Lưu Ly Nguyệt
Chương 12
Lắc đầu, Nhan Tịch không muốn lại phí tâm trí nghĩ những chuyện này, có một số việc nàng không thể hiểu được, tâm tư Claire đoán chừng cũng không mấy ai có thể hiểu được. Hơn nữa , nếu nàng đã chọn tin Claire phải tin đến cùng. Mà nàng cũng còn một đống việc chờ giải quyết, nàng cũng chẳng muốn ở lại tăng ca nữa, Nhan Tịch kéo ghế ngồi bắt đầu bận rộn nhìn chằm chằm máy vi tính.
Có thể nói, từ sau "sự cố pizza" lần trước, toàn bộ phòng tiêu thụ quyết không bỏ cuộc mà ngược lại trêи dưới như một, đồng tâm hiệp lực, một lòng cố gắng làm việc, nhất định phải xoá đi thành kiến của những ngành khác đối với phòng tiêu thụ, cho họ thấy cái gì là thực lực chân chính, lấy lại mặt mũi vì Lâm Nhược Nhiên, phản kϊƈɦ lại Claire, và dĩ nhiên cũng vì mình chiến đấu.
Cả buổi chiều xem thông tin sản phẩm nhập kho, Nhan Tịch sửa sang lại số liệu giao cho chị Liên rồi ngáp dài nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng giờ tan tầm. Nhan Tịch lười biếng sửa sang lại văn kiện tán loạn trêи bàn, trong lòng lại luôn nghĩ đến chuyện Claire nói buổi sáng, đi làm phải cùng đi, lát còn phải tới phòng giám đốc tìm cô ấy. Nghĩ tới đây Nhan Tịch có chút hối hận năm đó sao không nghe lời cha thi công chức, tuy lúc thi tương đối khó khăn, nhưng thi xong không phải cả đời có thể không cần lo sao? Đâu giống bây giờ chạy khắp nơi xem dữ liệu của doanh nghiệp, nhận đơn hàng không tốt thì có thể bị chửi, khó được thời gian nghỉ ngơi còn phải giả trang " tình nhân" của sếp. Nếu để mẹ biết không đánh gãy chân nàng cũng lạ. Nhan Tịch lắc đầu thở dài, xem ra có người quen ở công ty cũng không phải là chuyện tốt, toàn xen vào chuyện mình đang xử lý. Nghĩ tới đây tự nhiên Nhan Tịch lại nghĩ đến Lâm Nhược Nhiên, cô ấy cũng chịu đủ cực khổ, một đại tiểu thư như cô vừa công tác là đi một tháng, nhưng Nhan Tịch chưa bao giờ thấy mỏi mệt trêи mặt cô, chẳng lẽ cô cũng giống Claire, chôn giấu tất cả nơi đáy lòng ?
Đang suy nghĩ thì cửa phòng tiêu thụ bị đẩy ra, Nhan Tịch nghe tiếng nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn, lúc tan tầm người ra vào vốn tấp nập, đoán chừng là tới đón người. trong lòng nàng còn đang suy nghĩ có nên điện cho Lâm Nhược Nhiên hỏi thăm một chút không, không phải nhớ gì cô, đương nhiên chỉ vì sô cô la thôi.
"Chào cô, Nhan Tịch? "
Nghe tiếng chào, Nhan Tịch chợt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Claire đang đứng ở cửa nhìn chờ nàng tan việc. Hành động thứ hai của Nhan Tịch là nhanh chóng xoay đầu nhìn đồng nghiệp chung quanh, quả nhiên không ngoài dự đoán, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nàng dáng vẻ khó tin, chị Liên quá kỳ dị giật mình há hốc mồm cơ hồ có thể nhét vào cả quả trứng gà. Mặt của Nhan Tịch "vọt" một cái đã đỏ lựng, đưa tay tuỳ tiện sắp xếp lại văn kiện gõ hai cái xuống bàn, cúi đầu dưới ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người chuồn ra ngoài.
"Sao cô lại trực tiếp tới đây? "
Nhan Tịch dùng sức đóng cửa lại, có chút tức giận nhìn Claire.
" Sao ? "
Claire gương mặt vân đạm phong khinh , nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch .
" Sao á?!"
Nhan Tịch có chút căm tức, còn có thể sao nào? Claire làm như vậy không phải vấy bẩn danh dự của mình ở Thượng Hoa sao, một nhân viên nhỏ bé mới tới công ty lại có thể khiến sếp đích thân đón nàng tan ca? Cứ nghĩ tới ánh mắt mang hoảng sợ và nghi hoặc vừa rồi của các đồng nghiệp trong lòng Nhan Tịch liền tầng tầng khó chịu.
Claire vốn đang sải đôi chân dài bước về phía bãi đậu xe bỗng dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm Nhan Tịch đã bị cô bỏ một đoạn xa.
Trong lòng Nhan Tịch vốn đã tràn đầy bất mãn còn thấy cái nhìn nghiêm trọng này của Claire khiến lòng càng khó chịu, bĩu môi quay đầu đi nơi khác không thèm nhìn cô.
" Nhan Tịch, tôi muốn cô nhớ rõ, bây giờ cô là bạn gái tôi, tôi đón bạn gái tan việc có gì sai sao ? "
Claire nhấn mạnh từng chữ nhìn Nhan Tịch nói khiến nàng lắc đầu, mặt hơi đỏ lên
" Nhưng họ không biết, chuyện này không tốt cho lắm. "
Claire xoay người không hề nhìn nàng nữa, nhàn nhạt nói
" Vài lần sẽ quen thôi, không cần lo. "
......
Nhan Tịch muốn nói nhưng lại nghẹn nuốt trở lại, ngước đầu bất lực nhìn Claire. Claire liếc nàng rồi không lên tiếng tiếp tục đi đến bãi đậu xe. Nhan Tịch đứng sau lưng cô nhìn khí chất ông chủ mười phần cao ngạo kia từng trận lửa giận phừng phực trong lòng. Nữ nhân chết bầm, cô sai rành rành ra đấy, nói lý Nhan Tịch tôi đúng là không nói lại cô nhưng cô cứ đợi đấy, hừ!
Đây là lần thứ hai ngồi xe Claire nhưng Nhan Tịch lại cảm thấy rất không giống nhau. Có một loại cảm giác chuyển từ vụng trộm sang chính đáng, cũng không cần lén nhìn Claire nữa. muốn nhìn là nhìn, có chuyện muốn nói sẽ nói, mặc dù nói nhảm một hồi tất cả đều bị bỏ ngoài tai, nhưng Nhan Tịch còn mừng rỡ vui vẻ hơn, thế nào, thử xem cô còn dám tiếp tục ăn hiếp tôi không? Tôi sẽ phiền chết cô !
" Đi đâu ăn cơm đây? "
Cuối cùng Claire cũng lên tiếng lúc Nhan Tịch nói đến nỗi khô hơi rát họng quyết định nghỉ ngơi, Nhan Tịch giật mình nhìn cô. Không phải chứ, ai nói muốn ăn cơm với cô? Nhà tôi còn một người phụ nữ chờ tôi về!
Claire liếc nàng
" Lát điện về là được rồi, có xe đang theo dõi. "
Nhan Tịch theo lời Claire quay đầu nhìn, không đúng, đằng sau là một chiếc Mercedes Benz màu đen chạy không nhanh không chậm luôn giữ một khoảng cách nhất định, nếu không thật để ý thì rất khó phát hiện. Nhan Tịch ho khan ngồi thẳng người lên, hạ thấp giọng hết sức có thể
" Cô thấy thế nào? Là người của chủ tịch sao? "
Claire gật đầu rồi chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch
" Mắt tôi không có vấn đề, với lại Nhan Tịch, người phía sau không nghe thấy cô nói chuyện với tôi đâu. "
¥%%¥&%¥¥%......%¥%¥&¥%
Nhan Tịch bị chọc giận mặt lúc đỏ lúc trắng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Claire. Đương nhiên tôi biết xe phía sau kia không nghe thấy, không phải vì tôi đây đang phối hợp với cô sao? Nhan Tịch đang thầm rủa chợt thấy trong mắt Claire lóe lên một nụ cười quỷ quyệt khiến lửa giận trong lòng Nhan Tịch vừa mới giảm lại bắt đầu bùng cháy, cô mím môi không nói lời nào, nhìn chằm chằm cô đầy hận ý. Coi như nàng là đã nhìn ra thói quen của cô sếp này là ăn hiếp mình, nếu nàng không phản kháng, đoán chừng cuộc sống sau này sẽ thảm hại hơn nữa. Nghĩ thế, Nhan Tịch hắng giọng
"Claire, tôi dẫn cô đi ăn chút đồ ăn vặt nha. "
Từ trước đến giờ Claire không có yêu cầu gì đối với thức ăn nên nghe Nhan Tịch nói vậy cũng gật đầu không nghĩ nhiều. Chạy xe theo đường Nhan Tịch nói, chỗ nàng nói có chút kỳ quái, cô lúng ta lúng túng một hồi cuối cùng lái được xe đến nơi. Claire dừng xe, Nhan Tịch tháo dây an toàn của mình ra nhảy xuống trước, Claire mở cửa xuống theo, nhìn quanh một chút rồi cau mày nhìn về phía Nhan Tịch .
Nhan Tịch cười với Claire
" Cô đừng nhìn tôi như vậy, trước kia lúc đi học tôi thường xuyên đến đây ăn cơm, so với các nhà hàng cao cấp cô hay ăn cũng không kém bao nhiêu . "
Claire không nói lời nào, đôi mi dài từ từ nheo lại, nhìn chằm chằm Nhan Tịch. Nhan Tịch ho khan một tiếng , xoay người tiếp tục đi về phía các gian hàng nhỏ
" Đi thôi, phía bên này, cô không tự tìm ra được đâu."
Claire lẳng lặng đứng nhìn Nhan Tịch hồi lâu rồi lắc đầu đi theo. Cô biết Nhan Tịch trong lòng có thành kiến rất lớn với mình nên nghĩ mọi biện pháp muốn chơi cô một lần, nàng thực sự quá trẻ con.
Nhan Tịch đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng len lén đảo mắt qua nhìn Claire một cái, khóe miệng hơi giương lên, gương mặt hưng phấn, ra khỏi Thượng Hoa cô còn có thể thế nào? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, tôi không phải dễ bắt nạt đâu.
Nhan Tịch đúng là không nói quá, đường này có chút quanh co, thời sinh viên nàng thường cùng bạn học đến đây ăn nhẹ. Thức ăn không những đặc sắc, màu sắc mùi vị đều thơm ngon mà giá cả còn phù hợp, là lựa chọn hàng đầu của học sinh, nhưng chả ai đến đây lần đầu tiên mà ngon miệng được cả, theo lời Nhan Tịch lần đầu đến đây ăn tốt nhất nhắm mắt mà nuốt xuống.
Hai người một trước một sau đi chừng 10 phút mới đến nơi, Claire có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gian hàng trước mặt. Cô cứ tưởng Nhan Tịch sẽ dẫn mình đến loại cửa hàng rách nát thức ăn khó có thể nuốt trôi, nhưng trước mắt lại là tiệm cơm mặc dù không lớn nhưng lại vô cùng tinh tế, hơn nữa chỉ cần nhìn hàng người xếp dài chờ đợi kia nhìn ít nhiều cũng có thể đoán ra thức ăn của tiệm này không tệ .
Nhan Tịch cười híp mắt quay lại liếc Claire , dặn dò
" Cô chờ chút xíu nha . "
Claire gật đầu, đứng im chờ đợi mà đôi mắt vẫn luôn dán vào bóng lưng Nhan Tịch. Nhan Tịch vung tay sải bước tiến vào cửa tiệm, có thể nhìn ra Nhan Tịch và người của cửa hàng này rất thân nhau, anh chàng trẻ tuổi trong cửa hàng vừa nhìn thấy nàng liền cười ha hả tiến lên đón, vui vẻ vỗ vỗ vai nàng rồi quay đầu hô lên với chủ tiệm một tiếng, chủ tiệm kia cũng nể mặt Nhan Tịch mà dừng lại công việc mưu sinh, niềm nở đi ra chào hỏi nàng mấy câu, Claire nghe rõ từ đầu đến đuôi, nghĩ tính cách Nhan Tịch quả thật thích hợp làm ở bộ phận tiêu thụ.
" Đi nào!"
Nhan Tịch và chủ tiệm hàn huyên đơn giản mấy câu rồi lại chạy đến cười hớn hở kéo tay Claire đi vào trong, sau khi tốt nghiệp đại học nàng chưa từng trở lại đây, hôm nay thăm lại chốn xưa, cái loại cảm giác quen thuộc đó khiến toàn thân nàng thoải mái.
Tay bất thình lình đích bị Nhan Tịch kéo, Claire khẽ run, rụt vai, nhìn về phía Nhan Tịch. Khóe miệng Nhan Tịch giương thật cao, vẻ mặt ngoài kiêu ngạo đắc ý không có biểu cảm nào khác. Claire nhìn xuống tay mình đang nằm trong bàn tay trắng hồng kia, rồi ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch không lên tiếng, để nàng nắm, không rút tay lại.
Có thể nói, từ sau "sự cố pizza" lần trước, toàn bộ phòng tiêu thụ quyết không bỏ cuộc mà ngược lại trêи dưới như một, đồng tâm hiệp lực, một lòng cố gắng làm việc, nhất định phải xoá đi thành kiến của những ngành khác đối với phòng tiêu thụ, cho họ thấy cái gì là thực lực chân chính, lấy lại mặt mũi vì Lâm Nhược Nhiên, phản kϊƈɦ lại Claire, và dĩ nhiên cũng vì mình chiến đấu.
Cả buổi chiều xem thông tin sản phẩm nhập kho, Nhan Tịch sửa sang lại số liệu giao cho chị Liên rồi ngáp dài nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng giờ tan tầm. Nhan Tịch lười biếng sửa sang lại văn kiện tán loạn trêи bàn, trong lòng lại luôn nghĩ đến chuyện Claire nói buổi sáng, đi làm phải cùng đi, lát còn phải tới phòng giám đốc tìm cô ấy. Nghĩ tới đây Nhan Tịch có chút hối hận năm đó sao không nghe lời cha thi công chức, tuy lúc thi tương đối khó khăn, nhưng thi xong không phải cả đời có thể không cần lo sao? Đâu giống bây giờ chạy khắp nơi xem dữ liệu của doanh nghiệp, nhận đơn hàng không tốt thì có thể bị chửi, khó được thời gian nghỉ ngơi còn phải giả trang " tình nhân" của sếp. Nếu để mẹ biết không đánh gãy chân nàng cũng lạ. Nhan Tịch lắc đầu thở dài, xem ra có người quen ở công ty cũng không phải là chuyện tốt, toàn xen vào chuyện mình đang xử lý. Nghĩ tới đây tự nhiên Nhan Tịch lại nghĩ đến Lâm Nhược Nhiên, cô ấy cũng chịu đủ cực khổ, một đại tiểu thư như cô vừa công tác là đi một tháng, nhưng Nhan Tịch chưa bao giờ thấy mỏi mệt trêи mặt cô, chẳng lẽ cô cũng giống Claire, chôn giấu tất cả nơi đáy lòng ?
Đang suy nghĩ thì cửa phòng tiêu thụ bị đẩy ra, Nhan Tịch nghe tiếng nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn, lúc tan tầm người ra vào vốn tấp nập, đoán chừng là tới đón người. trong lòng nàng còn đang suy nghĩ có nên điện cho Lâm Nhược Nhiên hỏi thăm một chút không, không phải nhớ gì cô, đương nhiên chỉ vì sô cô la thôi.
"Chào cô, Nhan Tịch? "
Nghe tiếng chào, Nhan Tịch chợt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Claire đang đứng ở cửa nhìn chờ nàng tan việc. Hành động thứ hai của Nhan Tịch là nhanh chóng xoay đầu nhìn đồng nghiệp chung quanh, quả nhiên không ngoài dự đoán, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nàng dáng vẻ khó tin, chị Liên quá kỳ dị giật mình há hốc mồm cơ hồ có thể nhét vào cả quả trứng gà. Mặt của Nhan Tịch "vọt" một cái đã đỏ lựng, đưa tay tuỳ tiện sắp xếp lại văn kiện gõ hai cái xuống bàn, cúi đầu dưới ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người chuồn ra ngoài.
"Sao cô lại trực tiếp tới đây? "
Nhan Tịch dùng sức đóng cửa lại, có chút tức giận nhìn Claire.
" Sao ? "
Claire gương mặt vân đạm phong khinh , nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch .
" Sao á?!"
Nhan Tịch có chút căm tức, còn có thể sao nào? Claire làm như vậy không phải vấy bẩn danh dự của mình ở Thượng Hoa sao, một nhân viên nhỏ bé mới tới công ty lại có thể khiến sếp đích thân đón nàng tan ca? Cứ nghĩ tới ánh mắt mang hoảng sợ và nghi hoặc vừa rồi của các đồng nghiệp trong lòng Nhan Tịch liền tầng tầng khó chịu.
Claire vốn đang sải đôi chân dài bước về phía bãi đậu xe bỗng dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm Nhan Tịch đã bị cô bỏ một đoạn xa.
Trong lòng Nhan Tịch vốn đã tràn đầy bất mãn còn thấy cái nhìn nghiêm trọng này của Claire khiến lòng càng khó chịu, bĩu môi quay đầu đi nơi khác không thèm nhìn cô.
" Nhan Tịch, tôi muốn cô nhớ rõ, bây giờ cô là bạn gái tôi, tôi đón bạn gái tan việc có gì sai sao ? "
Claire nhấn mạnh từng chữ nhìn Nhan Tịch nói khiến nàng lắc đầu, mặt hơi đỏ lên
" Nhưng họ không biết, chuyện này không tốt cho lắm. "
Claire xoay người không hề nhìn nàng nữa, nhàn nhạt nói
" Vài lần sẽ quen thôi, không cần lo. "
......
Nhan Tịch muốn nói nhưng lại nghẹn nuốt trở lại, ngước đầu bất lực nhìn Claire. Claire liếc nàng rồi không lên tiếng tiếp tục đi đến bãi đậu xe. Nhan Tịch đứng sau lưng cô nhìn khí chất ông chủ mười phần cao ngạo kia từng trận lửa giận phừng phực trong lòng. Nữ nhân chết bầm, cô sai rành rành ra đấy, nói lý Nhan Tịch tôi đúng là không nói lại cô nhưng cô cứ đợi đấy, hừ!
Đây là lần thứ hai ngồi xe Claire nhưng Nhan Tịch lại cảm thấy rất không giống nhau. Có một loại cảm giác chuyển từ vụng trộm sang chính đáng, cũng không cần lén nhìn Claire nữa. muốn nhìn là nhìn, có chuyện muốn nói sẽ nói, mặc dù nói nhảm một hồi tất cả đều bị bỏ ngoài tai, nhưng Nhan Tịch còn mừng rỡ vui vẻ hơn, thế nào, thử xem cô còn dám tiếp tục ăn hiếp tôi không? Tôi sẽ phiền chết cô !
" Đi đâu ăn cơm đây? "
Cuối cùng Claire cũng lên tiếng lúc Nhan Tịch nói đến nỗi khô hơi rát họng quyết định nghỉ ngơi, Nhan Tịch giật mình nhìn cô. Không phải chứ, ai nói muốn ăn cơm với cô? Nhà tôi còn một người phụ nữ chờ tôi về!
Claire liếc nàng
" Lát điện về là được rồi, có xe đang theo dõi. "
Nhan Tịch theo lời Claire quay đầu nhìn, không đúng, đằng sau là một chiếc Mercedes Benz màu đen chạy không nhanh không chậm luôn giữ một khoảng cách nhất định, nếu không thật để ý thì rất khó phát hiện. Nhan Tịch ho khan ngồi thẳng người lên, hạ thấp giọng hết sức có thể
" Cô thấy thế nào? Là người của chủ tịch sao? "
Claire gật đầu rồi chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch
" Mắt tôi không có vấn đề, với lại Nhan Tịch, người phía sau không nghe thấy cô nói chuyện với tôi đâu. "
¥%%¥&%¥¥%......%¥%¥&¥%
Nhan Tịch bị chọc giận mặt lúc đỏ lúc trắng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Claire. Đương nhiên tôi biết xe phía sau kia không nghe thấy, không phải vì tôi đây đang phối hợp với cô sao? Nhan Tịch đang thầm rủa chợt thấy trong mắt Claire lóe lên một nụ cười quỷ quyệt khiến lửa giận trong lòng Nhan Tịch vừa mới giảm lại bắt đầu bùng cháy, cô mím môi không nói lời nào, nhìn chằm chằm cô đầy hận ý. Coi như nàng là đã nhìn ra thói quen của cô sếp này là ăn hiếp mình, nếu nàng không phản kháng, đoán chừng cuộc sống sau này sẽ thảm hại hơn nữa. Nghĩ thế, Nhan Tịch hắng giọng
"Claire, tôi dẫn cô đi ăn chút đồ ăn vặt nha. "
Từ trước đến giờ Claire không có yêu cầu gì đối với thức ăn nên nghe Nhan Tịch nói vậy cũng gật đầu không nghĩ nhiều. Chạy xe theo đường Nhan Tịch nói, chỗ nàng nói có chút kỳ quái, cô lúng ta lúng túng một hồi cuối cùng lái được xe đến nơi. Claire dừng xe, Nhan Tịch tháo dây an toàn của mình ra nhảy xuống trước, Claire mở cửa xuống theo, nhìn quanh một chút rồi cau mày nhìn về phía Nhan Tịch .
Nhan Tịch cười với Claire
" Cô đừng nhìn tôi như vậy, trước kia lúc đi học tôi thường xuyên đến đây ăn cơm, so với các nhà hàng cao cấp cô hay ăn cũng không kém bao nhiêu . "
Claire không nói lời nào, đôi mi dài từ từ nheo lại, nhìn chằm chằm Nhan Tịch. Nhan Tịch ho khan một tiếng , xoay người tiếp tục đi về phía các gian hàng nhỏ
" Đi thôi, phía bên này, cô không tự tìm ra được đâu."
Claire lẳng lặng đứng nhìn Nhan Tịch hồi lâu rồi lắc đầu đi theo. Cô biết Nhan Tịch trong lòng có thành kiến rất lớn với mình nên nghĩ mọi biện pháp muốn chơi cô một lần, nàng thực sự quá trẻ con.
Nhan Tịch đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng len lén đảo mắt qua nhìn Claire một cái, khóe miệng hơi giương lên, gương mặt hưng phấn, ra khỏi Thượng Hoa cô còn có thể thế nào? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, tôi không phải dễ bắt nạt đâu.
Nhan Tịch đúng là không nói quá, đường này có chút quanh co, thời sinh viên nàng thường cùng bạn học đến đây ăn nhẹ. Thức ăn không những đặc sắc, màu sắc mùi vị đều thơm ngon mà giá cả còn phù hợp, là lựa chọn hàng đầu của học sinh, nhưng chả ai đến đây lần đầu tiên mà ngon miệng được cả, theo lời Nhan Tịch lần đầu đến đây ăn tốt nhất nhắm mắt mà nuốt xuống.
Hai người một trước một sau đi chừng 10 phút mới đến nơi, Claire có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gian hàng trước mặt. Cô cứ tưởng Nhan Tịch sẽ dẫn mình đến loại cửa hàng rách nát thức ăn khó có thể nuốt trôi, nhưng trước mắt lại là tiệm cơm mặc dù không lớn nhưng lại vô cùng tinh tế, hơn nữa chỉ cần nhìn hàng người xếp dài chờ đợi kia nhìn ít nhiều cũng có thể đoán ra thức ăn của tiệm này không tệ .
Nhan Tịch cười híp mắt quay lại liếc Claire , dặn dò
" Cô chờ chút xíu nha . "
Claire gật đầu, đứng im chờ đợi mà đôi mắt vẫn luôn dán vào bóng lưng Nhan Tịch. Nhan Tịch vung tay sải bước tiến vào cửa tiệm, có thể nhìn ra Nhan Tịch và người của cửa hàng này rất thân nhau, anh chàng trẻ tuổi trong cửa hàng vừa nhìn thấy nàng liền cười ha hả tiến lên đón, vui vẻ vỗ vỗ vai nàng rồi quay đầu hô lên với chủ tiệm một tiếng, chủ tiệm kia cũng nể mặt Nhan Tịch mà dừng lại công việc mưu sinh, niềm nở đi ra chào hỏi nàng mấy câu, Claire nghe rõ từ đầu đến đuôi, nghĩ tính cách Nhan Tịch quả thật thích hợp làm ở bộ phận tiêu thụ.
" Đi nào!"
Nhan Tịch và chủ tiệm hàn huyên đơn giản mấy câu rồi lại chạy đến cười hớn hở kéo tay Claire đi vào trong, sau khi tốt nghiệp đại học nàng chưa từng trở lại đây, hôm nay thăm lại chốn xưa, cái loại cảm giác quen thuộc đó khiến toàn thân nàng thoải mái.
Tay bất thình lình đích bị Nhan Tịch kéo, Claire khẽ run, rụt vai, nhìn về phía Nhan Tịch. Khóe miệng Nhan Tịch giương thật cao, vẻ mặt ngoài kiêu ngạo đắc ý không có biểu cảm nào khác. Claire nhìn xuống tay mình đang nằm trong bàn tay trắng hồng kia, rồi ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch không lên tiếng, để nàng nắm, không rút tay lại.
Tác giả :
Diệp Sáp