Lưu Ly Nguyệt
Chương 77
Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Lời của Tiêu Mạc Ngôn khiến VAN tức đến đen mặt, nhưng không nói được câu nào, chỉ có thể tức giận nhìn cô.
Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười, cầm tách cà phê lên, chậm rãi thưởng thức .
"Tiêu tổng nhất định phải nhúng tay vào chuyện này sao? "
Sao Tiêu Mạc Ngôn có thể không nghe ra từ "Tiêu tổng" của VAN mang theo ý uy hϊế͙p͙, cô đặt tách cà phê trêи tay xuống, mỉm cười với VAN.
"Anh đang dọa tôi? "
Mắt VAN hơi giựt, suy nghĩ hồi lâu, nói:
"Tôi và Tiêu tổng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào, chỉ hy vọng nước sông không phạm nước giếng, đừng can thiệp chuyện của nhau. "
"Vẫn muốn đe dọa tôi sao~"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn VAN, cười nhẹ.
"Anh biết không, tôi ghét nhất bị uy hϊế͙p͙, đặc biệt là cái loại không biết tự lượng sức, hèn mạt. "
"..."
Giọng điệu Tiêu Mạc Ngôn thay đổi, cả người trở nên gan góc hơn. Thấy nụ cười trêи mặt Tiêu Mạc Ngôn dần tắt, thay bằng vẻ mặt hung ác, lòng VAN hơi hoảng loạn, nhưng vẫn ra vẻ trấn định:
"Cô và Claire là bạn học, chúng ta cũng vậy, không cần phải phá vỡ mối quan hệ đó. "
Tiêu Mạc Ngôn không chút cảm xúc nhìn VAN, giờ cô đã nhìn ra, giờ hắn đã hoàn toàn là một kẻ xa lạ. Nếu nói cô không cảm thấy VAN thay đổi, là đang tự lừa dối mình, dù sao thời đại học, họ cũng từng vui vẻ cùng nhau uống trà chiều, tán gẫu, cô còn từng chứng kiến tình của hắn và Claire, nhưng giờ vật còn người mất, xem ra ba năm nay VAN đã thay đổi rất nhiều. Tiêu Mạc Ngôn thở dài, cái gì đã biến VAN thành tên khốn kiếp không chừa thủ đoạn như ngày hôm nay?
"Tôi nhắc lại, đừng đụng vào họ. "
Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nói, cô cho VAN thời gian đã đủ rồi, ngay cả thời gian ăn nhẹ cũng mất, trong lòng rất khó chịu. Thấy VAN trầm tư, Tiêu Mạc Ngôn cười lạnh.
"Anh muốn giở trò với ba Nhan Tịch? Vậy điện cho anh trai anh trước, hỏi tình hình đi. "
Mặt VAN lập tức biến sắc, nhìn Tiêu Mạc Ngôn không chớp mắt.
"Anh có biết chỉ cần vài tin nhắn tôi cũng có thể huy động được xã hội đen, đừng nói tôi không nhắc, cứ thử tiếp tục mấy trò dơ bẩn đi, anh sẽ tự gánh lấy hậu quả, nói thật, tôi không ngại mấy trò anh làm trong tù đâu. "
Lời Tiêu Mạc Ngôn hoàn toàn đánh bại VAN, hắn cúi đầu không nói câu nào, làm gì còn phách lối vừa rồi. Thật sự hắn đã mua chuộc vài phạm nhân trong tù, muốn dạy ba Nhan Tịch một bài học, sẵn răng đe nàng, nhưng không ngờ Tiêu Mạc Ngôn lại tra ra nhanh như vậy. Nhan Tịch vẫn ngồi bên cạnh yên lặng nghe, nhìn VAN, không nói một lời.
Vuốt lại tóc, Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, xoa đầu Nhan Tịch.
"Tôi về trước, tối còn có việc. "
"Ừm. "
Nhan Tịch gật đầu, khóe môi Tiêu Mạc Ngôn gợi lên, liếc VAN, rút tấm danh thϊế͙p͙ trong túi xách ra đưa hắn.
"Khi nào suy nghĩ lại, muốn làm vật cưng của tôi, cứ tìm tôi. "
Nói rồi, Tiêu Mạc Ngôn tiêu sái rời đi. Còn VAN nắm chặt tay đến mức trắng nhợt, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, cười lạnh:
"Cô cũng chỉ là thứ bám váy đàn bà. "
Nhan Tịch nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhạt nói:
"Sao bằng anh được. "
"... Nhan Tịch, về cơ bản cô không xứng với Claire. "
"Đó là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm. "
Nhan Tịch không muốn nhìn người đàn ông này thêm nữa, nàng cầm áo khoác lên, bước ra khỏi quán cà phê. Đột nhiên nàng cảm thấy đau lòng thay Claire, vì loại đàn ông này mà khổ sở đợi ba năm, rồi chỉ trong một khắc hình tượng VAN dịu dàng đáng tin trong trí nhớ sụp đổ, vậy sẽ phải đau khổ như thế nào?
Nhìn theo bóng lưng Nhan Tịch, VAN hít sâu một hơi, hắn không thể cứ buông tay như vậy, hắn chờ lâu như vậy chỉ vì ngày này. Đúng là hắn đấu không lại khả năng tài chính và địa vị của Tiêu Mạc Ngôn, nhưng còn một người... nếu họ hợp lực thì...
Nghĩ đến đây, VAN cầm di động lên bấm số người đó.
"LARA, tôi, VAN đây, tôi muốn gặp cô. "
"VAN? Hả, anh tìm tôi?"
Lâm Nhược Nhiên mỉa mai, VAN không trả lời, nói nhỏ:
"Tôi muốn bàn với cô chuyện liên quan đến Nhan Tịch, cô có muốn nghe không? "
Quả nhiên, Lâm Nhược Nhiên im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng nói:
"Được. "
Cúp điện thoại, khóe miệng VAN khẽ nhếch, LARA ơi là LARA, bao nhiêu năm không gặp, cô ta vẫn là nhát dao trí mệnh trong lòng cô, tôi biết, chỉ cần nhắc tới Nhan Tịch, chuyện gì cô cũng sẽ đồng ý thôi.
Nửa tiếng sau, Lâm Nhược Nhiên nhanh chóng dừng xe trước quán cà phê, cô vội kéo cửa bước vào, đứng lại nhìn xung quanh một vòng, bước thẳng đến chỗ VAN.
"Anh đã tìm Nhan Tịch? "
Bắt đầu câu truyện bằng một câu nói đầy cứng rắn, VAN cười, nói:
"Cô ngồi xuống nghỉ trước, chúng ta từ từ nói. "
Lâm Nhược Nhiên nhíu mày, nhưng vẫn ngồi xuống. Trong lòng cô, sự an toàn của Nhan Tịch quan trọng hơn tất cả.
Gọi một ly latte, VAN nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên hồi lâu, chậm rãi thì thầm:
"LARA, cô còn yêu cô ta không? "
Lâm Nhược Nhiên cau mày, nhìn VAN .
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì"
"Nếu tôi nói tôi có cách khiến cô có được Nhan Tịch. Cô có thể giúp tôi không? "
VAN vừa chậm rãi nói vừa quan sát biểu lộ của Lâm Nhược Nhiên, lúc nhắc đến Nhan Tịch, không ngoài dự đoán, mắt cô chợt lóe lên khiến hy vọng trong lòng VAN càng tăng thêm, hắn nói tiếp.
"Tôi biết dù giờ cô chỉ là quản lý phòng tiêu thụ, nhưng ngoài cha cô, cô là cũng là người duy nhất có thể điều động người trêи dưới của Lâm thị. Nếu cô chịu giúp tôi đối phó Tiêu Mạc Ngôn, Nhan Tịch cô muốn nhất định sẽ thuộc về cô. "
Cầm tách cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Lâm Nhược Nhiên hờ hững nhìn VAN, không nói lời nào.
"Cô đã đợi cô ấy lâu vậy, không phải khó khăn gì cũng từng trải qua sao? Giờ cô lại cam tâm? "
Lời VAN cũng là nửa tâm trạng hắn, hắn nghĩ mình và Lâm Nhược Nhiên đồng mệnh tương liên(*), hơn ai khác sẽ muốn trợ giúp đỡ nhau để đạt được những gì mình cần.
*Đồng mệnh tương liên: cùng chung nỗi đau nên dễ dàng thấu hiểu nhau
Lâm Nhược Nhiên đặt cái ly trêи tay xuống, nhìn hắn, hỏi:
"Anh nghĩ chúng ta phải làm sao? "
VAN phấn khích, vội trả lời :
"Cô chỉ cần giúp tôi đối phó với Tiêu Mạc Ngôn, đừng để cô ta cản trở từ bên trong, còn tôi sẽ dùng Thượng Hoa và cha Nhan Tịch làm con tin, nhất định có thể khiến Nhan Tịch buông tay. "
"Ừm..."
Lâm Nhược Nhiên nhẹ nhàng đáp, cầm túi lên như muốn ra ngoài.
"Sao vậy? "
VAN hơi kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Nhiên, Lâm Nhược Nhiên thì thầm:
"Ra ngoài nói, ở đây quá nhiều người. "
VAN nhìn xung quanh một lần, đúng là không ít người, gật đầu tính tiền rồi theo ra ngoài.
Ngoài trời hơi lạnh, hút không khí mát lạnh, Lâm Nhược Nhiên xoay người, nhìn về phía nhà Nhan Tịch. VAN ở phía sau thấy cô như vậy, miệng khẽ nhếch một nụ cười khó thấy được.
"VAN, tôi muốn hỏi anh một câu. "
Im lặng hồi lâu, Lâm Nhược Nhiên lên tiếng, VAN gật đầu.
"Hỏi đi . "
"Anh thật sự yêu Claire sao? "
Câu hỏi không mang theo chút tình cảm nào khiến VAN cau mày, hắn nắm tay thành quả đấm, lòng sôi sục. Thứ tình cảm đó có thể gọi là yêu không? Thời đại học hắn từng toàn tâm toàn ý yêu Claire, nếu không phải vì lão già kia...... Nhưng sau đó, phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt xem thường, phải lăn lộn trầy da tróc vảy, đã khiến hắn dần trưởng thành, dần dần lớn lên. Tình cảm ban đầu đã không còn nữa, nếu có cũng chỉ còn sự tiếc nuối, nếu gọi là yêu, hắn nghĩ có lẽ đó chẳng qua là cảm giác muốn chinh phục và khát vọng được trả thù mà thôi.
"Anh thật sự không yêu cô ấy. "
Lâm Nhược Nhiên thì thầm như tự nói với chính mình, trong đầu lại hiện lên nụ cười của Nhan Tịch, trái tim lại bắt đầu đau đớn, trớ trêu thay, cảm giác đau đớn này dường như đã trở thành thói quen của cô từ lúc nào, nhưng chỉ cần nhắm mắt, cố gắng nhớ đến Nhan Tịch, cơn đau dường như cũng dịu đi phần nào.
"Nếu thật sự yêu, sao anh có thể nhẫn tâm tổn thương cô ấy? Thậm chí còn hy vọng cô ấy hạnh phúc, hạnh phúc thay phần anh. "
"Tôi không cần cô dạy! "
Mặt VAN đỏ lên, hơi thô lỗ quát.
"LARA, cô nhu nhược vậy sao, chỉ có kẻ nhu nhược mới buông tay người mình yêu, nhìn người đó thích người khác! Cô không có tư cách dạy tôi! "
Giọng VAN khàn khàn như sắp vỡ ra, Lâm Nhược Nhiên chỉ lẳng lặng nghe, gật đầu, nhưng vẫn không mở mắt.
"Nên tôi nói anh không thật sự yêu cô ấy, chẳng qua anh ích kỷ muốn chiếm làm của riêng. "
"Chẳng lẽ cô không muốn? "
VAN hỏi ngược lại , khe khẽ gật đầu , Lâm Nhược Nhiên nói nhỏ :
"Muốn, rất muốn, nhưng cậu ấy tổn thương, tôi còn đau hơn. "
"..."
VAN không còn gì để nói, hắn căm tức nhìn người phụ nữ bất bình thường trước mặt. Lâm Nhược Nhiên chậm rãi mở mắt nhìn VAN, nói từng chữ một:
"Nên tôi không cho phép anh đụng đến Nhan Tịch dù chỉ là một chút, cả người cậu ấy yêu cũng vậy. "
"Cô điên à? Cô làm vậy chẳng khác nào đẩy cô ta đi! "
"VAN, anh từ bỏ đi. "
Lâm Nhược Nhiên nhàn nhạt nói, cô hiểu tâm trạng VAN nhưng không đồng ý cách làm của hắn.
"Nếu tôi nói không thì sao? "
VAN cắn răng nhìn Lâm Nhược Nhiên, hắn không tin LARA không muốn có được Nhan Tịch, không cố nắm bắt cơ hội cuối cùng này.
"Không cần cô ra tay, chỉ cần đối phó Tiêu Mạc Ngôn giúp tôi, còn lại cứ giao cho tôi! "
VAN cố thương lượng lần cuối, Lâm Nhược Nhiên nhìn hắn, đeo túi lên, lui về sau vài bước. VAN không hiểu cô đang định làm gì, lúc hắn mở miệng định hỏi, Lâm Nhược Nhiên nâng đùi, đá về phía hắn.
"A——"
VAN tránh không kịp, tay che giữa hai chân, ngã lăn trêи mặt đất, vẻ mặt nhăn nhó, đầy đau đớn.
"Tôi nói rồi, anh không được làm cậu ấy tổn thương, còn dám lấy ba Nhan ra uy hϊế͙p͙ cậu ấy, tôi sẽ khiến anh thê thảm hơn thế này. "
Lâm Nhược Nhiên lắc mái tóc dài, đứng trêи đôi cao gót, nhìn VAN, cuối cùng cô nhấc giày lên, vờ vô tình đạp lên chân hắn .
VAN đau đến mức mồ hôi lạnh trêи trán chảy ròng, cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Tất cả những chuyện về Nhan Tịch tôi đều biết. Hôm nay anh không tìm tôi, tôi nhất định cũng sẽ tìm anh. Hôm qua anh tìm cậu ấy, khiến cậu ấy đau, tất cả những gì hôm nay anh phải chịu đều là hậu quả của việc đó, đừng thách thức kiên nhẫn của tôi. "
Nói xong, Lâm Nhược Nhiên lạnh lùng quay gót bỏ đi.
~~~~~Hết Chương 77~~~~~
qua chương này Nhiên Nhiên có thêm fan cho coi ^^
klq dạo này mình hơi bận nên có lẽ phải dừng truyện một thời gian, có lẽ đến tháng 7 mình mới bắt đầu edit lại được, các bạn thông cảm nha!
Beta: Gờ
~~~~~
Lời của Tiêu Mạc Ngôn khiến VAN tức đến đen mặt, nhưng không nói được câu nào, chỉ có thể tức giận nhìn cô.
Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười, cầm tách cà phê lên, chậm rãi thưởng thức .
"Tiêu tổng nhất định phải nhúng tay vào chuyện này sao? "
Sao Tiêu Mạc Ngôn có thể không nghe ra từ "Tiêu tổng" của VAN mang theo ý uy hϊế͙p͙, cô đặt tách cà phê trêи tay xuống, mỉm cười với VAN.
"Anh đang dọa tôi? "
Mắt VAN hơi giựt, suy nghĩ hồi lâu, nói:
"Tôi và Tiêu tổng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào, chỉ hy vọng nước sông không phạm nước giếng, đừng can thiệp chuyện của nhau. "
"Vẫn muốn đe dọa tôi sao~"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn VAN, cười nhẹ.
"Anh biết không, tôi ghét nhất bị uy hϊế͙p͙, đặc biệt là cái loại không biết tự lượng sức, hèn mạt. "
"..."
Giọng điệu Tiêu Mạc Ngôn thay đổi, cả người trở nên gan góc hơn. Thấy nụ cười trêи mặt Tiêu Mạc Ngôn dần tắt, thay bằng vẻ mặt hung ác, lòng VAN hơi hoảng loạn, nhưng vẫn ra vẻ trấn định:
"Cô và Claire là bạn học, chúng ta cũng vậy, không cần phải phá vỡ mối quan hệ đó. "
Tiêu Mạc Ngôn không chút cảm xúc nhìn VAN, giờ cô đã nhìn ra, giờ hắn đã hoàn toàn là một kẻ xa lạ. Nếu nói cô không cảm thấy VAN thay đổi, là đang tự lừa dối mình, dù sao thời đại học, họ cũng từng vui vẻ cùng nhau uống trà chiều, tán gẫu, cô còn từng chứng kiến tình của hắn và Claire, nhưng giờ vật còn người mất, xem ra ba năm nay VAN đã thay đổi rất nhiều. Tiêu Mạc Ngôn thở dài, cái gì đã biến VAN thành tên khốn kiếp không chừa thủ đoạn như ngày hôm nay?
"Tôi nhắc lại, đừng đụng vào họ. "
Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nói, cô cho VAN thời gian đã đủ rồi, ngay cả thời gian ăn nhẹ cũng mất, trong lòng rất khó chịu. Thấy VAN trầm tư, Tiêu Mạc Ngôn cười lạnh.
"Anh muốn giở trò với ba Nhan Tịch? Vậy điện cho anh trai anh trước, hỏi tình hình đi. "
Mặt VAN lập tức biến sắc, nhìn Tiêu Mạc Ngôn không chớp mắt.
"Anh có biết chỉ cần vài tin nhắn tôi cũng có thể huy động được xã hội đen, đừng nói tôi không nhắc, cứ thử tiếp tục mấy trò dơ bẩn đi, anh sẽ tự gánh lấy hậu quả, nói thật, tôi không ngại mấy trò anh làm trong tù đâu. "
Lời Tiêu Mạc Ngôn hoàn toàn đánh bại VAN, hắn cúi đầu không nói câu nào, làm gì còn phách lối vừa rồi. Thật sự hắn đã mua chuộc vài phạm nhân trong tù, muốn dạy ba Nhan Tịch một bài học, sẵn răng đe nàng, nhưng không ngờ Tiêu Mạc Ngôn lại tra ra nhanh như vậy. Nhan Tịch vẫn ngồi bên cạnh yên lặng nghe, nhìn VAN, không nói một lời.
Vuốt lại tóc, Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, xoa đầu Nhan Tịch.
"Tôi về trước, tối còn có việc. "
"Ừm. "
Nhan Tịch gật đầu, khóe môi Tiêu Mạc Ngôn gợi lên, liếc VAN, rút tấm danh thϊế͙p͙ trong túi xách ra đưa hắn.
"Khi nào suy nghĩ lại, muốn làm vật cưng của tôi, cứ tìm tôi. "
Nói rồi, Tiêu Mạc Ngôn tiêu sái rời đi. Còn VAN nắm chặt tay đến mức trắng nhợt, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, cười lạnh:
"Cô cũng chỉ là thứ bám váy đàn bà. "
Nhan Tịch nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhạt nói:
"Sao bằng anh được. "
"... Nhan Tịch, về cơ bản cô không xứng với Claire. "
"Đó là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm. "
Nhan Tịch không muốn nhìn người đàn ông này thêm nữa, nàng cầm áo khoác lên, bước ra khỏi quán cà phê. Đột nhiên nàng cảm thấy đau lòng thay Claire, vì loại đàn ông này mà khổ sở đợi ba năm, rồi chỉ trong một khắc hình tượng VAN dịu dàng đáng tin trong trí nhớ sụp đổ, vậy sẽ phải đau khổ như thế nào?
Nhìn theo bóng lưng Nhan Tịch, VAN hít sâu một hơi, hắn không thể cứ buông tay như vậy, hắn chờ lâu như vậy chỉ vì ngày này. Đúng là hắn đấu không lại khả năng tài chính và địa vị của Tiêu Mạc Ngôn, nhưng còn một người... nếu họ hợp lực thì...
Nghĩ đến đây, VAN cầm di động lên bấm số người đó.
"LARA, tôi, VAN đây, tôi muốn gặp cô. "
"VAN? Hả, anh tìm tôi?"
Lâm Nhược Nhiên mỉa mai, VAN không trả lời, nói nhỏ:
"Tôi muốn bàn với cô chuyện liên quan đến Nhan Tịch, cô có muốn nghe không? "
Quả nhiên, Lâm Nhược Nhiên im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng nói:
"Được. "
Cúp điện thoại, khóe miệng VAN khẽ nhếch, LARA ơi là LARA, bao nhiêu năm không gặp, cô ta vẫn là nhát dao trí mệnh trong lòng cô, tôi biết, chỉ cần nhắc tới Nhan Tịch, chuyện gì cô cũng sẽ đồng ý thôi.
Nửa tiếng sau, Lâm Nhược Nhiên nhanh chóng dừng xe trước quán cà phê, cô vội kéo cửa bước vào, đứng lại nhìn xung quanh một vòng, bước thẳng đến chỗ VAN.
"Anh đã tìm Nhan Tịch? "
Bắt đầu câu truyện bằng một câu nói đầy cứng rắn, VAN cười, nói:
"Cô ngồi xuống nghỉ trước, chúng ta từ từ nói. "
Lâm Nhược Nhiên nhíu mày, nhưng vẫn ngồi xuống. Trong lòng cô, sự an toàn của Nhan Tịch quan trọng hơn tất cả.
Gọi một ly latte, VAN nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên hồi lâu, chậm rãi thì thầm:
"LARA, cô còn yêu cô ta không? "
Lâm Nhược Nhiên cau mày, nhìn VAN .
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì"
"Nếu tôi nói tôi có cách khiến cô có được Nhan Tịch. Cô có thể giúp tôi không? "
VAN vừa chậm rãi nói vừa quan sát biểu lộ của Lâm Nhược Nhiên, lúc nhắc đến Nhan Tịch, không ngoài dự đoán, mắt cô chợt lóe lên khiến hy vọng trong lòng VAN càng tăng thêm, hắn nói tiếp.
"Tôi biết dù giờ cô chỉ là quản lý phòng tiêu thụ, nhưng ngoài cha cô, cô là cũng là người duy nhất có thể điều động người trêи dưới của Lâm thị. Nếu cô chịu giúp tôi đối phó Tiêu Mạc Ngôn, Nhan Tịch cô muốn nhất định sẽ thuộc về cô. "
Cầm tách cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Lâm Nhược Nhiên hờ hững nhìn VAN, không nói lời nào.
"Cô đã đợi cô ấy lâu vậy, không phải khó khăn gì cũng từng trải qua sao? Giờ cô lại cam tâm? "
Lời VAN cũng là nửa tâm trạng hắn, hắn nghĩ mình và Lâm Nhược Nhiên đồng mệnh tương liên(*), hơn ai khác sẽ muốn trợ giúp đỡ nhau để đạt được những gì mình cần.
*Đồng mệnh tương liên: cùng chung nỗi đau nên dễ dàng thấu hiểu nhau
Lâm Nhược Nhiên đặt cái ly trêи tay xuống, nhìn hắn, hỏi:
"Anh nghĩ chúng ta phải làm sao? "
VAN phấn khích, vội trả lời :
"Cô chỉ cần giúp tôi đối phó với Tiêu Mạc Ngôn, đừng để cô ta cản trở từ bên trong, còn tôi sẽ dùng Thượng Hoa và cha Nhan Tịch làm con tin, nhất định có thể khiến Nhan Tịch buông tay. "
"Ừm..."
Lâm Nhược Nhiên nhẹ nhàng đáp, cầm túi lên như muốn ra ngoài.
"Sao vậy? "
VAN hơi kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Nhiên, Lâm Nhược Nhiên thì thầm:
"Ra ngoài nói, ở đây quá nhiều người. "
VAN nhìn xung quanh một lần, đúng là không ít người, gật đầu tính tiền rồi theo ra ngoài.
Ngoài trời hơi lạnh, hút không khí mát lạnh, Lâm Nhược Nhiên xoay người, nhìn về phía nhà Nhan Tịch. VAN ở phía sau thấy cô như vậy, miệng khẽ nhếch một nụ cười khó thấy được.
"VAN, tôi muốn hỏi anh một câu. "
Im lặng hồi lâu, Lâm Nhược Nhiên lên tiếng, VAN gật đầu.
"Hỏi đi . "
"Anh thật sự yêu Claire sao? "
Câu hỏi không mang theo chút tình cảm nào khiến VAN cau mày, hắn nắm tay thành quả đấm, lòng sôi sục. Thứ tình cảm đó có thể gọi là yêu không? Thời đại học hắn từng toàn tâm toàn ý yêu Claire, nếu không phải vì lão già kia...... Nhưng sau đó, phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt xem thường, phải lăn lộn trầy da tróc vảy, đã khiến hắn dần trưởng thành, dần dần lớn lên. Tình cảm ban đầu đã không còn nữa, nếu có cũng chỉ còn sự tiếc nuối, nếu gọi là yêu, hắn nghĩ có lẽ đó chẳng qua là cảm giác muốn chinh phục và khát vọng được trả thù mà thôi.
"Anh thật sự không yêu cô ấy. "
Lâm Nhược Nhiên thì thầm như tự nói với chính mình, trong đầu lại hiện lên nụ cười của Nhan Tịch, trái tim lại bắt đầu đau đớn, trớ trêu thay, cảm giác đau đớn này dường như đã trở thành thói quen của cô từ lúc nào, nhưng chỉ cần nhắm mắt, cố gắng nhớ đến Nhan Tịch, cơn đau dường như cũng dịu đi phần nào.
"Nếu thật sự yêu, sao anh có thể nhẫn tâm tổn thương cô ấy? Thậm chí còn hy vọng cô ấy hạnh phúc, hạnh phúc thay phần anh. "
"Tôi không cần cô dạy! "
Mặt VAN đỏ lên, hơi thô lỗ quát.
"LARA, cô nhu nhược vậy sao, chỉ có kẻ nhu nhược mới buông tay người mình yêu, nhìn người đó thích người khác! Cô không có tư cách dạy tôi! "
Giọng VAN khàn khàn như sắp vỡ ra, Lâm Nhược Nhiên chỉ lẳng lặng nghe, gật đầu, nhưng vẫn không mở mắt.
"Nên tôi nói anh không thật sự yêu cô ấy, chẳng qua anh ích kỷ muốn chiếm làm của riêng. "
"Chẳng lẽ cô không muốn? "
VAN hỏi ngược lại , khe khẽ gật đầu , Lâm Nhược Nhiên nói nhỏ :
"Muốn, rất muốn, nhưng cậu ấy tổn thương, tôi còn đau hơn. "
"..."
VAN không còn gì để nói, hắn căm tức nhìn người phụ nữ bất bình thường trước mặt. Lâm Nhược Nhiên chậm rãi mở mắt nhìn VAN, nói từng chữ một:
"Nên tôi không cho phép anh đụng đến Nhan Tịch dù chỉ là một chút, cả người cậu ấy yêu cũng vậy. "
"Cô điên à? Cô làm vậy chẳng khác nào đẩy cô ta đi! "
"VAN, anh từ bỏ đi. "
Lâm Nhược Nhiên nhàn nhạt nói, cô hiểu tâm trạng VAN nhưng không đồng ý cách làm của hắn.
"Nếu tôi nói không thì sao? "
VAN cắn răng nhìn Lâm Nhược Nhiên, hắn không tin LARA không muốn có được Nhan Tịch, không cố nắm bắt cơ hội cuối cùng này.
"Không cần cô ra tay, chỉ cần đối phó Tiêu Mạc Ngôn giúp tôi, còn lại cứ giao cho tôi! "
VAN cố thương lượng lần cuối, Lâm Nhược Nhiên nhìn hắn, đeo túi lên, lui về sau vài bước. VAN không hiểu cô đang định làm gì, lúc hắn mở miệng định hỏi, Lâm Nhược Nhiên nâng đùi, đá về phía hắn.
"A——"
VAN tránh không kịp, tay che giữa hai chân, ngã lăn trêи mặt đất, vẻ mặt nhăn nhó, đầy đau đớn.
"Tôi nói rồi, anh không được làm cậu ấy tổn thương, còn dám lấy ba Nhan ra uy hϊế͙p͙ cậu ấy, tôi sẽ khiến anh thê thảm hơn thế này. "
Lâm Nhược Nhiên lắc mái tóc dài, đứng trêи đôi cao gót, nhìn VAN, cuối cùng cô nhấc giày lên, vờ vô tình đạp lên chân hắn .
VAN đau đến mức mồ hôi lạnh trêи trán chảy ròng, cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Tất cả những chuyện về Nhan Tịch tôi đều biết. Hôm nay anh không tìm tôi, tôi nhất định cũng sẽ tìm anh. Hôm qua anh tìm cậu ấy, khiến cậu ấy đau, tất cả những gì hôm nay anh phải chịu đều là hậu quả của việc đó, đừng thách thức kiên nhẫn của tôi. "
Nói xong, Lâm Nhược Nhiên lạnh lùng quay gót bỏ đi.
~~~~~Hết Chương 77~~~~~
qua chương này Nhiên Nhiên có thêm fan cho coi ^^
klq dạo này mình hơi bận nên có lẽ phải dừng truyện một thời gian, có lẽ đến tháng 7 mình mới bắt đầu edit lại được, các bạn thông cảm nha!
Tác giả :
Diệp Sáp