Lưu Manh Phố Đêm
Chương 82: Khó thuần
Cứ tưởng Cố Thương đã ngủ cả ngày rồi thì sẽ không còn ngủ được nữa, ai dè sau khi tắm rửa xong cô vẫn leo lên giường làm thêm một giấc nữa. Lâm Đại Minh đã nghĩ, con lợn còn phải bái cô làm thầy trong việc này.
Ban đầu Cố Thương đòi phân chia ranh giới giường, mỗi người một nửa và được phân tách bởi một chiếc gối. Con mèo nằm với cô, còn con bò sữa bông cũng nằm với cô lốt. Cô xoay lưng lại với Lâm Đại Minh, mắt nhắm nghiền mà ngủ say như chết. Đến mức bị hắn kéo vào lòng ôm lúc nào cũng chẳng hay.
Làm một giấc đến 2 giờ sáng, mắt Cố Thương mở thao láo như hai cái đèn pha ô tô. Chẳng những thế, cô còn bị chính bộ dạng hiện giờ của chính mình dọa cho kinh hãi. Cô đang nằm trong lòng Lâm Đại Minh, chẳng những thế cô còn vô tư luồn tay dưới áo ngang nhiên sàm sỡ ngực hắn. Tệ hơn, chân cô đang được gối lên vật nam tính nơi giữa chân hắn.
Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Không được kϊƈɦ động!
Cố Thương hít sâu một hơi cố kiềm chế cảm xúc, chậm rãi rụt chân lại, đồng thời cũng thu hồi bàn tay hư hỏng của mình. Lúc thu tay lại cũng là lúc lòng bàn tay cô mơ hồ sượt qua những khối cơ bụng săn chắc, từng đường nét tráng kiện đều vô tình được tay cô vẽ lên. Cô khựng lại, âm thầm áp tay lên bụng Lâm Đại Minh, cô lén lút ngước nhìn gương mặt hắn đang say ngủ. Dưới ánh đèn xanh trầm càng làm dung mạo hắn thêm bí ẩn. Cô nhịn không được mà nuốt xuống ngụm nước miếng.
Khốn nạn! Sao gã này có thể đẹp trai đến như vậy! Còn nữa, cơ bụng hắn sờ rất đã…
Chắc tên này ngủ say không biết gì đâu nhỉ!
Cố Thương để tay bất động dưới áo Lâm Đại Minh, chạm lên những khối múi bụng săn chắc, càng sờ càng thấy thích. Cô phấn khích đến độ khóe miệng vểnh cong hình bán nguyệt, mải miết hưởng thụ những gì trêи cơ thể hắn mang lại, hoàn toàn không hay biết vốn dĩ hắn đã thức giấc ngay từ lúc cô vừa mở mắt.
“Sờ thích không?”
Cố Thương không chút do dự, hồn nhiên đáp: “Thích!”
Như nhận ra gì đó, cô hoảng hốt rụt tay lại toan lăn mình nằm vào trong thì bị Lâm Đại Minh đảo người đè lên thân cản lại. Ánh đèn ngủ xanh trầm mập mờ viền lên đường nét bả vai hắn, khiến dung mạo hắn thêm mị hoặc quyến rũ.
“Ngủ cho chán rồi làm loạn à?” Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng, Lâm Đại Minh khẽ gạt những sợi tóc lòa xòa trêи mặt Cố Thương.
Theo bản năng, cô nghiêng mặt tránh né: “Không ngủ được.”
“Vận động chút cho dễ ngủ!” Lâm Đại Minh ngay lập tức bóp nhẹ cằm cô giữ lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Khóe môi vểnh lên nụ cười đểu, giọng điệu vẫn rất dễ nghe nhưng lại đầy vô sỉ.
Cố Thương ngay lập tức lắc lắc đầu, môi mím chặt lại thành một đường thẳng, ánh nhìn lảng tránh đi hướng khác.
Lâm Đại Minh gục mặt xuống cổ Cố Thương thả rơi những nụ hôn nồng nhiệt, tay bắt đầu không còn an phận di chuyển do thám cơ thể cô sau lớp quần áo mỏng. Thân dưới hắn vốn đã gồng mình đứng thẳng kể từ khi bị chân cô đè lên, sau sự hành động ngu đần vừa rồi nó đã mất kiểm soát mà trướng lớn lên vài vòng. Nhức nhối đến khó chịu, hắn thật sự muốn được cô lấp đầy!
Cố Thương nghiến răng càng lúc càng thêm chặt, thân mình bắt đầu căng cứng như khúc gỗ lại mơ hồ run rẩy, đôi bàn tay siết chặt ga giường chống đối trong vô thức. Mắt cô nhắm nghiền, bất động nằm im không chút giãy giụa phản kháng, không la hét chống đối.
Lâm Đại Minh đã quá quen thuộc cái tính cách lười phản kháng này của cô, hắn không nhanh không chậm đem quần áo trêи thân thể hai người gỡ xuống. Tay vuốt ve hoa nhỏ nóng bỏng, dưới sự kϊƈɦ thích của những ngón tay hoa nhỏ khẽ khàng run lên, rỉ ra chút mật ngọt. Hắn chạm môi lên môi Cố Thương khẽ thì thào: “Anh không nhịn được nữa rồi.”
“…”
Cố Thương kẹp chặt đùi chống đối lại dễ dàng bị Lâm Đại Minh tách mở, để hoa nhỏ bung nở trong màn đêm. Khí lạnh vỗ về, đôi cánh hoa yên lặng rung rinh. Hơi thở cô thêm nặng nề cùng gấp gáp, dưới những động chạm thân mật của hắn khiến cơ bụng cô co rút liên hồi.
Chạm vật nam tính trước miệng hoa đã ẩm ướt, Lâm Đại Minh hai tay nắm đôi cổ tay Cố Thương ấn xuống đệm. Hắn nhìn cô một cách mê đắm, môi mỏng đóng mở nhịp nhàng: “Chỉ cần em mở miệng cầu xin, tôi sẽ dừng lại.”
“…”
Thấy Cố Thương vẫn bất động không nói gì, Lâm Đại Minh động thân đẩy sâu vào trong. Tuy rằng tâm trí cô hoàn toàn bài xích, nhưng sinh lý cô vẫn bình thường không khỏi bài tiết ra chất dịch trơn trượt tự bảo vệ chính mình. Nơi ấy của cô vẫn còn trật trội, khi hắn vừa ngoan cố chen vào hoa nhỏ đã lập tức lao tới cắn chặt.
Đôi mày Lâm Đại Minh hơi nhíu lại, hắn thở hắt thành tiếng: “Mau, thả lỏng!”
Cố Thương nghe vậy chẳng những không làm theo mà càng gia tăng sự chống đối. Răng nghiến chặt lẫn nhau, cố gắng kiềm chế những thanh âm muốn vọt khỏi miệng. Đôi tay bị Lâm Đại Minh ấn xuống giường khống chế run rẩy gồng lên, siết chặt thành hai nắm đấm nhỏ.
Lực đạo Lâm Đại Minh nhanh dần lên, rút ra gần hết rồi lại đẩy sâu vào trong. Nơi giao hợp giữa hai cơ thể vang lên những tiếng va chạm da thịt, đốt nóng căn buồng ngủ đang được điều hòa làm mát. Hắn đan những ngón tay mình vào tay Cố Thương, dùng lưỡi tách răng cô ra luồn nhanh vào trong càn quấy. Hắn vừa thở gấp vừa nói, thanh âm khản đặc đậm mùi ɖu͙ƈ vọng: “Rêи lên đi!”
Cố Thương trong vô thức buột miệng để thoát ra những âm thanh đáng yêu như tiếng mèo kêu, trong veo, ngọt ngào toàn bộ đều lọt vào tai Lâm Đại Minh kϊƈɦ thích hắn càng thêm điên cuồng. Thân dưới luận động thành nhịp mạnh mẽ, hận không thể cùng cô hòa làm một.
“Tuyệt lắm, hãy rêи một cách đầy hưởng thụ!” Lâm Đại Minh vừa đánh mạnh vào hoa nhỏ, những âm thanh da thịt va chạm vang vồn vã, hắn mở miệng không biết xấu hổ nói những từ ngữ ɖâʍ ɖu͙ƈ nhất.
Đôi con ngươi dưới ánh đèn ngủ lóe tia sáng như sao, vô tình vùi mình dưới màng nước mỏng, quật cường kiềm chế cảm xúc. Cô vẫn nằm bất động như khúc gỗ, mặc Lâm Đại Minh giày vò. Cô liều mạng răng nghiến chặt môi, lắc đầu chống đối. Hắn càng làm càng hăng, cơn đau dần kéo đến ép nước mắt cô trào khỏi khóe mi nối nhau chảy thành hàng dọc xuống thái dương.
Trước sự ngoan cường của Cố Thương, bản năng chinh phục nguyên thủy nhất của đàn ông trong Lâm Đại Minh thức giấc, đồng thời đưa ɖu͙ƈ vọng hắn lên đến giới hạn cao nhất. Hắn muốn cô khuất phục hắn, muốn cô khóc lóc van xin, muốn cô cùng hắn đến đỉnh cao kɧօáϊ cảm. Hắn dứt khoát đem vật nam tính rút khỏi miệng hoa, trước sự hi vọng thoáng qua trong lòng cô, hắn thô bạo kéo cô ngồi dậy, ép cô ngồi ngược lòng, một tay giữ sau eo cô, một tay giữ gáy cô đem môi mình phủ lên môi cô cuồng nhiệt hôn. Đồng thời, đem vật nam tính đang thét gào xuyên thẳng miệng hoa.
Trong tư thế này, dễ dàng giúp Lâm Đại Minh tiến vào tận cùng nơi sâu thẳm nhất.
Cơn đau dưới thân như xé toạc Cố Thương ra làm đôi, sắc mặt cô trắng bệch, cô đau đớn nhíu chặt mày ngoan cường nghiến chặt răng, nghiến con rắn lưỡi đang đánh phá trong khoang miệng. Máu tanh ngập trong miệng, cô rất muốn phun ra nhưng lại bị Lâm Đại Minh cản lại.
Luỡi Lâm Đại Minh bị Cố Thương cắn đến chảy máu, mày rậm thoáng nhíu lại. Vị tanh của máu đọng trêи đầu lưỡi, hắn chẳng những không vì đau mà rút lui mà còn thêm hung hăng hơn. Lực răng nghiến của cô bỗng nhẹ đi, hắn được đà càn quấy mạnh mẽ hơn. Lý trí cô quá quật cường, trái tim cô lại mềm mại, lương tâm cô không cho phép cô tổn hại người khác, chính vì điều này đã làm sự chiếm hữu trong hắn thêm gia tăng.
Đôi cánh tay săn chắc nâng ʍôиɠ Cố Thương lên cao, hắn từ từ động thân đẩy vào. Ban đầu tốc độ chầm chậm dong duổi, sau cùng tựa vũ bão cuồng nhiệt. Ép cô bật khóc thành tiếng.
“Đau! Dừng lại… đau…” Cố Thương nức nở van xin, cô bám đôi tay lên vai Lâm Đại Minh dùng toàn bộ sức lực, yếu ớt đẩy hắn ra.
Thanh âm như con mèo nhỏ bị thương, nửa tủi hờn nửa da diết lọt vào tai Lâm Đại Minh. Tựa can dầu hất mạnh vào ngọn lửa đang cháy lớn, hắn ôm chặt Cố Thương khảm cô vào trong lòng, thân dưới mạnh bạo đánh chiếm, một chút cũng không biết mệt mỏi.
Cố Thương bất lực bấu mười đầu ngón tay cào mạnh vào vai Lâm Đại Minh, vô ý để lại những vệt đỏ dài ngoằng, nói trong nước mắt: “Đau!”
“Rêи lên đi!” Lâm Đại Minh thô bạo vỗ mạnh vào ʍôиɠ Cố Thương khiến nó hằn đỏ hình bàn tay.
Theo bản năng, cô buột miệng kêu khẽ một tiếng rồi ngay tức khắc cô cắn chặt răng chịu đựng. Lực đạo Lâm Đại Minh rất mạnh, như muốn biến cô thành mớ thịt vụn. Cô vội vàng oằn mình ngả người xuống giường, giãy giụa bò về phía trước, vô tình kéo thân dưới cọ sát với vật nam tính. Hắn ôm thắt lưng cô, mạnh mẽ kéo lại, nơi ấy lại thêm một lần sáp nhập thành một khối khít khao.
Lâm Đại Minh thuận thế chống đôi tay xuống giường, đè cả thân mình lên lưng Cố Thương, hắn sử dụng đôi chân tách rộng chân cô sang hai bên ép hoa nhỏ nở rộ, thân dưới hắn tiếp tục đánh vào, càng đánh càng hăng. Hắn cuồng nhiệt thả những nụ hôn xuống lưng cô, tựa hoa đỏ trêи nền tuyết trắng, xinh đẹp động lòng người.
Cắn hờ lên vành tai Cố Thương, giọng hắn trầm khàn phả hơi lên tai cô: “Trước cơ thể, sau tâm trí, toàn bộ những gì em có đều thuộc về tôi.”
Cố Thương gục mặt xuống đệm, răng nghiến chặt ga giường nghe vậy ngay tức khắc lắc đầu phản đối. Cô mệt quá, đau quá…
Lâm Đại Minh lật ngửa Cố Thương, vắt một chân cô lên thắt lưng mình. Tư thế này giúp hắn nhìn rõ nơi ấy hơn, hắn đang đánh phá mạnh mẽ bỗng khựng lại, khẽ khàng vuốt ve cách hoa đã sưng đỏ. Dù cho cô có bài xích đến đâu, sinh lý cô vẫn bình thường không khỏi có phản ứng trước cái động chạm của hắn. Mật hoa mất kiểm soát trào xuống giường, làm ướt một mảng lớn.
Cố Thương bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như vừa mất đi thứ gì đó đến bản thân cũng không hiểu nổi. Cô không hề nhận ra, cô vừa nhích ʍôиɠ áp sát cơ thể Lâm Đại Minh trong vô thức, tự mình để hoa nhỏ nuốt chọn vật nam tính của hắn.
Hắn nâng mắt đen như ngọc nhìn cô đầy vui sướиɠ: “Cơ thể em đang chấp nhận tôi!”
Cố Thương nghe vậy, lập tức tỉnh táo trở lại khẽ gắt: “Im đi!”
Lâm Đại Minh bật cười thành tiếng, sự ɖâʍ ɖu͙ƈ rõ nét, hắn tiếp tục dùng tay chơi đùa với cánh hoa, ấn tay tại hoa tâm lập tức làm cơ thể Cố Thương mãnh liệt co rút đồng thời mật hoa tràn ra ngoài. Thấy vậy hắn buông lời chêu ghẹo: “Em thật ướt!”
“…” Đáng ghét! Tại sao cô lại có thể cảm thấy khó chịu đến vậy? Tại sao cô lại muốn cái thứ đang nằm bất động trong người cô di chuyển một chút? Cô đang trở thành dạng người gì đây?
Thân thể Cố Thương không tự chủ ngọ ngoạy, lý trí cô vẫn còn tỉnh táo, bất lực thức tỉnh chính mình.
“Em muốn nó?” Lâm Đại Minh vừa nói vừa đem vật nam tính ra khỏi người Cố Thương, thứ đó dưới ánh đèn ngủ xanh trầm bóng bẩy bởi mật hoa, nó kiêu ngạo đứng thẳng, đối diện với đóa hoa biết khóc. Hắn chậm chạp cọ xát lên hoa nhỏ, hoa rung rinh khẽ khàng như mời như gọi.
Tuy Cố Thương không hiểu sao cơ thể mình lại sản sinh loại hụt hẫng kinh tởm đó, nhưng lý trí cô vẫn rất tỉnh táo. Nhân lúc Lâm Đại Minh tạm rút lui, cô lập tức vùng mình ngồi dậy đẩy mạnh hắn ra rồi quay người bỏ trốn.
“Con mẹ nó!” Lâm Đại Minh tức giận chửi thề, nhanh chóng túm mạnh cổ chân Cố Thương kéo cô trở lại: “Em càng chống đối tôi càng muốn thu phục em!”
Hắn ép cô nằm xuống, đem phẫn nộ trút lên cặp thỏ nhỏ. Miệng gặm, tay bóp, không hề thương tiếc mà ra sức trừng phạt. Cố Thương bất lực nghiến răng chống đối, sắc mặt trắng bệch khó coi, cô đau đớn nhíu chặt đôi mày. Hắn tục cọ xát nơi nhạy cảm nhất, bức cô cầu xin hắn mới thôi.
Cố Thương ghê tởm cái ý nghĩ muốn hắn đưa thứ đó vào trong cơ thể của mình lúc này, đôi bàn tay cô từ khi nào đã vo lại thành quyền, bấm sâu những móng tay vào lòng bàn tay, mượn cơn đau chấn chỉnh lại cảm xúc bản thân.
Lâm Đại Minh càng cọ càng muốn sớm đánh chiếm, nhưng hắn không thể dễ dàng buông tha cô dễ như vậy. Hắn muốn cô hạ cái tôi cao ngất của mình xuống mà khuất phục hắn. Hắn muốn cô khóc lóc van xin hắn cho cô kɧօáϊ cảm. Hắn muốn cô rêи rỉ phóng đãng dưới thân hắn.
Nhưng hắn càng muốn sự kiên nhẫn trong hắn càng vơi đi. Cô quá ngoan cường, sống chết không đầu hàng. Còn hắn lại bị cơ thể cô mê hoặc, mỗi một lần cọ xát là một lần hắn muốn đi vào sâu bên trong cơ thể cô. Hắn chính là càng ăn càng thèm khát, muốn một lần lại muốn thêm một lần.
Trong lòng bọn họ, kẻ muốn tiến công, người muốn lấp đầy. Nhưng vì cái tôi quá lớn, quyết không chịu thua mà không chịu mở miệng van xin, không hạ mình động thân. ɖu͙ƈ vọng đốt cháy hai bên, làm lòng người bí bức khó chịu…
“Đời này, tôi chỉ thua mỗi em!”
Dứt lời, Lâm Đại Minh đem vật nam tính của mình đánh thẳng vào trong. Cơ thể Cố Thương dần dần bị thuần phục, phản ứng sinh lý nhiều hơn, mật hoa chảy đẫm mảng giường lớn bôi trơn cuộc chơi. Cô nào có kinh nghiệm trong việc giường chiếu, ngây ngốc bị hắn đưa lên đỉnh cao kɧօáϊ cảm, ngoài cắn răng kiềm nén cảm xúc cao trào ra cô bất lực không biết làm gì.
Lâm Đại Minh đem thành quả cuộc chơi bắn vào sâu trong cơ thể Cố Thương, hắn gục mình nằm xuống người cô, hơi thở thêm phần gấp gáp nặng nề. Khẽ chạm tay lên bụng cô vuốt ve: “Dù muốn hay không, em phải ngoan ngoãn sinh cho tôi một đứa con!”
Ban đầu Cố Thương đòi phân chia ranh giới giường, mỗi người một nửa và được phân tách bởi một chiếc gối. Con mèo nằm với cô, còn con bò sữa bông cũng nằm với cô lốt. Cô xoay lưng lại với Lâm Đại Minh, mắt nhắm nghiền mà ngủ say như chết. Đến mức bị hắn kéo vào lòng ôm lúc nào cũng chẳng hay.
Làm một giấc đến 2 giờ sáng, mắt Cố Thương mở thao láo như hai cái đèn pha ô tô. Chẳng những thế, cô còn bị chính bộ dạng hiện giờ của chính mình dọa cho kinh hãi. Cô đang nằm trong lòng Lâm Đại Minh, chẳng những thế cô còn vô tư luồn tay dưới áo ngang nhiên sàm sỡ ngực hắn. Tệ hơn, chân cô đang được gối lên vật nam tính nơi giữa chân hắn.
Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Không được kϊƈɦ động!
Cố Thương hít sâu một hơi cố kiềm chế cảm xúc, chậm rãi rụt chân lại, đồng thời cũng thu hồi bàn tay hư hỏng của mình. Lúc thu tay lại cũng là lúc lòng bàn tay cô mơ hồ sượt qua những khối cơ bụng săn chắc, từng đường nét tráng kiện đều vô tình được tay cô vẽ lên. Cô khựng lại, âm thầm áp tay lên bụng Lâm Đại Minh, cô lén lút ngước nhìn gương mặt hắn đang say ngủ. Dưới ánh đèn xanh trầm càng làm dung mạo hắn thêm bí ẩn. Cô nhịn không được mà nuốt xuống ngụm nước miếng.
Khốn nạn! Sao gã này có thể đẹp trai đến như vậy! Còn nữa, cơ bụng hắn sờ rất đã…
Chắc tên này ngủ say không biết gì đâu nhỉ!
Cố Thương để tay bất động dưới áo Lâm Đại Minh, chạm lên những khối múi bụng săn chắc, càng sờ càng thấy thích. Cô phấn khích đến độ khóe miệng vểnh cong hình bán nguyệt, mải miết hưởng thụ những gì trêи cơ thể hắn mang lại, hoàn toàn không hay biết vốn dĩ hắn đã thức giấc ngay từ lúc cô vừa mở mắt.
“Sờ thích không?”
Cố Thương không chút do dự, hồn nhiên đáp: “Thích!”
Như nhận ra gì đó, cô hoảng hốt rụt tay lại toan lăn mình nằm vào trong thì bị Lâm Đại Minh đảo người đè lên thân cản lại. Ánh đèn ngủ xanh trầm mập mờ viền lên đường nét bả vai hắn, khiến dung mạo hắn thêm mị hoặc quyến rũ.
“Ngủ cho chán rồi làm loạn à?” Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng, Lâm Đại Minh khẽ gạt những sợi tóc lòa xòa trêи mặt Cố Thương.
Theo bản năng, cô nghiêng mặt tránh né: “Không ngủ được.”
“Vận động chút cho dễ ngủ!” Lâm Đại Minh ngay lập tức bóp nhẹ cằm cô giữ lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Khóe môi vểnh lên nụ cười đểu, giọng điệu vẫn rất dễ nghe nhưng lại đầy vô sỉ.
Cố Thương ngay lập tức lắc lắc đầu, môi mím chặt lại thành một đường thẳng, ánh nhìn lảng tránh đi hướng khác.
Lâm Đại Minh gục mặt xuống cổ Cố Thương thả rơi những nụ hôn nồng nhiệt, tay bắt đầu không còn an phận di chuyển do thám cơ thể cô sau lớp quần áo mỏng. Thân dưới hắn vốn đã gồng mình đứng thẳng kể từ khi bị chân cô đè lên, sau sự hành động ngu đần vừa rồi nó đã mất kiểm soát mà trướng lớn lên vài vòng. Nhức nhối đến khó chịu, hắn thật sự muốn được cô lấp đầy!
Cố Thương nghiến răng càng lúc càng thêm chặt, thân mình bắt đầu căng cứng như khúc gỗ lại mơ hồ run rẩy, đôi bàn tay siết chặt ga giường chống đối trong vô thức. Mắt cô nhắm nghiền, bất động nằm im không chút giãy giụa phản kháng, không la hét chống đối.
Lâm Đại Minh đã quá quen thuộc cái tính cách lười phản kháng này của cô, hắn không nhanh không chậm đem quần áo trêи thân thể hai người gỡ xuống. Tay vuốt ve hoa nhỏ nóng bỏng, dưới sự kϊƈɦ thích của những ngón tay hoa nhỏ khẽ khàng run lên, rỉ ra chút mật ngọt. Hắn chạm môi lên môi Cố Thương khẽ thì thào: “Anh không nhịn được nữa rồi.”
“…”
Cố Thương kẹp chặt đùi chống đối lại dễ dàng bị Lâm Đại Minh tách mở, để hoa nhỏ bung nở trong màn đêm. Khí lạnh vỗ về, đôi cánh hoa yên lặng rung rinh. Hơi thở cô thêm nặng nề cùng gấp gáp, dưới những động chạm thân mật của hắn khiến cơ bụng cô co rút liên hồi.
Chạm vật nam tính trước miệng hoa đã ẩm ướt, Lâm Đại Minh hai tay nắm đôi cổ tay Cố Thương ấn xuống đệm. Hắn nhìn cô một cách mê đắm, môi mỏng đóng mở nhịp nhàng: “Chỉ cần em mở miệng cầu xin, tôi sẽ dừng lại.”
“…”
Thấy Cố Thương vẫn bất động không nói gì, Lâm Đại Minh động thân đẩy sâu vào trong. Tuy rằng tâm trí cô hoàn toàn bài xích, nhưng sinh lý cô vẫn bình thường không khỏi bài tiết ra chất dịch trơn trượt tự bảo vệ chính mình. Nơi ấy của cô vẫn còn trật trội, khi hắn vừa ngoan cố chen vào hoa nhỏ đã lập tức lao tới cắn chặt.
Đôi mày Lâm Đại Minh hơi nhíu lại, hắn thở hắt thành tiếng: “Mau, thả lỏng!”
Cố Thương nghe vậy chẳng những không làm theo mà càng gia tăng sự chống đối. Răng nghiến chặt lẫn nhau, cố gắng kiềm chế những thanh âm muốn vọt khỏi miệng. Đôi tay bị Lâm Đại Minh ấn xuống giường khống chế run rẩy gồng lên, siết chặt thành hai nắm đấm nhỏ.
Lực đạo Lâm Đại Minh nhanh dần lên, rút ra gần hết rồi lại đẩy sâu vào trong. Nơi giao hợp giữa hai cơ thể vang lên những tiếng va chạm da thịt, đốt nóng căn buồng ngủ đang được điều hòa làm mát. Hắn đan những ngón tay mình vào tay Cố Thương, dùng lưỡi tách răng cô ra luồn nhanh vào trong càn quấy. Hắn vừa thở gấp vừa nói, thanh âm khản đặc đậm mùi ɖu͙ƈ vọng: “Rêи lên đi!”
Cố Thương trong vô thức buột miệng để thoát ra những âm thanh đáng yêu như tiếng mèo kêu, trong veo, ngọt ngào toàn bộ đều lọt vào tai Lâm Đại Minh kϊƈɦ thích hắn càng thêm điên cuồng. Thân dưới luận động thành nhịp mạnh mẽ, hận không thể cùng cô hòa làm một.
“Tuyệt lắm, hãy rêи một cách đầy hưởng thụ!” Lâm Đại Minh vừa đánh mạnh vào hoa nhỏ, những âm thanh da thịt va chạm vang vồn vã, hắn mở miệng không biết xấu hổ nói những từ ngữ ɖâʍ ɖu͙ƈ nhất.
Đôi con ngươi dưới ánh đèn ngủ lóe tia sáng như sao, vô tình vùi mình dưới màng nước mỏng, quật cường kiềm chế cảm xúc. Cô vẫn nằm bất động như khúc gỗ, mặc Lâm Đại Minh giày vò. Cô liều mạng răng nghiến chặt môi, lắc đầu chống đối. Hắn càng làm càng hăng, cơn đau dần kéo đến ép nước mắt cô trào khỏi khóe mi nối nhau chảy thành hàng dọc xuống thái dương.
Trước sự ngoan cường của Cố Thương, bản năng chinh phục nguyên thủy nhất của đàn ông trong Lâm Đại Minh thức giấc, đồng thời đưa ɖu͙ƈ vọng hắn lên đến giới hạn cao nhất. Hắn muốn cô khuất phục hắn, muốn cô khóc lóc van xin, muốn cô cùng hắn đến đỉnh cao kɧօáϊ cảm. Hắn dứt khoát đem vật nam tính rút khỏi miệng hoa, trước sự hi vọng thoáng qua trong lòng cô, hắn thô bạo kéo cô ngồi dậy, ép cô ngồi ngược lòng, một tay giữ sau eo cô, một tay giữ gáy cô đem môi mình phủ lên môi cô cuồng nhiệt hôn. Đồng thời, đem vật nam tính đang thét gào xuyên thẳng miệng hoa.
Trong tư thế này, dễ dàng giúp Lâm Đại Minh tiến vào tận cùng nơi sâu thẳm nhất.
Cơn đau dưới thân như xé toạc Cố Thương ra làm đôi, sắc mặt cô trắng bệch, cô đau đớn nhíu chặt mày ngoan cường nghiến chặt răng, nghiến con rắn lưỡi đang đánh phá trong khoang miệng. Máu tanh ngập trong miệng, cô rất muốn phun ra nhưng lại bị Lâm Đại Minh cản lại.
Luỡi Lâm Đại Minh bị Cố Thương cắn đến chảy máu, mày rậm thoáng nhíu lại. Vị tanh của máu đọng trêи đầu lưỡi, hắn chẳng những không vì đau mà rút lui mà còn thêm hung hăng hơn. Lực răng nghiến của cô bỗng nhẹ đi, hắn được đà càn quấy mạnh mẽ hơn. Lý trí cô quá quật cường, trái tim cô lại mềm mại, lương tâm cô không cho phép cô tổn hại người khác, chính vì điều này đã làm sự chiếm hữu trong hắn thêm gia tăng.
Đôi cánh tay săn chắc nâng ʍôиɠ Cố Thương lên cao, hắn từ từ động thân đẩy vào. Ban đầu tốc độ chầm chậm dong duổi, sau cùng tựa vũ bão cuồng nhiệt. Ép cô bật khóc thành tiếng.
“Đau! Dừng lại… đau…” Cố Thương nức nở van xin, cô bám đôi tay lên vai Lâm Đại Minh dùng toàn bộ sức lực, yếu ớt đẩy hắn ra.
Thanh âm như con mèo nhỏ bị thương, nửa tủi hờn nửa da diết lọt vào tai Lâm Đại Minh. Tựa can dầu hất mạnh vào ngọn lửa đang cháy lớn, hắn ôm chặt Cố Thương khảm cô vào trong lòng, thân dưới mạnh bạo đánh chiếm, một chút cũng không biết mệt mỏi.
Cố Thương bất lực bấu mười đầu ngón tay cào mạnh vào vai Lâm Đại Minh, vô ý để lại những vệt đỏ dài ngoằng, nói trong nước mắt: “Đau!”
“Rêи lên đi!” Lâm Đại Minh thô bạo vỗ mạnh vào ʍôиɠ Cố Thương khiến nó hằn đỏ hình bàn tay.
Theo bản năng, cô buột miệng kêu khẽ một tiếng rồi ngay tức khắc cô cắn chặt răng chịu đựng. Lực đạo Lâm Đại Minh rất mạnh, như muốn biến cô thành mớ thịt vụn. Cô vội vàng oằn mình ngả người xuống giường, giãy giụa bò về phía trước, vô tình kéo thân dưới cọ sát với vật nam tính. Hắn ôm thắt lưng cô, mạnh mẽ kéo lại, nơi ấy lại thêm một lần sáp nhập thành một khối khít khao.
Lâm Đại Minh thuận thế chống đôi tay xuống giường, đè cả thân mình lên lưng Cố Thương, hắn sử dụng đôi chân tách rộng chân cô sang hai bên ép hoa nhỏ nở rộ, thân dưới hắn tiếp tục đánh vào, càng đánh càng hăng. Hắn cuồng nhiệt thả những nụ hôn xuống lưng cô, tựa hoa đỏ trêи nền tuyết trắng, xinh đẹp động lòng người.
Cắn hờ lên vành tai Cố Thương, giọng hắn trầm khàn phả hơi lên tai cô: “Trước cơ thể, sau tâm trí, toàn bộ những gì em có đều thuộc về tôi.”
Cố Thương gục mặt xuống đệm, răng nghiến chặt ga giường nghe vậy ngay tức khắc lắc đầu phản đối. Cô mệt quá, đau quá…
Lâm Đại Minh lật ngửa Cố Thương, vắt một chân cô lên thắt lưng mình. Tư thế này giúp hắn nhìn rõ nơi ấy hơn, hắn đang đánh phá mạnh mẽ bỗng khựng lại, khẽ khàng vuốt ve cách hoa đã sưng đỏ. Dù cho cô có bài xích đến đâu, sinh lý cô vẫn bình thường không khỏi có phản ứng trước cái động chạm của hắn. Mật hoa mất kiểm soát trào xuống giường, làm ướt một mảng lớn.
Cố Thương bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như vừa mất đi thứ gì đó đến bản thân cũng không hiểu nổi. Cô không hề nhận ra, cô vừa nhích ʍôиɠ áp sát cơ thể Lâm Đại Minh trong vô thức, tự mình để hoa nhỏ nuốt chọn vật nam tính của hắn.
Hắn nâng mắt đen như ngọc nhìn cô đầy vui sướиɠ: “Cơ thể em đang chấp nhận tôi!”
Cố Thương nghe vậy, lập tức tỉnh táo trở lại khẽ gắt: “Im đi!”
Lâm Đại Minh bật cười thành tiếng, sự ɖâʍ ɖu͙ƈ rõ nét, hắn tiếp tục dùng tay chơi đùa với cánh hoa, ấn tay tại hoa tâm lập tức làm cơ thể Cố Thương mãnh liệt co rút đồng thời mật hoa tràn ra ngoài. Thấy vậy hắn buông lời chêu ghẹo: “Em thật ướt!”
“…” Đáng ghét! Tại sao cô lại có thể cảm thấy khó chịu đến vậy? Tại sao cô lại muốn cái thứ đang nằm bất động trong người cô di chuyển một chút? Cô đang trở thành dạng người gì đây?
Thân thể Cố Thương không tự chủ ngọ ngoạy, lý trí cô vẫn còn tỉnh táo, bất lực thức tỉnh chính mình.
“Em muốn nó?” Lâm Đại Minh vừa nói vừa đem vật nam tính ra khỏi người Cố Thương, thứ đó dưới ánh đèn ngủ xanh trầm bóng bẩy bởi mật hoa, nó kiêu ngạo đứng thẳng, đối diện với đóa hoa biết khóc. Hắn chậm chạp cọ xát lên hoa nhỏ, hoa rung rinh khẽ khàng như mời như gọi.
Tuy Cố Thương không hiểu sao cơ thể mình lại sản sinh loại hụt hẫng kinh tởm đó, nhưng lý trí cô vẫn rất tỉnh táo. Nhân lúc Lâm Đại Minh tạm rút lui, cô lập tức vùng mình ngồi dậy đẩy mạnh hắn ra rồi quay người bỏ trốn.
“Con mẹ nó!” Lâm Đại Minh tức giận chửi thề, nhanh chóng túm mạnh cổ chân Cố Thương kéo cô trở lại: “Em càng chống đối tôi càng muốn thu phục em!”
Hắn ép cô nằm xuống, đem phẫn nộ trút lên cặp thỏ nhỏ. Miệng gặm, tay bóp, không hề thương tiếc mà ra sức trừng phạt. Cố Thương bất lực nghiến răng chống đối, sắc mặt trắng bệch khó coi, cô đau đớn nhíu chặt đôi mày. Hắn tục cọ xát nơi nhạy cảm nhất, bức cô cầu xin hắn mới thôi.
Cố Thương ghê tởm cái ý nghĩ muốn hắn đưa thứ đó vào trong cơ thể của mình lúc này, đôi bàn tay cô từ khi nào đã vo lại thành quyền, bấm sâu những móng tay vào lòng bàn tay, mượn cơn đau chấn chỉnh lại cảm xúc bản thân.
Lâm Đại Minh càng cọ càng muốn sớm đánh chiếm, nhưng hắn không thể dễ dàng buông tha cô dễ như vậy. Hắn muốn cô hạ cái tôi cao ngất của mình xuống mà khuất phục hắn. Hắn muốn cô khóc lóc van xin hắn cho cô kɧօáϊ cảm. Hắn muốn cô rêи rỉ phóng đãng dưới thân hắn.
Nhưng hắn càng muốn sự kiên nhẫn trong hắn càng vơi đi. Cô quá ngoan cường, sống chết không đầu hàng. Còn hắn lại bị cơ thể cô mê hoặc, mỗi một lần cọ xát là một lần hắn muốn đi vào sâu bên trong cơ thể cô. Hắn chính là càng ăn càng thèm khát, muốn một lần lại muốn thêm một lần.
Trong lòng bọn họ, kẻ muốn tiến công, người muốn lấp đầy. Nhưng vì cái tôi quá lớn, quyết không chịu thua mà không chịu mở miệng van xin, không hạ mình động thân. ɖu͙ƈ vọng đốt cháy hai bên, làm lòng người bí bức khó chịu…
“Đời này, tôi chỉ thua mỗi em!”
Dứt lời, Lâm Đại Minh đem vật nam tính của mình đánh thẳng vào trong. Cơ thể Cố Thương dần dần bị thuần phục, phản ứng sinh lý nhiều hơn, mật hoa chảy đẫm mảng giường lớn bôi trơn cuộc chơi. Cô nào có kinh nghiệm trong việc giường chiếu, ngây ngốc bị hắn đưa lên đỉnh cao kɧօáϊ cảm, ngoài cắn răng kiềm nén cảm xúc cao trào ra cô bất lực không biết làm gì.
Lâm Đại Minh đem thành quả cuộc chơi bắn vào sâu trong cơ thể Cố Thương, hắn gục mình nằm xuống người cô, hơi thở thêm phần gấp gáp nặng nề. Khẽ chạm tay lên bụng cô vuốt ve: “Dù muốn hay không, em phải ngoan ngoãn sinh cho tôi một đứa con!”
Tác giả :
Tiểu Hổ