Lưu Manh Phố Đêm
Chương 85: Tìm thấy mặt trời
Trong lúc lướt Facebook, Cố Thương nhìn thấy một tài khoản đăng hình một con xe điện màu xanh dương trông có vẻ còn mới, kiểu dáng dễ nhìn, phụ kiện đầy đủ lại chỉ có giá hai triệu. Đúng lúc, cô đang định cắn răng chi tiền ra mua xe cho thuận tiện đi lại ngay tức khắc cô liền vào nhắn tin cho chủ nhân chiếc xe đó. Nói chuyện mất một lúc khá lâu, cô mang một bụng bán tín bán nghi bắt xe buýt tới điểm hẹn.
Cố Thương kinh ngạc ra mặt khi nhìn con xe vừa được người chủ dắt tới bên cạnh mình, nhịn không nổi mà đưa tay sờ soạng cần xe, sờ một hồi cô ngước nhìn người đó nghi hoặc hỏi: “Xe còn mới như này mà có hai triệu thôi ạ?”
Phải nói chính xác là con xe này còn mới toanh mới đúng!
Người chủ gật đầu chắc chắn: “Con này em đi được mấy tháng, giờ muốn chuyển sang xe máy nên nhượng lại.”
Cố Thương vẫn chẳng thể nào ngừng nghi ngờ. Cô vặn khóa kiểm tra lực ga, còi xe, đèn xi nhan,… toàn bộ đều tốt đến khó tin. Cô nhìn chằm chằm vào người chủ, định mở miệng nói gì đó thì bị người đó gắt gỏng chen vào.
“Chị có lấy không? Xe vừa đẹp vừa rẻ, lại còn tốt chị còn đòi hỏi gì nữa?”
“Nhưng…”
“Chị không lấy thì thôi!”
“Có! Có!” Cố Thương hoảng hốt vội gật đầu lia lịa, sau khi thanh toán xong liền phóng xe rời đi.
Cô nào biết, người chủ đó đang nhìn theo bóng cô rồi cười đắc chí. Hắn quay lại phía sau, từ trong góc khuất Lâm Đại Minh bước ra. Hắn như vừa lập được công lớn, vênh váo ra oai: “Đại ca thấy sao!”
Lâm Đại Minh rút trong túi áo một cục hai trăm dày, vứt thẳng vào người Gà: “Trả mày!”
“Ôi dào, có vài triệu bạc. Chị dâu tương lai của em, em không tiếc.” Gà hớn hở nhe răng cười.
Lâm Đại Minh cười nhạt: “Tiền mày sạch hơn tiền tao.” Nói rồi quay người bỏ đi, để Gà kinh ngạc nhìn theo sau.
Gà lắc đầu cười cười: “Đại ca nặng tình quá rồi!”
***
Lúc Cố Thương về gần đến phòng trọ, cũng là lúc trời cũng đã trở tối. Cô ung dung phóng xe dọc đường dài, gió vờn mái tóc tung bay, vỗ về lên đôi gò má trắng mềm. Bỗng, cô vội vàng phanh gấp, chống một chân xuống đường giữ xe rồi ngoái người nhìn lại. Trước mắt cô là một cô gái trong bộ váy bó sát đang nằm bất động, xung quanh là những mẩu gậy gỗ, thậm chí là có máu. Cô phân vân một hồi, liệu có nên cứ thế bỏ đi hay không?
Nhưng lỡ cô gái đó xảy ra chuyện gì xấu thì sao?
Cố Thương ước, mình đừng có cái tính bao đồng như vậy!
Cố Thương dựng xe điện trêи đường, cô xuống xe đi nhanh về phía cô gái xấu số kia cẩn thận lật ngửa người cô ấy. Cô thầm cảm thán, chị gái này thật xinh đẹp, một vẻ đẹp khiến người khác không cưỡng lại được, dù là nam hay nữ. Mày mảnh thanh tú, mi dài cong vút, sống mũi thon thẳng, đôi môi căng mọng quyến rũ, hơn hết dáng dấp người này nơi cần to sẽ to, nơi cần nhỏ sẽ nhỏ.
Tuy rằng đối với một người trêи người chảy không ít máu như vậy, nhưng tâm Cố Thương vẫn rất bình tĩnh đến kinh ngạc, tuy nhiên lại chẳng tránh được hoang mang. Hơi thở cô dần trở nên nặng nề đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy biển giới thiệu số điện thoại taxi, cô vội lấy điện thoại ra rồi gọi đi. Khẽ đặt cô gái trong lòng nằm xuống, cô trở lại xe điện lấy chai nước khoáng vừa mua vài phút trước rồi cẩn thận giúp cô gái ấy uống. Đổ chút nước ra tay, cô nhẹ nhàng lau đi những vết máu trêи mặt cô ấy.
Nhịp tim cô đập nhanh quá! Cố Thương tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, tuyệt đối không được hoảng loạn.
Khoảng hai mươi phút sau taxi mới tới được địa chỉ mà Cố Thương cho, nhờ tài xế bế cô gái kia nằm lên ghế sau cũng như nói vài lời giải thích qua loa, cô leo lên xe điện chạy trước dẫn đường cho taxi lái về khu xóm trọ. Về đến nơi, cô lại nhờ tài xế giúp cô đưa cô gái kia về phòng nằm. Trả tiền cho tài xế, dắt xe lên phòng rồi cẩn thận lau người, thay đồ cho cô gái lạ lùng. Nấu qua gói mì tôm, tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường nằm.
***
Sau một thời gian mê man, Hoa Hướng Dương dần tỉnh giấc. Trước mắt cô, một bóng đêm huyễn hoặc chìm trong ánh đèn ngủ nhạt nhòa, luồng gió quạt phía cuối giường thổi từ chân lên trêи vẫn không đủ xua đi sự nóng bức hầm hập từ mái tôn xuống. Cô đưa tay vỗ vỗ trán, đầu cô đau quá!
Bất chợt, một cẳng chân cùng nước da mát mẻ gác ngang thắt hông cô, theo sau là một bàn tay vô tư vắt ngang ngực cô, đè lên cặp tuyết lê tròn đầy. Theo phản xạ, Hoa Hướng Dương quay sang bên cạnh nhìn. Đập vào mắt cô là một khuôn mặt đang ngây ngô nhắm mắt ngủ say.
Trong tiềm thức Hoa Hướng Dương hiện về cảnh tượng trước lúc cô bất tỉnh hoàn toàn, trước khi cô ngất lịm cũng là lúc cô nhìn thấy một luồn sáng đang đến gần. Giờ nghĩ lại, cô lại thấy nó giống mặt trời nhỏ xuất hiện giữa đêm đen vậy. Cô cẩn thận gỡ tay, chân người kia ra, chậm rãi xuống giường rồi đi nhanh vào phòng tắm.
Lúc Hoa Hướng Dương trở ra cũng là lúc cô bé đang nằm trêи giường kia đem chiếc gối cô nằm trước đó ôm chặt vào lòng, còn đem cả khuôn mặt giấu đi. Cô khẽ ngồi xuống cạnh giường, môi vô thức cười dịu dàng, ánh mắt đậm ý tình không giống như cái nhìn mà một cô gái nên dành cho đứa con gái khác. Gạt tóc mai lòa xòa, vén ra sau tai cô bé ấy, trộm thả nụ hôn nhẹ lên má cô bé, khóe môi đóng mở nhịp nhàng: “Cuối cùng tôi cũng có thể hướng về Mặt Trời, cảm ơn em.”
Hoa Hướng Dương cẩn thận gỡ chiếc gối trong tay cô bé kia, hạ mình nằm xuống giường. Ngay tức khắc người cô bị một cẳng chân gác lên, cô nhịn không được phì cười một tiếng, từ từ khép mắt lại, nói bâng quơ với chính mình, với cả người kia: “Cô bé, em có biết tôi chỉ hứng thú với con gái không?”
Chắc chắn là không biết rồi, cô và cô bé này mới gặp nhau lần đầu mà. Một chút thông tin cũng chẳng biết về nhau, ấy vậy chỉ vì một ánh đèn le lói mà cô đã nhận định đó là ánh sáng mặt trời.
Hoa hướng dương bung nở dưới ánh nắng, cuối cùng trong cuộc đời chẳng còn gì này của cô cũng có mặt trời chiếu sáng!
Người kia chủ động thu chân lại, lật mình quay mặt vào tường, vạt áo bị gió thổi hất quá lưng. Hoa Hướng Dương xoay người đối diện với lưng người kia, cô vươn tay luồn xuống vạt áo chạm vào da thịt mới phát hiện lưng người kia đã ướt đẫm một mảng mồ hôi. Điều kiện nơi này thật tệ, đêm về mà vẫn còn nóng như vậy.
Hoa Hướng Dương khẽ động thân nằm sát vào người kia, vắt tay ngang bụng người kia, hương dầu gội thoang thoảng ngay mũi khiến tâm tình cô thêm nhẹ nhõm, trộm hít sâu một hơi rồi từ từ chìm hẳn vào giấc ngủ.
Đã lâu lắm rồi cô mới có thể ngủ ngon đến vậy!
***
Tiếng chuông báo thức vang lên giữa không gian tĩnh lặng, Cố Thương mơ màng mở mắt quờ tay tìm kiếm điện thoại trêи đầu giường rồi bấm tắt đi. Cô chống tay xuống giường, nâng mình ngồi dậy với mái tóc rối cùng khuôn mặt còn ngái ngủ. Vừa hay ngoài cửa có tiếng động, theo phản xạ cô ngoái người nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp tuy mặc bộ đồ mùa hè rộng rãi nhưng những đường nét cơ thể đẹp đẽ vẫn mờ ảo hiện ra.
Cố Thương tỉnh cả ngủ, vội hỏi: “Chị thấy sao rồi?”
Hoa Hướng Dương cười ngọt ngào, chạm tay lên đầu mình rồi khẽ lắc: “Chị khỏe rồi, cảm ơn em.” Cô nâng bọc đồ trong tay chĩa về phía Cố Thương nói: “Chị có mua ít đồ ăn sáng thay cho lời cảm ơn này.”
Cố Thương: “Vâng.” Cô rời giường, đi nhanh vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân. Tầm mười năm phút sau trở ra với bộ đồng phục nhân viên cùng mái tóc được buộc cao gọn gàng.
“Em chuẩn bị đi làm sao?” Rõ ràng đây là một câu hỏi thừa thãi, Hoa Hướng Dương nào ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra trang phục trêи người cô bé ấy là gì, chẳng qua cô chỉ muốn bắt chuyện mà thôi.
Cố Thương lễ phép gật đầu, đón nhận đôi đũa từ chị gái xinh đẹp, cô gắp đồ ăn bỏ vào miệng nhai. Trong lòng rối bời, nửa muốn hỏi gì đó nửa lại thôi. Dù gì cũng là chuyện của người ta, mình giúp người ta đâu có nghĩa có quyền yêu cầu người ta giải thích để đáp ứng sự hiếu kỳ của mình.
Bất chợt, người kia phì cười làm gì Cố Thương khó hiểu nâng mắt ngước nhìn.
Hoa Hướng Dương: “Em không muốn hỏi gì sao?”
Cố Thương lắc đầu.
Nụ cười trêи môi Hoa Hướng Dương càng thêm tươi tắn, cô không chút né tránh nhìn thẳng mắt Cố Thương nói thật: “Thật ra chị làm gái…” Cô nhìn cô bé kia, ngập ngừng hỏi: “Em không…”
Cố Thương lắc đầu: “Mỗi người một số phận mà. Chị làm gì đấy là việc của chị, em thấy chị thế nào là được rồi.” Cô chân thành nở nụ cười tươi chấn an.
Hoa Hướng Dương như trút bỏ được gánh nặng, nén tiếng thở dài trong lòng rồi nói tiếp: “Chị cặp với một gã, giờ thì bị gã bỏ rồi bị đám gái khác đánh…”
Cố Thương gật đầu như đã hiểu, sắc mặt cô không đổi tiếp tục gắp đồ ăn bỏ vào miệng nhai. Một lúc sau cô mở miệng, điềm đạm nói: “Nếu chị không ngại, chị có thể ở đây một thời gian.”
Hoa Hướng Dương lắc đầu cười khổ: “Cảm ơn em, nhưng chị nên đi.”
Cố Thương gật đầu, một chút ép buộc cũng không có.
“Chị tên Dương, sinh năm chín tư.”
“Em tên Thương, sinh năm chín chín.”
Hoa Hướng Dương ngập ngừng một hồi: “Chị có thể làm bạn với em không?”
Cố Thương không nghĩ nhiều, ngay lập tức gật đầu cái rụp. Hoa Hướng Dương nở nụ cười rạng rỡ: “Giờ chị phải đi rồi, lần sau gặp chị mời em đi ăn.”
Cố Thương ngồi ngây ngốc trêи sàn phòng trọ nhìn theo bóng Hoa Hướng Dương vội vàng rời đi. Lại nhìn bọc đồ ăn được để dưới đất trước mặt, cô vô tư cho đũa vào gắp một miếng rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành.
***
‘Chát!’
Hoa Hướng Dương hạ bàn tay vừa ban cho kẻ trước mặt một bạt tai, giữa ngón cái và ngón trỏ thon dài kẹp một con dao lam đầu lưỡi nhuộm đỏ màu máu, giọt máu nơi lưỡi dao theo lực hút mà nhỏ xuống nền bung nở tựa một đóa hoa. Cô lạnh lùng nhếch môi cười xinh đẹp, nhìn kẻ đang tay bưng má kinh hãi nhìn lại cô.
Bàn tay bưng má của cô ta bị máu thấm đỏ một mảng, cô ta kinh hãi nhìn Hoa Hướng Dương, nghiến răng nghiến lợi một cách đầy thù hận: “Mày…”
Hoa Hướng Dương dứt khoát bước tới gần cô ta, không để cô ta kịp phòng bị cô đã túm chặt cằm cô ta kéo sát lại mặt mình, nhếch môi đầy kiêu ngạo: “Dám đánh nén tao!”
Cô ta bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, nhưng vì đám đàn em bị đánh tả tơi đang nằm gục dưới đất với khuôn mặt bị rạch một đường đẫm máu đang ôm theo hi vọng nhìn lại mình, nên cô ta ngoài mặt sợ sệt nhưng miệng lưỡi vẫn rất linh hoạt: “Đều là điếm như nhau còn tỏ ra thanh cao!”
Hoa Hướng Dương bật cười thành tiếng, thanh âm lanh lảnh dễ nghe lại mang sát khí nặng nề dọa người kia run lên bần bật: “Đừng đánh đồng tao với mày!” Cô nâng tay còn kẹp con dao lam lên cao, ngang tầm nhìn của con ả đối diện: “Mày như một con chó, thằng nào cũng có thể chơi mày. Còn tao, tao sẽ chơi với thằng mà tao muốn.”
“Đúng rồi. Thằng nào chơi được với mày, một con bệnh hoạn!”
Hoa Hướng Dương gằn giọng: “Nói lại!”
Cô ta vênh váo, ánh mắt ngập tràn sự kinh tởm: “Mày đừng tưởng tao không biết mày les nặng!”
Sắc mặt Hoa Hướng Dương xấu đi, dù là vậy con ả kia vẫn không biết điều, tiếp tục phát ngôn những từ ngữ đầy ngu xuẩn: “Mày nghĩ xem, vì sao lão Thịnh bỏ mày… a…”
Lời cô ta vừa dứt thì đã bị Hoa Hướng Dương đạp chân còn mang giày cao gót bảy phân vào bụng thật mạnh, cô ta đau đớn ngã ngửa xuống sàn, khom lom ôm bụng liên tục kêu đau.
Hoa Hướng Dương ngồi lên ngực cô ta, dùng đôi đầu gối ghì chặt đôi tay cô ta xuống sàn, bóp mạnh cằm cô ta như muốn cứ vậy bóp nát, cô nhếch môi cười nham hiểm, ánh mắt sắc bén tựa như dao nhìn chằm chằm vào cô ta: “Mày không quản được mõm mày thì để tao!” Dứt lời, lưỡi dao lam trong tay cô lạnh lùng cắt phăng lưỡi cô ả. Chiếc lưỡi bay lên không trung, văng máu khắp nơi, xuyến lên mặt Hoa Hướng Dương một giọt ngay tại gò má. Vô tình làm dung mạo cô thêm xinh đẹp lại đầy tàn độc.
Chiếc lưỡi rơi xuống, máu đỏ loang lổ một mảng sàn… kinh dị đến rợn người.
Hoa Hướng Dương bật cười trước bộ dạng thống khổ của cô ta, cô vứt lưỡi dao sang một góc, bất thình lình luồn tay xuống vạt váy ngắn bó sát của cô ta, đâm mạnh hai ngón tay vào nơi bí mật nhất: “Nếm xem mùi vị les so với đàn ông ngon hơn bao nhiêu!”
Cô ta đau đớn lắc đầu, bất lực không thể nói được gì ngoài rêи ư ử thành tiếng. Tuy rằng Hoa Hướng Dương cũng là phụ nữ, nhưng sức lực lại ngang ngửa đàn ông nên cô ta có giãy giụa thế nào cũng đều bị kiềm lại một cách dễ dàng.
Đáng hận hơn, những ngón tay của Hoa Hướng Dương lại làm cô ta thấy kϊƈɦ thích…
Cố Thương kinh ngạc ra mặt khi nhìn con xe vừa được người chủ dắt tới bên cạnh mình, nhịn không nổi mà đưa tay sờ soạng cần xe, sờ một hồi cô ngước nhìn người đó nghi hoặc hỏi: “Xe còn mới như này mà có hai triệu thôi ạ?”
Phải nói chính xác là con xe này còn mới toanh mới đúng!
Người chủ gật đầu chắc chắn: “Con này em đi được mấy tháng, giờ muốn chuyển sang xe máy nên nhượng lại.”
Cố Thương vẫn chẳng thể nào ngừng nghi ngờ. Cô vặn khóa kiểm tra lực ga, còi xe, đèn xi nhan,… toàn bộ đều tốt đến khó tin. Cô nhìn chằm chằm vào người chủ, định mở miệng nói gì đó thì bị người đó gắt gỏng chen vào.
“Chị có lấy không? Xe vừa đẹp vừa rẻ, lại còn tốt chị còn đòi hỏi gì nữa?”
“Nhưng…”
“Chị không lấy thì thôi!”
“Có! Có!” Cố Thương hoảng hốt vội gật đầu lia lịa, sau khi thanh toán xong liền phóng xe rời đi.
Cô nào biết, người chủ đó đang nhìn theo bóng cô rồi cười đắc chí. Hắn quay lại phía sau, từ trong góc khuất Lâm Đại Minh bước ra. Hắn như vừa lập được công lớn, vênh váo ra oai: “Đại ca thấy sao!”
Lâm Đại Minh rút trong túi áo một cục hai trăm dày, vứt thẳng vào người Gà: “Trả mày!”
“Ôi dào, có vài triệu bạc. Chị dâu tương lai của em, em không tiếc.” Gà hớn hở nhe răng cười.
Lâm Đại Minh cười nhạt: “Tiền mày sạch hơn tiền tao.” Nói rồi quay người bỏ đi, để Gà kinh ngạc nhìn theo sau.
Gà lắc đầu cười cười: “Đại ca nặng tình quá rồi!”
***
Lúc Cố Thương về gần đến phòng trọ, cũng là lúc trời cũng đã trở tối. Cô ung dung phóng xe dọc đường dài, gió vờn mái tóc tung bay, vỗ về lên đôi gò má trắng mềm. Bỗng, cô vội vàng phanh gấp, chống một chân xuống đường giữ xe rồi ngoái người nhìn lại. Trước mắt cô là một cô gái trong bộ váy bó sát đang nằm bất động, xung quanh là những mẩu gậy gỗ, thậm chí là có máu. Cô phân vân một hồi, liệu có nên cứ thế bỏ đi hay không?
Nhưng lỡ cô gái đó xảy ra chuyện gì xấu thì sao?
Cố Thương ước, mình đừng có cái tính bao đồng như vậy!
Cố Thương dựng xe điện trêи đường, cô xuống xe đi nhanh về phía cô gái xấu số kia cẩn thận lật ngửa người cô ấy. Cô thầm cảm thán, chị gái này thật xinh đẹp, một vẻ đẹp khiến người khác không cưỡng lại được, dù là nam hay nữ. Mày mảnh thanh tú, mi dài cong vút, sống mũi thon thẳng, đôi môi căng mọng quyến rũ, hơn hết dáng dấp người này nơi cần to sẽ to, nơi cần nhỏ sẽ nhỏ.
Tuy rằng đối với một người trêи người chảy không ít máu như vậy, nhưng tâm Cố Thương vẫn rất bình tĩnh đến kinh ngạc, tuy nhiên lại chẳng tránh được hoang mang. Hơi thở cô dần trở nên nặng nề đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy biển giới thiệu số điện thoại taxi, cô vội lấy điện thoại ra rồi gọi đi. Khẽ đặt cô gái trong lòng nằm xuống, cô trở lại xe điện lấy chai nước khoáng vừa mua vài phút trước rồi cẩn thận giúp cô gái ấy uống. Đổ chút nước ra tay, cô nhẹ nhàng lau đi những vết máu trêи mặt cô ấy.
Nhịp tim cô đập nhanh quá! Cố Thương tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, tuyệt đối không được hoảng loạn.
Khoảng hai mươi phút sau taxi mới tới được địa chỉ mà Cố Thương cho, nhờ tài xế bế cô gái kia nằm lên ghế sau cũng như nói vài lời giải thích qua loa, cô leo lên xe điện chạy trước dẫn đường cho taxi lái về khu xóm trọ. Về đến nơi, cô lại nhờ tài xế giúp cô đưa cô gái kia về phòng nằm. Trả tiền cho tài xế, dắt xe lên phòng rồi cẩn thận lau người, thay đồ cho cô gái lạ lùng. Nấu qua gói mì tôm, tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường nằm.
***
Sau một thời gian mê man, Hoa Hướng Dương dần tỉnh giấc. Trước mắt cô, một bóng đêm huyễn hoặc chìm trong ánh đèn ngủ nhạt nhòa, luồng gió quạt phía cuối giường thổi từ chân lên trêи vẫn không đủ xua đi sự nóng bức hầm hập từ mái tôn xuống. Cô đưa tay vỗ vỗ trán, đầu cô đau quá!
Bất chợt, một cẳng chân cùng nước da mát mẻ gác ngang thắt hông cô, theo sau là một bàn tay vô tư vắt ngang ngực cô, đè lên cặp tuyết lê tròn đầy. Theo phản xạ, Hoa Hướng Dương quay sang bên cạnh nhìn. Đập vào mắt cô là một khuôn mặt đang ngây ngô nhắm mắt ngủ say.
Trong tiềm thức Hoa Hướng Dương hiện về cảnh tượng trước lúc cô bất tỉnh hoàn toàn, trước khi cô ngất lịm cũng là lúc cô nhìn thấy một luồn sáng đang đến gần. Giờ nghĩ lại, cô lại thấy nó giống mặt trời nhỏ xuất hiện giữa đêm đen vậy. Cô cẩn thận gỡ tay, chân người kia ra, chậm rãi xuống giường rồi đi nhanh vào phòng tắm.
Lúc Hoa Hướng Dương trở ra cũng là lúc cô bé đang nằm trêи giường kia đem chiếc gối cô nằm trước đó ôm chặt vào lòng, còn đem cả khuôn mặt giấu đi. Cô khẽ ngồi xuống cạnh giường, môi vô thức cười dịu dàng, ánh mắt đậm ý tình không giống như cái nhìn mà một cô gái nên dành cho đứa con gái khác. Gạt tóc mai lòa xòa, vén ra sau tai cô bé ấy, trộm thả nụ hôn nhẹ lên má cô bé, khóe môi đóng mở nhịp nhàng: “Cuối cùng tôi cũng có thể hướng về Mặt Trời, cảm ơn em.”
Hoa Hướng Dương cẩn thận gỡ chiếc gối trong tay cô bé kia, hạ mình nằm xuống giường. Ngay tức khắc người cô bị một cẳng chân gác lên, cô nhịn không được phì cười một tiếng, từ từ khép mắt lại, nói bâng quơ với chính mình, với cả người kia: “Cô bé, em có biết tôi chỉ hứng thú với con gái không?”
Chắc chắn là không biết rồi, cô và cô bé này mới gặp nhau lần đầu mà. Một chút thông tin cũng chẳng biết về nhau, ấy vậy chỉ vì một ánh đèn le lói mà cô đã nhận định đó là ánh sáng mặt trời.
Hoa hướng dương bung nở dưới ánh nắng, cuối cùng trong cuộc đời chẳng còn gì này của cô cũng có mặt trời chiếu sáng!
Người kia chủ động thu chân lại, lật mình quay mặt vào tường, vạt áo bị gió thổi hất quá lưng. Hoa Hướng Dương xoay người đối diện với lưng người kia, cô vươn tay luồn xuống vạt áo chạm vào da thịt mới phát hiện lưng người kia đã ướt đẫm một mảng mồ hôi. Điều kiện nơi này thật tệ, đêm về mà vẫn còn nóng như vậy.
Hoa Hướng Dương khẽ động thân nằm sát vào người kia, vắt tay ngang bụng người kia, hương dầu gội thoang thoảng ngay mũi khiến tâm tình cô thêm nhẹ nhõm, trộm hít sâu một hơi rồi từ từ chìm hẳn vào giấc ngủ.
Đã lâu lắm rồi cô mới có thể ngủ ngon đến vậy!
***
Tiếng chuông báo thức vang lên giữa không gian tĩnh lặng, Cố Thương mơ màng mở mắt quờ tay tìm kiếm điện thoại trêи đầu giường rồi bấm tắt đi. Cô chống tay xuống giường, nâng mình ngồi dậy với mái tóc rối cùng khuôn mặt còn ngái ngủ. Vừa hay ngoài cửa có tiếng động, theo phản xạ cô ngoái người nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp tuy mặc bộ đồ mùa hè rộng rãi nhưng những đường nét cơ thể đẹp đẽ vẫn mờ ảo hiện ra.
Cố Thương tỉnh cả ngủ, vội hỏi: “Chị thấy sao rồi?”
Hoa Hướng Dương cười ngọt ngào, chạm tay lên đầu mình rồi khẽ lắc: “Chị khỏe rồi, cảm ơn em.” Cô nâng bọc đồ trong tay chĩa về phía Cố Thương nói: “Chị có mua ít đồ ăn sáng thay cho lời cảm ơn này.”
Cố Thương: “Vâng.” Cô rời giường, đi nhanh vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân. Tầm mười năm phút sau trở ra với bộ đồng phục nhân viên cùng mái tóc được buộc cao gọn gàng.
“Em chuẩn bị đi làm sao?” Rõ ràng đây là một câu hỏi thừa thãi, Hoa Hướng Dương nào ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra trang phục trêи người cô bé ấy là gì, chẳng qua cô chỉ muốn bắt chuyện mà thôi.
Cố Thương lễ phép gật đầu, đón nhận đôi đũa từ chị gái xinh đẹp, cô gắp đồ ăn bỏ vào miệng nhai. Trong lòng rối bời, nửa muốn hỏi gì đó nửa lại thôi. Dù gì cũng là chuyện của người ta, mình giúp người ta đâu có nghĩa có quyền yêu cầu người ta giải thích để đáp ứng sự hiếu kỳ của mình.
Bất chợt, người kia phì cười làm gì Cố Thương khó hiểu nâng mắt ngước nhìn.
Hoa Hướng Dương: “Em không muốn hỏi gì sao?”
Cố Thương lắc đầu.
Nụ cười trêи môi Hoa Hướng Dương càng thêm tươi tắn, cô không chút né tránh nhìn thẳng mắt Cố Thương nói thật: “Thật ra chị làm gái…” Cô nhìn cô bé kia, ngập ngừng hỏi: “Em không…”
Cố Thương lắc đầu: “Mỗi người một số phận mà. Chị làm gì đấy là việc của chị, em thấy chị thế nào là được rồi.” Cô chân thành nở nụ cười tươi chấn an.
Hoa Hướng Dương như trút bỏ được gánh nặng, nén tiếng thở dài trong lòng rồi nói tiếp: “Chị cặp với một gã, giờ thì bị gã bỏ rồi bị đám gái khác đánh…”
Cố Thương gật đầu như đã hiểu, sắc mặt cô không đổi tiếp tục gắp đồ ăn bỏ vào miệng nhai. Một lúc sau cô mở miệng, điềm đạm nói: “Nếu chị không ngại, chị có thể ở đây một thời gian.”
Hoa Hướng Dương lắc đầu cười khổ: “Cảm ơn em, nhưng chị nên đi.”
Cố Thương gật đầu, một chút ép buộc cũng không có.
“Chị tên Dương, sinh năm chín tư.”
“Em tên Thương, sinh năm chín chín.”
Hoa Hướng Dương ngập ngừng một hồi: “Chị có thể làm bạn với em không?”
Cố Thương không nghĩ nhiều, ngay lập tức gật đầu cái rụp. Hoa Hướng Dương nở nụ cười rạng rỡ: “Giờ chị phải đi rồi, lần sau gặp chị mời em đi ăn.”
Cố Thương ngồi ngây ngốc trêи sàn phòng trọ nhìn theo bóng Hoa Hướng Dương vội vàng rời đi. Lại nhìn bọc đồ ăn được để dưới đất trước mặt, cô vô tư cho đũa vào gắp một miếng rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành.
***
‘Chát!’
Hoa Hướng Dương hạ bàn tay vừa ban cho kẻ trước mặt một bạt tai, giữa ngón cái và ngón trỏ thon dài kẹp một con dao lam đầu lưỡi nhuộm đỏ màu máu, giọt máu nơi lưỡi dao theo lực hút mà nhỏ xuống nền bung nở tựa một đóa hoa. Cô lạnh lùng nhếch môi cười xinh đẹp, nhìn kẻ đang tay bưng má kinh hãi nhìn lại cô.
Bàn tay bưng má của cô ta bị máu thấm đỏ một mảng, cô ta kinh hãi nhìn Hoa Hướng Dương, nghiến răng nghiến lợi một cách đầy thù hận: “Mày…”
Hoa Hướng Dương dứt khoát bước tới gần cô ta, không để cô ta kịp phòng bị cô đã túm chặt cằm cô ta kéo sát lại mặt mình, nhếch môi đầy kiêu ngạo: “Dám đánh nén tao!”
Cô ta bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, nhưng vì đám đàn em bị đánh tả tơi đang nằm gục dưới đất với khuôn mặt bị rạch một đường đẫm máu đang ôm theo hi vọng nhìn lại mình, nên cô ta ngoài mặt sợ sệt nhưng miệng lưỡi vẫn rất linh hoạt: “Đều là điếm như nhau còn tỏ ra thanh cao!”
Hoa Hướng Dương bật cười thành tiếng, thanh âm lanh lảnh dễ nghe lại mang sát khí nặng nề dọa người kia run lên bần bật: “Đừng đánh đồng tao với mày!” Cô nâng tay còn kẹp con dao lam lên cao, ngang tầm nhìn của con ả đối diện: “Mày như một con chó, thằng nào cũng có thể chơi mày. Còn tao, tao sẽ chơi với thằng mà tao muốn.”
“Đúng rồi. Thằng nào chơi được với mày, một con bệnh hoạn!”
Hoa Hướng Dương gằn giọng: “Nói lại!”
Cô ta vênh váo, ánh mắt ngập tràn sự kinh tởm: “Mày đừng tưởng tao không biết mày les nặng!”
Sắc mặt Hoa Hướng Dương xấu đi, dù là vậy con ả kia vẫn không biết điều, tiếp tục phát ngôn những từ ngữ đầy ngu xuẩn: “Mày nghĩ xem, vì sao lão Thịnh bỏ mày… a…”
Lời cô ta vừa dứt thì đã bị Hoa Hướng Dương đạp chân còn mang giày cao gót bảy phân vào bụng thật mạnh, cô ta đau đớn ngã ngửa xuống sàn, khom lom ôm bụng liên tục kêu đau.
Hoa Hướng Dương ngồi lên ngực cô ta, dùng đôi đầu gối ghì chặt đôi tay cô ta xuống sàn, bóp mạnh cằm cô ta như muốn cứ vậy bóp nát, cô nhếch môi cười nham hiểm, ánh mắt sắc bén tựa như dao nhìn chằm chằm vào cô ta: “Mày không quản được mõm mày thì để tao!” Dứt lời, lưỡi dao lam trong tay cô lạnh lùng cắt phăng lưỡi cô ả. Chiếc lưỡi bay lên không trung, văng máu khắp nơi, xuyến lên mặt Hoa Hướng Dương một giọt ngay tại gò má. Vô tình làm dung mạo cô thêm xinh đẹp lại đầy tàn độc.
Chiếc lưỡi rơi xuống, máu đỏ loang lổ một mảng sàn… kinh dị đến rợn người.
Hoa Hướng Dương bật cười trước bộ dạng thống khổ của cô ta, cô vứt lưỡi dao sang một góc, bất thình lình luồn tay xuống vạt váy ngắn bó sát của cô ta, đâm mạnh hai ngón tay vào nơi bí mật nhất: “Nếm xem mùi vị les so với đàn ông ngon hơn bao nhiêu!”
Cô ta đau đớn lắc đầu, bất lực không thể nói được gì ngoài rêи ư ử thành tiếng. Tuy rằng Hoa Hướng Dương cũng là phụ nữ, nhưng sức lực lại ngang ngửa đàn ông nên cô ta có giãy giụa thế nào cũng đều bị kiềm lại một cách dễ dàng.
Đáng hận hơn, những ngón tay của Hoa Hướng Dương lại làm cô ta thấy kϊƈɦ thích…
Tác giả :
Tiểu Hổ