Lưu Manh Lão Sư
Chương 331: Ngươi Là Đồ Khốn Nạn
Trần Thiên Minh vừa thấy điện thoại kêu lên, hắn vội vàng dừng việc điều tức cho Lương Thi Mạn, cầm ngay lấy điện thoại nhìn xem, thì ra là Lâm Quốc.
"Lâm Quốc, thế nào rồi?" Trần Thiên Minh sốt ruột hỏi. Hiện giờ không biết Thái Đông Phong đang ở đâu, Tiểu Trữ ở trong tay Thái Đông Phong càng lâu thì càng nguy hiểm. Thái Đông Phong có thể đánh Lương Thi Mạn như vậy, hắn bắt được Tiểu Trữ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Lão đại, vừa rồi điện thoại của em nhận được 1 cuộc gọi lặc danh, nói là Tiểu Trữ bị Thái Đông Phong bắt, hiện tại đang ở đường 29 bên bờ biển." Lâm Quốc nói.
"Đường 29 bên bờ biển, có thể tin được không? Chú nghe qua thanh âm ngưoiừ kia chưa?" Trần Thiên Minh nghi hoặc hỏi Lâm Quốc, đây có thể là cái bẫy hay không? Thái Đông Phong bắt Tiểu Trữ, sau đó dụ mình chạy hướng khác, sau đó hạ độc thủ với mình.
"Em cũng không biết là đáng tin hay không, người kia thanh âm nghe cũng lạ lạ, có lẽ là chưa từng nghe qua." Lâm Quốc nói.
"Được rồi, anh ngay bây giờ qua đó xem một chút, dù sao cũng không biết được tin gì khác." Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nói. Hiện giờ chỉ còn cách chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi, cứ qua đó trước rồi tính.
"Lão đại, tin tức này không biết đáng tin không, anh phải cẩn thận. Chúng em sẽ qua đó ngay." Lâm Quốc lo lắng nói.
"Được, anh qua đó, chú cho người chiếu cố Lương Thi Mạn." Trần Thiên Minh nói xong, liền vội vàng lên xe, chạy thẳng đến bờ biển.
"Ông chủ, Thái Đông Phong bắt Tiểu Trữ đi vào biệt thự kia rồi," Trường Mao trong xe sốt ruột nói, hình như hắn đang rất khẩn trương vậy.
"Bắt thì bắt rồi, mày gấp cái gì chứ?" Diệp Đại Vĩ liếc nhìn Trường Mao một cái, nói. Trường Mao là cái loại người làm chuyện nhỏ thì được, chuyện lớn là hắn sợ ngay.
"Ông chủ, chúng ta không phải muốn Thái Đông Phong và Trần Thiên Minh đánh nhau sao? Thế nào còn không gọi điện cho bên Trần Thiên Minh?"
Trường Mao kỳ quái hỏi.
"Gấp cái gì, chúng ta chờ Thái Đông Phong quay ra lần nữa, lúc đó mới gọi điện cho bên Trần Thiên Minh." Diệp Đại Vĩ âm hiểm cười, không cho là đúng.
"Vậy không phải để Thái Đông Phong kia chơi Tiểu Trữ hay sao? Tiện nghi cho thằng khốn đó rồi." trương mao hình như cũng đa tức, hình như là hắn cùng muỗn chơi Tiểu Trữ vậy.
"Tao chính là muốn Thái Đông Phong chơi Tiểu Trữ, như vậy, Trần Thiên Minh chạy tới lại càng tức hơn, mày nghĩ lại đi, con đàn bà của mày bị thằng khác chơi, mày tức giận có muốn giết chết thằng kia không? Hắc hắc!"Diệp Đại Vĩ càng nói càng cao hứng, những cái này đều theo kế hoặc của hắn mà làm. Từ lúc hắn theo Ma Vương luyện Quỳ Hoa thần công, trong lòng hắn càng lúc càng âm hiểm, cho nên, hắn mới nghĩ ra biện pháp này đối phó với Thái Đông Phong và Trần Thiên Minh.
"Cao, ông chủ thật sư là cao." Trường Mao vội vỗ mông Diệp Đại Vĩ.
"Trường Mao, không phải tao nói mày rồi sao, mày sau này theo tao học một chút, mày cũng theo tao nhiều năm rồi, những chuyện tao làm cũng càng ngày càng lớn rồi, bây giờ, huyện J đã là thiên hạ của tao, không lâu nữa, thành phố M này cũng vậy. Mà sau khi tao diệt trừ Thái Đông Phong, Ma Vương sẽ càng thêm coi trọng tao." Diệp Đại Vĩ vuốt cằm nói, chẳng qua, sau khi hắn luyện Quỳ Hoa thần công, râu cũng không mọc nữa.
"Đúng, em nhất định sẽ theo ông chủ học hỏi." Trường Mao cao hứng nói. Hiện giờ, hắn đã là thủ hạ mà Diệp Đại Vĩ coi trọng nhất, bởi vì Diệp Đại Vĩ bận rộn, vì thế đã đem câu lạc bộ giao cho hắn, giờ, hắn một mặt chơi đùa với nữ nhân, một mặt dùng tiền, sướng như Diệp Đại Vĩ trước kiavậy.
"Được rồi, mày giờ gọi điện cho bên Trần Thiên Minh đi, chắc là bây giờ Thái Đông Phong đang lột quần áo của Tiểu Trữ ra rồi, ha ha. Con mẹ nó Thái Đông Phong, nếu hắn không biến lão tử thành thế này, ta chắc chắn đã sảng khóai mà bỏ qua cho hắn." Diệp Đại Vĩ sau khi cười cừơi lại nghĩ đến Thái Đông Phong cắt tiểu JJ của hắn, trong lòng lại càng căm hận.
Trường Mao nghe thấy Diệp Đại Vĩ nói như vậy, hắn vội vàng lấy điện thoại bản thân ra gọi. Sau đó, hắn bóp mũi mình, rồi gọi điện cho số của Lâm Quốc.
"Được rồi, đã xong." Trường Mao cao hứng nói với Diệp Đại Vĩ. Hắn nói xong thì rút SIM ra vứt xuống ven đường.
"Được, chúng ta cứ ở đây chờ Trần Thiên Minh tới, sau khi Trần Thiên Minh đi vào đó khỏang 10 phút thì chúng ta vào theo, giết chết tất cả."
Diệp Đại Vĩ nói. "Thời gian có phải là hơi sớm một chút không?" trường mai hỏi Diệp Đại Vĩ.
"Mày không học qua võ công, mày làm sao biết được, nếu như võ công mọi người không sai biệt lắm, thì đánh rất lâu, nhưng mà Trần Thiên Minh võ công lại cao hơn Thái Đông Phong, phỏng chừng là chỉ cần phài phút là hắn giết xong Thái Đông Phong. Hiện giờ Trần Thiên Minh lại có cả thù mới hận cũ! Chắc chắn sẽ giết chết Thái Đông Phong ngay." Diệp Đại Vĩ nói.
"Ồ, đúng," Trường Mao không biết nhưng giả vờ hiểu.
"Còn nữa, Trường Mao, lát nữa mày bắn chuẩn một chút, bắn thẳng vào đầu
hoặc là tim của Trần Thiên Minh thì 1 viên là nó chết. TỐt nhất là không nên để bắn quá 8 viên, đến lúc đó, Trần Thiên Minh chết thì đặt súng vào tay Thái Đông Phong là được. Hiện giờ súng cũng không phải là chuyện đùa, cẩn thận vẫn hơn." Diệp Đại Vĩ dặn Trường Mao.
"Em biết rồi, ông chủ, em sẽ bắn chuẩn." Mặc dù là Trường Mao nói như vậy, nhưng mà trong lòng hắn vẫn có sợ hãi, bởi vì trước kia hắn đã từng giao thủ với Trần Thiên Minh, hắn biết võ công Trần Thiên Minh lợi hại, mà Diệp Đại Vĩ còn nói võ công của Trần Thiên Minh giờ còn lợi hại hơn, hắn chỉ sợ nếu không đánh chết được Trần Thiên Minh, vậy thì chắc chắn sẽ bị Trần Thiên Minh giết chết. Diệp Đại Vĩ có võ công còn có thể trốn được, chứ còn hắn không có võ công, chỉ có thể dựa vào súng mà thôi. Trong lòng Trường Mao cũng biết bản lĩnh của mình.
"Được lắm, chúng ta không nói nữa, cứ lẳng lặng chờ Trần Thiên Minh ở đây đi, phỏng chừng là cũng không lâu lắm đâu." Diệp Đại Vĩ thỏa mái nằm trên ghế xe, thích chí nói.
Trong một căn biệt thự của Thái Đông Phong trên đường 29 bên bờ biển, bên trong rất rộng rãi, gồm một tòa nhà ba tầng, hoa viên cùng giả sơn rất đẹp, bên ngoài còn có cả cửa sắt rất lớn.
Thái Đông Phong đưa Tiểu Trữ vào lầu một, sau đó ném nàng lên trên ghế salon, rồi dâm đãng cười: "Tiểu Trữ, tối nay cô là của tôi, haha!" Hắn vừa nói vừa cao hứng nhìn bộ ngực đầy đặn của Tiểu Trữ, nghĩ đến bộ ngực này đã bị Trần Thiên Minh nhìn qua, trong lòng hắn lại thấy không thoải mái.
"Thái Đông Phong, anh muốn làm gì, anh mau thả tôi ra, nếu không, tôi…tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Tiểu Trữ lớn tiếng hét lên, nàng nhìn thấy dáng vẻ sắc lang này của Thái Đông Phong, không cần nói cũng biết là hắn muốn làm gì.
"Làm cái gì à? Cô còn nói mà không biết xấu hổ sao? Tôi hảo tâm mà đưa cô đến công ty tôi thực tập, cô còn nói dối tôi là về nhà, sau đó thì cùng nhau vui chơi với Trần Thiên Minh, cô làm tôi có thất vọng không chứ?" Thái Đông Phong tức giận nói. Nếu như không phải Tiểu Trữ có vị trí nhất định trong lòng hắn, hắn bây giờ đã đè thẳng nàng ra mà cho uống Đầu Ruổi Đỏ rồi, sau đó thì hung hăng mà chơi chết nàng. Mẹ kiếp, phụ nữ phản bội hắn thì kết cục chính là như vậy. Lương Thi Mạn chính là ví dụ!
"Tôi, tôi có về nhà, nhưng sau đó thì quay lại thành phố M, tìm một công việc khác mà làm. Tôi cùng ai ở cùng một chỗ không phải chuyện của anh, xin anh hãy tôn trọng tôi một chút." Tiểu Trữ tức giận nói.
"Cô không biết sao? Cô là nữ nhân của Thái Đông Phong tôi." Thái Đông Phong nói.
"Tôi không phải là nữ nhân của anh." Tiểu Trữ lắc đầu, nói.
"Haha, rất nhanh cô sẽ thành nữ nhân của tôi thôi, lát nữa, tôi sẽ cởi sạch quần áo của cô, chơi cô, vậy cô không phải là nữ nhân của tôi sao?"
Thái Đông Phong cười điên cuồng.
"Thái Đông Phong, anh không phải là người," Tiểu Trữ thấy Thái Đông Phong nói vậy, nàng rất sợ hại. Nàng bây giờ rất hối hận, nếu như nàng gọi điện cho Trần Thiên Minh đến đón, vậy thì sao gặp chuyện thế này chứ. Hoặc là hôm nay không phải về sớm nửa tiếng, Trần Thiên Minh có thể đến đón nàng rồi. Nghĩ đến đó, Tiểu Trữ đột nhiên nhảy khỏi ghế salon, nàng muốn chạy trốn.
"Cô còn muốn chạy, không dễ vậy đâu!" Thái Đông Phong vọt tới, hắn kéo tóc Tiểu Trữ từ phía sau, hung tợn nói. "Tôi nói cho cô biết, cô không nên phí sức làm gì, người bình thường như cô, trốn không thoát khỏi biệt thự của tôi đâu, tường bên ngoài cao 3 mét, trừ phi cô biết bay hoặc không thì có chìa khóa của tôi."
"Anh buông tôi ra," Tiểu Trữ đã tuyệt vọng, mới rồi nàng gọi điện thoại cho Trần Thiên Minh, chỉ mớ nói được 2 câu thì điện thoại đã bị Thái Đông Phong đánh hỏng, cho dù là Trần Thiên Minh có biết là Thái Đông Phong bắt nàng, chắc là Trần Thiên Minh cũng không biết được Thái Đông Phong đưa nàng đến đây, hiện giờ, không còn cách nào có thể cứu nàng nữa rồi.
"Buông cô ra? Ha ha, cô thật là biết mơ mộng đấy, tôi lát nữa còn muốn chơi cô, chẳng qua, Tiểu Trữ, tôi là thật lòng thích cô, tôi muốn lần đầu tiên của chúng ta phải thật tỉnh táo, cho nên, tôi mới không cho cô "chơi thuốc", nếu cô lát nữa muốn, chúng ta có thể thoải mái mà hưởng thụ sung sướng!" Thái Đông Phong lại ném Tiểu Trữ xuống ghế salon, sau đó hắn cầm lấy điểu khiển TV. Sau đó cho đĩa vào máy.
Chỉ lát sau, trên TV đã xuất hiện cảnh một đôi nam nữ không mặc quần áo đang làm vận động trên giường, đặc biệt là người phụ nữ kia còn rên rỉ rất lớn, còn nam nhân thì liên tục nhấp nhô, vừa nhìn khiến người ta nóng cả người.
Tiểu Trữ thấy tình cảnh xấu hổ như vậy, nàng vội vàng quay đầu qua một bên không dám nhìn, nàng chưa từng nhìn thấy trường hợp như vậy, không ngờ lại thấy ở chỗ này, điều này khiến nàng vừa xấu hổ vừa sợ. Mà nàng càng sợ Thái Đông Phong sẽ đối với nàng làm cái chuyện giống trên TV, Tiểu Trữ sợ đến mực nắm chặt bàn tay, căm hận nhìn Thái Đông Phong.
"Tiểu Trữ, có phải là xem rất hay không? Cô và Trần Thiên Minh đã "làm" thế chưa?" Thái Đông Phong thử dò hỏi Tiểu Trữ, mặc dù hắn cũng có thể cảm nhận được, nhưng mà hiện giờ đi hỏi trước vẫn hơn.
"Nhân gia mới không hạ lưu như ngươi!" Tiểu Trữ vội mắng Thái Đông Phong.
"Nói như vậy cô và Trần Thiên Minh còn chưa có chơi cô, cô vẫn còn là gái trinh." Thái Đông Phong càng nói càng cao hứng, haha, nghĩ đến đêm nay hắn có thể là nam nhân đầu tiên của Tiểu Trữ, hắn có thể không cao hứng sao?
"Thái Đông Phong, anh là đồ khốn nạn!" Tiểu Trữ mắng càng lớn hơn.
"Haha, cô cứ chửi đi, lát nữa tôi sẽ cho cô sướng đến mức rên loạn lên, phụ nữ bị Thái Đông Phong tôi đây chơi qua, không người nào là không như thế cả, đến cả Lương Thi Mạn kia cũng vậy thôi, chẳng qua, hiện giờ nàng ta đã chết rồi." Thái Đông Phong vừa cười vừa nói. Lương Thi Mạn bị hắn dùng nội lực đánh mạnh đến 3 quyền, không chết mới lạ.
"Anh đã giết chị Thi Mạn?" Tiểu Trữ thương tâm hỏi. Mới vừa rồi Lương Thi Mạn còn giữ hắn cho nàng chạy trốn, Lương Thi Mạn còn cắn tay Thái Đông Phong, còn ôm hắn cho nàng trốn, không ngờ, Thái Đông Phong lại giết nàng, đều là do mình hại Lương Thi Mạn. Nghĩ đến đó, trong lòng Tiểu Trữ càng thương tâm hơn
"Lâm Quốc, thế nào rồi?" Trần Thiên Minh sốt ruột hỏi. Hiện giờ không biết Thái Đông Phong đang ở đâu, Tiểu Trữ ở trong tay Thái Đông Phong càng lâu thì càng nguy hiểm. Thái Đông Phong có thể đánh Lương Thi Mạn như vậy, hắn bắt được Tiểu Trữ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Lão đại, vừa rồi điện thoại của em nhận được 1 cuộc gọi lặc danh, nói là Tiểu Trữ bị Thái Đông Phong bắt, hiện tại đang ở đường 29 bên bờ biển." Lâm Quốc nói.
"Đường 29 bên bờ biển, có thể tin được không? Chú nghe qua thanh âm ngưoiừ kia chưa?" Trần Thiên Minh nghi hoặc hỏi Lâm Quốc, đây có thể là cái bẫy hay không? Thái Đông Phong bắt Tiểu Trữ, sau đó dụ mình chạy hướng khác, sau đó hạ độc thủ với mình.
"Em cũng không biết là đáng tin hay không, người kia thanh âm nghe cũng lạ lạ, có lẽ là chưa từng nghe qua." Lâm Quốc nói.
"Được rồi, anh ngay bây giờ qua đó xem một chút, dù sao cũng không biết được tin gì khác." Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nói. Hiện giờ chỉ còn cách chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi, cứ qua đó trước rồi tính.
"Lão đại, tin tức này không biết đáng tin không, anh phải cẩn thận. Chúng em sẽ qua đó ngay." Lâm Quốc lo lắng nói.
"Được, anh qua đó, chú cho người chiếu cố Lương Thi Mạn." Trần Thiên Minh nói xong, liền vội vàng lên xe, chạy thẳng đến bờ biển.
"Ông chủ, Thái Đông Phong bắt Tiểu Trữ đi vào biệt thự kia rồi," Trường Mao trong xe sốt ruột nói, hình như hắn đang rất khẩn trương vậy.
"Bắt thì bắt rồi, mày gấp cái gì chứ?" Diệp Đại Vĩ liếc nhìn Trường Mao một cái, nói. Trường Mao là cái loại người làm chuyện nhỏ thì được, chuyện lớn là hắn sợ ngay.
"Ông chủ, chúng ta không phải muốn Thái Đông Phong và Trần Thiên Minh đánh nhau sao? Thế nào còn không gọi điện cho bên Trần Thiên Minh?"
Trường Mao kỳ quái hỏi.
"Gấp cái gì, chúng ta chờ Thái Đông Phong quay ra lần nữa, lúc đó mới gọi điện cho bên Trần Thiên Minh." Diệp Đại Vĩ âm hiểm cười, không cho là đúng.
"Vậy không phải để Thái Đông Phong kia chơi Tiểu Trữ hay sao? Tiện nghi cho thằng khốn đó rồi." trương mao hình như cũng đa tức, hình như là hắn cùng muỗn chơi Tiểu Trữ vậy.
"Tao chính là muốn Thái Đông Phong chơi Tiểu Trữ, như vậy, Trần Thiên Minh chạy tới lại càng tức hơn, mày nghĩ lại đi, con đàn bà của mày bị thằng khác chơi, mày tức giận có muốn giết chết thằng kia không? Hắc hắc!"Diệp Đại Vĩ càng nói càng cao hứng, những cái này đều theo kế hoặc của hắn mà làm. Từ lúc hắn theo Ma Vương luyện Quỳ Hoa thần công, trong lòng hắn càng lúc càng âm hiểm, cho nên, hắn mới nghĩ ra biện pháp này đối phó với Thái Đông Phong và Trần Thiên Minh.
"Cao, ông chủ thật sư là cao." Trường Mao vội vỗ mông Diệp Đại Vĩ.
"Trường Mao, không phải tao nói mày rồi sao, mày sau này theo tao học một chút, mày cũng theo tao nhiều năm rồi, những chuyện tao làm cũng càng ngày càng lớn rồi, bây giờ, huyện J đã là thiên hạ của tao, không lâu nữa, thành phố M này cũng vậy. Mà sau khi tao diệt trừ Thái Đông Phong, Ma Vương sẽ càng thêm coi trọng tao." Diệp Đại Vĩ vuốt cằm nói, chẳng qua, sau khi hắn luyện Quỳ Hoa thần công, râu cũng không mọc nữa.
"Đúng, em nhất định sẽ theo ông chủ học hỏi." Trường Mao cao hứng nói. Hiện giờ, hắn đã là thủ hạ mà Diệp Đại Vĩ coi trọng nhất, bởi vì Diệp Đại Vĩ bận rộn, vì thế đã đem câu lạc bộ giao cho hắn, giờ, hắn một mặt chơi đùa với nữ nhân, một mặt dùng tiền, sướng như Diệp Đại Vĩ trước kiavậy.
"Được rồi, mày giờ gọi điện cho bên Trần Thiên Minh đi, chắc là bây giờ Thái Đông Phong đang lột quần áo của Tiểu Trữ ra rồi, ha ha. Con mẹ nó Thái Đông Phong, nếu hắn không biến lão tử thành thế này, ta chắc chắn đã sảng khóai mà bỏ qua cho hắn." Diệp Đại Vĩ sau khi cười cừơi lại nghĩ đến Thái Đông Phong cắt tiểu JJ của hắn, trong lòng lại càng căm hận.
Trường Mao nghe thấy Diệp Đại Vĩ nói như vậy, hắn vội vàng lấy điện thoại bản thân ra gọi. Sau đó, hắn bóp mũi mình, rồi gọi điện cho số của Lâm Quốc.
"Được rồi, đã xong." Trường Mao cao hứng nói với Diệp Đại Vĩ. Hắn nói xong thì rút SIM ra vứt xuống ven đường.
"Được, chúng ta cứ ở đây chờ Trần Thiên Minh tới, sau khi Trần Thiên Minh đi vào đó khỏang 10 phút thì chúng ta vào theo, giết chết tất cả."
Diệp Đại Vĩ nói. "Thời gian có phải là hơi sớm một chút không?" trường mai hỏi Diệp Đại Vĩ.
"Mày không học qua võ công, mày làm sao biết được, nếu như võ công mọi người không sai biệt lắm, thì đánh rất lâu, nhưng mà Trần Thiên Minh võ công lại cao hơn Thái Đông Phong, phỏng chừng là chỉ cần phài phút là hắn giết xong Thái Đông Phong. Hiện giờ Trần Thiên Minh lại có cả thù mới hận cũ! Chắc chắn sẽ giết chết Thái Đông Phong ngay." Diệp Đại Vĩ nói.
"Ồ, đúng," Trường Mao không biết nhưng giả vờ hiểu.
"Còn nữa, Trường Mao, lát nữa mày bắn chuẩn một chút, bắn thẳng vào đầu
hoặc là tim của Trần Thiên Minh thì 1 viên là nó chết. TỐt nhất là không nên để bắn quá 8 viên, đến lúc đó, Trần Thiên Minh chết thì đặt súng vào tay Thái Đông Phong là được. Hiện giờ súng cũng không phải là chuyện đùa, cẩn thận vẫn hơn." Diệp Đại Vĩ dặn Trường Mao.
"Em biết rồi, ông chủ, em sẽ bắn chuẩn." Mặc dù là Trường Mao nói như vậy, nhưng mà trong lòng hắn vẫn có sợ hãi, bởi vì trước kia hắn đã từng giao thủ với Trần Thiên Minh, hắn biết võ công Trần Thiên Minh lợi hại, mà Diệp Đại Vĩ còn nói võ công của Trần Thiên Minh giờ còn lợi hại hơn, hắn chỉ sợ nếu không đánh chết được Trần Thiên Minh, vậy thì chắc chắn sẽ bị Trần Thiên Minh giết chết. Diệp Đại Vĩ có võ công còn có thể trốn được, chứ còn hắn không có võ công, chỉ có thể dựa vào súng mà thôi. Trong lòng Trường Mao cũng biết bản lĩnh của mình.
"Được lắm, chúng ta không nói nữa, cứ lẳng lặng chờ Trần Thiên Minh ở đây đi, phỏng chừng là cũng không lâu lắm đâu." Diệp Đại Vĩ thỏa mái nằm trên ghế xe, thích chí nói.
Trong một căn biệt thự của Thái Đông Phong trên đường 29 bên bờ biển, bên trong rất rộng rãi, gồm một tòa nhà ba tầng, hoa viên cùng giả sơn rất đẹp, bên ngoài còn có cả cửa sắt rất lớn.
Thái Đông Phong đưa Tiểu Trữ vào lầu một, sau đó ném nàng lên trên ghế salon, rồi dâm đãng cười: "Tiểu Trữ, tối nay cô là của tôi, haha!" Hắn vừa nói vừa cao hứng nhìn bộ ngực đầy đặn của Tiểu Trữ, nghĩ đến bộ ngực này đã bị Trần Thiên Minh nhìn qua, trong lòng hắn lại thấy không thoải mái.
"Thái Đông Phong, anh muốn làm gì, anh mau thả tôi ra, nếu không, tôi…tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Tiểu Trữ lớn tiếng hét lên, nàng nhìn thấy dáng vẻ sắc lang này của Thái Đông Phong, không cần nói cũng biết là hắn muốn làm gì.
"Làm cái gì à? Cô còn nói mà không biết xấu hổ sao? Tôi hảo tâm mà đưa cô đến công ty tôi thực tập, cô còn nói dối tôi là về nhà, sau đó thì cùng nhau vui chơi với Trần Thiên Minh, cô làm tôi có thất vọng không chứ?" Thái Đông Phong tức giận nói. Nếu như không phải Tiểu Trữ có vị trí nhất định trong lòng hắn, hắn bây giờ đã đè thẳng nàng ra mà cho uống Đầu Ruổi Đỏ rồi, sau đó thì hung hăng mà chơi chết nàng. Mẹ kiếp, phụ nữ phản bội hắn thì kết cục chính là như vậy. Lương Thi Mạn chính là ví dụ!
"Tôi, tôi có về nhà, nhưng sau đó thì quay lại thành phố M, tìm một công việc khác mà làm. Tôi cùng ai ở cùng một chỗ không phải chuyện của anh, xin anh hãy tôn trọng tôi một chút." Tiểu Trữ tức giận nói.
"Cô không biết sao? Cô là nữ nhân của Thái Đông Phong tôi." Thái Đông Phong nói.
"Tôi không phải là nữ nhân của anh." Tiểu Trữ lắc đầu, nói.
"Haha, rất nhanh cô sẽ thành nữ nhân của tôi thôi, lát nữa, tôi sẽ cởi sạch quần áo của cô, chơi cô, vậy cô không phải là nữ nhân của tôi sao?"
Thái Đông Phong cười điên cuồng.
"Thái Đông Phong, anh không phải là người," Tiểu Trữ thấy Thái Đông Phong nói vậy, nàng rất sợ hại. Nàng bây giờ rất hối hận, nếu như nàng gọi điện cho Trần Thiên Minh đến đón, vậy thì sao gặp chuyện thế này chứ. Hoặc là hôm nay không phải về sớm nửa tiếng, Trần Thiên Minh có thể đến đón nàng rồi. Nghĩ đến đó, Tiểu Trữ đột nhiên nhảy khỏi ghế salon, nàng muốn chạy trốn.
"Cô còn muốn chạy, không dễ vậy đâu!" Thái Đông Phong vọt tới, hắn kéo tóc Tiểu Trữ từ phía sau, hung tợn nói. "Tôi nói cho cô biết, cô không nên phí sức làm gì, người bình thường như cô, trốn không thoát khỏi biệt thự của tôi đâu, tường bên ngoài cao 3 mét, trừ phi cô biết bay hoặc không thì có chìa khóa của tôi."
"Anh buông tôi ra," Tiểu Trữ đã tuyệt vọng, mới rồi nàng gọi điện thoại cho Trần Thiên Minh, chỉ mớ nói được 2 câu thì điện thoại đã bị Thái Đông Phong đánh hỏng, cho dù là Trần Thiên Minh có biết là Thái Đông Phong bắt nàng, chắc là Trần Thiên Minh cũng không biết được Thái Đông Phong đưa nàng đến đây, hiện giờ, không còn cách nào có thể cứu nàng nữa rồi.
"Buông cô ra? Ha ha, cô thật là biết mơ mộng đấy, tôi lát nữa còn muốn chơi cô, chẳng qua, Tiểu Trữ, tôi là thật lòng thích cô, tôi muốn lần đầu tiên của chúng ta phải thật tỉnh táo, cho nên, tôi mới không cho cô "chơi thuốc", nếu cô lát nữa muốn, chúng ta có thể thoải mái mà hưởng thụ sung sướng!" Thái Đông Phong lại ném Tiểu Trữ xuống ghế salon, sau đó hắn cầm lấy điểu khiển TV. Sau đó cho đĩa vào máy.
Chỉ lát sau, trên TV đã xuất hiện cảnh một đôi nam nữ không mặc quần áo đang làm vận động trên giường, đặc biệt là người phụ nữ kia còn rên rỉ rất lớn, còn nam nhân thì liên tục nhấp nhô, vừa nhìn khiến người ta nóng cả người.
Tiểu Trữ thấy tình cảnh xấu hổ như vậy, nàng vội vàng quay đầu qua một bên không dám nhìn, nàng chưa từng nhìn thấy trường hợp như vậy, không ngờ lại thấy ở chỗ này, điều này khiến nàng vừa xấu hổ vừa sợ. Mà nàng càng sợ Thái Đông Phong sẽ đối với nàng làm cái chuyện giống trên TV, Tiểu Trữ sợ đến mực nắm chặt bàn tay, căm hận nhìn Thái Đông Phong.
"Tiểu Trữ, có phải là xem rất hay không? Cô và Trần Thiên Minh đã "làm" thế chưa?" Thái Đông Phong thử dò hỏi Tiểu Trữ, mặc dù hắn cũng có thể cảm nhận được, nhưng mà hiện giờ đi hỏi trước vẫn hơn.
"Nhân gia mới không hạ lưu như ngươi!" Tiểu Trữ vội mắng Thái Đông Phong.
"Nói như vậy cô và Trần Thiên Minh còn chưa có chơi cô, cô vẫn còn là gái trinh." Thái Đông Phong càng nói càng cao hứng, haha, nghĩ đến đêm nay hắn có thể là nam nhân đầu tiên của Tiểu Trữ, hắn có thể không cao hứng sao?
"Thái Đông Phong, anh là đồ khốn nạn!" Tiểu Trữ mắng càng lớn hơn.
"Haha, cô cứ chửi đi, lát nữa tôi sẽ cho cô sướng đến mức rên loạn lên, phụ nữ bị Thái Đông Phong tôi đây chơi qua, không người nào là không như thế cả, đến cả Lương Thi Mạn kia cũng vậy thôi, chẳng qua, hiện giờ nàng ta đã chết rồi." Thái Đông Phong vừa cười vừa nói. Lương Thi Mạn bị hắn dùng nội lực đánh mạnh đến 3 quyền, không chết mới lạ.
"Anh đã giết chị Thi Mạn?" Tiểu Trữ thương tâm hỏi. Mới vừa rồi Lương Thi Mạn còn giữ hắn cho nàng chạy trốn, Lương Thi Mạn còn cắn tay Thái Đông Phong, còn ôm hắn cho nàng trốn, không ngờ, Thái Đông Phong lại giết nàng, đều là do mình hại Lương Thi Mạn. Nghĩ đến đó, trong lòng Tiểu Trữ càng thương tâm hơn
Tác giả :
Dạ Độc Túy