Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 190: Bước ngoặt (2)
Tối nay rõ ràng tâm trạng của Lăng Nhất Phàm không tốt, Mễ Lệ chậm rãi bước đến ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của hắn, cười nhẹ: 'Lãnh tiên sinh còn chưa tỉnh lại sao?' Cô nhớ Lăng Nhất Phàm có nói, đợi Lãnh Nghị tỉnh lại Lâm Y sẽ trở về.
'Tỉnh rồi!' Lăng Nhất Phàm đặt xấp văn kiện xuống, nhàn nhạt đáp.
'Vậy ...' Mễ Lệ cắn môi, cuối cùng nhịn không được lại hỏi tiếp, 'Lâm tiểu thư khi nào trở về?'
'Chắc đợi anh ta khỏe lại!' Lăng Nhất Phàm dọn dẹp bàn làm việc, đứng dậy đi đến bên giá áo, 'Mễ Lệ nên tan tầm rồi!'
Mễ Lệ chau mày nhìn người đàn ông đang khoác áo lên người, mắt hơi tối lại, Lăng Nhất Phàm mặc xong áo, quay lại nhìn cô gái vẫn ngồi nơi ghế, nhìn sắc mặt u ám của cô, nhàn nhạt cười, 'Em sao vậy? Sao còn chưa đi?'
'Lăng tổng, em có chuyện muốn nói với anh!' Mễ Lệ cắn môi, rốt cuộc cũng lên tiếng.
'Được, em nói đi!' Mắt Lăng Nhất Phàm lóe lên nhưng vẫn ôn hòa cười, 'Có chuyện gì mà nhìn em nghiêm túc vậy?'
'Lăng tổng ...', Mễ Lệ lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói có chút kích động, '... có mấy lời tôi không thể không nói ... tôi cảm thấy Lâm tiểu thư không yêu anh, người cô ấy yêu là Lãnh tiên sinh, vì sao anh còn không chịu buông tay?'
Bàn tay đang cầm cặp táp của Lăng Nhất Phàm chợt khựng lại, đáy mắt lóe lên một tia thất lạc, người trong lòng cô là Lãnh Nghị, hắn làm sao không biết nhưng chỉ cần Lâm Y chịu theo hắn, hắn thật sự không đành lòng buông tay ... Lăng Nhất Phàm rất nhanh điều tiết lại cảm xúc, cầm lấy cặp táp, nhàn nhạt nói: 'Cô ấy sẽ thay đổi!'
'Lăng tổng!', Mễ Lệ chau mày gọi, còn đang định nói gì thì đã nghe Lăng Nhất Phàm ngắt lời: 'Tan tầm thôi, cùng đi đi!', Mễ Lệ nhìn gương mặt anh tuấn mà cương nghị của Lăng Nhất Phàm, rốt cuộc chỉ thở dài một tiếng đứng dậy, theo Lăng Nhất Phàm ra ngoài.
Ở trong phòng bệnh của Lãnh Nghị, Lãnh Tuấn bởi vì công việc bận rộn nên trong ngày hôm đó đã rời đi; Tương Mân và Lý Uyển bởi vì không yên tâm nên lưu lại đến ngày thứ ba, khi tận mắt nhìn thấy Lãnh Nghị có thể ngồi dậy mới lưu luyến rời đi, chỉ lưu lại vài người hầu để Lâm Y sai sử.
Lúc này thật sự chỉ còn Lãnh Nghị và Lâm Y hai người! Tiễn Tương Mân và Lý Uyển ra cửa, Lâm Y nhẹ đẩy cửa phòng bệnh bước vào, vừa liếc mắt đã thấy một đôi mắt đen thẳm đang nhìn mình, tim bất chợt đập dồn, cô che dấu bằng nụ cười mỉm đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói: 'Sao anh không nghỉ ngơi một lát!'
Lãnh Nghị chỉ cười đưa tay về phía cô gái, cô gái nhìn bàn tay đang đưa về phía mình, mím môi, chậm rãi đưa tay ra, lập tức bị bàn tay to kia nắm chặt, hai người đều trầm mặc, bầu không khí có chút khác thường, một lúc sau cô gái mới nhẹ giọng nói: 'Anh nên nghỉ ngơi một lát!'
'Ừ!', giọng người đàn ông hơi khàn, khóe môi ý cười càng sâu, tay vẫn không rời tay cô gái, yên tâm nhắm mắt ngủ ... cô gái không dám rụt tay về, sợ đánh thức hắn, cô im lặng ngồi nhìn gương mặt có hơi xanh xao nhưng vẫn tuấn mỹ kinh người kia, ý thức dần mơ hồ, cô nhẹ nhàng gác đầu lên mép giường nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, mấy ngày nay cô thật sự mệt quá rồi!
Lát sau Lãnh Nghị hơi hé mắt nhìn cô gái đang ghé đầu vào mép giường ngủ thật say kia, đáy mắt tràn đầy tình yêu, hắn biết mấy ngày đêm vừa rồi cô gái vẫn luôn ở bên cạnh hắn, cô chắc là mệt quá rồi; mà hắn thì vẫn luôn ủy khuất cô!
Lãnh Nghị lặng lẽ rút tay về, dùng sức ngồi dậy, xuống giường, đầu vẫn còn choáng váng, hắn cắn răng, đưa tay ôm cô gái đặt lên giường, vết thương nơi ngực bởi vì dùng sức quá độ mà vỡ ra truyền cơn đau kịch liệt đến khắp toàn thân, Lãnh Nghị ôm lấy ngực, cắn chặt môi, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng ...
Cô gái trên giường mơ màng hé mắt nhưng không có phản ứng gì, nằm trên giường bệnh so với mấy ngày ngủ ghế nằm quả thật là một sự hưởng thụ xa xỉ; môi cô bật ra một tiếng ậm ừ rồi lại xoay người thoải mái ngủ.
Lãnh Nghị chầm chậm vịn mép giường ngồi xuống, dựa sát vào người cô gái, một màu đỏ tươi từ lớp băng gạc trắng trên ngực hắn dần loang ra, Lãnh Nghị chau mày rút mấy tờ khăn giấy thấm máu, hắn không muốn gọi người, hắn muốn cô gái thoải mái mà ngủ một giấc ...
Không biết qua bao lâu cửa phòng truyền đến mấy tiếng gõ nhỏ, Lãnh Nghị chau mày hé mắt, hơi nghiêng đầu nhìn sang cô gái đang nằm nghiêng người trên giường không lên tiếng nhưng rồi ngoài cửa lại truyền đến tiếng của một bác sĩ, 'Lãnh tiên sinh, chúng tôi đến kiểm tra vết thương của ngài, có thể vào không?'
Rốt cuộc tiếng động cũng đánh thức cô gái trên giường, cô vội mở mắt, vừa nhìn đã thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, mình thì nằm trên giường hắn, cô gái hoảng hốt vội ngồi dậy xuống giường, nhìn ra cửa gọi: 'Mời vào!'
Cửa bị đẩy ra, bác sĩ chủ trị cùng năm sáu chuyên gia cùng bước vào, họ vừa nhìn đã thấy người đàn ông đang tựa vào thành giường, sắc mặt tái nhợt, tay ôm ngực thì cả kinh vôi kêu: 'Lãnh tiên sinh, chuyện gì vậy?', rồi một đám người vội chạy đến vây quanh giường bệnh.
Lâm Y cũng giật mình xoay lại nhìn, lúc này mới thấy trên ngực Lãnh Nghị một màu đỏ tươi ... các bác sĩ vội vàng đỡ hắn nằm xuống, tháo băng gạc ra rồi kinh ngạc hỏi: 'Sao lại thế nào? Vết thương vỡ ra rồi ... mau đưa vào phòng phẫu thuật, phải khâu lại!'
Lâm Y biết vết thương Lãnh Nghị đột ngột bị vỡ chắc chắn là có liên quan đến chuyện vừa nãy cô nằm trên giường ngủ.
Khi Lãnh Nghị bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bởi vì thuốc mê nên hắn nằm trên giường ngủ mê man, bác sĩ chủ trị gọi Lâm Y đến văn phòng của mình, nghiêm túc nhìn cô nói: 'Lâm tiểu thư, nếu muốn Lãnh tiên sinh sớm bình phục nhất định phải chú ý đến tâm trạng của anh ta, không thể quá qua loa; thứ hai là phải chú ý không được để anh ta dùng sức, một khi dùng sức rất có khả năng động đến vết thương đang lành miệng, như vậy sẽ làm chậm lại thời gian bình phục, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn đến vết thương bị nhiễm trùng, rất phiền phức cho nên ...', vị bác sĩ dừng lại một chút nhìn Lâm Y, ý vị nhắc nhở, '... lúc Lâm tiểu thư và Lãnh tiên sinh thân thiết, nên vừa phải thôi!'
Mặt Lâm Y nháy mắt đỏ đến mang tai, cô biết bác sĩ chắc chắn là hiểu lầm, lúc họ gõ cửa, thật lâu cô mới trả lời hơn nữa lúc họ tiến vào rõ ràng nhìn thấy Lâm Y vừa từ trên giường nhảy xuống, vẻ mặt hoảng hốt ... nhưng cô không có cách nào giải thích, chỉ đành thì thào: 'Xin lỗi bác sĩ, là lỗi của tôi ...'
Vị bác sĩ người nước ngoài thấy mặt cô gái đỏ bừng lúc này mới mỉm cười, nhẹ giọng "tốt bụng" nhắc nhỏ: 'Giai đoạn này, tốt nhất cô ở mặt trên ...'
'Không phải vậy ...', mặt cô gái nóng như thiêu, lắp bắp định giải thích.
'Chuyện này rất bình thường, Lâm tiểu thư!', bác sĩ quả đoán ngắt lời Lâm Y, 'Đây là nhu cầu bình thường của con người ... ân, chỉ cần cô đừng để anh ta dùng sức là được ...', câu nói khiến cô gái quẫn bách đến nỗi chỉ hận không có cái lỗ trên đất để chui vào.
Tối hôm đó Lâm Y như thường ngày thấy Lãnh Nghị ngủ rồi mới đi tắm, thay một bộ quần áo ngủ, cầm sách đi đến bên chiếc ghế nằm ngả người xuống, chuẩn bị đọc sách rồi ngủ, khó có được lúc này không có ai vào ra quấy rầy cô ...
Vừa đặt lưng xuống, cầm sách lên thì nghe giọng trầm thấp của Lãnh Nghị ở giường bên vang lên: 'Y Y, em qua đây một lát!'
Thế nào còn chưa ngủ? Lâm Y thoáng chau mày, chỉ đành ngoan ngoãn buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuy bị thương nhưng vẫn lãnh liệt kia, mặc kệ gương mặt xanh xao, trong đôi mắt đen vẫn không dấu được tình yêu nồng đượm, trong đêm vắng chỉ có hai người thế này, một loại không khí ái muội nhẹ nhàng vây phủ lấy họ, Lâm Y chợt nhớ đến lời vị bác sĩ nước ngoài nói hôm nay, gò má không tự chủ được lại đỏ ửng lên, cô bất an hỏi lại: 'Chuyện gì?'
'Em cứ qua đây đã!', người đàn ông trên giường lặp lại một lần, mắt vẫn nhìn cô gái chằm chằm.
'Em không qua', giọng Lâm Y nhỏ xíu, 'có chuyện gì anh nói là được rồi!'
'Em nằm ghế nằm ngủ không ngon', giọng người đàn ông lúc này đã đỡ khàn hơn nhiều, lại trở lại đầy từ tính mê người, 'Ân, lên giường nằm ngủ ...', hắn nhìn đôi mắt trợn to của cô gái, vội vàng bồi thêm một câu, 'Anh không có ý gì khác, chỉ là sợ em ngủ như thế eo mỏi lưng đau thôi!'
Biết là thế mà! Lâm Y khẽ ho một tiếng, nằm xuống trở lại, cầm sách lên, nhẹ nhàng nói: 'Em ngủ ở đây rất tốt ...', hôm nay người nhà họ Lãnh đều đi rồi, người đàn ông này lại bắt đầu tùy ý rồi đây.
'Y Y ...', người đàn ông nhìn thấy cô gái lạnh nhạt nằm xuống trở lại, thoáng chau mày, lại bắt đầu không an phận chống tay ngồi dây, chừng như định xuống giường đi về phía ghế nằm.
'Anh làm gì vậy? Làm gì vậy? Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm xuống!', cô gái nhìn thấy người đàn ông như vậy liền bắt đầu khẩn trương, trưa hôm nay, người đàn ông này chắc chắn là gượng xuống giường như vậy ôm cô lên giường cho nên mới gây ra một đống phiền phức kia, vậy mà còn chưa sợ!
'Vậy em qua đây!', giọng điệu người đàn ông không cho thương lượng, đôi mắt đen thẳm vẫn ghim trên người cô gái.
'Chiếc giường kia nhỏ quá hai người ngủ không được, hơn nữa ...', cô gái chau mày, mặt hơi đỏ lên, '... bác sĩ không cho phép!'
Người kia không nói một lời, nhỏm người định bước xuống giường, Lâm Y vội vàng lật người ngồi dậy, áo não đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn chằm chằm gương mặt mang chút ý cười kia, giọng rầu rĩ: 'Anh muốn em ngủ thế nào?'
Người đàn ông xoay người trở lại trên giường, nhẹ nhàng nhích sang một bên chừa ra một khoảng trống, 'Ngủ ở đây, ân ... ở đây thoải mái hơn chiếc ghế nằm kia nhiều ... lúc chiều em ngủ ở đây, ngủ thật ngon!'
Thân thể người đàn ông vừa nhúc nhích, cô gái thấy rõ ràng hắn chau mày lại, chừng như lại đụng đến vết thương ... cô gái cũng chau mày, nuốt nuốt nước bọt, vội nói: 'Được được được, anh nằm xuống trước đi!' Cô vừa nói vừa đỡ hắn nằm xuống, mình thì ngồi bên giường chần chừ do dự.
'Tỉnh rồi!' Lăng Nhất Phàm đặt xấp văn kiện xuống, nhàn nhạt đáp.
'Vậy ...' Mễ Lệ cắn môi, cuối cùng nhịn không được lại hỏi tiếp, 'Lâm tiểu thư khi nào trở về?'
'Chắc đợi anh ta khỏe lại!' Lăng Nhất Phàm dọn dẹp bàn làm việc, đứng dậy đi đến bên giá áo, 'Mễ Lệ nên tan tầm rồi!'
Mễ Lệ chau mày nhìn người đàn ông đang khoác áo lên người, mắt hơi tối lại, Lăng Nhất Phàm mặc xong áo, quay lại nhìn cô gái vẫn ngồi nơi ghế, nhìn sắc mặt u ám của cô, nhàn nhạt cười, 'Em sao vậy? Sao còn chưa đi?'
'Lăng tổng, em có chuyện muốn nói với anh!' Mễ Lệ cắn môi, rốt cuộc cũng lên tiếng.
'Được, em nói đi!' Mắt Lăng Nhất Phàm lóe lên nhưng vẫn ôn hòa cười, 'Có chuyện gì mà nhìn em nghiêm túc vậy?'
'Lăng tổng ...', Mễ Lệ lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói có chút kích động, '... có mấy lời tôi không thể không nói ... tôi cảm thấy Lâm tiểu thư không yêu anh, người cô ấy yêu là Lãnh tiên sinh, vì sao anh còn không chịu buông tay?'
Bàn tay đang cầm cặp táp của Lăng Nhất Phàm chợt khựng lại, đáy mắt lóe lên một tia thất lạc, người trong lòng cô là Lãnh Nghị, hắn làm sao không biết nhưng chỉ cần Lâm Y chịu theo hắn, hắn thật sự không đành lòng buông tay ... Lăng Nhất Phàm rất nhanh điều tiết lại cảm xúc, cầm lấy cặp táp, nhàn nhạt nói: 'Cô ấy sẽ thay đổi!'
'Lăng tổng!', Mễ Lệ chau mày gọi, còn đang định nói gì thì đã nghe Lăng Nhất Phàm ngắt lời: 'Tan tầm thôi, cùng đi đi!', Mễ Lệ nhìn gương mặt anh tuấn mà cương nghị của Lăng Nhất Phàm, rốt cuộc chỉ thở dài một tiếng đứng dậy, theo Lăng Nhất Phàm ra ngoài.
Ở trong phòng bệnh của Lãnh Nghị, Lãnh Tuấn bởi vì công việc bận rộn nên trong ngày hôm đó đã rời đi; Tương Mân và Lý Uyển bởi vì không yên tâm nên lưu lại đến ngày thứ ba, khi tận mắt nhìn thấy Lãnh Nghị có thể ngồi dậy mới lưu luyến rời đi, chỉ lưu lại vài người hầu để Lâm Y sai sử.
Lúc này thật sự chỉ còn Lãnh Nghị và Lâm Y hai người! Tiễn Tương Mân và Lý Uyển ra cửa, Lâm Y nhẹ đẩy cửa phòng bệnh bước vào, vừa liếc mắt đã thấy một đôi mắt đen thẳm đang nhìn mình, tim bất chợt đập dồn, cô che dấu bằng nụ cười mỉm đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói: 'Sao anh không nghỉ ngơi một lát!'
Lãnh Nghị chỉ cười đưa tay về phía cô gái, cô gái nhìn bàn tay đang đưa về phía mình, mím môi, chậm rãi đưa tay ra, lập tức bị bàn tay to kia nắm chặt, hai người đều trầm mặc, bầu không khí có chút khác thường, một lúc sau cô gái mới nhẹ giọng nói: 'Anh nên nghỉ ngơi một lát!'
'Ừ!', giọng người đàn ông hơi khàn, khóe môi ý cười càng sâu, tay vẫn không rời tay cô gái, yên tâm nhắm mắt ngủ ... cô gái không dám rụt tay về, sợ đánh thức hắn, cô im lặng ngồi nhìn gương mặt có hơi xanh xao nhưng vẫn tuấn mỹ kinh người kia, ý thức dần mơ hồ, cô nhẹ nhàng gác đầu lên mép giường nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, mấy ngày nay cô thật sự mệt quá rồi!
Lát sau Lãnh Nghị hơi hé mắt nhìn cô gái đang ghé đầu vào mép giường ngủ thật say kia, đáy mắt tràn đầy tình yêu, hắn biết mấy ngày đêm vừa rồi cô gái vẫn luôn ở bên cạnh hắn, cô chắc là mệt quá rồi; mà hắn thì vẫn luôn ủy khuất cô!
Lãnh Nghị lặng lẽ rút tay về, dùng sức ngồi dậy, xuống giường, đầu vẫn còn choáng váng, hắn cắn răng, đưa tay ôm cô gái đặt lên giường, vết thương nơi ngực bởi vì dùng sức quá độ mà vỡ ra truyền cơn đau kịch liệt đến khắp toàn thân, Lãnh Nghị ôm lấy ngực, cắn chặt môi, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng ...
Cô gái trên giường mơ màng hé mắt nhưng không có phản ứng gì, nằm trên giường bệnh so với mấy ngày ngủ ghế nằm quả thật là một sự hưởng thụ xa xỉ; môi cô bật ra một tiếng ậm ừ rồi lại xoay người thoải mái ngủ.
Lãnh Nghị chầm chậm vịn mép giường ngồi xuống, dựa sát vào người cô gái, một màu đỏ tươi từ lớp băng gạc trắng trên ngực hắn dần loang ra, Lãnh Nghị chau mày rút mấy tờ khăn giấy thấm máu, hắn không muốn gọi người, hắn muốn cô gái thoải mái mà ngủ một giấc ...
Không biết qua bao lâu cửa phòng truyền đến mấy tiếng gõ nhỏ, Lãnh Nghị chau mày hé mắt, hơi nghiêng đầu nhìn sang cô gái đang nằm nghiêng người trên giường không lên tiếng nhưng rồi ngoài cửa lại truyền đến tiếng của một bác sĩ, 'Lãnh tiên sinh, chúng tôi đến kiểm tra vết thương của ngài, có thể vào không?'
Rốt cuộc tiếng động cũng đánh thức cô gái trên giường, cô vội mở mắt, vừa nhìn đã thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, mình thì nằm trên giường hắn, cô gái hoảng hốt vội ngồi dậy xuống giường, nhìn ra cửa gọi: 'Mời vào!'
Cửa bị đẩy ra, bác sĩ chủ trị cùng năm sáu chuyên gia cùng bước vào, họ vừa nhìn đã thấy người đàn ông đang tựa vào thành giường, sắc mặt tái nhợt, tay ôm ngực thì cả kinh vôi kêu: 'Lãnh tiên sinh, chuyện gì vậy?', rồi một đám người vội chạy đến vây quanh giường bệnh.
Lâm Y cũng giật mình xoay lại nhìn, lúc này mới thấy trên ngực Lãnh Nghị một màu đỏ tươi ... các bác sĩ vội vàng đỡ hắn nằm xuống, tháo băng gạc ra rồi kinh ngạc hỏi: 'Sao lại thế nào? Vết thương vỡ ra rồi ... mau đưa vào phòng phẫu thuật, phải khâu lại!'
Lâm Y biết vết thương Lãnh Nghị đột ngột bị vỡ chắc chắn là có liên quan đến chuyện vừa nãy cô nằm trên giường ngủ.
Khi Lãnh Nghị bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bởi vì thuốc mê nên hắn nằm trên giường ngủ mê man, bác sĩ chủ trị gọi Lâm Y đến văn phòng của mình, nghiêm túc nhìn cô nói: 'Lâm tiểu thư, nếu muốn Lãnh tiên sinh sớm bình phục nhất định phải chú ý đến tâm trạng của anh ta, không thể quá qua loa; thứ hai là phải chú ý không được để anh ta dùng sức, một khi dùng sức rất có khả năng động đến vết thương đang lành miệng, như vậy sẽ làm chậm lại thời gian bình phục, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn đến vết thương bị nhiễm trùng, rất phiền phức cho nên ...', vị bác sĩ dừng lại một chút nhìn Lâm Y, ý vị nhắc nhở, '... lúc Lâm tiểu thư và Lãnh tiên sinh thân thiết, nên vừa phải thôi!'
Mặt Lâm Y nháy mắt đỏ đến mang tai, cô biết bác sĩ chắc chắn là hiểu lầm, lúc họ gõ cửa, thật lâu cô mới trả lời hơn nữa lúc họ tiến vào rõ ràng nhìn thấy Lâm Y vừa từ trên giường nhảy xuống, vẻ mặt hoảng hốt ... nhưng cô không có cách nào giải thích, chỉ đành thì thào: 'Xin lỗi bác sĩ, là lỗi của tôi ...'
Vị bác sĩ người nước ngoài thấy mặt cô gái đỏ bừng lúc này mới mỉm cười, nhẹ giọng "tốt bụng" nhắc nhỏ: 'Giai đoạn này, tốt nhất cô ở mặt trên ...'
'Không phải vậy ...', mặt cô gái nóng như thiêu, lắp bắp định giải thích.
'Chuyện này rất bình thường, Lâm tiểu thư!', bác sĩ quả đoán ngắt lời Lâm Y, 'Đây là nhu cầu bình thường của con người ... ân, chỉ cần cô đừng để anh ta dùng sức là được ...', câu nói khiến cô gái quẫn bách đến nỗi chỉ hận không có cái lỗ trên đất để chui vào.
Tối hôm đó Lâm Y như thường ngày thấy Lãnh Nghị ngủ rồi mới đi tắm, thay một bộ quần áo ngủ, cầm sách đi đến bên chiếc ghế nằm ngả người xuống, chuẩn bị đọc sách rồi ngủ, khó có được lúc này không có ai vào ra quấy rầy cô ...
Vừa đặt lưng xuống, cầm sách lên thì nghe giọng trầm thấp của Lãnh Nghị ở giường bên vang lên: 'Y Y, em qua đây một lát!'
Thế nào còn chưa ngủ? Lâm Y thoáng chau mày, chỉ đành ngoan ngoãn buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuy bị thương nhưng vẫn lãnh liệt kia, mặc kệ gương mặt xanh xao, trong đôi mắt đen vẫn không dấu được tình yêu nồng đượm, trong đêm vắng chỉ có hai người thế này, một loại không khí ái muội nhẹ nhàng vây phủ lấy họ, Lâm Y chợt nhớ đến lời vị bác sĩ nước ngoài nói hôm nay, gò má không tự chủ được lại đỏ ửng lên, cô bất an hỏi lại: 'Chuyện gì?'
'Em cứ qua đây đã!', người đàn ông trên giường lặp lại một lần, mắt vẫn nhìn cô gái chằm chằm.
'Em không qua', giọng Lâm Y nhỏ xíu, 'có chuyện gì anh nói là được rồi!'
'Em nằm ghế nằm ngủ không ngon', giọng người đàn ông lúc này đã đỡ khàn hơn nhiều, lại trở lại đầy từ tính mê người, 'Ân, lên giường nằm ngủ ...', hắn nhìn đôi mắt trợn to của cô gái, vội vàng bồi thêm một câu, 'Anh không có ý gì khác, chỉ là sợ em ngủ như thế eo mỏi lưng đau thôi!'
Biết là thế mà! Lâm Y khẽ ho một tiếng, nằm xuống trở lại, cầm sách lên, nhẹ nhàng nói: 'Em ngủ ở đây rất tốt ...', hôm nay người nhà họ Lãnh đều đi rồi, người đàn ông này lại bắt đầu tùy ý rồi đây.
'Y Y ...', người đàn ông nhìn thấy cô gái lạnh nhạt nằm xuống trở lại, thoáng chau mày, lại bắt đầu không an phận chống tay ngồi dây, chừng như định xuống giường đi về phía ghế nằm.
'Anh làm gì vậy? Làm gì vậy? Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm xuống!', cô gái nhìn thấy người đàn ông như vậy liền bắt đầu khẩn trương, trưa hôm nay, người đàn ông này chắc chắn là gượng xuống giường như vậy ôm cô lên giường cho nên mới gây ra một đống phiền phức kia, vậy mà còn chưa sợ!
'Vậy em qua đây!', giọng điệu người đàn ông không cho thương lượng, đôi mắt đen thẳm vẫn ghim trên người cô gái.
'Chiếc giường kia nhỏ quá hai người ngủ không được, hơn nữa ...', cô gái chau mày, mặt hơi đỏ lên, '... bác sĩ không cho phép!'
Người kia không nói một lời, nhỏm người định bước xuống giường, Lâm Y vội vàng lật người ngồi dậy, áo não đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn chằm chằm gương mặt mang chút ý cười kia, giọng rầu rĩ: 'Anh muốn em ngủ thế nào?'
Người đàn ông xoay người trở lại trên giường, nhẹ nhàng nhích sang một bên chừa ra một khoảng trống, 'Ngủ ở đây, ân ... ở đây thoải mái hơn chiếc ghế nằm kia nhiều ... lúc chiều em ngủ ở đây, ngủ thật ngon!'
Thân thể người đàn ông vừa nhúc nhích, cô gái thấy rõ ràng hắn chau mày lại, chừng như lại đụng đến vết thương ... cô gái cũng chau mày, nuốt nuốt nước bọt, vội nói: 'Được được được, anh nằm xuống trước đi!' Cô vừa nói vừa đỡ hắn nằm xuống, mình thì ngồi bên giường chần chừ do dự.
Tác giả :
Tinh Tử Khanh Khanh