Lưu Manh Đại Đế
Chương 134 Phát Uy
Châu đại trưởng lão thần sắc như thường, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, bỗng cất giọng nói: “Ngươi là Trần Công Minh đúng không?”
Không ngờ ngay cả Châu đại trưởng lão cũng biết đến tên mình, Trần Công Minh vui mừng, chỉnh trang lại y phục, bước lại gần cung kính đáp: “Đệ tử Trần Công Minh, môn sinh trên Hưng Yên Phong.
Xin vấn an Châu đại trưởng lão!”
Nhưng trái với mong đợi của hắn, có vẻ Lê Châu chỉ thuận miệng hỏi vậy, không thèm để ý đến nữa, đoạn quay sang Trần Mông, hỏi: “Trần Mông, ngươi không ở Linh Đan Phong tu luyện, chạy đến đây làm gì?”
Châu đại trưởng lão gọi đích danh, Trần Mông biết không thể né tránh, vội vàng ứng đáp: “Bẩm đại trưởng lão! Đệ tử đến Thông Thương Các mua sắm một số vật phẩm, chỉ tình cờ đi ngang qua đây.”
Châu đại trưởng lão hai tay chắp để đằng sau, sắc giọng bỗng trở nên nghiêm trọng, nói: “Ngươi tuy có thân phận là đường chủ nhưng sự vụ trên Thông Thương Phong thì không đến lượt ngươi quản.
Vừa rồi ta thấy ngươi xuống tay cũng tàn nhẫn thật đó! Nếu ta đến chậm một bước, có lẽ đứa nhỏ này đã mất mạng rồi.”
Đứng trước một tồn tại trong tứ đại trưởng lão, Trần Mông chỉ biết cúi đầu, kiên trì nói: “Vì tình huống cấp bách nên đệ tử mới nhất thời nóng vội.
Xin đại trưởng lão minh giám!”
Trò vặt vãnh của Trần Mông làm sao thoát được cặp mắt tinh tường của Lê Châu, một Thần Cấp cường giả hàng thật giá thật.
Hắn đột nhiên quát lớn: “Câm miệng! Ngươi còn dám lươn lẹo trước mặt ta sao?”
Dứt lời, từ trên người của Châu đại trưởng lão, một nguồn bá khí hùng hậu của Thần Cấp cường giả bạo tuôn.
Không gian xung quanh Trần Mông đông cứng.
Trái tim hắn đập dồn dập liên hồi.
Ngay cả linh lực trong người cũng mất kiểm soát, tựa hồ muốn túa cả ra ngoài.
Áp lực phủ xuống là vô cùng khủng bố, giống như thiên uy, khiến cho Trần Mông toàn thân run rẩy, không tự chủ được quỳ sụp xuống đất.
Đứng trước tồn tại Thần Cấp cường giả thì Vương Cấp hậu kỳ cũng chỉ như con kiến hôi, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Chứng kiến Châu đại trưởng lão phát uy, Võ Thiện Nhân trong lòng vô cùng thoải mái, thò đầu nhìn Trần Mông bằng ánh mắt hả hê, thầm mắng: “Cho đáng kiếp nhà ngươi! Ai bảo dám ăn hiếp ta!”
Đôi mắt láo liên của hắn thoáng động, đang định cáo mượn oai hùm, lên lớp một phen thì bỗng nhận được truyền âm của Châu đại trưởng lão: “Đứng im đó! Không được làm loạn.”
Nghe ngữ khí của Châu đại trưởng lão, Võ Thiện Nhân rụt đầu thè lưỡi, đành thành thật đứng yên tại trận, trên mặt tỏ vẻ uỷ khuất khôn tả.
Chỉ qua vài nhịp nhở, sắc mặt Trần Mông đã trắng bệch như tờ giấy, hoảng hốt la lên: “Đại trưởng lão xin bớt giận!”
Dẫu sao Trần Mông cũng có thân phận là đường chủ, vì vậy vẫn nên giữ cho hắn chút thể diện.
Châu đại trưởng lão liền thu lại bá khí, nói: “Hừ! Nể mặt Khôi sư huynh ta sẽ không truy cứu chuyện này.
Nếu còn tái phạm, đừng trách ta vô tình.”
Vừa hết câu, Châu đại trưởng lão liền vung tay, mang theo Võ Thiện Nhân rời khỏi nơi đây, bay về hướng Hưng Yên Phong.
Đợi cho bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, Gia Bảo trưởng lão mới dám thở mạnh một hơi, quay đầu nói với đám thuộc hạ: “Các ngươi mau lập tức xử lý gọn gàng nơi này cho ta.”
Kế đến, ánh mắt của hắn lướt nhìn qua Trần Mông, truyền âm một câu rồi bỏ đi ngay: “Trần Mông! Lần này ngươi hại chết lão phu rồi! Những gì ngươi cam kết trước đó nếu không thực hiện thì đừng trách lão phu trở mặt.”
Trần Công Minh nhìn bóng lưng của Trần Mông, suy nghĩ một chút bỗng nói: “Đại ca! Chúng ta có nên âm thầm cho người động thủ với Võ Thiện Nhân?”
Đang điên tiết, Trần Mông xoay người rít lên: “Đồ ngu xuẩn! Bây giờ mà ngươi còn dám có ý nghĩ đó sao? Mau tìm cơ hội hoà hoãn quan hệ với Võ Thiện Nhân cho ta.”
Vừa nghe, Trần Công Minh đã giãy nảy lên nói: “Cái gì? Không thể như vậy được! Đại ca, hay là…”
Không cho hắn nói hết câu, Trần Mông đã cắt ngang: “Câm miệng! Nếu còn lằng nhằng, chính tay ta sẽ phế nhà ngươi.”
Đứng ở ngoài, tuy không rõ huynh đệ bọn họ nói những gì nhưng nhìn qua sắc mặt thì có lẽ tâm trạng của cả hai đều rất tệ.
Đám môn sinh rảnh rỗi lại bắt đầu tám chuyện.
“Các ngươi xem, huynh đệ họ Trần chuyến này gặp phải khắc tinh rồi.”
“Chuyến này để ta xem Phục Minh Hội còn dám huyênh hoang đắc ý nữa hay không?”
“Tên môn sinh vừa rồi tên là Võ Thiện Nhân sao? Võ Thiện Nhân, ta phải tranh thủ giao hảo tốt với hắn thôi.”
“Ta lại cho rằng mọi chuyện chưa hẳn đã kết thúc đâu.
Trò vui có lẽ còn ở phía đằng sau.
Ha ha…”
Hưng Yên Phong.
Bên trong động phủ một trăm năm mươi chín, Châu đại trưởng lão ngồi dựa lưng vào thành ghế, hai mắt lim dim, không rõ là đang vui hay buồn.
Ngay bên cạnh, Võ Thiện Nhân nhanh nhẹn động thân, rót một chén nước trà, cung kính dâng cho Châu đại trưởng lão, vẻ mặt xu nịnh bảo: “Sư phụ! Đây là trà Đinh Ngọc Tân Cương hảo hạng.
Người dùng thử xem có vừa miệng hay không?”
Châu đại trưởng lão cầm lấy, đưa lên miệng nhấp một ngụm, sắc mặt hơi giãn ra, khẽ gật đầu nói: “Mùi vị không tệ!”
Bỗng nghe “bình” một tiếng, Võ Thiện Nhân quỳ xuống, đập đầu mấy cái nói: “Chuyện trên Thông Thương Phong, đệ tử xin tạ ơn sư phụ!”
Châu đại trưởng lão liền nói: “Được rồi, ngươi mau đứng lên đi.
Ta thấy tu vi cảnh giới của ngươi đã đột phá Tướng Cấp sơ kỳ.
Có lẽ là trong Tây Nguyên gặp được không ít cơ duyên?”
Nghe hỏi đến, Võ Thiện Nhân bỗng lết lại gần, ôm chặt bắp đùi của Lê Châu, khóc toáng lên: “Sư phụ! Đệ tử còn tưởng rằng cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại người nữa.
Hu hu…”
Nhớ đến chuyện mệnh bài của hắn dạo trước phát sinh rạn nứt, Châu đại trưởng lão liền giọng an ủi bảo: “Mọi chuyện rốt cuộc như thế nào? Ngươi hãy kể lại cho ta nghe.”
Võ Thiện Nhân nước mắt sụt sùi, liền chậm rãi thuật lại hành trình của mình trong Tây Nguyên.
“Bẩm sư phụ! Chuyến đi này của đệ tử có thể hình dung bằng bốn từ “Thập tử nhất sinh”...”
“…”
Trước đó, Võ Thiện Nhân từng diễn thuyết trước mặt Thích Thật Thà nên có kinh nghiệm, lời nói trôi chảy tự nhiên, mang lại cảm giác rất chân thật.
Tất nhiên là đối với những chuyện quan trọng liên quan đến lão Kim hay Hoàng Kim Cự Long… Võ Thiện Nhân tuyệt đối không nhắc đến.
Dù sao đôi bên tiếp xúc rất hạn chế, vậy nên đối với vị sư phụ này hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.