Lưu Manh Phố Đêm
Chương 21: Đụng độ du côn
Phải mất một hồi lâu Cố Thương mới chính thức bình phục, thần trí cũng trở nên tỉnh táo hơn. Cô lập tức đẩy Lâm Đại Minh khỏi người mình, vội vàng đứng lùi lại giữ khoảng cách với hắn. Dù cho hắn chính là người đã cứu cô khỏi tên cướp ngân hàng!
Lâm Đại Minh cười nhạt, cho tay vào túi quần quay người đi trước. Được vài bước lại thấy con bé nào đó không có ý định đi theo, hắn nhíu mày không vui nghiêng người nhìn lại. Trong mắt hắn là bộ dạng hoang mang của Cố Thương đang ngó trước ngó sau như tìm đường, để ý thêm một chút hắn lại phát hiện cả người cô đang run lên bần bật. Đáy mắt Lâm Đại Minh vẫn trầm lặng như mặt hồ ngày thu, chậm rãi cởi chiếc áo khoác trêи người, bước lại gần Cố Thương.
Cố Thương hoảng hốt tột độ khi không xác định được đây là chỗ nào, càng chẳng biết đâu là đường về khu xóm trọ. Cô cắn môi, vẻ mặt xụ xuống không hề kiêng nể để lộ sự buồn bực. Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn đến trước mặt, cô theo phản xạ đưa mắt nhìn kẻ đó. Thì ra là hắn…
Còn chưa kịp phản kháng, Lâm Đại Minh đã cứ thế trùm áo lên đầu cô. Những tia mưa không còn trực tiếp rơi trêи tóc, ngấm sâu vào da đầu nên cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cố Thương tay nắm lấy chiếc áo, toan kéo xuống thì bị Lâm Đại Minh lườm cảnh cáo. Cô thấy vậy, mạnh mẽ giật cái áo còn vương hơi ấm mỏng manh trêи đầu mình xuống, bực dọc ném thẳng người Lâm Đại Minh. Cô tức tối quát lên: “Đừng tưởng cứu tôi xong là muốn làm gì thì làm! Thôi cái vẻ quan tâm giả tạo đó của anh đi!”
“Thật không biết điều!” Lâm Đại Minh gằn giọng, siết chặt cái áo của mình trong tay. Con bé kia như chưa thấy đủ, tiếp tục thách thức hắn bằng cách quay người lại bỏ đi. Hắn mất sạch kiên nhẫn, cả người tỏa ra sát khí một mạch đuổi theo, loáng cái đã nắm chặt cổ tay cô giữ lại.
“Anh bị điên à?” Cố Thương hét lên. Cô vùng vằng gồng mình muốn thoát, sức cô yếu ớt sao có thể thoát khỏi tay Lâm Đại Minh nếu hắn không cho phép. Cô càng thêm bực mình toan cúi xuống cắn lên tay hắn.
Lâm Đại Minh như con giun bò trong bụng Cố Thương, trước khi cô đạt được mục đích hắn đã dùng tay còn lại bóp hai bên má làm đôi môi cô bị biến dạng thành cái mỏ chim. Cô nhăn mày ấm ức, vỗ vỗ mấy cái vào tay hắn, âm ử nói thành câu không rõ ràng: “Uông a! ôi òn i ề!”
“Biết đường về không?” Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Cố Thương, Lâm Đại Minh không nhịn được nhếch môi cười khẩy một tiếng, nhàn nhạt hỏi.
“…” Mặt Cố Thương nghệt ra, chớp chớp mắt nhìn hắn vài giây rồi vội vàng quay mặt đi. Tuy cô tới Hội Nà được vài tháng, nhưng cô cũng chỉ đi loanh quanh từ xóm trọ ra công ty rồi từ công ty về xóm trọ. Hiếm khi đi xa, nên đường xá ở đây cô vẫn còn mịt mờ không rõ. Giờ hiện tại, bản thân đang ở chỗ nào cô cũng không biết huống chi là tìm đường để về nhà.
Thật xui xẻo!
Lâm Đại Minh buông tay khỏi má cô, liếc nhìn cô vụng về bưng má vuốt ve một cái rồi quay người lại bỏ đi. Cố Thương đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, lần này hắn vô cùng quả quyết cứ thế để cô đứng như trời trồng dưới cơn mưa rào không ngớt.
Cố Thương cắn răng do dự một hồi, cô cho tay vào chiếc túi đeo chéo đã sớm ướt nhẹp bên hông lấy ra con điện thoại Iphone 6S cũ kỹ, màn hình nứt toác vài đường. Cô cố gắng bấm tay trượt trượt, nhưng mưa rào vẫn đổ, tay cô lại ướt nhẹp không có cách nào để thao tác trêи màn hình. Cô bất lực thở dài thườn thượt, sợ mưa làm hỏng con máy yêu quý vội cất vào túi trở lại. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Lâm Đại Minh từ khi nào đã mặc lại áo khoác, chân dài thẳng tắp bước đều cách cô hơn năm mét.
Cô hít sâu một hơi, lấy toàn bộ sức lực hét lên: “Này!”
Người kia vẫn thong dong bước đi. Cố Thương bực tức, cong chân chạy đuổi theo sau, vừa chạy cô vừa gọi: “Này!”
“Anh biết đường về quận Hai Moàng phải không?
“Này!”
Cố Thương tức tối hét toáng lên, người kia lại như điếc vẫn cứ thế bước đi. Một chút phản ứng cũng không có. Cố Thương chạy vượt qua hắn, hai tay dang ngang chắn đường hắn đi. Cứ ngỡ Lâm Đại Minh sẽ vì thế mà dừng lại, cô không ngờ hắn lại đi lách sang bên cạnh cứ thế lướt qua.
“Đồ khốn nạn! Anh cứu tôi rồi ít nhất cũng phải có trách nhiệm với tôi chứ!” Cố Thương tức tới phát khóc, ấm ức hét lên trong mưa. Cô dùng tay áo gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi hòa cùng mưa chảy dài trêи mặt. Cô thầm chửi bản thân. Có gì phải khóc! Người ta không giúp thì thôi có gì phải khóc chứ! Hắn là kẻ đáng ghét, hắn thích dọa nạt người khác! Hắn là tên biến thái từng quấy rối, thậm chí là suýt cưỡng bức cô. Cớ gì cô lại để hắn chọc cho phát khóc!
Cô tự dưng nhớ tới Kiệt! Anh ấy rất dịu dàng, sẽ không để cô chịu ấm ức như vậy! Càng nghĩ tới cô càng không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt cũng rơi nhiều hơn.
Mẹ kiếp! Khóc cho gã đó thương hại sao?!
Cố Thương rảo rác nhìn xung quanh, chẳng có nổi bóng người nào cả. Làm sao cô có thể lên tiếng nhờ sự giúp đỡ đây? Nơi này hai bên đều có những rặng cây chạy dọc cả đoạn đường, không cửa hàng, không biển hiệu sao cô có thể biết đây là chỗ nào chứ?
“Có trách nhiệm?” Lâm Đại Minh chẳng thể ngờ độ cứng đầu của Cố Thương còn hơn cả bê tông cốt thép. Hắn hơi liếc về phía sau, trông thấy cô lẳng lặng đi theo hắn như một cái đuôi nhỏ, nhàn nhạt mở lời châm chọc.
Cố Thương thấy vậy, bước chân nhanh hơn hòng đuổi kịp lấy hắn. Mà gã này dưới cơn mưa tầm tã lại ung dung tới đáng sợ, thong dong bước đi như vậy. Dù cô có chạy cũng vẫn bị hắn bỏ lại phía sau. Cuối cùng không chịu được, cô túm lấy vạt áo phía sau lưng hắn lò dò đi theo.
“Đúng vậy!” Cố Thương lập tức đáp lại. Như thể cô là một cô gái đáng thương bị bạn trai làm chuyện gì có lỗi và bắt hắn ta phải bồi thường tổn thất cho mình vậy. Tay cô túm chặt vạt lưng áo Lâm Đại Minh, nhưng lại đưa tầm nhìn đi chỗ khác nên chẳng hề hay cặp mắt đen như ngọc lạnh lẽo theo từng hạt mưa rơi xuống đỉnh đầu cô.
Cố Thương ngẫm nghĩ gì đó nói tiếp: “Anh cứu tôi rồi, chí ít cũng nên đưa tôi về chứ!”
“Dùng cái thái độ không biết lớn nhỏ đó để nhờ giúp đỡ?” Lâm Đại Minh cất giọng trầm ổn, lại mang tính sát thương cực lớn.
Cố Thương là người có lòng tự trọng cao, lại rất dễ bị tự ái. Nghe hắn nói vậy bèn buông tay khỏi vạt áo Lâm Đại Minh, cắn môi, rồi quả quyết quay người bỏ đi.
Không chỉ đường, cô sẽ tự đi tìm. Bảo cô phải tử tế với loại người như hắn? Xin lỗi, cô không làm được!
Lâm Đại Minh chưa bao giờ thấy tức giận như lúc này. Hắn dừng bước, quay người lại nhìn Cố Thương đang chạy đi, hắn trông thấy cô đang dùng tay áo gạt nước mắt từ phía sau. Hắn siết chặt tay thành quyền, mẹ kiếp con bé này sao có thể không biết điều như vậy chứ!
Ăn nói dễ nghe một chút thì đã chẳng như vậy!
Vẻ mặt Lâm Đại Minh trở nên sa sầm tới lạ lùng. Từ người hắn tỏa ra sát khí ngùn ngụt, ánh mắt sắc bén. Cho tay vào bên trong ngực áo, lấy từ túi áo ra khẩu súng ngắn của tên cướp ngân hàng lúc trước. Chân dài sải bước, đuổi theo sau Cố Thương…
“Thằng đó làm em buồn sao người đẹp?”
Chẳng biết từ bao giờ xuất hiện thêm bảy tên trai tráng cũng đang dầm mưa, từ phía đối diện Cố Thương đi tới. Cả người chúng ướt sũng bởi mưa, mái tóc rối loạn phủ xuống mặt, mỗi tên đều có dấu xăm trêи người, không cổ cũng nguyên cánh tay. Đây đích thị là một nhóm du côn đáng sợ nào đó. Khi bắt gặp cô đang trong tình trạng vừa chạy vừa quẹt khuỷu tay ngang mặt, gã cứ nghĩ cô đang giận dỗi với bạn trai mình.
“Không ạ!” Cố Thương lắc đầu, thanh âm nhỏ nhẹ. Cô không hề biết hoặc cố tình lơ đi sự nguy hiểm đang cận kề, hai tay nắm chặt quai túi xách trêи ngươi. Cô dè dặt lên tiếng hỏi: “Các anh có biết đường về quận Hai Moàng là lối nào không ạ?”
“Thì ra bé không biết đường đi. Để anh đưa em đến đó nhé!” Kẻ cầm đầu tiến tới bất ngờ nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt bởi gió mưa, gã tỏ vẻ đau lòng miết nhẹ: “Bé lạnh lắm không?”
Cố Thương lắc đầu, cố giật tay mình ra khỏi gã. Nào ngờ gã chẳng hề có ý buông tha, dùng lực siết chặt hơn. Gã cùng đồng bọn khà khà cười ɖâʍ tà.
“Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!” Cố Thương tức tối dùng sức mạnh hơn.
“Tay em mềm quá!” Gã đó bày ra bộ dạng thèm thuồng nhìn thân thể cô đang hứng chịu cơn mưa rào, áo sơ mi dính chặt vào cơ thể, để lộ đường cong đẹp đẽ của một cô gái đang trong độ tuổi thanh xuân rực rỡ. Quay qua đám đàn em tật lưỡi, như báo hiệu cho chúng sắp sửa có một bữa ăn thịnh soạn. Bọn đàn em đồng đều cười vang thành tiếng, điều này càng làm Cố Thương thêm khẩn trương hơn.
“Lại anh ôm cái rồi anh đưa về!”
“Thằng đó đá em rồi, tiếc đéo gì. Về đây, anh sẽ yêu em nhiều hơn nó!”
“Không…” Cô vội lắc đầu.
Gã đó mặc Cố Thương phản kháng, chẳng cần dùng sức đã nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Trước khi gã ôm được cô vào lòng thì cô bị ai đó nắm tay còn lại giật mạnh. Tựa như cô là miếng thịt, bị chim ưng cướp mất khỏi miệng cáo.
Tuy không rơi vào tay gã du côn đó, xong cô lại chẳng tránh được việc cứ thế ngã vào lòng người kia. Khỏi cần nhìn hay dò hỏi, cô cũng biết được kẻ đó là người nào. Cố Thương tức tối chửi thành tiếng: “Đ*t mẹ!”
Lâm Đại Minh tất nhiên là nghe thấy. Hắn đem hết phẫn nộ thành lực siết ở tay, kẹp chặt Cố Thương sát vào lồng ngực mình hơn. Mặc cô nhăn mặt lại vì ngạt thở, cũng chẳng quan tâm bàn tay nhỏ ấn lên ngực hắn cố thoát. Hắn chính là cứ thế kẹp chết cô trong lòng!
Với lũ bẩn thỉu này cô lại có thể bày ra bộ dạng ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng đó, còn với hắn lại một mực trống đối cùng cái thái độ hỗn xược. Chẳng lẽ, trong mắt cô hắn còn thua xa đám chó hoang trước mặt này?
“Con bồ mày bị anh đây nhắm trúng rồi. Ngoan ngoãn thì bỏ gái chạy lấy người!” Gã nhìn thẳng mắt Lâm Đại Minh, thoáng bị tia sát khí sắc bén trong mắt hắn làm cho kinh hãi. Nhưng gã có những bảy người, còn thằng nhãi mũi còn chảy nước như hắn chẳng là cái chó má gì cả.
Lâm Đại Minh cười khẩy thành tiếng, ngập tràn sự khinh bỉ. Vẻ mặt hắn dương dương tự đắc, kênh kiệu hất hàm. Điều này khiến gã đứng đầu lũ du côn thêm tức tối, gã chỉ tay vào Lâm Đại Minh to mồm quát tháo.
“Thằng chó này láo, chúng bay mau đánh chết nó cho tao!”
Lâm Đại Minh nhận thấy cô gái trong lòng hắn run như cày sấy. Không biết là do mưa lạnh trút xuống, hay do sợ sệt trước bọn du côn nhãi nhép kia. Hắn giữ chặt gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn hắn. Không để cô có cơ hội trốn tránh, Lâm Đại Minh áp lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng. Môi lưỡi vui đùa là vậy, cặp mắt đen như ngọc vẫn hướng về phía lũ chó dại nào đó. Hắn vừa giữ gáy, vừa bịt một bên lỗ tai Cố Thương. Tay còn lại nắm chặt cán súng đưa về phía trước mất hai giây để xác định mục tiêu, liên tiếp xả ra bảy viên đạn.
Viên nào viên đấy đều trúng điểm trí mạng. Bọn du côn lần lượt đổ gục xuống nền đường, mưa và máu hòa trộn thành một vũng đỏ ngầu…
Lâm Đại Minh cười nhạt, cho tay vào túi quần quay người đi trước. Được vài bước lại thấy con bé nào đó không có ý định đi theo, hắn nhíu mày không vui nghiêng người nhìn lại. Trong mắt hắn là bộ dạng hoang mang của Cố Thương đang ngó trước ngó sau như tìm đường, để ý thêm một chút hắn lại phát hiện cả người cô đang run lên bần bật. Đáy mắt Lâm Đại Minh vẫn trầm lặng như mặt hồ ngày thu, chậm rãi cởi chiếc áo khoác trêи người, bước lại gần Cố Thương.
Cố Thương hoảng hốt tột độ khi không xác định được đây là chỗ nào, càng chẳng biết đâu là đường về khu xóm trọ. Cô cắn môi, vẻ mặt xụ xuống không hề kiêng nể để lộ sự buồn bực. Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn đến trước mặt, cô theo phản xạ đưa mắt nhìn kẻ đó. Thì ra là hắn…
Còn chưa kịp phản kháng, Lâm Đại Minh đã cứ thế trùm áo lên đầu cô. Những tia mưa không còn trực tiếp rơi trêи tóc, ngấm sâu vào da đầu nên cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cố Thương tay nắm lấy chiếc áo, toan kéo xuống thì bị Lâm Đại Minh lườm cảnh cáo. Cô thấy vậy, mạnh mẽ giật cái áo còn vương hơi ấm mỏng manh trêи đầu mình xuống, bực dọc ném thẳng người Lâm Đại Minh. Cô tức tối quát lên: “Đừng tưởng cứu tôi xong là muốn làm gì thì làm! Thôi cái vẻ quan tâm giả tạo đó của anh đi!”
“Thật không biết điều!” Lâm Đại Minh gằn giọng, siết chặt cái áo của mình trong tay. Con bé kia như chưa thấy đủ, tiếp tục thách thức hắn bằng cách quay người lại bỏ đi. Hắn mất sạch kiên nhẫn, cả người tỏa ra sát khí một mạch đuổi theo, loáng cái đã nắm chặt cổ tay cô giữ lại.
“Anh bị điên à?” Cố Thương hét lên. Cô vùng vằng gồng mình muốn thoát, sức cô yếu ớt sao có thể thoát khỏi tay Lâm Đại Minh nếu hắn không cho phép. Cô càng thêm bực mình toan cúi xuống cắn lên tay hắn.
Lâm Đại Minh như con giun bò trong bụng Cố Thương, trước khi cô đạt được mục đích hắn đã dùng tay còn lại bóp hai bên má làm đôi môi cô bị biến dạng thành cái mỏ chim. Cô nhăn mày ấm ức, vỗ vỗ mấy cái vào tay hắn, âm ử nói thành câu không rõ ràng: “Uông a! ôi òn i ề!”
“Biết đường về không?” Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Cố Thương, Lâm Đại Minh không nhịn được nhếch môi cười khẩy một tiếng, nhàn nhạt hỏi.
“…” Mặt Cố Thương nghệt ra, chớp chớp mắt nhìn hắn vài giây rồi vội vàng quay mặt đi. Tuy cô tới Hội Nà được vài tháng, nhưng cô cũng chỉ đi loanh quanh từ xóm trọ ra công ty rồi từ công ty về xóm trọ. Hiếm khi đi xa, nên đường xá ở đây cô vẫn còn mịt mờ không rõ. Giờ hiện tại, bản thân đang ở chỗ nào cô cũng không biết huống chi là tìm đường để về nhà.
Thật xui xẻo!
Lâm Đại Minh buông tay khỏi má cô, liếc nhìn cô vụng về bưng má vuốt ve một cái rồi quay người lại bỏ đi. Cố Thương đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, lần này hắn vô cùng quả quyết cứ thế để cô đứng như trời trồng dưới cơn mưa rào không ngớt.
Cố Thương cắn răng do dự một hồi, cô cho tay vào chiếc túi đeo chéo đã sớm ướt nhẹp bên hông lấy ra con điện thoại Iphone 6S cũ kỹ, màn hình nứt toác vài đường. Cô cố gắng bấm tay trượt trượt, nhưng mưa rào vẫn đổ, tay cô lại ướt nhẹp không có cách nào để thao tác trêи màn hình. Cô bất lực thở dài thườn thượt, sợ mưa làm hỏng con máy yêu quý vội cất vào túi trở lại. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Lâm Đại Minh từ khi nào đã mặc lại áo khoác, chân dài thẳng tắp bước đều cách cô hơn năm mét.
Cô hít sâu một hơi, lấy toàn bộ sức lực hét lên: “Này!”
Người kia vẫn thong dong bước đi. Cố Thương bực tức, cong chân chạy đuổi theo sau, vừa chạy cô vừa gọi: “Này!”
“Anh biết đường về quận Hai Moàng phải không?
“Này!”
Cố Thương tức tối hét toáng lên, người kia lại như điếc vẫn cứ thế bước đi. Một chút phản ứng cũng không có. Cố Thương chạy vượt qua hắn, hai tay dang ngang chắn đường hắn đi. Cứ ngỡ Lâm Đại Minh sẽ vì thế mà dừng lại, cô không ngờ hắn lại đi lách sang bên cạnh cứ thế lướt qua.
“Đồ khốn nạn! Anh cứu tôi rồi ít nhất cũng phải có trách nhiệm với tôi chứ!” Cố Thương tức tới phát khóc, ấm ức hét lên trong mưa. Cô dùng tay áo gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi hòa cùng mưa chảy dài trêи mặt. Cô thầm chửi bản thân. Có gì phải khóc! Người ta không giúp thì thôi có gì phải khóc chứ! Hắn là kẻ đáng ghét, hắn thích dọa nạt người khác! Hắn là tên biến thái từng quấy rối, thậm chí là suýt cưỡng bức cô. Cớ gì cô lại để hắn chọc cho phát khóc!
Cô tự dưng nhớ tới Kiệt! Anh ấy rất dịu dàng, sẽ không để cô chịu ấm ức như vậy! Càng nghĩ tới cô càng không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt cũng rơi nhiều hơn.
Mẹ kiếp! Khóc cho gã đó thương hại sao?!
Cố Thương rảo rác nhìn xung quanh, chẳng có nổi bóng người nào cả. Làm sao cô có thể lên tiếng nhờ sự giúp đỡ đây? Nơi này hai bên đều có những rặng cây chạy dọc cả đoạn đường, không cửa hàng, không biển hiệu sao cô có thể biết đây là chỗ nào chứ?
“Có trách nhiệm?” Lâm Đại Minh chẳng thể ngờ độ cứng đầu của Cố Thương còn hơn cả bê tông cốt thép. Hắn hơi liếc về phía sau, trông thấy cô lẳng lặng đi theo hắn như một cái đuôi nhỏ, nhàn nhạt mở lời châm chọc.
Cố Thương thấy vậy, bước chân nhanh hơn hòng đuổi kịp lấy hắn. Mà gã này dưới cơn mưa tầm tã lại ung dung tới đáng sợ, thong dong bước đi như vậy. Dù cô có chạy cũng vẫn bị hắn bỏ lại phía sau. Cuối cùng không chịu được, cô túm lấy vạt áo phía sau lưng hắn lò dò đi theo.
“Đúng vậy!” Cố Thương lập tức đáp lại. Như thể cô là một cô gái đáng thương bị bạn trai làm chuyện gì có lỗi và bắt hắn ta phải bồi thường tổn thất cho mình vậy. Tay cô túm chặt vạt lưng áo Lâm Đại Minh, nhưng lại đưa tầm nhìn đi chỗ khác nên chẳng hề hay cặp mắt đen như ngọc lạnh lẽo theo từng hạt mưa rơi xuống đỉnh đầu cô.
Cố Thương ngẫm nghĩ gì đó nói tiếp: “Anh cứu tôi rồi, chí ít cũng nên đưa tôi về chứ!”
“Dùng cái thái độ không biết lớn nhỏ đó để nhờ giúp đỡ?” Lâm Đại Minh cất giọng trầm ổn, lại mang tính sát thương cực lớn.
Cố Thương là người có lòng tự trọng cao, lại rất dễ bị tự ái. Nghe hắn nói vậy bèn buông tay khỏi vạt áo Lâm Đại Minh, cắn môi, rồi quả quyết quay người bỏ đi.
Không chỉ đường, cô sẽ tự đi tìm. Bảo cô phải tử tế với loại người như hắn? Xin lỗi, cô không làm được!
Lâm Đại Minh chưa bao giờ thấy tức giận như lúc này. Hắn dừng bước, quay người lại nhìn Cố Thương đang chạy đi, hắn trông thấy cô đang dùng tay áo gạt nước mắt từ phía sau. Hắn siết chặt tay thành quyền, mẹ kiếp con bé này sao có thể không biết điều như vậy chứ!
Ăn nói dễ nghe một chút thì đã chẳng như vậy!
Vẻ mặt Lâm Đại Minh trở nên sa sầm tới lạ lùng. Từ người hắn tỏa ra sát khí ngùn ngụt, ánh mắt sắc bén. Cho tay vào bên trong ngực áo, lấy từ túi áo ra khẩu súng ngắn của tên cướp ngân hàng lúc trước. Chân dài sải bước, đuổi theo sau Cố Thương…
“Thằng đó làm em buồn sao người đẹp?”
Chẳng biết từ bao giờ xuất hiện thêm bảy tên trai tráng cũng đang dầm mưa, từ phía đối diện Cố Thương đi tới. Cả người chúng ướt sũng bởi mưa, mái tóc rối loạn phủ xuống mặt, mỗi tên đều có dấu xăm trêи người, không cổ cũng nguyên cánh tay. Đây đích thị là một nhóm du côn đáng sợ nào đó. Khi bắt gặp cô đang trong tình trạng vừa chạy vừa quẹt khuỷu tay ngang mặt, gã cứ nghĩ cô đang giận dỗi với bạn trai mình.
“Không ạ!” Cố Thương lắc đầu, thanh âm nhỏ nhẹ. Cô không hề biết hoặc cố tình lơ đi sự nguy hiểm đang cận kề, hai tay nắm chặt quai túi xách trêи ngươi. Cô dè dặt lên tiếng hỏi: “Các anh có biết đường về quận Hai Moàng là lối nào không ạ?”
“Thì ra bé không biết đường đi. Để anh đưa em đến đó nhé!” Kẻ cầm đầu tiến tới bất ngờ nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt bởi gió mưa, gã tỏ vẻ đau lòng miết nhẹ: “Bé lạnh lắm không?”
Cố Thương lắc đầu, cố giật tay mình ra khỏi gã. Nào ngờ gã chẳng hề có ý buông tha, dùng lực siết chặt hơn. Gã cùng đồng bọn khà khà cười ɖâʍ tà.
“Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!” Cố Thương tức tối dùng sức mạnh hơn.
“Tay em mềm quá!” Gã đó bày ra bộ dạng thèm thuồng nhìn thân thể cô đang hứng chịu cơn mưa rào, áo sơ mi dính chặt vào cơ thể, để lộ đường cong đẹp đẽ của một cô gái đang trong độ tuổi thanh xuân rực rỡ. Quay qua đám đàn em tật lưỡi, như báo hiệu cho chúng sắp sửa có một bữa ăn thịnh soạn. Bọn đàn em đồng đều cười vang thành tiếng, điều này càng làm Cố Thương thêm khẩn trương hơn.
“Lại anh ôm cái rồi anh đưa về!”
“Thằng đó đá em rồi, tiếc đéo gì. Về đây, anh sẽ yêu em nhiều hơn nó!”
“Không…” Cô vội lắc đầu.
Gã đó mặc Cố Thương phản kháng, chẳng cần dùng sức đã nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Trước khi gã ôm được cô vào lòng thì cô bị ai đó nắm tay còn lại giật mạnh. Tựa như cô là miếng thịt, bị chim ưng cướp mất khỏi miệng cáo.
Tuy không rơi vào tay gã du côn đó, xong cô lại chẳng tránh được việc cứ thế ngã vào lòng người kia. Khỏi cần nhìn hay dò hỏi, cô cũng biết được kẻ đó là người nào. Cố Thương tức tối chửi thành tiếng: “Đ*t mẹ!”
Lâm Đại Minh tất nhiên là nghe thấy. Hắn đem hết phẫn nộ thành lực siết ở tay, kẹp chặt Cố Thương sát vào lồng ngực mình hơn. Mặc cô nhăn mặt lại vì ngạt thở, cũng chẳng quan tâm bàn tay nhỏ ấn lên ngực hắn cố thoát. Hắn chính là cứ thế kẹp chết cô trong lòng!
Với lũ bẩn thỉu này cô lại có thể bày ra bộ dạng ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng đó, còn với hắn lại một mực trống đối cùng cái thái độ hỗn xược. Chẳng lẽ, trong mắt cô hắn còn thua xa đám chó hoang trước mặt này?
“Con bồ mày bị anh đây nhắm trúng rồi. Ngoan ngoãn thì bỏ gái chạy lấy người!” Gã nhìn thẳng mắt Lâm Đại Minh, thoáng bị tia sát khí sắc bén trong mắt hắn làm cho kinh hãi. Nhưng gã có những bảy người, còn thằng nhãi mũi còn chảy nước như hắn chẳng là cái chó má gì cả.
Lâm Đại Minh cười khẩy thành tiếng, ngập tràn sự khinh bỉ. Vẻ mặt hắn dương dương tự đắc, kênh kiệu hất hàm. Điều này khiến gã đứng đầu lũ du côn thêm tức tối, gã chỉ tay vào Lâm Đại Minh to mồm quát tháo.
“Thằng chó này láo, chúng bay mau đánh chết nó cho tao!”
Lâm Đại Minh nhận thấy cô gái trong lòng hắn run như cày sấy. Không biết là do mưa lạnh trút xuống, hay do sợ sệt trước bọn du côn nhãi nhép kia. Hắn giữ chặt gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn hắn. Không để cô có cơ hội trốn tránh, Lâm Đại Minh áp lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng. Môi lưỡi vui đùa là vậy, cặp mắt đen như ngọc vẫn hướng về phía lũ chó dại nào đó. Hắn vừa giữ gáy, vừa bịt một bên lỗ tai Cố Thương. Tay còn lại nắm chặt cán súng đưa về phía trước mất hai giây để xác định mục tiêu, liên tiếp xả ra bảy viên đạn.
Viên nào viên đấy đều trúng điểm trí mạng. Bọn du côn lần lượt đổ gục xuống nền đường, mưa và máu hòa trộn thành một vũng đỏ ngầu…
Tác giả :
Tiểu Hổ