp hơn. Lục Chùy Tử lập tức nảy ra một ý: “Tầm tháng năm tháng sáu tới là vừa đẹp, thời tiết ấm áp, mời một nhũ mẫu tới, chăm sóc chu đáo chắc là sẽ ổn thôi. Lớn một chút thì tốt hơn, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không thân với ngươi!”
Thấy Lục Chùy Tử vội vã như vậy, Cao Thụy Thành cũng cười híp mắt, nói: “Vậy lát ta viết thư. Đợi đến tết đứa trẻ được sáu tháng, chúng ta về nhà lo chuyện nhận con thừa tự. Nhưng mà bình thường ta rất bận, sợ không rảnh chăm nó.”
“Ngươi cứ làm việc đi, ta cũng không dám cho ngươi trông trẻ con đâu.” Lục Chùy Tử không nhịn được bật cười.
Tết đến, Cao Thụy Thành và Lục Chùy Tử về quê, bàn bạc với gia đình, làm giấy tờ nhận con thừa tự, vậy là con trai thứ ba của Cao Ân Thành là con trên danh nghĩa của Cao Thụy Thành, tên mụ là Tiểu Thụ.
Trở về kinh thành, Cao Thụy Thành liền phó mặc, thỉnh thoảng đùa với đứa trẻ một lúc còn được, nhưng nếu phải tự trông nó thì Cao Thụy Thành không kiên nhẫn. Tất nhiên, Lục Chùy Tử cũng không đòi hỏi Cao Thụy Thành phải làm những việc vặt vãnh này. Hắn đã mời nhũ mẫu, Tiểu Thụ cũng bảy tám tháng, có thể ăn một chút thức ăn mềm rồi, hàng ngày Lục Chùy Tử luộc một quả trứng gà, thỉnh thoảng còn nấu canh cá đậu phụ, vô cùng chăm chút.
Từ khi Cao Thụy Thành có người thừa kế, bà mối cũng không tới nhà nữa, quả thực khiến Cao Thụy Thành bớt nhọc lòng không ít. “Bệnh kín” không phải chuyện cậu có thể suốt ngày treo trên miệng, hơn nữa nếu nói ra mà vẫn có người muốn gả con gái cho thì đúng đau đầu. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, đâu có tiểu thư nhà quyền quý nào muốn làm bà mẹ hờ, nuôi con thay người khác, lại còn là con trai trưởng, Cao Thụy Thành tuấn tú tài giỏi đến đâu cũng hết sức hấp dẫn.
Hai ba năm trôi qua, đương kim thiên tử đang lúc tráng niên lại đột ngột tuyên bố thoái vị nhường ngôi. Tất nhiên “ngôi” này dành cho con trai của Hoàng đế, bây giờ thái tử mới đầu hai mươi. Triều đình và dân chúng chấn động một thời gian, tấu chương can gián như tuyết rơi, Hoàng đế vẫn quyết làm theo ý mình. Mũi nhọn lại hướng về vị “nịnh thần” luôn được Hoàng đế tin tưởng, nhưng người ta vẫn luôn khiêm tốn làm việc, cũng không có thân thích nào hoành hành ngang ngược, quan viên quả thực không nắm được nhược điểm.
Trước cuộc chiến thoái vị này, vì ông bà qua đời nên Cao Thụy Thành về nhà chịu tang, không bị cuốn vào vòng xoáy. Trong ba năm này, cậu đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyên tâm viết lý luận. Mà cậu có cảm giác người nhà đã biết về chuyện giữa cậu với Lục Chùy Tử, nhưng không ai nói toạc ra, mọi người đều vờ như không có chuyện gì.
Ba năm sau, tân đế chiêu tài mấy lần, Cao Thụy Thành trở lại, hơn vừa vừa nhậm chức đã là Lại bộ thị lang tam phẩm, hai mươi tuổi đầu đã làm chức vị này, có lẽ Cao Thụy Thành là người đầu tiên. Một lần nữa trở về trung tâm của chính trị, Cao Thụy Thành cảm thấy đây mới là thế giới của mình. Cậu thích làm quan, không phải vì tiền, chì là cậu có một niềm thiết tha vô hạn với công việc và quyền lực mà thôi.
Tất nhiên, cho dù Cao Thụy Thành ở đâu Lục Chùy Tử cũng vẫn ở bên chăm sóc cậu. Cả đời Lục Chùy Tử không có bao nhiêu lý tưởng, trong lòng hắn, Cao Thụy Thành là người sinh ra để làm quan lo việc lớn, còn mục tiêu cuộc sống của hắn chỉ là chăm sóc tốt cho Cao Thụy Thành, thay cậu quản lý gia đình này, nuôi lớn Tiểu Thụ là được rồi.
– Hoàn –
Dù nhiều năm đã trôi qua, nhưng Lục Chùy Tử vẫn không thể quên được cảnh tượng ngày hôm ấy. Hắn cũng chen chân trong đám người, nhìn Cao Thụy Thành mặc áo bào đỏ thẫm, cưỡi trên con ngựa cao to, khảng khái dẫn đầu đội ngũ. Đoàn người trên phố nối đuôi nhau, vô số người vây quay hai bên muốn tận mắt nhìn thấy ba ngôi đầu của kì thì này, cảnh tượng rầm rộ không thua gì thần tượng ngày nay đi ra đường. Cũng phải, trạng nguyên thời đó ba năm mới có một người, vốn đã khiến người ta tung hô rồi, huống hồ trạng nguyên lần này còn trẻ tuổi anh tuấn như vậy, sao có thể không khiến bọn họ đổ xô vào?
Ba kì liên tiếp đỗ giải nguyên, một trăm năm nay triều đại này mới có ba vị, lập tức tên tuổi của Cao Thụy Thành truyền đi khắp mọi miền. Sau đó, với tư cách trạng nguyên, cậu trực tiếp đảm nhận chức Hàn lâm tu soạn lục phẩm. Hàn lâm tất nhiên là lá cờ đầu trong nhóm quan văn chủ chốt ở triều, triều đại này, người làm đến chức tể tướng hay thượng thư không có ai là không xuất thân từ Hàn lâm, nhưng nổi hay chìm còn phải xem vận may của mỗi người.
Cao Thụy Thành thuận lợi thăng quan tiến chức, biểu thúc của cậu, Hà Thiếu Kỳ cũng đứng hàng tam giáp, làm chủ sự Công bộ, một năm sau thăng lên làm Viên ngoại lang, coi như là thuận lời. Gia quyến Hà Thiếu Kỳ đều được đón lên kinh thành, Cao Thụy Thành không tiện ở lại nữa, mặc dù Hà Thiếu Kỳ ra sức níu giữ, nhưng cậu vẫn ra ngoài tự mua một ngôi nhà. Đi cùng Lục Chùy Tử xem xét các nơi hồi lâu, mới chọn được một trạch viện nhỏ nằm trong phường Vinh Khánh. Nhà có một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa còn có khe suối chảy qua, Cao Thụy Thành rất hài lòng. Hơn nữa trạch viện cách hoàng thành chỉ mười lăm phút đi bộ, vô cùng thuận tiện, chỉ là giá hơi đắt, gần một nghìn hai trăm lượng bạc trắng. Nhưng chắc chắn Cao Thụy Thành sẽ sống lâu dài ở kinh thành, nên tất nhiên phải mua một ngôi nhà vừa ý, cũng thôi không tính toán tiền nong nữa.
Ở kinh thành đến năm thứ hai, Cao Thụy Thành bắt đầu kín đáo đề cập đến chuyện cậu không tiện lấy vợ trong mỗi bức thư gửi về nhà. Nhưng gia đình chỉ coi như không thấy, hơn nữa còn thúc giục Cao Thụy Thành sớm xong việc chung thân đại sự gay gắt hơn, vậy là Cao Thụy Thành đành phải nhân lúc nghỉ tết, về quê nói rõ với cha mẹ rằng đời này mình sẽ không có con nối dõi, hy vọng cha mẹ và ông bà tha thứ cho cậu tội bất hiếu. Trưởng bối trong nhà sau khi biết chuyện hết sức đau lòng, nhưng nếu thái y đã nói không còn cách nào, bọn họ còn có thể làm gì đây?
Đối với chuyện lừa gạt gia đình, Cao Thụy Thành cũng cảm thấy vô cùng day dứt, nhưng cậu không muốn xích mích với người nhà, nên cũng chỉ có hạ sách này. Lục Chùy Tử thì thấy hết sức áy náy, chỉ có thể âm thầm thề với Cao phụ Cao mẫu, sẽ chăm sóc Cao Thụy Thành chu đáo.
Cao Thụy Thành làm Hàn lâm ba năm, nhận được sự khen ngợi của Hoàng đế, được phong làm Hàn lâm học sĩ chính ngũ phẩm, còn bổ nhiệm cậu làm thầy dạy Đông cung, giảng kinh sử cho thái tử. Hoàng đế chỉ có hai người con trai, nếu không có gì ngoài ý muốn, Thái tử chắc chắn sẽ lên ngôi, mà thầy dạy Đông cung thường thường đều sẽ được trọng dụng. Nhưng lúc này Hoàng đế mới đầu ba, có lẽ còn cần một thời gian dài nữa. Huống hồ mọi việc trong triều đều phải thảo luận phân xử, lúc tranh luận tiến sĩ mười năm đỗ đạt sẽ hơn tiến sĩ mười ba năm, Cao Thụy Thành mười chín năm còn phải phấn đấu dài dài.
Gần đây Cao Thụy Thành bị chọn làm người tra cứu ghi chép triều đại trước, cần đọc một lượng lớn sử sách, bên trên lại cho thời gian ngắn, vì vậy ngày nào cũng bận bịu từ sáng đến tối. Hôm nay cũng vậy, mặt trời xuống núi rồi mà vẫn chưa rời Hàn lâm viện. Cao Thụy Thành đi ra từ cửa đông hoa, liền trông thấy Lục Chùy Tử cách đó không xa đang ngồi chơi cờ với một ông lão, xung quanh có mấy người đứng xem. Cao Thụy Thành cũng đi tới, thấy Lục Chùy Tử bị ông lão ăn đến mức không còn sức đánh trả, không nhịn được bật cười. Ông lão ngẩng đầu thấy là Cao Thụy Thành, vui ra mặt nói: “Lục tiểu hữu, trợ thủ của ngươi tới rồi!”
Lục Chùy Tử thức thời nhường chỗ, Cao Thụy Thành vén quan bào trải ra ghế, ngồi xuống, cầm quần cờ bắt đầu công thành đoạt đất, chưa tới nửa khắc đã ngang cơ với ông lão.
“Ngày mai lại thỉnh giáo lão gia tử.” Một ván cờ chơi vô cùng vui vẻ, Cao Thụy Thành hài lòng cáo từ lão nhân gia, cùng Lục Chùy Tử đi về nhà.
Ở nhà, Lục Chùy Tử đã hấp một nồi bánh bao, nấu cháo loãng, chỉ chờ Cao Thụy Thành về là xào rau. Cao Thụy Thành đi thay quan phục, rửa mặt, Lục Chùy Tử xào gà xé củ từ, thêm một đĩa rau trộn củ cải khô, thế là được một mâm cơm. Cao Thụy Thành và Lục Chùy Tử ngồi đối diện trước bàn ăn, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, đột nhiên Lục Chùy Tử hỏi Cao Thụy Thành: “A Mao, cái đó, ngươi có ghét trẻ con không?”
“Hử? Chùy Tử ca có ý gì?” Cao Thụy Thành hoài nghi nhìn Lục Chùy Tử.
Lục Chùy Tử do dự một chút, liền nói: “Hôm qua đại ca ngươi gửi thư tới nói, ngươi lại có thêm một cháu trai. Ta cảm thấy ẩn ý trong thư của đại thiếu gia là muốn hỏi ngươi xem có muốn nhận đứa bé làm con thừa tự hay không…”
“Ồ, quả thực ta không nhận ra đó.” Toàn bộ tinh lực của Cao Thụy Thành đều đổ vào công việc, thực sự không chú ý đến những việc khác. Cậu suy nghĩ một lát, đáp: “Ta phải viết bức thư hỏi xem sao. Nhưng dù đồng ý cũng phải đợi đứa trẻ lớn một chút mới được, Chùy Tử ca thấy sao?”
“Được mà.” Lục Chùy Tử rất vui. Lâu nay hắn đã mong nhà có thêm một đứa bé để thêm phần nhộn nhịp, nhưng thu dưỡng trẻ mồ côi thì không biết có bệnh gì không, tất nhiên nhận cháu trai nhà mình làm con thừa tự thì thích hợp hơn. Lục Chùy Tử lập tức nảy ra một ý: “Tầm tháng năm tháng sáu tới là vừa đẹp, thời tiết ấm áp, mời một nhũ mẫu tới, chăm sóc chu đáo chắc là sẽ ổn thôi. Lớn một chút thì tốt hơn, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không thân với ngươi!”
Thấy Lục Chùy Tử vội vã như vậy, Cao Thụy Thành cũng cười híp mắt, nói: “Vậy lát ta viết thư. Đợi đến tết đứa trẻ được sáu tháng, chúng ta về nhà lo chuyện nhận con thừa tự. Nhưng mà bình thường ta rất bận, sợ không rảnh chăm nó.”
“Ngươi cứ làm việc đi, ta cũng không dám cho ngươi trông trẻ con đâu.” Lục Chùy Tử không nhịn được bật cười.
Tết đến, Cao Thụy Thành và Lục Chùy Tử về quê, bàn bạc với gia đình, làm giấy tờ nhận con thừa tự, vậy là con trai thứ ba của Cao Ân Thành là con trên danh nghĩa của Cao Thụy Thành, tên mụ là Tiểu Thụ.
Trở về kinh thành, Cao Thụy Thành liền phó mặc, thỉnh thoảng đùa với đứa trẻ một lúc còn được, nhưng nếu phải tự trông nó thì Cao Thụy Thành không kiên nhẫn. Tất nhiên, Lục Chùy Tử cũng không đòi hỏi Cao Thụy Thành phải làm những việc vặt vãnh này. Hắn đã mời nhũ mẫu, Tiểu Thụ cũng bảy tám tháng, có thể ăn một chút thức ăn mềm rồi, hàng ngày Lục Chùy Tử luộc một quả trứng gà, thỉnh thoảng còn nấu canh cá đậu phụ, vô cùng chăm chút.
Từ khi Cao Thụy Thành có người thừa kế, bà mối cũng không tới nhà nữa, quả thực khiến Cao Thụy Thành bớt nhọc lòng không ít. “Bệnh kín” không phải chuyện cậu có thể suốt ngày treo trên miệng, hơn nữa nếu nói ra mà vẫn có người muốn gả con gái cho thì đúng đau đầu. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, đâu có tiểu thư nhà quyền quý nào muốn làm bà mẹ hờ, nuôi con thay người khác, lại còn là con trai trưởng, Cao Thụy Thành tuấn tú tài giỏi đến đâu cũng hết sức hấp dẫn.
Hai ba năm trôi qua, đương kim thiên tử đang lúc tráng niên lại đột ngột tuyên bố thoái vị nhường ngôi. Tất nhiên “ngôi” này dành cho con trai của Hoàng đế, bây giờ thái tử mới đầu hai mươi. Triều đình và dân chúng chấn động một thời gian, tấu chương can gián như tuyết rơi, Hoàng đế vẫn quyết làm theo ý mình. Mũi nhọn lại hướng về vị “nịnh thần” luôn được Hoàng đế tin tưởng, nhưng người ta vẫn luôn khiêm tốn làm việc, cũng không có thân thích nào hoành hành ngang ngược, quan viên quả thực không nắm được nhược điểm.
Trước cuộc chiến thoái vị này, vì ông bà qua đời nên Cao Thụy Thành về nhà chịu tang, không bị cuốn vào vòng xoáy. Trong ba năm này, cậu đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyên tâm viết lý luận. Mà cậu có cảm giác người nhà đã biết về chuyện giữa cậu với Lục Chùy Tử, nhưng không ai nói toạc ra, mọi người đều vờ như không có chuyện gì.
Ba năm sau, tân đế chiêu tài mấy lần, Cao Thụy Thành trở lại, hơn vừa vừa nhậm chức đã là Lại bộ thị lang tam phẩm, hai mươi tuổi đầu đã làm chức vị này, có lẽ Cao Thụy Thành là người đầu tiên. Một lần nữa trở về trung tâm của chính trị, Cao Thụy Thành cảm thấy đây mới là thế giới của mình. Cậu thích làm quan, không phải vì tiền, chì là cậu có một niềm thiết tha vô hạn với công việc và quyền lực mà thôi.
Tất nhiên, cho dù Cao Thụy Thành ở đâu Lục Chùy Tử cũng vẫn ở bên chăm sóc cậu. Cả đời Lục Chùy Tử không có bao nhiêu lý tưởng, trong lòng hắn, Cao Thụy Thành là người sinh ra để làm quan lo việc lớn, còn mục tiêu cuộc sống của hắn chỉ là chăm sóc tốt cho Cao Thụy Thành, thay cậu quản lý gia đình này, nuôi lớn Tiểu Thụ là được rồi.
– Hoàn –
Tác giả :
Tinh Khiết