Lưu Manh Phố Đêm
Chương 19: Cướp ngân hàng (1)
Vài ngày sau đó, lúc 4h30 chiều.
Hôm nay, Lâm Đại Minh thay vì cưỡi trêи con moto đen bạc BMW S1000RR dạo chơi khắp thành phố, hắn lại nổi hứng đi bộ. Hắn là người tùy hứng, chỉ cần hắn muốn hắn sẽ thực hiện ngay và luôn. Khi ở trêи xe buýt chật trội đông đúc, hắn ngang nhiên sàm sỡ một cô gái, mà cô ta lại chẳng dám kêu cứu. Hắn nghĩ chắc do khuôn mặt hắn làm cô ta u mê!
Hoặc khẩu súng trêи tay hắn…
Lâm Đại Minh sung sướиɠ nhếch môi cười thỏa mãn. Trong lúc đang đi ngang một ngân hàng bụng hắn đột nhiên đau âm ỉ, thầm chửi thề không biết đã ăn phải thứ gì. Nhìn tới nhìn lui, gần nhất chỉ có ngân hàng này, xa hơn chục mét thì có quán caffe.
Sắc mặt Lâm Đại Minh xấu đi, khuôn mặt đẹp trai theo đó mà nhăn lại. Lâm Đại Minh không nghĩ được nhiều như thế, liền đi vào bên trong hỏi đại một nhân viên.
“Nhà vệ sinh ở đâu?”
“Anh đi hướng này…” Nhân viên chỉ tận tình là thế lại chẳng nhận được câu cảm ơn. Nhân viên tức tối nhìn theo loại người vô học đang vội vã đi vào trong nhà vệ sinh thầm nguyền rủa. Cầu cho táo bón chết luôn trong chuồng xí đi! Người thì cao ráo đẹp trai mà thái độ bất lịch sự!
Khi bóng Lâm Đại Minh khuất sau cánh cửa nhà vệ sinh, cũng là lúc Cố Thương đi vào. Cô mặc áo sơ mi nam trắng rộng thùng thình, kết hợp với quần ka ki ống rộng đen, chân mang đôi giày Fila thể thao trắng và chiếc ví da đen đeo chéo trêи vai. Trêи tay cô xách một bọc nilong, bên trong túi là một gói KitKat, vài gói mì tôm và hai vỉ sữa Vinamikl không đường. Cô đi tới quầy chuyển tiền, ngồi xuống và bắt đầu giao dịch.
Cô đã mặt dày vay đứa bạn trêи mạng vài trăm, đến nay mới có dịp trả. Cô cũng chẳng ngờ người bạn đó tin tưởng cô đến vậy, không nói hai câu đã đồng ý cho mượn. Vì cô nghèo đói nên nỡ quỵt mất những hai năm trời, vậy mà người đó không hề trách mắng cũng chẳng thúc ɖu͙ƈ.
Nên khen cô ăn ở lương thiện hay chê người bạn đó quá cả tin đi. Lỡ cô quỵt thật thì sao, ha ha!
“Em muốn chuyển tiền ạ!” Cố Thương đặt bọc kẹo xuống ngay cạnh chân, mở ví bên hông ra lấy chứng minh thư nhân dân đưa cho nhân viên theo yêu cầu.
“Mời chị đăng ký vào đây!” Nhân viên xé tờ bưu chuyển tiền đưa cho Cố Thương.
Cô cũng rất hợp tác mà điền một số thông tin quan trọng rồi nhanh chóng nộp lại cho nhân viên kiểm tra.
“Của chị hết ba trăm mười một nghìn!” Nhân viên sau khi gõ gõ vài cái trêи bàn phím máy tính xong, quay qua thông báo cho Cố Thương.
“Em gửi chị!” Cố Thương lấy trong ví 320 nghìn đưa cho nhân viên đó, một lúc sau nhân viên đưa lại cho cô một hóa đơn.
“Em trả chị chín nghìn đồng!”
“Em cảm ơn!” Cố Thương nhận lại số tiền cẩn thận đút vào ví, xách túi kẹo dưới đất lên toan rời khỏi vị trí thì bị nhân viên kia gọi giữ lại.
“Chị quên chứng minh trêи bàn kìa!”
“…” Cố Thương cười trừ, đặt túi kẹo xuống ghế vừa ngồi, toan cầm chứng minh trêи bàn lên. Còn chưa kịp chạm vào, bỗng toàn bộ nhân viên trong ngân hàng đồng loại đứng lên, hai tay giơ quá đầu, trông họ rất là hoảng hốt. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, từ ngoài cửa ra vào đã vang lên một giọng nói của đàn ông to tiếng đe dọa. Kèm theo là một tiếng súng nổ chói tai mang hàm ý cảnh cáo.
“Tao là cướp đây! Tất cả giơ tay lên!” Cố Thương kinh ngạc quay qua xem xét tình hình. Trước mặt cô là một tên cướp trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi chẳng thèm che đậy. Gã có thân hình thô to và một khuôn mặt hung tợn khó ưa, tay gã năm ne khẩu súng ngắn chĩa vào từng người bắt đứng dậy và giơ tay lên cao. Chợt gã chuyển qua phía Cố Thương hùng hổ quát to: “Mày nữa, giơ tay hay ăn đạn?!”
Đương nhiên Cố Thương chọn giơ tay rồi!
Đậu má! Cô thà gặp tên khốn kiếp kia còn hơn! Sao số cô đi đâu cũng gặp thành phần khủng bố vậy?!
“Lập tức đóng cửa lại!” Gã đó vừa dứt lời, xả đạn phá nát mấy camera an ninh tại ngân hàng. Vài nhân viên cùng khách hàng nữ kinh hãi hét lên, Cố Thương nhắm chặt mắt lại nghiến chặt răng cố chấn tĩnh bản thân.
Trong lúc này càng phải bình tĩnh, không được phép sợ hãi!
Dù cho Cố Thương bị dọa cho tới nín cả thở, toàn thân bất giác run nhẹ cô vẫn kiên cường chịu đựng. Không được hét! Không được sợ! Càng không được hoảng loạn!
Mày phải nhớ kỹ!
Cánh cửa sắt khổng lồ từ từ cuộn xuống, nhanh chóng bịt kín cửa ra vào. Vừa hay lại đúng thời điểm ngân hàng ngừng hoạt động.
Tên cướp này quá cẩn thận, chỉ cần một hành động nhỏ liền chĩa súng vào kẻ đó quát tháo làm các nhân viên không có cơ hội bí mật cầu cứu. Có người không tin gã có gan bắn súng liền khiêu khích gã, ngoan cố làm gã trướng mắt. Kết quả bị giết chết tại chỗ. Dọa cho bao con người ở đây kinh hãi tột độ.
Hiện tại, tính cả nhân viên, khách hàng và kẻ bị giết là 14 người, 10 nam 4 nữ. Kẻ xấu số là một khách hàng nam, ước trừng hơn 20 tuổi.
“Con kia!” Gã chỉ súng vào Cố Thương quát to, dọa trái tim mỏng manh suýt vọt lên cổ họng phun ra ngoài. Cô dè dặt giương lên nhìn gã.
Gã quát to: “Mày mang balo này vào cho chúng nó bốc tiền vào cho tao!”
Cố Thương ngập ngừng quay sang nhìn các nhân viên, bọn họ bất lực nhìn đáp lại cô. Trán Cố Thương đổ vầng mồ hôi hột, đi tới gần tên cướp vừa ném balo về phía cô. Cô run run cầm nó lên, cẩn thận đi lùi nhỏ nhẹ về phía sau.
“Nhanh lên!” Gã hét lên suýt chút nữa dọa Cố Thương òa lên tại chỗ.
Cô đi nhanh hơn, truyền tay cô nhân viên vừa giúp cô làm thủ tục chuyển tiền chiếc balo. Nói là cô không còn cảm giác sợ hãi gì đó, nhưng kể từ khi gặp tên đó cô đã trở nên nhút nhát hơn trước. Nay gặp tình huống này, cô còn chấn tĩnh được chính mình thật sự là quá giỏi rồi. Không biết số phận cô trong vài phút nữa sẽ thế nào…
Một lúc sau, balo được truyền lại tay Cố Thương trọng lượng so với trước tăng lên những vài cân. Và đương nhiên, kẻ bị ép giao tiền cho tên cướp khủng bố là cô rồi!
Gã thô lỗ giật lại balo từ tay Cố Thương khiến lòng bàn tay cô ửng lên một mảng đỏ, còn có chút ran rát. Gã trừng mắt nhìn cô, dọa cô vô thức lùi lại vị trí cũ. Như chưa đủ thỏa mãn, hắn tiếp tục hét lên: “Chúng mày mau nộp tiền, điện thoại hay thứ gì đó quý giá trêи người chúng mày cho tao!”
Đúng lúc đó, sau cái giọng to khủng bố của gã là tiếng chuông điện thoại bàn. Gã liếc nhìn chiếc phát ra âm thanh, thấy nó ngay vị trí của nhân viên trực tổng đài ngay đầu tiên, gã vừa chĩa súng xung quanh vừa đi tới nhấc ống nghe lên tai.
[Chúng tôi là cảnh sát đây! Chúng tôi đã nhận được thông báo khẩn, hiện giờ tên cướp sao rồi? Xin đừng để hắn biết tránh gây nguy hiểm…]
“Đứa nào báo cho cảnh sát?” Gã tức tối ném mạnh ống nghe trêи tay xuống bàn cái bốp, trừng lớn mắt nhìn nữ nhân viên đang sợ tới phát khóc, toàn thân run rẩy mãnh liệt trước mặt. Gã túm tóc cô thô bạo giật ngược làm cô ré lên vì đau, mở mồm quát lớn: “Là mày phải không?”
Nữ nhân viên sợ sệt lắc đầu lia lịa, gã cướp tàn bạo dùng khẩu súng đập mạnh đầu cô khiến cô chảy rất nhiều máu và hôn mê sâu. Những người chứng kiến ở đây, đã sợ càng thêm sợ, toàn thân run lẩy bẩy không dám ho he lấy một tiếng nào. Dù chỉ là nhỏ nhất.
“Cút hết ra ngoài này cho tao!” Gã quát các nhân viên còn đứng tại vị trí làm việc của mình, họ ngoan ngoãn làm theo răm rắp.
Tình hình ngay lúc này, tất thảy toàn bộ 13 con người (bao gồm nhân viên bị đánh ngất xỉu) đều bị tên cướp dùng băng dính chói chặt tay chân lại và bị gã ép ngồi dọc bờ tường. Trông không khác gì dân tị nạn thời kháng chiến, hoang mang sợ sệt không biết rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu…
“Trêи người chúng mày có gì quý giá mau đưa cho tao!” Tên cướp cầm súng chĩa vào từng người, gã chẳng quan tâm người ta có hài lòng hay không cứ thế một tay cầm súng dọa dẫm, một tay lục lọi trêи người từng nạn nhân. Rất nhanh lấy được bao nhiêu là tài sản có giá trị như điện thoại, trang sức, tiền của. Gã đang vô cùng hài lòng về việc này cho tới khi gặp Cố Thương…
Trêи người cô, ngoài con Iphone 6s bị vỡ màn hình và chín nghìn đồng lẻ tạm coi là có giá trị ra còn lại chẳng có gì. Gã tức tối túm tóc cô giật mạnh, làm cô cảm tưởng như da đầu sắp bị xé rách, cô nghiến răng vào môi tới chảy máu ngoan cường chịu đau.
Gã cướp quan sát khuôn mặt Cố Thương một chút, lại lia xuống cơ thể cô. Tuy không được đầy đủ như người mẫu diễn viên, nhưng vẫn có cái cho gã vui đùa. Gã bày ra vẻ mặt ɖâʍ tà, buông tay khỏi mái tóc rối vuốt ve mặt cô. Má cô đặc biệt mềm mại, như cái bánh bao nhỏ. Nhấn nhẹ cái đã tạo lên vết hõm đáng yêu. Gã cười khà khà: “Nếu mày không có gì giá trị, thì hãy làm điếm cho tao chơi!”
Nói đoạn, gã túm chặt đôi cổ tay đang bị băng dính chói lại của Cố Thương lôi cô đứng dậy như xách gáy một con thú, thô lỗ kéo cô vào bên trong căn phòng tiếp khách. Cố Thương biết rõ sức mình, vùng vẫy vô ích liền cứ thế buông tay để gã kéo đi. Theo sau cô là hàng loại cái nhìn đầy thương hại của những người cùng cảnh.
Khi gã cướp đem Cố Thương đi mất, cũng là lúc cánh cửa nhà vệ sinh mở ra. Từ bên trong, Lâm Đại Minh sau khi giải quyết xong, cơ thể trở về trạng thái khỏe khoắn thường ngày, tâm trạng cũng hết sức thoải mái đi ra trước cái nhìn đầy kinh ngạc của bao người bị chói thê thảm dàn hàng ngồi dọc một góc tường.
Lâm Đại Minh thoáng ngạc nhiên khi trông thấy cảnh tượng sau một trận chiến đấu với nhu cầu bản thân, nhanh chóng lấy được bộ dạng lạnh lùng, vô cảm thong dong hướng cửa đi tới. Các nhân viên âm ê sau lớp băng dính ở miệng cố gắng giãy giụa van xin nhưng Lâm Đại Minh như chẳng thấy gì cứ thế lướt ngang.
Bất chợt, hắn dừng lại. Không phải do lương tâm hắn trỗi dậy, mà do bọc nilong đựng đồ để trêи ghế ngồi đã thu hút hắn. Lâm Đại Minh chuyển hướng bước lại gần, cho tay vào lục lọi nhanh chóng cầm lên gói KitKat bên trong. Khóe môi vô thức vẽ lên đường cong mờ nhạt. Hắn vô tình thấy chứng minh thư còn vương vãi trêи mặt bàn, hắn tò mò cầm lên…
Họ và tên: Cố Thương.
Sinh ngày: 11/08/1999.
Quê quán: xx – xx – Hiên Ưng…
Cố Thương? Mày rậm Lâm Đại Minh nhíu lại, hắn lia sang bức ảnh nhỏ bên cạnh. Một con bé mặt ngố tàu, trông ngu ngu, đần thối đần nát hài không tả nổi. Hắn thật sự không nhận ra đây là con mồi của hắn vài năm trước.
Cẩn thận lấy ví trong túi quần cho chứng minh gài vào ngăn nhỏ bên ngoài. Lâm Đại Minh quay lại đám nạn nhân đáng thương thô bạo giật mạnh băng dính trêи miệng một khách hàng nam, lạnh lùng hỏi: “Tên cướp đâu?”
“N…nó… mang theo…theo…một cô…gái vào… vào trong kia…”
Lâm Đại Minh ngoái đầu nhìn về phía sau, nhanh chóng xác định mục tiêu. Không để kẻ kia kịp mở miệng cầu cứu, Lâm Đại Minh đã dán băng dính trở lại. Hắn nhặt khẩu súng bị gã kia bỏ lại ngoài bàn giao dịch, hướng phòng tiếp khách bước tới.
Nếu trong đó là con mồi của hắn, hắn nhất định cho kẻ đó chết lòi mắt!
Hôm nay, Lâm Đại Minh thay vì cưỡi trêи con moto đen bạc BMW S1000RR dạo chơi khắp thành phố, hắn lại nổi hứng đi bộ. Hắn là người tùy hứng, chỉ cần hắn muốn hắn sẽ thực hiện ngay và luôn. Khi ở trêи xe buýt chật trội đông đúc, hắn ngang nhiên sàm sỡ một cô gái, mà cô ta lại chẳng dám kêu cứu. Hắn nghĩ chắc do khuôn mặt hắn làm cô ta u mê!
Hoặc khẩu súng trêи tay hắn…
Lâm Đại Minh sung sướиɠ nhếch môi cười thỏa mãn. Trong lúc đang đi ngang một ngân hàng bụng hắn đột nhiên đau âm ỉ, thầm chửi thề không biết đã ăn phải thứ gì. Nhìn tới nhìn lui, gần nhất chỉ có ngân hàng này, xa hơn chục mét thì có quán caffe.
Sắc mặt Lâm Đại Minh xấu đi, khuôn mặt đẹp trai theo đó mà nhăn lại. Lâm Đại Minh không nghĩ được nhiều như thế, liền đi vào bên trong hỏi đại một nhân viên.
“Nhà vệ sinh ở đâu?”
“Anh đi hướng này…” Nhân viên chỉ tận tình là thế lại chẳng nhận được câu cảm ơn. Nhân viên tức tối nhìn theo loại người vô học đang vội vã đi vào trong nhà vệ sinh thầm nguyền rủa. Cầu cho táo bón chết luôn trong chuồng xí đi! Người thì cao ráo đẹp trai mà thái độ bất lịch sự!
Khi bóng Lâm Đại Minh khuất sau cánh cửa nhà vệ sinh, cũng là lúc Cố Thương đi vào. Cô mặc áo sơ mi nam trắng rộng thùng thình, kết hợp với quần ka ki ống rộng đen, chân mang đôi giày Fila thể thao trắng và chiếc ví da đen đeo chéo trêи vai. Trêи tay cô xách một bọc nilong, bên trong túi là một gói KitKat, vài gói mì tôm và hai vỉ sữa Vinamikl không đường. Cô đi tới quầy chuyển tiền, ngồi xuống và bắt đầu giao dịch.
Cô đã mặt dày vay đứa bạn trêи mạng vài trăm, đến nay mới có dịp trả. Cô cũng chẳng ngờ người bạn đó tin tưởng cô đến vậy, không nói hai câu đã đồng ý cho mượn. Vì cô nghèo đói nên nỡ quỵt mất những hai năm trời, vậy mà người đó không hề trách mắng cũng chẳng thúc ɖu͙ƈ.
Nên khen cô ăn ở lương thiện hay chê người bạn đó quá cả tin đi. Lỡ cô quỵt thật thì sao, ha ha!
“Em muốn chuyển tiền ạ!” Cố Thương đặt bọc kẹo xuống ngay cạnh chân, mở ví bên hông ra lấy chứng minh thư nhân dân đưa cho nhân viên theo yêu cầu.
“Mời chị đăng ký vào đây!” Nhân viên xé tờ bưu chuyển tiền đưa cho Cố Thương.
Cô cũng rất hợp tác mà điền một số thông tin quan trọng rồi nhanh chóng nộp lại cho nhân viên kiểm tra.
“Của chị hết ba trăm mười một nghìn!” Nhân viên sau khi gõ gõ vài cái trêи bàn phím máy tính xong, quay qua thông báo cho Cố Thương.
“Em gửi chị!” Cố Thương lấy trong ví 320 nghìn đưa cho nhân viên đó, một lúc sau nhân viên đưa lại cho cô một hóa đơn.
“Em trả chị chín nghìn đồng!”
“Em cảm ơn!” Cố Thương nhận lại số tiền cẩn thận đút vào ví, xách túi kẹo dưới đất lên toan rời khỏi vị trí thì bị nhân viên kia gọi giữ lại.
“Chị quên chứng minh trêи bàn kìa!”
“…” Cố Thương cười trừ, đặt túi kẹo xuống ghế vừa ngồi, toan cầm chứng minh trêи bàn lên. Còn chưa kịp chạm vào, bỗng toàn bộ nhân viên trong ngân hàng đồng loại đứng lên, hai tay giơ quá đầu, trông họ rất là hoảng hốt. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, từ ngoài cửa ra vào đã vang lên một giọng nói của đàn ông to tiếng đe dọa. Kèm theo là một tiếng súng nổ chói tai mang hàm ý cảnh cáo.
“Tao là cướp đây! Tất cả giơ tay lên!” Cố Thương kinh ngạc quay qua xem xét tình hình. Trước mặt cô là một tên cướp trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi chẳng thèm che đậy. Gã có thân hình thô to và một khuôn mặt hung tợn khó ưa, tay gã năm ne khẩu súng ngắn chĩa vào từng người bắt đứng dậy và giơ tay lên cao. Chợt gã chuyển qua phía Cố Thương hùng hổ quát to: “Mày nữa, giơ tay hay ăn đạn?!”
Đương nhiên Cố Thương chọn giơ tay rồi!
Đậu má! Cô thà gặp tên khốn kiếp kia còn hơn! Sao số cô đi đâu cũng gặp thành phần khủng bố vậy?!
“Lập tức đóng cửa lại!” Gã đó vừa dứt lời, xả đạn phá nát mấy camera an ninh tại ngân hàng. Vài nhân viên cùng khách hàng nữ kinh hãi hét lên, Cố Thương nhắm chặt mắt lại nghiến chặt răng cố chấn tĩnh bản thân.
Trong lúc này càng phải bình tĩnh, không được phép sợ hãi!
Dù cho Cố Thương bị dọa cho tới nín cả thở, toàn thân bất giác run nhẹ cô vẫn kiên cường chịu đựng. Không được hét! Không được sợ! Càng không được hoảng loạn!
Mày phải nhớ kỹ!
Cánh cửa sắt khổng lồ từ từ cuộn xuống, nhanh chóng bịt kín cửa ra vào. Vừa hay lại đúng thời điểm ngân hàng ngừng hoạt động.
Tên cướp này quá cẩn thận, chỉ cần một hành động nhỏ liền chĩa súng vào kẻ đó quát tháo làm các nhân viên không có cơ hội bí mật cầu cứu. Có người không tin gã có gan bắn súng liền khiêu khích gã, ngoan cố làm gã trướng mắt. Kết quả bị giết chết tại chỗ. Dọa cho bao con người ở đây kinh hãi tột độ.
Hiện tại, tính cả nhân viên, khách hàng và kẻ bị giết là 14 người, 10 nam 4 nữ. Kẻ xấu số là một khách hàng nam, ước trừng hơn 20 tuổi.
“Con kia!” Gã chỉ súng vào Cố Thương quát to, dọa trái tim mỏng manh suýt vọt lên cổ họng phun ra ngoài. Cô dè dặt giương lên nhìn gã.
Gã quát to: “Mày mang balo này vào cho chúng nó bốc tiền vào cho tao!”
Cố Thương ngập ngừng quay sang nhìn các nhân viên, bọn họ bất lực nhìn đáp lại cô. Trán Cố Thương đổ vầng mồ hôi hột, đi tới gần tên cướp vừa ném balo về phía cô. Cô run run cầm nó lên, cẩn thận đi lùi nhỏ nhẹ về phía sau.
“Nhanh lên!” Gã hét lên suýt chút nữa dọa Cố Thương òa lên tại chỗ.
Cô đi nhanh hơn, truyền tay cô nhân viên vừa giúp cô làm thủ tục chuyển tiền chiếc balo. Nói là cô không còn cảm giác sợ hãi gì đó, nhưng kể từ khi gặp tên đó cô đã trở nên nhút nhát hơn trước. Nay gặp tình huống này, cô còn chấn tĩnh được chính mình thật sự là quá giỏi rồi. Không biết số phận cô trong vài phút nữa sẽ thế nào…
Một lúc sau, balo được truyền lại tay Cố Thương trọng lượng so với trước tăng lên những vài cân. Và đương nhiên, kẻ bị ép giao tiền cho tên cướp khủng bố là cô rồi!
Gã thô lỗ giật lại balo từ tay Cố Thương khiến lòng bàn tay cô ửng lên một mảng đỏ, còn có chút ran rát. Gã trừng mắt nhìn cô, dọa cô vô thức lùi lại vị trí cũ. Như chưa đủ thỏa mãn, hắn tiếp tục hét lên: “Chúng mày mau nộp tiền, điện thoại hay thứ gì đó quý giá trêи người chúng mày cho tao!”
Đúng lúc đó, sau cái giọng to khủng bố của gã là tiếng chuông điện thoại bàn. Gã liếc nhìn chiếc phát ra âm thanh, thấy nó ngay vị trí của nhân viên trực tổng đài ngay đầu tiên, gã vừa chĩa súng xung quanh vừa đi tới nhấc ống nghe lên tai.
[Chúng tôi là cảnh sát đây! Chúng tôi đã nhận được thông báo khẩn, hiện giờ tên cướp sao rồi? Xin đừng để hắn biết tránh gây nguy hiểm…]
“Đứa nào báo cho cảnh sát?” Gã tức tối ném mạnh ống nghe trêи tay xuống bàn cái bốp, trừng lớn mắt nhìn nữ nhân viên đang sợ tới phát khóc, toàn thân run rẩy mãnh liệt trước mặt. Gã túm tóc cô thô bạo giật ngược làm cô ré lên vì đau, mở mồm quát lớn: “Là mày phải không?”
Nữ nhân viên sợ sệt lắc đầu lia lịa, gã cướp tàn bạo dùng khẩu súng đập mạnh đầu cô khiến cô chảy rất nhiều máu và hôn mê sâu. Những người chứng kiến ở đây, đã sợ càng thêm sợ, toàn thân run lẩy bẩy không dám ho he lấy một tiếng nào. Dù chỉ là nhỏ nhất.
“Cút hết ra ngoài này cho tao!” Gã quát các nhân viên còn đứng tại vị trí làm việc của mình, họ ngoan ngoãn làm theo răm rắp.
Tình hình ngay lúc này, tất thảy toàn bộ 13 con người (bao gồm nhân viên bị đánh ngất xỉu) đều bị tên cướp dùng băng dính chói chặt tay chân lại và bị gã ép ngồi dọc bờ tường. Trông không khác gì dân tị nạn thời kháng chiến, hoang mang sợ sệt không biết rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu…
“Trêи người chúng mày có gì quý giá mau đưa cho tao!” Tên cướp cầm súng chĩa vào từng người, gã chẳng quan tâm người ta có hài lòng hay không cứ thế một tay cầm súng dọa dẫm, một tay lục lọi trêи người từng nạn nhân. Rất nhanh lấy được bao nhiêu là tài sản có giá trị như điện thoại, trang sức, tiền của. Gã đang vô cùng hài lòng về việc này cho tới khi gặp Cố Thương…
Trêи người cô, ngoài con Iphone 6s bị vỡ màn hình và chín nghìn đồng lẻ tạm coi là có giá trị ra còn lại chẳng có gì. Gã tức tối túm tóc cô giật mạnh, làm cô cảm tưởng như da đầu sắp bị xé rách, cô nghiến răng vào môi tới chảy máu ngoan cường chịu đau.
Gã cướp quan sát khuôn mặt Cố Thương một chút, lại lia xuống cơ thể cô. Tuy không được đầy đủ như người mẫu diễn viên, nhưng vẫn có cái cho gã vui đùa. Gã bày ra vẻ mặt ɖâʍ tà, buông tay khỏi mái tóc rối vuốt ve mặt cô. Má cô đặc biệt mềm mại, như cái bánh bao nhỏ. Nhấn nhẹ cái đã tạo lên vết hõm đáng yêu. Gã cười khà khà: “Nếu mày không có gì giá trị, thì hãy làm điếm cho tao chơi!”
Nói đoạn, gã túm chặt đôi cổ tay đang bị băng dính chói lại của Cố Thương lôi cô đứng dậy như xách gáy một con thú, thô lỗ kéo cô vào bên trong căn phòng tiếp khách. Cố Thương biết rõ sức mình, vùng vẫy vô ích liền cứ thế buông tay để gã kéo đi. Theo sau cô là hàng loại cái nhìn đầy thương hại của những người cùng cảnh.
Khi gã cướp đem Cố Thương đi mất, cũng là lúc cánh cửa nhà vệ sinh mở ra. Từ bên trong, Lâm Đại Minh sau khi giải quyết xong, cơ thể trở về trạng thái khỏe khoắn thường ngày, tâm trạng cũng hết sức thoải mái đi ra trước cái nhìn đầy kinh ngạc của bao người bị chói thê thảm dàn hàng ngồi dọc một góc tường.
Lâm Đại Minh thoáng ngạc nhiên khi trông thấy cảnh tượng sau một trận chiến đấu với nhu cầu bản thân, nhanh chóng lấy được bộ dạng lạnh lùng, vô cảm thong dong hướng cửa đi tới. Các nhân viên âm ê sau lớp băng dính ở miệng cố gắng giãy giụa van xin nhưng Lâm Đại Minh như chẳng thấy gì cứ thế lướt ngang.
Bất chợt, hắn dừng lại. Không phải do lương tâm hắn trỗi dậy, mà do bọc nilong đựng đồ để trêи ghế ngồi đã thu hút hắn. Lâm Đại Minh chuyển hướng bước lại gần, cho tay vào lục lọi nhanh chóng cầm lên gói KitKat bên trong. Khóe môi vô thức vẽ lên đường cong mờ nhạt. Hắn vô tình thấy chứng minh thư còn vương vãi trêи mặt bàn, hắn tò mò cầm lên…
Họ và tên: Cố Thương.
Sinh ngày: 11/08/1999.
Quê quán: xx – xx – Hiên Ưng…
Cố Thương? Mày rậm Lâm Đại Minh nhíu lại, hắn lia sang bức ảnh nhỏ bên cạnh. Một con bé mặt ngố tàu, trông ngu ngu, đần thối đần nát hài không tả nổi. Hắn thật sự không nhận ra đây là con mồi của hắn vài năm trước.
Cẩn thận lấy ví trong túi quần cho chứng minh gài vào ngăn nhỏ bên ngoài. Lâm Đại Minh quay lại đám nạn nhân đáng thương thô bạo giật mạnh băng dính trêи miệng một khách hàng nam, lạnh lùng hỏi: “Tên cướp đâu?”
“N…nó… mang theo…theo…một cô…gái vào… vào trong kia…”
Lâm Đại Minh ngoái đầu nhìn về phía sau, nhanh chóng xác định mục tiêu. Không để kẻ kia kịp mở miệng cầu cứu, Lâm Đại Minh đã dán băng dính trở lại. Hắn nhặt khẩu súng bị gã kia bỏ lại ngoài bàn giao dịch, hướng phòng tiếp khách bước tới.
Nếu trong đó là con mồi của hắn, hắn nhất định cho kẻ đó chết lòi mắt!
Tác giả :
Tiểu Hổ