Lưu Manh Phố Đêm
Chương 60: Lưu manh và biển (3)
Con IPhone 6S cũ với màn hình vỡ nát nằm bơ vơ trêи chiếc giường trống trơn, đúng năm giờ sáng hú lên tiếng chuông báo thức. Ngay từ khi tiếng rung vừa vang lên, cũng là lúc Lâm Đại Minh hoàn toàn thức giấc. Hắn quay sang Cố Thương đang tay ôm chân gác, rúc đầu sâu trong lòng hắn ngủ ngon lành. Vuốt nhẹ mái tóc dài, đặt lên tóc cô nụ hôn sớm mai.
Cố Thương nhíu mày, xoay mình nằm ngửa, hai tay dụi dụi nơi khóe mắt, há tròn miệng ngáp dài một hơi. Như con mèo con lười biếng uể oải, chưa muốn thức giấc. Bất chợt, tiếng phì cười vang ngay bên tai khiến cô bừng tỉnh hoàn toàn, cô mở to mắt còn mơ màng nhìn sang bên cạnh, vài giây sau hoảng hốt ngồi bật dậy. Luống cuống kiểm tra lại quần áo trêи người. Điều này làm người kia bật cười thật to, cô ngồi sát vào góc tường hét lên: “Cười con mẹ mày!”
Bị chửi là thế, Lâm Đại Minh vẫn ôm bụng cười ngặt ngẽo. Thấy vậy, Cố Thương càng thêm bực tức duỗi thẳng chân đạp hắn ngã lăn xuống đất. Lâm Đại Minh chống tay xuống sàn nhà, với mái tóc ngắn bù xù, ngẩng mặt nhìn Cố Thương chằm chằm, châm chọc nói: “Nhóc con! Em vừa ôm tôi vài phút trước đấy.”
Tiếng chuông báo thức dừng rồi lại kêu, Lâm Đại Minh đứng dậy với tay tắt đi.
“Sao… sao tôi lại nằm trêи giường anh?” Cô ngập ngừng hỏi. Rõ ràng tối qua cô vẫn nằm trêи giường bên kia mà.
“Em tự trèo qua!”
Cố Thương nghệt mặt ra, ngơ ngác nhìn Lâm Đại Minh. Cứ nghĩ là thật, cô lí nhí nói: “Xin lỗi…”
Lâm Đại Minh thích chí bật cười, cong lưng chống tay xuống nệm làm trụ, áp mặt mình sát với mặt cô, ánh mắt hắn ngập tràn sự nguy hiểm, gian tà mấp máy môi: “Chịu trách nhiệm đi.”
Cố Thương xòe rộng bàn tay áp lên giữa mặt Lâm Đại Minh dùng sức đẩy ra, cất giọng mỉa mai: “Chỉ ôm anh một chút thôi mà, cần gì tính toán thế.”
Lâm Đại Minh cầm tay Cố Thương kéo xuống, thuận thế siết chặt, mân mê da thịt mềm mịn đặc trưng của nữ giới. Cười cười: “Cưng ôm anh cả đêm đấy,”
“…”
Thấy Cố Thương bất lực im lặng, Lâm Đại Minh lại một lần nữa cười lớn, hôn chụt vào má cô rồi đứng dậy thản nhiên nói tiếp: “Bỏ qua cho cưng đấy!”
Cố Thương bĩu môi, tay chà chà má. Trừng mắt lườm Lâm Đại Minh nói: “Anh thay đồ rồi đi trước đi!”
“Hôn anh một cái, anh nghe theo cưng.”
“Không!”
“Ôm một cái.”
“Không!”
Lâm Đại Minh đút hai tay vào túi, dứt khoát quay người định bước đi. Bất chợt, Cố Thương vùng mình đứng dậy, sải bước trêи giường ôm trầm lấy hắn ngay từ phía sau. Hắn thoáng ngạc nhiên, rất nhanh khôi phục lại cảm xúc, nghiêng người hơi ngoái đầu lại.
Cố Thương bất đắc dĩ than vãn ngay bên tai Lâm Đại Minh: “Ôm rồi, ôm rồi đó, được chưa?”
Lâm Đại Minh vươn cao tay ấn đầu Cố Thương ép cô gục cằm lên vai mình, thuận thế nghiêng mặt hôn lên má cô cái nữa hài lòng gật đầu: “Tạm ổn.”
Cố Thương vội dẩy hắn ra, tức tối gào lên: “Anh đừng hở tí là hết đụng chân đụng tay tới hôn hít được không?”
“Không!” Nói xong, Lâm Đại Minh cầm quần áo đi vào trong phòng tắm để lại cái bản mặt bí xị của Cố Thương đang đứng như trời trồng trêи giường phía sau. Thích chí phì cười không ngớt, vì cười nhiều nên gương mặt hắn càng thêm rạng rỡ.
***
Lâm Đại Minh mặc quần lửng đen, khoác hờ hững chiếc áo sơ mi đen bên ngoài để lộ thân thể cường tráng, màu da trăng trắng, chân đi dép tông. Vì đi biển, nên hắn không vuốt keo như mọi khi để mái tóc lòa xòa trước trán, mập mờ che đi cặp mắt đen như ngọc lạnh lẽo. Hắn đứng trước cửa phòng 311, vài phút sau cánh cửa phòng 312 phía đối diện cũng mở ra.
Hắc Cẩu, Bạch Cẩu cũng mặc đồ đi biển đồng loạt đi ra.
Lâm Đại Minh không nói gì, xoay người đi xuống tầng. Bạch Cẩu vừa theo sau vừa ngoái lại nhìn cửa phòng 311 còn đóng kín, tò mò hỏi: “Bé Thương đâu đại ca?”
Lâm Đại Minh lạnh giọng: “Gọi chị Thương.”
Bạch Cẩu ngạc nhiên mở to mắt, quay sang nhìn Hắc Cẩu đang đi ngay bên cạnh, lúng búng gật đầu: “Chị Thương đâu đại ca?”
“Thương ra sau.”
***
Đúng tám giờ sáng, toàn bộ công nhân viên thuộc quyền quản lý của Lâm Đại Minh tập hợp toàn bộ dưới sảnh khách sạn. Ai ai cũng ăn vận đồ mát mẻ, tay cầm túi đựng đồ tư xếp hàng nghe các tổ trưởng truyền điểm danh sau đó thuê xe điện trở đoàn người ra bãi biển đã được công ty bao thầu trước đó.
Ba người Lâm Đại Minh nhòm mãi chẳng thấy Cố Thương đứng ở góc nào, dù hắn có mở định vị thì cũng chỉ xác nhận được vị trí cô gần hắn chứ vẫn chẳng tìm thấy bóng người ở đâu. Đến khi tới được bãi biển hắn mới có thể nhìn thấy cô, thấy cô đang đứng cùng một tốp đàn bà con gái.
Mái tóc đã được Cố Thương cuộn tròn trêи đỉnh đầu như củ tỏi, tuy rằng là đi biển nhưng cô lại ăn mặc hết sức kín đáo. Bên trong mặc áo croptop quá rốn màu vàng tươi, bên ngoài trùm áo lưới đen vạt dài tới hông. Kết hợp quần đùi vải rộng màu nâu socola, chiếc thắt da đen bản nhỏ quấn quanh vòng eo hơi lớn, cặp chân trắng trẻo phơi dưới nắng vàng. Tuy vóc dáng không quá cao, chân cũng chẳng quá dài, ʍôиɠ ngực không đầy đủ nhưng trong phong cách đi biển lạ lùng này khiến cô đáng yêu tới muốn cắn.
“Tao lạy mày đấy Thương ạ!” Nhã Liên tự tin khoe mình trong bộ bikini đỏ rực, trước tiếng hò hét của công nhân viên nam cô càng thêm kiêu ngạo, phô diễn những đường nét mà bản thân tự hào nhất. Nhìn chăm chăm Cố Thương từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu một hồi, khinh bỉ ra mặt nói. “Đi biển thì mặc thoáng chút có sao!”
“Khoe ra mới có người yêu chứ!” Một chị khác chen vào.
“Không, ngại chết!” Cố Thương lắc đầu lia lịa.
“Hay do hàng bé quá nên không dám?” Chị phó tổ trưởng cười châm chọc.
Cố Thương không vừa cãi lại: “Đâu, của em đủ dùng.” Nói rồi, cô phụ họa bằng cách xoa xoa lên ngực mình.
“Để tao sờ thử là biết!” Nhã Liên hùng hổ vồ đến, Cố Thương đan chéo tay ôm lấy thân mình hét toáng lên rồi quay người bỏ chạy.
Thấy hai người đuổi bắt vui vẻ như thế, có vài chị bên ngoài cũng tham gia góp vui. Cố Thương bị bốn, năm người quây lại, đua nhau cố chạm vào ngực mình. Cô vừa cười vừa hét xin tha mạng, không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Lâm Đại Minh từ xa trông vậy, vô thức nhoẻn miệng cười yêu chiều khiến lòng những thiếu nữ bên cạnh xốn xang, ai lướt qua cũng không kiềm lòng được mà ngoái lại ngắm nhìn. Lâm Đại Minh toan nhấc chân bước tới thì hắn khựng lại..
Cố Thương mải bỏ chạy đến nỗi đâm xầm luôn vào lồng ngực sẫm màu của ai đó, ngay sau đó âm thanh quen thuộc vang lên: “Ôi dồi! Chạy từ từ thôi!”
Cố Thương vội đứng vững, vui vẻ ra mặt khi thấy Phạm Anh Kiệt phấn khích reo lên: “Kiệt!” Ngay tức khắp núp sau lưng hắn, chỉ tay về phía đám Nhã Liên nói: “Bọn họ bắt nạt em.”
Phạm Anh Kiệt bật cười, vòng tay ra sau ôm lấy lưng Cố Thương. Hướng đám chị em phía trước hòa nhã nói: “Mọi người bỏ qua cho con lợn nhà em đi!”
“Ha ha! Ra là bạn trai người ta, thôi chúng ra đi!” Các chị buông thêm lời chêu ghẹo rồi kéo nhau tản đi, chỉ để lại mỗi Nhã Liên.
Nhã Liên tiến tới gần hai người tò mò hỏi: “Ai đây Thương?”
Cố Thương thật thà đáp: “Bạn tao, tên Kiệt.”
“Bạn trai mới đúng.” Vừa dứt lời, Cố Thương đã đấm mạnh vào lưng Phạm Anh Kiệt đồng thời hất tay hắn ra.
“Tào lao.”
Nhã Liên hùa vào: “Gớm, bày đặt chối.”
“Đây là bạn em, nó tên Liên!” Cố Thương cười trừ, đánh trống lảng.
Nhã Liên gật đầu chào: “Em chào anh.”
Phạm Anh Kiệt đáp lại: “Ừ, chào em.”
Cố Thương chợt nhớ ra gì đó, ngước nhìn Phạm Anh Kiệt: “Sao anh tìm được em ở đây vậy?”
“Anh mở định vị.” Phạm Anh Kiệt nhún vai, cầm tay Cố Thương kéo đi, nói thêm: “Anh dẫn em ra chỗ hội chị Hương.”
Cố Thương gật đầu, ngoái lại nhìn Nhã Liên hỏi: “Mày đi chung không?”
“Cũng được.”
Vừa gặp lại nhau sau một tháng xa cách, chị Mai Hương đã buông lời chê bai: “Mày ăn mặc kiểu gì thế Thương?”
Khéo cả bãi biển này có mình Cố Thương ăn mặc dị hợm thế này mất. Cô mặc kệ, nhe răng cười trừ: “Hàng em nhỏ,”
“Không qua tay đàn ông sao lớn được!” Chị tổ trưởng vừa dứt, cả đoàn người cười vang lên.
Cố Thương bất lực kêu lên: “Chị đang vấy bẩn tâm hồn trẻ nhỏ đó!”
“Gớm! Nhỏ lắm!”
Đang nói chuyện rôm rả thì bất thình lình Lâm Đại Minh đi tới, trêи người hắn đã lột bỏ áo sơ mi. Cứ như vậy phơi thân thể tráng kiện khiến bao người ngây ngất. Theo sau là đám Hắc Cẩu.
Nhã Liên trông thấy hắn đang đi tới, vội vàng khoe ra những đường nét trêи thân thể mình. Lâm Đại Minh lạnh lùng lướt ngang, khiến khuôn mặt xinh xắn của cô ta vài giây ngỡ ngàng sau đó là xấu hổ tột cùng.
Trước cái nhìn đầy lạ lẫm của hội chị Mai Hương và đầy kinh ngạc của Phạm Anh Kiệt, Lâm Đại Minh không nói một lời ngang nhiên cầm cổ tay Cố Thương kéo cô chạy một mạch về phía bãi biển. Mặc cô kêu oai oái, mặc cả những lời đàm tiếu phía sau…
“Ai thế nhỉ? Trông đẹp trai thật sự!”
“Quen Thương hay sao ấy.”
“Có vẻ có tình ý với Thương thì phải.”
“Trông con Thương thế mà đào hoa phết, hết Kiệt đến thằng này. Ai cũng đẹp trai.”
Phạm Anh Kiệt đằng đằng sát khí nhìn theo bóng đôi trai gái hòa cùng dòng người chạy trêи nền cát trắng, hướng biển xanh mà tới. Hắn tức tối nghiến răng, tay siết lại thành quyền…
Nhã Liên hậm hực nhìn chằm chằm vào bóng Cố Thương đang tay trong tay với quản đốc phía xa xa, cố nén cơn tức, mỉm cười thật tươi khi được hội chị Mai Hương hò nhau ra tắm biển.
Cố Thương bị lôi kéo, đạp trêи nền cát chạy một mạch về phía biển. Rời khỏi nền cát nóng bỏng, chạm vào nước biển mát lạnh, chân cô, eo cô, ngực cô dần dần bị nước bao phủ. Sóng biển lăn tăn, vỗ về lên thân mình Cố Thương, vài giọt bắn lên cao, đem vị mằn mặn của biển cả luồn qua kẽ môi, chạm vào đầu lưỡi. Quần áo ướt át phấp phới trong làn nước, toàn thân được nước mát phủ kín. Vừa tê dại, vừa phấn khích.
Chân Cố Thương dần dời khỏi mặt đất, lơ lửng giữa lòng biển, trọng lượng cơ thể cô nặng đi chậm rãi ngụm xuống. Cố Thương hoảng hốt vội vồ lấy cổ Lâm Đại Minh, đu hai chân quặp chặt lên thắt lưng hắn kêu toáng lên: “Trời ơi! Tôi không biết bơi!!!”
Lâm Đại Minh thích chí bật cười, đôi tay rắn rỏi tựa vây cá quẫy nước bơi sát đến vạch ngăn cách. Cố Thương đã hoảng càng thêm hoảng, quặp chân chặt hết mức có thể, nức nở khóc không ra nước mắt van nài: “Cho tôi vào đi!! Tôi sợ lắm!!!”
“Cưng ôm chặt anh như vậy, anh càng muốn đem cưng bơi xa hơn chút nữa.”
Cố Thương nghe vậy vội vàng buông tay, cả người cô lập tức nặng nề chìm xuống, được vài giây cô vội vàng với tay ôm cổ Lâm Đại Minh trở lại, tức tối chửi: “Đồ điên!”
Lâm Đại Minh nghe vậy, không nói một lời hít sâu một hơi rồi đem theo Cố Thương lặn xuống. Cô bất lực ngậm chặt miệng, mắt nhắm nghiền, tay chân siết chặt người Lâm Đại Minh hơn. Khoảng mười mấy giây, cô hết hơi vô thức thở bằng mũi kết quả là sặc nước biển. Lâm Đại Minh thấy vậy trồi lên, trước bộ dạng ho sù sụ của cô hắn bật cười kɧօáϊ chí.
“Khụ… khụ… kinh quá…” Cố Thương vừa ho vừa khịt mũi, nước biển mặn chát tràn vào trong miệng, cô nôn khan nhả nước miếng luôn lên vai Lâm Đại Minh.
Sắc mặt Lâm Đại Minh tối đi, gằn giọng: “Con bò này! Em dám nhổ nước dãi lên người tôi?!”
Cố Thương khạc nhổ thêm lần nữa, nhăn nhó mặt mũi, đấm mạnh vào lưng Lâm Đại Minh gân cổ cãi: “Ai kêu anh dìm tôi.”
Lâm Đại Minh vòng tay ôm lấy người Cố Thương để cô quặp lấy người hắn từ đằng trước, bẹo lấy hai má ướt sũng phúng phính của cô kéo căng ra: “Có tin tôi dìm chết em luôn không?”
Cố Thương không vừa túm hai tai hắn kéo mạnh, khinh bỉ nói: “Anh nghĩ tôi sợ à.” Dứt lời, cô quay đầu thì thấy Phạm Anh Kiệt đang dũng mãnh bơi tới lập tức căng phồng lồng ngực, lấy một hơi hét lên: “Kiệt ơi! Cứu em!!!”
Khi khoảng cách giữa Phạm Anh Kiệt với Lâm Đại Minh còn hơn hai mét, Cố Thương cố tình làm lơ khuôn mặt đen kịt của Lâm Đại Minh như một con sóc nhảy vọt về phía Phạm Anh Kiệt.
Phạm Anh Kiệt thấy vậy, vội vàng bơi tới đón Cố Thương ngã vào lòng, để cô bám lên người mình mới an tâm vuốt đi nước biển bắn trêи khuôn mặt cô. Hắn quay sang Lâm Đại Minh tức giận mắng: “Sao cậu có thể đùa nghịch như vậy? Không biết là nó rất nguy hiểm sao?”
Cố Thương ôm lấy cổ Phạm Anh Kiệt, nghe hắn mắng Lâm Đại Minh cô vui vẻ ra mặt quay qua Lâm Đại Minh hùa theo: “Đúng đó!”
Lâm Đại Minh không nói gì, cùng Phạm Anh Kiệt đấu mắt. Hai bên không ai nhường ai, đằng đằng sát khí, thậm chí mơ hồ phát ra tia điện xẹt xẹt.
Cố Thương bám người Phạm Anh Kiệt, bò dần ra sau lưng hắn. Đôi chân quặp chặt lấy hông hắn, vừa lườm Lâm Đại Minh vừa nói: “Anh đưa em vào gần bờ đi!”
“Bám chắc nhé.”
“Vâng.”
Lâm Đại Minh nhìn Cố Thương dính lấy Phạm Anh Kiệt đang được Phạm Anh Kiệt đưa dần vào trong. Ánh mắt hắn hằn học, lạnh lẽo, hắn đã nghĩ nếu như ở đây không đông người hắn nhất định đem gã kia dìm chết tại vùng biển này. Lâm Đại Minh mang theo cục tức, uốn cong người vung mình nhảy lên như con cá voi sát thủ tung mình khỏi mặt biển, vẽ lên đường cong hoàn hảo trêи không trung sau đó rơi xuống, ẩn mình trong biển sâu. Những công nhân nam đang bơi quanh đấy không khỏi trầm trồ tán dương.
“Anh ra thuê con cá voi cho em.” Cố Thương được Phạm Anh Kiệt đưa về vùng biển vừa tầm với chiều cao của cô, trông thấy tại khu vực bán phao có con cá voi sát thủ to đùng, cô liền nhờ vả hắn. Mười phút sau, Phạm Anh Kiệt vừa bơi vừa kéo theo phao cá voi lại cho cô. Cô reo lên: “Cảm ơn anh!”
“Thích không?”
“Thích!” Cố Thương gật đầu, bám lấy phao cá voi với chân chèo lên. Chân cô nào có dài bao nhiêu, cá voi lênh đênh trêи mặt biển bị sóng đánh lắc lư, khiến Cố Thương chưa kịp leo lên lại tụt xuống những mấy lần. Cuối cùng, Phạm Anh Kiệt cũng đành ra phụ cô một tay.
Một tay Phạm Anh Kiệt giữ chắc phao cá, một tay ôm hông Cố Thương vững chắc nhấc bổng cô lên, rất nhanh cô cũng có thể cưỡi trêи con cá lớn. Vui vẻ quẫy quẫy chân đập nước, môi cười tươi rạng rỡ.
‘Tách!’
Lâm Đại Minh trôi nổi trêи mặt biển, chẳng biết từ khi nào cầm trêи tay máy chụp hình hướng thẳng về phía Cố Thương, canh lúc cô tươi tắn vui vẻ nhất mà ra sức nhấn nút. Đem những phút giây xinh đẹp nhất của cô lưu thành ảnh, khóe môi vô thức cười dịu dàng.
Bạch Cẩu, Hắc Cẩu ở ngay phía sau lưng Lâm Đại Minh. Bạch Cẩu chẹp miệng, lắc lắc đầu: “Đại ca u mê bé đó quá rồi.”
“Khéo khi chúng ta sắp có chị dâu, nhỉ.” Bạch Cẩu quay sang Hắc Cẩu nói.
“Sắp gì nữa, có rồi đó thôi.” Hắc Cẩu khinh bỉ liếc Bạch Cẩu đáp.
Bạch Cẩu bất lực, giơ dấu like về phía Hắc Cẩu nghiêm túc gật đầu tán thưởng.
Cố Thương nhíu mày, xoay mình nằm ngửa, hai tay dụi dụi nơi khóe mắt, há tròn miệng ngáp dài một hơi. Như con mèo con lười biếng uể oải, chưa muốn thức giấc. Bất chợt, tiếng phì cười vang ngay bên tai khiến cô bừng tỉnh hoàn toàn, cô mở to mắt còn mơ màng nhìn sang bên cạnh, vài giây sau hoảng hốt ngồi bật dậy. Luống cuống kiểm tra lại quần áo trêи người. Điều này làm người kia bật cười thật to, cô ngồi sát vào góc tường hét lên: “Cười con mẹ mày!”
Bị chửi là thế, Lâm Đại Minh vẫn ôm bụng cười ngặt ngẽo. Thấy vậy, Cố Thương càng thêm bực tức duỗi thẳng chân đạp hắn ngã lăn xuống đất. Lâm Đại Minh chống tay xuống sàn nhà, với mái tóc ngắn bù xù, ngẩng mặt nhìn Cố Thương chằm chằm, châm chọc nói: “Nhóc con! Em vừa ôm tôi vài phút trước đấy.”
Tiếng chuông báo thức dừng rồi lại kêu, Lâm Đại Minh đứng dậy với tay tắt đi.
“Sao… sao tôi lại nằm trêи giường anh?” Cô ngập ngừng hỏi. Rõ ràng tối qua cô vẫn nằm trêи giường bên kia mà.
“Em tự trèo qua!”
Cố Thương nghệt mặt ra, ngơ ngác nhìn Lâm Đại Minh. Cứ nghĩ là thật, cô lí nhí nói: “Xin lỗi…”
Lâm Đại Minh thích chí bật cười, cong lưng chống tay xuống nệm làm trụ, áp mặt mình sát với mặt cô, ánh mắt hắn ngập tràn sự nguy hiểm, gian tà mấp máy môi: “Chịu trách nhiệm đi.”
Cố Thương xòe rộng bàn tay áp lên giữa mặt Lâm Đại Minh dùng sức đẩy ra, cất giọng mỉa mai: “Chỉ ôm anh một chút thôi mà, cần gì tính toán thế.”
Lâm Đại Minh cầm tay Cố Thương kéo xuống, thuận thế siết chặt, mân mê da thịt mềm mịn đặc trưng của nữ giới. Cười cười: “Cưng ôm anh cả đêm đấy,”
“…”
Thấy Cố Thương bất lực im lặng, Lâm Đại Minh lại một lần nữa cười lớn, hôn chụt vào má cô rồi đứng dậy thản nhiên nói tiếp: “Bỏ qua cho cưng đấy!”
Cố Thương bĩu môi, tay chà chà má. Trừng mắt lườm Lâm Đại Minh nói: “Anh thay đồ rồi đi trước đi!”
“Hôn anh một cái, anh nghe theo cưng.”
“Không!”
“Ôm một cái.”
“Không!”
Lâm Đại Minh đút hai tay vào túi, dứt khoát quay người định bước đi. Bất chợt, Cố Thương vùng mình đứng dậy, sải bước trêи giường ôm trầm lấy hắn ngay từ phía sau. Hắn thoáng ngạc nhiên, rất nhanh khôi phục lại cảm xúc, nghiêng người hơi ngoái đầu lại.
Cố Thương bất đắc dĩ than vãn ngay bên tai Lâm Đại Minh: “Ôm rồi, ôm rồi đó, được chưa?”
Lâm Đại Minh vươn cao tay ấn đầu Cố Thương ép cô gục cằm lên vai mình, thuận thế nghiêng mặt hôn lên má cô cái nữa hài lòng gật đầu: “Tạm ổn.”
Cố Thương vội dẩy hắn ra, tức tối gào lên: “Anh đừng hở tí là hết đụng chân đụng tay tới hôn hít được không?”
“Không!” Nói xong, Lâm Đại Minh cầm quần áo đi vào trong phòng tắm để lại cái bản mặt bí xị của Cố Thương đang đứng như trời trồng trêи giường phía sau. Thích chí phì cười không ngớt, vì cười nhiều nên gương mặt hắn càng thêm rạng rỡ.
***
Lâm Đại Minh mặc quần lửng đen, khoác hờ hững chiếc áo sơ mi đen bên ngoài để lộ thân thể cường tráng, màu da trăng trắng, chân đi dép tông. Vì đi biển, nên hắn không vuốt keo như mọi khi để mái tóc lòa xòa trước trán, mập mờ che đi cặp mắt đen như ngọc lạnh lẽo. Hắn đứng trước cửa phòng 311, vài phút sau cánh cửa phòng 312 phía đối diện cũng mở ra.
Hắc Cẩu, Bạch Cẩu cũng mặc đồ đi biển đồng loạt đi ra.
Lâm Đại Minh không nói gì, xoay người đi xuống tầng. Bạch Cẩu vừa theo sau vừa ngoái lại nhìn cửa phòng 311 còn đóng kín, tò mò hỏi: “Bé Thương đâu đại ca?”
Lâm Đại Minh lạnh giọng: “Gọi chị Thương.”
Bạch Cẩu ngạc nhiên mở to mắt, quay sang nhìn Hắc Cẩu đang đi ngay bên cạnh, lúng búng gật đầu: “Chị Thương đâu đại ca?”
“Thương ra sau.”
***
Đúng tám giờ sáng, toàn bộ công nhân viên thuộc quyền quản lý của Lâm Đại Minh tập hợp toàn bộ dưới sảnh khách sạn. Ai ai cũng ăn vận đồ mát mẻ, tay cầm túi đựng đồ tư xếp hàng nghe các tổ trưởng truyền điểm danh sau đó thuê xe điện trở đoàn người ra bãi biển đã được công ty bao thầu trước đó.
Ba người Lâm Đại Minh nhòm mãi chẳng thấy Cố Thương đứng ở góc nào, dù hắn có mở định vị thì cũng chỉ xác nhận được vị trí cô gần hắn chứ vẫn chẳng tìm thấy bóng người ở đâu. Đến khi tới được bãi biển hắn mới có thể nhìn thấy cô, thấy cô đang đứng cùng một tốp đàn bà con gái.
Mái tóc đã được Cố Thương cuộn tròn trêи đỉnh đầu như củ tỏi, tuy rằng là đi biển nhưng cô lại ăn mặc hết sức kín đáo. Bên trong mặc áo croptop quá rốn màu vàng tươi, bên ngoài trùm áo lưới đen vạt dài tới hông. Kết hợp quần đùi vải rộng màu nâu socola, chiếc thắt da đen bản nhỏ quấn quanh vòng eo hơi lớn, cặp chân trắng trẻo phơi dưới nắng vàng. Tuy vóc dáng không quá cao, chân cũng chẳng quá dài, ʍôиɠ ngực không đầy đủ nhưng trong phong cách đi biển lạ lùng này khiến cô đáng yêu tới muốn cắn.
“Tao lạy mày đấy Thương ạ!” Nhã Liên tự tin khoe mình trong bộ bikini đỏ rực, trước tiếng hò hét của công nhân viên nam cô càng thêm kiêu ngạo, phô diễn những đường nét mà bản thân tự hào nhất. Nhìn chăm chăm Cố Thương từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu một hồi, khinh bỉ ra mặt nói. “Đi biển thì mặc thoáng chút có sao!”
“Khoe ra mới có người yêu chứ!” Một chị khác chen vào.
“Không, ngại chết!” Cố Thương lắc đầu lia lịa.
“Hay do hàng bé quá nên không dám?” Chị phó tổ trưởng cười châm chọc.
Cố Thương không vừa cãi lại: “Đâu, của em đủ dùng.” Nói rồi, cô phụ họa bằng cách xoa xoa lên ngực mình.
“Để tao sờ thử là biết!” Nhã Liên hùng hổ vồ đến, Cố Thương đan chéo tay ôm lấy thân mình hét toáng lên rồi quay người bỏ chạy.
Thấy hai người đuổi bắt vui vẻ như thế, có vài chị bên ngoài cũng tham gia góp vui. Cố Thương bị bốn, năm người quây lại, đua nhau cố chạm vào ngực mình. Cô vừa cười vừa hét xin tha mạng, không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Lâm Đại Minh từ xa trông vậy, vô thức nhoẻn miệng cười yêu chiều khiến lòng những thiếu nữ bên cạnh xốn xang, ai lướt qua cũng không kiềm lòng được mà ngoái lại ngắm nhìn. Lâm Đại Minh toan nhấc chân bước tới thì hắn khựng lại..
Cố Thương mải bỏ chạy đến nỗi đâm xầm luôn vào lồng ngực sẫm màu của ai đó, ngay sau đó âm thanh quen thuộc vang lên: “Ôi dồi! Chạy từ từ thôi!”
Cố Thương vội đứng vững, vui vẻ ra mặt khi thấy Phạm Anh Kiệt phấn khích reo lên: “Kiệt!” Ngay tức khắp núp sau lưng hắn, chỉ tay về phía đám Nhã Liên nói: “Bọn họ bắt nạt em.”
Phạm Anh Kiệt bật cười, vòng tay ra sau ôm lấy lưng Cố Thương. Hướng đám chị em phía trước hòa nhã nói: “Mọi người bỏ qua cho con lợn nhà em đi!”
“Ha ha! Ra là bạn trai người ta, thôi chúng ra đi!” Các chị buông thêm lời chêu ghẹo rồi kéo nhau tản đi, chỉ để lại mỗi Nhã Liên.
Nhã Liên tiến tới gần hai người tò mò hỏi: “Ai đây Thương?”
Cố Thương thật thà đáp: “Bạn tao, tên Kiệt.”
“Bạn trai mới đúng.” Vừa dứt lời, Cố Thương đã đấm mạnh vào lưng Phạm Anh Kiệt đồng thời hất tay hắn ra.
“Tào lao.”
Nhã Liên hùa vào: “Gớm, bày đặt chối.”
“Đây là bạn em, nó tên Liên!” Cố Thương cười trừ, đánh trống lảng.
Nhã Liên gật đầu chào: “Em chào anh.”
Phạm Anh Kiệt đáp lại: “Ừ, chào em.”
Cố Thương chợt nhớ ra gì đó, ngước nhìn Phạm Anh Kiệt: “Sao anh tìm được em ở đây vậy?”
“Anh mở định vị.” Phạm Anh Kiệt nhún vai, cầm tay Cố Thương kéo đi, nói thêm: “Anh dẫn em ra chỗ hội chị Hương.”
Cố Thương gật đầu, ngoái lại nhìn Nhã Liên hỏi: “Mày đi chung không?”
“Cũng được.”
Vừa gặp lại nhau sau một tháng xa cách, chị Mai Hương đã buông lời chê bai: “Mày ăn mặc kiểu gì thế Thương?”
Khéo cả bãi biển này có mình Cố Thương ăn mặc dị hợm thế này mất. Cô mặc kệ, nhe răng cười trừ: “Hàng em nhỏ,”
“Không qua tay đàn ông sao lớn được!” Chị tổ trưởng vừa dứt, cả đoàn người cười vang lên.
Cố Thương bất lực kêu lên: “Chị đang vấy bẩn tâm hồn trẻ nhỏ đó!”
“Gớm! Nhỏ lắm!”
Đang nói chuyện rôm rả thì bất thình lình Lâm Đại Minh đi tới, trêи người hắn đã lột bỏ áo sơ mi. Cứ như vậy phơi thân thể tráng kiện khiến bao người ngây ngất. Theo sau là đám Hắc Cẩu.
Nhã Liên trông thấy hắn đang đi tới, vội vàng khoe ra những đường nét trêи thân thể mình. Lâm Đại Minh lạnh lùng lướt ngang, khiến khuôn mặt xinh xắn của cô ta vài giây ngỡ ngàng sau đó là xấu hổ tột cùng.
Trước cái nhìn đầy lạ lẫm của hội chị Mai Hương và đầy kinh ngạc của Phạm Anh Kiệt, Lâm Đại Minh không nói một lời ngang nhiên cầm cổ tay Cố Thương kéo cô chạy một mạch về phía bãi biển. Mặc cô kêu oai oái, mặc cả những lời đàm tiếu phía sau…
“Ai thế nhỉ? Trông đẹp trai thật sự!”
“Quen Thương hay sao ấy.”
“Có vẻ có tình ý với Thương thì phải.”
“Trông con Thương thế mà đào hoa phết, hết Kiệt đến thằng này. Ai cũng đẹp trai.”
Phạm Anh Kiệt đằng đằng sát khí nhìn theo bóng đôi trai gái hòa cùng dòng người chạy trêи nền cát trắng, hướng biển xanh mà tới. Hắn tức tối nghiến răng, tay siết lại thành quyền…
Nhã Liên hậm hực nhìn chằm chằm vào bóng Cố Thương đang tay trong tay với quản đốc phía xa xa, cố nén cơn tức, mỉm cười thật tươi khi được hội chị Mai Hương hò nhau ra tắm biển.
Cố Thương bị lôi kéo, đạp trêи nền cát chạy một mạch về phía biển. Rời khỏi nền cát nóng bỏng, chạm vào nước biển mát lạnh, chân cô, eo cô, ngực cô dần dần bị nước bao phủ. Sóng biển lăn tăn, vỗ về lên thân mình Cố Thương, vài giọt bắn lên cao, đem vị mằn mặn của biển cả luồn qua kẽ môi, chạm vào đầu lưỡi. Quần áo ướt át phấp phới trong làn nước, toàn thân được nước mát phủ kín. Vừa tê dại, vừa phấn khích.
Chân Cố Thương dần dời khỏi mặt đất, lơ lửng giữa lòng biển, trọng lượng cơ thể cô nặng đi chậm rãi ngụm xuống. Cố Thương hoảng hốt vội vồ lấy cổ Lâm Đại Minh, đu hai chân quặp chặt lên thắt lưng hắn kêu toáng lên: “Trời ơi! Tôi không biết bơi!!!”
Lâm Đại Minh thích chí bật cười, đôi tay rắn rỏi tựa vây cá quẫy nước bơi sát đến vạch ngăn cách. Cố Thương đã hoảng càng thêm hoảng, quặp chân chặt hết mức có thể, nức nở khóc không ra nước mắt van nài: “Cho tôi vào đi!! Tôi sợ lắm!!!”
“Cưng ôm chặt anh như vậy, anh càng muốn đem cưng bơi xa hơn chút nữa.”
Cố Thương nghe vậy vội vàng buông tay, cả người cô lập tức nặng nề chìm xuống, được vài giây cô vội vàng với tay ôm cổ Lâm Đại Minh trở lại, tức tối chửi: “Đồ điên!”
Lâm Đại Minh nghe vậy, không nói một lời hít sâu một hơi rồi đem theo Cố Thương lặn xuống. Cô bất lực ngậm chặt miệng, mắt nhắm nghiền, tay chân siết chặt người Lâm Đại Minh hơn. Khoảng mười mấy giây, cô hết hơi vô thức thở bằng mũi kết quả là sặc nước biển. Lâm Đại Minh thấy vậy trồi lên, trước bộ dạng ho sù sụ của cô hắn bật cười kɧօáϊ chí.
“Khụ… khụ… kinh quá…” Cố Thương vừa ho vừa khịt mũi, nước biển mặn chát tràn vào trong miệng, cô nôn khan nhả nước miếng luôn lên vai Lâm Đại Minh.
Sắc mặt Lâm Đại Minh tối đi, gằn giọng: “Con bò này! Em dám nhổ nước dãi lên người tôi?!”
Cố Thương khạc nhổ thêm lần nữa, nhăn nhó mặt mũi, đấm mạnh vào lưng Lâm Đại Minh gân cổ cãi: “Ai kêu anh dìm tôi.”
Lâm Đại Minh vòng tay ôm lấy người Cố Thương để cô quặp lấy người hắn từ đằng trước, bẹo lấy hai má ướt sũng phúng phính của cô kéo căng ra: “Có tin tôi dìm chết em luôn không?”
Cố Thương không vừa túm hai tai hắn kéo mạnh, khinh bỉ nói: “Anh nghĩ tôi sợ à.” Dứt lời, cô quay đầu thì thấy Phạm Anh Kiệt đang dũng mãnh bơi tới lập tức căng phồng lồng ngực, lấy một hơi hét lên: “Kiệt ơi! Cứu em!!!”
Khi khoảng cách giữa Phạm Anh Kiệt với Lâm Đại Minh còn hơn hai mét, Cố Thương cố tình làm lơ khuôn mặt đen kịt của Lâm Đại Minh như một con sóc nhảy vọt về phía Phạm Anh Kiệt.
Phạm Anh Kiệt thấy vậy, vội vàng bơi tới đón Cố Thương ngã vào lòng, để cô bám lên người mình mới an tâm vuốt đi nước biển bắn trêи khuôn mặt cô. Hắn quay sang Lâm Đại Minh tức giận mắng: “Sao cậu có thể đùa nghịch như vậy? Không biết là nó rất nguy hiểm sao?”
Cố Thương ôm lấy cổ Phạm Anh Kiệt, nghe hắn mắng Lâm Đại Minh cô vui vẻ ra mặt quay qua Lâm Đại Minh hùa theo: “Đúng đó!”
Lâm Đại Minh không nói gì, cùng Phạm Anh Kiệt đấu mắt. Hai bên không ai nhường ai, đằng đằng sát khí, thậm chí mơ hồ phát ra tia điện xẹt xẹt.
Cố Thương bám người Phạm Anh Kiệt, bò dần ra sau lưng hắn. Đôi chân quặp chặt lấy hông hắn, vừa lườm Lâm Đại Minh vừa nói: “Anh đưa em vào gần bờ đi!”
“Bám chắc nhé.”
“Vâng.”
Lâm Đại Minh nhìn Cố Thương dính lấy Phạm Anh Kiệt đang được Phạm Anh Kiệt đưa dần vào trong. Ánh mắt hắn hằn học, lạnh lẽo, hắn đã nghĩ nếu như ở đây không đông người hắn nhất định đem gã kia dìm chết tại vùng biển này. Lâm Đại Minh mang theo cục tức, uốn cong người vung mình nhảy lên như con cá voi sát thủ tung mình khỏi mặt biển, vẽ lên đường cong hoàn hảo trêи không trung sau đó rơi xuống, ẩn mình trong biển sâu. Những công nhân nam đang bơi quanh đấy không khỏi trầm trồ tán dương.
“Anh ra thuê con cá voi cho em.” Cố Thương được Phạm Anh Kiệt đưa về vùng biển vừa tầm với chiều cao của cô, trông thấy tại khu vực bán phao có con cá voi sát thủ to đùng, cô liền nhờ vả hắn. Mười phút sau, Phạm Anh Kiệt vừa bơi vừa kéo theo phao cá voi lại cho cô. Cô reo lên: “Cảm ơn anh!”
“Thích không?”
“Thích!” Cố Thương gật đầu, bám lấy phao cá voi với chân chèo lên. Chân cô nào có dài bao nhiêu, cá voi lênh đênh trêи mặt biển bị sóng đánh lắc lư, khiến Cố Thương chưa kịp leo lên lại tụt xuống những mấy lần. Cuối cùng, Phạm Anh Kiệt cũng đành ra phụ cô một tay.
Một tay Phạm Anh Kiệt giữ chắc phao cá, một tay ôm hông Cố Thương vững chắc nhấc bổng cô lên, rất nhanh cô cũng có thể cưỡi trêи con cá lớn. Vui vẻ quẫy quẫy chân đập nước, môi cười tươi rạng rỡ.
‘Tách!’
Lâm Đại Minh trôi nổi trêи mặt biển, chẳng biết từ khi nào cầm trêи tay máy chụp hình hướng thẳng về phía Cố Thương, canh lúc cô tươi tắn vui vẻ nhất mà ra sức nhấn nút. Đem những phút giây xinh đẹp nhất của cô lưu thành ảnh, khóe môi vô thức cười dịu dàng.
Bạch Cẩu, Hắc Cẩu ở ngay phía sau lưng Lâm Đại Minh. Bạch Cẩu chẹp miệng, lắc lắc đầu: “Đại ca u mê bé đó quá rồi.”
“Khéo khi chúng ta sắp có chị dâu, nhỉ.” Bạch Cẩu quay sang Hắc Cẩu nói.
“Sắp gì nữa, có rồi đó thôi.” Hắc Cẩu khinh bỉ liếc Bạch Cẩu đáp.
Bạch Cẩu bất lực, giơ dấu like về phía Hắc Cẩu nghiêm túc gật đầu tán thưởng.
Tác giả :
Tiểu Hổ