Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 90: Ai là bạn gái chính thức?! (2)
Trên mặt Lãnh Nghị vẫn một loại lạnh lùng và cao ngạo như trước giờ cùng với một loại khí thế bức nhân, đôi mắt sắc bén của hắn rơi trên người cô gái đang an ổn ngủ trên sofa, sóng mắt khẽ động.
'Lãnh ... Lãnh tổng!' Hà Khả có thể coi như là người đầu tiên bừng tỉnh, hắn vội bước đến chào hỏi.
Mắt Văn Di sáng lên, cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ phi phàm mà ngay cả trong mơ cũng muốn gặp kia, mấp máy cánh môi nhưng không nói được tiếng nào ...
Lãnh Nghị không thèm để ý đến bất cứ ai, hắn sải những bước dài đến bên sofa, ánh mắt ngừng lại vài giây trên gương mặt xinh đẹp đang ngủ say sưa kia, hơi cúi người, ôm lấy cô vào lòng xoay người rời đi.
'Đợi đã!' Tiểu Mạn cũng coi như đã hoàn hồn lại, cô vội vàng cầm lấy túi xách của Lâm Y đang ném trên sofa, chạy theo Lãnh Nghị, không dám nhìn thẳng mắt hắn mà chỉ dám cúi đầu nói hỏ: 'Túi của Lâm Y!'
Lãnh Nghị đón lấy túi rồi cứ thế ôm Lâm Y bước nhanh ra khỏi phòng bao để lại trong phòng bao một đám người ai nấy nhìn nhau im lặng, xem ra lời đồn là thật rồi, chỉ có điều không giống... xem ra không phải là tình phụ dấu mặt đơn giản như vậy ...
'Thực ra tôi cũng muốn làm tình phụ của ngài ấy, cho dù là chỉ gặp mặt thôi cũng đủ rồi ...' Có người nhỏ giọng cảm thán.
Xe rất nhanh đã dừng ở căn biệt thự nơi ngoại ô của Lãnh Nghị, hắn ôm Lâm Y bước xuống xe, đi thẳng vào cửa.
Từ Giai nghe tiếng xe, sớm đã chạy ra tận cửa nghênh đón, cô vừa nhìn thấy trong tay Lãnh Nghị ôm một cô gái thì nhất thời ngẩn người, lo lắng gọi: 'Anh Nghị!', thế nào Từ Giai cũng không thể ngờ Lãnh Nghị sẽ đem một phụ nữ về nhà.
Lãnh Nghị mặc kệ cô ta, trực tiếp bế Lâm Y lên lầu. Từ Giai ngẩn người thoáng chốc rồi lập tức chạy theo chân hắn, cùng theo vào phòng ngủ. Cô nhìn thấy Lãnh Nghị nhẹ nhàng đặt Lâm Y xuống chiếc giường lớn của mình.
Hàng mi Từ Giai khẽ chớp lên, cô chu môi, nhẹ giọng kháng nghị: 'Anh Nghị, không được ...' Nơi đây có nhiều phòng trống như vậy, sao có thể để một phụ nữ ngủ trên giường của anh Nghị được chứ!
Lãnh Nghị mặc kệ cô, chỉ lo kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên người Lâm Y, đáy mắt thoáng xao động. Từ Giai bấp chấp tất cả chạy qua, níu cánh tay Lãnh Nghị: 'Anh Nghị, anh quên chị Họa Nhi ...??'
Lãnh Nghị chợt xoay người, ánh mắt sắc như đao chặt đứt lời nói của Từ Giai, giọng trầm mà uy nghiêm: 'Anh cảnh cáo em, đừng đến làm phiền anh! Ra ngoài!'
Từ Giai kinh hãi im bặt, cô biết mình lại phạm đến điều cấm kỵ của Lãnh Nghị, trong chớp mắt đáy mắt dâng lên một nỗi khiếp sợ, nước mắt cũng bắt đầu tràn ra, cô nhìn gương mặt nghiêm nghị của Lãnh Nghị, chậm rãi rời khỏi căn phòng ... cửa đóng sầm lại sau lưng Từ Giai ...
Tiếng sập cửa thật mạnh kia rốt cuộc đã làm Lâm Y đang mơ màng ngủ tỉnh giấc lại, cô mờ mịt mở mắt, nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, một nỗi lo sợ lập tức ập tới. Đây là đâu? Theo bản năng cô ngồi bật dậy nhưng thân thể dường như không nghe sai khiến, rất vất vả mới chống hai tay lên giường nâng người ngồi dây.
Nhưng thân thể vừa nhỏm lên thì đã bị một đôi tay to ấn trở lại xuống giường, gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị bỗng xuất hiện trước mặt cô, trong mắt Lâm Y chớp mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, cô thấp giọng thì thầm: 'Nghị ...'
Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, giọng dịu dàng hỏi: 'Em đỡ hơn chút nào chưa?'
Lâm Y lúc này mới nhớ ra, vừa nãy cô cùng nhóm của Tiểu Mạn đi ăn cơm, ca hát, nhưng bây giờ sao lại tới chỗ này? Nghi hoặc nhìn Lãnh Nghị, Lâm Y hỏi, giọng yếu ớt: 'Ừm ... đây là đâu? Sao em lại ở chỗ này?'
'Nhà anh ... Em uống nhiều rồi ngủ mất nên anh đưa em trở về đây!' Lãnh Nghị điềm đạm cười.
'Nhưng anh ... sao lại đi cùng với bọn em?' Lâm Y nhớ rất rõ, Lãnh Nghị từ đâu không có đi cùng các cô.
Lãnh Nghị mỉm cười: 'Là anh chạy đến quán karaoke mang em về đây!'
Lâm Y thoáng nhíu mày, gương mặt vốn đã đỏ hồng vì rượu bỗng đỏ hơn, cô bất an thì thầm: 'Anh ... dẫn em về ngay trước mặt họ sao?'
'Ừ ...' Lãnh Nghị nói rất thoải mái nhưng Lâm Y thì không được như vậy, cô trợn to mắt nhìn đôi mắt đầy ý cười của người đàn ông, đưa tay day day chiếc đầu nhỏ đang phát đau, tiêu rồi, cảnh tượng như vậy qua miệng của bọn họ, ngày mai nhất định lại là tin tức nóng hổi nhất tòa nhà!
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô gái, khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn chống một tay lên giường, cúi đầu nhìn kỹ cô gái, một tay kia nhẹ lướt qua gò má đỏ ửng của cô, nửa đùa nửa thật: 'Y Y, sớm muộn gì cũng phải để người khác biết! Chẳng lẽ em thật sự chỉ muốn làm tình phụ dấu mặt của anh sao?'
Tình phụ dấu mặt? Mình có phải không?' Hình như là vậy! Hàng mi dài của Lâm Y chớp nhanh, đáy mắt một mảnh mờ mịt, quay cuồng, cô mấp máy cánh môi nhưng không nói được tiếng nào, hốc mũi ê ẩm, chua xót.
Lãnh Nghị không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô gái, hắn mỉm cười cúi xuống đặt một nụ hôn âu yếm lên trán cô: 'Đừng suy nghĩ nhiều quá, sau này anh sẽ không để em bị mang tiếng tình phụ gì đó ...'
'Nghị ...' Đôi mắt trong veo của Lâm Y nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc, trong đầu lại bởi vì tác dụng của rượu mà vẫn phát đau, choáng váng từng cơn.
'Ừm, hôm nay không nói nữa, em cần nghỉ ngơi ...' Lãnh Nghị ngắt lời cô, đáy mắt mang theo một tia ái muội, 'Y Y, anh dẫn em đi tắm trước!'
Tắm? Lâm Y cuống quýt ngăn lại: 'Đừng ... em tự mình tắm ...' Lãnh Nghị chỉ cười không nói, hắn vươn tay ôm lấy cô gái đi thẳng về phía phòng tắm. Trên tay hắn cô gái giãy dụa không thôi nhưng bởi vì rượu mà thân thể mềm nhũn, yếu ớt chẳng có chút sức nào, rốt cuộc cô gái đành bỏ cuộc ...
Trong bồn tắm nước nóng có tạo sóng khổng lồ đã mở đầy nước, Lãnh Nghị cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, gương mặt cô gái vì rượu lẫn thẹn thùng mà đỏ ửng, đôi mắt đen láy khép hờ, lóe lên những tia ngượng ngùng, lại mơ màng như phủ một tầng sương mù ...
Đáy mắt người đàn ông lóe lên những tia sáng, hắn nhẹ nhàng dựa cô gái vào chiếc giường ngọc thạch, một tay nhẹ nhàng giải trừ nút áo của cô gái ... tấm thân ngọc nữ dưới ánh đèn nhu hòa như phủ lên một vầng hào quang, lung linh huyễn hoặc, tiếng hít thở của người đàn ông bỗng trở nên gấp hơn ...
Người đàn ông điều hòa lại hơi thở, ôm thân thể trơn bóng của cô gái bước vào trong bồn tắm, hai thân thể chìm trong làn nước ấm áp, làn da màu ngọc bạch của cô cùng làn da rám nắng khỏe mạnh của hắn như một sự đối lập hoàn mỹ nhất ...
Cô gái nhắm mắt lại, tùy ý người đàn ông đùa bỡn thân thể xinh đẹp của mình, 'Y Y ...', người đàn ông thấp giọng thì thào, hắn tựa vào thành bồn tắm, giữ chặt cô gái trong ngực mình, vùng đầy đặn ấm áp ấy dán sát vào hắn, như một loại lửa trêu chọc hắn khiến hô hấp Lãnh Nghị dần trở nên khó khăn ....
Bàn tay đang đặt nơi eo cô gái bắt đầu trượt xuống, nhẹ tách hai chân cô gái rồi nhẹ nhàng trầm người xuống ...
'Ưm ...' Nép người vào thân thể cường tráng của người đàn ông, cô gái nhẹ ngâm nga ...
'Y Y ...' Người đàn ông gọi dịu dàng, bờ môi với những đường nét rõ ràng áp xuống đôi môi anh đào của cô gái, dịu dàng mà mạnh mẽ ngấu nghiến, đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt thân thể cô gái nhẹ nhàng luận động ...
Tiếng thở dốc, tiếng than nhẹ, tiếng nước dập dềnh tạo thành một bản giao hưởng êm ái nhất ...
Khi Lâm Y từ trong giấc ngủ trầm trầm tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ như điêu khắc bên cạnh mà cô thì đang nằm nghiêng người gác đầu lên khuỷu tay hắn, cánh tay trắng nõn vòng qua thắt lưng người đàn ông, hơi thở ấm áp của hắn như vây phủ lấy cô ...
Thoáng đỏ mặt, Lâm Y bất an nhẹ nhàng động đậy thân mình, cánh tay mảnh khảnh rời khỏi thắt lưng người đàn ông, vừa chạm vào thân thể chính mình mới phát hiện trên người không một mảnh vải lại dán sát vào người hắn.
Mặt càng đỏ hơn, cô gái len lén kéo chăn lên cao như muốn che đi cơ thể đang lộ ra trọn vẹn ở ngoài ...
Người đàn ông hơi mở mắt, khóe môi lộ ra một nụ cười, hắn nghiêng người, một tay kia vòng qua thân thể trơn bóng như ngọc của cô gái, ngón tay thon dài phủ lên vùng đầy đặn mềm mại của cô gái, giọng vừa tỉnh ngủ khàn khàn mang theo từ tính mê người: 'Tỉnh rồi?'
'Ừ ...' Giọng cô gái nhỏ như muỗi kêu mang theo chút thẹn thùng, người đàn ông nhìn hàng mi dài đang chớp động của cô gái, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận ướt át, gò má trắng nõn như ngọc lúc này đang nhuốm một màu đỏ ửng như ráng chiều mỹ lệ tuyệt luân ...
Ngón tay đang phủ nơi mềm mại no đủ kia chậm rãi dừng lại, lặng lẽ trèo lên đỉnh núi nhẹ nhàng giữ lấy ... tim cô gái đập càng mạnh hơn, cô nỗ lực khống chế hô hấp của mình, không muốn để người khác nhận ra có chút khác thường nào, bàn tay với những ngón thon dài nắm lấy tay người đàn ông, kéo xuống.
Khóe môi người đàn ông câu lên, xoay người lại áp cô gái dưới thân, từ trên cao nhìn xuống cô gái. Dưới thân cô gái như một nụ hoa muốn nở nhưng còn thẹn thùng, đôi mắt sáng long lanh như hai vì sao lại thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt với dục vọng không giấu diếm của hắn ...
'Y Y ...' Sự nhu hòa trong đáy mắt người đàn ông như sóng triều cuồn cuộn dâng lên, cánh môi nhẹ nhàng áp xuống đôi môi anh đào kia ...
'Đừng, Nghị ... phải đi làm ...' Cô gái có chút ngượng ngùng cùng lo lắng né tránh cánh môi người đàn ông.
'Ừm, ... trễ chút ...' Người đàn ông vươn một tay giữ chặt sau ót cô gái, cánh môi áp sát môi cô gái, nhẹ nhàng tách ra hai chân cô gái, nhanh chóng xâm nhập ...
Cô gái thẹn thùng ngâm nga một tiếng, hai thân thể kịch liệt giao triền, hoàn mỹ dung hợp nhau trong một buổi sáng tươi đẹp như thế này ...
'Lãnh ... Lãnh tổng!' Hà Khả có thể coi như là người đầu tiên bừng tỉnh, hắn vội bước đến chào hỏi.
Mắt Văn Di sáng lên, cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ phi phàm mà ngay cả trong mơ cũng muốn gặp kia, mấp máy cánh môi nhưng không nói được tiếng nào ...
Lãnh Nghị không thèm để ý đến bất cứ ai, hắn sải những bước dài đến bên sofa, ánh mắt ngừng lại vài giây trên gương mặt xinh đẹp đang ngủ say sưa kia, hơi cúi người, ôm lấy cô vào lòng xoay người rời đi.
'Đợi đã!' Tiểu Mạn cũng coi như đã hoàn hồn lại, cô vội vàng cầm lấy túi xách của Lâm Y đang ném trên sofa, chạy theo Lãnh Nghị, không dám nhìn thẳng mắt hắn mà chỉ dám cúi đầu nói hỏ: 'Túi của Lâm Y!'
Lãnh Nghị đón lấy túi rồi cứ thế ôm Lâm Y bước nhanh ra khỏi phòng bao để lại trong phòng bao một đám người ai nấy nhìn nhau im lặng, xem ra lời đồn là thật rồi, chỉ có điều không giống... xem ra không phải là tình phụ dấu mặt đơn giản như vậy ...
'Thực ra tôi cũng muốn làm tình phụ của ngài ấy, cho dù là chỉ gặp mặt thôi cũng đủ rồi ...' Có người nhỏ giọng cảm thán.
Xe rất nhanh đã dừng ở căn biệt thự nơi ngoại ô của Lãnh Nghị, hắn ôm Lâm Y bước xuống xe, đi thẳng vào cửa.
Từ Giai nghe tiếng xe, sớm đã chạy ra tận cửa nghênh đón, cô vừa nhìn thấy trong tay Lãnh Nghị ôm một cô gái thì nhất thời ngẩn người, lo lắng gọi: 'Anh Nghị!', thế nào Từ Giai cũng không thể ngờ Lãnh Nghị sẽ đem một phụ nữ về nhà.
Lãnh Nghị mặc kệ cô ta, trực tiếp bế Lâm Y lên lầu. Từ Giai ngẩn người thoáng chốc rồi lập tức chạy theo chân hắn, cùng theo vào phòng ngủ. Cô nhìn thấy Lãnh Nghị nhẹ nhàng đặt Lâm Y xuống chiếc giường lớn của mình.
Hàng mi Từ Giai khẽ chớp lên, cô chu môi, nhẹ giọng kháng nghị: 'Anh Nghị, không được ...' Nơi đây có nhiều phòng trống như vậy, sao có thể để một phụ nữ ngủ trên giường của anh Nghị được chứ!
Lãnh Nghị mặc kệ cô, chỉ lo kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên người Lâm Y, đáy mắt thoáng xao động. Từ Giai bấp chấp tất cả chạy qua, níu cánh tay Lãnh Nghị: 'Anh Nghị, anh quên chị Họa Nhi ...??'
Lãnh Nghị chợt xoay người, ánh mắt sắc như đao chặt đứt lời nói của Từ Giai, giọng trầm mà uy nghiêm: 'Anh cảnh cáo em, đừng đến làm phiền anh! Ra ngoài!'
Từ Giai kinh hãi im bặt, cô biết mình lại phạm đến điều cấm kỵ của Lãnh Nghị, trong chớp mắt đáy mắt dâng lên một nỗi khiếp sợ, nước mắt cũng bắt đầu tràn ra, cô nhìn gương mặt nghiêm nghị của Lãnh Nghị, chậm rãi rời khỏi căn phòng ... cửa đóng sầm lại sau lưng Từ Giai ...
Tiếng sập cửa thật mạnh kia rốt cuộc đã làm Lâm Y đang mơ màng ngủ tỉnh giấc lại, cô mờ mịt mở mắt, nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, một nỗi lo sợ lập tức ập tới. Đây là đâu? Theo bản năng cô ngồi bật dậy nhưng thân thể dường như không nghe sai khiến, rất vất vả mới chống hai tay lên giường nâng người ngồi dây.
Nhưng thân thể vừa nhỏm lên thì đã bị một đôi tay to ấn trở lại xuống giường, gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị bỗng xuất hiện trước mặt cô, trong mắt Lâm Y chớp mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, cô thấp giọng thì thầm: 'Nghị ...'
Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, giọng dịu dàng hỏi: 'Em đỡ hơn chút nào chưa?'
Lâm Y lúc này mới nhớ ra, vừa nãy cô cùng nhóm của Tiểu Mạn đi ăn cơm, ca hát, nhưng bây giờ sao lại tới chỗ này? Nghi hoặc nhìn Lãnh Nghị, Lâm Y hỏi, giọng yếu ớt: 'Ừm ... đây là đâu? Sao em lại ở chỗ này?'
'Nhà anh ... Em uống nhiều rồi ngủ mất nên anh đưa em trở về đây!' Lãnh Nghị điềm đạm cười.
'Nhưng anh ... sao lại đi cùng với bọn em?' Lâm Y nhớ rất rõ, Lãnh Nghị từ đâu không có đi cùng các cô.
Lãnh Nghị mỉm cười: 'Là anh chạy đến quán karaoke mang em về đây!'
Lâm Y thoáng nhíu mày, gương mặt vốn đã đỏ hồng vì rượu bỗng đỏ hơn, cô bất an thì thầm: 'Anh ... dẫn em về ngay trước mặt họ sao?'
'Ừ ...' Lãnh Nghị nói rất thoải mái nhưng Lâm Y thì không được như vậy, cô trợn to mắt nhìn đôi mắt đầy ý cười của người đàn ông, đưa tay day day chiếc đầu nhỏ đang phát đau, tiêu rồi, cảnh tượng như vậy qua miệng của bọn họ, ngày mai nhất định lại là tin tức nóng hổi nhất tòa nhà!
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô gái, khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn chống một tay lên giường, cúi đầu nhìn kỹ cô gái, một tay kia nhẹ lướt qua gò má đỏ ửng của cô, nửa đùa nửa thật: 'Y Y, sớm muộn gì cũng phải để người khác biết! Chẳng lẽ em thật sự chỉ muốn làm tình phụ dấu mặt của anh sao?'
Tình phụ dấu mặt? Mình có phải không?' Hình như là vậy! Hàng mi dài của Lâm Y chớp nhanh, đáy mắt một mảnh mờ mịt, quay cuồng, cô mấp máy cánh môi nhưng không nói được tiếng nào, hốc mũi ê ẩm, chua xót.
Lãnh Nghị không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô gái, hắn mỉm cười cúi xuống đặt một nụ hôn âu yếm lên trán cô: 'Đừng suy nghĩ nhiều quá, sau này anh sẽ không để em bị mang tiếng tình phụ gì đó ...'
'Nghị ...' Đôi mắt trong veo của Lâm Y nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc, trong đầu lại bởi vì tác dụng của rượu mà vẫn phát đau, choáng váng từng cơn.
'Ừm, hôm nay không nói nữa, em cần nghỉ ngơi ...' Lãnh Nghị ngắt lời cô, đáy mắt mang theo một tia ái muội, 'Y Y, anh dẫn em đi tắm trước!'
Tắm? Lâm Y cuống quýt ngăn lại: 'Đừng ... em tự mình tắm ...' Lãnh Nghị chỉ cười không nói, hắn vươn tay ôm lấy cô gái đi thẳng về phía phòng tắm. Trên tay hắn cô gái giãy dụa không thôi nhưng bởi vì rượu mà thân thể mềm nhũn, yếu ớt chẳng có chút sức nào, rốt cuộc cô gái đành bỏ cuộc ...
Trong bồn tắm nước nóng có tạo sóng khổng lồ đã mở đầy nước, Lãnh Nghị cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, gương mặt cô gái vì rượu lẫn thẹn thùng mà đỏ ửng, đôi mắt đen láy khép hờ, lóe lên những tia ngượng ngùng, lại mơ màng như phủ một tầng sương mù ...
Đáy mắt người đàn ông lóe lên những tia sáng, hắn nhẹ nhàng dựa cô gái vào chiếc giường ngọc thạch, một tay nhẹ nhàng giải trừ nút áo của cô gái ... tấm thân ngọc nữ dưới ánh đèn nhu hòa như phủ lên một vầng hào quang, lung linh huyễn hoặc, tiếng hít thở của người đàn ông bỗng trở nên gấp hơn ...
Người đàn ông điều hòa lại hơi thở, ôm thân thể trơn bóng của cô gái bước vào trong bồn tắm, hai thân thể chìm trong làn nước ấm áp, làn da màu ngọc bạch của cô cùng làn da rám nắng khỏe mạnh của hắn như một sự đối lập hoàn mỹ nhất ...
Cô gái nhắm mắt lại, tùy ý người đàn ông đùa bỡn thân thể xinh đẹp của mình, 'Y Y ...', người đàn ông thấp giọng thì thào, hắn tựa vào thành bồn tắm, giữ chặt cô gái trong ngực mình, vùng đầy đặn ấm áp ấy dán sát vào hắn, như một loại lửa trêu chọc hắn khiến hô hấp Lãnh Nghị dần trở nên khó khăn ....
Bàn tay đang đặt nơi eo cô gái bắt đầu trượt xuống, nhẹ tách hai chân cô gái rồi nhẹ nhàng trầm người xuống ...
'Ưm ...' Nép người vào thân thể cường tráng của người đàn ông, cô gái nhẹ ngâm nga ...
'Y Y ...' Người đàn ông gọi dịu dàng, bờ môi với những đường nét rõ ràng áp xuống đôi môi anh đào của cô gái, dịu dàng mà mạnh mẽ ngấu nghiến, đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt thân thể cô gái nhẹ nhàng luận động ...
Tiếng thở dốc, tiếng than nhẹ, tiếng nước dập dềnh tạo thành một bản giao hưởng êm ái nhất ...
Khi Lâm Y từ trong giấc ngủ trầm trầm tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ như điêu khắc bên cạnh mà cô thì đang nằm nghiêng người gác đầu lên khuỷu tay hắn, cánh tay trắng nõn vòng qua thắt lưng người đàn ông, hơi thở ấm áp của hắn như vây phủ lấy cô ...
Thoáng đỏ mặt, Lâm Y bất an nhẹ nhàng động đậy thân mình, cánh tay mảnh khảnh rời khỏi thắt lưng người đàn ông, vừa chạm vào thân thể chính mình mới phát hiện trên người không một mảnh vải lại dán sát vào người hắn.
Mặt càng đỏ hơn, cô gái len lén kéo chăn lên cao như muốn che đi cơ thể đang lộ ra trọn vẹn ở ngoài ...
Người đàn ông hơi mở mắt, khóe môi lộ ra một nụ cười, hắn nghiêng người, một tay kia vòng qua thân thể trơn bóng như ngọc của cô gái, ngón tay thon dài phủ lên vùng đầy đặn mềm mại của cô gái, giọng vừa tỉnh ngủ khàn khàn mang theo từ tính mê người: 'Tỉnh rồi?'
'Ừ ...' Giọng cô gái nhỏ như muỗi kêu mang theo chút thẹn thùng, người đàn ông nhìn hàng mi dài đang chớp động của cô gái, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận ướt át, gò má trắng nõn như ngọc lúc này đang nhuốm một màu đỏ ửng như ráng chiều mỹ lệ tuyệt luân ...
Ngón tay đang phủ nơi mềm mại no đủ kia chậm rãi dừng lại, lặng lẽ trèo lên đỉnh núi nhẹ nhàng giữ lấy ... tim cô gái đập càng mạnh hơn, cô nỗ lực khống chế hô hấp của mình, không muốn để người khác nhận ra có chút khác thường nào, bàn tay với những ngón thon dài nắm lấy tay người đàn ông, kéo xuống.
Khóe môi người đàn ông câu lên, xoay người lại áp cô gái dưới thân, từ trên cao nhìn xuống cô gái. Dưới thân cô gái như một nụ hoa muốn nở nhưng còn thẹn thùng, đôi mắt sáng long lanh như hai vì sao lại thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt với dục vọng không giấu diếm của hắn ...
'Y Y ...' Sự nhu hòa trong đáy mắt người đàn ông như sóng triều cuồn cuộn dâng lên, cánh môi nhẹ nhàng áp xuống đôi môi anh đào kia ...
'Đừng, Nghị ... phải đi làm ...' Cô gái có chút ngượng ngùng cùng lo lắng né tránh cánh môi người đàn ông.
'Ừm, ... trễ chút ...' Người đàn ông vươn một tay giữ chặt sau ót cô gái, cánh môi áp sát môi cô gái, nhẹ nhàng tách ra hai chân cô gái, nhanh chóng xâm nhập ...
Cô gái thẹn thùng ngâm nga một tiếng, hai thân thể kịch liệt giao triền, hoàn mỹ dung hợp nhau trong một buổi sáng tươi đẹp như thế này ...
Tác giả :
Tinh Tử Khanh Khanh