Lưu Manh Phố Đêm
Chương 118: Âm Mưu
“Chị nhớ uống thuốc sau ăn nhé!”
“Vâng, cảm ơn chị! Em về đây!”
“Chị về nhé!” Trần Ngọc Nữ nhìn theo vị khách nữ vừa mua thuốc xong đang quay người đi ra sân, nụ cười vẫn còn đọng trêи môi cho tới khi vị khách ấy ngồi lên xe phóng đi. Cô thu lại vẻ thân thiện vừa rồi, quay người vào trong nơi cô em gái đang ngồi dựa lưng lên tủ thuốc một cách thẫn thờ. Cô nén thở dài: “Lâu rồi không thấy mày ra chỗ chị!”
Trần Tuyết Thương gật đầu, đáp cho có lệ: “Chỗ em dạo này nhiều khách!”
Trần Ngọc Nữ ngồi lại xuống ghế, vô thức vuốt ve chiếc bụng phẳng của mình mỉm cười hạnh phúc: “Tao có thai rồi, được một tháng!”
Một tháng? Hình như cũng là khoảng thời gian cô và hắn còn qua lại với danh nghĩa là bạn giường.
Trần Tuyết Thương thêm ủ rũ. Lâm Đại Minh rất cẩn thận, sẽ không sử dụng bao mà cô đã chuẩn bị trước, hắn luôn tự mình mang theo. Nếu cô có vô tình đụng phải, hắn lập tức vứt đi và sử dụng bằng bao mới. Hắn thỉnh thoảng mua que thử, ép cô thử trước mặt hắn xem có đậu hay không. Hắn từng lạnh lùng nói với cô, nếu như có nhất định phải phá. Thật đau lòng, hắn có thể nói phá một cách dễ dàng, cho dù đó là con của hắn.
Nếu như người mang thai con của hắn là con nhỏ kia liệu hắn có vậy?
Trần Tuyết Thương nhếch môi cười tự giễu chính mình. Là tự cô ngu muội, tự mình đi quá ranh giới ban đầu. Cô có thể trách ai được đây?
Cô hiểu rõ tình cảm không phải thứ có thể cưỡng cầu, vốn cô gái kia không hề đáng trách nhưng cô vẫn cố chấp tỏ ra đố kị, vẫn cố đem mọi trách nhiệm đổ lên người cô gái đó,
Chỉ để thỏa mãn nỗi uất ức trong lòng…
Trần Ngọc Nữ có thể nhìn ra tâm tình em gái mình đang nhiễu loạn, cô nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra?”
Trần Tuyết Thương thoáng ngập ngừng không muốn nói.
“Nói!”
Dưới sự áp bức từ giọng điệu của chị gái, cô không còn cách nào để giấu nên đành thành thật khai báo: “Anh Minh ép em làm bạn giường của anh ấy.”
Trần Ngọc Nữ thoáng ngạc nhiên, cũng có chút tức giận sau cùng là bất lực. Cô không phải không biết con người Lâm Đại Minh như thế nào, thứ hắn đã muốn hắn nhất định sẽ ép cho bằng được. Cô là vợ của Nguyễn Thiện Anh, cũng được xem là đàn em của hắn, hiện tại cô còn đang mang thai căn bản không đủ khả năng chống lại hắn huống chi thay em gái rửa hận.
“Bao lâu rồi?”
“Khá lâu, hơn tháng.”
“Giờ thế nào?”
Trần Tuyết Thương lắc đầu, thờ ơ đáp: “Hết rồi!”
“Vậy cũng tốt, không nên dây vào người này.” Trần Ngọc Nữ nhẹ giọng an ủi: “Coi như trải nghiệm, không sao.”
“Chán thật, ngay từ đầu gặp mặt em đã muốn dây vào rồi!”
“Dẹp đi.” Trần Ngọc Nữ không vui lườm cô em gái. Đúng lúc ý có một bà già đến mua thuốc, cô vội đứng dậy tiếp chuyện.
“Trong truyện nam chính coi nữ chính là thế thân của nữ phụ, còn thực tế nữ phụ mới là thế thân nữ chính.” Trần Tuyết Thương nói vu vơ một câu, cô cười khinh miệt chính mình. Thì ra hắn ép cô lên giường với hắn chỉ vì cái tên này, để hắn dễ bề tưởng tượng đủ loại dáng vẻ của người trong lòng hắn. Giờ hắn không cần cô nữa liền vứt bỏ phũ phàng, đến hay đi đều máu lạnh như vậy.
Bà già mua thuốc căn bản nghe không hiểu, sau khi trả tiền xong liền rời đi. Trần Ngọc Nữ trở lại ghế ngồi xuống, thân là chị ruột sao không nghe hiểu lời em gái mình nói.
“Thế thân? Thế thân gì?”
“Vì cái tên ‘Thương’ này của em, dù em hơn người anh ấy yêu gấp mấy lần nhưng vẫn chỉ là một thế thân.” Trần Tuyết Thương tủi thân khẽ nói, đôi mắt ngân ngấn nước. Cô nghẹn ngào nói tiếp: “Em và con đấy nào giống nhau cái gì, nó còn thua xa em. Ấy vậy chỉ vì cái tên mới nhận được sự chú ý của anh ấy!”
Trần Ngọc Nữ là một người học rộng hiểu cao, tuy em gái đang ở trước mặt mình buồn bực trách móc ai đó cô vẫn điềm nhiên lắng nghe, thâm tâm bình tĩnh phân tích, suy xét cẩn trọng: “Yêu đương không phải từ tư chất hơn hay kém, quan trọng trong tim họ có hình bóng ai. Em hiểu chứ?”
Trần Tuyết Thương lặng im không nói, cô gật đầu. Cô hiểu chứ! Lời chị gái cô nói có gì không dễ hiểu? Cô hơn thì sao chứ? Trong tim hắn không có cô, ngay từ khi bắt đầu chỉ mình cô ngu muội, tự đắm mình trong mộng ảo.
Hắn và cô chỉ đơn giản là đôi ‘bạn’ đến với nhau khi có nhu cầu muốn giải tỏa…
Ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, Trần Tuyết Thương đừng dậy với tâm trạng đã khá lên: “Em về đây!”
“Vẫn như mọi lần, chị không cấm cản em nhưng cũng không đồng tình. Em đã trưởng thành, nên tự mình suy xét quyết định. Hối hận hay hài lòng, tự mình gánh lấy!”
Trần Tuyết Thương kính cẩn: “Cảm ơn lời khuyên của chị! Em đi đây!”
Trần Ngọc Nữ hướng mắt dõi theo bóng lưng Trần Tuyết Thương ngồi trêи xe máy vừa phóng đi, cho đến khi bóng dáng đứa em nhỏ bé như hạt tiêu, không rõ còn đi thẳng hay đã rẽ cô mới thở dài nặng nề một tiếng.
“Đừng để tâm trạng ảnh hưởng đến con!”
Trần Ngọc Nữ đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào trêи nhà, Gà đang đứng đó nhìn đáp lại cô đầy trìu mến. Hai người họ không nói gì thêm, trong lòng tự khắc hiểu điều mà đối phương đang truyền tải.
***
Trần Tuyết Thương vừa lái xe vừa ʍôиɠ lung suy nghĩ về những lời của chị gái và cả quãng thời gian đã qua. Cô không phải đứa con gái mặt dày, cô đã đem mọi tôn nghiêm trao cho hắn giờ cũng đã tới lúc nhặt nhạnh trở lại. Hắn đã không cần cô nữa, cô cũng nên rời đi và tìm cuộc sống mới. Một cuộc sống tốt đẹp hơn, phải không?
Nhưng cô thấy không đành lòng, cũng chẳng cam tâm. Cô ngu ngốc trao tim mình cho loại người không ra gì như Lâm Đại Minh, đổi lại hắn chỉ xem cô là thứ mua vui cho hắn trêи giường. Còn mọi tâm tư hắn dành hết cho một đứa tầm thường, chỉ giống cô mỗi cái tên gọi hàng ngày.
“Ui!” Trần Tuyết Thương đang mải mê suy nghĩ, bỗng một chiếc xe Rolls-Royce Phantom đen bóng bất thình lình chắn ngang thân giữa đường. Cô giật mình vội bóp phanh, nhưng vì quá đột ngột cô không có cách nào ngăn nó đâm sầm vào giữa thân con siêu xe kia.
Cô mở to mắt nhìn vết lõm trước bánh xe máy của mình, kiểu này thì toi rồi. Cô thường lướt mạng tìm hiểu các loại xe cho vui, không ngờ hiện tại cô không những tận mắt thấy còn tự mình làm hỏng xe người ta. Con xe Royce này, khéo bán mười cái mạng cô đi cũng không đủ để đền.
Thôi chết rồi! Làm thế nào bây giờ? Có nên bỏ chạy không?
“Không cần lo lắng, tôi không bắt cô đền đâu!”
Một giọng nói trầm lạnh từ trong xe phát ra, Trần Tuyết Thương kinh ngạc hướng mắt lên nhìn. Một người đàn ông với mái đầu hai màu tóc dần hiện ra sau lớp cửa kính đang dần kéo xuống. Tuy rằng tuổi đã cao nhưng dung mạo vẫn rất sắc sảo khôi ngô, đặc biệt khi nhìn vào cặp mắt đen như ngọc ấy cô không khỏi liên tưởng đến một người.
Người đàn ông bạc môi hững hờ nói tiếp: “Cô tên Thương?”
Thanh âm trầm lạnh đó lại vang lên, tuy tiết trời vẫn đang là ngày hè nhưng Trần Tuyết Thương lại cảm thấy cơ thể mình đang âm thầm run lên. Cái cảm giác lạnh sống lưng này là gì? Tại sao cô thấy căng thẳng như vậy? Như thể người đàn ông này sẽ đem cô ăn tươi nuốt sống vậy?
Ăn tươi nuốt sống ư?
Người đàn ông mở to cửa xe, hướng mắt đen như ngọc khóa cứng mọi ý định của cô: “Lên xe!”
“Nhưng…”
Người đàn ông không nói gì thêm, rút trong ngực áo khẩu súng ngắn trực tiếp chĩa thẳng về phía Trần Tuyết Thương. Cô hiểu hàm ý từ ông là gì, cô hít sâu một hơi căng thẳng nói: “Xe… xe của…”
‘Đoàng!’
“A!” Trần Tuyết Thương giật mình hét toáng lên, cô mở to mắt nhìn chiếc bánh trước nháy mắt xẹp lép. Cô quay mặt nhìn xung quanh lại càng thêm hãi hùng, chẳng biết từ bao giờ cô bị quây kín lại bởi gần chục chiếc xe hơi, hiển nhiên che khuất tầm nhìn từ bên ngoài và cô cũng không tài nào biết được bên ngoài có người đi đường nào hay không.
Cho dù có cũng chẳng ai dại gì dây vào đám giang hồ nguy hiểm này.
Cô vội bước xuống, gạt chân chống xe. Không dám để người đàn ông kia mở lời, cô nhanh chóng leo vào trong ngồi xuống bên cạnh ông ta. Ban đầu đứng đối diện ông từ bên ngoài đã chết khϊế͙p͙, giờ khoảng cách gần như vậy cô không khỏi liên tưởng đến việc mình đang ngồi cùng một ngôi mộ giữa đêm.
Không biết là vì điều hòa xe hay gì, Trần Tuyết Thương toàn thân rét lạnh. Cô không giấu được sự run rẩy đang dần mãnh liệt của mình, cắn răng âm thầm cầu trời cho tai qua nạn khỏi.
Trần Tuyết Thương cảm thấy lạ lùng khi chiếc xe này vẫn không có ý định dừng lại, nhìn ra cửa sổ cảnh vật lùi dần về phía sau với đủ lại cảnh sắc. Khi thì nhà nhà lớp lớp, khi thì trung tâm thương mại phồn hoa, khi thì phố cổ xưa cũ, khi thì công viên nhộn nhịp. Cô không hiểu người đàn ông này đang có ý định gì.
“Không cần căng thẳng, cô không phải người tôi muốn tìm!”
Trần Tuyết Thương ngạc nhiên nhịn không được đưa mắt ngước nhìn người đàn ông bên cạnh đầy nghi hoặc. Tuy ông ta đã có tuổi nhưng thân hình vẫn rất cường tráng, ngoài hình đẹp đẽ khôi ngô, khí chất bức người so với bao gã trai trẻ bây giờ không hề thua kém.
“Thương tôi tìm là người khác.”
Trần Tuyết Thương nhanh chóng hiểu ra mấu chốt: “Tôi lại là thế thân cho con đó?”
Người đàn ông nhếch môi cười lạnh, âm thầm tán dương. Hiểu vấn đề rất nhanh, đỡ tốn thời gian.
“Ông có phải là bố anh Minh?”
“Cô thông minh đấy!” Lâm Bắc Thượng hướng mắt ngọc đen nhìn thẳng về phía trước, tưởng trừng ông đang nhìn dòng xe cộ đang lưu động qua cửa kính đối diện nhưng lại khó thấu tâm tư ông đang nghĩ gì hay chẳng có gì để nghĩ.
Trần Tuyết Thương không phải không biết gia thế Lâm Đại Minh không thuộc dạng thường, lại chẳng thể ngờ hắn còn có người bố giàu có quyền lực đến mức này.
“Sao ông không bắt cô ta luôn?”
Lâm Bắc Thượng cười khẩy, điệu cười này rất giống Lâm Đại Minh. Không đúng, là hắn cười rất giống ông!
“Trước hết nên tách thằng con quý tử của tôi ra đã nhỉ.”
“Ông cần gì ở tôi?”
“Cô muốn bên nó không?”
“Ông hiểu rõ con ông hơn tôi chứ nhỉ?”
Lâm Bắc Thượng cười nhạt, ánh mắt lóe tia thích thú. Lời lẽ thật sắc sảo!: “Tôi sẽ giúp cô.”
“Tôi lấy gì để tin ông?”
Lâm Bắc Thượng không trả lời đúng trọng tâm, ông hỏi vặn lại: “Cô có ngại khi mang bộ mặt của người khác?”
“Ý ông là gì?”
“Cô không có cơ hội từ chối!”
“Ông…”
Chiếc Rolls-Royce Phantom cuối cùng cũng chịu dừng lại, Trần Tuyết Thương bị đẩy khỏi xe không thương tước. Mặc cô bị ngã ngồi bên đường, Lâm Bắc Thượng trước khi lạnh lùng lệnh tài xế phóng vụt đi, ông trầm giọng nói: “Cô đừng hòng chạy!”
Hàm ý cảnh cáo rõ rệt.
Trần Tuyết Thương nhịn đau, nhanh chóng đứng dậy phủi phủi quần áo. Nhìn kỹ lại mới thấy thì ra đây là chỗ ban đầu cô bị chặn đường, xe máy cô vẫn còn đây. Chiếc bánh bị bắn thủng đã được thay mới lại hoàn toàn. Cô ngước mắt nhìn chục chiếc xe hơi đang phóng tản đi khắp nơi.
“Cô không có cơ hội từ chối!”
Câu nói ấy vang vẳng trong đầu cô. Cùng một câu nói ấy, hừ! Đúng là bố con ruột thịt, đến uy hϊế͙p͙ cũng giống nhau. Nếu đã không thể chạy, chi bằng đương đầu với nó.
Trần Tuyết Thương bước lên xe, ung dung phóng đi. Mọi chuyện dường như chưa có gì từng xảy ra tại đây…
“Vâng, cảm ơn chị! Em về đây!”
“Chị về nhé!” Trần Ngọc Nữ nhìn theo vị khách nữ vừa mua thuốc xong đang quay người đi ra sân, nụ cười vẫn còn đọng trêи môi cho tới khi vị khách ấy ngồi lên xe phóng đi. Cô thu lại vẻ thân thiện vừa rồi, quay người vào trong nơi cô em gái đang ngồi dựa lưng lên tủ thuốc một cách thẫn thờ. Cô nén thở dài: “Lâu rồi không thấy mày ra chỗ chị!”
Trần Tuyết Thương gật đầu, đáp cho có lệ: “Chỗ em dạo này nhiều khách!”
Trần Ngọc Nữ ngồi lại xuống ghế, vô thức vuốt ve chiếc bụng phẳng của mình mỉm cười hạnh phúc: “Tao có thai rồi, được một tháng!”
Một tháng? Hình như cũng là khoảng thời gian cô và hắn còn qua lại với danh nghĩa là bạn giường.
Trần Tuyết Thương thêm ủ rũ. Lâm Đại Minh rất cẩn thận, sẽ không sử dụng bao mà cô đã chuẩn bị trước, hắn luôn tự mình mang theo. Nếu cô có vô tình đụng phải, hắn lập tức vứt đi và sử dụng bằng bao mới. Hắn thỉnh thoảng mua que thử, ép cô thử trước mặt hắn xem có đậu hay không. Hắn từng lạnh lùng nói với cô, nếu như có nhất định phải phá. Thật đau lòng, hắn có thể nói phá một cách dễ dàng, cho dù đó là con của hắn.
Nếu như người mang thai con của hắn là con nhỏ kia liệu hắn có vậy?
Trần Tuyết Thương nhếch môi cười tự giễu chính mình. Là tự cô ngu muội, tự mình đi quá ranh giới ban đầu. Cô có thể trách ai được đây?
Cô hiểu rõ tình cảm không phải thứ có thể cưỡng cầu, vốn cô gái kia không hề đáng trách nhưng cô vẫn cố chấp tỏ ra đố kị, vẫn cố đem mọi trách nhiệm đổ lên người cô gái đó,
Chỉ để thỏa mãn nỗi uất ức trong lòng…
Trần Ngọc Nữ có thể nhìn ra tâm tình em gái mình đang nhiễu loạn, cô nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra?”
Trần Tuyết Thương thoáng ngập ngừng không muốn nói.
“Nói!”
Dưới sự áp bức từ giọng điệu của chị gái, cô không còn cách nào để giấu nên đành thành thật khai báo: “Anh Minh ép em làm bạn giường của anh ấy.”
Trần Ngọc Nữ thoáng ngạc nhiên, cũng có chút tức giận sau cùng là bất lực. Cô không phải không biết con người Lâm Đại Minh như thế nào, thứ hắn đã muốn hắn nhất định sẽ ép cho bằng được. Cô là vợ của Nguyễn Thiện Anh, cũng được xem là đàn em của hắn, hiện tại cô còn đang mang thai căn bản không đủ khả năng chống lại hắn huống chi thay em gái rửa hận.
“Bao lâu rồi?”
“Khá lâu, hơn tháng.”
“Giờ thế nào?”
Trần Tuyết Thương lắc đầu, thờ ơ đáp: “Hết rồi!”
“Vậy cũng tốt, không nên dây vào người này.” Trần Ngọc Nữ nhẹ giọng an ủi: “Coi như trải nghiệm, không sao.”
“Chán thật, ngay từ đầu gặp mặt em đã muốn dây vào rồi!”
“Dẹp đi.” Trần Ngọc Nữ không vui lườm cô em gái. Đúng lúc ý có một bà già đến mua thuốc, cô vội đứng dậy tiếp chuyện.
“Trong truyện nam chính coi nữ chính là thế thân của nữ phụ, còn thực tế nữ phụ mới là thế thân nữ chính.” Trần Tuyết Thương nói vu vơ một câu, cô cười khinh miệt chính mình. Thì ra hắn ép cô lên giường với hắn chỉ vì cái tên này, để hắn dễ bề tưởng tượng đủ loại dáng vẻ của người trong lòng hắn. Giờ hắn không cần cô nữa liền vứt bỏ phũ phàng, đến hay đi đều máu lạnh như vậy.
Bà già mua thuốc căn bản nghe không hiểu, sau khi trả tiền xong liền rời đi. Trần Ngọc Nữ trở lại ghế ngồi xuống, thân là chị ruột sao không nghe hiểu lời em gái mình nói.
“Thế thân? Thế thân gì?”
“Vì cái tên ‘Thương’ này của em, dù em hơn người anh ấy yêu gấp mấy lần nhưng vẫn chỉ là một thế thân.” Trần Tuyết Thương tủi thân khẽ nói, đôi mắt ngân ngấn nước. Cô nghẹn ngào nói tiếp: “Em và con đấy nào giống nhau cái gì, nó còn thua xa em. Ấy vậy chỉ vì cái tên mới nhận được sự chú ý của anh ấy!”
Trần Ngọc Nữ là một người học rộng hiểu cao, tuy em gái đang ở trước mặt mình buồn bực trách móc ai đó cô vẫn điềm nhiên lắng nghe, thâm tâm bình tĩnh phân tích, suy xét cẩn trọng: “Yêu đương không phải từ tư chất hơn hay kém, quan trọng trong tim họ có hình bóng ai. Em hiểu chứ?”
Trần Tuyết Thương lặng im không nói, cô gật đầu. Cô hiểu chứ! Lời chị gái cô nói có gì không dễ hiểu? Cô hơn thì sao chứ? Trong tim hắn không có cô, ngay từ khi bắt đầu chỉ mình cô ngu muội, tự đắm mình trong mộng ảo.
Hắn và cô chỉ đơn giản là đôi ‘bạn’ đến với nhau khi có nhu cầu muốn giải tỏa…
Ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, Trần Tuyết Thương đừng dậy với tâm trạng đã khá lên: “Em về đây!”
“Vẫn như mọi lần, chị không cấm cản em nhưng cũng không đồng tình. Em đã trưởng thành, nên tự mình suy xét quyết định. Hối hận hay hài lòng, tự mình gánh lấy!”
Trần Tuyết Thương kính cẩn: “Cảm ơn lời khuyên của chị! Em đi đây!”
Trần Ngọc Nữ hướng mắt dõi theo bóng lưng Trần Tuyết Thương ngồi trêи xe máy vừa phóng đi, cho đến khi bóng dáng đứa em nhỏ bé như hạt tiêu, không rõ còn đi thẳng hay đã rẽ cô mới thở dài nặng nề một tiếng.
“Đừng để tâm trạng ảnh hưởng đến con!”
Trần Ngọc Nữ đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào trêи nhà, Gà đang đứng đó nhìn đáp lại cô đầy trìu mến. Hai người họ không nói gì thêm, trong lòng tự khắc hiểu điều mà đối phương đang truyền tải.
***
Trần Tuyết Thương vừa lái xe vừa ʍôиɠ lung suy nghĩ về những lời của chị gái và cả quãng thời gian đã qua. Cô không phải đứa con gái mặt dày, cô đã đem mọi tôn nghiêm trao cho hắn giờ cũng đã tới lúc nhặt nhạnh trở lại. Hắn đã không cần cô nữa, cô cũng nên rời đi và tìm cuộc sống mới. Một cuộc sống tốt đẹp hơn, phải không?
Nhưng cô thấy không đành lòng, cũng chẳng cam tâm. Cô ngu ngốc trao tim mình cho loại người không ra gì như Lâm Đại Minh, đổi lại hắn chỉ xem cô là thứ mua vui cho hắn trêи giường. Còn mọi tâm tư hắn dành hết cho một đứa tầm thường, chỉ giống cô mỗi cái tên gọi hàng ngày.
“Ui!” Trần Tuyết Thương đang mải mê suy nghĩ, bỗng một chiếc xe Rolls-Royce Phantom đen bóng bất thình lình chắn ngang thân giữa đường. Cô giật mình vội bóp phanh, nhưng vì quá đột ngột cô không có cách nào ngăn nó đâm sầm vào giữa thân con siêu xe kia.
Cô mở to mắt nhìn vết lõm trước bánh xe máy của mình, kiểu này thì toi rồi. Cô thường lướt mạng tìm hiểu các loại xe cho vui, không ngờ hiện tại cô không những tận mắt thấy còn tự mình làm hỏng xe người ta. Con xe Royce này, khéo bán mười cái mạng cô đi cũng không đủ để đền.
Thôi chết rồi! Làm thế nào bây giờ? Có nên bỏ chạy không?
“Không cần lo lắng, tôi không bắt cô đền đâu!”
Một giọng nói trầm lạnh từ trong xe phát ra, Trần Tuyết Thương kinh ngạc hướng mắt lên nhìn. Một người đàn ông với mái đầu hai màu tóc dần hiện ra sau lớp cửa kính đang dần kéo xuống. Tuy rằng tuổi đã cao nhưng dung mạo vẫn rất sắc sảo khôi ngô, đặc biệt khi nhìn vào cặp mắt đen như ngọc ấy cô không khỏi liên tưởng đến một người.
Người đàn ông bạc môi hững hờ nói tiếp: “Cô tên Thương?”
Thanh âm trầm lạnh đó lại vang lên, tuy tiết trời vẫn đang là ngày hè nhưng Trần Tuyết Thương lại cảm thấy cơ thể mình đang âm thầm run lên. Cái cảm giác lạnh sống lưng này là gì? Tại sao cô thấy căng thẳng như vậy? Như thể người đàn ông này sẽ đem cô ăn tươi nuốt sống vậy?
Ăn tươi nuốt sống ư?
Người đàn ông mở to cửa xe, hướng mắt đen như ngọc khóa cứng mọi ý định của cô: “Lên xe!”
“Nhưng…”
Người đàn ông không nói gì thêm, rút trong ngực áo khẩu súng ngắn trực tiếp chĩa thẳng về phía Trần Tuyết Thương. Cô hiểu hàm ý từ ông là gì, cô hít sâu một hơi căng thẳng nói: “Xe… xe của…”
‘Đoàng!’
“A!” Trần Tuyết Thương giật mình hét toáng lên, cô mở to mắt nhìn chiếc bánh trước nháy mắt xẹp lép. Cô quay mặt nhìn xung quanh lại càng thêm hãi hùng, chẳng biết từ bao giờ cô bị quây kín lại bởi gần chục chiếc xe hơi, hiển nhiên che khuất tầm nhìn từ bên ngoài và cô cũng không tài nào biết được bên ngoài có người đi đường nào hay không.
Cho dù có cũng chẳng ai dại gì dây vào đám giang hồ nguy hiểm này.
Cô vội bước xuống, gạt chân chống xe. Không dám để người đàn ông kia mở lời, cô nhanh chóng leo vào trong ngồi xuống bên cạnh ông ta. Ban đầu đứng đối diện ông từ bên ngoài đã chết khϊế͙p͙, giờ khoảng cách gần như vậy cô không khỏi liên tưởng đến việc mình đang ngồi cùng một ngôi mộ giữa đêm.
Không biết là vì điều hòa xe hay gì, Trần Tuyết Thương toàn thân rét lạnh. Cô không giấu được sự run rẩy đang dần mãnh liệt của mình, cắn răng âm thầm cầu trời cho tai qua nạn khỏi.
Trần Tuyết Thương cảm thấy lạ lùng khi chiếc xe này vẫn không có ý định dừng lại, nhìn ra cửa sổ cảnh vật lùi dần về phía sau với đủ lại cảnh sắc. Khi thì nhà nhà lớp lớp, khi thì trung tâm thương mại phồn hoa, khi thì phố cổ xưa cũ, khi thì công viên nhộn nhịp. Cô không hiểu người đàn ông này đang có ý định gì.
“Không cần căng thẳng, cô không phải người tôi muốn tìm!”
Trần Tuyết Thương ngạc nhiên nhịn không được đưa mắt ngước nhìn người đàn ông bên cạnh đầy nghi hoặc. Tuy ông ta đã có tuổi nhưng thân hình vẫn rất cường tráng, ngoài hình đẹp đẽ khôi ngô, khí chất bức người so với bao gã trai trẻ bây giờ không hề thua kém.
“Thương tôi tìm là người khác.”
Trần Tuyết Thương nhanh chóng hiểu ra mấu chốt: “Tôi lại là thế thân cho con đó?”
Người đàn ông nhếch môi cười lạnh, âm thầm tán dương. Hiểu vấn đề rất nhanh, đỡ tốn thời gian.
“Ông có phải là bố anh Minh?”
“Cô thông minh đấy!” Lâm Bắc Thượng hướng mắt ngọc đen nhìn thẳng về phía trước, tưởng trừng ông đang nhìn dòng xe cộ đang lưu động qua cửa kính đối diện nhưng lại khó thấu tâm tư ông đang nghĩ gì hay chẳng có gì để nghĩ.
Trần Tuyết Thương không phải không biết gia thế Lâm Đại Minh không thuộc dạng thường, lại chẳng thể ngờ hắn còn có người bố giàu có quyền lực đến mức này.
“Sao ông không bắt cô ta luôn?”
Lâm Bắc Thượng cười khẩy, điệu cười này rất giống Lâm Đại Minh. Không đúng, là hắn cười rất giống ông!
“Trước hết nên tách thằng con quý tử của tôi ra đã nhỉ.”
“Ông cần gì ở tôi?”
“Cô muốn bên nó không?”
“Ông hiểu rõ con ông hơn tôi chứ nhỉ?”
Lâm Bắc Thượng cười nhạt, ánh mắt lóe tia thích thú. Lời lẽ thật sắc sảo!: “Tôi sẽ giúp cô.”
“Tôi lấy gì để tin ông?”
Lâm Bắc Thượng không trả lời đúng trọng tâm, ông hỏi vặn lại: “Cô có ngại khi mang bộ mặt của người khác?”
“Ý ông là gì?”
“Cô không có cơ hội từ chối!”
“Ông…”
Chiếc Rolls-Royce Phantom cuối cùng cũng chịu dừng lại, Trần Tuyết Thương bị đẩy khỏi xe không thương tước. Mặc cô bị ngã ngồi bên đường, Lâm Bắc Thượng trước khi lạnh lùng lệnh tài xế phóng vụt đi, ông trầm giọng nói: “Cô đừng hòng chạy!”
Hàm ý cảnh cáo rõ rệt.
Trần Tuyết Thương nhịn đau, nhanh chóng đứng dậy phủi phủi quần áo. Nhìn kỹ lại mới thấy thì ra đây là chỗ ban đầu cô bị chặn đường, xe máy cô vẫn còn đây. Chiếc bánh bị bắn thủng đã được thay mới lại hoàn toàn. Cô ngước mắt nhìn chục chiếc xe hơi đang phóng tản đi khắp nơi.
“Cô không có cơ hội từ chối!”
Câu nói ấy vang vẳng trong đầu cô. Cùng một câu nói ấy, hừ! Đúng là bố con ruột thịt, đến uy hϊế͙p͙ cũng giống nhau. Nếu đã không thể chạy, chi bằng đương đầu với nó.
Trần Tuyết Thương bước lên xe, ung dung phóng đi. Mọi chuyện dường như chưa có gì từng xảy ra tại đây…
Tác giả :
Tiểu Hổ