Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 121: Mộng đẹp vỡ tan (1)
Đúng sáu giờ, hai chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau tiến vào rồi ngừng ngay trước cửa khách sạn. Sớm đã có người chạy đến cung kính mở cửa xe rồi thân hình cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện trước đám đông, trên gương mặt anh tuấn mà lạnh mạc lộ ra chút ý cười nhưng vẫn không làm giảm chút nào cái loại ngạo khí trời sinh toát ra từ trên người hắn. Đám đông đang vây xem phút chốc xôn xao lên, nhất thời ánh đèn flash lóe sáng như ban ngày ...
Lãnh Nghị xoay người đưa tay vào trong xe, từ trong xe một bàn tay nhỏ nhắn trong chiếc bao tay bằng ren trắng vươn ra, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Lãnh Nghị rồi Lâm Y trong chiếc váy dạ hội xinh đẹp màu trắng bước ra ...
Mái tóc dài của cô xõa tung trên bờ vai mảnh khảnh hơi lộ ra, xương quai xanh với những đường cong hoàn mỹ, làn da trắng như mỡ đọng, sóng lưng thẳng, chiếc eo thon được chiếc áo dạ hội khéo léo tôn lên trông càng thon thả, đuôi váy thật dài rũ trên mặt đất ...
Gương mặt kia trong sáng như trăng non mới hé, trên mặt mang theo ý cười thẹn thùng, thanh mát thoát tục như một nàng tiên trên trời không nhuốm chút khói bụi trần gian nào, nàng tiên đó đang khoác tay hoàng tử để hoàng tử dẫn nàng từng bước đi vào nhân gian ...
Cảnh tượng này ... đẹp đến khiến người ta choáng váng, đám đông lại một trận xôn xao, đèn flash lại không ngừng lóe lên làm sáng cả trời đêm ...
Bữa tiệc mừng sinh nhật tối này chừng như vượt xa sức tưởng tượng của Lâm Y, Lãnh Nghị bởi vì trong lòng có áy náy cho nên mới đặt hết tâm ý vào nó, mong được làm cho giai nhân vui vẻ, một mặt khác cũng là vì an ủi cô gái, muốn công khai thừa nhận vị trí của cô gái với toàn thành phố H, cho cô một liều thuốc an thần ...
Đột nhiên, trên nền trời đêm pháo hoa từng đóa từng đóa nở rộ, muôn màu muôn sắc pháo hoa vẽ trên nền trời đêm sáu chữ lớn: "Y Y, sinh nhật vui vẻ", sáu chữ này lưu lại trong không trung rất lâu, lập lòe sáng ...
Trong đám đông không ngừng vang lên từng tràng tiếng kêu kinh ngạc, Trương Tiểu Mạn đứng ở Lâm Y kích động đến không nói nên lời, giống như pháo hoa kia là đốt cho cô vậy, 'Lâm Y, bạn xem kìa, xem kìa ...'
Lâm Y chợt thu hồi tầm mắt, cô xoay sang nhìn người đàn ông tuấn mỹ đứng bên cạnh mình, vành mắt phiếm hồng, người đàn ông nhìn thấy vành mắt đã đỏ lên của cô, khóe môi câu lên một nụ cười dịu dàng: 'Y Y, em thích không?'
'Nghị ...' Giọng cô gái có chút nghẹn nào, 'Em thích lắm, cám ơn anh!'
Đang lúc nói chuyện thì một đợt pháo hoa khác đã bắn lên không trung, chớp mắt hóa thành vô số đóa hoa muôn màu rồi lả tả rơi xuống ...
Khi Lâm Y khoác tay Lãnh Nghị đi vào trong khách sạn, tất cả đèn chợt tối lại, nhạc khúc chúc mừng sinh nhật từ ban nhạc bên hông lễ đài du dương vang lên, có một nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh sinh nhật cao ngất ra, đốt lên những ngọn nến trên bánh, trong bóng tối những ngọn nến bừng lên những những vì sao sáng rồi tụ lại trong mắt Lâm Y ... tiếng vỗ tay cũng rào rạt vang lên.
'Y Y, ước nguyện đi!' Lãnh Nghị ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở cô gái đang hạnh phúc đến ngây người kia.
'Ân!' Lâm Y rốt cuộc cũng hoàn hồn, cô vội nhắm mắt lại cầu một điều ước, tiếng nhạc cũng ngừng lại, bốn bề một mảnh yên tĩnh ...
Chính ngay lúc này, điện thoại trong túi xách của Lâm Y, lúc này đang được Trương Tiểu Mạn cầm, chợt reo lên, trong không gian yên tĩnh này, tiếng chuông nghe đặc biệt lảnh lót, Lâm Y hơi sửng sốt sau đó cũng không để ý đến nó, Trương Tiểu Mạn vội cho tay vào túi xách, ấn phím ngắt cuộc gọi.
Nhưng cùng lúc đó điện thoại trong túi Lãnh Nghị cũng reo lên, ánh mắt của đám đông đều chuyển về phía Lãnh Nghị, hắn hơi chau mày, cầm lấy điện thoại ấn phím tắt sau đó thuận tay chuyển qua chế độ rung.
Ước nguyện xong, trong tiếng hô vang của mọi người, Lâm Y thổi nến rồi âm nhạc lại vang lên, đèn cũng được thắp sáng trở lại ... Người MC cầm lấy micro, lớn tiếng tuyên bố: 'Trước khi cắt bánh, Lãnh tiên sinh có món quà muốn tặng cho Lâm tiểu thư, xin mọi người yên lặng theo dõi xem món quà này là gì ...'
Âm nhạc lại ngưng, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Lãnh Nghị lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp tinh xảo, hắn nhẹ nhàng mở nắm hộp, bên trong hai chiếc nhẫn kim cương đang tỏa ánh sáng chói mắt, vừa nhìn đã biết là loại kim cương tinh khiết nhất.
Tim Lâm Y đập dồn, trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, Lãnh Nghị kéo tay Lâm Y, đem nhẫn đeo vào tay cô rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên má cô, giọng dịu dàng: 'Sinh nhật vui vẻ!'
'Nghị!' Lâm Y vong tình vòng tay qua cổ Lãnh Nghị, đặt lên môi hắn một nụ hôn, 'Cám ơn anh ...'
'Em còn chưa đeo giúp anh', người đàn ông mỉm cười, 'lúc anh đặt làm chiếc nhẫn cho em, đồng thời cũng đặt cho mình một chiếc ...
Trong tiếng reo hò của công chúng, Lâm Y dè dặt đeo chiếc nhẫn lên tay Lãnh Nghị ...
'Lãnh tiên sinh, anh làm vậy có thể xem như cầu hôn, hoặc là đính hôn không?' Có người hiếu kỳ hỏi.
'Có thể coi là vậy ...' Lãnh Nghị cười cười, trả lời nước đôi. Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, không tự chủ được nhìn về phía hắn, thấy trong mắt hắn là ý cười hết sức dịu dàng.
'Cắt bánh kem!' Người MC tiếp tục hô hào, Lãnh Nghị đứng sau lưng Lâm Y, một tay thân mật khoác lên eo cô, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hai tay cùng nắm một con dao nhỏ, cắt tượng trưng một nhát ...
Trong tiếng hoan hô cùng chúc mừng của mọi người, Tiểu Mạn lén lút đưa điện thoại cho Lâm Y, 'Lâm Y, điện thoại lại reo nữa, bạn có muốn nghe không?'
Có lẽ là trên thế giới này muôn sự đều như thế, vui quá sẽ hóa buồn ...
Lâm Y thoải mái đón lấy điện thoại nhưng khi nhìn dãy số đang nhấp nháy trên màn hình, mắt cô hơi tối lại, hàng mi dài khẽ rung lên, chậm rãi ấn phím nghe, rồi lẳng lặng lùi về sau một chút.
'Lâm tiểu thư, tôi không thể không báo cho cô một tin không vui ...' Đầu bên kia là tiếng cười và giọng nói đắc ý của Từ Giai, Lâm Y trầm mặc lắng nghe, sắc mặt cô phút chốc trở nên trắng bệch, trong đầu không ngừng vang lên những tiếng ong ong, những lời phía sau của Từ Giai nói cô nghe không nổi nữa. Lâm Y thẫn thờ buông điện thoại, linh hồn thoáng chốc như đã rời khỏi cơ thể.
'Lâm Y, bạn sao vậy?' Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn Lâm Y đột nhiên trở nên thất thần, vội vàng kéo kéo cánh tay cô.
Lâm Y lúc này mới bừng tỉnh, đôi mắt đen láy của cô đảo quanh một vòng đám đông tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Nghị, rốt cuộc cũng nhìn thấy hắn. Lãnh Nghị đang đứng nói gì đó với đám người của Trịnh Thiếu Bạch, Lâm Y không tự chủ được vội vàng cất bước đi như chạy về phía hắn. Chính ngay lúc này, cô nhìn thấy điện thoại của Lãnh Nghị sáng lên rồi hắn cầm lấy, đặt bên tai đón nghe ...
Lâm Y vội ngừng bước, đôi mắt đen láy cẩn thận theo dõi từng biểu cảm trên gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị, trong đáy mắt cô có thể thấy rõ sự hoang mang ...
Lãnh Nghị vẻ không thể tin được khàn giọng lặp lại một lần: 'Cái gì? Nói lại một lần nữa, nói lại lần nữa ...' Khi hắn một lần lại một lần nghe được cùng một câu trả lời, tay hắn khẽ run lên, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh ...
'Lãnh thiếu!' Lữ Thần là người đầu tiên phát hiện ra vẻ khác thường của Lãnh Nghị, hắn vội vàng vỗ vai Lãnh Nghị, giọng quan tâm: 'Sao vậy?'
'Lữ Thần, tôi lập tức phải về châu Âu một chuyến! Chuyện ở đây cậu giúp tôi lo liệu một chút!' Một lúc sau Lãnh Nghị mới lạnh giọng nói.
'Cái gì?' Lữ Thần kinh ngạc thốt lên, hắn nhìn Lãnh Nghị vẻ khó hiểu nhưng hắn không nói gì nữa mà xoay người tìm kiếm bóng dáng Lâm Y trong đám đông. Không cần phí nhiều công sức, Lãnh Nghị đã nhìn thấy Lâm Y đứng đó, mắt đang nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt cũng tái nhợt như hắn, Lãnh Nghị cũng không kịp hỏi vì sao, hắn vội đi đến bên cạnh, kéo tay cô đi sang một hướng khác.
'Y Y ...' Lãnh Nghị cắn môi, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt trước mặt mình nói, 'Anh phải lập tức trở về châu Âu một chuyến, tối nay anh không thể cùng em ... Anh đã dặn Lữ Thần giúp em lo liệu mọi việc ở đây ...'
Lâm Y run run cánh môi, thật lâu vẫn không nói được một lời, chỉ thất thần nhìn Lãnh Nghị, hắn vỗ nhẹ lên vai cô như trấn an rồi xoay người sải bước rời đi.
'Nghị ...' Nhìn thấy Lãnh Nghị đã đi xa, rốt cuộc Lâm Y bất chấp tất cả chạy đến, nắm lấy tay hắn, Lãnh Nghị ngừng bước, xoay người nhìn cô, hốc mắt cô gái lệ đã đoanh tròng, mọi người xung quanh cũng dần im lặng, kinh ngạc nhìn đôi tình nhân vừa nãy còn thắm thiết thân mật kia, sao chỉ phút chốc mà mặt người nào cũng tái nhợt như thế ...??
Cô gái mấp máy cánh môi, một lúc sau mới bật ra được một câu, giọng nói đầy vẻ nài xin: 'Đừng đi ... được không?'
Cả người Lãnh Nghị khẽ run lên, đáy mắt trào dâng một tình cảm phức tạp, hắn đi đến bên cạnh ôm lấy cô, thì thầm bên tai: 'Thực xin lỗi Y Y ... anh nhất định phải đi ... em đợi anh trở lại!' Sau đó hắn buông cô gái ra, quả quyết đi về phía cửa ...
Chỉ để lại cô gái lặng lẽ đứng đó, lệ đã rơi đầy mặt ...
Lâm Y tốn mất một ngày mới từ công ty môi giới địa ốc tìm được một căn nhà trọ diện tích khoảng sáu mươi mét vuông, một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, một bếp, cô lại tốn thêm một ngày nữa mới dọn dẹp sạch sẽ, thu dọn căn phòng ngăn nắp lại.
Sau đó Lâm Y trở lại biệt thự của Lãnh Nghị, nhặt nhạnh một ít quần áo, đặt chiếc nhẫn kim cương có giá trên trời kia cùng giấy tờ căn nhà mà Lãnh Nghị đã mua cho mẹ cô, Lâm Dung, ở thành phố G lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường trong phòng cô; giấy tờ căn nhà kia mẹ cô sớm đã gởi cho cô, muốn Lâm Y trả lại cho Lãnh Nghị nhưng Lãnh Nghị kiên trì muốn Lâm Y bảo quản vì vậy nó vẫn luôn ở chỗ cô ...
Ngày hôm nay tất cả cũng nên trở về vị trí cũ thôi ...
Lãnh Nghị xoay người đưa tay vào trong xe, từ trong xe một bàn tay nhỏ nhắn trong chiếc bao tay bằng ren trắng vươn ra, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Lãnh Nghị rồi Lâm Y trong chiếc váy dạ hội xinh đẹp màu trắng bước ra ...
Mái tóc dài của cô xõa tung trên bờ vai mảnh khảnh hơi lộ ra, xương quai xanh với những đường cong hoàn mỹ, làn da trắng như mỡ đọng, sóng lưng thẳng, chiếc eo thon được chiếc áo dạ hội khéo léo tôn lên trông càng thon thả, đuôi váy thật dài rũ trên mặt đất ...
Gương mặt kia trong sáng như trăng non mới hé, trên mặt mang theo ý cười thẹn thùng, thanh mát thoát tục như một nàng tiên trên trời không nhuốm chút khói bụi trần gian nào, nàng tiên đó đang khoác tay hoàng tử để hoàng tử dẫn nàng từng bước đi vào nhân gian ...
Cảnh tượng này ... đẹp đến khiến người ta choáng váng, đám đông lại một trận xôn xao, đèn flash lại không ngừng lóe lên làm sáng cả trời đêm ...
Bữa tiệc mừng sinh nhật tối này chừng như vượt xa sức tưởng tượng của Lâm Y, Lãnh Nghị bởi vì trong lòng có áy náy cho nên mới đặt hết tâm ý vào nó, mong được làm cho giai nhân vui vẻ, một mặt khác cũng là vì an ủi cô gái, muốn công khai thừa nhận vị trí của cô gái với toàn thành phố H, cho cô một liều thuốc an thần ...
Đột nhiên, trên nền trời đêm pháo hoa từng đóa từng đóa nở rộ, muôn màu muôn sắc pháo hoa vẽ trên nền trời đêm sáu chữ lớn: "Y Y, sinh nhật vui vẻ", sáu chữ này lưu lại trong không trung rất lâu, lập lòe sáng ...
Trong đám đông không ngừng vang lên từng tràng tiếng kêu kinh ngạc, Trương Tiểu Mạn đứng ở Lâm Y kích động đến không nói nên lời, giống như pháo hoa kia là đốt cho cô vậy, 'Lâm Y, bạn xem kìa, xem kìa ...'
Lâm Y chợt thu hồi tầm mắt, cô xoay sang nhìn người đàn ông tuấn mỹ đứng bên cạnh mình, vành mắt phiếm hồng, người đàn ông nhìn thấy vành mắt đã đỏ lên của cô, khóe môi câu lên một nụ cười dịu dàng: 'Y Y, em thích không?'
'Nghị ...' Giọng cô gái có chút nghẹn nào, 'Em thích lắm, cám ơn anh!'
Đang lúc nói chuyện thì một đợt pháo hoa khác đã bắn lên không trung, chớp mắt hóa thành vô số đóa hoa muôn màu rồi lả tả rơi xuống ...
Khi Lâm Y khoác tay Lãnh Nghị đi vào trong khách sạn, tất cả đèn chợt tối lại, nhạc khúc chúc mừng sinh nhật từ ban nhạc bên hông lễ đài du dương vang lên, có một nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh sinh nhật cao ngất ra, đốt lên những ngọn nến trên bánh, trong bóng tối những ngọn nến bừng lên những những vì sao sáng rồi tụ lại trong mắt Lâm Y ... tiếng vỗ tay cũng rào rạt vang lên.
'Y Y, ước nguyện đi!' Lãnh Nghị ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở cô gái đang hạnh phúc đến ngây người kia.
'Ân!' Lâm Y rốt cuộc cũng hoàn hồn, cô vội nhắm mắt lại cầu một điều ước, tiếng nhạc cũng ngừng lại, bốn bề một mảnh yên tĩnh ...
Chính ngay lúc này, điện thoại trong túi xách của Lâm Y, lúc này đang được Trương Tiểu Mạn cầm, chợt reo lên, trong không gian yên tĩnh này, tiếng chuông nghe đặc biệt lảnh lót, Lâm Y hơi sửng sốt sau đó cũng không để ý đến nó, Trương Tiểu Mạn vội cho tay vào túi xách, ấn phím ngắt cuộc gọi.
Nhưng cùng lúc đó điện thoại trong túi Lãnh Nghị cũng reo lên, ánh mắt của đám đông đều chuyển về phía Lãnh Nghị, hắn hơi chau mày, cầm lấy điện thoại ấn phím tắt sau đó thuận tay chuyển qua chế độ rung.
Ước nguyện xong, trong tiếng hô vang của mọi người, Lâm Y thổi nến rồi âm nhạc lại vang lên, đèn cũng được thắp sáng trở lại ... Người MC cầm lấy micro, lớn tiếng tuyên bố: 'Trước khi cắt bánh, Lãnh tiên sinh có món quà muốn tặng cho Lâm tiểu thư, xin mọi người yên lặng theo dõi xem món quà này là gì ...'
Âm nhạc lại ngưng, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Lãnh Nghị lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp tinh xảo, hắn nhẹ nhàng mở nắm hộp, bên trong hai chiếc nhẫn kim cương đang tỏa ánh sáng chói mắt, vừa nhìn đã biết là loại kim cương tinh khiết nhất.
Tim Lâm Y đập dồn, trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, Lãnh Nghị kéo tay Lâm Y, đem nhẫn đeo vào tay cô rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên má cô, giọng dịu dàng: 'Sinh nhật vui vẻ!'
'Nghị!' Lâm Y vong tình vòng tay qua cổ Lãnh Nghị, đặt lên môi hắn một nụ hôn, 'Cám ơn anh ...'
'Em còn chưa đeo giúp anh', người đàn ông mỉm cười, 'lúc anh đặt làm chiếc nhẫn cho em, đồng thời cũng đặt cho mình một chiếc ...
Trong tiếng reo hò của công chúng, Lâm Y dè dặt đeo chiếc nhẫn lên tay Lãnh Nghị ...
'Lãnh tiên sinh, anh làm vậy có thể xem như cầu hôn, hoặc là đính hôn không?' Có người hiếu kỳ hỏi.
'Có thể coi là vậy ...' Lãnh Nghị cười cười, trả lời nước đôi. Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, không tự chủ được nhìn về phía hắn, thấy trong mắt hắn là ý cười hết sức dịu dàng.
'Cắt bánh kem!' Người MC tiếp tục hô hào, Lãnh Nghị đứng sau lưng Lâm Y, một tay thân mật khoác lên eo cô, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hai tay cùng nắm một con dao nhỏ, cắt tượng trưng một nhát ...
Trong tiếng hoan hô cùng chúc mừng của mọi người, Tiểu Mạn lén lút đưa điện thoại cho Lâm Y, 'Lâm Y, điện thoại lại reo nữa, bạn có muốn nghe không?'
Có lẽ là trên thế giới này muôn sự đều như thế, vui quá sẽ hóa buồn ...
Lâm Y thoải mái đón lấy điện thoại nhưng khi nhìn dãy số đang nhấp nháy trên màn hình, mắt cô hơi tối lại, hàng mi dài khẽ rung lên, chậm rãi ấn phím nghe, rồi lẳng lặng lùi về sau một chút.
'Lâm tiểu thư, tôi không thể không báo cho cô một tin không vui ...' Đầu bên kia là tiếng cười và giọng nói đắc ý của Từ Giai, Lâm Y trầm mặc lắng nghe, sắc mặt cô phút chốc trở nên trắng bệch, trong đầu không ngừng vang lên những tiếng ong ong, những lời phía sau của Từ Giai nói cô nghe không nổi nữa. Lâm Y thẫn thờ buông điện thoại, linh hồn thoáng chốc như đã rời khỏi cơ thể.
'Lâm Y, bạn sao vậy?' Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn Lâm Y đột nhiên trở nên thất thần, vội vàng kéo kéo cánh tay cô.
Lâm Y lúc này mới bừng tỉnh, đôi mắt đen láy của cô đảo quanh một vòng đám đông tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Nghị, rốt cuộc cũng nhìn thấy hắn. Lãnh Nghị đang đứng nói gì đó với đám người của Trịnh Thiếu Bạch, Lâm Y không tự chủ được vội vàng cất bước đi như chạy về phía hắn. Chính ngay lúc này, cô nhìn thấy điện thoại của Lãnh Nghị sáng lên rồi hắn cầm lấy, đặt bên tai đón nghe ...
Lâm Y vội ngừng bước, đôi mắt đen láy cẩn thận theo dõi từng biểu cảm trên gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị, trong đáy mắt cô có thể thấy rõ sự hoang mang ...
Lãnh Nghị vẻ không thể tin được khàn giọng lặp lại một lần: 'Cái gì? Nói lại một lần nữa, nói lại lần nữa ...' Khi hắn một lần lại một lần nghe được cùng một câu trả lời, tay hắn khẽ run lên, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh ...
'Lãnh thiếu!' Lữ Thần là người đầu tiên phát hiện ra vẻ khác thường của Lãnh Nghị, hắn vội vàng vỗ vai Lãnh Nghị, giọng quan tâm: 'Sao vậy?'
'Lữ Thần, tôi lập tức phải về châu Âu một chuyến! Chuyện ở đây cậu giúp tôi lo liệu một chút!' Một lúc sau Lãnh Nghị mới lạnh giọng nói.
'Cái gì?' Lữ Thần kinh ngạc thốt lên, hắn nhìn Lãnh Nghị vẻ khó hiểu nhưng hắn không nói gì nữa mà xoay người tìm kiếm bóng dáng Lâm Y trong đám đông. Không cần phí nhiều công sức, Lãnh Nghị đã nhìn thấy Lâm Y đứng đó, mắt đang nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt cũng tái nhợt như hắn, Lãnh Nghị cũng không kịp hỏi vì sao, hắn vội đi đến bên cạnh, kéo tay cô đi sang một hướng khác.
'Y Y ...' Lãnh Nghị cắn môi, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt trước mặt mình nói, 'Anh phải lập tức trở về châu Âu một chuyến, tối nay anh không thể cùng em ... Anh đã dặn Lữ Thần giúp em lo liệu mọi việc ở đây ...'
Lâm Y run run cánh môi, thật lâu vẫn không nói được một lời, chỉ thất thần nhìn Lãnh Nghị, hắn vỗ nhẹ lên vai cô như trấn an rồi xoay người sải bước rời đi.
'Nghị ...' Nhìn thấy Lãnh Nghị đã đi xa, rốt cuộc Lâm Y bất chấp tất cả chạy đến, nắm lấy tay hắn, Lãnh Nghị ngừng bước, xoay người nhìn cô, hốc mắt cô gái lệ đã đoanh tròng, mọi người xung quanh cũng dần im lặng, kinh ngạc nhìn đôi tình nhân vừa nãy còn thắm thiết thân mật kia, sao chỉ phút chốc mà mặt người nào cũng tái nhợt như thế ...??
Cô gái mấp máy cánh môi, một lúc sau mới bật ra được một câu, giọng nói đầy vẻ nài xin: 'Đừng đi ... được không?'
Cả người Lãnh Nghị khẽ run lên, đáy mắt trào dâng một tình cảm phức tạp, hắn đi đến bên cạnh ôm lấy cô, thì thầm bên tai: 'Thực xin lỗi Y Y ... anh nhất định phải đi ... em đợi anh trở lại!' Sau đó hắn buông cô gái ra, quả quyết đi về phía cửa ...
Chỉ để lại cô gái lặng lẽ đứng đó, lệ đã rơi đầy mặt ...
Lâm Y tốn mất một ngày mới từ công ty môi giới địa ốc tìm được một căn nhà trọ diện tích khoảng sáu mươi mét vuông, một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, một bếp, cô lại tốn thêm một ngày nữa mới dọn dẹp sạch sẽ, thu dọn căn phòng ngăn nắp lại.
Sau đó Lâm Y trở lại biệt thự của Lãnh Nghị, nhặt nhạnh một ít quần áo, đặt chiếc nhẫn kim cương có giá trên trời kia cùng giấy tờ căn nhà mà Lãnh Nghị đã mua cho mẹ cô, Lâm Dung, ở thành phố G lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường trong phòng cô; giấy tờ căn nhà kia mẹ cô sớm đã gởi cho cô, muốn Lâm Y trả lại cho Lãnh Nghị nhưng Lãnh Nghị kiên trì muốn Lâm Y bảo quản vì vậy nó vẫn luôn ở chỗ cô ...
Ngày hôm nay tất cả cũng nên trở về vị trí cũ thôi ...
Tác giả :
Tinh Tử Khanh Khanh