Lưu Manh Phố Đêm
Chương 62: Lưu manh và biển (5)
Cố Thương bị Lâm Đại Minh lôi xềnh xệch về phòng, cô không phản kháng cũng chẳng thèm nói chuyện. Cửa phòng vừa mở, cô đã giật mạnh tay mình ra đi nhanh về phía giường gỡ giày leo lên giường ngồi thu lu một góc trong cùng. Lâm Đại Minh cũng chẳng có ý sẽ dỗ dành, cô thích im lặng hắn cũng sẽ im lặng cùng cô, bởi vốn dĩ hắn không phải là loại người hở chút hạ mình để làm hài lòng người khác.
Lục quần áo trong balo, Lâm Đại Minh cứ thế đi vào trong phòng tắm khóa cửa lại. Cửa vừa đóng, Cố Thương ngay lập tức vùng dậy, chân đất dẫm nền nhà phi ngay ra cửa phòng vặn chốt.
Chẳng biết từ khi nào, Lâm Đại Minh đã khóa chặt cửa như ngầm công khai giam cô tại đây. Mặt Cố Thương bí xị, thất vọng vô cùng quay người hạ mình ngồi xuống mở tủ lạnh mini lấy ra chai nước khoáng và một khay đá.
‘Lách cách…’
Đá lạnh cứng cáp va vào thành cốc thủy tinh vang lên, thanh âm trong vắt vui tai. Cố Thương vặn lắp, nghiêng chai nước khoáng rót vào trong cốc, ngửa cổ một hơi tu hết một nửa. Cái lạnh của đá và nước dung hòa với nhau, luồn qua cuống họng trôi xuống dạ dày khiến Cố Thương thêm thích thú. Chăm chú nhìn vào những viên đá trong cốc, nghiêng cốc cho một viên đá rơi vào trong miệng, cô vui vẻ dùng lưỡi đảo quanh để nó va vào răng ‘lạch cạch’.
Bất ngờ, cái não bé tẹo của Cố Thương nảy ra một ý tưởng mới. Cô nghiến răng nhai vụn viên đá trong miệng, ngậm thêm một viên nữa. Như một con mèo đang săn mồi, kiên nhẫn chờ đợi.
Lâm Đại Minh sau khi tắm gội xong thì trở ra, hắn trông thấy Cố Thương đang hướng phía hắn vẫy vẫy tay. Khuôn mặt cô thánh thiện ngây ngô, thoạt nhìn trông có vẻ ngốc nghếch vô hại. Hắn cất sự nghi hoặc trong lòng, từ từ đi tới gần cô. Điều hòa trêи cao mát lạnh, càng khiến hương sữa tắm, dầu gội trêи người hắn lan tỏa rộng rãi ngan ngát, tinh khiết.
Cố Thương đứng dậy trêи giường, so với Lâm Đại Minh chỉ cao hơn một cái đầu. Cô ụp hai tay lên hai má hắn, chậm rãi áp sát khuôn mặt hắn. Đôi con ngươi đen láy, dưới bóng đèn điện lóe sáng như sao. Lâm Đại Minh nhất thời bị mê hoặc, tuy rằng hành động này của Cố Thương có gì đó không đúng nhưng trong đầu hắn hiện tại chỉ có bóng dáng cô, ngoài ra chẳng có gì cả.
Bất ngờ, Cố Thương vành rộng cổ áo Lâm Đại Minh ra đem viên đá còn ngậm trong miệng nhẻ vào trong ngực hắn. Lâm Đại Minh bừng tỉnh khỏi cõi mộng, còn chưa kịp phản ứng, những ngón tay nhỏ nhắn lạnh toát luồn qua đôi cạp quần hắn thô lỗ vạch ra. Viên đá hư hỏng theo đó lọt luôn vào trong…
Dù cho Lâm Đại Minh có mình đồng da sắt thế nào, nhưng điểm yếu vẫn nằm ở vật giữa chân. Mà nơi đó là nơi mẫn cảm nhất của phái mạnh, bất thình lình bị viên đá lạnh tấn công khiến hắn nhăn mày, nhịn không nổi buột miệng rêи khẽ. Hắn hai tay vành đôi cạp quần, vừa rêи vừa nhảy tưng tưng như chuột túi.
“Đ*t!”
“Ha ha!” Trước bộ dạng hiện giờ của Lâm Đại Minh, Cố Thương bật cười nghiêng ngả, cười ra cả nước mắt. Trông dáng vẻ hắn trật vật vì một viên đá bé xíu, cô vừa nhịn được vài giây đã ngã vật xuống giường khom người ôm bụng cười tiếp.
Lâm Đại Minh khổ sở lắm mới khiến viên đá kia lọt khỏi ống quần, vật giữa chân buốt lạnh tê tái, gần như chẳng còn cảm giác gì nữa. Sắc mặt hắn đen thui như than, nhìn con ranh con đang cười như sấm rền trêи giường kia gầm lên: “Mẹ, cái con chó con này!”
“Ha ha…” Bị chửi là vậy, nhưng Cố Thương có biết sợ là gì đâu, chẳng những thế còn nhe răng ra cười kɧօáϊ chí. Cô hoàn toàn gác bỏ quy tắc nói khẽ cười duyên của con gái, như một gã đàn ông ăn to nói lớn cười rầm rầm như sấm nổ trêи trời.
Lâm Đại Minh lạnh lùng nhìn con dở hơi cười tới khản cả tiếng lăn lộn trêи giường kia, lại liếc sang cốc nước đá trêи chốc tủ. Hắn dốc một viên đá vào trong miệng, bất thình lình vật Cố Thương nằm ngửa ra, áp môi mình xuống môi cô. Không để cô có cơ hội phản ứng, lưỡi hắn tuy mềm lại cứng tách hàm răng cô ra đem theo viên đá truyền sang khoang miệng Cố Thương.
Lưỡi và đá cùng khuấy đảo điên cuồng trong miệng, sự bỏng rát của lưỡi và lạnh lẽo của đá khiến Cố Thương khó chịu tới nhăn mặt mũi. Cô co đùi gối, toan thúc vào vật giữa chân Lâm Đại Minh thì bị hắn một tay giữ lại. Tuy rằng, hiện tại hắn dùng một tay ấn vai cô sát xuống đệm, một tay khống chế chân, dù cho cô có dùng toàn bộ sức lực giãy giụa chống đối cũng không tài nào thoát khỏi hắn.
Viên đá tan dần, Cố Thương bất lực bị ép nuốt xuống cùng với thứ chất lỏng nam tính của Lâm Đại Minh. Lồng ngực cô căng phồng, hơi thở đứt quãng, sắc mặt thì đỏ bừng như cà chua. Hắn ngẩng cao đầu, mắt đen như ngọc lãnh đạm nhìn cô khổ sở vơ vét không khí vào miệng. Với cốc nước trêи bàn, lấy thêm một viên đá và làm lại lần thứ hai…
Cố Thương dùng một viên đá để hại hắn, hắn lại dùng những ba viên để trả thù cô. Ép cô ba lần liên tiếp suýt ngạt thở mà chết mới chịu dừng lại. Hai người vừa lườm nhau như kẻ thù truyền kiếp, vừa thở hồng hộc nặng nề. Cánh môi Cố Thương sưng tấy, đỏ như vừa đánh son, cô có thể cảm nhận được sự ran rát trêи môi. Bị ép nuốt sạch ba viên đá lạnh buốt, giọng cô khản đặc khó khăn hét không thành hơi: “Đồ đàn bà!”
Lâm Đại Minh nuốt khan một ngụm khí, bóp mạnh đôi má Cố Thương làm môi cô chu lên như mỏ chim, gằn giọng: “Nói ai đấy con ranh?”
“Ói ày ấy!” Cố Thương méo mó môi đáp lại, câu từ vặn vẹo không rõ ràng.
“Nếu như không phải cưng, anh đã đánh cho gãy người rồi đấy!” Lâm Đại Minh nhếch môi cười lạnh, ra tăng lực tay bóp mạnh hai má Cố Thương khiến cô nhăn mày suýt xoa rêи đau.
“Ỏi ánh i!” Dù cho Cố Thương đã ứa nước mắt vì đau nhưng vẫn còn rất ngang bướng, vừa rơi nước mắt vừa vênh mặt thách thức.
“Ranh con, láo!” Lâm Đại Minh buông tay khỏi má Cố Thương, nhanh chóng xoay người cô lật úp xuống, vỗ mạnh hai cái vào ʍôиɠ cô. Giữa gian phòng khách sạn nói nhỏ chẳng nhỏ, vang lên hai tiếng ‘đét đét’ chói tai.
“Ư…” Cố Thương cắn chặt răng nhịn đau, nhưng Lâm Đại Minh quá tàn nhẫn đánh phát nào khiến cô buột miệng kêu lên phát đấy. Hai tay cô siết chặt ga giường, ụp mặt xuống rấm rức khóc. Đau quá!!
Thấy Cố Thương như vậy, Lâm Đại Minh dừng tay nhưng cơn giận vẫn còn đó. Dứt khoát vạch quần cô ra, những dấu tay chồng chéo hằn đỏ một bên ʍôиɠ tròn trắng nõn, bắt mắt chết người. Hắn há miệng, cắn xuống…
Cả người Cố Thương run rẩy, vì đau và vì khóc, tiếng nghẹn ngào áp đệm méo mó vang lên. Lâm Đại Minh nghe thấy, sau khi in thêm dấu răng lên ʍôиɠ cô, lưỡi mềm nhẹ ɭϊếʍ qua. Cố Thương thấy vậy càng khóc thương tâm hơn, nhưng vẫn ngoan cường cắn răng chịu đựng, quyết không phô ra bộ dạng yếu đuối đáng xấu hổ này.
Lâm Đại Minh chỉnh lại quần cô, buông người cô ra đứng dậy. Ngay tức khắc, Cố Thương nâng khuôn mặt đẫm nước, mắt đỏ hoe lên, lồm cồm bò sát về phía giường trong cùng. Lâm Đại Minh nào dễ dàng tha cho như thế, túm ngay cổ chân cô thô bạo kéo lại, vật cô nằm ngửa trêи giường thuận thế đè xuống. Mười ngón tay đan xen vào đôi tay cô, nhìn thẳng xuống hai ngôi sao lóe sáng dưới mặt nước đen láy, gằn giọng: “Khóc to lên!”
Cố Thương ngậm chặt miệng im bặt, tiếng nấc nghẹn không kiềm được khe khẽ vang lên, nước mắt chậm rãi tràn khỏi khóe mi. Cô ngoảnh mặt đi hướng khác, những ngón tay vô thức siết chặt, vô tình siết lấy đôi bàn tay Lâm Đại Minh, được vài giây cô liền thả lỏng lập tức.
“Sao? Không khóc nữa à?” Lâm Đại Minh cười khẩy, mỉa mai hỏi lại.
Cô vẫn bộ dạng như vậy, nước mắt ngừng rơi, ánh mắt đanh lại đầy ghét bỏ.
“Tốt!” Hắn cười, nụ cười nhẹ nhàng là vậy nhưng lại đậm chất nguy hiểm. Cất giọng nhẹ tênh: “Giờ thì xin lỗi đi.”
Cố Thương quyết định lì tới cùng, bất động như khúc gỗ.
Gỡ một tay mình khỏi tay Cố Thương, Lâm Đại Minh chậm rãi gỡ cúc áo cô từ trêи xuống. Lúc này, cô như một con mèo bị dẫm phải đuôi, kịch liệt phản kháng, yếu ớt giữ lấy tay hắn. Hoảng hốt nhìn Lâm Đại Minh, nghẹn ngào cùng tiếng nấc gấp gáp nói: “Đừng, tôi xin…”
Lâm Đại Minh chen vào: “Xưng em.”
“Em… em xin lỗi, em sai rồi!!”
Đệt…
Lâm Đại Minh cứng đờ nhìn khuôn mặt Cố Thương lúc này. Đôi mắt ướt càng thêm long lanh, sắc mặt tái nhợt càng thêm yếu ớt, cánh môi ướt sưng đỏ, lại thêm bộ dạng sợ sệt như một đứa trẻ non nớt… Thân dưới Lâm Đại Minh rục rịch trướng lớn…
Hắn khó khăn kiềm chế, giọng khản đặc: “Nói lại.”
“Em xin lỗi…” Cố Thương cụp mi, giọng lí nhí.
“Đệt!” Lâm Đại Minh bực bội chửi thề, dọa Cố Thương rụt cổ lại. Hắn gằn giọng: “Em có biết bộ dạng này của em rất đáng yêu không?”
Cố Thương vô tội nhìn hắn, ngây ngô lắc lắc đầu vài giây. Trông cô tuy ngu ngu vậy thôi, chứ thực ra… đúng rồi, cô ngu thật đấy!
Tim Lâm Đại Minh như tan vỡ, hắn hôn liên tiếp khắp mặt Cố Thương. Từ tóc xuống trán, kế tiếp là mắt mũi, sau má cuối môi. Thân dưới hắn dựng đứng, vô tình lại cố ý chạm hờ lên bụng Cố Thương càng làm hắn thêm khó chịu. Nhưng hắn vẫn muốn nâng niu cô như vậy, sẽ không để sự ham muốn ích kỉ này tổn thương cô.
Hắn biết, Cố Thương là một cô gái truyền thống. Đụng chạm thân mật chân tay, xa hơn là môi lưỡi dong duổi đã là một điều quá giới hạn đối với cô. Nếu hắn xem cô như những con đàn bà khác, phát tiết lên người cô, khi ấy cô sẽ thế nào? Hắn muốn cô như lúc này, trước giận sau quên không phải ôm trong mình sự tổn thương, rày vò tâm hồn thuần khiết của bản thân.
Cuộc đời hắn đã trái ngang, muôn vàn thứ bẩn thỉu vây quanh. Sao hắn có thể đem chúng lên người hắn yêu đến mất kiểm soát được? Hắn có thể vượt qua vô vàn khó khăn, để sinh tồn hắn phải làm được nhiều việc chẳng ai tưởng tượng được. Nên đương nhiên hắn hiểu, thứ quan trọng của mình là gì, thứ cần mình bảo vệ là gì và thứ đáng bị hắn giết chết là gì.
Đằng trước là hắn, phía sau là cô. Cả hai, đều quan trọng với hắn!
“Thương!” Hắn chân thành nhìn Cố Thương sau khi đem trái tim mình hôn lên cô, khẽ gọi.
Cô khinh bỉ nhìn hắn, thay cho lời đáp.
Anh yêu em!
Rốt cuộc, một kẻ muốn gì được đấy như hắn lại không nói được một câu ba từ ngắn ngủi ấy. Trong tim hắn, trong tâm hắn đang gào thét ba từ ấy hàng vạn lần. Cuối cùng, hắn đành dùng ánh mắt mình để bày tỏ với cô.
Chỉ số cảm xúc Cố Thương khá thấp, cô chỉ thấy đôi mắt Lâm Đại Minh rất đẹp, giống như hố đen vũ trụ ấy. Không, trêи khuôn mặt hắn thứ gì cũng đẹp. Cô đều thích. Như một thiên sứ, như một bức tượng thần thời Hi Lạp, như mọi thứ đẹp đẽ nhất trêи đời này. Ngoài ra, cô chẳng thấy gì cả.
Hoặc, cô từ chối thấy…
Lục quần áo trong balo, Lâm Đại Minh cứ thế đi vào trong phòng tắm khóa cửa lại. Cửa vừa đóng, Cố Thương ngay lập tức vùng dậy, chân đất dẫm nền nhà phi ngay ra cửa phòng vặn chốt.
Chẳng biết từ khi nào, Lâm Đại Minh đã khóa chặt cửa như ngầm công khai giam cô tại đây. Mặt Cố Thương bí xị, thất vọng vô cùng quay người hạ mình ngồi xuống mở tủ lạnh mini lấy ra chai nước khoáng và một khay đá.
‘Lách cách…’
Đá lạnh cứng cáp va vào thành cốc thủy tinh vang lên, thanh âm trong vắt vui tai. Cố Thương vặn lắp, nghiêng chai nước khoáng rót vào trong cốc, ngửa cổ một hơi tu hết một nửa. Cái lạnh của đá và nước dung hòa với nhau, luồn qua cuống họng trôi xuống dạ dày khiến Cố Thương thêm thích thú. Chăm chú nhìn vào những viên đá trong cốc, nghiêng cốc cho một viên đá rơi vào trong miệng, cô vui vẻ dùng lưỡi đảo quanh để nó va vào răng ‘lạch cạch’.
Bất ngờ, cái não bé tẹo của Cố Thương nảy ra một ý tưởng mới. Cô nghiến răng nhai vụn viên đá trong miệng, ngậm thêm một viên nữa. Như một con mèo đang săn mồi, kiên nhẫn chờ đợi.
Lâm Đại Minh sau khi tắm gội xong thì trở ra, hắn trông thấy Cố Thương đang hướng phía hắn vẫy vẫy tay. Khuôn mặt cô thánh thiện ngây ngô, thoạt nhìn trông có vẻ ngốc nghếch vô hại. Hắn cất sự nghi hoặc trong lòng, từ từ đi tới gần cô. Điều hòa trêи cao mát lạnh, càng khiến hương sữa tắm, dầu gội trêи người hắn lan tỏa rộng rãi ngan ngát, tinh khiết.
Cố Thương đứng dậy trêи giường, so với Lâm Đại Minh chỉ cao hơn một cái đầu. Cô ụp hai tay lên hai má hắn, chậm rãi áp sát khuôn mặt hắn. Đôi con ngươi đen láy, dưới bóng đèn điện lóe sáng như sao. Lâm Đại Minh nhất thời bị mê hoặc, tuy rằng hành động này của Cố Thương có gì đó không đúng nhưng trong đầu hắn hiện tại chỉ có bóng dáng cô, ngoài ra chẳng có gì cả.
Bất ngờ, Cố Thương vành rộng cổ áo Lâm Đại Minh ra đem viên đá còn ngậm trong miệng nhẻ vào trong ngực hắn. Lâm Đại Minh bừng tỉnh khỏi cõi mộng, còn chưa kịp phản ứng, những ngón tay nhỏ nhắn lạnh toát luồn qua đôi cạp quần hắn thô lỗ vạch ra. Viên đá hư hỏng theo đó lọt luôn vào trong…
Dù cho Lâm Đại Minh có mình đồng da sắt thế nào, nhưng điểm yếu vẫn nằm ở vật giữa chân. Mà nơi đó là nơi mẫn cảm nhất của phái mạnh, bất thình lình bị viên đá lạnh tấn công khiến hắn nhăn mày, nhịn không nổi buột miệng rêи khẽ. Hắn hai tay vành đôi cạp quần, vừa rêи vừa nhảy tưng tưng như chuột túi.
“Đ*t!”
“Ha ha!” Trước bộ dạng hiện giờ của Lâm Đại Minh, Cố Thương bật cười nghiêng ngả, cười ra cả nước mắt. Trông dáng vẻ hắn trật vật vì một viên đá bé xíu, cô vừa nhịn được vài giây đã ngã vật xuống giường khom người ôm bụng cười tiếp.
Lâm Đại Minh khổ sở lắm mới khiến viên đá kia lọt khỏi ống quần, vật giữa chân buốt lạnh tê tái, gần như chẳng còn cảm giác gì nữa. Sắc mặt hắn đen thui như than, nhìn con ranh con đang cười như sấm rền trêи giường kia gầm lên: “Mẹ, cái con chó con này!”
“Ha ha…” Bị chửi là vậy, nhưng Cố Thương có biết sợ là gì đâu, chẳng những thế còn nhe răng ra cười kɧօáϊ chí. Cô hoàn toàn gác bỏ quy tắc nói khẽ cười duyên của con gái, như một gã đàn ông ăn to nói lớn cười rầm rầm như sấm nổ trêи trời.
Lâm Đại Minh lạnh lùng nhìn con dở hơi cười tới khản cả tiếng lăn lộn trêи giường kia, lại liếc sang cốc nước đá trêи chốc tủ. Hắn dốc một viên đá vào trong miệng, bất thình lình vật Cố Thương nằm ngửa ra, áp môi mình xuống môi cô. Không để cô có cơ hội phản ứng, lưỡi hắn tuy mềm lại cứng tách hàm răng cô ra đem theo viên đá truyền sang khoang miệng Cố Thương.
Lưỡi và đá cùng khuấy đảo điên cuồng trong miệng, sự bỏng rát của lưỡi và lạnh lẽo của đá khiến Cố Thương khó chịu tới nhăn mặt mũi. Cô co đùi gối, toan thúc vào vật giữa chân Lâm Đại Minh thì bị hắn một tay giữ lại. Tuy rằng, hiện tại hắn dùng một tay ấn vai cô sát xuống đệm, một tay khống chế chân, dù cho cô có dùng toàn bộ sức lực giãy giụa chống đối cũng không tài nào thoát khỏi hắn.
Viên đá tan dần, Cố Thương bất lực bị ép nuốt xuống cùng với thứ chất lỏng nam tính của Lâm Đại Minh. Lồng ngực cô căng phồng, hơi thở đứt quãng, sắc mặt thì đỏ bừng như cà chua. Hắn ngẩng cao đầu, mắt đen như ngọc lãnh đạm nhìn cô khổ sở vơ vét không khí vào miệng. Với cốc nước trêи bàn, lấy thêm một viên đá và làm lại lần thứ hai…
Cố Thương dùng một viên đá để hại hắn, hắn lại dùng những ba viên để trả thù cô. Ép cô ba lần liên tiếp suýt ngạt thở mà chết mới chịu dừng lại. Hai người vừa lườm nhau như kẻ thù truyền kiếp, vừa thở hồng hộc nặng nề. Cánh môi Cố Thương sưng tấy, đỏ như vừa đánh son, cô có thể cảm nhận được sự ran rát trêи môi. Bị ép nuốt sạch ba viên đá lạnh buốt, giọng cô khản đặc khó khăn hét không thành hơi: “Đồ đàn bà!”
Lâm Đại Minh nuốt khan một ngụm khí, bóp mạnh đôi má Cố Thương làm môi cô chu lên như mỏ chim, gằn giọng: “Nói ai đấy con ranh?”
“Ói ày ấy!” Cố Thương méo mó môi đáp lại, câu từ vặn vẹo không rõ ràng.
“Nếu như không phải cưng, anh đã đánh cho gãy người rồi đấy!” Lâm Đại Minh nhếch môi cười lạnh, ra tăng lực tay bóp mạnh hai má Cố Thương khiến cô nhăn mày suýt xoa rêи đau.
“Ỏi ánh i!” Dù cho Cố Thương đã ứa nước mắt vì đau nhưng vẫn còn rất ngang bướng, vừa rơi nước mắt vừa vênh mặt thách thức.
“Ranh con, láo!” Lâm Đại Minh buông tay khỏi má Cố Thương, nhanh chóng xoay người cô lật úp xuống, vỗ mạnh hai cái vào ʍôиɠ cô. Giữa gian phòng khách sạn nói nhỏ chẳng nhỏ, vang lên hai tiếng ‘đét đét’ chói tai.
“Ư…” Cố Thương cắn chặt răng nhịn đau, nhưng Lâm Đại Minh quá tàn nhẫn đánh phát nào khiến cô buột miệng kêu lên phát đấy. Hai tay cô siết chặt ga giường, ụp mặt xuống rấm rức khóc. Đau quá!!
Thấy Cố Thương như vậy, Lâm Đại Minh dừng tay nhưng cơn giận vẫn còn đó. Dứt khoát vạch quần cô ra, những dấu tay chồng chéo hằn đỏ một bên ʍôиɠ tròn trắng nõn, bắt mắt chết người. Hắn há miệng, cắn xuống…
Cả người Cố Thương run rẩy, vì đau và vì khóc, tiếng nghẹn ngào áp đệm méo mó vang lên. Lâm Đại Minh nghe thấy, sau khi in thêm dấu răng lên ʍôиɠ cô, lưỡi mềm nhẹ ɭϊếʍ qua. Cố Thương thấy vậy càng khóc thương tâm hơn, nhưng vẫn ngoan cường cắn răng chịu đựng, quyết không phô ra bộ dạng yếu đuối đáng xấu hổ này.
Lâm Đại Minh chỉnh lại quần cô, buông người cô ra đứng dậy. Ngay tức khắc, Cố Thương nâng khuôn mặt đẫm nước, mắt đỏ hoe lên, lồm cồm bò sát về phía giường trong cùng. Lâm Đại Minh nào dễ dàng tha cho như thế, túm ngay cổ chân cô thô bạo kéo lại, vật cô nằm ngửa trêи giường thuận thế đè xuống. Mười ngón tay đan xen vào đôi tay cô, nhìn thẳng xuống hai ngôi sao lóe sáng dưới mặt nước đen láy, gằn giọng: “Khóc to lên!”
Cố Thương ngậm chặt miệng im bặt, tiếng nấc nghẹn không kiềm được khe khẽ vang lên, nước mắt chậm rãi tràn khỏi khóe mi. Cô ngoảnh mặt đi hướng khác, những ngón tay vô thức siết chặt, vô tình siết lấy đôi bàn tay Lâm Đại Minh, được vài giây cô liền thả lỏng lập tức.
“Sao? Không khóc nữa à?” Lâm Đại Minh cười khẩy, mỉa mai hỏi lại.
Cô vẫn bộ dạng như vậy, nước mắt ngừng rơi, ánh mắt đanh lại đầy ghét bỏ.
“Tốt!” Hắn cười, nụ cười nhẹ nhàng là vậy nhưng lại đậm chất nguy hiểm. Cất giọng nhẹ tênh: “Giờ thì xin lỗi đi.”
Cố Thương quyết định lì tới cùng, bất động như khúc gỗ.
Gỡ một tay mình khỏi tay Cố Thương, Lâm Đại Minh chậm rãi gỡ cúc áo cô từ trêи xuống. Lúc này, cô như một con mèo bị dẫm phải đuôi, kịch liệt phản kháng, yếu ớt giữ lấy tay hắn. Hoảng hốt nhìn Lâm Đại Minh, nghẹn ngào cùng tiếng nấc gấp gáp nói: “Đừng, tôi xin…”
Lâm Đại Minh chen vào: “Xưng em.”
“Em… em xin lỗi, em sai rồi!!”
Đệt…
Lâm Đại Minh cứng đờ nhìn khuôn mặt Cố Thương lúc này. Đôi mắt ướt càng thêm long lanh, sắc mặt tái nhợt càng thêm yếu ớt, cánh môi ướt sưng đỏ, lại thêm bộ dạng sợ sệt như một đứa trẻ non nớt… Thân dưới Lâm Đại Minh rục rịch trướng lớn…
Hắn khó khăn kiềm chế, giọng khản đặc: “Nói lại.”
“Em xin lỗi…” Cố Thương cụp mi, giọng lí nhí.
“Đệt!” Lâm Đại Minh bực bội chửi thề, dọa Cố Thương rụt cổ lại. Hắn gằn giọng: “Em có biết bộ dạng này của em rất đáng yêu không?”
Cố Thương vô tội nhìn hắn, ngây ngô lắc lắc đầu vài giây. Trông cô tuy ngu ngu vậy thôi, chứ thực ra… đúng rồi, cô ngu thật đấy!
Tim Lâm Đại Minh như tan vỡ, hắn hôn liên tiếp khắp mặt Cố Thương. Từ tóc xuống trán, kế tiếp là mắt mũi, sau má cuối môi. Thân dưới hắn dựng đứng, vô tình lại cố ý chạm hờ lên bụng Cố Thương càng làm hắn thêm khó chịu. Nhưng hắn vẫn muốn nâng niu cô như vậy, sẽ không để sự ham muốn ích kỉ này tổn thương cô.
Hắn biết, Cố Thương là một cô gái truyền thống. Đụng chạm thân mật chân tay, xa hơn là môi lưỡi dong duổi đã là một điều quá giới hạn đối với cô. Nếu hắn xem cô như những con đàn bà khác, phát tiết lên người cô, khi ấy cô sẽ thế nào? Hắn muốn cô như lúc này, trước giận sau quên không phải ôm trong mình sự tổn thương, rày vò tâm hồn thuần khiết của bản thân.
Cuộc đời hắn đã trái ngang, muôn vàn thứ bẩn thỉu vây quanh. Sao hắn có thể đem chúng lên người hắn yêu đến mất kiểm soát được? Hắn có thể vượt qua vô vàn khó khăn, để sinh tồn hắn phải làm được nhiều việc chẳng ai tưởng tượng được. Nên đương nhiên hắn hiểu, thứ quan trọng của mình là gì, thứ cần mình bảo vệ là gì và thứ đáng bị hắn giết chết là gì.
Đằng trước là hắn, phía sau là cô. Cả hai, đều quan trọng với hắn!
“Thương!” Hắn chân thành nhìn Cố Thương sau khi đem trái tim mình hôn lên cô, khẽ gọi.
Cô khinh bỉ nhìn hắn, thay cho lời đáp.
Anh yêu em!
Rốt cuộc, một kẻ muốn gì được đấy như hắn lại không nói được một câu ba từ ngắn ngủi ấy. Trong tim hắn, trong tâm hắn đang gào thét ba từ ấy hàng vạn lần. Cuối cùng, hắn đành dùng ánh mắt mình để bày tỏ với cô.
Chỉ số cảm xúc Cố Thương khá thấp, cô chỉ thấy đôi mắt Lâm Đại Minh rất đẹp, giống như hố đen vũ trụ ấy. Không, trêи khuôn mặt hắn thứ gì cũng đẹp. Cô đều thích. Như một thiên sứ, như một bức tượng thần thời Hi Lạp, như mọi thứ đẹp đẽ nhất trêи đời này. Ngoài ra, cô chẳng thấy gì cả.
Hoặc, cô từ chối thấy…
Tác giả :
Tiểu Hổ