Lưu Manh Phố Đêm
Chương 90: Máu lạnh (2)
Nơi tầng hầm u tối lạnh lẽo, tiếng nước róc rách từ lóc hầm rơi xuống những khối đá đủ hình thù, kϊƈɦ thước. Nơi này rơi, nơi kia cũng rơi vô tình tạo lên một bản nhạc nhẹ nhàng lại khiến lòng người bất an.
Cánh cửa hầm bằng đá nặng nề từ từ mở ra, ánh sáng bên ngoài hất vào thắp sáng cả khu hầm, hất thẳng lên người đàn ông bị chói dang hai tay đứng trong đầm nước nông trong bộ dạng hết sức thảm thương. Trêи người hắn, không còn một mảnh vải. Dây xích sắt khóa chặt hai cổ tay, dây xích kéo căng gắn chặt với hai bên mỏm đá; đôi chân bị buộc chung với hai khối sắt lớn dường như chẳng có cách nào để cử động.
Đặc biệt hơn, vật nam tính của hắn đang bị một khóa sắt chói chặt, kéo thẳng dài về phía trước. Viền sắt cọ sát với da thịt vùng nhạy cảm, khiến nó bị xước đến rỉ máu, lại thêm môi trường không quá sạch sẽ càng làm nó thêm nhiễm trùng, thậm chí là chảy cả mủ non. Một chút cử động khe khẽ cũng khiến hắn đau đớn đến run rẩy cả thân mình.
Bộ dạng thảm thương không dám nhìn thẳng!
Nam Triết mệt mỏi mở mắt, hơi thở hắn ngắt quãng từng đợt, chậm ngẩng đầu nhìn về phía cửa hầm nơi có một con quỷ máu lạnh trong hình thể con người đang bước tới, ánh sáng từ phía sau hất lên thân mình cao lớn ấy càng làm hắn thêm kinh hãi. Cổ họng hắn khô rát, nhất thời chưa thể mở miệng phát ngôn. Đôi cổ tay bị chói dang ngang âm thầm siết lại thành quyền, nửa giận dữ, nửa lo sợ, cứ vậy âm thầm run lên.
Lâm Đại Minh mang theo một bên mu bàn tay còn vấy máu, ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn chằm chằm kẻ tồi tàn đối diện như muốn ăn tươi nuốt sống gã. Hắn thong dong bước từng bước trêи bậc thang, xuống dần dưới hầm. Nhìn hắn lúc này vẫn rất bình tĩnh, điều này làm Nam Triết khó đoán ra tâm tư hắn là đang tức giận hay không.
Đến lúc này Nam Triết mới có thể mở miệng nói, âm thanh ngắt quãng tựa như chẳng còn chút sức lực nào: “M… mày có… có giỏi… thì… thì… giết… giết… tao đi!”
Khi nói bụng hắn phập phồng thành nhịp, vô tình liên kết với thân dưới đang bị xước da cứa thêm vào miệng khóa sắt. Hắn nhịn không được, buột miệng rêи rỉ thành tiếng, mồ hôi nhanh chóng rịn ra to như hạt đậu, trượt dọc sườn má, tụ lại tại cằm rồi nặng nề rơi xuống đầm nước dưới chân.
Lâm Đại Minh đứng thẳng người, kiêu ngạo quăng cho Nam Triết cái nhìn khinh miệt. Hắn nhếch môi cười đểu rõ một tiếng, mỉa mai nói: “Mùi vị con dê béo của tao thế nào?”
Ngữ khí đều đều, không nhanh không chậm, cũng chẳng tức giận. Lâm Đại Minh đi tới gần tảng đá lớn đang được một đầu xích sắt quấn lấy, điềm đạm gỡ ra.
Dây xích chuyển động lủng lẳng trêи không thành nhịp lên xuống, kéo dài đến đầu khóa trêи vật giữa chân đang bị kéo căng của Nam Triết. Tác động nói mạnh chẳng mạnh, lại khiến Nam Triết gầm gừ như con thú bị thương, đôi mày hắn nhíu chặt lại, thân mình muốn động đậy giãy giụa lại bị chói chặt tứ chi nên đành bất lực chịu đựng.
Nam Triết thống khổ rêи lên: “Giết, giết tao luôn đi…!”
Âm ngữ Lâm Đại Minh càng thêm lạnh lẽo: “Tao ghét nhất bị đứa khác đụng vào đồ của tao!” Một cánh tay xoay tròn, cuộn dây xích vào lòng bàn tay mấy vòng nhanh chóng kéo căng dây xích mà giật mạnh.
Đầu khóa sắt siết chặt vật giữa chân Nam Triết đến máu rỉ thành giọt, nhỏ rơi xuống đầm nước mà hòa tan. Nam Triết đau đớn rêи lớn, đôi bàn tay siết lại thành quyền đến nổi cả gân xanh. Nơi khóe mắt ươn ướt, vô lực để giọt nước mắt tràn ra ngoài. Hắn vừa đau đớn vừa nhục nhã, hắn thà bị Lâm Đại Minh một súng bắn chết hơn là chịu đựng chuyện này. Sống không bằng chết!
“Người phụ nữ của tao, mày cũng dám dùng chung!” Lâm Đại Minh ngữ khí ngày càng nặng nề, hắn dùng sức kéo căng dây xích về phía sau, chậm rãi bước lùi lại vài bước.
Hắn không khỏi liên tưởng tới cảnh tượng Cố Thương toàn thân không một mảnh vải, bị thằng chó chết kia đè dưới thân mà chơi đùa. Nghĩ lại những vết thương trêи cơ thể cô, hình ảnh cô bị đánh đập hung bạo, hình ảnh cô khóc trong tức tưởi, hình ảnh cô bị ghì chặt bất lực không thể phản kháng lần lượt ám ảnh lấy tâm trí hắn. Càng nghĩ lòng Lâm Đại Minh đau đớn như bị ai đó cứa rách rồi đem muối ớt xát lên.
Mắt đen như ngọc hằn tia chết chóc nhìn thẳng về phía Nam Triết, hắn gằn giọng nói từng chữ, tay ra tăng lực đạo mà kéo mạnh: “Có phải lúc đó cô ấy cũng khóc lóc đau đớn thế này không?”
Nam Triết ngoài kêu rêи đau đớn ra, hắn chẳng biết phải nói gì hơn.
“Lúc đó mày đã làm gì?” Lâm Đại Minh tự hỏi tự trả lời: “Lúc đó mày đánh đập cô ấy, buông những lời vấy bẩn cô ấy, đem thứ bẩn thỉu này vào trong cơ thể cô ấy?”
Lúc này, mắt Lâm Đại Minh đỏ ngầu, hắn như một kẻ điên là sát nhân hàng loạt, nói câu nào tay giật mạnh câu đấy. Đến câu cuối cùng, cũng là lúc dây xích nặng nề đem theo vật giữa chân của Nam Triết rời khỏi vị trí mà chìm dưới đáy đầm nước. Máu mãnh liệt lan tỏa khắp nơi, vô tình nhuộm đỏ một vùng nước.
Nam Triết hét lên đau đớn. Nơi giữa chân thiếu đi một vật, máu rơi tung tóe, vừa rơi thẳng xuống nước vừa chảy dọc bắp đùi hắn.
Lâm Đại Minh thấy vậy cười lạnh, âm thanh như vụn vỡ: “Cảnh tượng này thật giống với cô ấy khi bị mày đánh đến sảy thai!”
Nên nói Lâm Đại Minh là một con quỷ đột lốt người, hay nói hắn là bậc thầy trong việc che giấu cảm xúc. Sắc mặt hắn lúc này một chút cũng không thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng chẳng có nổi một tia đau lòng mờ nhạt. Hắn nhìn chằm chằm Nam Triết đang chật vật với cơn đau đầy thống khổ, khóe môi vẽ lên nụ cười nguy hiểm, hắn rút trong túi quần một chiếc điều khiển nhỏ hình vuông, bên trêи có duy nhất một nút hình tròn màu đỏ. Hắn dứt khoát bấm vào…
Dưới đầm nước như có một tác động lớn, khiến cả mặt nước rung chuyển…
Nam Triết còn chưa kịp hồi phục sau cơn đau vừa rồi, thì hắn lại phải đón thêm một cơn đau mới. Chân hắn bị thứ gì ngoạm phải, đến khi hắn nhận ra thì cũng là lúc từ dưới đầm nước một con cá sấu lớn trồi lên, trong đôi hàm dài đầy răng sắc nhọn là cẳng chân hắn. Con cá sấu không chút chần chừ, lập tức xoay tròn người, loáng cái đem cẳng chân hắn vặt rời khỏi vị trí rồi chìm sâu dưới đáy đầm không thấy trở lại.
Nam Triết đau đớn hét lên lần thứ hai, nhưng chân tay lại bị chói chặt ngoài bất lực uốn éo thân mình ra hắn chẳng thể làm được gì khác. Đầm nước lại thêm một lần bị máu từ chỗ chân bị vặt của hắn nhuộm đỏ lớn thêm một vùng. Máu mất quá nhiều, hắn cũng chẳng còn sức lực nào nữa cứ như vậy mà ngất đi.
Lâm Đại Minh từ đầu đến cuối không hề bỏ xót một chi tiết nào, hắn nhếch môi cười nhạt: “Muốn chết, không dễ thế đâu!”
Lâm Đại Minh quay người rời khỏi tầng hầm, vài phút sau có một gã đàn ông khác đi xuống tiêm lên người Nam Triết dung dịch làm đông máu cùng chút dinh dưỡng đi nuôi cơ thể tàn phế của hắn. Gã không khỏi rùng mình khi chứng kiến bộ dạng của Nam Triết lúc này.
Đắc tội với Lâm Đại Minh chính là tự đào cho mình một nấm mồ!
***
Lúc Lâm Đại Minh vừa từ dưới tầng hầm lên tầng trêи, ngay tại cửa hắn bắt gặp Sâm Sẹo sau nhiều ngày nằm viện cũng chỉnh hình lại răng hàm mặt, hắn còn chẳng buồn nhớ Sâm Sẹo nằm viện được bao lâu kể từ ngày hôm đó. Một chút cũng chẳng quá để tâm, hắn sải chân toan cứ thế bỏ đi thì bị kẻ không biết sống chết kia mỉa mai:
“Ô, mày cũng có lúc bị thương cơ à?” Sâm Sẹo chép miệng khi nhìn thấy một bên mu bàn tay Lâm Đại Minh có kha khá máu. Hắn từ từ tiến lại gần, căn bản bài học lần đó không khiến hắn lĩnh ngộ được kinh nghiệm gì.
Lâm Đại Minh không nói, cũng chẳng quay mặt nhìn Sâm Sẹo lấy một cái. Hắn nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước.
Sâm Sẹo dường như cũng đã biết Lâm Đại Minh là người không dễ chọc vào, nên khạc bãi nước bọt cho bõ tức nhổ xuống sàn, ngước nhìn theo bóng Lâm Đại Minh đã đi xa dần. Quay trở lại cánh cửa tầng hầm, lòng hắn dâng nên cỗ tò mò. Dưới này nuôi vài con cá sấu ngoài ra chẳng có gì, nhưng thằng kia không rảnh đến nỗi xuống chơi với cá sấu rồi lên chứ?
Để thỏa mãn sự hiếu kỳ, Sâm Sẹo tự mình đi xuống dưới và bị cảnh tượng trước mặt dọa cho đờ người. Hắn âm thầm nuốt ngụm nước bọt, tự nhắc nhở bản thân. Tốt hơn hết nên tránh xa thằng chó đó ra!
***
Hắc Cẩu đã gọi điện báo cho Lâm Đại Minh tình hình của Cố Thương, cuộc cấp cứu vẫn còn kéo dài đến nay đã hơn năm tiếng đồng hồ. Bác sỹ, y tá ra ra vào vào không dưới mười lần hết sức vội vàng, tuy bọn hắn rất muốn hỏi nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công tác làm việc nên đành cố giữ bình tĩnh mà kiên nhẫn chờ đợi.
Gà vốn là một nhân tài trong ngành y học, bình thường mở phòng khám sơ sài là vì đám Lâm Đại Minh thường xuyên đánh nhau. Hôm nay, vì Cố Thương đang trong tình trạng nguy kịch nên đã được điều đến. Sau khi sơ cứu vết thương trêи tay Lâm Đại Minh, hắn cũng nhanh chóng hỗ trợ đội ngũ bác sỹ trong việc cấp cứu bệnh nhân. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua thêm một giờ đồng hồ…
Lâm Đại Minh ngồi một mình trêи hàng ghế chờ, còn đám Hắc Cẩu thì ra ngoài mua đồ ăn. Hắn lấy trong túi áo bao thuốc lá và bật lửa, rút trong bao một điếu cho vào miệng ngậm, toan châm lửa thì nhìn thấy biển cấm hút thuốc. Hắn dứt khoát vo lại bao thuốc thành cục tròn, đem cả bất lửa mà quẳng vào thùng rác ngay cạnh đấy.
Nhịn không được mà buông lời thở dài…
Hắn ngả người dựa lên tường, từ từ khép mi lại.
Tiếng gót giày gõ xuống nền hành lang lanh lảnh, đang tiến về phía Lâm Đại Minh. Khi người đó đến gần, giơ cao tay định giáng xuống một cái tát thì bị Lâm Đại Minh nhanh hơn một nhịp, không chút nể nang đó là phụ nữ mà duỗi thẳng chân đạp vào bụng cô ta, khiến cô ta bất đắc dĩ lùi lại vài cái.
Lâm Đại Minh vênh mặt nhìn người đối diện, kiên nhẫn chờ đợi.
“Đ** m* thằng súc vật!” Hoa Hướng Dương tức giận chửi thẳng mặt Lâm Đại Minh: “Tại sao mày không cứu con bé?”
Lâm Đại Minh như hiểu ra vấn đề, không nhanh không chậm nói: “Mày biết Thương, thú vị đấy!”
“Thú vị cái l**!” Trong tay Hoa Hướng Dương chẳng biết từ khi nào đã kẹp dọc con dao lam giữa hai ngón trỏ và ngón giữa, cô hằn học nhìn Lâm Đại Minh lớn tiếng chửi thề: “Chó tha mất lương tâm mày rồi à? Cái đ** m* mày để nó bị đánh gần chết còn giả nhân giả nghĩa đưa nó vào viện?”
“Không phải việc của mày!”
Hoa Hướng Dương bật cười cay đắng, bước đến gần Lâm Đại Minh thẳng tay phải đấm về phía mặt hắn: “Con bé đáng bị như vậy hay sao?”
Lâm Đại Minh không nói gì, bình tĩnh giơ tay đỡ nắm đấm từ Hoa Hướng Dương. Cô không chút yếu thế, nâng gối hướng thẳng ngực Lâm Đại Minh đánh tới, khi hắn dùng tay còn lại cản chân cô, cô nhanh chóng dùng tay trái đang kẹp con dao lam tát vào mặt hắn.
Lâm Đại Minh tốc độ có nhanh đến đâu cũng không thể trong tình thế ngồi, hai tay đều cản đòn của Hoa Hướng Dương mà đỡ được đòn cuối cùng của cô, cứ như vậy mà lãnh chọn lưỡi dao lam cứa chéo từ gò má xuống cằm. Lực đạo của Hoa Hướng Dương vừa nhanh vừa dứt khoát, nhanh chóng để lại một vệt máu dài trêи gương mặt điển trai của hắn. Chẳng những khiến dung mạo hắn bị lu mờ, mà còn làm hắn thêm phần quyến rũ.
Lâm Đại Minh nhanh chóng đẩy Hoa Hướng Dương ngã mạnh xuống sàn, hắn chạm tay lên má miết nhẹ, lạnh lùng nhìn vệt máu đỏ trong lòng bàn tay mình lại chuyển tầm nhìn sang Hoa Hướng Dương đang cười đắc ý ngồi dưới sàn. Hắn cười nhạt, đứng thẳng dậy, dẫm chân lên ngực cô, đạp cô nằm cứng người trêи nền nhà, không nhanh không chậm nói: “Làm tao bị thương, mày cũng có chút bản lĩnh!”
Hoa Hướng Dương biết không thể cứ thế dẩy Lâm Đại Minh, cô nằm im, ngước nhìn thẳng vào đôi con người đen như ngọc lạnh lùng ấy, cười mỉa mai: “Đã là gì so với Mặt Trời!”
“Mặt Trời?” Lâm Đại Minh lẩm nhẩm lại, khóe môi càng đậm ý cười: “Mặt Trời, quả thật rất giống!”
Gọi Cố Thương là Mặt Trời thật sự rất hợp lý. Đời hắn chìm sâu trong bóng tối, được bao phủ bởi tội lỗi và máu tanh. Chỉ khi có cô xuất hiện, vô tình làm mặt trời soi sáng đời hắn. Mặt Trời, cái tên thật hay!
Hoa Hướng Dương thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó trong mắt cô chỉ còn lại sự khinh miệt: “Mày xứng đáng gọi tên đó sao?”
Lâm Đại Minh di dời tầm nhìn đến bàn tay còn kẹp dao lam của Hoa Hướng Dương, trông thấy máu còn đỏ trêи lưỡi dao, không hề báo trước mà tàn nhẫn dẫm mạnh lên cổ tay cô: “Xừng hay không, không có chỗ cho mày lên tiếng.”
Hoa Hướng Dương đau đớn giãy giụa, tay còn lại ra sức đấm véo bắp chân Lâm Đại Minh nhưng càng đấm hắn dẫm càng mạnh. Cô dường như cảm nhận được, xương cổ tay cô sắp bị hắn dẫn nát. Dao lam kẹp giữa hai ngón tay, lỏng dần rồi rơi xuống sàn keng một tiếng trong veo.
Trước khi tay Hoa Hướng Dương bị Lâm Đại Minh dẫm đến tàn phế cũng là lúc cửa phòng cấp cứu mở ra. Lâm Đại Minh thu chân lại, đi nhanh về phía cửa phòng để lại Hoa Hướng Dương vừa ôm cổ tay vừa chật vật đứng dậy…
Cánh cửa hầm bằng đá nặng nề từ từ mở ra, ánh sáng bên ngoài hất vào thắp sáng cả khu hầm, hất thẳng lên người đàn ông bị chói dang hai tay đứng trong đầm nước nông trong bộ dạng hết sức thảm thương. Trêи người hắn, không còn một mảnh vải. Dây xích sắt khóa chặt hai cổ tay, dây xích kéo căng gắn chặt với hai bên mỏm đá; đôi chân bị buộc chung với hai khối sắt lớn dường như chẳng có cách nào để cử động.
Đặc biệt hơn, vật nam tính của hắn đang bị một khóa sắt chói chặt, kéo thẳng dài về phía trước. Viền sắt cọ sát với da thịt vùng nhạy cảm, khiến nó bị xước đến rỉ máu, lại thêm môi trường không quá sạch sẽ càng làm nó thêm nhiễm trùng, thậm chí là chảy cả mủ non. Một chút cử động khe khẽ cũng khiến hắn đau đớn đến run rẩy cả thân mình.
Bộ dạng thảm thương không dám nhìn thẳng!
Nam Triết mệt mỏi mở mắt, hơi thở hắn ngắt quãng từng đợt, chậm ngẩng đầu nhìn về phía cửa hầm nơi có một con quỷ máu lạnh trong hình thể con người đang bước tới, ánh sáng từ phía sau hất lên thân mình cao lớn ấy càng làm hắn thêm kinh hãi. Cổ họng hắn khô rát, nhất thời chưa thể mở miệng phát ngôn. Đôi cổ tay bị chói dang ngang âm thầm siết lại thành quyền, nửa giận dữ, nửa lo sợ, cứ vậy âm thầm run lên.
Lâm Đại Minh mang theo một bên mu bàn tay còn vấy máu, ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn chằm chằm kẻ tồi tàn đối diện như muốn ăn tươi nuốt sống gã. Hắn thong dong bước từng bước trêи bậc thang, xuống dần dưới hầm. Nhìn hắn lúc này vẫn rất bình tĩnh, điều này làm Nam Triết khó đoán ra tâm tư hắn là đang tức giận hay không.
Đến lúc này Nam Triết mới có thể mở miệng nói, âm thanh ngắt quãng tựa như chẳng còn chút sức lực nào: “M… mày có… có giỏi… thì… thì… giết… giết… tao đi!”
Khi nói bụng hắn phập phồng thành nhịp, vô tình liên kết với thân dưới đang bị xước da cứa thêm vào miệng khóa sắt. Hắn nhịn không được, buột miệng rêи rỉ thành tiếng, mồ hôi nhanh chóng rịn ra to như hạt đậu, trượt dọc sườn má, tụ lại tại cằm rồi nặng nề rơi xuống đầm nước dưới chân.
Lâm Đại Minh đứng thẳng người, kiêu ngạo quăng cho Nam Triết cái nhìn khinh miệt. Hắn nhếch môi cười đểu rõ một tiếng, mỉa mai nói: “Mùi vị con dê béo của tao thế nào?”
Ngữ khí đều đều, không nhanh không chậm, cũng chẳng tức giận. Lâm Đại Minh đi tới gần tảng đá lớn đang được một đầu xích sắt quấn lấy, điềm đạm gỡ ra.
Dây xích chuyển động lủng lẳng trêи không thành nhịp lên xuống, kéo dài đến đầu khóa trêи vật giữa chân đang bị kéo căng của Nam Triết. Tác động nói mạnh chẳng mạnh, lại khiến Nam Triết gầm gừ như con thú bị thương, đôi mày hắn nhíu chặt lại, thân mình muốn động đậy giãy giụa lại bị chói chặt tứ chi nên đành bất lực chịu đựng.
Nam Triết thống khổ rêи lên: “Giết, giết tao luôn đi…!”
Âm ngữ Lâm Đại Minh càng thêm lạnh lẽo: “Tao ghét nhất bị đứa khác đụng vào đồ của tao!” Một cánh tay xoay tròn, cuộn dây xích vào lòng bàn tay mấy vòng nhanh chóng kéo căng dây xích mà giật mạnh.
Đầu khóa sắt siết chặt vật giữa chân Nam Triết đến máu rỉ thành giọt, nhỏ rơi xuống đầm nước mà hòa tan. Nam Triết đau đớn rêи lớn, đôi bàn tay siết lại thành quyền đến nổi cả gân xanh. Nơi khóe mắt ươn ướt, vô lực để giọt nước mắt tràn ra ngoài. Hắn vừa đau đớn vừa nhục nhã, hắn thà bị Lâm Đại Minh một súng bắn chết hơn là chịu đựng chuyện này. Sống không bằng chết!
“Người phụ nữ của tao, mày cũng dám dùng chung!” Lâm Đại Minh ngữ khí ngày càng nặng nề, hắn dùng sức kéo căng dây xích về phía sau, chậm rãi bước lùi lại vài bước.
Hắn không khỏi liên tưởng tới cảnh tượng Cố Thương toàn thân không một mảnh vải, bị thằng chó chết kia đè dưới thân mà chơi đùa. Nghĩ lại những vết thương trêи cơ thể cô, hình ảnh cô bị đánh đập hung bạo, hình ảnh cô khóc trong tức tưởi, hình ảnh cô bị ghì chặt bất lực không thể phản kháng lần lượt ám ảnh lấy tâm trí hắn. Càng nghĩ lòng Lâm Đại Minh đau đớn như bị ai đó cứa rách rồi đem muối ớt xát lên.
Mắt đen như ngọc hằn tia chết chóc nhìn thẳng về phía Nam Triết, hắn gằn giọng nói từng chữ, tay ra tăng lực đạo mà kéo mạnh: “Có phải lúc đó cô ấy cũng khóc lóc đau đớn thế này không?”
Nam Triết ngoài kêu rêи đau đớn ra, hắn chẳng biết phải nói gì hơn.
“Lúc đó mày đã làm gì?” Lâm Đại Minh tự hỏi tự trả lời: “Lúc đó mày đánh đập cô ấy, buông những lời vấy bẩn cô ấy, đem thứ bẩn thỉu này vào trong cơ thể cô ấy?”
Lúc này, mắt Lâm Đại Minh đỏ ngầu, hắn như một kẻ điên là sát nhân hàng loạt, nói câu nào tay giật mạnh câu đấy. Đến câu cuối cùng, cũng là lúc dây xích nặng nề đem theo vật giữa chân của Nam Triết rời khỏi vị trí mà chìm dưới đáy đầm nước. Máu mãnh liệt lan tỏa khắp nơi, vô tình nhuộm đỏ một vùng nước.
Nam Triết hét lên đau đớn. Nơi giữa chân thiếu đi một vật, máu rơi tung tóe, vừa rơi thẳng xuống nước vừa chảy dọc bắp đùi hắn.
Lâm Đại Minh thấy vậy cười lạnh, âm thanh như vụn vỡ: “Cảnh tượng này thật giống với cô ấy khi bị mày đánh đến sảy thai!”
Nên nói Lâm Đại Minh là một con quỷ đột lốt người, hay nói hắn là bậc thầy trong việc che giấu cảm xúc. Sắc mặt hắn lúc này một chút cũng không thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng chẳng có nổi một tia đau lòng mờ nhạt. Hắn nhìn chằm chằm Nam Triết đang chật vật với cơn đau đầy thống khổ, khóe môi vẽ lên nụ cười nguy hiểm, hắn rút trong túi quần một chiếc điều khiển nhỏ hình vuông, bên trêи có duy nhất một nút hình tròn màu đỏ. Hắn dứt khoát bấm vào…
Dưới đầm nước như có một tác động lớn, khiến cả mặt nước rung chuyển…
Nam Triết còn chưa kịp hồi phục sau cơn đau vừa rồi, thì hắn lại phải đón thêm một cơn đau mới. Chân hắn bị thứ gì ngoạm phải, đến khi hắn nhận ra thì cũng là lúc từ dưới đầm nước một con cá sấu lớn trồi lên, trong đôi hàm dài đầy răng sắc nhọn là cẳng chân hắn. Con cá sấu không chút chần chừ, lập tức xoay tròn người, loáng cái đem cẳng chân hắn vặt rời khỏi vị trí rồi chìm sâu dưới đáy đầm không thấy trở lại.
Nam Triết đau đớn hét lên lần thứ hai, nhưng chân tay lại bị chói chặt ngoài bất lực uốn éo thân mình ra hắn chẳng thể làm được gì khác. Đầm nước lại thêm một lần bị máu từ chỗ chân bị vặt của hắn nhuộm đỏ lớn thêm một vùng. Máu mất quá nhiều, hắn cũng chẳng còn sức lực nào nữa cứ như vậy mà ngất đi.
Lâm Đại Minh từ đầu đến cuối không hề bỏ xót một chi tiết nào, hắn nhếch môi cười nhạt: “Muốn chết, không dễ thế đâu!”
Lâm Đại Minh quay người rời khỏi tầng hầm, vài phút sau có một gã đàn ông khác đi xuống tiêm lên người Nam Triết dung dịch làm đông máu cùng chút dinh dưỡng đi nuôi cơ thể tàn phế của hắn. Gã không khỏi rùng mình khi chứng kiến bộ dạng của Nam Triết lúc này.
Đắc tội với Lâm Đại Minh chính là tự đào cho mình một nấm mồ!
***
Lúc Lâm Đại Minh vừa từ dưới tầng hầm lên tầng trêи, ngay tại cửa hắn bắt gặp Sâm Sẹo sau nhiều ngày nằm viện cũng chỉnh hình lại răng hàm mặt, hắn còn chẳng buồn nhớ Sâm Sẹo nằm viện được bao lâu kể từ ngày hôm đó. Một chút cũng chẳng quá để tâm, hắn sải chân toan cứ thế bỏ đi thì bị kẻ không biết sống chết kia mỉa mai:
“Ô, mày cũng có lúc bị thương cơ à?” Sâm Sẹo chép miệng khi nhìn thấy một bên mu bàn tay Lâm Đại Minh có kha khá máu. Hắn từ từ tiến lại gần, căn bản bài học lần đó không khiến hắn lĩnh ngộ được kinh nghiệm gì.
Lâm Đại Minh không nói, cũng chẳng quay mặt nhìn Sâm Sẹo lấy một cái. Hắn nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước.
Sâm Sẹo dường như cũng đã biết Lâm Đại Minh là người không dễ chọc vào, nên khạc bãi nước bọt cho bõ tức nhổ xuống sàn, ngước nhìn theo bóng Lâm Đại Minh đã đi xa dần. Quay trở lại cánh cửa tầng hầm, lòng hắn dâng nên cỗ tò mò. Dưới này nuôi vài con cá sấu ngoài ra chẳng có gì, nhưng thằng kia không rảnh đến nỗi xuống chơi với cá sấu rồi lên chứ?
Để thỏa mãn sự hiếu kỳ, Sâm Sẹo tự mình đi xuống dưới và bị cảnh tượng trước mặt dọa cho đờ người. Hắn âm thầm nuốt ngụm nước bọt, tự nhắc nhở bản thân. Tốt hơn hết nên tránh xa thằng chó đó ra!
***
Hắc Cẩu đã gọi điện báo cho Lâm Đại Minh tình hình của Cố Thương, cuộc cấp cứu vẫn còn kéo dài đến nay đã hơn năm tiếng đồng hồ. Bác sỹ, y tá ra ra vào vào không dưới mười lần hết sức vội vàng, tuy bọn hắn rất muốn hỏi nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công tác làm việc nên đành cố giữ bình tĩnh mà kiên nhẫn chờ đợi.
Gà vốn là một nhân tài trong ngành y học, bình thường mở phòng khám sơ sài là vì đám Lâm Đại Minh thường xuyên đánh nhau. Hôm nay, vì Cố Thương đang trong tình trạng nguy kịch nên đã được điều đến. Sau khi sơ cứu vết thương trêи tay Lâm Đại Minh, hắn cũng nhanh chóng hỗ trợ đội ngũ bác sỹ trong việc cấp cứu bệnh nhân. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua thêm một giờ đồng hồ…
Lâm Đại Minh ngồi một mình trêи hàng ghế chờ, còn đám Hắc Cẩu thì ra ngoài mua đồ ăn. Hắn lấy trong túi áo bao thuốc lá và bật lửa, rút trong bao một điếu cho vào miệng ngậm, toan châm lửa thì nhìn thấy biển cấm hút thuốc. Hắn dứt khoát vo lại bao thuốc thành cục tròn, đem cả bất lửa mà quẳng vào thùng rác ngay cạnh đấy.
Nhịn không được mà buông lời thở dài…
Hắn ngả người dựa lên tường, từ từ khép mi lại.
Tiếng gót giày gõ xuống nền hành lang lanh lảnh, đang tiến về phía Lâm Đại Minh. Khi người đó đến gần, giơ cao tay định giáng xuống một cái tát thì bị Lâm Đại Minh nhanh hơn một nhịp, không chút nể nang đó là phụ nữ mà duỗi thẳng chân đạp vào bụng cô ta, khiến cô ta bất đắc dĩ lùi lại vài cái.
Lâm Đại Minh vênh mặt nhìn người đối diện, kiên nhẫn chờ đợi.
“Đ** m* thằng súc vật!” Hoa Hướng Dương tức giận chửi thẳng mặt Lâm Đại Minh: “Tại sao mày không cứu con bé?”
Lâm Đại Minh như hiểu ra vấn đề, không nhanh không chậm nói: “Mày biết Thương, thú vị đấy!”
“Thú vị cái l**!” Trong tay Hoa Hướng Dương chẳng biết từ khi nào đã kẹp dọc con dao lam giữa hai ngón trỏ và ngón giữa, cô hằn học nhìn Lâm Đại Minh lớn tiếng chửi thề: “Chó tha mất lương tâm mày rồi à? Cái đ** m* mày để nó bị đánh gần chết còn giả nhân giả nghĩa đưa nó vào viện?”
“Không phải việc của mày!”
Hoa Hướng Dương bật cười cay đắng, bước đến gần Lâm Đại Minh thẳng tay phải đấm về phía mặt hắn: “Con bé đáng bị như vậy hay sao?”
Lâm Đại Minh không nói gì, bình tĩnh giơ tay đỡ nắm đấm từ Hoa Hướng Dương. Cô không chút yếu thế, nâng gối hướng thẳng ngực Lâm Đại Minh đánh tới, khi hắn dùng tay còn lại cản chân cô, cô nhanh chóng dùng tay trái đang kẹp con dao lam tát vào mặt hắn.
Lâm Đại Minh tốc độ có nhanh đến đâu cũng không thể trong tình thế ngồi, hai tay đều cản đòn của Hoa Hướng Dương mà đỡ được đòn cuối cùng của cô, cứ như vậy mà lãnh chọn lưỡi dao lam cứa chéo từ gò má xuống cằm. Lực đạo của Hoa Hướng Dương vừa nhanh vừa dứt khoát, nhanh chóng để lại một vệt máu dài trêи gương mặt điển trai của hắn. Chẳng những khiến dung mạo hắn bị lu mờ, mà còn làm hắn thêm phần quyến rũ.
Lâm Đại Minh nhanh chóng đẩy Hoa Hướng Dương ngã mạnh xuống sàn, hắn chạm tay lên má miết nhẹ, lạnh lùng nhìn vệt máu đỏ trong lòng bàn tay mình lại chuyển tầm nhìn sang Hoa Hướng Dương đang cười đắc ý ngồi dưới sàn. Hắn cười nhạt, đứng thẳng dậy, dẫm chân lên ngực cô, đạp cô nằm cứng người trêи nền nhà, không nhanh không chậm nói: “Làm tao bị thương, mày cũng có chút bản lĩnh!”
Hoa Hướng Dương biết không thể cứ thế dẩy Lâm Đại Minh, cô nằm im, ngước nhìn thẳng vào đôi con người đen như ngọc lạnh lùng ấy, cười mỉa mai: “Đã là gì so với Mặt Trời!”
“Mặt Trời?” Lâm Đại Minh lẩm nhẩm lại, khóe môi càng đậm ý cười: “Mặt Trời, quả thật rất giống!”
Gọi Cố Thương là Mặt Trời thật sự rất hợp lý. Đời hắn chìm sâu trong bóng tối, được bao phủ bởi tội lỗi và máu tanh. Chỉ khi có cô xuất hiện, vô tình làm mặt trời soi sáng đời hắn. Mặt Trời, cái tên thật hay!
Hoa Hướng Dương thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó trong mắt cô chỉ còn lại sự khinh miệt: “Mày xứng đáng gọi tên đó sao?”
Lâm Đại Minh di dời tầm nhìn đến bàn tay còn kẹp dao lam của Hoa Hướng Dương, trông thấy máu còn đỏ trêи lưỡi dao, không hề báo trước mà tàn nhẫn dẫm mạnh lên cổ tay cô: “Xừng hay không, không có chỗ cho mày lên tiếng.”
Hoa Hướng Dương đau đớn giãy giụa, tay còn lại ra sức đấm véo bắp chân Lâm Đại Minh nhưng càng đấm hắn dẫm càng mạnh. Cô dường như cảm nhận được, xương cổ tay cô sắp bị hắn dẫn nát. Dao lam kẹp giữa hai ngón tay, lỏng dần rồi rơi xuống sàn keng một tiếng trong veo.
Trước khi tay Hoa Hướng Dương bị Lâm Đại Minh dẫm đến tàn phế cũng là lúc cửa phòng cấp cứu mở ra. Lâm Đại Minh thu chân lại, đi nhanh về phía cửa phòng để lại Hoa Hướng Dương vừa ôm cổ tay vừa chật vật đứng dậy…
Tác giả :
Tiểu Hổ