Lưu Manh Phố Đêm
Chương 73: Tự sát
Nắng hè gay gắt, lòng đường nóng đến bỏng rộp và chẳng có kẻ nào ngu ngốc chạy chân trần ra đường vào giờ này cả. Ấy vậy, trêи vỉa hè có một con điên đầu óc bù xù, tóc tai rũ rượi dùng tay chải qua, còn bê bết lại như lâu ngày không gội. Quần áo xộc xệch khó coi, còn lem nhem cát bụi. Trông thê thảm chẳng ai dám nhìn thẳng.
Cố Thương đầu trần đội nắng, vừa đi bộ dọc đường vừa ấm ức cắn răng ngăn cơn khóc nấc muốn giải thoát. Tay áo này, tay áo kia thi nhau gạt nước mắt bướng bỉnh rơi ướt đẫm mặt cô. Đôi lúc, vì quá tủi thân mà òa lớn vài giây rồi lại tiếp tục cắn răng kiềm chế.
Trưa về, dòng đường thưa thớt căn bản là chẳng có ai. Thi thoảng có vài người về muộn, ném cho cô cái nhìn nửa khinh miệt nửa thương hại. Cố Thương nào có tâm trạng để ý đến những điều này, giờ cô không lúc nào là nghĩ đến cảnh tượng đầy nhục nhã kinh tởm đó.
Vô thức trông thấy vết tím bầm nơi cổ tay, Cố Thương càng thêm đau đớn tủi nhục, nước mắt rơi lã trã như mưa nhòe đi tầm nhìn của cô. Tự dặn lòng, không được phép khóc lóc! Đây là việc đáng xấu hổ, không được khóc!
Nhưng càng nhủ, lại càng tủi. Cố Thương ngồi sụp xuống, gục mặt xuống đầu gối òa khóc thương tâm.
“Con nhà ông Vượng bị hϊế͙p͙ đấy.”
“Con này nghe nói bị hϊế͙p͙ ɖâʍ, tránh xa nó ra!”
“…”
Trong đầu Cố Thương vang lên những đoạn hội thoại khinh miệt trong tưởng tượng, tinh thần cô một lúc một suy sụp. Cô cũng chỉ là đứa con gái đôi mươi, vẫn còn sống trong sự bảo bọc của bố, tâm tính đơn giản mong manh sao có thể chịu được đả kϊƈɦ này. Cô là đồ bị cưỡng hϊế͙p͙! Cô sẽ mang lại nỗi nhục cho bố! Người ta sẽ đàm tiếu con gái ông bị hãm hϊế͙p͙! Người ta sẽ cười chê ông!
Nắng vàng tàn nhẫn dội lên thân mình cô gái đôi mươi đang run run bờ vai nhỏ, nức nở thương tâm…
Lâm Đại Minh ngồi trêи con moto đen bạc BMW S1000RR lẳng lặng dong duổi chậm rãi ngay phía sau Cố Thương khoảng chục mét. Ngay từ khi rời khỏi khách sạn hắn đã luôn đi theo cô, ánh mắt đen như ngọc không lúc nào là ngừng gắn lên người cô.
Trông Cố Thương vừa đi vừa khóc từ xa, lòng Lâm Đại Minh ngập tràn xót xa. Nhưng tâm trạng cô không tốt, mà mọi việc hầu hết đều từ hắn mà ra nếu giờ hắn xuất hiện trước mắt cô, cô sẽ càng thêm kϊƈɦ động.
Bên kia đường, một thằng thanh niên cưỡi con moto đắt đỏ chậm rãi bám đuôi một cô gái đang ngồi ôm mặt khóc. Nắng vàng rực oi bức, chiếu rọi thẳng hai người, mồ hôi trêи trán chảy dòng dòng, mồ hôi làm ướt cả mảng áo lớn dính chặt lên lưng.
Cố Thương khóc đến hoa mày chóng mặt, dứt khoát dùng tay áo lau khô nước mắt cô loạng choạng đứng dậy, đầu cô ong ong một hồi nhất thời không nhìn rõ cảnh vật trước mặt. Cô nhắm mắt lại vài giây, khi mở ra thì phát hiện ra từ bao giờ mình đã đi đến cây cầu nào đó tại cái mảnh đất Hội Nà này.
Chạm tay lên lan can cầu, Cố Thương hướng mắt nhìn về phía xa xa. Màu nước trong như mảnh lụa trải dài vô tận, ánh nắng tựa thỏi vàng chìm dưới đáy sông lấp lánh dập dềnh theo sóng nước xô đuổi nhau về phía chân trời. Những ngón tay yếu ớt lại quật cường bấu chặt lan can, như muốn dừng sức bẻ gẫy. Tâm trí Cố Thương trống rỗng, ánh mắt mịt mờ vô định, cô buông tay khỏi lan can chậm rãi lùi về phía sau vài bước.
Con mệt rồi, đã từ rất lâu về trước. Con mệt rồi, bố, con không muốn sống nữa…
Con xin lỗi…
Lâm Đại Minh vội phóng xe nhanh về phía Cố Thương kể từ phút giây cô buông tay khỏi lan can, thanh âm trầm thấp hoảng hốt xé toạc không gian trưa hè tĩnh lặng: “Dừng lại!”
Rất nhiều lần, Lâm Đại Minh luôn nhanh hơn Cố Thương, luôn thành công cấm cản cô, ép buộc cô theo ý mình. Nhưng lần này, cô lại nhanh hơn hắn…
Cố Thương mang theo trái tim dày đặc vết thương, mắt nhòa lệ chạy nhanh về phía trước, hai tay bám vào thành lan can đu thân mình trèo lên, dứt khoát tung mình nhảy xuống. Cơ thể nhỏ bé của cô gái trẻ bị dòng sông nuốt gọn, bọt nước mạnh mẽ bắn lên tung tóe.
Moto còn chưa kịp dừng hẳn, Lâm Đại Minh đã nhảy khỏi xe để mặc con xe đắt đỏ mất lái ngã vật bên vỉa hè cái rầm. Hắn không nghĩ ngợi nhiều lao nhanh về phía lan can, một tay làm trụ tung mình lên cao vẽ một đường bán nguyệt hoàn hảo trêи không trung…
“A!” Tiếng hét thất thanh của người nào đó kêu lên: “Có hai người nhảy cầu!! Có hai người nhảy cầu!”
“Mau gọi cảnh sát nhanh lên!”
Một người dân trông thấy thân mình cao lớn Lâm Đại Minh nhảy xuống cầu liền tức tốc hô toáng lên. Chẳng mấy chốc, những người đang lưu thông dừng xe cùng những dân tình xung quanh chạy ra cầu hóng hớt. Bọn họ xì xầm hỏi nhau rầm rộ cả lên, làm khung cảnh ban trưa oi bức bỗng thêm náo nhiệt, khác hẳn vài phút vắng tanh lúc trước.
Con xe moto BMW S1000RR đen bạc nằm vật dưới đường, chìa khóa vẫn cắm tại ổ. Thiết kế sang chảnh, nước sơn nổi bật, mọi động cơ đều hiện đại mới mẻ không khỏi rơi vào tầm ngắm của vài người đang tập trung trêи cầu bây giờ.
Một số gã thanh niên đi tới chạm tay vào tựa như vuốt ve thân thể người con gái đẹp, luôn miệng suýt xoa khen ngợi. Có kẻ sẵn điện thoại trong tay tra mạng, bất ngờ thốt lên: “Con xe này hơn tỷ đó!”
Những con mắt lóe lên sự tham vọng, nhìn chằm chằm vào con xe vừa được ai đó tốt bụng dựng lên. Lúc nằm dưới đường, dáng nó đã rất bắt mắt, khi được dựng dậy lại đầy kiêu ngạo choáng ngợp. Một gã đô con, khuôn mặt hung tợn quát tháo: “Cút cút ra!”
Gã đi tới đâu, đoàn người tách ra đến đấy. Còn chưa hết kinh ngạc, gã đã tung mình chèo lên xe thành thạo nổ máy phóng một mạch phía trước, bỏ lại những ánh nhìn ngơ ngác ngóng theo sau. Công khai nẫng tay trêи chủ nhân ‘xấu số’ của con xe xịn sò này.
“Vãi chưởng!”
“Con bà nó! Thế mà để nó cướp mất chứ!”
“…”
***
Lâm Đại Minh như con cá heo sát thủ, thân mình to lớn rơi xuống chìm dần vào lòng sông. Đôi chân dài như mái chèo khỏe khoắn quẫy đạp, đôi tay chẻ nước hướng thẳng về phía Cố Thương bị sông ôm chặt vào lòng, kéo sâu dần xuống đáy. Mắt cô nhắm nghiền, thân mình dập dềnh vô lực.
Rõ ràng chẳng thiết tha sẽ sống hay sẽ chết. Bất cần đến đáng giận, càng giận lại càng đau lòng.
Vươn tay nắm lấy cổ tay Cố Thương lạnh ngắt, Lâm Đại Minh chậm rãi kéo cô về phía lòng mình, ôm lấy gáy cô áp môi mình lên môi cô. Lâm Đại Minh thuần thục dùng lưỡi tách răng cô luồn vào, đem theo không khí trong khoang phổi mình truyền vào cơ thể cô. Thấy mày Cố Thương vô thức nhíu lại, Lâm Đại Minh vững vàng ôm lấy cô quẫy chân đưa dần lên trêи.
Có nên cảm thấy may mấn khi bị lão già Phú Thịnh quẳng hắn tự sinh tự diệt trong đầm lầy cá sấu năm xưa, để hắn có khả năng lặn sâu bốn lăm phút hay không nhỉ? Nếu không, dưới sức ép của lòng sông và lực đẩy của sóng mạnh mẽ e rằng ngay cả hắn cũng khó lòng thoát khỏi nơi này.
Lúc Lâm Đại Minh ôm Cố Thương chồi khỏi mặt nước cũng là lúc đoàn thuyền cứu hộ xuất hiện. Dân chúng hóng hớt trêи cầu vỗ tay dầm dầm hò reo tán dương một gã cặn bã là anh hùng xả thân làm việc nghĩa hiệp.
Khóe môi Lâm Đại Minh mờ nhạt cong lên cười khẩy, bị chửi rủa nhiều rồi giờ tự dưng được khen ngợi đúng là có chút không quen. Dưới sự trợ giúp của những người cứu hộ, cả Cố Thương và Lâm Đại Minh đều được kéo lên thuyền an toàn.
“Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi…” Người đàn ông có tuổi vỗ vãi Lâm Đại Minh tốt bụng đề nghị.
Lâm Đại Minh gạt tay người đàn ông ra: “Không cần.”
Hắn không cần nghỉ ngơi, bò tới bên cạnh Cố Thương toàn thân ướt sũng đang nằm bất động với nước da trắng bệch. Đan đôi tay vào nhau, căn chuẩn vị trí trêи lồng ngực cô, dùng lực vừa đủ ấn xuống.
Những người khác trêи thuyền chỉ biết bất lực nhìn nhau lắc đầu, lại nhìn gã trai trẻ hết thao tác ấn lồng ngực đến hô hấp nhân tạo một cách thành thạo sơ cứu cho cô gái đáng thương. Một số người nhịn không nổi buông lời khen ngợi, khen hắn là một người thông minh giỏi giang. Ngoại trừ giúp Lâm Đại Minh và Cố Thương vào bờ an toàn ra, mọi công cuộc sơ cứu người đuối nước đều không đến lượt họ ra tay.
***
Lâm Đại Minh ngồi trêи hàng ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, mệt mỏi dựa lưng vào tường, ngửa cổ nhìn lên trần bệnh viện. Bộ đồ trêи người đã được đổi mới, khô ráo thoải mái. Nhưng lòng hắn lại bồn chồn không yên, kể từ khi cánh cửa phòng cấp cứu khép lại.
Một lúc sau, Hắc Cẩu và Bạch Cẩu vội vàng đi tới, Bạch Cẩu nói: “Em đã bắt được thằng trộm xe rồi.”
Bạch Cẩu: “Đồng thời em đã phế bốn chân nó.”
Tâm trí Lâm Đại Minh hiện giờ đều dồn hết lên người Cố Thương, những chuyện khác hoàn toàn không có hứng thú. Hắc Cẩu dùng mắt ra hiệu, hai thằng biết ý ngồi bên hàng ghế đối diện Lâm Đại Minh im lặng không nói gì.
Hai thằng đều hiểu, kể từ khi đêm đi săn ấy một số quy tắc của Lâm Đại Minh đều lần lượt bị dỡ bỏ, tất cả là chỉ vì một người. Hắn liên tục vì một đứa con gái mà chẳng màng an nguy đến chính mình, dù cho hắn là kẻ rất ích kỷ, rất yêu lấy bản thân mình. Hắc Cẩu, Bạch Cẩu thân là đàn em vào sinh ra tử của Lâm Đại Minh đành trơ mắt nhìn đại ca dần sa chân vào vũng bùn tình cảm, bọn chúng chẳng ai dám hé răng khuyên can.
Một khi Lâm Đại Minh đã muốn, dù trời sập cũng chẳng thay đổi được ý định của hắn…
Phải mất hơn hai tiếng đồng hồ cửa phòng bệnh mới được mở ra, vừa trông thấy bác sỹ xuất hiện Lâm Đại Minh đã lập tức đi nhanh về phía ông. Hắn điềm đạm, không chút vội vàng dùng mắt nhìn ông dò xét.
“Vì đã được sơ cứu kịp thời, căn bản bệnh nhân đã qua được cơn nguy kịch.” Ông cất giọng đều đều thản nhiên nói.
Lâm Đại Minh vẫn yên lặng lắng nghe, bác sỹ thầm gật đầu hài lòng. Hiếm khi gặp phải trường hợp người nhà bệnh nhân vẫn giữ được trạng thái bình tĩnh như vậy, ông cũng dễ dàng giải quyết và làm việc hơn. Hít sâu một hơi, ông ngập ngừng dò xét ba cậu thanh niên đáng tuổi con mình trước mặt, hỏi: “Các cậu với bệnh nhân có quan hệ gì?”
“Vợ tôi!” Câu trả lời của Lâm Đại Minh khiến Hắc Cẩu, Bạch Cẩu không khỏi kinh ngạc ra mặt lại chẳng dám thắc mắc. Hắn không quá bận tâm, ra hiệu bác sỹ nói tiếp.
“Cậu có biết vợ cậu từng mắc bệnh trầm cảm không?”
Lâm Đại Minh chậm rãi lắc đầu, trong lòng dối như tơ vò. Hắn và Cố Thương tính ra quen biết cũng gần ba tháng, hai người lại chẳng có quan hệ gì. Hắn làm sao biết được cô trước đây như thế nào.
Chợt, những ánh mắt buồn rười rượi hắn đã thấy khi Cố Thương ngồi ăn cơm một mình trong công ti. Hắn có thể cảm nhận được, đó mới là bộ dạng thật sự của cô. Còn bộ dạng vô tư thường ngày, lại là chiếc mặt nạ cô mang khi đối diện với những ánh nhìn người đời.
Cánh tay Lâm Đại Minh vô thức cuộn tròn lại, hắn càng lúc càng muốn biết toàn bộ mọi thứ thuộc về cô. Muốn biết, căn bệnh trầm cảm đó của cô là do đâu, dày vò cô như thế nào. Mà biến một cô gái hai mươi tuổi thành ra bộ dạng bất cần như hiện giờ…
Hắn, muốn hiểu cô hơn!
“Vùng kín bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, cậu sao có thể thô lỗ như vậy?” Giọng bác sỹ đanh lại, nghe ra lại giống sự phẫn nộ của một người cha hết mực yêu thương con gái. Hoặc, lương tâm nghề nghiệp của ông trỗi dậy: “Tâm lý vợ cậu gần đây bị tổn thương nghiêm trọng, thêm lần này nữa. Đáng lý ra bệnh nhân có thể tỉnh lại sớm hơn, nhưng bệnh nhân hoàn toàn không thiết sống nữa. Tôi chỉ có thể kéo dài thời gian, còn kết quả tốt xấu ra sao e là phải dựa vào ý trí bệnh nhân.”
Bác sĩ nói xong lạnh lùng xoay người rời đi. Sắc mặt Lâm Đại Minh không đổi, lãnh đạm mở lời: “Đen, mày đi làm thủ tục chuyển Thương tới phòng tốt nhất.”
“Vâng.”
Lâm Đại Minh: “Trắng, canh cửa.”
“Vâng.”
Lâm Đại Minh không nói gì thêm, sải chân bước vào trong phòng cấp cứu. Bạch Cẩu biết ý giúp hắn đóng cửa lại.
Trêи giường bệnh, Cố Thương đang nằm bất động, hàng mi dài rũ xuống che đi đôi con ngươi luôn sinh động như sao. Trêи người cô, ngoại trừ dây cắm truyền nước biển ra thì chẳng còn thứ gì khác. Lâm Đại Minh đi đến bên cạnh giường, đặt ngón tay giữa đôi cổ áo bệnh nhân cô khẽ chạm vào da thịt tái nhớt, chậm rãi kéo xuống.
‘Tách’
Chiếc cúc bấm vang lên một tiếng liền buông rời đối phương, hai bên vạt áo bung sang hai bên. Những dấu vết trước đó đang dần mờ đi, lưu luyến vương trêи da cổ Cố Thương.
Ánh mắt Lâm Đại Minh lạnh băng, thậm chí là tàn nhẫn vô tình. Hắn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt với nước da nhợt nhạt của cô, bạc môi nói: “Muốn chết, tôi để cô chết dưới thân tôi.”
‘Tách’… ‘Tách’…
Lâm Đại Minh nắm chặt hai bên cổ áo Cố Thương giật mạnh, hàng cúc bấm dễ dàng bung ra. Thân thể cô nhanh chóng hiện dưới ánh đèn sáng trắng trong phòng bệnh.
Dứt khoát kéo quần bệnh Cố Thương xuống, ép chân cô quặp lên eo mình. Lâm Đại Minh quần áo vẫn chỉnh tề, duy chỉ nơi khóa quần đã giải phóng, kề ngay miệng hoa nhỏ còn sưng tấy, chậm rãi động thân đi vào.
Bình nước biển treo trêи giá, rung lắc mạnh mẽ. Tiếng chân giường nặng nề phát ra tiếng động ‘kẹt kẹt’, bốn chân giường gồng mình run rẩy.
Cố Thương toàn thân bất động, bên tay còn cắm dây chuyền nước biển được Lâm Đại Minh nắm hờ kéo chệch lơ lửng ngoài rìa giường. Tay còn lại hắn vuốt ve bắp chân cô, thắt lưng luận động nhịp nhàng. Dù tức giận là vậy, hành động Lâm Đại Minh lại vô cùng dịu dàng, hắn khó khăn kiềm chế dã tính nhẹ nhàng đẩy hông thúc vào sâu bên trong cô rồi lại nhẹ nhàng kéo ra, cứ như vậy suốt một giờ đồng hồ.
Hắn chống tay xuống bên đầu Cố Thương, khom người đè hờ lên thân cô, hôn lên khắp mặt cô. Ghé môi vào tai cô, khẽ gằn giọng cảnh cáo: “Cô dám chết, tôi liền giết cả nhà cô!”
Cắn khẽ lên bả vai Cố Thương, gồng mình đem toàn bộ tinh hoa xả vào sâu bên trong cơ thể cô. Lâm Đại Minh mệt mỏi thở dồn dập, một tay áp lên con thỏ nhỏ âu yếm vuốt ve. Hắn ích kỷ chỉ biết nghĩ đến kɧօáϊ cảm bản thân, nào hay giọt nước mắt trong suốt tràn khỏi khóe mi chảy dọc xuống thái dương của người con gái đang bất động dưới thân hắn…
Cố Thương đầu trần đội nắng, vừa đi bộ dọc đường vừa ấm ức cắn răng ngăn cơn khóc nấc muốn giải thoát. Tay áo này, tay áo kia thi nhau gạt nước mắt bướng bỉnh rơi ướt đẫm mặt cô. Đôi lúc, vì quá tủi thân mà òa lớn vài giây rồi lại tiếp tục cắn răng kiềm chế.
Trưa về, dòng đường thưa thớt căn bản là chẳng có ai. Thi thoảng có vài người về muộn, ném cho cô cái nhìn nửa khinh miệt nửa thương hại. Cố Thương nào có tâm trạng để ý đến những điều này, giờ cô không lúc nào là nghĩ đến cảnh tượng đầy nhục nhã kinh tởm đó.
Vô thức trông thấy vết tím bầm nơi cổ tay, Cố Thương càng thêm đau đớn tủi nhục, nước mắt rơi lã trã như mưa nhòe đi tầm nhìn của cô. Tự dặn lòng, không được phép khóc lóc! Đây là việc đáng xấu hổ, không được khóc!
Nhưng càng nhủ, lại càng tủi. Cố Thương ngồi sụp xuống, gục mặt xuống đầu gối òa khóc thương tâm.
“Con nhà ông Vượng bị hϊế͙p͙ đấy.”
“Con này nghe nói bị hϊế͙p͙ ɖâʍ, tránh xa nó ra!”
“…”
Trong đầu Cố Thương vang lên những đoạn hội thoại khinh miệt trong tưởng tượng, tinh thần cô một lúc một suy sụp. Cô cũng chỉ là đứa con gái đôi mươi, vẫn còn sống trong sự bảo bọc của bố, tâm tính đơn giản mong manh sao có thể chịu được đả kϊƈɦ này. Cô là đồ bị cưỡng hϊế͙p͙! Cô sẽ mang lại nỗi nhục cho bố! Người ta sẽ đàm tiếu con gái ông bị hãm hϊế͙p͙! Người ta sẽ cười chê ông!
Nắng vàng tàn nhẫn dội lên thân mình cô gái đôi mươi đang run run bờ vai nhỏ, nức nở thương tâm…
Lâm Đại Minh ngồi trêи con moto đen bạc BMW S1000RR lẳng lặng dong duổi chậm rãi ngay phía sau Cố Thương khoảng chục mét. Ngay từ khi rời khỏi khách sạn hắn đã luôn đi theo cô, ánh mắt đen như ngọc không lúc nào là ngừng gắn lên người cô.
Trông Cố Thương vừa đi vừa khóc từ xa, lòng Lâm Đại Minh ngập tràn xót xa. Nhưng tâm trạng cô không tốt, mà mọi việc hầu hết đều từ hắn mà ra nếu giờ hắn xuất hiện trước mắt cô, cô sẽ càng thêm kϊƈɦ động.
Bên kia đường, một thằng thanh niên cưỡi con moto đắt đỏ chậm rãi bám đuôi một cô gái đang ngồi ôm mặt khóc. Nắng vàng rực oi bức, chiếu rọi thẳng hai người, mồ hôi trêи trán chảy dòng dòng, mồ hôi làm ướt cả mảng áo lớn dính chặt lên lưng.
Cố Thương khóc đến hoa mày chóng mặt, dứt khoát dùng tay áo lau khô nước mắt cô loạng choạng đứng dậy, đầu cô ong ong một hồi nhất thời không nhìn rõ cảnh vật trước mặt. Cô nhắm mắt lại vài giây, khi mở ra thì phát hiện ra từ bao giờ mình đã đi đến cây cầu nào đó tại cái mảnh đất Hội Nà này.
Chạm tay lên lan can cầu, Cố Thương hướng mắt nhìn về phía xa xa. Màu nước trong như mảnh lụa trải dài vô tận, ánh nắng tựa thỏi vàng chìm dưới đáy sông lấp lánh dập dềnh theo sóng nước xô đuổi nhau về phía chân trời. Những ngón tay yếu ớt lại quật cường bấu chặt lan can, như muốn dừng sức bẻ gẫy. Tâm trí Cố Thương trống rỗng, ánh mắt mịt mờ vô định, cô buông tay khỏi lan can chậm rãi lùi về phía sau vài bước.
Con mệt rồi, đã từ rất lâu về trước. Con mệt rồi, bố, con không muốn sống nữa…
Con xin lỗi…
Lâm Đại Minh vội phóng xe nhanh về phía Cố Thương kể từ phút giây cô buông tay khỏi lan can, thanh âm trầm thấp hoảng hốt xé toạc không gian trưa hè tĩnh lặng: “Dừng lại!”
Rất nhiều lần, Lâm Đại Minh luôn nhanh hơn Cố Thương, luôn thành công cấm cản cô, ép buộc cô theo ý mình. Nhưng lần này, cô lại nhanh hơn hắn…
Cố Thương mang theo trái tim dày đặc vết thương, mắt nhòa lệ chạy nhanh về phía trước, hai tay bám vào thành lan can đu thân mình trèo lên, dứt khoát tung mình nhảy xuống. Cơ thể nhỏ bé của cô gái trẻ bị dòng sông nuốt gọn, bọt nước mạnh mẽ bắn lên tung tóe.
Moto còn chưa kịp dừng hẳn, Lâm Đại Minh đã nhảy khỏi xe để mặc con xe đắt đỏ mất lái ngã vật bên vỉa hè cái rầm. Hắn không nghĩ ngợi nhiều lao nhanh về phía lan can, một tay làm trụ tung mình lên cao vẽ một đường bán nguyệt hoàn hảo trêи không trung…
“A!” Tiếng hét thất thanh của người nào đó kêu lên: “Có hai người nhảy cầu!! Có hai người nhảy cầu!”
“Mau gọi cảnh sát nhanh lên!”
Một người dân trông thấy thân mình cao lớn Lâm Đại Minh nhảy xuống cầu liền tức tốc hô toáng lên. Chẳng mấy chốc, những người đang lưu thông dừng xe cùng những dân tình xung quanh chạy ra cầu hóng hớt. Bọn họ xì xầm hỏi nhau rầm rộ cả lên, làm khung cảnh ban trưa oi bức bỗng thêm náo nhiệt, khác hẳn vài phút vắng tanh lúc trước.
Con xe moto BMW S1000RR đen bạc nằm vật dưới đường, chìa khóa vẫn cắm tại ổ. Thiết kế sang chảnh, nước sơn nổi bật, mọi động cơ đều hiện đại mới mẻ không khỏi rơi vào tầm ngắm của vài người đang tập trung trêи cầu bây giờ.
Một số gã thanh niên đi tới chạm tay vào tựa như vuốt ve thân thể người con gái đẹp, luôn miệng suýt xoa khen ngợi. Có kẻ sẵn điện thoại trong tay tra mạng, bất ngờ thốt lên: “Con xe này hơn tỷ đó!”
Những con mắt lóe lên sự tham vọng, nhìn chằm chằm vào con xe vừa được ai đó tốt bụng dựng lên. Lúc nằm dưới đường, dáng nó đã rất bắt mắt, khi được dựng dậy lại đầy kiêu ngạo choáng ngợp. Một gã đô con, khuôn mặt hung tợn quát tháo: “Cút cút ra!”
Gã đi tới đâu, đoàn người tách ra đến đấy. Còn chưa hết kinh ngạc, gã đã tung mình chèo lên xe thành thạo nổ máy phóng một mạch phía trước, bỏ lại những ánh nhìn ngơ ngác ngóng theo sau. Công khai nẫng tay trêи chủ nhân ‘xấu số’ của con xe xịn sò này.
“Vãi chưởng!”
“Con bà nó! Thế mà để nó cướp mất chứ!”
“…”
***
Lâm Đại Minh như con cá heo sát thủ, thân mình to lớn rơi xuống chìm dần vào lòng sông. Đôi chân dài như mái chèo khỏe khoắn quẫy đạp, đôi tay chẻ nước hướng thẳng về phía Cố Thương bị sông ôm chặt vào lòng, kéo sâu dần xuống đáy. Mắt cô nhắm nghiền, thân mình dập dềnh vô lực.
Rõ ràng chẳng thiết tha sẽ sống hay sẽ chết. Bất cần đến đáng giận, càng giận lại càng đau lòng.
Vươn tay nắm lấy cổ tay Cố Thương lạnh ngắt, Lâm Đại Minh chậm rãi kéo cô về phía lòng mình, ôm lấy gáy cô áp môi mình lên môi cô. Lâm Đại Minh thuần thục dùng lưỡi tách răng cô luồn vào, đem theo không khí trong khoang phổi mình truyền vào cơ thể cô. Thấy mày Cố Thương vô thức nhíu lại, Lâm Đại Minh vững vàng ôm lấy cô quẫy chân đưa dần lên trêи.
Có nên cảm thấy may mấn khi bị lão già Phú Thịnh quẳng hắn tự sinh tự diệt trong đầm lầy cá sấu năm xưa, để hắn có khả năng lặn sâu bốn lăm phút hay không nhỉ? Nếu không, dưới sức ép của lòng sông và lực đẩy của sóng mạnh mẽ e rằng ngay cả hắn cũng khó lòng thoát khỏi nơi này.
Lúc Lâm Đại Minh ôm Cố Thương chồi khỏi mặt nước cũng là lúc đoàn thuyền cứu hộ xuất hiện. Dân chúng hóng hớt trêи cầu vỗ tay dầm dầm hò reo tán dương một gã cặn bã là anh hùng xả thân làm việc nghĩa hiệp.
Khóe môi Lâm Đại Minh mờ nhạt cong lên cười khẩy, bị chửi rủa nhiều rồi giờ tự dưng được khen ngợi đúng là có chút không quen. Dưới sự trợ giúp của những người cứu hộ, cả Cố Thương và Lâm Đại Minh đều được kéo lên thuyền an toàn.
“Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi…” Người đàn ông có tuổi vỗ vãi Lâm Đại Minh tốt bụng đề nghị.
Lâm Đại Minh gạt tay người đàn ông ra: “Không cần.”
Hắn không cần nghỉ ngơi, bò tới bên cạnh Cố Thương toàn thân ướt sũng đang nằm bất động với nước da trắng bệch. Đan đôi tay vào nhau, căn chuẩn vị trí trêи lồng ngực cô, dùng lực vừa đủ ấn xuống.
Những người khác trêи thuyền chỉ biết bất lực nhìn nhau lắc đầu, lại nhìn gã trai trẻ hết thao tác ấn lồng ngực đến hô hấp nhân tạo một cách thành thạo sơ cứu cho cô gái đáng thương. Một số người nhịn không nổi buông lời khen ngợi, khen hắn là một người thông minh giỏi giang. Ngoại trừ giúp Lâm Đại Minh và Cố Thương vào bờ an toàn ra, mọi công cuộc sơ cứu người đuối nước đều không đến lượt họ ra tay.
***
Lâm Đại Minh ngồi trêи hàng ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, mệt mỏi dựa lưng vào tường, ngửa cổ nhìn lên trần bệnh viện. Bộ đồ trêи người đã được đổi mới, khô ráo thoải mái. Nhưng lòng hắn lại bồn chồn không yên, kể từ khi cánh cửa phòng cấp cứu khép lại.
Một lúc sau, Hắc Cẩu và Bạch Cẩu vội vàng đi tới, Bạch Cẩu nói: “Em đã bắt được thằng trộm xe rồi.”
Bạch Cẩu: “Đồng thời em đã phế bốn chân nó.”
Tâm trí Lâm Đại Minh hiện giờ đều dồn hết lên người Cố Thương, những chuyện khác hoàn toàn không có hứng thú. Hắc Cẩu dùng mắt ra hiệu, hai thằng biết ý ngồi bên hàng ghế đối diện Lâm Đại Minh im lặng không nói gì.
Hai thằng đều hiểu, kể từ khi đêm đi săn ấy một số quy tắc của Lâm Đại Minh đều lần lượt bị dỡ bỏ, tất cả là chỉ vì một người. Hắn liên tục vì một đứa con gái mà chẳng màng an nguy đến chính mình, dù cho hắn là kẻ rất ích kỷ, rất yêu lấy bản thân mình. Hắc Cẩu, Bạch Cẩu thân là đàn em vào sinh ra tử của Lâm Đại Minh đành trơ mắt nhìn đại ca dần sa chân vào vũng bùn tình cảm, bọn chúng chẳng ai dám hé răng khuyên can.
Một khi Lâm Đại Minh đã muốn, dù trời sập cũng chẳng thay đổi được ý định của hắn…
Phải mất hơn hai tiếng đồng hồ cửa phòng bệnh mới được mở ra, vừa trông thấy bác sỹ xuất hiện Lâm Đại Minh đã lập tức đi nhanh về phía ông. Hắn điềm đạm, không chút vội vàng dùng mắt nhìn ông dò xét.
“Vì đã được sơ cứu kịp thời, căn bản bệnh nhân đã qua được cơn nguy kịch.” Ông cất giọng đều đều thản nhiên nói.
Lâm Đại Minh vẫn yên lặng lắng nghe, bác sỹ thầm gật đầu hài lòng. Hiếm khi gặp phải trường hợp người nhà bệnh nhân vẫn giữ được trạng thái bình tĩnh như vậy, ông cũng dễ dàng giải quyết và làm việc hơn. Hít sâu một hơi, ông ngập ngừng dò xét ba cậu thanh niên đáng tuổi con mình trước mặt, hỏi: “Các cậu với bệnh nhân có quan hệ gì?”
“Vợ tôi!” Câu trả lời của Lâm Đại Minh khiến Hắc Cẩu, Bạch Cẩu không khỏi kinh ngạc ra mặt lại chẳng dám thắc mắc. Hắn không quá bận tâm, ra hiệu bác sỹ nói tiếp.
“Cậu có biết vợ cậu từng mắc bệnh trầm cảm không?”
Lâm Đại Minh chậm rãi lắc đầu, trong lòng dối như tơ vò. Hắn và Cố Thương tính ra quen biết cũng gần ba tháng, hai người lại chẳng có quan hệ gì. Hắn làm sao biết được cô trước đây như thế nào.
Chợt, những ánh mắt buồn rười rượi hắn đã thấy khi Cố Thương ngồi ăn cơm một mình trong công ti. Hắn có thể cảm nhận được, đó mới là bộ dạng thật sự của cô. Còn bộ dạng vô tư thường ngày, lại là chiếc mặt nạ cô mang khi đối diện với những ánh nhìn người đời.
Cánh tay Lâm Đại Minh vô thức cuộn tròn lại, hắn càng lúc càng muốn biết toàn bộ mọi thứ thuộc về cô. Muốn biết, căn bệnh trầm cảm đó của cô là do đâu, dày vò cô như thế nào. Mà biến một cô gái hai mươi tuổi thành ra bộ dạng bất cần như hiện giờ…
Hắn, muốn hiểu cô hơn!
“Vùng kín bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, cậu sao có thể thô lỗ như vậy?” Giọng bác sỹ đanh lại, nghe ra lại giống sự phẫn nộ của một người cha hết mực yêu thương con gái. Hoặc, lương tâm nghề nghiệp của ông trỗi dậy: “Tâm lý vợ cậu gần đây bị tổn thương nghiêm trọng, thêm lần này nữa. Đáng lý ra bệnh nhân có thể tỉnh lại sớm hơn, nhưng bệnh nhân hoàn toàn không thiết sống nữa. Tôi chỉ có thể kéo dài thời gian, còn kết quả tốt xấu ra sao e là phải dựa vào ý trí bệnh nhân.”
Bác sĩ nói xong lạnh lùng xoay người rời đi. Sắc mặt Lâm Đại Minh không đổi, lãnh đạm mở lời: “Đen, mày đi làm thủ tục chuyển Thương tới phòng tốt nhất.”
“Vâng.”
Lâm Đại Minh: “Trắng, canh cửa.”
“Vâng.”
Lâm Đại Minh không nói gì thêm, sải chân bước vào trong phòng cấp cứu. Bạch Cẩu biết ý giúp hắn đóng cửa lại.
Trêи giường bệnh, Cố Thương đang nằm bất động, hàng mi dài rũ xuống che đi đôi con ngươi luôn sinh động như sao. Trêи người cô, ngoại trừ dây cắm truyền nước biển ra thì chẳng còn thứ gì khác. Lâm Đại Minh đi đến bên cạnh giường, đặt ngón tay giữa đôi cổ áo bệnh nhân cô khẽ chạm vào da thịt tái nhớt, chậm rãi kéo xuống.
‘Tách’
Chiếc cúc bấm vang lên một tiếng liền buông rời đối phương, hai bên vạt áo bung sang hai bên. Những dấu vết trước đó đang dần mờ đi, lưu luyến vương trêи da cổ Cố Thương.
Ánh mắt Lâm Đại Minh lạnh băng, thậm chí là tàn nhẫn vô tình. Hắn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt với nước da nhợt nhạt của cô, bạc môi nói: “Muốn chết, tôi để cô chết dưới thân tôi.”
‘Tách’… ‘Tách’…
Lâm Đại Minh nắm chặt hai bên cổ áo Cố Thương giật mạnh, hàng cúc bấm dễ dàng bung ra. Thân thể cô nhanh chóng hiện dưới ánh đèn sáng trắng trong phòng bệnh.
Dứt khoát kéo quần bệnh Cố Thương xuống, ép chân cô quặp lên eo mình. Lâm Đại Minh quần áo vẫn chỉnh tề, duy chỉ nơi khóa quần đã giải phóng, kề ngay miệng hoa nhỏ còn sưng tấy, chậm rãi động thân đi vào.
Bình nước biển treo trêи giá, rung lắc mạnh mẽ. Tiếng chân giường nặng nề phát ra tiếng động ‘kẹt kẹt’, bốn chân giường gồng mình run rẩy.
Cố Thương toàn thân bất động, bên tay còn cắm dây chuyền nước biển được Lâm Đại Minh nắm hờ kéo chệch lơ lửng ngoài rìa giường. Tay còn lại hắn vuốt ve bắp chân cô, thắt lưng luận động nhịp nhàng. Dù tức giận là vậy, hành động Lâm Đại Minh lại vô cùng dịu dàng, hắn khó khăn kiềm chế dã tính nhẹ nhàng đẩy hông thúc vào sâu bên trong cô rồi lại nhẹ nhàng kéo ra, cứ như vậy suốt một giờ đồng hồ.
Hắn chống tay xuống bên đầu Cố Thương, khom người đè hờ lên thân cô, hôn lên khắp mặt cô. Ghé môi vào tai cô, khẽ gằn giọng cảnh cáo: “Cô dám chết, tôi liền giết cả nhà cô!”
Cắn khẽ lên bả vai Cố Thương, gồng mình đem toàn bộ tinh hoa xả vào sâu bên trong cơ thể cô. Lâm Đại Minh mệt mỏi thở dồn dập, một tay áp lên con thỏ nhỏ âu yếm vuốt ve. Hắn ích kỷ chỉ biết nghĩ đến kɧօáϊ cảm bản thân, nào hay giọt nước mắt trong suốt tràn khỏi khóe mi chảy dọc xuống thái dương của người con gái đang bất động dưới thân hắn…
Tác giả :
Tiểu Hổ