Lưu Manh Hoàng Phi
Quyển 2 - Chương 2
Khi Đan Hoành tỉnh dậy đã là tối ngày hôm sau.
Hoàng đế ôn nhu ghé sát tai Đan Hoành nói:
“Hoành nhi dậy đi, tơi giờ ăn tối rồi, hai ngày nay ngươi chưa có ăn gì, cố gắng dậy một chút nha, Hoành nhi ăn xong rồi lại ngủ tiếp có được không?”
Đan Hoành vẫn nằm mơ mơ màng màng ngủ, chỉ cảm thấy có người đang quấy rối hắn, hắn vốn định đạp cho một cước, nhưng Đan Hoành chợt cảm thấy có gì không đúng lắm, nếu là cha hắn gọi dậy, cha hắn thường thẳng tay nắm áo hắn lôi cổ xuống giường, còn các nương, các tỷ tỷ, muội muội của hắn sẽ không vào trong phòng ngủ của hắn, khi còn trong doanh trại, tuy rằng không có ai gọi dậy, nhưng sáng sớm đã bị những thanh âm thao luyện dựng dậy, vậy cái thanh âm ôn nhu này là của ai a?
Đan Hoành lười không muốn mở mắt chỉ đưa tay quờ quàng phía trước. Một bàn tay cầm lấy tay hắn áp lên mặt. Tay bị người ta nắm, Đan Hoành muốn nhìn mặt người đó nên hé mở mắt.
Ân? Hoàng thượng? Bây giờ thì hắn nhớ ra rồi, hắn đang cùng ở với Hoàng thượng.
Đan Hoành xấu hổ cười cười.
“Hắc hắc, Hoàng thượng, chào buổi sáng!”
“Ái phi, không còn sớm nữa, đã tới giờ ăn tối, dậy ăn thứ gì đó rồi hãy ngủ tiếp, ái phi chịu khó đợi một chút nha, trẫm sẽ phân phó nhà bếp lập tức làm ngay”.
Đan Hoành rút bàn tay đang bị Hoàng đế cầm lại, dịch thân lui vào trong giường, tránh nằm gần chỗ Hoàng đế ngồi.
“Hoàng thượng, ngài đã biết ta là nam rồi, vậy sau này đừng gọi ta là ái phi nữa, ta cảm thấy không được tự nhiên”.
“Trước mặt người khác, ngươi vẫn danh chính ngôn thuận làm phi tử của trẫm, nếu không gọi ngươi là ái phi thì trẫm gọi ngươi thế nào? Gọi là Hoành nhi có được không?”
“Không được tốt lắm, ở nhà ta có một muội muội tên Đan Hồng, người trong nhà đều gọi muội ấy là Hồng nhi, nếu gọi ta là Hoành nhi ta nghe không được tự nhiên lắm”
(Giải thích một chút, tên anh Hoành và tên em Hồng tiếng hán đọc gần giống nhau, nên khi gọi dễ bị nhầm)
“Vậy sau này trẫm xưng hô với ngươi thế nào đây?”
“Đúng a! Gọi thế nào cũng không ổn a, gọi là Đan Hoành thì có được không?”
“Gọi vậy trẫm có cảm giác trẫm với ngươi xa lạ, không thân thiết, trẫm không thích, hay là vậy đi, trẫm sẽ gọi ngươi là Hoành khanh, ngươi thấy thế nào?”
“Hoành khanh? Tại sao lại gọi như vậy?”
“Quan quân thường xưng là thần hoặc khanh với trẫm, có điều chỉ những đại quan mới được xưng là khanh với trẫm thôi .”
“Đại quan? Cái này hảo, có điều ngươi sợ người khác nghe thấy sẽ nhận ra ta là nam nhân sao?”
Đan Hoành sợ người khác nghe thấy Hoàng đế gọi như vậy sẽ đoán ra giới tính của hắn.
“Không đâu, người khác sẽ nghĩ vì trẫm sủng ái ngươi nên gọi như vậy”
“Vậy được rồi, đi ăn thôi”.
Đan Hoành ngồi dậy, vươn vai một cái, rồi đứng trên giường dùng chân đá đá cái chăn, Hoàng đế nhìn vậy liền hỏi.
“Hoành khanh, ngươi tìm gì vậy?”
“Sáng sớm ta đã thấy lạ, áo ngoài của ta đâu, sao không tìm thấy?”
“Vóc dáng của ngươi đã cao lên khá nhiều, trẫm đã phân phó người may cho ngươi quần áo mới, có điều phải đợi thêm mấy ngày nữa mới có, hiện tại ngươi chịu khó một chút, hôm nay hãy mặc tạm cái này đi, tuy rằng chưa được đẹp lắm nhưng cũng không đến nỗi”.
Hoàng đế ra hiệu để Tiểu Tuyền Tử màng vào bộ y phục đã được sớm chuẩn bị.
Bộ y phục mang tới là y phục của nữ nhân, có màu trắng tinh khiết, được trang trí bằng những hoa văn thêu tay, Đan Hoành biết Hoàng thượng thích màu trắng, có điều nếu để hắn mặc thì chỉ nửa ngày là bẩn, Đan Hoành từng kháng nghị nhiều lần, muốn đổi y phục của hắn thành màu lam, có điều cung nhân trong cung nói, những y phục hắn mặc đều do Hoàng thượng chọn, Hoàng thượng thích màu trắng, bởi vậy khi nào y phục bẩn có thể lập tức đổi, nhưng không thể đổi màu y phục.
Đan Hoành phản đối nhiều lần, nhưng không thấy hiệu quả, nên sau này cũng không ý kiến gì nữa.
Đan Hoành không tình nguyện, mặc đại bộ y phục vừa được mang tới vào người. Tiểu Tuyền Tử thấy vậy, vốn muốn tới giúp Đan Hoành mặc lại y phục thật chỉn chu lên người, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại làm trước.
Hoàng đế giúp Đan Hoành buộc nút, phủi phẳng nếp áo, sau đó ngắm nghía một lượt, thấy y phục này rất hợp với Đan Hoành nên y rất vui vẻ.
Đan Hoành đưa tay mở nút áo phía trên cùng ra, mặc y phục nam nhân một thời gian, giờ phải mặc lại y phục nữ nhân khiến hắn cảm thấy bí bách khó chịu.
Thấy Hoàng đế nhíu mày, Tiểu Tuyền Tử liền nói:
“ Đan nương nương, ngài buộc nút áo trên cùng lại đi, nếu để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Ta có muốn vậy đâu, nhưng buộc vào ta cảm thấy khó chịu, còn nữa, sau này đừng gọi ta là Đan nương nương nữa, ta nghe thấy không được tự nhiên”.
“Vậy phải gọi là gì?”
Tiểu Tuyền Tử nhìn về phía Hoàng đế, sao có thể giống Hoàng đế gọi hắn là Hoành khanh được, như vậy chính là phạm tội khi quân nha.
“Vậy gọi là chủ tử đi, còn nữa, phân phó với phòng may y phục, bảo bọn họ rằng trang phục của Hoành khanh sau này không cần thêm khuya cổ nữa, để Hoành khanh sau này khỏi cảm thấy khó chịu”.
“A? Gọi là chủ tử? Thế nhưng…”
Tiểu Tuyền Tử đang định nói, theo quy củ trong cung, Hoàng thượng chính là chủ tử, giờ trong cung lại có thêm một chủ tử thứ hai nữa, y sợ có người sẽ phản đối.
“Không nhưng nhị gì nữa, chuyện này coi như đã quyết định xong, ta nghĩ Hoành khanh đã đói bụng rồi, còn không mau đi phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị?”
Hoàng đế lệnh cho Tiểu Tuyền Tử đi chuẩn bị.
Ninh Bình tìm gặp Hoàng đế bàn việc, Hoàng đế liền lưu y lại dùng bữa.
Đan Hoành hỏi Ninh Bình:
“Ngươi vừa mới về đã phải lo việc gì vậy? Ta có thể giúp được không?”
“Khởi bẩm nương nương, đây là bổn phận của vi thần, hơn nữa cũng đã lo liệu thỏa đáng, vi thần muốn bẩm báo với Hoàng thượng, việc hoàng tử phi Bắc Phiên và Hắc Uy vào cung tiếp kiến nương nương đã được an bài ổn thỏa, ta nghĩ đợi sau khi ngài nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng một chút, ba ngày nữa sẽ đưa họ vào cung, tới lúc đó thủ hạ của ta sẽ đề cao cảnh giác, canh phòng cẩn thận, tuyệt không để xảy ra sự gì đáng tiếc, xin Hoàng thượng yên tâm”.
“Ngươi làm rất tốt, lo việc mất một ngày một đêm rồi, hãy ngồi xuống dùng bữa đi”.
“Vi thần sẽ không quấy rầy Hoàng thượng và nương nương, nếu không có việc gì, vi thần xin cáo lui”.
Một người muốn rời đi, một người lại cực lực giữ lại, tuôn ra một đống lời sáo rỗng, Đan Hoành cảm thấy vừa sốt ruột vừa phiền phức, nên quyết định bắt đầu động đũa.
Đầu tiên, Đan Hoành gắp món ở ngay gần hắn, rồi nhẹ nhàng đưa tay về, để nhị vị đang khách sáo kia không để ý tới hắn. ( anh ý ăn vụng!!!! =.=)
Lí do thứ nhất là hiện giờ hắn rất đói, lí do thứ hai là đã rất lâu rồi Đan Hoành không được ăn ngon, phải, kể từ khi ra cung tới giờ, Đan Hoành mất hẳn cái lộc được ăn ngon, thức ăn ở quân doanh chỉ có thể nhét đầy bao tử, hơn nữa còn phải ăn tươi nuốt sống, hùng hùng hổ hổ, đâu có được từ từ thưởng thức như ở đây, hơn nữa, kể từ khi ăn đồ ăn do ngự thiện phòng nấu thì những đồ ăn trong quân doanh quả thật khiến hắn cảm thấy khó ăn muốn chết.
Ta gắp~~~~~ta gắp~~~~~~! Đan Hoành nhoài người ra bàn để gắp thức ăn, nên Hoàng đế và Ninh Bình đều nhìn thấy.
“Hoành khanh, ngươi làm gì vậy? Muốn lấy thức ăn thì nói với cung nữ là được rồi, làm vậy không cảm thấy rắc rối sao?”
“Ta không thấy rắc rối, ta muốn ăn no, còn các người không cảm thấy rắc rối sao? Chẳng phải là chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm thôi sao? Sao cứ phải kẻ từ chối, kẻ níu giữ mãi thế? Được rồi, Ninh Bình, ngươi ngồi xuống đi, mau ngồi xuống ăn đi, nếu không cơm canh nguội hết”.
Nếu đã bị nhìn, vậy cũng chả cần phải ăn vụng nữa, chi bằng cứ đường hoàng đi gắp thức ăn.
Thấy Đan Hoành như vậy, Hoàng đế và Ninh Bình thấy lúc nãy bọn họ đã quá câu nệ tiểu tiết, liền mỉm cười ngồi xuống.
Tiểu Tuyền Tử đi tới hỏi.
“Hoàng thượng, có cần phải đổi món ăn không? Đã nguội cả rồi, hơn nữa….”
Tiểu Tuyền Tử không dám nói tiếp vế còn lại, Hoàng thượng sao có thể ăn cơm thừa được chứ?
“Không cần, không thấy Đan chủ tử của nhà ngươi đang rất hài lòng sao?”
Hoàng đế không để ý tới đề nghị của Tiểu Tuyền Tử, chỉ đi tới bên cạnh Đan Hoành, thái giám hầu hạ đằng sau liền bê long y đi theo, Hoàng đế ôm lấy thắt lưng Đan Hoành, ra lệnh cho thái giám đặt long ỷ xuống, đoạn Hoàng đế ngồi xuống, rồi đặt Đan Hoành ngồi lên đùi của mình.
“Không nên vừa ăn vừa đi tới đi lui nữa, nếu không sẽ bị đau dạ dày, ngươi chỉ, ta cho người lấy cho ngươi là được rồi”.
“Cái kia, cái kia, còn cả cái kia nữa”.
Trên bàn cơm, chỉ thấy Đan Hoành chỉ chỉ trỏ trỏ, hoa chân múa tay liên tục, Ninh Bình nhìn hai người họ, trầm ngâm suy nghĩ.
Hoàng đế ôn nhu ghé sát tai Đan Hoành nói:
“Hoành nhi dậy đi, tơi giờ ăn tối rồi, hai ngày nay ngươi chưa có ăn gì, cố gắng dậy một chút nha, Hoành nhi ăn xong rồi lại ngủ tiếp có được không?”
Đan Hoành vẫn nằm mơ mơ màng màng ngủ, chỉ cảm thấy có người đang quấy rối hắn, hắn vốn định đạp cho một cước, nhưng Đan Hoành chợt cảm thấy có gì không đúng lắm, nếu là cha hắn gọi dậy, cha hắn thường thẳng tay nắm áo hắn lôi cổ xuống giường, còn các nương, các tỷ tỷ, muội muội của hắn sẽ không vào trong phòng ngủ của hắn, khi còn trong doanh trại, tuy rằng không có ai gọi dậy, nhưng sáng sớm đã bị những thanh âm thao luyện dựng dậy, vậy cái thanh âm ôn nhu này là của ai a?
Đan Hoành lười không muốn mở mắt chỉ đưa tay quờ quàng phía trước. Một bàn tay cầm lấy tay hắn áp lên mặt. Tay bị người ta nắm, Đan Hoành muốn nhìn mặt người đó nên hé mở mắt.
Ân? Hoàng thượng? Bây giờ thì hắn nhớ ra rồi, hắn đang cùng ở với Hoàng thượng.
Đan Hoành xấu hổ cười cười.
“Hắc hắc, Hoàng thượng, chào buổi sáng!”
“Ái phi, không còn sớm nữa, đã tới giờ ăn tối, dậy ăn thứ gì đó rồi hãy ngủ tiếp, ái phi chịu khó đợi một chút nha, trẫm sẽ phân phó nhà bếp lập tức làm ngay”.
Đan Hoành rút bàn tay đang bị Hoàng đế cầm lại, dịch thân lui vào trong giường, tránh nằm gần chỗ Hoàng đế ngồi.
“Hoàng thượng, ngài đã biết ta là nam rồi, vậy sau này đừng gọi ta là ái phi nữa, ta cảm thấy không được tự nhiên”.
“Trước mặt người khác, ngươi vẫn danh chính ngôn thuận làm phi tử của trẫm, nếu không gọi ngươi là ái phi thì trẫm gọi ngươi thế nào? Gọi là Hoành nhi có được không?”
“Không được tốt lắm, ở nhà ta có một muội muội tên Đan Hồng, người trong nhà đều gọi muội ấy là Hồng nhi, nếu gọi ta là Hoành nhi ta nghe không được tự nhiên lắm”
(Giải thích một chút, tên anh Hoành và tên em Hồng tiếng hán đọc gần giống nhau, nên khi gọi dễ bị nhầm)
“Vậy sau này trẫm xưng hô với ngươi thế nào đây?”
“Đúng a! Gọi thế nào cũng không ổn a, gọi là Đan Hoành thì có được không?”
“Gọi vậy trẫm có cảm giác trẫm với ngươi xa lạ, không thân thiết, trẫm không thích, hay là vậy đi, trẫm sẽ gọi ngươi là Hoành khanh, ngươi thấy thế nào?”
“Hoành khanh? Tại sao lại gọi như vậy?”
“Quan quân thường xưng là thần hoặc khanh với trẫm, có điều chỉ những đại quan mới được xưng là khanh với trẫm thôi .”
“Đại quan? Cái này hảo, có điều ngươi sợ người khác nghe thấy sẽ nhận ra ta là nam nhân sao?”
Đan Hoành sợ người khác nghe thấy Hoàng đế gọi như vậy sẽ đoán ra giới tính của hắn.
“Không đâu, người khác sẽ nghĩ vì trẫm sủng ái ngươi nên gọi như vậy”
“Vậy được rồi, đi ăn thôi”.
Đan Hoành ngồi dậy, vươn vai một cái, rồi đứng trên giường dùng chân đá đá cái chăn, Hoàng đế nhìn vậy liền hỏi.
“Hoành khanh, ngươi tìm gì vậy?”
“Sáng sớm ta đã thấy lạ, áo ngoài của ta đâu, sao không tìm thấy?”
“Vóc dáng của ngươi đã cao lên khá nhiều, trẫm đã phân phó người may cho ngươi quần áo mới, có điều phải đợi thêm mấy ngày nữa mới có, hiện tại ngươi chịu khó một chút, hôm nay hãy mặc tạm cái này đi, tuy rằng chưa được đẹp lắm nhưng cũng không đến nỗi”.
Hoàng đế ra hiệu để Tiểu Tuyền Tử màng vào bộ y phục đã được sớm chuẩn bị.
Bộ y phục mang tới là y phục của nữ nhân, có màu trắng tinh khiết, được trang trí bằng những hoa văn thêu tay, Đan Hoành biết Hoàng thượng thích màu trắng, có điều nếu để hắn mặc thì chỉ nửa ngày là bẩn, Đan Hoành từng kháng nghị nhiều lần, muốn đổi y phục của hắn thành màu lam, có điều cung nhân trong cung nói, những y phục hắn mặc đều do Hoàng thượng chọn, Hoàng thượng thích màu trắng, bởi vậy khi nào y phục bẩn có thể lập tức đổi, nhưng không thể đổi màu y phục.
Đan Hoành phản đối nhiều lần, nhưng không thấy hiệu quả, nên sau này cũng không ý kiến gì nữa.
Đan Hoành không tình nguyện, mặc đại bộ y phục vừa được mang tới vào người. Tiểu Tuyền Tử thấy vậy, vốn muốn tới giúp Đan Hoành mặc lại y phục thật chỉn chu lên người, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại làm trước.
Hoàng đế giúp Đan Hoành buộc nút, phủi phẳng nếp áo, sau đó ngắm nghía một lượt, thấy y phục này rất hợp với Đan Hoành nên y rất vui vẻ.
Đan Hoành đưa tay mở nút áo phía trên cùng ra, mặc y phục nam nhân một thời gian, giờ phải mặc lại y phục nữ nhân khiến hắn cảm thấy bí bách khó chịu.
Thấy Hoàng đế nhíu mày, Tiểu Tuyền Tử liền nói:
“ Đan nương nương, ngài buộc nút áo trên cùng lại đi, nếu để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Ta có muốn vậy đâu, nhưng buộc vào ta cảm thấy khó chịu, còn nữa, sau này đừng gọi ta là Đan nương nương nữa, ta nghe thấy không được tự nhiên”.
“Vậy phải gọi là gì?”
Tiểu Tuyền Tử nhìn về phía Hoàng đế, sao có thể giống Hoàng đế gọi hắn là Hoành khanh được, như vậy chính là phạm tội khi quân nha.
“Vậy gọi là chủ tử đi, còn nữa, phân phó với phòng may y phục, bảo bọn họ rằng trang phục của Hoành khanh sau này không cần thêm khuya cổ nữa, để Hoành khanh sau này khỏi cảm thấy khó chịu”.
“A? Gọi là chủ tử? Thế nhưng…”
Tiểu Tuyền Tử đang định nói, theo quy củ trong cung, Hoàng thượng chính là chủ tử, giờ trong cung lại có thêm một chủ tử thứ hai nữa, y sợ có người sẽ phản đối.
“Không nhưng nhị gì nữa, chuyện này coi như đã quyết định xong, ta nghĩ Hoành khanh đã đói bụng rồi, còn không mau đi phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị?”
Hoàng đế lệnh cho Tiểu Tuyền Tử đi chuẩn bị.
Ninh Bình tìm gặp Hoàng đế bàn việc, Hoàng đế liền lưu y lại dùng bữa.
Đan Hoành hỏi Ninh Bình:
“Ngươi vừa mới về đã phải lo việc gì vậy? Ta có thể giúp được không?”
“Khởi bẩm nương nương, đây là bổn phận của vi thần, hơn nữa cũng đã lo liệu thỏa đáng, vi thần muốn bẩm báo với Hoàng thượng, việc hoàng tử phi Bắc Phiên và Hắc Uy vào cung tiếp kiến nương nương đã được an bài ổn thỏa, ta nghĩ đợi sau khi ngài nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng một chút, ba ngày nữa sẽ đưa họ vào cung, tới lúc đó thủ hạ của ta sẽ đề cao cảnh giác, canh phòng cẩn thận, tuyệt không để xảy ra sự gì đáng tiếc, xin Hoàng thượng yên tâm”.
“Ngươi làm rất tốt, lo việc mất một ngày một đêm rồi, hãy ngồi xuống dùng bữa đi”.
“Vi thần sẽ không quấy rầy Hoàng thượng và nương nương, nếu không có việc gì, vi thần xin cáo lui”.
Một người muốn rời đi, một người lại cực lực giữ lại, tuôn ra một đống lời sáo rỗng, Đan Hoành cảm thấy vừa sốt ruột vừa phiền phức, nên quyết định bắt đầu động đũa.
Đầu tiên, Đan Hoành gắp món ở ngay gần hắn, rồi nhẹ nhàng đưa tay về, để nhị vị đang khách sáo kia không để ý tới hắn. ( anh ý ăn vụng!!!! =.=)
Lí do thứ nhất là hiện giờ hắn rất đói, lí do thứ hai là đã rất lâu rồi Đan Hoành không được ăn ngon, phải, kể từ khi ra cung tới giờ, Đan Hoành mất hẳn cái lộc được ăn ngon, thức ăn ở quân doanh chỉ có thể nhét đầy bao tử, hơn nữa còn phải ăn tươi nuốt sống, hùng hùng hổ hổ, đâu có được từ từ thưởng thức như ở đây, hơn nữa, kể từ khi ăn đồ ăn do ngự thiện phòng nấu thì những đồ ăn trong quân doanh quả thật khiến hắn cảm thấy khó ăn muốn chết.
Ta gắp~~~~~ta gắp~~~~~~! Đan Hoành nhoài người ra bàn để gắp thức ăn, nên Hoàng đế và Ninh Bình đều nhìn thấy.
“Hoành khanh, ngươi làm gì vậy? Muốn lấy thức ăn thì nói với cung nữ là được rồi, làm vậy không cảm thấy rắc rối sao?”
“Ta không thấy rắc rối, ta muốn ăn no, còn các người không cảm thấy rắc rối sao? Chẳng phải là chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm thôi sao? Sao cứ phải kẻ từ chối, kẻ níu giữ mãi thế? Được rồi, Ninh Bình, ngươi ngồi xuống đi, mau ngồi xuống ăn đi, nếu không cơm canh nguội hết”.
Nếu đã bị nhìn, vậy cũng chả cần phải ăn vụng nữa, chi bằng cứ đường hoàng đi gắp thức ăn.
Thấy Đan Hoành như vậy, Hoàng đế và Ninh Bình thấy lúc nãy bọn họ đã quá câu nệ tiểu tiết, liền mỉm cười ngồi xuống.
Tiểu Tuyền Tử đi tới hỏi.
“Hoàng thượng, có cần phải đổi món ăn không? Đã nguội cả rồi, hơn nữa….”
Tiểu Tuyền Tử không dám nói tiếp vế còn lại, Hoàng thượng sao có thể ăn cơm thừa được chứ?
“Không cần, không thấy Đan chủ tử của nhà ngươi đang rất hài lòng sao?”
Hoàng đế không để ý tới đề nghị của Tiểu Tuyền Tử, chỉ đi tới bên cạnh Đan Hoành, thái giám hầu hạ đằng sau liền bê long y đi theo, Hoàng đế ôm lấy thắt lưng Đan Hoành, ra lệnh cho thái giám đặt long ỷ xuống, đoạn Hoàng đế ngồi xuống, rồi đặt Đan Hoành ngồi lên đùi của mình.
“Không nên vừa ăn vừa đi tới đi lui nữa, nếu không sẽ bị đau dạ dày, ngươi chỉ, ta cho người lấy cho ngươi là được rồi”.
“Cái kia, cái kia, còn cả cái kia nữa”.
Trên bàn cơm, chỉ thấy Đan Hoành chỉ chỉ trỏ trỏ, hoa chân múa tay liên tục, Ninh Bình nhìn hai người họ, trầm ngâm suy nghĩ.
Tác giả :
Đông Trùng