Lưu Manh Lão Sư
Chương 291: Anh sợ không khống chế được bản thân
Sau khi mua áo quần xong, Trần Thiên Minh liền đưa Tiểu Hồng đi ăn, lo lắng Tiểu Hồng vẫn là học sinh của hắn, nên hắn cũng không dẫn nàng đến nhà hàng sang trọng ăn, mà chỉ dẫn nàng đến một nhà hàng bình thường để ăn.
Cơm nước xong, Trần Thiên Minh liền lái xe trở về nhà mình, Tiểu Hồng nói muốn nhìn nơi ở của Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh ngẫm lại, thấy cũng không có vấn đề gì lớn, sau đó mình lái xe đưa Tiểu Hồng về trường là được.
"Thầy ơi, nơi này của thầy rộng hơn nơi của thầy ở trường học nhiều."
Tiểu Hồng vừa nhìn vừa vui vẻ cười. Nàng lúc thì chạt đến nhà bếp, lúc lại chạy vào phòng của Trần Thiên Minh, sau đó lại mở TV ở phòng khách lên xem.
Thực ra Tiểu Hồng so sánh nơi ở trước đây với nơi hiện giờ Trần Thiên Minh đang ở, đương nhiên là lớn hơn. Hơn nữa, nhà nàng đang ở hoàn cảnh cũng không tốt, ở nơi cũng nhỏ.
"Nơi này của anh cũng không lớn, chẳng qua anh ở một mình, nên cũng có
thể được."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa quay trở về phòng mình, lấy ra một chiếc điện thoại di động, nói với Tiểu Hồng:
"Tiểu Hồng, đây là điện thoại anh mua cho em, bên trong có một chiếc sim điện thoại, anh đã nạp cho em năm trăm đồng, sau này em có thể dùng điện thoại di động gọi điện thoại, cũng có thể gọi cho gia đình em."
"Em không nhận đâu, điện thoại di động quá quý giá."
Tiểu Hồng vội lắc đầu, không chịu nhận điện thoại di động mà Trần Thiên Minh mua cho nàng.
"Điện thoại di động đâu có quý giá, anh chỉ mất mấy trăm đồng thôi, anh
thấy em là học sinh, không muốn em mất nhiều tiền mua điện thoại di động, chỉ là điện thoại bình thường, không có chức năng nghe nhạc đa âm." Trần Thiên Minh cười, nói.
Cô bé này, thật vô cùng hiểu chuyện, có lúc làm mình không thể không thương cho được.
"Thầy, em không muốn lấy tiền của anh nhiều quá, em không phải vì tiền của anh, em… em…"
Tiểu Hồng nói đến đây, không nói được nữa, chỉ đỏ mặt, cúi thấp đầu.
"Không sao cả, anh kiếm được tiền cũng phải tiêu, cái gì phân biết em với anh chứ, em còn nói như vậy, anh giận đó."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa cố ý nghiêm mặt, có vẻ đang giận.
"Thầy, anh đừng giận mà." Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh giống như đang giận, vội nói.
"Tiểu Hồng, đây là chi phiếu anh cho em tiêu, số tiền cũng không nhiều, chỉ một vạn đồng, bất quá đủ để em tiêu trong một năm, nếu như còn thiếu tiền, anh sẽ đưa thêm cho em. Mật mã là A42I, nhớ kỹ nha."
Sắc mặt Trần Thiên Minh có vẻ hòa hoãn một chút, sau đó lấy từ trong túi ra
một chi phiếu, đưa cho Tiểu Hồng.
"Không, em không cầm đâu."
Tiểu Hồng vừa nghe tờ chi phiếu có giá trị lớn như vậy, liền sợ hãi xua xua tay, không dám tiếp nhận từ tay Trần Thiên Minh.
"Cầm đi, tình hình nhà em không tốt, hơn nữa, hiện giờ em vì anh mà đi học cửu trung, thành phố M cái gì cũng đắt hơn ở dưới cả, tiêu tiền cũng tốn nhiều hơn. Nếu như em không nghe lời anh, sau này anh không để ý tới em nữa." Trần Thiên Minh liền làm bộ tức giận nói.
"Em… em…" Tiểu Hồng suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên, hình như có một quyết định, kiên định nói với Trần Thiên Minh:
"Vậy được, thầy, em là người của anh, dùng tiền của anh cũng đúng."
Nói xong, nàng dũng cảm tiếp nhận chi phiếu cùng điện thoại di động từ tay Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng nói như vậy, hắn cũng không biết nên nói gì mới đúng, hơn nữa mặc kệ Tiểu Hồng có phải người của mình hay không, trước tiên giờ phải để nàng tiếp nhận sự giúp đỡ của mình, nếu không ba năm sau, nàng sẽ rất khó khăn để trở thành trạng nguyên trong cuộc thi tỉnh.
"Tiểu Hồng, anh biết em là một người rất tiết kiệm, thế nhưng thời điểm hiện giờ em đang phát triển tri thức và thân thể, nhất định không thể tằn tiện, cái thầy có là tiền, muốn gì cứ mua, không nên tiết kiệm, biết chưa?" Trần Thiên Minh nói với Tiểu Hồng.
"Dạ, em biết." Tiểu Hồng khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên nhào vào lòng Trần Thiên Minh, nói:
"Thầy, thầy đối với em thật quá tốt, cả đời này em cũng không rời xa anh, anh cũng không được bỏ em nha!" Nói xong, hình như lại khóc nấc lên.
"Đừng, em đừng khóc."
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Mình khóc trong lòng mình, vội vàng dỗ nàng. Đặc biệt bộ ngực mềm mại của Tiểu Hồng còn dán lên người hắn, cảm giác mềm mại này, khiến hắn muốn đẩy Tiểu Hồng cũng không thể, không đẩy cũng không hay, không biết nên làm sao cho tốt.
"Em không phải đang khóc, em vui lắm, thầy ơi, trên đời này không có ai
tốt với em như anh vậy."
Tiểu Hồng dùng ống tay áo lau nước mắt, vừa cười vừa nói. Nàng cứ làm…., hai cái bánh bao trước ngực càng ép chặt Trần Thiên Minh, khiến Trần Thiên Minh phải hít liền máy mới hạ hỏa.
"Trời ơi! Cái này không phải muốn lấy mạng của ta sao? Tiểu Hồng, em
cũng nhanh nhanh tách ta ra một chút! Không nên kích thích anh thêm nữa. Trần Thiên Minh trong lòng khẩn cầu.
"Tiểu Hồng, em nhìn xem, em đã làm áo quần anh ướt hết rồi."
Trần Thiên Minh cảm thấy áo mình hơi lành lạnh, chắc là nước mắt của Tiểu Hồng làm cho ướt mất rồi.
Tiểu Hồng bẽn lẽn rời khỏi sự ôm ấp của Trần Thiên Minh, nàng nhìn ngực
Trần Thiên Minh đã ướt một mảng lớn, vội cầm di động và chi phiếu đặt
lên bàn, thẹn thùng nói:
"Thầy, anh cởi áo quần ra đi, em giúp anh giặt!"
"Không cần, anh tự mình giặt."
Tuy Trần Thiên Minh cũng rất thích Tiểu
Hồng giặt áo quần cho mình, thế nhưng nghĩ lại có chút không hay.
"Có sao đâu, trước đây em cũng giúp anh giặt mà?"
Tiểu Hồng liếc nhìn Trần Thiên Minh, sau đó đi tới toilet, lướt nhìn Trần Thiên Minh, nói:
"Thầy, anh mau đưa áo quần để em giặt giúp anh!"
Nói xong, liền xoay vòi nước, cầm thùng nước giúp Trần Thiên Minh giặt áo quần.
Trần Thiên Minh đành chịu ngồi lên sô pha xem TV. Còn Tiểu Hồng đã từng giặt áo quần giúp mình, giờ giúp nữa cũng không sao.
Lát sau, Tiểu Hồng bước từ trong toilet ra, nói: "Thầy ơi, áo quần đã
giặt sạch rồi, giờ anh lấy áo quần đi tắm đi, em lại giúp anh giặt."
"Không cần, anh còn phải đưa em về trường nữa."
Trần Thiên Minh lắc đầu, nói. Giờ đã là tám giờ, Tiểu Hồng cũng đã nên quay về trường.
"Thầy, em sợ, giờ ở ký túc xá của trường chỉ còn một mình em ở, những
bạn học khác đều đã về nhà, em dám ở lại đó."
Tiểu Hồng sợ hãi nói với Trần Thiên Minh.
"Vậy à?"
Trần Thiên Minh khó xử, hắn suy nghĩ một lúc, nhìn căn phòng cùng sô pha trong nhà mình, khẽ cắn môi, nói:
"Được rồi, giờ em ngủ ở phòng anh đi, đêm nay anh nằm lên ghế sô pha."
Ôi, dù sao trước đây mình cũng đã từng ngủ ở phòng khách của khoa, đêm nay trải qua một lần nữa cũng không sao! Như thế này không phải ai cũng có thể làm được.
"Thầy ơi, anh thật tốt quá." Tiểu Hồng gian xảo cười.
Thực ra ngủ lại đây đêm nay, nàng sớm đã thiết kế tốt rồi, có lần đầu tiên, sau này nhất định sẽ có lần thứ hai.
"Ôi, anh thật không tốt, thầy là một kẻ lưu manh, chỉ sợ thầy một lúc không khống chế được bản thân, em thì thảm rồi." Trần Thiên Minh cười khổ,
Tiểu Hồng càng ngày càng trưởng thành tươi ngon mọng nước, lại còn bộ dạng như vậy nữa, mình thực sự rất khó khống chế bản thân.
"Em không sợ."
Tiểu Hồng nói mà khuôn mặt đỏ ửng lại còn cố ưỡn ngực lên, nàng mới không sợ Trần Thiên Minh làm gì mình? Hơn nữa, trong lòng nàng vẫn thầm hy vọng Trần Thiên Minh làm với nàng như vậy, để nàng chân chính trở thành người của Trần Thiên Minh, bởi vậy tâm lý nàng lại càng thêm kiên định.
"Anh nói giỡn mà, emd đừng để ý."
Trần Thiên Minh vốn muốn đùa với Tiểu Hồng, dọa Tiểu Hồng một cái, ai nào ngờ, ngược lại chính hắn lại bị dọa.
"Thầy, em nghiêm túc hỏi anh, chừng nào anh mới để em thực sự trở thành bạn gái của anh?"
Tiểu Hồng vừa nói vừa ngồi ở bên cạnh của Trần Thiên Minh, sau đó kéo cánh tay hắn, nhẹ nhàng lướt qua ngực nàng, Cánh tay của Trần Thiên Minh lướt qua ngực áo mới mua từ cửa hàng của Tiểu Hồng, nàng hình như kéo đến phát hiện, cứ hở một tí lại kéo cánh tay hắn.
Trời ạ! Em đừng làm như vậy chứ! Trần Thiên Minh trong lòng thầm than.
Hiện giờ Tiểu Hồng dùng bộ ngực của nàng xoa xoa cánh tay hắn, vô cùng
mềm mại lại có chút săn săn, làm ngực hắn hưng phấn muốn chết. Điều nguy hiểm là, phía dưới của hắn cũng hưng phấn hẳn lên. Điều này làm cho Trần Thiên Minh vừa xấu hổ lại vội vàng.
Hắn vội lén mở rộng chân mình, sau đó lại nhẹ nhàng kẹp lấy nơi hưng phấn phía dưới. Hắn có hơi sợ, nếu để Tiểu Hồng phát hiện phía dưới của mình đang cương lên, nhất định sẽ biết ý đồ xấu xa trong đầu mình, vậy thì xong, thế thì mình biết làm thế nào cho phải? Cho nên, hắn vội vàng kẹp chặt nó, không nên để phải xấu hổ với nàng.
"Thầy, anh nói đi chứ, sao lại không trả lời người ta chứ?"
Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh không trả lời nàng, nàng tiếp tục ngọt ngào hỏi Trần Thiên Minh.
"Ồ." Trần Thiên Minh tỉnh táo lại, hắn vội nói với Tiểu Hồng:
"Điều này không phải đã nói với em rồi sao? Chờ sau khi em vào đại học, nếu như em thích anh, anh sẽ để em làm bạn gái anh."
Nói xong, hắn liếc nhìn Tiểu Hồng, nếu sau này Tiểu Hồng đậu đại học, nhất định sẽ có rất nhiều đàn ông thích nàng, đến lúc đó, làm sao nàng còn thích một tiểu lão đầu như mình.
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh cảm thấy ngực ê ẩm.
"Đây là lời anh nói đó nha, anh đừng có quên đó. Vậy là còn ba năm nữa, em có thể chờ."
Tiểu Hồng vừa nói mà gương mặt đỏ bừng, hạnh phúc cười nói.
"Ba năm sau, em không chê anh hãy nói đi!" Trần Thiên Minh nói.
"Em sẽ không ghét bỏ thầy đâu, em sợ thầy sẽ ghét bỏ em, lão sư cao to đẹp trai như thế, bên cạnh lại có nhiều người đẹp như vậy." Tiểu Hồng lắc đầu, nói.
"Tiểu Hồng, đêm nay em cứ xem TV nữa đi, thuận tiện tìm hiểm thêm về di
động, bên trong có bản thuyết minh, không khó đâu, với sự thông minh của em, hẳn là xem một chút liền hiểu ngay." Trần Thiên Minh cười nói.
Cái này sao làm khó được Tiểu Hồng, dù sao người ta cũng là trạng nguyên trung khảo, người học tập thiên tài như Tiểu Hồng, thật là hiếm thấy, nàng bình thường phải về nhà làm việc, thời gian học tập hẳn không phải rất đầy đủ, thế nhưng khả năng của nàng tốt như vậy, thật sự cần phải hỗ trợ!
Hiện giờ nàng ở cửu trung, không cần về nhà phụ việc, hẳn là thời gian học tập nhiều hơn, như vậy thành tích của nàng hẳn sẽ rất tốt, chỉ cần mình để nàng tĩnh tâm, không bị quấy rầy, nhất định không có vấn đề gì.
Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
"Reng reng reng." Điện thoại di động của Trần Thiên Minh bỗng kêu lên, hắn cầm lên thì thấy, là số của Tiểu Hồng. Vì hắn mua điện thoại của Tiểu Hồng, cho nên hắn đã lưu số mình vào máy của nàng.
"Thầy ơi, anh không cần tiếp đâu, là em vừa nói." Tiểu Hồng cười nói:
"Em muốn thử dùng một chút, kết quả rất tốt, đúng như lời anh nói, điện thoại di động dùng cũng không khó."
Tiểu Hồng vừa nói vừa bấm lướt qua di động.
"Em gọi cho gia đình một cuộc đi!" Trần Thiên Minh nói.
"Không được, đã muộn thế này, có thể mẹ em đã ngủ, ngày mai em gọi sau."
Tiểu Hồng suy nghĩ một chút, vội lắc đầu nói.
Cơm nước xong, Trần Thiên Minh liền lái xe trở về nhà mình, Tiểu Hồng nói muốn nhìn nơi ở của Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh ngẫm lại, thấy cũng không có vấn đề gì lớn, sau đó mình lái xe đưa Tiểu Hồng về trường là được.
"Thầy ơi, nơi này của thầy rộng hơn nơi của thầy ở trường học nhiều."
Tiểu Hồng vừa nhìn vừa vui vẻ cười. Nàng lúc thì chạt đến nhà bếp, lúc lại chạy vào phòng của Trần Thiên Minh, sau đó lại mở TV ở phòng khách lên xem.
Thực ra Tiểu Hồng so sánh nơi ở trước đây với nơi hiện giờ Trần Thiên Minh đang ở, đương nhiên là lớn hơn. Hơn nữa, nhà nàng đang ở hoàn cảnh cũng không tốt, ở nơi cũng nhỏ.
"Nơi này của anh cũng không lớn, chẳng qua anh ở một mình, nên cũng có
thể được."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa quay trở về phòng mình, lấy ra một chiếc điện thoại di động, nói với Tiểu Hồng:
"Tiểu Hồng, đây là điện thoại anh mua cho em, bên trong có một chiếc sim điện thoại, anh đã nạp cho em năm trăm đồng, sau này em có thể dùng điện thoại di động gọi điện thoại, cũng có thể gọi cho gia đình em."
"Em không nhận đâu, điện thoại di động quá quý giá."
Tiểu Hồng vội lắc đầu, không chịu nhận điện thoại di động mà Trần Thiên Minh mua cho nàng.
"Điện thoại di động đâu có quý giá, anh chỉ mất mấy trăm đồng thôi, anh
thấy em là học sinh, không muốn em mất nhiều tiền mua điện thoại di động, chỉ là điện thoại bình thường, không có chức năng nghe nhạc đa âm." Trần Thiên Minh cười, nói.
Cô bé này, thật vô cùng hiểu chuyện, có lúc làm mình không thể không thương cho được.
"Thầy, em không muốn lấy tiền của anh nhiều quá, em không phải vì tiền của anh, em… em…"
Tiểu Hồng nói đến đây, không nói được nữa, chỉ đỏ mặt, cúi thấp đầu.
"Không sao cả, anh kiếm được tiền cũng phải tiêu, cái gì phân biết em với anh chứ, em còn nói như vậy, anh giận đó."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa cố ý nghiêm mặt, có vẻ đang giận.
"Thầy, anh đừng giận mà." Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh giống như đang giận, vội nói.
"Tiểu Hồng, đây là chi phiếu anh cho em tiêu, số tiền cũng không nhiều, chỉ một vạn đồng, bất quá đủ để em tiêu trong một năm, nếu như còn thiếu tiền, anh sẽ đưa thêm cho em. Mật mã là A42I, nhớ kỹ nha."
Sắc mặt Trần Thiên Minh có vẻ hòa hoãn một chút, sau đó lấy từ trong túi ra
một chi phiếu, đưa cho Tiểu Hồng.
"Không, em không cầm đâu."
Tiểu Hồng vừa nghe tờ chi phiếu có giá trị lớn như vậy, liền sợ hãi xua xua tay, không dám tiếp nhận từ tay Trần Thiên Minh.
"Cầm đi, tình hình nhà em không tốt, hơn nữa, hiện giờ em vì anh mà đi học cửu trung, thành phố M cái gì cũng đắt hơn ở dưới cả, tiêu tiền cũng tốn nhiều hơn. Nếu như em không nghe lời anh, sau này anh không để ý tới em nữa." Trần Thiên Minh liền làm bộ tức giận nói.
"Em… em…" Tiểu Hồng suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên, hình như có một quyết định, kiên định nói với Trần Thiên Minh:
"Vậy được, thầy, em là người của anh, dùng tiền của anh cũng đúng."
Nói xong, nàng dũng cảm tiếp nhận chi phiếu cùng điện thoại di động từ tay Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng nói như vậy, hắn cũng không biết nên nói gì mới đúng, hơn nữa mặc kệ Tiểu Hồng có phải người của mình hay không, trước tiên giờ phải để nàng tiếp nhận sự giúp đỡ của mình, nếu không ba năm sau, nàng sẽ rất khó khăn để trở thành trạng nguyên trong cuộc thi tỉnh.
"Tiểu Hồng, anh biết em là một người rất tiết kiệm, thế nhưng thời điểm hiện giờ em đang phát triển tri thức và thân thể, nhất định không thể tằn tiện, cái thầy có là tiền, muốn gì cứ mua, không nên tiết kiệm, biết chưa?" Trần Thiên Minh nói với Tiểu Hồng.
"Dạ, em biết." Tiểu Hồng khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên nhào vào lòng Trần Thiên Minh, nói:
"Thầy, thầy đối với em thật quá tốt, cả đời này em cũng không rời xa anh, anh cũng không được bỏ em nha!" Nói xong, hình như lại khóc nấc lên.
"Đừng, em đừng khóc."
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Mình khóc trong lòng mình, vội vàng dỗ nàng. Đặc biệt bộ ngực mềm mại của Tiểu Hồng còn dán lên người hắn, cảm giác mềm mại này, khiến hắn muốn đẩy Tiểu Hồng cũng không thể, không đẩy cũng không hay, không biết nên làm sao cho tốt.
"Em không phải đang khóc, em vui lắm, thầy ơi, trên đời này không có ai
tốt với em như anh vậy."
Tiểu Hồng dùng ống tay áo lau nước mắt, vừa cười vừa nói. Nàng cứ làm…., hai cái bánh bao trước ngực càng ép chặt Trần Thiên Minh, khiến Trần Thiên Minh phải hít liền máy mới hạ hỏa.
"Trời ơi! Cái này không phải muốn lấy mạng của ta sao? Tiểu Hồng, em
cũng nhanh nhanh tách ta ra một chút! Không nên kích thích anh thêm nữa. Trần Thiên Minh trong lòng khẩn cầu.
"Tiểu Hồng, em nhìn xem, em đã làm áo quần anh ướt hết rồi."
Trần Thiên Minh cảm thấy áo mình hơi lành lạnh, chắc là nước mắt của Tiểu Hồng làm cho ướt mất rồi.
Tiểu Hồng bẽn lẽn rời khỏi sự ôm ấp của Trần Thiên Minh, nàng nhìn ngực
Trần Thiên Minh đã ướt một mảng lớn, vội cầm di động và chi phiếu đặt
lên bàn, thẹn thùng nói:
"Thầy, anh cởi áo quần ra đi, em giúp anh giặt!"
"Không cần, anh tự mình giặt."
Tuy Trần Thiên Minh cũng rất thích Tiểu
Hồng giặt áo quần cho mình, thế nhưng nghĩ lại có chút không hay.
"Có sao đâu, trước đây em cũng giúp anh giặt mà?"
Tiểu Hồng liếc nhìn Trần Thiên Minh, sau đó đi tới toilet, lướt nhìn Trần Thiên Minh, nói:
"Thầy, anh mau đưa áo quần để em giặt giúp anh!"
Nói xong, liền xoay vòi nước, cầm thùng nước giúp Trần Thiên Minh giặt áo quần.
Trần Thiên Minh đành chịu ngồi lên sô pha xem TV. Còn Tiểu Hồng đã từng giặt áo quần giúp mình, giờ giúp nữa cũng không sao.
Lát sau, Tiểu Hồng bước từ trong toilet ra, nói: "Thầy ơi, áo quần đã
giặt sạch rồi, giờ anh lấy áo quần đi tắm đi, em lại giúp anh giặt."
"Không cần, anh còn phải đưa em về trường nữa."
Trần Thiên Minh lắc đầu, nói. Giờ đã là tám giờ, Tiểu Hồng cũng đã nên quay về trường.
"Thầy, em sợ, giờ ở ký túc xá của trường chỉ còn một mình em ở, những
bạn học khác đều đã về nhà, em dám ở lại đó."
Tiểu Hồng sợ hãi nói với Trần Thiên Minh.
"Vậy à?"
Trần Thiên Minh khó xử, hắn suy nghĩ một lúc, nhìn căn phòng cùng sô pha trong nhà mình, khẽ cắn môi, nói:
"Được rồi, giờ em ngủ ở phòng anh đi, đêm nay anh nằm lên ghế sô pha."
Ôi, dù sao trước đây mình cũng đã từng ngủ ở phòng khách của khoa, đêm nay trải qua một lần nữa cũng không sao! Như thế này không phải ai cũng có thể làm được.
"Thầy ơi, anh thật tốt quá." Tiểu Hồng gian xảo cười.
Thực ra ngủ lại đây đêm nay, nàng sớm đã thiết kế tốt rồi, có lần đầu tiên, sau này nhất định sẽ có lần thứ hai.
"Ôi, anh thật không tốt, thầy là một kẻ lưu manh, chỉ sợ thầy một lúc không khống chế được bản thân, em thì thảm rồi." Trần Thiên Minh cười khổ,
Tiểu Hồng càng ngày càng trưởng thành tươi ngon mọng nước, lại còn bộ dạng như vậy nữa, mình thực sự rất khó khống chế bản thân.
"Em không sợ."
Tiểu Hồng nói mà khuôn mặt đỏ ửng lại còn cố ưỡn ngực lên, nàng mới không sợ Trần Thiên Minh làm gì mình? Hơn nữa, trong lòng nàng vẫn thầm hy vọng Trần Thiên Minh làm với nàng như vậy, để nàng chân chính trở thành người của Trần Thiên Minh, bởi vậy tâm lý nàng lại càng thêm kiên định.
"Anh nói giỡn mà, emd đừng để ý."
Trần Thiên Minh vốn muốn đùa với Tiểu Hồng, dọa Tiểu Hồng một cái, ai nào ngờ, ngược lại chính hắn lại bị dọa.
"Thầy, em nghiêm túc hỏi anh, chừng nào anh mới để em thực sự trở thành bạn gái của anh?"
Tiểu Hồng vừa nói vừa ngồi ở bên cạnh của Trần Thiên Minh, sau đó kéo cánh tay hắn, nhẹ nhàng lướt qua ngực nàng, Cánh tay của Trần Thiên Minh lướt qua ngực áo mới mua từ cửa hàng của Tiểu Hồng, nàng hình như kéo đến phát hiện, cứ hở một tí lại kéo cánh tay hắn.
Trời ạ! Em đừng làm như vậy chứ! Trần Thiên Minh trong lòng thầm than.
Hiện giờ Tiểu Hồng dùng bộ ngực của nàng xoa xoa cánh tay hắn, vô cùng
mềm mại lại có chút săn săn, làm ngực hắn hưng phấn muốn chết. Điều nguy hiểm là, phía dưới của hắn cũng hưng phấn hẳn lên. Điều này làm cho Trần Thiên Minh vừa xấu hổ lại vội vàng.
Hắn vội lén mở rộng chân mình, sau đó lại nhẹ nhàng kẹp lấy nơi hưng phấn phía dưới. Hắn có hơi sợ, nếu để Tiểu Hồng phát hiện phía dưới của mình đang cương lên, nhất định sẽ biết ý đồ xấu xa trong đầu mình, vậy thì xong, thế thì mình biết làm thế nào cho phải? Cho nên, hắn vội vàng kẹp chặt nó, không nên để phải xấu hổ với nàng.
"Thầy, anh nói đi chứ, sao lại không trả lời người ta chứ?"
Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh không trả lời nàng, nàng tiếp tục ngọt ngào hỏi Trần Thiên Minh.
"Ồ." Trần Thiên Minh tỉnh táo lại, hắn vội nói với Tiểu Hồng:
"Điều này không phải đã nói với em rồi sao? Chờ sau khi em vào đại học, nếu như em thích anh, anh sẽ để em làm bạn gái anh."
Nói xong, hắn liếc nhìn Tiểu Hồng, nếu sau này Tiểu Hồng đậu đại học, nhất định sẽ có rất nhiều đàn ông thích nàng, đến lúc đó, làm sao nàng còn thích một tiểu lão đầu như mình.
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh cảm thấy ngực ê ẩm.
"Đây là lời anh nói đó nha, anh đừng có quên đó. Vậy là còn ba năm nữa, em có thể chờ."
Tiểu Hồng vừa nói mà gương mặt đỏ bừng, hạnh phúc cười nói.
"Ba năm sau, em không chê anh hãy nói đi!" Trần Thiên Minh nói.
"Em sẽ không ghét bỏ thầy đâu, em sợ thầy sẽ ghét bỏ em, lão sư cao to đẹp trai như thế, bên cạnh lại có nhiều người đẹp như vậy." Tiểu Hồng lắc đầu, nói.
"Tiểu Hồng, đêm nay em cứ xem TV nữa đi, thuận tiện tìm hiểm thêm về di
động, bên trong có bản thuyết minh, không khó đâu, với sự thông minh của em, hẳn là xem một chút liền hiểu ngay." Trần Thiên Minh cười nói.
Cái này sao làm khó được Tiểu Hồng, dù sao người ta cũng là trạng nguyên trung khảo, người học tập thiên tài như Tiểu Hồng, thật là hiếm thấy, nàng bình thường phải về nhà làm việc, thời gian học tập hẳn không phải rất đầy đủ, thế nhưng khả năng của nàng tốt như vậy, thật sự cần phải hỗ trợ!
Hiện giờ nàng ở cửu trung, không cần về nhà phụ việc, hẳn là thời gian học tập nhiều hơn, như vậy thành tích của nàng hẳn sẽ rất tốt, chỉ cần mình để nàng tĩnh tâm, không bị quấy rầy, nhất định không có vấn đề gì.
Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
"Reng reng reng." Điện thoại di động của Trần Thiên Minh bỗng kêu lên, hắn cầm lên thì thấy, là số của Tiểu Hồng. Vì hắn mua điện thoại của Tiểu Hồng, cho nên hắn đã lưu số mình vào máy của nàng.
"Thầy ơi, anh không cần tiếp đâu, là em vừa nói." Tiểu Hồng cười nói:
"Em muốn thử dùng một chút, kết quả rất tốt, đúng như lời anh nói, điện thoại di động dùng cũng không khó."
Tiểu Hồng vừa nói vừa bấm lướt qua di động.
"Em gọi cho gia đình một cuộc đi!" Trần Thiên Minh nói.
"Không được, đã muộn thế này, có thể mẹ em đã ngủ, ngày mai em gọi sau."
Tiểu Hồng suy nghĩ một chút, vội lắc đầu nói.
Tác giả :
Dạ Độc Túy