Lưu Luyến Ngàn Năm
Chương 45: Vũ khí
Tuy bản thân Snape không hề muốn có quan hệ với gia tộc Prince nhưng anh không thể không thừa nhận Salazar nói đúng.
Đồng thời, bản thân anh cũng có băn khoăn, dù sao trước đó anh từ chối lời mời của Alves, nhưng hiện tại…
Cuối cùng Snape quyết định giao việc này cho Salazar xử lý, mà anh lại mang theo Harry rời khỏi Hogwarts đến một khu rừng rậm rạp.
Nói thật, nơi họ muốn đi hoàn toàn xa lạ với Snape, vì dù là hiện đại thì anh cũng chưa từng tới đây. Nói thật, thế giới này có rất nhiều nơi ngàn năm sau đã trở thành nhà cao tầng, trở thành vùng đất sinh hoạt của Muggle, nên Snape kỳ thật không có ấn tượng gì nhiều. Anh cũng không định nhớ chỗ này là đâu, anh chỉ cần biết dược liệu nơi này cần sống trong hoàn cảnh nào mà thôi.
“Sev, những thứ này là gì?” Harry nhìn Snape ngồi xuống cẩn thận kiểm tra gốc thực vật xanh mượt, tò mò hỏi.
“Xem ra ta cần cho trò chép lại quyển sách này?” Snape nhìn vẻ mặt Harry mờ mịt, lấy một quyển sách cũ ném cho Harry.
Harry nghi hoặc đón lấy, ở trên lật tới trang đã hiện ra tên của dược liệu đó, niên đại này, dù là sách phù thủy, hình ảnh bên trong cũng không động, Harry khó khăn phân biệt.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhận ra đó là một loại thực vật quý hiếm.
“Long thật thảo, sinh hoạt ở môi trường khô ráo, không cần nhiều độ ẩm, nếu quá nhiều nước sẽ trở thành một loài cây độc…” Snape vừa kiểm tra vừa thì thào, “Thảo nào về sau cây này chuyên bị xử lý suýt thì bị diệt sạch, nếu không trồng tốt cây này quả thật rất nguy hiểm, nhưng họ tuyệt đối không biết nếu trồng được thì trợ giúp độc dược nhiều đến thế nào.”
Snape đã từng thay đổi Bả Sói, khi đó anh đã từng lấy được một gốc long dật thảo, anh phát hiện nếu cho long dật thảo vào Bả Sói thì dược hiệu sẽ rất tốt. Nhưng vì long dật thảo rất hiếm nên cuối cùng anh đành dùng nguyên liệu khác thay long dật thảo, mà gốc long dật thảo kia được anh làm thực nghiệm độc dược khác.
Sau đó, dù anh nghĩ tất cả biện pháp cũng không tìm được gốc long dật thảo nào nữa, vì từ lần đó xử lý xong, long dật thảo vẫn luôn là thực vật nguy hiểm. Cho đến sau một bậc thầy độc dược trong Hiệp hội độc dược phát hiện ra cách sử dụng quý giá của nó mới dừng xử lý loại dược liệu này.
“Sev, cây này là gì?” Harry kéo tay áo Snape.
Snape nhìn nơi Harry chỉ, chỉ thoáng thấy cách long dật thảo không xa, một ít quả màu đỏ nho nhỏ lộ ra trong mảnh xanh biếc.
“Có thể ăn không?” Nghe nói một ít quả dại ăn rất ngon đó.
“Cái đó không thể ăn.” Snape nhéo tay Harry, “Nó…” Bản thân anh cũng không dám chạm vào quả này, mà dùng một cây gậy gỗ nhỏ đập nó rụng xuống.
Quả thực sau khi rơi xuống đất lập tức vỡ xuống, bên trong chảy ra chất lỏng màu đỏ làm mấy ngọn cỏ phía dưới nháy mắt biến đen.
“Còn muốn ăn nữa?” Anh cười như không cười nhìn Harry mở to mắt.
Harry cố gắng lắc đầu.
“Đi thôi, chúng ta tới nơi khác nhìn xem.” Nhìn biểu hiện thú vị của Harry, anh kéo tay cậu.
Theo ngài Gryffindor nói, những chỗ này có rất nhiều thực vật quý hiếm, có lẽ họ có thể ở lại đây vài ngày?
Snape vừa kéo Harry vào rừng vừa nghĩ trong lòng.
Tròn một ngày, họ ở trong rừng tìm được rất nhiều thực vật, Snape rất hưng phấn, dù sao những dược liệu đó ở niên đại của anh đã tuyệt chủng hoặc rất hiếm, anh nghiên cứu chăm chú nhưng Harry lại cảm thấy có hơi nhàm chán.
Nhận ra Harry nhàm chán, Snape bước chậm lại, rồi kéo Harry, giới thiệu cho cậu những thực vật quý hiếm này.
Có Snape hỗ trợ giảng giải, dù Harry cũng không thích dược liệu đó lắm nhưng cậu không còn cảm thấy chán như trước nữa.
Đến chiều tối, họ hạ trại ở gần một hồ nước.
Trong túi không gian Salazar đưa cho được Rowena và Helga nhét rất nhiều đồ vật, từ đồ dùng sinh hoạt đến đồ ăn cái gì cũng có.
Khi Snape căng trại, Harry đã nhảy đến hồ nước tắm rửa.
“Sev không xuống sao?” Harry cười hì hì nghịch nước trong hồ, vừa “hiếu khách” mời Snape đang thu xếp nơi dừng chân buổi tối.
Nghe được giọng Harry, Snape xoay người nhìn thoáng qua cậu, lại làm Snape sững sờ tại chỗ.
Cho tới nay, vì Harry mất trí nhớ làm họ vẫn luôn coi cậu thành trẻ con, nhưng anh lại xem nhẹ một chút.
Dù mất trí nhớ, dù tư duy hiện tại của cậu chỉ là đứa trẻ mấy tuổi nhưng cơ thể cậu cũng đã 16 tuổi.
Thời kỳ trưởng thành đã gần kết thúc, cơ thể cậu đã nảy nở rất khá, mấy năm nay vận động Quidditch khiến Harry dù nhỏ gầy nhưng không có vẻ yếu đuối. Da thịt trắng nõn dưới ánh hoàng hôn lại mang theo ánh vàng rực rỡ, mái tóc vốn rối bù vì nước mà thả xuống. Một ít bọt nước không ngừng rơi xuống, hoặc rơi trực tiếp vào trong nước, hoặc xẹt qua mặt, hoặc trực tiếp tụ tập ở xương quai xanh rồi lướt qua lồng ngực quyến rũ, rơi vào trong hồ.
Snape bỗng nhiên có xúc động muốn ôm đối phương vào lòng mà hôn, cơ thể trẻ tuổi kia cho anh lực hấp dẫn trí mạng, làm anh thậm chí quên mất mình đang làm gì.
“Sev, thầy làm sao vậy?”
Thấy Snape không trả lời, Harry nghi hoặc bơi tới bên hồ, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.
Nước hồ này rất trong, dù vì mặt trời sắp xuống núi mà xung quanh có vẻ hơi tối lại, nhưng đúng là vì phần tối đó mới để đáy nước âm u, cơ thể Harry như ẩn như hiện, càng thêm hấp dẫn.
Snape nắm chặt cái trại vốn đã dựng lên, cảm thấy mình hít thở dồn dập.
Harry nhìn Snape không nói lời nào, nghi hoặc chớp mắt.
Sau đó không biết tên nhóc con này bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cậu vươn tay, thừa dịp Snape không phản ứng, kéo mạnh anh xuống.
Vốn Snape đứng gần bờ, vì Harry đột nhiên hành động không kịp phản ứng, cứ thế bị Harry kéo xuống nước.
“Hahahaha…” Nhìn Snape hiếm khi bí bách, Harry vui vẻ nở nụ cười.
“Tên nhóc chết tiệt này.” Snape thẹn quá thành giận nhìn cậu.
“Sev…” Harry gần sát Snape, “Cùng tắm đi, hôm nay thầy cũng mệt mà đúng không?”
“A…” Chết tiệt, đừng có nude tiếp cận ta!
Bị xương quai xanh trắng nõn kia hấp dẫn Snape than trong lòng, thực rõ ràng anh quên mất, nếu ở trong hồ, lại có thể mặc quần áo chứ? Cũng không phải như anh bị Harry kéo vào.
“Sev?” Thấy Snape không để ý tới mình, Harry càng dũng cảm, cậu vươn tay chọc ngực Snape, “Sao không nói gì?”
Snape cảm thấy, dù nước lạnh đè ép dục vọng của mình, nhưng anh vẫn không thể tha thứ tên nhóc con này làm bậy được.
Vì thế rốt cuộc anh không chịu nổi mà vươn tay, kéo người dụ hoặc mà không tự biết vào lòng, khi cậu nghi hoặc ngẩng đầu, hôn lên đôi môi vẫn luôn lải nhải.
“Ưm?” Thật không ngờ Snape sẽ hành động như vậy, Harry có chút kinh ngạc mở to đôi mắt xanh biếc, xúc giác nhu hòa trên môi làm cậu cảm thấy thực thoải mái, khi Snape cạy mở hàm răng cậu, dùng đầu lưỡi đoạt lấy cậu, cậu gần như không phản kháng mà thuận theo nhắm mắt lại mặc đối phương.
Harry thuận theo lại càng kích thích Snape, làm anh càng không kiêng nể gì mà đoạt lấy mật ngọt trong miệng Harry, mà hai tay anh cũng không thỏa mãn ôm chầm Harry, tay anh dần dần buông ra, ngược lại nhẹ nhàng vuốt ve, bả vai Harry và xương quai xanh kia.
“Ưm…” Đụng chạm này làm Harry không tự chủ run lên, mà nụ hôn dài cũng làm Harry cảm thấy mình hơi khó thở, cậu bắt đầu dùng tay đẩy ngực Snape.
Snape như cậu mong muốn mà buông cậu ra, nhìn dáng vẻ Harry thở dốc khẽ nở nụ cười, “Đồ ngốc, em không biết dùng mũi thở sao?”
“Em…” Harry lắp bắp, “Em quên.” Chính là nói không nên lời.
“Đồ ngốc.” Snape thở dài nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương, sau đó chạm trán Harry hỏi, “Có ghét không?”
Harry chớp mắt mấy cái, dường như có hơi ngại ngùng nhưng cậu vẫn lắc lắc đầu.
Snape khẽ nở nụ cười, sau khi cảm giác độ ấm chung quanh đã bắt đầu giảm xuống, cũng không hề nhìn đôi môi làm anh trầm mê, kéo Harry lên bờ.
Anh tìm quần áo sạch sẽ ném cho Harry sau đó ếm cho mình một thần chú khô ráo, nhóm lửa rồi mới đi thay quần áo.
Khi anh trở về, Harry đang đùa bữa tối hôm nay – anh cũng không biết hóa ra Harry nắm giữ thần chú trong cuộc sống rất tốt.
Thấy anh trở về, Harry lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Snape nhìn Harry, lòng vốn còn thấp thỏm mới thoáng nhẹ nhàng.
Nếu Harry không tránh anh, không sợ anh, vậy có phải nghĩa là Harry cũng không chỉ ỷ lại anh hay không?
“Harry ỷ lại thầy mới là vũ khí lớn nhất của thầy.” Đột nhiên, giọng nói của Godric liền vang lên bên tai anh, cho tới hôm nay anh mới sâu sắc hiểu được ý của những lời này.
Ta không muốn nhìn một ngày em kết hôn sinh con.
Nếu ngày nào đó cậu khôi phục ký ức, vậy trước khi ngày đó đến, cứ để cậu ấy yêu mình, dùng sự ỷ lại của cậu làm vũ khí, để cậu ấy yêu mình. Mặc dù có thể ngày mà cậu ấy khôi phục ký ức, sẽ ghét mình hơn.
Đồng thời, bản thân anh cũng có băn khoăn, dù sao trước đó anh từ chối lời mời của Alves, nhưng hiện tại…
Cuối cùng Snape quyết định giao việc này cho Salazar xử lý, mà anh lại mang theo Harry rời khỏi Hogwarts đến một khu rừng rậm rạp.
Nói thật, nơi họ muốn đi hoàn toàn xa lạ với Snape, vì dù là hiện đại thì anh cũng chưa từng tới đây. Nói thật, thế giới này có rất nhiều nơi ngàn năm sau đã trở thành nhà cao tầng, trở thành vùng đất sinh hoạt của Muggle, nên Snape kỳ thật không có ấn tượng gì nhiều. Anh cũng không định nhớ chỗ này là đâu, anh chỉ cần biết dược liệu nơi này cần sống trong hoàn cảnh nào mà thôi.
“Sev, những thứ này là gì?” Harry nhìn Snape ngồi xuống cẩn thận kiểm tra gốc thực vật xanh mượt, tò mò hỏi.
“Xem ra ta cần cho trò chép lại quyển sách này?” Snape nhìn vẻ mặt Harry mờ mịt, lấy một quyển sách cũ ném cho Harry.
Harry nghi hoặc đón lấy, ở trên lật tới trang đã hiện ra tên của dược liệu đó, niên đại này, dù là sách phù thủy, hình ảnh bên trong cũng không động, Harry khó khăn phân biệt.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhận ra đó là một loại thực vật quý hiếm.
“Long thật thảo, sinh hoạt ở môi trường khô ráo, không cần nhiều độ ẩm, nếu quá nhiều nước sẽ trở thành một loài cây độc…” Snape vừa kiểm tra vừa thì thào, “Thảo nào về sau cây này chuyên bị xử lý suýt thì bị diệt sạch, nếu không trồng tốt cây này quả thật rất nguy hiểm, nhưng họ tuyệt đối không biết nếu trồng được thì trợ giúp độc dược nhiều đến thế nào.”
Snape đã từng thay đổi Bả Sói, khi đó anh đã từng lấy được một gốc long dật thảo, anh phát hiện nếu cho long dật thảo vào Bả Sói thì dược hiệu sẽ rất tốt. Nhưng vì long dật thảo rất hiếm nên cuối cùng anh đành dùng nguyên liệu khác thay long dật thảo, mà gốc long dật thảo kia được anh làm thực nghiệm độc dược khác.
Sau đó, dù anh nghĩ tất cả biện pháp cũng không tìm được gốc long dật thảo nào nữa, vì từ lần đó xử lý xong, long dật thảo vẫn luôn là thực vật nguy hiểm. Cho đến sau một bậc thầy độc dược trong Hiệp hội độc dược phát hiện ra cách sử dụng quý giá của nó mới dừng xử lý loại dược liệu này.
“Sev, cây này là gì?” Harry kéo tay áo Snape.
Snape nhìn nơi Harry chỉ, chỉ thoáng thấy cách long dật thảo không xa, một ít quả màu đỏ nho nhỏ lộ ra trong mảnh xanh biếc.
“Có thể ăn không?” Nghe nói một ít quả dại ăn rất ngon đó.
“Cái đó không thể ăn.” Snape nhéo tay Harry, “Nó…” Bản thân anh cũng không dám chạm vào quả này, mà dùng một cây gậy gỗ nhỏ đập nó rụng xuống.
Quả thực sau khi rơi xuống đất lập tức vỡ xuống, bên trong chảy ra chất lỏng màu đỏ làm mấy ngọn cỏ phía dưới nháy mắt biến đen.
“Còn muốn ăn nữa?” Anh cười như không cười nhìn Harry mở to mắt.
Harry cố gắng lắc đầu.
“Đi thôi, chúng ta tới nơi khác nhìn xem.” Nhìn biểu hiện thú vị của Harry, anh kéo tay cậu.
Theo ngài Gryffindor nói, những chỗ này có rất nhiều thực vật quý hiếm, có lẽ họ có thể ở lại đây vài ngày?
Snape vừa kéo Harry vào rừng vừa nghĩ trong lòng.
Tròn một ngày, họ ở trong rừng tìm được rất nhiều thực vật, Snape rất hưng phấn, dù sao những dược liệu đó ở niên đại của anh đã tuyệt chủng hoặc rất hiếm, anh nghiên cứu chăm chú nhưng Harry lại cảm thấy có hơi nhàm chán.
Nhận ra Harry nhàm chán, Snape bước chậm lại, rồi kéo Harry, giới thiệu cho cậu những thực vật quý hiếm này.
Có Snape hỗ trợ giảng giải, dù Harry cũng không thích dược liệu đó lắm nhưng cậu không còn cảm thấy chán như trước nữa.
Đến chiều tối, họ hạ trại ở gần một hồ nước.
Trong túi không gian Salazar đưa cho được Rowena và Helga nhét rất nhiều đồ vật, từ đồ dùng sinh hoạt đến đồ ăn cái gì cũng có.
Khi Snape căng trại, Harry đã nhảy đến hồ nước tắm rửa.
“Sev không xuống sao?” Harry cười hì hì nghịch nước trong hồ, vừa “hiếu khách” mời Snape đang thu xếp nơi dừng chân buổi tối.
Nghe được giọng Harry, Snape xoay người nhìn thoáng qua cậu, lại làm Snape sững sờ tại chỗ.
Cho tới nay, vì Harry mất trí nhớ làm họ vẫn luôn coi cậu thành trẻ con, nhưng anh lại xem nhẹ một chút.
Dù mất trí nhớ, dù tư duy hiện tại của cậu chỉ là đứa trẻ mấy tuổi nhưng cơ thể cậu cũng đã 16 tuổi.
Thời kỳ trưởng thành đã gần kết thúc, cơ thể cậu đã nảy nở rất khá, mấy năm nay vận động Quidditch khiến Harry dù nhỏ gầy nhưng không có vẻ yếu đuối. Da thịt trắng nõn dưới ánh hoàng hôn lại mang theo ánh vàng rực rỡ, mái tóc vốn rối bù vì nước mà thả xuống. Một ít bọt nước không ngừng rơi xuống, hoặc rơi trực tiếp vào trong nước, hoặc xẹt qua mặt, hoặc trực tiếp tụ tập ở xương quai xanh rồi lướt qua lồng ngực quyến rũ, rơi vào trong hồ.
Snape bỗng nhiên có xúc động muốn ôm đối phương vào lòng mà hôn, cơ thể trẻ tuổi kia cho anh lực hấp dẫn trí mạng, làm anh thậm chí quên mất mình đang làm gì.
“Sev, thầy làm sao vậy?”
Thấy Snape không trả lời, Harry nghi hoặc bơi tới bên hồ, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.
Nước hồ này rất trong, dù vì mặt trời sắp xuống núi mà xung quanh có vẻ hơi tối lại, nhưng đúng là vì phần tối đó mới để đáy nước âm u, cơ thể Harry như ẩn như hiện, càng thêm hấp dẫn.
Snape nắm chặt cái trại vốn đã dựng lên, cảm thấy mình hít thở dồn dập.
Harry nhìn Snape không nói lời nào, nghi hoặc chớp mắt.
Sau đó không biết tên nhóc con này bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cậu vươn tay, thừa dịp Snape không phản ứng, kéo mạnh anh xuống.
Vốn Snape đứng gần bờ, vì Harry đột nhiên hành động không kịp phản ứng, cứ thế bị Harry kéo xuống nước.
“Hahahaha…” Nhìn Snape hiếm khi bí bách, Harry vui vẻ nở nụ cười.
“Tên nhóc chết tiệt này.” Snape thẹn quá thành giận nhìn cậu.
“Sev…” Harry gần sát Snape, “Cùng tắm đi, hôm nay thầy cũng mệt mà đúng không?”
“A…” Chết tiệt, đừng có nude tiếp cận ta!
Bị xương quai xanh trắng nõn kia hấp dẫn Snape than trong lòng, thực rõ ràng anh quên mất, nếu ở trong hồ, lại có thể mặc quần áo chứ? Cũng không phải như anh bị Harry kéo vào.
“Sev?” Thấy Snape không để ý tới mình, Harry càng dũng cảm, cậu vươn tay chọc ngực Snape, “Sao không nói gì?”
Snape cảm thấy, dù nước lạnh đè ép dục vọng của mình, nhưng anh vẫn không thể tha thứ tên nhóc con này làm bậy được.
Vì thế rốt cuộc anh không chịu nổi mà vươn tay, kéo người dụ hoặc mà không tự biết vào lòng, khi cậu nghi hoặc ngẩng đầu, hôn lên đôi môi vẫn luôn lải nhải.
“Ưm?” Thật không ngờ Snape sẽ hành động như vậy, Harry có chút kinh ngạc mở to đôi mắt xanh biếc, xúc giác nhu hòa trên môi làm cậu cảm thấy thực thoải mái, khi Snape cạy mở hàm răng cậu, dùng đầu lưỡi đoạt lấy cậu, cậu gần như không phản kháng mà thuận theo nhắm mắt lại mặc đối phương.
Harry thuận theo lại càng kích thích Snape, làm anh càng không kiêng nể gì mà đoạt lấy mật ngọt trong miệng Harry, mà hai tay anh cũng không thỏa mãn ôm chầm Harry, tay anh dần dần buông ra, ngược lại nhẹ nhàng vuốt ve, bả vai Harry và xương quai xanh kia.
“Ưm…” Đụng chạm này làm Harry không tự chủ run lên, mà nụ hôn dài cũng làm Harry cảm thấy mình hơi khó thở, cậu bắt đầu dùng tay đẩy ngực Snape.
Snape như cậu mong muốn mà buông cậu ra, nhìn dáng vẻ Harry thở dốc khẽ nở nụ cười, “Đồ ngốc, em không biết dùng mũi thở sao?”
“Em…” Harry lắp bắp, “Em quên.” Chính là nói không nên lời.
“Đồ ngốc.” Snape thở dài nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương, sau đó chạm trán Harry hỏi, “Có ghét không?”
Harry chớp mắt mấy cái, dường như có hơi ngại ngùng nhưng cậu vẫn lắc lắc đầu.
Snape khẽ nở nụ cười, sau khi cảm giác độ ấm chung quanh đã bắt đầu giảm xuống, cũng không hề nhìn đôi môi làm anh trầm mê, kéo Harry lên bờ.
Anh tìm quần áo sạch sẽ ném cho Harry sau đó ếm cho mình một thần chú khô ráo, nhóm lửa rồi mới đi thay quần áo.
Khi anh trở về, Harry đang đùa bữa tối hôm nay – anh cũng không biết hóa ra Harry nắm giữ thần chú trong cuộc sống rất tốt.
Thấy anh trở về, Harry lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Snape nhìn Harry, lòng vốn còn thấp thỏm mới thoáng nhẹ nhàng.
Nếu Harry không tránh anh, không sợ anh, vậy có phải nghĩa là Harry cũng không chỉ ỷ lại anh hay không?
“Harry ỷ lại thầy mới là vũ khí lớn nhất của thầy.” Đột nhiên, giọng nói của Godric liền vang lên bên tai anh, cho tới hôm nay anh mới sâu sắc hiểu được ý của những lời này.
Ta không muốn nhìn một ngày em kết hôn sinh con.
Nếu ngày nào đó cậu khôi phục ký ức, vậy trước khi ngày đó đến, cứ để cậu ấy yêu mình, dùng sự ỷ lại của cậu làm vũ khí, để cậu ấy yêu mình. Mặc dù có thể ngày mà cậu ấy khôi phục ký ức, sẽ ghét mình hơn.
Tác giả :
Đằng La Luyến Nguyệt