Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 214: Anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em (2)
Sắc mặt Từ Nhất Hạo trắng bệch, cắn môi đến bật máu nhưng không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, trong mắt là nỗi tuyệt vọng cận kề cái chết; Lãnh Nghị chỉ cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn sang Lưu Dũng: 'Mang băng ghi hình thẩm vấn Vương Khiết đến cho Từ tiên sinh xem!' Lưu Dũng gật đầu rời đi.
Xem hết băng ghi hình, mắt Từ Nhất Hạo tối sầm, khuỵu xuống...
Ông rốt cuộc cũng hiểu, vì sao mỗi lần nhìn thấy Lâm Y đều có một cảm giác rúng động kỳ lạ --- cái đêm Lâm Y bị nhốt trong căn phòng tối tăm kia, ông không hiểu sao lại ra tay giúp đỡ --- cô năn nỉ ông cứu Lăng Nhất Phàm, ông vẫn không cự tuyệt cho đành; ngày đám cưới, vốn định công bố cái bí mật động trời kia nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười như thiên sứ của Lâm Y, rốt cuộc ông cũng từ bỏ ý định kia --- thì ra, giữa cô với ông có một mối ràng buộc huyết thống!
Lãnh Nghị lạnh lùng nhìn người đàn ông suy sụp trên đất, lát sau mới ra lệnh cho thuộc hạ: 'Theo dõi ông ta, đừng để ông ta tự sát! Có chuyện gì lập tức báo cho tôi!' Nói rồi hắn xoay người rời đi, hắn sợ Lâm Y đợi lâu sẽ lo lắng!
Vừa đi ra khỏi tầng ngầm thì điện thoại của Lãnh Nghị đổ chuông, hắn mở ra xem, là Lý Uyển gọi đến, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, ấn phím đón nghe: 'Mẹ ...'
Đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Lý Uyển, 'Từ Giai nói ba mẹ con bé đột nhiên mất tích, đã mấy ngày rồi ...', bà ngừng lại một chút rồi cẩn trọng hỏi, 'Có liên quan đến con không?'
Lãnh Nghị suy nghĩ một chút rồi bình thản nói: 'Mẹ, mẹ có biết không, Vương Khiết mua chuộc Charlie, bác sĩ của Tịch Họa, vẫn luôn bỏ thuốc mê vào trong thuốc của cô ấy, khiến trung khu thần kinh của Tịch Họa xảy ra vấn đề nên mới không thể tỉnh lại được... Bà ta còn sai người hại Y Y, sau này, bởi vì muốn che dấu tội trạng mà giết người diệt khẩu ...'
Lý Uyển ngẩn người, thật lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: 'Nghị nhi ... có chứng cứ không?'
'Có!' Lãnh Nghị nhàn nhạt nói, 'Bác sĩ Charlie đã khai hết rồi, chính Vương Khiết cũng đã khai nhận!'
Đầu bên kia im lặng một hồi, Lãnh Nghị đã đi đến cầu thang, hắn thấp giọng nói vào điện thoại: 'Mẹ, nếu không còn gì khác, con cúp máy đây!'
'Đợi đã, Nghị nhi!' Lý Uyển rốt cuộc hoàn hồn lại, bà gian nan lên tiếng, 'Dì Vương Khiết ... từ đầu đến cuối chỉ là vì con gái mình, dì ấy ... dù sao cũng là bạn tốt của mẹ, đã trông nom con từ nhỏ đến lớn ... con có thể tha cho dì ấy sao?'
'Mẹ ...' Lãnh Nghị thoáng chau mày, 'Mẹ của Y Y qua đời mẹ không hỏi thăm một câu ... Mẹ có biết không, ba của Y Y là Từ Nhất Hạo! Vương Khiết hai mươi mấy năm trước bày kế hãm hại mẹ của Y Y, cướp lấy ba từ tay mẹ Y Y! Mẹ, sao mẹ lại có người bạn ác độc đến dường ấy?'
Từ Nhất Hạo là ba của Y Y? Năm đó người chồng mà Vương Khiết bày kế cướp trở về là ba của Y Y sao? Mắt Lý Uyển vụt mở to, cả người cứng đờ ... Bà còn nhớ rõ, năm đó bà cùng với Vương Khiết đến bệnh viện tìm nhân viên xét nghiệm kia, lúc đó bà với Vương Khiết còn ngồi cười nhạo người phụ nữ bị giật chồng kia ...
Nghe nói người phụ nữ đó năm đó đã dẫn đứa con nhỏ trở về quê nhà ... Thì ra đó là mẹ Y Y! Thì ra bà một mình nuôi con hơn hai mươi năm, mà bây giờ, người phụ nữ tội nghiệp kia đã qua đời! Lòng Lý Uyển nhẹ run lên, hốc mũi phút chốc tràn ngập chua xót ...
Thật lâu không nghe mẹ mình nói câu gì, Lãnh Nghị thoáng chau mày, thấp giọng nói: 'Mẹ, không có gì nữa con cúp máy đây!' Đầu bên kia vẫn không có ai trả lời, rốt cuộc Lãnh Nghị ấn phím ngắt điện thoại.
Đi đến trước cửa phòng ngủ, Lãnh Nghị cất điện thoại vào túi rồi nhẹ đẩy cửa ra; cô gái đang ngồi tựa đầu giường xem tivi vụt ngẩng đầu lên, khóe môi lộ ra nụ cười tươi tắn.
Lãnh Nghị cũng mỉm cười, hắn bước nhanh về phía cô gái, ngồi xuống bên cạnh rồi kéo cô vào lòng, nhẹ hôn lên mái tóc thơm ngát của cô gái: 'Y Y, ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi ...'
'Được', cô gái trong lòng dịu ngoan đáp lời; Lãnh Nghị hy vọng nhờ chuyến đi này có thể xoa dịu vết thương lòng của Lâm Y, gợi lại trí nhớ của cô, hắn dẫn cô đến bên bời cát, cùng cô đi nhặt vỏ sò, cùng nằm dưới trời đêm xem sao, cõng cô đi dạo... Mỗi nụ cười vui vẻ của cô đều khiến hắn cảm động sâu sắc...
Tuy rằng qua mấy ngày Lâm Y vẫn là như thế, bệnh tình không có chút tiến triển nào nhưng sự vui vẻ của cô vẫn khiến người đàn ông cảm thấy thỏa mãn... Hắn thề, nhất định sẽ khiến cho Y Y trở lại như xưa!
Ngày đi du lịch trở về, vừa vào đến cửa thì đã nhận được điện thoại của Lưu Dũng, 'Thiếu gia, Từ Nhất Hạo muốn gặp ngài!'
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, lát sau mới nhàn nhạt nói: 'Được!'. Hắn sớm đã dự đoán được Từ Nhất Hạo cần mấy ngày để chấp nhận sự thật, khi ông tuyệt vọng muốn tìm cái chết nhưng không chết được thì sẽ chậm rãi tiếp nhận sự thật, khi đó ông sẽ muốn gặp hắn! Hắn chính là đợi ngày này!
Từ Nhất Hạo thật lòng muốn tìm chết, bởi vì sự ghen tuông đến mất đi lý trí của ông mà ông khiến cho người phụ nữ ông yêu nhất cùng đứa con cô độc sống nửa đời người, sau cùng lại bởi vì sự trả thù điên cuồng của ông mà gián tiếp hại chết bà ... Còn con gái của ông, cũng đã từng suýt bị ông hại chết! Đời này ông sống còn có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng bọn họ không cho ông chết, nay cả quyền được chết của ông cũng bị tước đoạt, ông chỉ đành đau khổ sống tiếp, mỗi ngày đều khổ sở như sống trong địa ngục.Từ Nhất Hạo bây giờ cũng không còn vẻ kiêu ngạo và tự tin như lúc trước, vẻ phẫn nộ đã biến mất không còn, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và tàn tạ, cằm lún phún râu, tóc đã xuất hiện mấy sợi bạc, chỉ có vẻn vẹn mấy ngày mà xem ra ông đã già đi chừng mười tuổi.
Từ Nhất Hạo nhìn thấy Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, đôi mắt đầy tơ máu lóe lên một tia sáng giống như nhìn thấy được ánh sáng cuối đường hầm.
'Ông muốn gặp tôi?' Giọng Lãnh Nghị vẫn lạnh mạc, ánh mắt sắc bén không ngừng quan sát Từ Nhất Hạo.
Từ Nhất Hạo nhìn Lãnh Nghị, mấp máy môi, giọng nói khàn khàn mà hơi run: 'Tôi ... muốn gặp Y Y ...'
Lãnh Nghị không nói một lời, vẫn đứng đó quan sát Từ Nhất Hạo, ông nhắm mắt, lát sau mới nhỏ giọng nói: 'Tôi biết tôi không xứng làm ba của Y Y, tôi cũng không có mặt mũi nào gặp con bé ...' Ông, thấp giọng nài nỉ, 'Tôi chỉ đứng xa xa nhìn Y Y thôi, sau đó sẽ trở về bầu bạn cùng mẹ con bé ...'
Lãnh Nghị chỉ cười lạnh một tiếng, vẫn không nói tiếng nào mà vẫy tay ra hiệu cho Lưu Dũng, Lưu Dũng hiểu ý, hắn khom người, trầm giọng đáp: 'Dạ, thiếu gia!' Lãnh Nghị không nhìn Từ Nhất Hạo, xoay người rời đi.
Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm tối, Lưu Dũng đưa cho Từ Nhất Hạo một bộ Tây trang mới, cạo râu, làm cho ông sạch sẽ gọn gàng rồi đưa ông đến biệt thự của nhà họ Lãnh.
Trong vườn hoa của biệt thự, Lãnh Nghị đang nắm tay Lâm Y tản bộ thì quản gia tiến đến thì thầm mấy câu vào tai hắn, Lãnh Nghị nhẹ gật đầu sau đó xoay người cô gái lại, cúi xuống đặt lên má cô một nụ hôn, dịu giọng nói: 'Y Y, lần trước anh có nói ba em sẽ đến thăm em, giờ ba em đã đến rồi, em xem thế nào? Có muốn gặp ba không?'
'Ba em đến thăm em?' Mắt Lâm Y lộ ra một tia dị thường nhưng rõ ràng là có chút vui mừng, 'Em ... có ba sao?'
'Đương nhiên, ai mà không có ba chứ!' Trên mặt Lãnh Nghị tràn đầy ý cười, đáy mắt một mảnh nhu tình, 'Em có muốn gặp ông ấy không?', Lâm Y mừng rỡ lẫn ngượng ngùng khẽ gật đầu, trong trí nhớ của cô sao không có chút ấn tượng nào về ba thế nhỉ? Nhưng rõ ràng trong tiềm thức của cô, Lâm Y biết mình rất muốn có người ba này.
Lát sau quản gia dẫn Từ Nhất Hạo quần áo chỉnh tề tiến vào vườn hoa, Từ Nhất Hạo từ xa đã nhìn thấy Lâm Y đứng bên cạnh Lãnh Nghị, xinh đẹp tươi mát như một đóa sen mới nở, lòng ông chợt thắt lại sau đó là tràn ngập chua xót, hốc mũi ê ẩm, Y Y, con gái của ba! Bước chân Từ Nhất Hạo bất giác dừng lại, ông không dám đi đến gần cô.
'Từ tiên sinh, xin mời ...' Quản gia thấy Từ Nhất Hạo dừng lại, mỉm cười hướng về phía ông làm một động tác mời, 'Thiếu gia có dặn, kêu ông qua đó!'
'Tôi ... không qua thì hơn!' Từ Nhất Hạo khàn giọng nói, 'Đứng đây một lát là tốt rồi ...'
Lãnh Nghị thấy Từ Nhất Hạo đứng ở xa xa không bước đến, khóe môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, 'Y Y, chúng ta qua đó!', hắn vừa nói vừa khoác vai Lâm Y kéo cô đi về phía Từ Nhất Hạo.
Từ Nhất Hạo nhìn thấy hai người đang đi đến gần, rốt cuộc thu hồi tầm mắt, xoay người định trốn nhưng tay đã bị quản gia nắm lại: 'Từ tiên sinh, đừng đi!' Từ Nhất Hạo muốn giãy thoát khỏi tay quản gia nhưng rốt cuộc không được.
Lãnh Nghị và Lâm Y đã đi đến, Từ Nhất Hạo chỉ đành đối mặt với hai người, ông nhìn chằm chằm Lâm Y, hốc mắt phút chốc ươn ướt.
Phản ứng của Từ Nhất Hạo Lãnh Nghị đều nhìn thấy hết, bàn tay đang đặt trên vai Lâm Y chợt siết lại, thấp giọng nói bên tai cô: 'Y Y, ông ấy là ba em đó!'
Trên gương mặt thanh thuần của Lâm Y thoáng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, mắt cô lóe sáng nhìn người đàn ông tuy tuổi đã về chiều nhưng vẫn còn phong độ kia, lại nhìn sang Lãnh Nghị, nhìn nụ cười sủng nịch trong mắt hắn rồi lại nhìn sang Từ Nhất Hạo, cô mấp máy môi, giọng nói yếu ớt mang theo một chút mừng rỡ, chút hoài nghi, 'Ba em sao?'
Từ Nhất Hạo rốt cuộc cũng nhận ra sự khác thường của Lâm Y, lòng ông thắt lại, vụt quay nhìn sang Lãnh Nghị, run run hỏi: 'Lãnh Nghị, Y Y con bé ...'
'Đúng vậy!' Lãnh Nghị lạnh giọng ngắt lời ông, 'Là ông làm hại!'
Nước mắt rốt cuộc tràn ra, Từ Nhất Hạo không kìm lòng được đưa tay về phía Lâm Y, giọng khàn khàn đứt ruột đứt gan: 'Y Y...', thấy Từ Nhất Hạo đột nhiên chảy nước mắt cùng đôi tay đang đưa về phía mình, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp, cô do dự một chút rồi chậm rãi bước đến, đặt tay mình vào tay ông.
Xem hết băng ghi hình, mắt Từ Nhất Hạo tối sầm, khuỵu xuống...
Ông rốt cuộc cũng hiểu, vì sao mỗi lần nhìn thấy Lâm Y đều có một cảm giác rúng động kỳ lạ --- cái đêm Lâm Y bị nhốt trong căn phòng tối tăm kia, ông không hiểu sao lại ra tay giúp đỡ --- cô năn nỉ ông cứu Lăng Nhất Phàm, ông vẫn không cự tuyệt cho đành; ngày đám cưới, vốn định công bố cái bí mật động trời kia nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười như thiên sứ của Lâm Y, rốt cuộc ông cũng từ bỏ ý định kia --- thì ra, giữa cô với ông có một mối ràng buộc huyết thống!
Lãnh Nghị lạnh lùng nhìn người đàn ông suy sụp trên đất, lát sau mới ra lệnh cho thuộc hạ: 'Theo dõi ông ta, đừng để ông ta tự sát! Có chuyện gì lập tức báo cho tôi!' Nói rồi hắn xoay người rời đi, hắn sợ Lâm Y đợi lâu sẽ lo lắng!
Vừa đi ra khỏi tầng ngầm thì điện thoại của Lãnh Nghị đổ chuông, hắn mở ra xem, là Lý Uyển gọi đến, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, ấn phím đón nghe: 'Mẹ ...'
Đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Lý Uyển, 'Từ Giai nói ba mẹ con bé đột nhiên mất tích, đã mấy ngày rồi ...', bà ngừng lại một chút rồi cẩn trọng hỏi, 'Có liên quan đến con không?'
Lãnh Nghị suy nghĩ một chút rồi bình thản nói: 'Mẹ, mẹ có biết không, Vương Khiết mua chuộc Charlie, bác sĩ của Tịch Họa, vẫn luôn bỏ thuốc mê vào trong thuốc của cô ấy, khiến trung khu thần kinh của Tịch Họa xảy ra vấn đề nên mới không thể tỉnh lại được... Bà ta còn sai người hại Y Y, sau này, bởi vì muốn che dấu tội trạng mà giết người diệt khẩu ...'
Lý Uyển ngẩn người, thật lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: 'Nghị nhi ... có chứng cứ không?'
'Có!' Lãnh Nghị nhàn nhạt nói, 'Bác sĩ Charlie đã khai hết rồi, chính Vương Khiết cũng đã khai nhận!'
Đầu bên kia im lặng một hồi, Lãnh Nghị đã đi đến cầu thang, hắn thấp giọng nói vào điện thoại: 'Mẹ, nếu không còn gì khác, con cúp máy đây!'
'Đợi đã, Nghị nhi!' Lý Uyển rốt cuộc hoàn hồn lại, bà gian nan lên tiếng, 'Dì Vương Khiết ... từ đầu đến cuối chỉ là vì con gái mình, dì ấy ... dù sao cũng là bạn tốt của mẹ, đã trông nom con từ nhỏ đến lớn ... con có thể tha cho dì ấy sao?'
'Mẹ ...' Lãnh Nghị thoáng chau mày, 'Mẹ của Y Y qua đời mẹ không hỏi thăm một câu ... Mẹ có biết không, ba của Y Y là Từ Nhất Hạo! Vương Khiết hai mươi mấy năm trước bày kế hãm hại mẹ của Y Y, cướp lấy ba từ tay mẹ Y Y! Mẹ, sao mẹ lại có người bạn ác độc đến dường ấy?'
Từ Nhất Hạo là ba của Y Y? Năm đó người chồng mà Vương Khiết bày kế cướp trở về là ba của Y Y sao? Mắt Lý Uyển vụt mở to, cả người cứng đờ ... Bà còn nhớ rõ, năm đó bà cùng với Vương Khiết đến bệnh viện tìm nhân viên xét nghiệm kia, lúc đó bà với Vương Khiết còn ngồi cười nhạo người phụ nữ bị giật chồng kia ...
Nghe nói người phụ nữ đó năm đó đã dẫn đứa con nhỏ trở về quê nhà ... Thì ra đó là mẹ Y Y! Thì ra bà một mình nuôi con hơn hai mươi năm, mà bây giờ, người phụ nữ tội nghiệp kia đã qua đời! Lòng Lý Uyển nhẹ run lên, hốc mũi phút chốc tràn ngập chua xót ...
Thật lâu không nghe mẹ mình nói câu gì, Lãnh Nghị thoáng chau mày, thấp giọng nói: 'Mẹ, không có gì nữa con cúp máy đây!' Đầu bên kia vẫn không có ai trả lời, rốt cuộc Lãnh Nghị ấn phím ngắt điện thoại.
Đi đến trước cửa phòng ngủ, Lãnh Nghị cất điện thoại vào túi rồi nhẹ đẩy cửa ra; cô gái đang ngồi tựa đầu giường xem tivi vụt ngẩng đầu lên, khóe môi lộ ra nụ cười tươi tắn.
Lãnh Nghị cũng mỉm cười, hắn bước nhanh về phía cô gái, ngồi xuống bên cạnh rồi kéo cô vào lòng, nhẹ hôn lên mái tóc thơm ngát của cô gái: 'Y Y, ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi ...'
'Được', cô gái trong lòng dịu ngoan đáp lời; Lãnh Nghị hy vọng nhờ chuyến đi này có thể xoa dịu vết thương lòng của Lâm Y, gợi lại trí nhớ của cô, hắn dẫn cô đến bên bời cát, cùng cô đi nhặt vỏ sò, cùng nằm dưới trời đêm xem sao, cõng cô đi dạo... Mỗi nụ cười vui vẻ của cô đều khiến hắn cảm động sâu sắc...
Tuy rằng qua mấy ngày Lâm Y vẫn là như thế, bệnh tình không có chút tiến triển nào nhưng sự vui vẻ của cô vẫn khiến người đàn ông cảm thấy thỏa mãn... Hắn thề, nhất định sẽ khiến cho Y Y trở lại như xưa!
Ngày đi du lịch trở về, vừa vào đến cửa thì đã nhận được điện thoại của Lưu Dũng, 'Thiếu gia, Từ Nhất Hạo muốn gặp ngài!'
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, lát sau mới nhàn nhạt nói: 'Được!'. Hắn sớm đã dự đoán được Từ Nhất Hạo cần mấy ngày để chấp nhận sự thật, khi ông tuyệt vọng muốn tìm cái chết nhưng không chết được thì sẽ chậm rãi tiếp nhận sự thật, khi đó ông sẽ muốn gặp hắn! Hắn chính là đợi ngày này!
Từ Nhất Hạo thật lòng muốn tìm chết, bởi vì sự ghen tuông đến mất đi lý trí của ông mà ông khiến cho người phụ nữ ông yêu nhất cùng đứa con cô độc sống nửa đời người, sau cùng lại bởi vì sự trả thù điên cuồng của ông mà gián tiếp hại chết bà ... Còn con gái của ông, cũng đã từng suýt bị ông hại chết! Đời này ông sống còn có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng bọn họ không cho ông chết, nay cả quyền được chết của ông cũng bị tước đoạt, ông chỉ đành đau khổ sống tiếp, mỗi ngày đều khổ sở như sống trong địa ngục.Từ Nhất Hạo bây giờ cũng không còn vẻ kiêu ngạo và tự tin như lúc trước, vẻ phẫn nộ đã biến mất không còn, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và tàn tạ, cằm lún phún râu, tóc đã xuất hiện mấy sợi bạc, chỉ có vẻn vẹn mấy ngày mà xem ra ông đã già đi chừng mười tuổi.
Từ Nhất Hạo nhìn thấy Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, đôi mắt đầy tơ máu lóe lên một tia sáng giống như nhìn thấy được ánh sáng cuối đường hầm.
'Ông muốn gặp tôi?' Giọng Lãnh Nghị vẫn lạnh mạc, ánh mắt sắc bén không ngừng quan sát Từ Nhất Hạo.
Từ Nhất Hạo nhìn Lãnh Nghị, mấp máy môi, giọng nói khàn khàn mà hơi run: 'Tôi ... muốn gặp Y Y ...'
Lãnh Nghị không nói một lời, vẫn đứng đó quan sát Từ Nhất Hạo, ông nhắm mắt, lát sau mới nhỏ giọng nói: 'Tôi biết tôi không xứng làm ba của Y Y, tôi cũng không có mặt mũi nào gặp con bé ...' Ông, thấp giọng nài nỉ, 'Tôi chỉ đứng xa xa nhìn Y Y thôi, sau đó sẽ trở về bầu bạn cùng mẹ con bé ...'
Lãnh Nghị chỉ cười lạnh một tiếng, vẫn không nói tiếng nào mà vẫy tay ra hiệu cho Lưu Dũng, Lưu Dũng hiểu ý, hắn khom người, trầm giọng đáp: 'Dạ, thiếu gia!' Lãnh Nghị không nhìn Từ Nhất Hạo, xoay người rời đi.
Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm tối, Lưu Dũng đưa cho Từ Nhất Hạo một bộ Tây trang mới, cạo râu, làm cho ông sạch sẽ gọn gàng rồi đưa ông đến biệt thự của nhà họ Lãnh.
Trong vườn hoa của biệt thự, Lãnh Nghị đang nắm tay Lâm Y tản bộ thì quản gia tiến đến thì thầm mấy câu vào tai hắn, Lãnh Nghị nhẹ gật đầu sau đó xoay người cô gái lại, cúi xuống đặt lên má cô một nụ hôn, dịu giọng nói: 'Y Y, lần trước anh có nói ba em sẽ đến thăm em, giờ ba em đã đến rồi, em xem thế nào? Có muốn gặp ba không?'
'Ba em đến thăm em?' Mắt Lâm Y lộ ra một tia dị thường nhưng rõ ràng là có chút vui mừng, 'Em ... có ba sao?'
'Đương nhiên, ai mà không có ba chứ!' Trên mặt Lãnh Nghị tràn đầy ý cười, đáy mắt một mảnh nhu tình, 'Em có muốn gặp ông ấy không?', Lâm Y mừng rỡ lẫn ngượng ngùng khẽ gật đầu, trong trí nhớ của cô sao không có chút ấn tượng nào về ba thế nhỉ? Nhưng rõ ràng trong tiềm thức của cô, Lâm Y biết mình rất muốn có người ba này.
Lát sau quản gia dẫn Từ Nhất Hạo quần áo chỉnh tề tiến vào vườn hoa, Từ Nhất Hạo từ xa đã nhìn thấy Lâm Y đứng bên cạnh Lãnh Nghị, xinh đẹp tươi mát như một đóa sen mới nở, lòng ông chợt thắt lại sau đó là tràn ngập chua xót, hốc mũi ê ẩm, Y Y, con gái của ba! Bước chân Từ Nhất Hạo bất giác dừng lại, ông không dám đi đến gần cô.
'Từ tiên sinh, xin mời ...' Quản gia thấy Từ Nhất Hạo dừng lại, mỉm cười hướng về phía ông làm một động tác mời, 'Thiếu gia có dặn, kêu ông qua đó!'
'Tôi ... không qua thì hơn!' Từ Nhất Hạo khàn giọng nói, 'Đứng đây một lát là tốt rồi ...'
Lãnh Nghị thấy Từ Nhất Hạo đứng ở xa xa không bước đến, khóe môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, 'Y Y, chúng ta qua đó!', hắn vừa nói vừa khoác vai Lâm Y kéo cô đi về phía Từ Nhất Hạo.
Từ Nhất Hạo nhìn thấy hai người đang đi đến gần, rốt cuộc thu hồi tầm mắt, xoay người định trốn nhưng tay đã bị quản gia nắm lại: 'Từ tiên sinh, đừng đi!' Từ Nhất Hạo muốn giãy thoát khỏi tay quản gia nhưng rốt cuộc không được.
Lãnh Nghị và Lâm Y đã đi đến, Từ Nhất Hạo chỉ đành đối mặt với hai người, ông nhìn chằm chằm Lâm Y, hốc mắt phút chốc ươn ướt.
Phản ứng của Từ Nhất Hạo Lãnh Nghị đều nhìn thấy hết, bàn tay đang đặt trên vai Lâm Y chợt siết lại, thấp giọng nói bên tai cô: 'Y Y, ông ấy là ba em đó!'
Trên gương mặt thanh thuần của Lâm Y thoáng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, mắt cô lóe sáng nhìn người đàn ông tuy tuổi đã về chiều nhưng vẫn còn phong độ kia, lại nhìn sang Lãnh Nghị, nhìn nụ cười sủng nịch trong mắt hắn rồi lại nhìn sang Từ Nhất Hạo, cô mấp máy môi, giọng nói yếu ớt mang theo một chút mừng rỡ, chút hoài nghi, 'Ba em sao?'
Từ Nhất Hạo rốt cuộc cũng nhận ra sự khác thường của Lâm Y, lòng ông thắt lại, vụt quay nhìn sang Lãnh Nghị, run run hỏi: 'Lãnh Nghị, Y Y con bé ...'
'Đúng vậy!' Lãnh Nghị lạnh giọng ngắt lời ông, 'Là ông làm hại!'
Nước mắt rốt cuộc tràn ra, Từ Nhất Hạo không kìm lòng được đưa tay về phía Lâm Y, giọng khàn khàn đứt ruột đứt gan: 'Y Y...', thấy Từ Nhất Hạo đột nhiên chảy nước mắt cùng đôi tay đang đưa về phía mình, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp, cô do dự một chút rồi chậm rãi bước đến, đặt tay mình vào tay ông.
Tác giả :
Tinh Tử Khanh Khanh