Lưu Manh Lão Sư
Chương 284: Ta Không Mang Đủ Tiền
Ngô Thanh làm bộ làm tịch cầm thực đơn, cẩn thận quan sát một chút, sau
đó lớn tiếng kêu lên:
"Ôi chao! Thiên Minh, tại sao anh lại chọn ít như vậy hả, mời mỹ nữ ăn cơm phải chọn nhiều món một chút chứ!"
Nói xong, hắn lại còn lộ ra vẻ vô cùng tức giận.
"Chọn ít ư? Cũng đã bốn món ăn cùng một canh rồi mà",
Trần Thiên Minhvừa nghe Ngô Thanh nói hắn chọn ít món cũng tức giận mà cãi lại. ****, bản thân mình chi tiền, nếu là con heo Ngô Thanh này xuất tiền, hắn đương nhiên sẽ không hào phóng như vậy. Vừa rồi, mình vì thể hiện sự hào phóng cho mới chọn nhiều như vậy, với lượng thức ăn như vậy thì đã đủ bốn người ăn rồi.
"Phải chọn thêm một món, chọn thêm một món".
Ngô Thanh nói, ngoài miệng mỉm cười nhưng trong lòng âm trầm. Hắn lật thực đơn sau đó, tự nói với mình: "Chiêu bài nơi đây là Thanh Thủy Kê, tiểu thư, cho tôi thêm một phần Thanh Thủy Kê nhé!"
"Một phần Thanh Thủy Kê?"
Trần Thiên Minh choáng váng, nếu như Ngô Thanh gọi thên một phần Thanh Thủy Kê thì cho dù gọi thêm ba người, cũng ăn không hết phần thức ăn này.
"Đúng vậy, gọi thên một phần Thanh Thủy Kê. Hà Đào, cô đã bao giờ ăn món này chưa?" Ngô Thanh hỏi Hà Đào.
Hà Đào lắc đầu, không nói gì.
"Cứ vậy đi, Thiên Minh, gọi thêm một phần Thanh Thủy Kê để cho Hà Đào nếm thử". Ngô Thanh cao hứng nói.
Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh đem Hà Đào ra làm cái cớ, đành phải gật đầu, bảo người phục vụ cho thêm một phần Thanh Thủy Kê.
Chỉ lát sau, bọn họ đã đưa thức ăn lên, Trần Thiên Minh một món canh cùng năm món ăn trên bàn, đặc biệt là một phần Thanh Thủy Kê, nghĩ thầm ba người thì làm sao ăn hết chỗ thức ăn này.
"Hà Đào, nhanh ăn đi, đừng khác khí, cô muốn ăn gì thì ăn".
Ngô Thanh vui vẻ nói với Hà Đào cứ như là bữa ăn này do hắn mời vậy.
Trần Thiên Minh nhìn qua hai cái đùi gà trong món ăn Thanh Thủy Kê, giật mình, hắn vội vàng mang bao tay plastic duy nhất vào, chuẩn bị động thủ xé đùi ra cho hắn một cái và Hà Đào một cái, vui vẻ mà nếm thử, dù sao cái này là mình mời ngoài ý muốn, không ăn thì thật thiệt thòi. Nghĩ tới, Trần Thiên Minh vội vàng chuẩn bị bắt tay vào làm.
Nhưng mà, Ngô Thanh so với hắn còn nhanh hơn, hai tay duỗi ra, xé một
cái đùi gà xuống, tiếp theo bỏ vào bát mình. Sau đó, lại xé cái đùi gà còn lại đưa tới trước mặt Hà Đào, nói:
"Hà Đào, cô ăn đùi gà nha, không nên khách khí, từ từ mà nếm thử Thanh Thủy Kê ở nơi này".
Trần Thiên Minh ngây ngốc. Đ mịa, chính mình xuất tiền, mà Ngô Thanh lại
cầm đùi gà lấy lòng Hà Đào, lấy lòng thì cũng quên đi, nhưng mà hắn lại còn lấy mất đùi gà của mình. Điều này… Điều này thật là bất công mà!
Ngô Thanh liếc nhìn Trần Thiên Minh, phát hiện hắn vô cùng tức giận. Vì vậy, Ngô Thanh cố ý làm ra sắc mặt khó coi nói với Trần Thiên Minh:
"Thiên Minh, chẳng lẽ anh không muốn cho ăn Hà Đào cái đùi gà này sao?"
"Không! Không có, làm gì có chuyện đó?"
Trần Thiên Minh vội vàng xòe tay hướng về phía Hà Đào, biểu hiện cõi lòng mình:
"Hà Đào, em ăn nhanh ăn đi, để nguội ăn không ngon".
Nói xong, lại còn cố gượng cười với Hà Đào.
"Đúng! Đúng, lạnh ăn không ngon. Hà Đào, nhanh ăn đi".
Ngô Thanh vừa cầm đùi gà trong bát mình lên gặm, vừa thúc giục Hà Đào.
Mọi người ăn no rồi, Trần Thiên Minh nhìn thức ăn còn lại trên bàn trong lòng cười khổ, nhường này đủ cho tối hôm nay bọn họ ăn no một trận.
"Tiểu thư, gói thức ăn còn lại vào bao".
Ngô Thanh nói với nhân viên phục vụ. Sau đó, hắn dùng một cây tăm xỉa răng, lại vừa nói chuyện với Hà Đào:
"Hà Đào, thức ăn hôm nay có ngon không? Ăn nữa không, tôi mời cô tiếp".
"Ăn ngon lắm, tôi ăn no rồi". Hà Đào cười cười nói.
"Dù sao giờ đây chúng ta cũng không biết đi đâu, không bằng ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm, bao giờ tới tiết rồi lại đi?" Ngô Thanh hưng phấn nói.
Vừa rồi hắn nhìn lại đồng hồ, mới chỉ một giờ mà thôi, nếu như có thể ở cùng Hà Đào cho tới hai giờ, như vậy thật là sảng khoái.
Trần Thiên Minh ở bên cạnh nghe vậy vô cùng tức giận. Mịa mày Ngô Thanh, ăn của tao, lại còn tán gái của tao, trong thiên hại sao lại có loại người như mày chứ? Sớm biết như vậy thì lúc chưa tới đây, liền cự tuyệt không để hắn theo.
Trần Thiên Minh nhìn nhân viên phục vụ đang cầm thực đơn đứng bên cạnh, đột nhiên linh cơ khẽ động. Trần Thiên Minh mỉm cười nói với cô ta:
"Tiểu thư, tôi thanh toán, tất cả bao nhiêu vậy?"
Nói xong, liền móc ví của mình ra.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói với Trần Thiên Minh: "Tiên sinh, của anh hết tất cả hai trăm năm mươi đồng".
"Ok!" Trần Thiên Minh mở ví lấy tiền, hắn nhìn vào, sau đó xấu hổ nói với Ngô Thanh:
"Ngô Thanh, tôi không đủ tiền, anh xem có thể mượn của anh …"
Ngô Thanh dường như không nghe thấy Trần Thiên Minh nói gì, hắn lập tức
đứng dậy nói với Hà Đào:
"Hà Đào, tôi vừa nhớ ra, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây".
Nói xong, hắn nhìn thức ăn đã gói xong đặt trên bàn, đưa tay xách lấy, rồi vội vàng rời đi.
"Thiên Minh, để em thanh toán cho!"
Hà Đào vừa nghe thấy Trần Thiên Minh không đủ tiền. Mỉm cười, định lấy tiền từ trong túi ra.
"Không cần, vừa rồi là anh nói giỡn với Ngô Thanh, không ngờ hắn chạy
còn nhanh hơn thỏ".
Trần Thiên Minh lấy tiền từ trong ví ra, trả tiền cơm.
"Anh thật là, vừa rồi hù dọa hắn chết khiếp, hắn còn muốn ở lại cùng em
nói chuyện phiếm đó!"
Hà Đào nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Ngô Thanh, cũng cảm thấy buồn cười.
"Còn nhắc tới nữa, hắn như là cái đuôi bám theo phá rối thế giới riêng
của hai chúng ta, ăn cơm không chịu đi, cứ đi theo phá đám".
Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận, giờ đây hắn chỉ hận không thể lột da Ngô Thanh.
"Người nào… Người nào cùng anh, thế giới riêng của hai người hả?"
Hà Đào vừa nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu khẽ gắt.
"Hà Đào, em biết không? Mấy hôm nay em giận anh làm ăn không ngon ngủ
không yên, bữa cơm trưa này là bữa cơm ngon nhất mà mấy ngày nay anh
được ăn".
Trần Thiên Minh thấy chỉ còn mình và Hà Đào, liền vội vàng lấy lòng Hà Đào. Giờ đây, hắn muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để làm cho Hà Đào hết giận.
"Này, cái đó là do anh gây ra". Dường như Hà Đào có chút tức giận mà nói.
Nghĩ tới ngày đó Trần Thiên Minh được Lý Hân Di bóp chân, nàng lại càng tức hơn.
"Nghe anh nói, điều đó thật sự là hiểu lầm mà, là do lúc đó chân anh bị thương nên cô ấy giúp anh bôi thuốc, nếu không anh đưa chân ra cho cô ấy làm gì? Không bằng anh đưa chân cho em vuốt ve còn hơn?"
Trần Thiên Minh nghiêm mặt nuốt nước miếng nói với Hà Đào.
"Ai… Ai muốn vuốt ve cái chân thối của anh hả?" Hà Đào trừng mắt liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, quát.
"Anh chỉ là ví dụ thôi mà". Trần Thiên Minh khóc không ra nước mắt:
"Được rồi, Hà Đào, nơi này rất ồn ào, hay là chúng ta quay về phòng làm
việc đoàn ủy của anh ngồi nghỉ ngơi một lúc, hai người tự nhiên tâm sự, dù sao Hân Di cũng không có ở đó chỉ có một mình anh, được không?"
Trần Thiên Minh thầm nghĩ có lẽ nên về phòng làm việc của mình, chỗ đó rất
vắng vẻ.
Hà Đào suy nghĩ một chút, gật đầu với Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh
thấy Hà Đào đồng ý, cao hứng đến mức nhảy lên cao ba thước. Hắn vội vàng đưa Hà Đào về phòng làm việc đoàn ủy của mình.
"Em ngồi đó, để anh đi mở điều hòa".
Trần Thiên Minh vội vàng vào phòng làm việc bật điều hòa sau đó đóng cửa lại, như vậy sẽ là thế giới của hắn và Hà Đào. Nghĩ tới đây, hắn vui mừng như mở cờ trong bụng.
"Nơi mà anh cùng Lý Hân Di hẹn hò thật tốt! Phòng rộng như vậy chỉ có hai người".
Hà Đào cố ý nói cho Trần Thiên Minh nghe.
"Đúng! Đúng! Nơi này rất rộng. Khoan, em nói cái gì vậy, cái gì mà hẹn hò? Anh cùng Hân Di rất trong sáng, đây chỉ là nơi bọn anh làm việc mà thôi".
Vẻ mặt Trần Thiên Minh ủy khuất nói.
"Hừ! Đây là phòng làm việc của hai người, vậy nơi mà hai người hẹn hò thì ở đâu hả?"
Hà Đào vẫn ra vẻ tức giận mà thử thăm dò Trần Thiên Minh. Phụ nữ chính là như thế, khi không tự dưng ăn dấm chua, làm cho nam nhân chống đỡ không được. Nhưng mà, Trần Thiên Minh võ công cao cường, tiểu chiêu đó tất nhiên là hắn chống đỡ được.
"Hai người bọn anh trong sạch, nhưng mà…"
Trần Thiên Minh dừng lại, đột nhiên không nói tiếp.
"Nhưng mà cái gì hả?"
Hà Đào vừa nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, vội vàng hỏi Trần Thiên Minh, nàng muốn biết phần sau Trần Thiên Minh muốn nói là gì.
"Nhưng mà bây giờ là nơi hẹn hò của hai chúng ta".
Trần Thiên Minh mặt dày cười "hì hì" mà nói. Hắn đã nghĩ hoàn hảo mọi việc, nếu như buổi trưa Lý Hân Di không ở đây, vậy thì hắn sẽ đi tìm Hà Đào đưa tới nơi này hẹn hò. Như vậy, buổi trưa mình sẽ không cô đơn nữa.
"Ai cùng anh hẹn hò hả?" Hà Đào trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận mà nói.
"Hà Đào, mấy ngày nay anh rất nhớ em".
Trần Thiên Minh biết da mặt Hà Đào rất mỏng, hắn cũng không vạch trần nàng, chỉ muốn mặt nàng lại đỏ lên thôi.
Hà Đào vừa nghe Trần Thiên Minh nói vậy, quả nhiên mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn Trần Thiên Minh nữa.
"Em không tin sao? Nếu không em sờ vào trái tim anh, là có thế biết lòng anh nhớ em như thế nào".
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào như vậy, biết là tác dụng của những lời vừa rồi mình nói, vội vàng đi tới trước mặt Hà Đào, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, sau đó đặt lên ngực hắn, thiết tha nói.
"Anh buông tay em ra".
Hà Đào nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh. Nhưng mà, thanh âm nàng nhỏ như vậy, Trần Thiên Minh nếu như nghe thấy, cũng sẽ vờ như không nghe.
"Ôi, mỗi ngày anh thường mơ được cùng em ở một chỗ, nắm lấy bàn bay mềm mại nhỏ bé của em cùng em nói chuyện phiếm. Giờ đây, anh hơi hoài nghi có phải mình đang trong mộng, ông trời đối với anh thật tốt, làm cho
mộng đẹp của anh trở thành sự thật".
Trần Thiên Minh vừa nói vừa đưa một tay véo lên bắp đùi của mình.
"Ôi chao! Đau quá!" Trần Thiên Minh ôm bắp đùi, kêu thảm.
"Anh làm gì vậy? Tự mình nhéo lên bắp đùi, anh bị choáng hả?"
Hà Đào
thấy Trần Thiên Minh như vậy, trong lòng không khỏi nhói đau, trách móc
hắn.
"Anh, vừa rồi anh muốn thử nghiệm xem có phải mình đang ở trong mộng,
tình cảnh như thế này anh vẫn thường gặp trong mộng. Cho nên, niềm vui
quá lớn tới mức làm anh nghĩ không phải là sự thật".
Trần Thiên Minh cố ý xoa bắp đùi thực ra là không đau tý nào, kêu thảm.
"Anh, anh thật sự nhớ em như vậy ư?"
Hà Đào ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiên Minh, phát hiện hắn vẫn đang nhìn mình, lại vội vàng đỏ mặt cúi xuống, nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, anh không có lừa em, nếu không anh tìm dao mổ ngực cho em
xem trái tim anh có lừa em hay không?"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa cố ý đứng lên, giống như là đang muốn đi tìm dao vậy.
Thật ra việc này Trần Thiên Minh không hề lo lắng, bởi vì theo trí nhớ của hắn, trong phòng làm việc đoàn ủy căn bản là không có dao, cho dù là dao gọt bút chì cũng không có. Có một lần hắn tìm dao để gọt bút chì, tìm hồi lâu cũng không có tìm được. Cho nên, hắn vô cùng yên tâm.
"Ai, ai muốn xem tim của anh hả? Bẩn muốn chết!"
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh muốn tìm dao trong phòng làm việc, vội vàng kéo tay hắn lại, giận dỗi nói.
đó lớn tiếng kêu lên:
"Ôi chao! Thiên Minh, tại sao anh lại chọn ít như vậy hả, mời mỹ nữ ăn cơm phải chọn nhiều món một chút chứ!"
Nói xong, hắn lại còn lộ ra vẻ vô cùng tức giận.
"Chọn ít ư? Cũng đã bốn món ăn cùng một canh rồi mà",
Trần Thiên Minhvừa nghe Ngô Thanh nói hắn chọn ít món cũng tức giận mà cãi lại. ****, bản thân mình chi tiền, nếu là con heo Ngô Thanh này xuất tiền, hắn đương nhiên sẽ không hào phóng như vậy. Vừa rồi, mình vì thể hiện sự hào phóng cho mới chọn nhiều như vậy, với lượng thức ăn như vậy thì đã đủ bốn người ăn rồi.
"Phải chọn thêm một món, chọn thêm một món".
Ngô Thanh nói, ngoài miệng mỉm cười nhưng trong lòng âm trầm. Hắn lật thực đơn sau đó, tự nói với mình: "Chiêu bài nơi đây là Thanh Thủy Kê, tiểu thư, cho tôi thêm một phần Thanh Thủy Kê nhé!"
"Một phần Thanh Thủy Kê?"
Trần Thiên Minh choáng váng, nếu như Ngô Thanh gọi thên một phần Thanh Thủy Kê thì cho dù gọi thêm ba người, cũng ăn không hết phần thức ăn này.
"Đúng vậy, gọi thên một phần Thanh Thủy Kê. Hà Đào, cô đã bao giờ ăn món này chưa?" Ngô Thanh hỏi Hà Đào.
Hà Đào lắc đầu, không nói gì.
"Cứ vậy đi, Thiên Minh, gọi thêm một phần Thanh Thủy Kê để cho Hà Đào nếm thử". Ngô Thanh cao hứng nói.
Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh đem Hà Đào ra làm cái cớ, đành phải gật đầu, bảo người phục vụ cho thêm một phần Thanh Thủy Kê.
Chỉ lát sau, bọn họ đã đưa thức ăn lên, Trần Thiên Minh một món canh cùng năm món ăn trên bàn, đặc biệt là một phần Thanh Thủy Kê, nghĩ thầm ba người thì làm sao ăn hết chỗ thức ăn này.
"Hà Đào, nhanh ăn đi, đừng khác khí, cô muốn ăn gì thì ăn".
Ngô Thanh vui vẻ nói với Hà Đào cứ như là bữa ăn này do hắn mời vậy.
Trần Thiên Minh nhìn qua hai cái đùi gà trong món ăn Thanh Thủy Kê, giật mình, hắn vội vàng mang bao tay plastic duy nhất vào, chuẩn bị động thủ xé đùi ra cho hắn một cái và Hà Đào một cái, vui vẻ mà nếm thử, dù sao cái này là mình mời ngoài ý muốn, không ăn thì thật thiệt thòi. Nghĩ tới, Trần Thiên Minh vội vàng chuẩn bị bắt tay vào làm.
Nhưng mà, Ngô Thanh so với hắn còn nhanh hơn, hai tay duỗi ra, xé một
cái đùi gà xuống, tiếp theo bỏ vào bát mình. Sau đó, lại xé cái đùi gà còn lại đưa tới trước mặt Hà Đào, nói:
"Hà Đào, cô ăn đùi gà nha, không nên khách khí, từ từ mà nếm thử Thanh Thủy Kê ở nơi này".
Trần Thiên Minh ngây ngốc. Đ mịa, chính mình xuất tiền, mà Ngô Thanh lại
cầm đùi gà lấy lòng Hà Đào, lấy lòng thì cũng quên đi, nhưng mà hắn lại còn lấy mất đùi gà của mình. Điều này… Điều này thật là bất công mà!
Ngô Thanh liếc nhìn Trần Thiên Minh, phát hiện hắn vô cùng tức giận. Vì vậy, Ngô Thanh cố ý làm ra sắc mặt khó coi nói với Trần Thiên Minh:
"Thiên Minh, chẳng lẽ anh không muốn cho ăn Hà Đào cái đùi gà này sao?"
"Không! Không có, làm gì có chuyện đó?"
Trần Thiên Minh vội vàng xòe tay hướng về phía Hà Đào, biểu hiện cõi lòng mình:
"Hà Đào, em ăn nhanh ăn đi, để nguội ăn không ngon".
Nói xong, lại còn cố gượng cười với Hà Đào.
"Đúng! Đúng, lạnh ăn không ngon. Hà Đào, nhanh ăn đi".
Ngô Thanh vừa cầm đùi gà trong bát mình lên gặm, vừa thúc giục Hà Đào.
Mọi người ăn no rồi, Trần Thiên Minh nhìn thức ăn còn lại trên bàn trong lòng cười khổ, nhường này đủ cho tối hôm nay bọn họ ăn no một trận.
"Tiểu thư, gói thức ăn còn lại vào bao".
Ngô Thanh nói với nhân viên phục vụ. Sau đó, hắn dùng một cây tăm xỉa răng, lại vừa nói chuyện với Hà Đào:
"Hà Đào, thức ăn hôm nay có ngon không? Ăn nữa không, tôi mời cô tiếp".
"Ăn ngon lắm, tôi ăn no rồi". Hà Đào cười cười nói.
"Dù sao giờ đây chúng ta cũng không biết đi đâu, không bằng ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm, bao giờ tới tiết rồi lại đi?" Ngô Thanh hưng phấn nói.
Vừa rồi hắn nhìn lại đồng hồ, mới chỉ một giờ mà thôi, nếu như có thể ở cùng Hà Đào cho tới hai giờ, như vậy thật là sảng khoái.
Trần Thiên Minh ở bên cạnh nghe vậy vô cùng tức giận. Mịa mày Ngô Thanh, ăn của tao, lại còn tán gái của tao, trong thiên hại sao lại có loại người như mày chứ? Sớm biết như vậy thì lúc chưa tới đây, liền cự tuyệt không để hắn theo.
Trần Thiên Minh nhìn nhân viên phục vụ đang cầm thực đơn đứng bên cạnh, đột nhiên linh cơ khẽ động. Trần Thiên Minh mỉm cười nói với cô ta:
"Tiểu thư, tôi thanh toán, tất cả bao nhiêu vậy?"
Nói xong, liền móc ví của mình ra.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói với Trần Thiên Minh: "Tiên sinh, của anh hết tất cả hai trăm năm mươi đồng".
"Ok!" Trần Thiên Minh mở ví lấy tiền, hắn nhìn vào, sau đó xấu hổ nói với Ngô Thanh:
"Ngô Thanh, tôi không đủ tiền, anh xem có thể mượn của anh …"
Ngô Thanh dường như không nghe thấy Trần Thiên Minh nói gì, hắn lập tức
đứng dậy nói với Hà Đào:
"Hà Đào, tôi vừa nhớ ra, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây".
Nói xong, hắn nhìn thức ăn đã gói xong đặt trên bàn, đưa tay xách lấy, rồi vội vàng rời đi.
"Thiên Minh, để em thanh toán cho!"
Hà Đào vừa nghe thấy Trần Thiên Minh không đủ tiền. Mỉm cười, định lấy tiền từ trong túi ra.
"Không cần, vừa rồi là anh nói giỡn với Ngô Thanh, không ngờ hắn chạy
còn nhanh hơn thỏ".
Trần Thiên Minh lấy tiền từ trong ví ra, trả tiền cơm.
"Anh thật là, vừa rồi hù dọa hắn chết khiếp, hắn còn muốn ở lại cùng em
nói chuyện phiếm đó!"
Hà Đào nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Ngô Thanh, cũng cảm thấy buồn cười.
"Còn nhắc tới nữa, hắn như là cái đuôi bám theo phá rối thế giới riêng
của hai chúng ta, ăn cơm không chịu đi, cứ đi theo phá đám".
Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận, giờ đây hắn chỉ hận không thể lột da Ngô Thanh.
"Người nào… Người nào cùng anh, thế giới riêng của hai người hả?"
Hà Đào vừa nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu khẽ gắt.
"Hà Đào, em biết không? Mấy hôm nay em giận anh làm ăn không ngon ngủ
không yên, bữa cơm trưa này là bữa cơm ngon nhất mà mấy ngày nay anh
được ăn".
Trần Thiên Minh thấy chỉ còn mình và Hà Đào, liền vội vàng lấy lòng Hà Đào. Giờ đây, hắn muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để làm cho Hà Đào hết giận.
"Này, cái đó là do anh gây ra". Dường như Hà Đào có chút tức giận mà nói.
Nghĩ tới ngày đó Trần Thiên Minh được Lý Hân Di bóp chân, nàng lại càng tức hơn.
"Nghe anh nói, điều đó thật sự là hiểu lầm mà, là do lúc đó chân anh bị thương nên cô ấy giúp anh bôi thuốc, nếu không anh đưa chân ra cho cô ấy làm gì? Không bằng anh đưa chân cho em vuốt ve còn hơn?"
Trần Thiên Minh nghiêm mặt nuốt nước miếng nói với Hà Đào.
"Ai… Ai muốn vuốt ve cái chân thối của anh hả?" Hà Đào trừng mắt liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, quát.
"Anh chỉ là ví dụ thôi mà". Trần Thiên Minh khóc không ra nước mắt:
"Được rồi, Hà Đào, nơi này rất ồn ào, hay là chúng ta quay về phòng làm
việc đoàn ủy của anh ngồi nghỉ ngơi một lúc, hai người tự nhiên tâm sự, dù sao Hân Di cũng không có ở đó chỉ có một mình anh, được không?"
Trần Thiên Minh thầm nghĩ có lẽ nên về phòng làm việc của mình, chỗ đó rất
vắng vẻ.
Hà Đào suy nghĩ một chút, gật đầu với Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh
thấy Hà Đào đồng ý, cao hứng đến mức nhảy lên cao ba thước. Hắn vội vàng đưa Hà Đào về phòng làm việc đoàn ủy của mình.
"Em ngồi đó, để anh đi mở điều hòa".
Trần Thiên Minh vội vàng vào phòng làm việc bật điều hòa sau đó đóng cửa lại, như vậy sẽ là thế giới của hắn và Hà Đào. Nghĩ tới đây, hắn vui mừng như mở cờ trong bụng.
"Nơi mà anh cùng Lý Hân Di hẹn hò thật tốt! Phòng rộng như vậy chỉ có hai người".
Hà Đào cố ý nói cho Trần Thiên Minh nghe.
"Đúng! Đúng! Nơi này rất rộng. Khoan, em nói cái gì vậy, cái gì mà hẹn hò? Anh cùng Hân Di rất trong sáng, đây chỉ là nơi bọn anh làm việc mà thôi".
Vẻ mặt Trần Thiên Minh ủy khuất nói.
"Hừ! Đây là phòng làm việc của hai người, vậy nơi mà hai người hẹn hò thì ở đâu hả?"
Hà Đào vẫn ra vẻ tức giận mà thử thăm dò Trần Thiên Minh. Phụ nữ chính là như thế, khi không tự dưng ăn dấm chua, làm cho nam nhân chống đỡ không được. Nhưng mà, Trần Thiên Minh võ công cao cường, tiểu chiêu đó tất nhiên là hắn chống đỡ được.
"Hai người bọn anh trong sạch, nhưng mà…"
Trần Thiên Minh dừng lại, đột nhiên không nói tiếp.
"Nhưng mà cái gì hả?"
Hà Đào vừa nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, vội vàng hỏi Trần Thiên Minh, nàng muốn biết phần sau Trần Thiên Minh muốn nói là gì.
"Nhưng mà bây giờ là nơi hẹn hò của hai chúng ta".
Trần Thiên Minh mặt dày cười "hì hì" mà nói. Hắn đã nghĩ hoàn hảo mọi việc, nếu như buổi trưa Lý Hân Di không ở đây, vậy thì hắn sẽ đi tìm Hà Đào đưa tới nơi này hẹn hò. Như vậy, buổi trưa mình sẽ không cô đơn nữa.
"Ai cùng anh hẹn hò hả?" Hà Đào trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận mà nói.
"Hà Đào, mấy ngày nay anh rất nhớ em".
Trần Thiên Minh biết da mặt Hà Đào rất mỏng, hắn cũng không vạch trần nàng, chỉ muốn mặt nàng lại đỏ lên thôi.
Hà Đào vừa nghe Trần Thiên Minh nói vậy, quả nhiên mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn Trần Thiên Minh nữa.
"Em không tin sao? Nếu không em sờ vào trái tim anh, là có thế biết lòng anh nhớ em như thế nào".
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào như vậy, biết là tác dụng của những lời vừa rồi mình nói, vội vàng đi tới trước mặt Hà Đào, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, sau đó đặt lên ngực hắn, thiết tha nói.
"Anh buông tay em ra".
Hà Đào nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh. Nhưng mà, thanh âm nàng nhỏ như vậy, Trần Thiên Minh nếu như nghe thấy, cũng sẽ vờ như không nghe.
"Ôi, mỗi ngày anh thường mơ được cùng em ở một chỗ, nắm lấy bàn bay mềm mại nhỏ bé của em cùng em nói chuyện phiếm. Giờ đây, anh hơi hoài nghi có phải mình đang trong mộng, ông trời đối với anh thật tốt, làm cho
mộng đẹp của anh trở thành sự thật".
Trần Thiên Minh vừa nói vừa đưa một tay véo lên bắp đùi của mình.
"Ôi chao! Đau quá!" Trần Thiên Minh ôm bắp đùi, kêu thảm.
"Anh làm gì vậy? Tự mình nhéo lên bắp đùi, anh bị choáng hả?"
Hà Đào
thấy Trần Thiên Minh như vậy, trong lòng không khỏi nhói đau, trách móc
hắn.
"Anh, vừa rồi anh muốn thử nghiệm xem có phải mình đang ở trong mộng,
tình cảnh như thế này anh vẫn thường gặp trong mộng. Cho nên, niềm vui
quá lớn tới mức làm anh nghĩ không phải là sự thật".
Trần Thiên Minh cố ý xoa bắp đùi thực ra là không đau tý nào, kêu thảm.
"Anh, anh thật sự nhớ em như vậy ư?"
Hà Đào ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiên Minh, phát hiện hắn vẫn đang nhìn mình, lại vội vàng đỏ mặt cúi xuống, nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, anh không có lừa em, nếu không anh tìm dao mổ ngực cho em
xem trái tim anh có lừa em hay không?"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa cố ý đứng lên, giống như là đang muốn đi tìm dao vậy.
Thật ra việc này Trần Thiên Minh không hề lo lắng, bởi vì theo trí nhớ của hắn, trong phòng làm việc đoàn ủy căn bản là không có dao, cho dù là dao gọt bút chì cũng không có. Có một lần hắn tìm dao để gọt bút chì, tìm hồi lâu cũng không có tìm được. Cho nên, hắn vô cùng yên tâm.
"Ai, ai muốn xem tim của anh hả? Bẩn muốn chết!"
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh muốn tìm dao trong phòng làm việc, vội vàng kéo tay hắn lại, giận dỗi nói.
Tác giả :
Dạ Độc Túy