Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 264: Tất cả là vì cục cưng (3)
'Nghị...' Đôi mắt to tròn của Tịch Họa dời sang người Lãnh Nghị, giọng có chút bất an, 'Anh ... không đi dỗ chị ấy sao?'
'Không sao đâu...' Lãnh Nghị bình thản nói, vẻ mặt cũng không có chút biểu cảm nào, 'Cô ấy tức giận một lát rồi sẽ không sao đâu... Có lẽ là trước đây anh quá dung túng cho cô ấy, cho nên...' Lãnh Nghị nói đến đây chợt dừng lại, ánh mắt rơi trên người Tịch Họa nhưng chỉ lưu lại một giây rồi dời đi, điềm tĩnh nói tiếp, '... mới khiến em chịu nhiều ủy khuất...'
'Em... không sao!' Giọng Tịch Họa thật nhẹ, mang theo chút thẹn thùng lẫn vui sướng, cô yêu người đàn ông này, cho dù không danh không phận, cho dù có một ngày anh ta không còn gì, thậm chí tứ chi tàn phế cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện theo bên cạnh anh ta!
Lâm Y trở về phòng ngủ, nhanh chóng tắm rửa thay áo ngủ, mở nhạc rồi ngồi trên giường xem sách thai giáo của mình...
Không lâu sau cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra, thân hình cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, tiếng nhạc dìu dặt trong phòng vẳng ra khiến đáy lòng hắn trong chớp mắt thấy thật ấm áp, rồi hắn nhìn thấy cô gái đang ngồi tựa vào thành giường nghiêm túc đọc sách, gương mặt xinh đẹp mà điềm tĩnh, đối với sự tiến vào của hắn, cô có vẻ như không có cảm giác gì.
Lãnh Nghị đi đến ngồi xuống bên cạnh cô gái, đầu hơi cúi xuống chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô như muốn khơi dậy sự chú ý của cô nhưng thật lâu sau cô gái vẫn không có chút phản ứng nào, chỉ cắm cúi đọc sách.
'Y Y...' Lãnh Nghị chỉ đành lên tiếng gọi cô nhưng cô gái ngay cả mí mắt cũng không thèm động một lần, Lãnh Nghị đưa tay định vuốt ve mặt cô nhưng cô gái lại lập tức né tránh, bàn tay Lãnh Nghị khựng lại giữa không trung, đáy mắt tràn đầy thất lạc, lát sau hắn mới nuốt nuốt nước bọt, dịu giọng nói, 'Anh đi tắm trước...'
Lúc Lãnh Nghị tắm xong bước ra thì đèn phòng ngủ đã tắt, căn phòng chìm trong bóng tối chỉ còn tiếng nhạc du dương vẫn còn đang mở; chân Lãnh Nghị khựng lại ở cửa phòng tắm hồi lâu, hắn đăm chiêu nhìn bóng người nhỏ nhắn cộm lên dưới lớp chăn, sóng mắt thoáng xao động, một lúc sau mới bước nhanh đến bên giường, lật chăn nằm xuống bên cạnh cô gái.
Cô gái trở người nằm quay lưng về phía hắn, thấy động tác của cô, khóe môi người đàn ông nhẹ câu lên rồi hắn cũng trở người, như lệ thường nhấc đầu cô gối lên khuỷu tay mình, ngực dán sát vào lưng cô gái, môi nhẹ lướt trên mái tóc mềm mượt của cô, một cánh tay kia rất tự nhiên thắt lưng vẫn còn mảnh khảnh của cô gái, chân cũng quấn lấy chân cô, vây cả người cô trong vòng tay của mình.
Cô gái vẫn không có chút phản ứng nào, không thèm để ý đến hành động thân thiết của người đàn ông nhưng cũng không có ý cự tuyệt; ôm siết cô gái càng sát vào lòng mình hơn, Lãnh Nghị hít một hơi thật sâu, cõi lòng rối rắm trong chớp mắt vì có cô mà bắt đầu an tĩnh lại.
Cô gái nhắm mắt lại không biết đã ngủ hay chưa nhưng đôi mắt của người đàn ông vẫn sáng quắc trong bóng tối, hắn đã giả vờ lạnh lùng cả ngày nay rồi, giờ thì lòng ngứa khó nhịn, chỉ còn cô với hắn, cũng không cần phải giả vờ làm gì nữa, hôn nhẹ lên mái tóc của cô gái, hơi thở ấm áp phất qua gò má cô, âu yếm gọi: 'Y Y...'
Nhưng sự nhiệt tình của người đàn ông lần này bị dội nước lạnh, cô gái vẫn không có chút phản ứng nào, dường như đã ngủ rồi.
Người đàn ông cắn nhẹ môi, bàn tay đang vòng qua người cô gái bắt đầu không an phận, không ngừng động đậy, thấy cô vẫn không có phản ứng, bàn tay kia bắt đầu lớn mật thăm dò, từng chú từng chút luồn vào trong áo ngủ của cô gái; cô gái vẫn không có chút phản ứng nào, mắt người đàn ông lóe sáng, khóe môi nhẹ câu lên, bàn tay tiếp tục trượt lên trên.
Đang lúc bàn tay của Lãnh Nghị sắp leo lên được đỉnh núi thì tay cô gái đã giữ chặt tay hắn rồi không chút do dự rũ ra; đáy mắt Lãnh Nghị lóe lên, hắn hơi ngừng lại rồi rất nhanh diễn lại trò cũ, đôi môi với những đường nét rõ ràng không ngừn cọ trên mái tóc cô gái, thì thào gọi: 'Y Y!', bàn tay cũng lại không an phận, không từ bỏ ý định chiếm cứ đỉnh núi...
Khi bàn tay kia lần nữa bị cô gái rũ ra, cô gái nhàn nhạt cất lời: 'Anh đừng quấy rầy em, trong bụng em còn cục cưng!'
Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, hắn hơi nhỏm dậy, môi trượt đến bên vành tai cô gái, nhẹ nhàng cắn mút, giọng càng thêm ái muội, 'Nhưng anh yêu em, anh muốn em...'
'Giờ em không thích hợp!', giọng cô gái vẫn bình thản nhưng thật quyết tuyệt, 'Nếu như anh thật sự muốn, dưới lầu vẫn còn một người, anh đến chỗ cô ấy, em sẽ không để ý!'
'Y Y... em...' Lãnh Nghị kinh ngạc đến ngây người, thật lâu sau như mới có lại phản ứng, nằm trở lại xuống giường, đôi mắt đen thẳm nhìn mông lung trên trần nhà như đang suy nghĩ điều gì, muốn nói điều gì nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nói được nên lời.
Cô gái hơi hé mắt ra, hàng mi dài nhẹ chớp, cô muốn nói với Lãnh Nghị chuyện ngày mai cô về thành phố G nhưng chần chừ hồi lâu cô rốt cuộc cũng không lên tiếng, giờ cô thật sự không muốn nói nhiều với hắn một câu!
Lãnh Nghị nằm một lúc, cuối cùng vẫn nhịn không được lần nữa xoay người về phía cô, vẫn như lúc nãy, ngực dán lên lưng cô, dùng cả tay lẫn chân vây cô trong lòng mình, hắn thích loại cảm giác này, loại cảm giác khiến lòng hắn rất an tâm, rất ấm áp.
Sáng hôm sau lúc Lãnh Nghị thức dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy cô gái trong lòng mình vẫn còn đang ngủ rất say thì khóe môi nhẹ câu lên m trong lòng mình vẫn còn đang ngủ rất say thì khóe môi nhẹ câu lên một cười mãn nguyện, hắn cúi xuống nhẹ hôn lên vầng trán thánh khiết của cô gái, tỉ mỉ nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ mới nhẹ nhàng rụt tay lại, xuống giường đi vào phòng tắm, trong phòng tắm rất nhanh truyền đến tiếng nước rào rạt.
Cô gái trên giường lúc này mới lặng lẽ mở mắt ra, ánh mắt nhàn nhạt quét qua chỗ trống bên cạnh mình...
Không lâu sau khi Lãnh Nghị từ phòng tắm bước ra thì đã quần áo chỉnh tề, hắn nhẹ nhàng bước đến bên giường ngồi xuống cạnh cô gái, hơi cúi xuống nhìn cô gái vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, nhẹ ấn một nụ hôn lên trán cô rồi mới đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, cửa sập lại sau lưng hắn, tiếng bước chân cũng xa dần...
Cô gái lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường, đôi mắt đen láy nhìn mông lung ra ngoài, đầu óc trống rỗng... mãi cho đến khi Từ Nhất Hạo gọi điện thoại đến thì cô mới hoàn hồn lại, đưa tay cầm lấy điện thoại ấn nghe. Đầu bên kia truyền đến giọng nói hiền từ của Từ Nhất Hạo, 'Y Y, tài xế của ba đã lên đường đến thành phố H rồi, chắc là khoảng hai giờ chiều sẽ đến chỗ con, con bảo người làm giúp con thu dọn đồ đạc, không cần tự mình làm, biết chưa?'
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô nhẹ nhàng nói: 'Dạ!'
Mà lúc này trong văn phòng của mình ở LS quốc tế, Lãnh Nghị đang ngồi sau bàn làm việc phê duyệt văn kiện. Khoảng mười giờ, điện thoại của hắn đang đặt trên bàn chợt vang lên, Lãnh Nghị chậm rãi đón nghe, là điện thoại của Lưu Dũng, 'Thiếu gia, hôm qua ngài dặn tôi tìm kiếm cô giáo Triệu Hà, tôi đã tìm được rồi, nhưng bà giờ đã di dân sang Nhật Bản, không còn ở Trung Quốc...'
Lãnh Nghị thoáng chau mày: 'Bà ấy ở thành phố nào của Nhật Bản, đã có địa chỉ cụ thể chưa?'
'Có địa chỉ, là nhờ một người bạn của chúng ta ở Nhật Bản tìm được... Bà ấy đang ở trong một thị trấn nhỏ tên là Tĩnh Cương...' Lưu Dũng vội trả lời.
Lãnh Nghị thong thả ngả người ra ghế, đầu mày chau lại, lát sau mới quả đoán nói: 'Chuẩn bị một chút, buổi chiều chúng ta đến Tĩnh Cương, Nhật Bản một chuyến!'
Từ hôm qua sau khi gặp gỡ ông bà Hạ, nghe ông Hạ nói Tịch Họa lúc nhỏ cũng chưa từng đề cập với ông chuyện đã cứu mình, điều này khiến Lãnh Nghị cảm thấy hơi bất ngờ; mà Tịch Họa vô duyên vô cớ bị Lâm Phong khống chế, điều này càng khiến hắn có cảm giác không quá thỏa đáng, theo lý mà nói, Tịch Họa còn có chuyện gì không thể nhờ cậy hắn giải quyết những người có ý đồ khống chế cô mà ngược lại, lựa chọn để họ khống chế mình đi đối phó với hắn chứ?
Vì vậy tuy rằng ba năm trước Lãnh Nghị đã từng đi gặp cô giáo Triệu Hà nhưng giờ hắn vẫn rất muốn tìm bà một lần nữa, trong tiềm thức, hắn nghĩ từ chỗ của cô giáo Triệu Hà có thể tìm được đáp án mà mình cần!
'Dạ, thiếu gia, tôi lập tức đi chuẩn bị!' Đầu bên kia truyền đến câu trả lời của Lưu Dũng.
Trong biệt thự của Lãnh Nghị bên này, sau khi ăn xong cơm trưa, Lâm Y thu dọn xong hành lý thì ngồi ngẩn người một mình nơi sofa; nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, mí mắt Lâm Y giật mạnh, không khỏi nhìn về phía đó, chẳng lẽ xe đến sớm như vậy sao? Cô nhẹ mấp máy môi, 'Mời vào!'
Người đẩy cửa vào không phải quản gia mà là Linh Nhi, đôi mắt to tròn linh hoạt của cô vừa nhìn thấy Lâm Y thì lóe lên một ý cười sau đó xoay người đóng cửa lại rồi đi đến bên sofa nhưng vừa đi được mấy bước thì lập tức khựng lại khi nhìn thấy một chiếc vali lớn đặt bên cạnh sofa.
Mắt Linh Nhi lóe sáng, cô nghi hoặc nhìn Lâm Y, cười nhẹ: 'Thiếu phu nhân định đi đâu vậy? Sao em không nhận được thông báo của quản gia vậy?'
Lâm Y nhìn Linh Nhi, mỉm miệng cười: 'Chị định về ở thành phố G mấy ngày...'
'Thành phố G?' Linh Nhi ngẩn người, cô chậm rãi ngồi xuống đối diện với sofa, mắt mở to nhìn Lâm Y, lát sau mới hỏi: 'Thiếu gia... ngài ấy có biết không?'
Lâm Y nhìn Linh Nhi, nhợt nhạt cười: 'Lát nữa chị sẽ gọi điện bảo anh ấy!'
'Nhưng mà...' Linh Nhi mím môi, nhỏ giọng nói, 'Thiếu gia không muốn chị đi đâu!'
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, đôi mắt to tròn chậm rãi dời từ trên mặt Lâm Y nhìn mông lung ra cửa sổ trầm tư, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: 'Sẽ không đâu... Anh ấy sớm đã muốn chị đi rồi!' Chỉ là Lãnh Nghị kêu cô trở về Paris chứ không phải thành phố G!
'Thiếu phu nhân', Linh Nhi chau mày, muốn nói gì đó lại thôi, sau cùng chỉ nói một câu: 'Thiếu gia làm vậy, chắc chắn là vì tốt cho chị!'
'Chị biết', Mắt Lâm Y vẫn nhìn mông lung ngoài cửa sổ, giọng nhẹ như gió thoảng, 'Chị quyết định trở về, cũng có lý do riêng của chị... Chị muốn tâm trạng của mình bình ổn lại, an tĩnh dưỡng thai...'
'Không sao đâu...' Lãnh Nghị bình thản nói, vẻ mặt cũng không có chút biểu cảm nào, 'Cô ấy tức giận một lát rồi sẽ không sao đâu... Có lẽ là trước đây anh quá dung túng cho cô ấy, cho nên...' Lãnh Nghị nói đến đây chợt dừng lại, ánh mắt rơi trên người Tịch Họa nhưng chỉ lưu lại một giây rồi dời đi, điềm tĩnh nói tiếp, '... mới khiến em chịu nhiều ủy khuất...'
'Em... không sao!' Giọng Tịch Họa thật nhẹ, mang theo chút thẹn thùng lẫn vui sướng, cô yêu người đàn ông này, cho dù không danh không phận, cho dù có một ngày anh ta không còn gì, thậm chí tứ chi tàn phế cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện theo bên cạnh anh ta!
Lâm Y trở về phòng ngủ, nhanh chóng tắm rửa thay áo ngủ, mở nhạc rồi ngồi trên giường xem sách thai giáo của mình...
Không lâu sau cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra, thân hình cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, tiếng nhạc dìu dặt trong phòng vẳng ra khiến đáy lòng hắn trong chớp mắt thấy thật ấm áp, rồi hắn nhìn thấy cô gái đang ngồi tựa vào thành giường nghiêm túc đọc sách, gương mặt xinh đẹp mà điềm tĩnh, đối với sự tiến vào của hắn, cô có vẻ như không có cảm giác gì.
Lãnh Nghị đi đến ngồi xuống bên cạnh cô gái, đầu hơi cúi xuống chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô như muốn khơi dậy sự chú ý của cô nhưng thật lâu sau cô gái vẫn không có chút phản ứng nào, chỉ cắm cúi đọc sách.
'Y Y...' Lãnh Nghị chỉ đành lên tiếng gọi cô nhưng cô gái ngay cả mí mắt cũng không thèm động một lần, Lãnh Nghị đưa tay định vuốt ve mặt cô nhưng cô gái lại lập tức né tránh, bàn tay Lãnh Nghị khựng lại giữa không trung, đáy mắt tràn đầy thất lạc, lát sau hắn mới nuốt nuốt nước bọt, dịu giọng nói, 'Anh đi tắm trước...'
Lúc Lãnh Nghị tắm xong bước ra thì đèn phòng ngủ đã tắt, căn phòng chìm trong bóng tối chỉ còn tiếng nhạc du dương vẫn còn đang mở; chân Lãnh Nghị khựng lại ở cửa phòng tắm hồi lâu, hắn đăm chiêu nhìn bóng người nhỏ nhắn cộm lên dưới lớp chăn, sóng mắt thoáng xao động, một lúc sau mới bước nhanh đến bên giường, lật chăn nằm xuống bên cạnh cô gái.
Cô gái trở người nằm quay lưng về phía hắn, thấy động tác của cô, khóe môi người đàn ông nhẹ câu lên rồi hắn cũng trở người, như lệ thường nhấc đầu cô gối lên khuỷu tay mình, ngực dán sát vào lưng cô gái, môi nhẹ lướt trên mái tóc mềm mượt của cô, một cánh tay kia rất tự nhiên thắt lưng vẫn còn mảnh khảnh của cô gái, chân cũng quấn lấy chân cô, vây cả người cô trong vòng tay của mình.
Cô gái vẫn không có chút phản ứng nào, không thèm để ý đến hành động thân thiết của người đàn ông nhưng cũng không có ý cự tuyệt; ôm siết cô gái càng sát vào lòng mình hơn, Lãnh Nghị hít một hơi thật sâu, cõi lòng rối rắm trong chớp mắt vì có cô mà bắt đầu an tĩnh lại.
Cô gái nhắm mắt lại không biết đã ngủ hay chưa nhưng đôi mắt của người đàn ông vẫn sáng quắc trong bóng tối, hắn đã giả vờ lạnh lùng cả ngày nay rồi, giờ thì lòng ngứa khó nhịn, chỉ còn cô với hắn, cũng không cần phải giả vờ làm gì nữa, hôn nhẹ lên mái tóc của cô gái, hơi thở ấm áp phất qua gò má cô, âu yếm gọi: 'Y Y...'
Nhưng sự nhiệt tình của người đàn ông lần này bị dội nước lạnh, cô gái vẫn không có chút phản ứng nào, dường như đã ngủ rồi.
Người đàn ông cắn nhẹ môi, bàn tay đang vòng qua người cô gái bắt đầu không an phận, không ngừng động đậy, thấy cô vẫn không có phản ứng, bàn tay kia bắt đầu lớn mật thăm dò, từng chú từng chút luồn vào trong áo ngủ của cô gái; cô gái vẫn không có chút phản ứng nào, mắt người đàn ông lóe sáng, khóe môi nhẹ câu lên, bàn tay tiếp tục trượt lên trên.
Đang lúc bàn tay của Lãnh Nghị sắp leo lên được đỉnh núi thì tay cô gái đã giữ chặt tay hắn rồi không chút do dự rũ ra; đáy mắt Lãnh Nghị lóe lên, hắn hơi ngừng lại rồi rất nhanh diễn lại trò cũ, đôi môi với những đường nét rõ ràng không ngừn cọ trên mái tóc cô gái, thì thào gọi: 'Y Y!', bàn tay cũng lại không an phận, không từ bỏ ý định chiếm cứ đỉnh núi...
Khi bàn tay kia lần nữa bị cô gái rũ ra, cô gái nhàn nhạt cất lời: 'Anh đừng quấy rầy em, trong bụng em còn cục cưng!'
Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, hắn hơi nhỏm dậy, môi trượt đến bên vành tai cô gái, nhẹ nhàng cắn mút, giọng càng thêm ái muội, 'Nhưng anh yêu em, anh muốn em...'
'Giờ em không thích hợp!', giọng cô gái vẫn bình thản nhưng thật quyết tuyệt, 'Nếu như anh thật sự muốn, dưới lầu vẫn còn một người, anh đến chỗ cô ấy, em sẽ không để ý!'
'Y Y... em...' Lãnh Nghị kinh ngạc đến ngây người, thật lâu sau như mới có lại phản ứng, nằm trở lại xuống giường, đôi mắt đen thẳm nhìn mông lung trên trần nhà như đang suy nghĩ điều gì, muốn nói điều gì nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nói được nên lời.
Cô gái hơi hé mắt ra, hàng mi dài nhẹ chớp, cô muốn nói với Lãnh Nghị chuyện ngày mai cô về thành phố G nhưng chần chừ hồi lâu cô rốt cuộc cũng không lên tiếng, giờ cô thật sự không muốn nói nhiều với hắn một câu!
Lãnh Nghị nằm một lúc, cuối cùng vẫn nhịn không được lần nữa xoay người về phía cô, vẫn như lúc nãy, ngực dán lên lưng cô, dùng cả tay lẫn chân vây cô trong lòng mình, hắn thích loại cảm giác này, loại cảm giác khiến lòng hắn rất an tâm, rất ấm áp.
Sáng hôm sau lúc Lãnh Nghị thức dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy cô gái trong lòng mình vẫn còn đang ngủ rất say thì khóe môi nhẹ câu lên m trong lòng mình vẫn còn đang ngủ rất say thì khóe môi nhẹ câu lên một cười mãn nguyện, hắn cúi xuống nhẹ hôn lên vầng trán thánh khiết của cô gái, tỉ mỉ nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ mới nhẹ nhàng rụt tay lại, xuống giường đi vào phòng tắm, trong phòng tắm rất nhanh truyền đến tiếng nước rào rạt.
Cô gái trên giường lúc này mới lặng lẽ mở mắt ra, ánh mắt nhàn nhạt quét qua chỗ trống bên cạnh mình...
Không lâu sau khi Lãnh Nghị từ phòng tắm bước ra thì đã quần áo chỉnh tề, hắn nhẹ nhàng bước đến bên giường ngồi xuống cạnh cô gái, hơi cúi xuống nhìn cô gái vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, nhẹ ấn một nụ hôn lên trán cô rồi mới đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, cửa sập lại sau lưng hắn, tiếng bước chân cũng xa dần...
Cô gái lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường, đôi mắt đen láy nhìn mông lung ra ngoài, đầu óc trống rỗng... mãi cho đến khi Từ Nhất Hạo gọi điện thoại đến thì cô mới hoàn hồn lại, đưa tay cầm lấy điện thoại ấn nghe. Đầu bên kia truyền đến giọng nói hiền từ của Từ Nhất Hạo, 'Y Y, tài xế của ba đã lên đường đến thành phố H rồi, chắc là khoảng hai giờ chiều sẽ đến chỗ con, con bảo người làm giúp con thu dọn đồ đạc, không cần tự mình làm, biết chưa?'
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô nhẹ nhàng nói: 'Dạ!'
Mà lúc này trong văn phòng của mình ở LS quốc tế, Lãnh Nghị đang ngồi sau bàn làm việc phê duyệt văn kiện. Khoảng mười giờ, điện thoại của hắn đang đặt trên bàn chợt vang lên, Lãnh Nghị chậm rãi đón nghe, là điện thoại của Lưu Dũng, 'Thiếu gia, hôm qua ngài dặn tôi tìm kiếm cô giáo Triệu Hà, tôi đã tìm được rồi, nhưng bà giờ đã di dân sang Nhật Bản, không còn ở Trung Quốc...'
Lãnh Nghị thoáng chau mày: 'Bà ấy ở thành phố nào của Nhật Bản, đã có địa chỉ cụ thể chưa?'
'Có địa chỉ, là nhờ một người bạn của chúng ta ở Nhật Bản tìm được... Bà ấy đang ở trong một thị trấn nhỏ tên là Tĩnh Cương...' Lưu Dũng vội trả lời.
Lãnh Nghị thong thả ngả người ra ghế, đầu mày chau lại, lát sau mới quả đoán nói: 'Chuẩn bị một chút, buổi chiều chúng ta đến Tĩnh Cương, Nhật Bản một chuyến!'
Từ hôm qua sau khi gặp gỡ ông bà Hạ, nghe ông Hạ nói Tịch Họa lúc nhỏ cũng chưa từng đề cập với ông chuyện đã cứu mình, điều này khiến Lãnh Nghị cảm thấy hơi bất ngờ; mà Tịch Họa vô duyên vô cớ bị Lâm Phong khống chế, điều này càng khiến hắn có cảm giác không quá thỏa đáng, theo lý mà nói, Tịch Họa còn có chuyện gì không thể nhờ cậy hắn giải quyết những người có ý đồ khống chế cô mà ngược lại, lựa chọn để họ khống chế mình đi đối phó với hắn chứ?
Vì vậy tuy rằng ba năm trước Lãnh Nghị đã từng đi gặp cô giáo Triệu Hà nhưng giờ hắn vẫn rất muốn tìm bà một lần nữa, trong tiềm thức, hắn nghĩ từ chỗ của cô giáo Triệu Hà có thể tìm được đáp án mà mình cần!
'Dạ, thiếu gia, tôi lập tức đi chuẩn bị!' Đầu bên kia truyền đến câu trả lời của Lưu Dũng.
Trong biệt thự của Lãnh Nghị bên này, sau khi ăn xong cơm trưa, Lâm Y thu dọn xong hành lý thì ngồi ngẩn người một mình nơi sofa; nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, mí mắt Lâm Y giật mạnh, không khỏi nhìn về phía đó, chẳng lẽ xe đến sớm như vậy sao? Cô nhẹ mấp máy môi, 'Mời vào!'
Người đẩy cửa vào không phải quản gia mà là Linh Nhi, đôi mắt to tròn linh hoạt của cô vừa nhìn thấy Lâm Y thì lóe lên một ý cười sau đó xoay người đóng cửa lại rồi đi đến bên sofa nhưng vừa đi được mấy bước thì lập tức khựng lại khi nhìn thấy một chiếc vali lớn đặt bên cạnh sofa.
Mắt Linh Nhi lóe sáng, cô nghi hoặc nhìn Lâm Y, cười nhẹ: 'Thiếu phu nhân định đi đâu vậy? Sao em không nhận được thông báo của quản gia vậy?'
Lâm Y nhìn Linh Nhi, mỉm miệng cười: 'Chị định về ở thành phố G mấy ngày...'
'Thành phố G?' Linh Nhi ngẩn người, cô chậm rãi ngồi xuống đối diện với sofa, mắt mở to nhìn Lâm Y, lát sau mới hỏi: 'Thiếu gia... ngài ấy có biết không?'
Lâm Y nhìn Linh Nhi, nhợt nhạt cười: 'Lát nữa chị sẽ gọi điện bảo anh ấy!'
'Nhưng mà...' Linh Nhi mím môi, nhỏ giọng nói, 'Thiếu gia không muốn chị đi đâu!'
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, đôi mắt to tròn chậm rãi dời từ trên mặt Lâm Y nhìn mông lung ra cửa sổ trầm tư, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: 'Sẽ không đâu... Anh ấy sớm đã muốn chị đi rồi!' Chỉ là Lãnh Nghị kêu cô trở về Paris chứ không phải thành phố G!
'Thiếu phu nhân', Linh Nhi chau mày, muốn nói gì đó lại thôi, sau cùng chỉ nói một câu: 'Thiếu gia làm vậy, chắc chắn là vì tốt cho chị!'
'Chị biết', Mắt Lâm Y vẫn nhìn mông lung ngoài cửa sổ, giọng nhẹ như gió thoảng, 'Chị quyết định trở về, cũng có lý do riêng của chị... Chị muốn tâm trạng của mình bình ổn lại, an tĩnh dưỡng thai...'
Tác giả :
Tinh Tử Khanh Khanh