Lưu Luyến Ngàn Năm
Chương 58: Chiến trường
Vài ngày sau, Snape không thấy Harry.
Nói ra quá khứ đó dù làm lòng anh thở ra một hơn, nhưng Harry rời khỏi và trốn tránh lại làm lòng anh trống rỗng.
Anh không biết phải làm gì, nhưng anh hiểu được Harry và anh đều cần thời gian bình tĩnh, để suy nghĩ.
Đúng vậy, anh rất bình tĩnh, anh biết cậu ấy cần thời gian.
Nhưng chết tiệt anh cảm thấy bực bội!
Anh không cố ý đi tìm Harry, vì anh tin hiện tại mình không cần xuất hiện trước mặt Harry, nếu không chỉ sợ sẽ càng tệ hơn.
Hơn nữa bản thân cũng cần chỉnh lý tâm trạng của mình.
Không phải chưa từng nghĩ dùng Chậu Tưởng Ký, dù sao dùng cái kia sẽ càng sống động càng đủ sức thuyết phục, nói như vậy, rất nhiều chuyện khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả sẽ rõ ràng. Dù Chậu Tưởng Ký không phải ai cũng có, nhưng đối với phù thủy mà nói, tái hiện lại ký ức không phải việc khó.
Nhưng Snape không hề, từ đầu tới cuối Snape đều tự mình nói ra, có đôi khi đến chỗ khó mở lời, anh sẽ dừng lại, chậm rãi nắm tay Harry.
Anh biết mình chắc chắn còn rất nhiều chuyện không biểu đạt rõ ràng, có một số việc, tận mắt thấy còn thuyết phục hơn nói suông nhiều.
Nhưng anh vẫn kiên trì chậm rãi nói những quá khứ phủi đầy bụi, những hồi ức đau đớn đó.
Là nói cho Harry nghe, cũng là cho chính mình nghe.
Giống như là đang tiêu tan quá khứ vậy.
Nói ra mỗi một chuyện liền thoải mái một chút.
Nếu anh muốn ở cạnh Harry, vậy anh không thể cố giấu chuyện này, tựa như Dumbledore nói cho anh biết, anh có thể hối hận vì quá khứ, nhưng lại không thể sống lại quá khứ.
Cho nên anh lựa chọn tự mình nói ra.
Tốt rồi, hiện tại anh đã nói ra nhưng phiền não mới lại tới.
“Giáo sư, hiếm thấy thầy thở dài.” Dyers cười khẽ lên tiếng, Snape nghiêng đầu nhìn anh, trong nụ cười của Dyers tràn đầy trêu tức.
“Xem ra chương trình học năm bảy rất thoải mái.” Snape thản nhiên nói.
“Thôi,” Dyers khoát tay, “Chuyện ngài và Harry đừng liên lụy tới con, hôm qua con mới bị người nào đó giận chó đánh mèo xong.”
Snape nhướng mày nhìn anh.
“Harry đang ở chỗ ba ba.” Dyers hít một hơi, “Thầy biết không, người nào đó rất khó chịu bởi chuyện này.”
Người nào đó, ngoài sư tổ thì còn ai khác?
Mấy ngày nay Harry chơi xấu ở chỗ Salazar chết cũng không chịu đi khiến Godric không có chỗ trút giận.
Không chỉ là vì Harry tới làm mất đi thế giới hai người, cũng vì mấy ngày nay Sarah nhà anh và tên nhóc con kia – dù hiện tại Harry đã 15 16 tuổi nhưng anh vẫn thích gọi Harry là nhóc con – cũng không nói lời nào, Harry ngẩn người bên đó vài ngày, Salazar liền ở cạnh Harry mấy ngày.
Cho nên thực tự nhiên mà, người nào đó hai ngày này bắt đầu giận chó đánh mèo. Anh quả thực chính là Harry nhàm chán thứ hai!
Vì trong vài ngày ngắn ngủi này thôi, lần thứ hai xuất hiện sự kiện chỉnh người, mà đầu sỏ gây tội chính là Godric Gryffindor vị sư tử không chịu ngồi yên này.
“Harry đang ở chỗ ngài Slytherin?” Snape có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cảm thấy rất hợp lý.
Harry khôi phục ký ức đã không còn ngăn cách gì với ngài Slytherin, hai ngày nay cảm xúc không tốt chạy tới bên kia cũng là chuyện hiển nhiên.
“Đúng vậy, ngẩn người bên đó vài ngày, khi con qua gặp em ấy, ba ba nói chắc còn cần ở vài ngày nữa.” Dyers cười nói, lập tức ngạc nhiên nhìn Snape, “Giáo sư, đến tột cùng ngài nói gì với Harry?”
Snape không trả lời, Dyers cũng không hỏi tiếp.
Từng ngày trôi qua, trong lòng Snape càng không yên, thậm chí xuất hiện khủng hoảng.
Lúc ấy nói ra chỉ là không muốn lừa gạt Harry, nhưng anh chưa từng nghĩ tới, nếu Harry không tha thứ cho anh thì làm sao?
Anh chưa từng nghĩ, nếu Harry hận anh thì thế nào?
Từng ngày trôi qua, khủng hoảng trong lòng Snape ngày càng lớn, thậm chí anh tự hỏi mình, nếu Harry xuất hiện nói với mình về sau không có quan hệ gì nữa thì phải làm sao?
Không, anh không muốn chuyện này xảy ra!
Anh biết, tình cảm mình đối với Lily và Harry là khác nhau, anh sẽ không muốn ôm và hôn Lily, nhưng anh muốn ôm tên đáng ghét mắt xanh kia, anh muốn hôn cậu, hạnh phúc của Harry, chỉ anh mới có thể cho.
Anh không chấp nhận Harry suy nghĩ nhiều ngày như vậy sẽ nói cậu không chấp nhận những quá khứ này, không chấp nhận mình gián tiếp hại chết vợ chồng Potter, không chấp nhận tình cảm của anh.
Anh từng muốn đi tìm Harry nhưng lại bị Salazar ngăn lại, Salazar nói cho Snape, Harry cần thời gian.
Nhưng Snape lại mơ hồ cho rằng, đó là vì Harry không muốn gặp anh.
Nghĩ vậy làm hy vọng trong lòng Snape từng ngày bị bóng tối cắn nuốt, sáng rọi trong đáy mắt lúc này càng nhạt dần.
Nên, trên cuộc họp bàn, Salazar công bố Giáo Hội lại xâm chiếm, anh không muốn mình ở lại phía sau.
“Lần này Giáo Hội sử dụng mọi thành viên trong phạm vi nước Anh,” Godric nhìn tấm da dê trước mặt, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh băng, “Thực hiển nhiên, một lần chiến tranh trước đó không để họ nhận ra được đối nghịch với giới phù thủy là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.”
“Đây là một cơ hội tốt.” Rowena nở nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn báo cáo lại không hề có tình cảm, “Lần trước chúng ta chỉ làm họ bị thương nặng, cho rằng họ nếu không quá ngu thì ít nhất vài năm sẽ không có hành động gì.”
“Nhưng hiển nhiên chúng ta đánh giá chỉ số thông minh của họ quá cao.” Helga nhấp một miệng trà, “Họ lại không hề nghỉ ngơi dưỡng sức mà tiếp tục tổ chức thành viên đối phó chúng ta.”
“Các cậu nói xem, nếu lúc này, người tới bị giết sạch thì sao?” Godric lười biếng hỏi.
“Chỉ sợ, người vui chính là vua Muggle.”
Thời đại này, thần quyền ở trên vương quyền, lúc này nếu người Giáo Hội đúng lúc bị giết ở đây, vậy người ở lại của Giáo Hội gần như trong vòng mười mấy năm không thể dậy sóng gió gì.
Nhất là họ còn cần ứng phó vua Muggle nữa.
“Một khi đã vậy, mình nghĩ chúng ta không cần mềm lòng.” Salazar thả ra một thần Hộ mệnh, để nó bay đi, rồi gọi Herpo lại.
[Đi bảo vệ Harry, đừng để thằng bé bị thương.]
Mấy ngày nay cảm xúc Harry không tốt, vì tránh cho ai đó xông vào Hogwarts trong lúc chiến loạn, anh để Herpo bảo vệ Harry thì tốt hơn.
Herpo đi qua đó.
Snape không biết Salazar nói gì với Herpo, anh cũng không quan tâm cái này.
Ngay từ đầu chiến tranh, anh đã toàn tâm toàn ý đầu nhập vào cuộc chiến.
Anh nghĩ, anh cần tìm một chút trút ra, cần tìm một cách để giảm bớt lo lắng trong lòng, mà trận chiến này tới rất đúng lúc.
Không cần nghĩ gì, anh chỉ cần toàn tâm toàn ý đầu nhập vào cuộc chiến, ném ra thần chú.
Dù đối phương chết hay bị thương, cũng không liên quan tới anh.
Anh chỉ muốn cởi bỏ tích tụ trong lòng trên cuộc chiến này thôi.
Bốn nhà sáng lập ngay bên cạnh anh, hành động của anh, có lẽ đối phương đã nhận ra, có lẽ không, nhưng dù có hay không họ cũng không muốn ngăn cản.
Họ đều biết gần đây xảy ra chuyện gì.
Lúc này đây Giáo Hội cũng coi là dốc hết toàn lực.
Nên dù mạnh như bốn nhà sáng lập, hoặc nhiều hoặc ít cũng bị thương, mà Snape vẫn luôn xông vào phía trước thì càng nặng hơn.
Nhưng Snape cũng không để ý vết thương trên người.
Ngược lại đau đớn có thể khiến anh lý trí hơn.
Vì thế dù trên người anh chảy rất nhiều máu, nhưng anh vẫn không quan tâm, cho đến lúc anh cảm thấy không thích hợp, dường như thể lực của mình không còn chống đỡ được nữa.
Phía sau có người hét lên một tiếng, theo bản năng anh quay đầu lại, chỉ thấy một kẻ Giáo Hội cầm vũ khí sau anh bị đánh ngã, muốn dập tắt ngọn lửa trên người mình.
Có vẻ là có kẻ muốn đánh lén anh nhưng không thể thành công.
Bên cạnh anh có thêm một người, không biết khi nào Harry đã xuất hiện, mím miệng lạnh mặt, tay nắm đũa phép gần như nổi gân xanh.
Từng thần chú đánh vào người đánh tới họ, những thần chú pháp thuật hắc ám trước kia Harry khôg muốn chạm vào, nhưng hôm nay Harry lại không để ý mà sử dụng chúng.
“Harry…” Snape khàn khàn gọi cậu một tiếng.
Harry vươn tay nắm chặt tay anh không buông ra, chuyên tâm đối phó kẻ thù trước mắt.
Harry cũng chưa từng tham gia chiến tranh, dù mấy năm nay vì mỗi học kỳ đều có sự cố rèn luyện độ nhanh nhẹn và khả năng sử dụng thần chú, nhưng dù sao cậu chưa trải qua chiến tranh thực sự, khó tránh khỏi quá sức.
May mắn là Herpo đi theo Harry, khi Harry nguy hiểm thay cậu diệt trừ người bên cạnh, hơn nữa Snape cũng ở cạnh Harry, Harry đến khiến tinh thần Snape vốn dần tan rã lại tập trung lại, đến trước khi chiến tranh kết thúc, anh vẫn luôn bảo vệ Harry.
Khi Salazar chỉ huy nhóm phù thủy trói lại Muggle cuối cùng tuyên bố bọn họ thắng lợi, Snape lúc này mới thở ra một hơi.
Thần kinh buông lỏng, đau đớn xem nhẹ lúc trước cũng ập đến.
Snape lúc này mới nhận ra bản thân anh đã đầy máu.
Cảm giác choáng váng ập tới, Snape lảo đảo.
Harry nhanh tay lẹ mắt đỡ anh.
“Harry…”Anh nhẹ nhàng gọi tên Harry, vươn tay vuốt ve gương mặt đã nhung nhớ nhiều ngày.
Harry ôm anh thật chặt, “Sev…”
“Harry…” Anh muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện mình không thể nói ra, anh cảm thấy ý thức của mình đang dần đi khỏi, tay anh từ từ buông xuống dưới.
“Sev… Sev…” Harry chỉ nắm tay anh, “Không được ngủ, không được ngủ, nếu anh ngủ, em vĩnh viễn sẽ không nói đáp án cho anh…”
Snape nghe thấy, mạnh mẽ nhìn nhìn Harry, Rowena lại đây chữa trị cho anh cũng không để ý.
“Không được ngủ, Sev, anh phải tỉnh, anh phải tỉnh nghe em mắng, mấy ngày nay em chuẩn bị thiệt nhiều lời mắng anh, anh phải để em hết giận, sau đó em mới có thể nói cho anh đáp án… Sev…”
Snape giật giật môi, muốn trả lời cậu nhưng cuối cùng anh vẫn nhắm hai mắt lại…
Nói ra quá khứ đó dù làm lòng anh thở ra một hơn, nhưng Harry rời khỏi và trốn tránh lại làm lòng anh trống rỗng.
Anh không biết phải làm gì, nhưng anh hiểu được Harry và anh đều cần thời gian bình tĩnh, để suy nghĩ.
Đúng vậy, anh rất bình tĩnh, anh biết cậu ấy cần thời gian.
Nhưng chết tiệt anh cảm thấy bực bội!
Anh không cố ý đi tìm Harry, vì anh tin hiện tại mình không cần xuất hiện trước mặt Harry, nếu không chỉ sợ sẽ càng tệ hơn.
Hơn nữa bản thân cũng cần chỉnh lý tâm trạng của mình.
Không phải chưa từng nghĩ dùng Chậu Tưởng Ký, dù sao dùng cái kia sẽ càng sống động càng đủ sức thuyết phục, nói như vậy, rất nhiều chuyện khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả sẽ rõ ràng. Dù Chậu Tưởng Ký không phải ai cũng có, nhưng đối với phù thủy mà nói, tái hiện lại ký ức không phải việc khó.
Nhưng Snape không hề, từ đầu tới cuối Snape đều tự mình nói ra, có đôi khi đến chỗ khó mở lời, anh sẽ dừng lại, chậm rãi nắm tay Harry.
Anh biết mình chắc chắn còn rất nhiều chuyện không biểu đạt rõ ràng, có một số việc, tận mắt thấy còn thuyết phục hơn nói suông nhiều.
Nhưng anh vẫn kiên trì chậm rãi nói những quá khứ phủi đầy bụi, những hồi ức đau đớn đó.
Là nói cho Harry nghe, cũng là cho chính mình nghe.
Giống như là đang tiêu tan quá khứ vậy.
Nói ra mỗi một chuyện liền thoải mái một chút.
Nếu anh muốn ở cạnh Harry, vậy anh không thể cố giấu chuyện này, tựa như Dumbledore nói cho anh biết, anh có thể hối hận vì quá khứ, nhưng lại không thể sống lại quá khứ.
Cho nên anh lựa chọn tự mình nói ra.
Tốt rồi, hiện tại anh đã nói ra nhưng phiền não mới lại tới.
“Giáo sư, hiếm thấy thầy thở dài.” Dyers cười khẽ lên tiếng, Snape nghiêng đầu nhìn anh, trong nụ cười của Dyers tràn đầy trêu tức.
“Xem ra chương trình học năm bảy rất thoải mái.” Snape thản nhiên nói.
“Thôi,” Dyers khoát tay, “Chuyện ngài và Harry đừng liên lụy tới con, hôm qua con mới bị người nào đó giận chó đánh mèo xong.”
Snape nhướng mày nhìn anh.
“Harry đang ở chỗ ba ba.” Dyers hít một hơi, “Thầy biết không, người nào đó rất khó chịu bởi chuyện này.”
Người nào đó, ngoài sư tổ thì còn ai khác?
Mấy ngày nay Harry chơi xấu ở chỗ Salazar chết cũng không chịu đi khiến Godric không có chỗ trút giận.
Không chỉ là vì Harry tới làm mất đi thế giới hai người, cũng vì mấy ngày nay Sarah nhà anh và tên nhóc con kia – dù hiện tại Harry đã 15 16 tuổi nhưng anh vẫn thích gọi Harry là nhóc con – cũng không nói lời nào, Harry ngẩn người bên đó vài ngày, Salazar liền ở cạnh Harry mấy ngày.
Cho nên thực tự nhiên mà, người nào đó hai ngày này bắt đầu giận chó đánh mèo. Anh quả thực chính là Harry nhàm chán thứ hai!
Vì trong vài ngày ngắn ngủi này thôi, lần thứ hai xuất hiện sự kiện chỉnh người, mà đầu sỏ gây tội chính là Godric Gryffindor vị sư tử không chịu ngồi yên này.
“Harry đang ở chỗ ngài Slytherin?” Snape có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cảm thấy rất hợp lý.
Harry khôi phục ký ức đã không còn ngăn cách gì với ngài Slytherin, hai ngày nay cảm xúc không tốt chạy tới bên kia cũng là chuyện hiển nhiên.
“Đúng vậy, ngẩn người bên đó vài ngày, khi con qua gặp em ấy, ba ba nói chắc còn cần ở vài ngày nữa.” Dyers cười nói, lập tức ngạc nhiên nhìn Snape, “Giáo sư, đến tột cùng ngài nói gì với Harry?”
Snape không trả lời, Dyers cũng không hỏi tiếp.
Từng ngày trôi qua, trong lòng Snape càng không yên, thậm chí xuất hiện khủng hoảng.
Lúc ấy nói ra chỉ là không muốn lừa gạt Harry, nhưng anh chưa từng nghĩ tới, nếu Harry không tha thứ cho anh thì làm sao?
Anh chưa từng nghĩ, nếu Harry hận anh thì thế nào?
Từng ngày trôi qua, khủng hoảng trong lòng Snape ngày càng lớn, thậm chí anh tự hỏi mình, nếu Harry xuất hiện nói với mình về sau không có quan hệ gì nữa thì phải làm sao?
Không, anh không muốn chuyện này xảy ra!
Anh biết, tình cảm mình đối với Lily và Harry là khác nhau, anh sẽ không muốn ôm và hôn Lily, nhưng anh muốn ôm tên đáng ghét mắt xanh kia, anh muốn hôn cậu, hạnh phúc của Harry, chỉ anh mới có thể cho.
Anh không chấp nhận Harry suy nghĩ nhiều ngày như vậy sẽ nói cậu không chấp nhận những quá khứ này, không chấp nhận mình gián tiếp hại chết vợ chồng Potter, không chấp nhận tình cảm của anh.
Anh từng muốn đi tìm Harry nhưng lại bị Salazar ngăn lại, Salazar nói cho Snape, Harry cần thời gian.
Nhưng Snape lại mơ hồ cho rằng, đó là vì Harry không muốn gặp anh.
Nghĩ vậy làm hy vọng trong lòng Snape từng ngày bị bóng tối cắn nuốt, sáng rọi trong đáy mắt lúc này càng nhạt dần.
Nên, trên cuộc họp bàn, Salazar công bố Giáo Hội lại xâm chiếm, anh không muốn mình ở lại phía sau.
“Lần này Giáo Hội sử dụng mọi thành viên trong phạm vi nước Anh,” Godric nhìn tấm da dê trước mặt, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh băng, “Thực hiển nhiên, một lần chiến tranh trước đó không để họ nhận ra được đối nghịch với giới phù thủy là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.”
“Đây là một cơ hội tốt.” Rowena nở nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn báo cáo lại không hề có tình cảm, “Lần trước chúng ta chỉ làm họ bị thương nặng, cho rằng họ nếu không quá ngu thì ít nhất vài năm sẽ không có hành động gì.”
“Nhưng hiển nhiên chúng ta đánh giá chỉ số thông minh của họ quá cao.” Helga nhấp một miệng trà, “Họ lại không hề nghỉ ngơi dưỡng sức mà tiếp tục tổ chức thành viên đối phó chúng ta.”
“Các cậu nói xem, nếu lúc này, người tới bị giết sạch thì sao?” Godric lười biếng hỏi.
“Chỉ sợ, người vui chính là vua Muggle.”
Thời đại này, thần quyền ở trên vương quyền, lúc này nếu người Giáo Hội đúng lúc bị giết ở đây, vậy người ở lại của Giáo Hội gần như trong vòng mười mấy năm không thể dậy sóng gió gì.
Nhất là họ còn cần ứng phó vua Muggle nữa.
“Một khi đã vậy, mình nghĩ chúng ta không cần mềm lòng.” Salazar thả ra một thần Hộ mệnh, để nó bay đi, rồi gọi Herpo lại.
[Đi bảo vệ Harry, đừng để thằng bé bị thương.]
Mấy ngày nay cảm xúc Harry không tốt, vì tránh cho ai đó xông vào Hogwarts trong lúc chiến loạn, anh để Herpo bảo vệ Harry thì tốt hơn.
Herpo đi qua đó.
Snape không biết Salazar nói gì với Herpo, anh cũng không quan tâm cái này.
Ngay từ đầu chiến tranh, anh đã toàn tâm toàn ý đầu nhập vào cuộc chiến.
Anh nghĩ, anh cần tìm một chút trút ra, cần tìm một cách để giảm bớt lo lắng trong lòng, mà trận chiến này tới rất đúng lúc.
Không cần nghĩ gì, anh chỉ cần toàn tâm toàn ý đầu nhập vào cuộc chiến, ném ra thần chú.
Dù đối phương chết hay bị thương, cũng không liên quan tới anh.
Anh chỉ muốn cởi bỏ tích tụ trong lòng trên cuộc chiến này thôi.
Bốn nhà sáng lập ngay bên cạnh anh, hành động của anh, có lẽ đối phương đã nhận ra, có lẽ không, nhưng dù có hay không họ cũng không muốn ngăn cản.
Họ đều biết gần đây xảy ra chuyện gì.
Lúc này đây Giáo Hội cũng coi là dốc hết toàn lực.
Nên dù mạnh như bốn nhà sáng lập, hoặc nhiều hoặc ít cũng bị thương, mà Snape vẫn luôn xông vào phía trước thì càng nặng hơn.
Nhưng Snape cũng không để ý vết thương trên người.
Ngược lại đau đớn có thể khiến anh lý trí hơn.
Vì thế dù trên người anh chảy rất nhiều máu, nhưng anh vẫn không quan tâm, cho đến lúc anh cảm thấy không thích hợp, dường như thể lực của mình không còn chống đỡ được nữa.
Phía sau có người hét lên một tiếng, theo bản năng anh quay đầu lại, chỉ thấy một kẻ Giáo Hội cầm vũ khí sau anh bị đánh ngã, muốn dập tắt ngọn lửa trên người mình.
Có vẻ là có kẻ muốn đánh lén anh nhưng không thể thành công.
Bên cạnh anh có thêm một người, không biết khi nào Harry đã xuất hiện, mím miệng lạnh mặt, tay nắm đũa phép gần như nổi gân xanh.
Từng thần chú đánh vào người đánh tới họ, những thần chú pháp thuật hắc ám trước kia Harry khôg muốn chạm vào, nhưng hôm nay Harry lại không để ý mà sử dụng chúng.
“Harry…” Snape khàn khàn gọi cậu một tiếng.
Harry vươn tay nắm chặt tay anh không buông ra, chuyên tâm đối phó kẻ thù trước mắt.
Harry cũng chưa từng tham gia chiến tranh, dù mấy năm nay vì mỗi học kỳ đều có sự cố rèn luyện độ nhanh nhẹn và khả năng sử dụng thần chú, nhưng dù sao cậu chưa trải qua chiến tranh thực sự, khó tránh khỏi quá sức.
May mắn là Herpo đi theo Harry, khi Harry nguy hiểm thay cậu diệt trừ người bên cạnh, hơn nữa Snape cũng ở cạnh Harry, Harry đến khiến tinh thần Snape vốn dần tan rã lại tập trung lại, đến trước khi chiến tranh kết thúc, anh vẫn luôn bảo vệ Harry.
Khi Salazar chỉ huy nhóm phù thủy trói lại Muggle cuối cùng tuyên bố bọn họ thắng lợi, Snape lúc này mới thở ra một hơi.
Thần kinh buông lỏng, đau đớn xem nhẹ lúc trước cũng ập đến.
Snape lúc này mới nhận ra bản thân anh đã đầy máu.
Cảm giác choáng váng ập tới, Snape lảo đảo.
Harry nhanh tay lẹ mắt đỡ anh.
“Harry…”Anh nhẹ nhàng gọi tên Harry, vươn tay vuốt ve gương mặt đã nhung nhớ nhiều ngày.
Harry ôm anh thật chặt, “Sev…”
“Harry…” Anh muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện mình không thể nói ra, anh cảm thấy ý thức của mình đang dần đi khỏi, tay anh từ từ buông xuống dưới.
“Sev… Sev…” Harry chỉ nắm tay anh, “Không được ngủ, không được ngủ, nếu anh ngủ, em vĩnh viễn sẽ không nói đáp án cho anh…”
Snape nghe thấy, mạnh mẽ nhìn nhìn Harry, Rowena lại đây chữa trị cho anh cũng không để ý.
“Không được ngủ, Sev, anh phải tỉnh, anh phải tỉnh nghe em mắng, mấy ngày nay em chuẩn bị thiệt nhiều lời mắng anh, anh phải để em hết giận, sau đó em mới có thể nói cho anh đáp án… Sev…”
Snape giật giật môi, muốn trả lời cậu nhưng cuối cùng anh vẫn nhắm hai mắt lại…
Tác giả :
Đằng La Luyến Nguyệt