Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 105: Cô gái trong lòng hắn (2)
Lãnh Nghị nhìn chằm chằm Lâm Y, chừng như muốn đem cô khảm vào cốt tủy của mình, căn phòng lại chìm vào im lặng, chỉ có tiếng mưa tí tách đập vào khung cửa sổ, thật lâu thật lâu, giọng trầm trầm của Lãnh Nghị mới vang lên, từng chữ từng chữ một, giọng hắn không lớn nhưng nghe rất rõ ràng: 'Bởi vì, anh thiếu người khác một lời hứa hẹn!'
Hàng mi dài của Lâm Y giật giật, cô mở to mắt nhìn Lãnh Nghị, trong đáy mắt hắn chừng như có một nỗi thê lương, lại như có một loại bất đắc dĩ, hoặc là một loại mờ mịt, Lâm Y mấp máy cánh môi khô rang, rốt cuộc bật ra mấy chữ: 'Lời hứa gì?'
'Cưới cô ấy làm vợ!' Giọng Lãnh Nghị thật đạm mạc.
Trái tim Lâm Y đập lỡ một nhịp, đầu bắt đầu vọng đến những tiếng ong ong, cô mím môi, nhìn Lãnh Nghị giọng nhỏ xíu: 'Cô ấy là ai? Họa Nhi?'
Lãnh Nghị không trả lời, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Y ... Lòng Lâm Y quặn đau, đáy mắt sự thất vọng và buồn bã cuồn cuộn như sóng triều, mũi cũng ê ẩm chua xót, cô chợt bật cười, tiếng cười có chút khổ sở: 'Vậy anh đi cưới cô ấy, để cô ấy giúp anh sinh con thôi ...'
Mắt Lãnh Nghị xao động dữ dội, Lâm Y thấy hắn cắn chặt khớp hàm, trên gương mặt tuấn mỹ như phủ một tầng mây đen, chừng như một trận cuồng phong sắp đến; Lâm Y dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lãnh Nghị vẫn không nói tiếng nào, thân hình cao lớn chợt đứng bật dậy, sải những bước dài về phía cửa, đầu không ngoảnh lại một lần ...
Lâm Y suy sụp đổ xuống giường, ánh mắt dại ra, quả nhiên, Họa Nhi kia vẫn luôn ở trong lòng Lãnh Nghị!
Lãnh Nghị tức giận đùng đùng trở về phòng ngủ của mình rồi hung hăng sập cửa lại, vết thương đó lại bị vạch ra, Lâm Y còn hung hăng rắc muối lên đó ...
Nhắm chặt mắt đứng trong bóng tối hồi lâu Lãnh Nghị mới dần bình tĩnh lại, mắt hắn vô tình nhìn về phía ngăn tủ kiếng kia ...
Đôi mắt đen thoáng xao động, một nỗi ấm áp dâng lên trong đáy lòng, Lãnh Nghị chậm rãi đi về phía ngăn tủ kiếng kia, mở ra, trong tủ, ở vị trí bắt mắt nhất đặt mô hình một cô gái nhỏ, làn váy trắng tinh khôi nhẹ tung bay ...
Lãnh Nghị duỗi tay, nhẹ nhàng lấy mô hình ra, tỉ mỉ nhìn nó, nhu tình trong đáy mắt chớp mắt dâng trào ... hắn cầm lấy mô hình trở lại sofa ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt mô hình lên bàn, lại cầm lên ly rượu bên cạnh ...
'Nghị, anh đã nói đời này anh chỉ cưới em một người, Lãnh phu nhân chỉ có thể là em, đúng không?' Giọng nói lảnh lót như chuông bạc của Hạ Tịch Họa lại vang lên bên tai Lãnh Nghị, hắn nhìn ngoài cửa sổ, đáy mắt một mảnh thâm trầm.
Năm Lãnh Nghị mười một tuổi cô đã cứu hắn, hắn liền ưng thuận lời hứa, lớn lên nhất định sẽ cưới cô làm vợ ... Sau này lớn lên, khi cô, một Hạ Tịch Họa xinh đẹp rạng ngời đứng trước mặt hắn, hắn làm sao cũng không tìm về được cảm giác năm đó ...
Một đêm tối định mệnh trước ngày đính hôn, Hạ Tịch Họa mặc chiếc váy trắng mà hắn thích nhất chạy ra khỏi nhà rồi bị xe tông phải thì hắn biết, đời này, "vợ", cái danh phận kia chỉ có thể là của cô --- là hắn nợ cô ...
Ba năm nay hắn gần như quên mất mùi vị của sự vui vẻ, cho dù là cô gái xinh đẹp quyến rũ đến mấy đối với hắn mà nói cũng chỉ là rơm rạ, nhiều nhất thì chỉ là ứng phó ngoài mặt, có lúc thậm chí ngay cả hứng thú ứng phó cũng không có ...
Cho đến hôm đó, khi hắn nhìn thấy Lâm Y làm động tác xoay người trên vũ đài, tóc dài xõa tung, váy trắng phiêu dật thì hắn đột nhiên phát hiện mình lại tìm về được bóng dáng nhỏ nhắn trong ký ức tuổi thơ của mình ...
Cõi lòng đã tịch mịch nhiều năm của hắn lần nữa lại mở ra, hắn bắt đầu không khống chế được muốn có cô, muốn lưu cô lại bên cạnh mình ...
Cũng không nói được vì sao cái cảm giác mà Lâm Y cho hắn cùng cảm giác của hắn về bóng dáng nhỏ nhắn trong nội tâm hắn lại giống nhau đến thế, chỉ cần có Lâm Y bên cạnh, lòng hắn liền sẽ không có lý do gì an tĩnh lại ... dù Lãnh Nghị biết rất rõ, Lâm Y không phải là Họa Nhi, Họa Nhi đã chết trong trận tai nạn xe cộ đêm đó --- là hắn hại cô! Đây là nỗi đau vĩnh viễn không thể phai mờ trong lòng hắn!
Vốn hắn tưởng rằng Lâm Y sẽ không để tâm đến một tờ giấy chứng nhận danh phận kia nhưng chuyện đến bây giờ đã không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn ... có lẽ là mình quá tàn nhẫn, tước đoạt giấc mộng áo cưới của một cô gái ... nhưng là hắn nợ một cô gái khác, hai tính mệnh, một lời hứa ...
Mày vẫn chau chặt, Lãnh Nghị cầm chiếc ly chân cao trên tay, ngửa cổ uống cạn ...
Ngày hôm sau là thứ bảy, bởi vì đêm qua uống nhiều, Lãnh Nghị thức dậy khá muộn, hắn mở mắt, bên cạnh vẫn như cũ trống không, một cảm giác mất mát lại ập đến, nhẹ day day huyệt thái dương còn đau, hắn xoay người ngồi dậy ...
Đóng cửa đi men theo hành lang rồi xuống lầu, lúc đi ngang phòng bên cạnh, bước chân của Lãnh Nghị không tự chủ được ngừng lại, cửa vẫn đóng chặt, Lãnh Nghị đưa tay, chần chừ một giây rồi quả đoán đẩy ra.
Cửa vừa đẩy liền mở nhưng bên trong không một bóng người, động tác của hắn lần nữa ngừng lại, sóng mắt thoáng xao động sau đó sải bước vào trong phòng, hắn nhìn quanh một vòng, chăn được gập chỉnh tề, tất cả đồ đạc vẫn ở nguyên chỗ cũ, mắt Lãnh Nghị lướt qua chiếc tủ quần áo, hắn chậm rãi đi qua, mở tủ ra, bên trong từng hàng y phục được treo chỉnh tề, Lãnh Nghị bất giác thở phào một hơi, đóng tủ lại rồi bước ra khỏi phòng, đi nhanh xuống lầu.
Trong phòng khách, Tương Mân và Lý Uyển đang ngồi nơi sofa nói chuyện gì đó, người hầu đứng bên cạnh nhìn thấy Lãnh Nghị bước xuống lầu, trên mặt hai người không hẹn mà cùng lộ ra ý cười, Tương Mân từ ái và đầy quan tâm hỏi: 'Nghị nhi, ngủ trễ như vậy ... không có gì không khỏe chứ?'
Trong trí nhớ của bà, Lãnh Nghị rất ít khi ngủ muộn ...
'Không đâu, bà nội, chỉ là tối qua ngủ hơi trễ thôi!' Lãnh Nghị nhàn nhạt trả lời, bước chân vẫn không ngừng lại mà đi thẳng về phòng ăn, Tương Mân và Lý Uyển không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng của Lãnh Nghị rời đi --- mấy ngày nay Lãnh Nghị và Lâm Y chiến tranh lạnh, sự buồn bực không vui của hắn hai người sớm đã nhìn thấy.
Nơi chiếc bàn ăn dài xa hoa, chỉ có hai người hầu, không thấy bóng dáng Lâm Y đâu; má Ngô nhìn thấy Lãnh Nghị vội đi đến dọn lên bữa sáng ... Mắt Lãnh Nghị thoáng ngừng lại rồi mới chậm rãi đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, mặt không chút biểu cảm.
Ăn qua loa bữa sáng rồi Lãnh Nghị lau tay, chuẩn bị rời đi, má Ngô vừa dọn dẹp bàn ăn vừa có vẻ tùy ý hỏi: 'Thiếu gia chỉ ăn ít vậy sao? Sáng hôm nay Lâm tiểu thư cũng chưa ăn sáng đã đi rồi!'
Động tác trên tay chợt dừng lại, ánh mắt Lãnh Nghị thâm trầm như đầm sâu không đáy, lát sau hắn mới trầm giọng nói: 'Cô ấy đi đâu vậy?'
'Không biết nữa, tôi kêu cô ấy ăn sáng, cô ấy nói không ăn, muốn đi ra ngoài dạo ...' Má Ngô lén lút nhìn sắc mặt âm trầm của Lãnh Nghị, tiếp tục nhỏ giọng nói: 'Tôi thấy sắc mặt Lâm tiểu thư không tốt lắm ... haizz, hai ngày trước cô ấy còn nói cuối tuần này muốn học nấu canh gà cho ngài uống ... hôm nay xem ra là không học rồi ...'
Sóng mắt Lãnh Nghị xao động dữ dội, hắn buông khăn ăn xuống, đứng dậy bước nhanh ra ngoài ...
Má Ngô nhìn theo bóng hắn rời đi, lúc này mới tiếp tục dọn bàn, bà thật không hiểu, hai ngày trước hai người còn thân mật như keo với sơn, thế nào mà có hai vị trưởng bối đến lại đột nhiên trở nên lạnh như băng thế này, chẳng lẽ đúng như người ta đồn đãi, con dâu nhà hào môn thật sự rất khó làm?
'Nghị nhi, qua đầy ngồi đi!' Tương Mân nhìn thấy Lãnh Nghị gương mặt lạnh mạc bước nhanh ra khỏi phòng ăn liền vẫy tay về phía hắn.
'Không ngồi đâu, con còn có chuyện phải làm, không cùng mọi người đâu!' Lãnh Nghị vừa nói vừa vội vã đi lên lầu, về phía phòng sách, đưa tay sập cửa lại rồi hắn lấy điện thoại trong túi ra, mở màn hình, ấn phím.
Lâm Y một người đi lang thang không có mục đích trên những con đường phồn hoa của thành phố, đi qua một công viên chủ đề, thấy mấy cặp đôi đang chụp ảnh cưới, mỗi một cô dâu đều xinh tươi trong chiếc áo cưới màu trắng, hạnh phúc đứng nép vào người chú rể ... Lâm Y không tự chủ được dừng bước, lặng lẽ đứng nhìn ...
Loáng thoáng nghe được trong túi có tiếng chuông điện thoại, Lâm Y vội lấy ra xem, là Lãnh Nghị! Sóng mắt cô thoáng xao động, do dự một lát rồi quyết định đón nghe.
'Y Y...' Đầu bên kia truyền đến giọng nói từ tính dễ nghe của Lãnh Nghị, 'Em đang ở đâu?'
'Em đang dạo phố ...' Cô nhỏ nhẹ nói.
'Trở về đi!' Giọng Lãnh Nghị mang theo chút sủng nịch, 'Hôm nay là cuối tuần, hai người chúng ta ra ngoài chơi!' Nghe thấy đầu bên kia không nói tiếng nào, Lãnh Nghị mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sau bàn sách, 'Đi gian nhà nhỏ trong rừng lần trước, chỗ mà em thích đó, được không?'
Ánh mắt Lâm Y quét qua cô dâu xinh đẹp ở bên kia, cô gái đang nhón chân đặt lên môi chú rể cao ráo một nụ hôn, gương mặt của cả hai, đều như đang say sưa trong hạnh phúc, trái tim Lâm Y chợt trống rỗng, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: 'Không đi đâu, anh ở nhà với bà nội và mẹ anh đi!'
'Y Y ...' Lãnh Nghị nhắm chặt mắt, tay day day huyệt thái dương, giọng có chút ũ rũ, '... đừng vậy mà ... Y Y, trở về đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng ...'
Đầu bên kia lại là một trận trầm mặc, sau đó giọng chán chường của cô mới lại vang lên: 'Em muộn một chút sẽ về...' Sau đó là tiếng "tút tút" của điện thoại bị ngắt, Lãnh Nghị chậm rãi buông điện thoại xuống, ngả người vào lưng ghế, đáy mắt đầy u ám ...
Lâm Y cất bước đi vào trong công viên...
Hàng mi dài của Lâm Y giật giật, cô mở to mắt nhìn Lãnh Nghị, trong đáy mắt hắn chừng như có một nỗi thê lương, lại như có một loại bất đắc dĩ, hoặc là một loại mờ mịt, Lâm Y mấp máy cánh môi khô rang, rốt cuộc bật ra mấy chữ: 'Lời hứa gì?'
'Cưới cô ấy làm vợ!' Giọng Lãnh Nghị thật đạm mạc.
Trái tim Lâm Y đập lỡ một nhịp, đầu bắt đầu vọng đến những tiếng ong ong, cô mím môi, nhìn Lãnh Nghị giọng nhỏ xíu: 'Cô ấy là ai? Họa Nhi?'
Lãnh Nghị không trả lời, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Y ... Lòng Lâm Y quặn đau, đáy mắt sự thất vọng và buồn bã cuồn cuộn như sóng triều, mũi cũng ê ẩm chua xót, cô chợt bật cười, tiếng cười có chút khổ sở: 'Vậy anh đi cưới cô ấy, để cô ấy giúp anh sinh con thôi ...'
Mắt Lãnh Nghị xao động dữ dội, Lâm Y thấy hắn cắn chặt khớp hàm, trên gương mặt tuấn mỹ như phủ một tầng mây đen, chừng như một trận cuồng phong sắp đến; Lâm Y dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lãnh Nghị vẫn không nói tiếng nào, thân hình cao lớn chợt đứng bật dậy, sải những bước dài về phía cửa, đầu không ngoảnh lại một lần ...
Lâm Y suy sụp đổ xuống giường, ánh mắt dại ra, quả nhiên, Họa Nhi kia vẫn luôn ở trong lòng Lãnh Nghị!
Lãnh Nghị tức giận đùng đùng trở về phòng ngủ của mình rồi hung hăng sập cửa lại, vết thương đó lại bị vạch ra, Lâm Y còn hung hăng rắc muối lên đó ...
Nhắm chặt mắt đứng trong bóng tối hồi lâu Lãnh Nghị mới dần bình tĩnh lại, mắt hắn vô tình nhìn về phía ngăn tủ kiếng kia ...
Đôi mắt đen thoáng xao động, một nỗi ấm áp dâng lên trong đáy lòng, Lãnh Nghị chậm rãi đi về phía ngăn tủ kiếng kia, mở ra, trong tủ, ở vị trí bắt mắt nhất đặt mô hình một cô gái nhỏ, làn váy trắng tinh khôi nhẹ tung bay ...
Lãnh Nghị duỗi tay, nhẹ nhàng lấy mô hình ra, tỉ mỉ nhìn nó, nhu tình trong đáy mắt chớp mắt dâng trào ... hắn cầm lấy mô hình trở lại sofa ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt mô hình lên bàn, lại cầm lên ly rượu bên cạnh ...
'Nghị, anh đã nói đời này anh chỉ cưới em một người, Lãnh phu nhân chỉ có thể là em, đúng không?' Giọng nói lảnh lót như chuông bạc của Hạ Tịch Họa lại vang lên bên tai Lãnh Nghị, hắn nhìn ngoài cửa sổ, đáy mắt một mảnh thâm trầm.
Năm Lãnh Nghị mười một tuổi cô đã cứu hắn, hắn liền ưng thuận lời hứa, lớn lên nhất định sẽ cưới cô làm vợ ... Sau này lớn lên, khi cô, một Hạ Tịch Họa xinh đẹp rạng ngời đứng trước mặt hắn, hắn làm sao cũng không tìm về được cảm giác năm đó ...
Một đêm tối định mệnh trước ngày đính hôn, Hạ Tịch Họa mặc chiếc váy trắng mà hắn thích nhất chạy ra khỏi nhà rồi bị xe tông phải thì hắn biết, đời này, "vợ", cái danh phận kia chỉ có thể là của cô --- là hắn nợ cô ...
Ba năm nay hắn gần như quên mất mùi vị của sự vui vẻ, cho dù là cô gái xinh đẹp quyến rũ đến mấy đối với hắn mà nói cũng chỉ là rơm rạ, nhiều nhất thì chỉ là ứng phó ngoài mặt, có lúc thậm chí ngay cả hứng thú ứng phó cũng không có ...
Cho đến hôm đó, khi hắn nhìn thấy Lâm Y làm động tác xoay người trên vũ đài, tóc dài xõa tung, váy trắng phiêu dật thì hắn đột nhiên phát hiện mình lại tìm về được bóng dáng nhỏ nhắn trong ký ức tuổi thơ của mình ...
Cõi lòng đã tịch mịch nhiều năm của hắn lần nữa lại mở ra, hắn bắt đầu không khống chế được muốn có cô, muốn lưu cô lại bên cạnh mình ...
Cũng không nói được vì sao cái cảm giác mà Lâm Y cho hắn cùng cảm giác của hắn về bóng dáng nhỏ nhắn trong nội tâm hắn lại giống nhau đến thế, chỉ cần có Lâm Y bên cạnh, lòng hắn liền sẽ không có lý do gì an tĩnh lại ... dù Lãnh Nghị biết rất rõ, Lâm Y không phải là Họa Nhi, Họa Nhi đã chết trong trận tai nạn xe cộ đêm đó --- là hắn hại cô! Đây là nỗi đau vĩnh viễn không thể phai mờ trong lòng hắn!
Vốn hắn tưởng rằng Lâm Y sẽ không để tâm đến một tờ giấy chứng nhận danh phận kia nhưng chuyện đến bây giờ đã không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn ... có lẽ là mình quá tàn nhẫn, tước đoạt giấc mộng áo cưới của một cô gái ... nhưng là hắn nợ một cô gái khác, hai tính mệnh, một lời hứa ...
Mày vẫn chau chặt, Lãnh Nghị cầm chiếc ly chân cao trên tay, ngửa cổ uống cạn ...
Ngày hôm sau là thứ bảy, bởi vì đêm qua uống nhiều, Lãnh Nghị thức dậy khá muộn, hắn mở mắt, bên cạnh vẫn như cũ trống không, một cảm giác mất mát lại ập đến, nhẹ day day huyệt thái dương còn đau, hắn xoay người ngồi dậy ...
Đóng cửa đi men theo hành lang rồi xuống lầu, lúc đi ngang phòng bên cạnh, bước chân của Lãnh Nghị không tự chủ được ngừng lại, cửa vẫn đóng chặt, Lãnh Nghị đưa tay, chần chừ một giây rồi quả đoán đẩy ra.
Cửa vừa đẩy liền mở nhưng bên trong không một bóng người, động tác của hắn lần nữa ngừng lại, sóng mắt thoáng xao động sau đó sải bước vào trong phòng, hắn nhìn quanh một vòng, chăn được gập chỉnh tề, tất cả đồ đạc vẫn ở nguyên chỗ cũ, mắt Lãnh Nghị lướt qua chiếc tủ quần áo, hắn chậm rãi đi qua, mở tủ ra, bên trong từng hàng y phục được treo chỉnh tề, Lãnh Nghị bất giác thở phào một hơi, đóng tủ lại rồi bước ra khỏi phòng, đi nhanh xuống lầu.
Trong phòng khách, Tương Mân và Lý Uyển đang ngồi nơi sofa nói chuyện gì đó, người hầu đứng bên cạnh nhìn thấy Lãnh Nghị bước xuống lầu, trên mặt hai người không hẹn mà cùng lộ ra ý cười, Tương Mân từ ái và đầy quan tâm hỏi: 'Nghị nhi, ngủ trễ như vậy ... không có gì không khỏe chứ?'
Trong trí nhớ của bà, Lãnh Nghị rất ít khi ngủ muộn ...
'Không đâu, bà nội, chỉ là tối qua ngủ hơi trễ thôi!' Lãnh Nghị nhàn nhạt trả lời, bước chân vẫn không ngừng lại mà đi thẳng về phòng ăn, Tương Mân và Lý Uyển không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng của Lãnh Nghị rời đi --- mấy ngày nay Lãnh Nghị và Lâm Y chiến tranh lạnh, sự buồn bực không vui của hắn hai người sớm đã nhìn thấy.
Nơi chiếc bàn ăn dài xa hoa, chỉ có hai người hầu, không thấy bóng dáng Lâm Y đâu; má Ngô nhìn thấy Lãnh Nghị vội đi đến dọn lên bữa sáng ... Mắt Lãnh Nghị thoáng ngừng lại rồi mới chậm rãi đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, mặt không chút biểu cảm.
Ăn qua loa bữa sáng rồi Lãnh Nghị lau tay, chuẩn bị rời đi, má Ngô vừa dọn dẹp bàn ăn vừa có vẻ tùy ý hỏi: 'Thiếu gia chỉ ăn ít vậy sao? Sáng hôm nay Lâm tiểu thư cũng chưa ăn sáng đã đi rồi!'
Động tác trên tay chợt dừng lại, ánh mắt Lãnh Nghị thâm trầm như đầm sâu không đáy, lát sau hắn mới trầm giọng nói: 'Cô ấy đi đâu vậy?'
'Không biết nữa, tôi kêu cô ấy ăn sáng, cô ấy nói không ăn, muốn đi ra ngoài dạo ...' Má Ngô lén lút nhìn sắc mặt âm trầm của Lãnh Nghị, tiếp tục nhỏ giọng nói: 'Tôi thấy sắc mặt Lâm tiểu thư không tốt lắm ... haizz, hai ngày trước cô ấy còn nói cuối tuần này muốn học nấu canh gà cho ngài uống ... hôm nay xem ra là không học rồi ...'
Sóng mắt Lãnh Nghị xao động dữ dội, hắn buông khăn ăn xuống, đứng dậy bước nhanh ra ngoài ...
Má Ngô nhìn theo bóng hắn rời đi, lúc này mới tiếp tục dọn bàn, bà thật không hiểu, hai ngày trước hai người còn thân mật như keo với sơn, thế nào mà có hai vị trưởng bối đến lại đột nhiên trở nên lạnh như băng thế này, chẳng lẽ đúng như người ta đồn đãi, con dâu nhà hào môn thật sự rất khó làm?
'Nghị nhi, qua đầy ngồi đi!' Tương Mân nhìn thấy Lãnh Nghị gương mặt lạnh mạc bước nhanh ra khỏi phòng ăn liền vẫy tay về phía hắn.
'Không ngồi đâu, con còn có chuyện phải làm, không cùng mọi người đâu!' Lãnh Nghị vừa nói vừa vội vã đi lên lầu, về phía phòng sách, đưa tay sập cửa lại rồi hắn lấy điện thoại trong túi ra, mở màn hình, ấn phím.
Lâm Y một người đi lang thang không có mục đích trên những con đường phồn hoa của thành phố, đi qua một công viên chủ đề, thấy mấy cặp đôi đang chụp ảnh cưới, mỗi một cô dâu đều xinh tươi trong chiếc áo cưới màu trắng, hạnh phúc đứng nép vào người chú rể ... Lâm Y không tự chủ được dừng bước, lặng lẽ đứng nhìn ...
Loáng thoáng nghe được trong túi có tiếng chuông điện thoại, Lâm Y vội lấy ra xem, là Lãnh Nghị! Sóng mắt cô thoáng xao động, do dự một lát rồi quyết định đón nghe.
'Y Y...' Đầu bên kia truyền đến giọng nói từ tính dễ nghe của Lãnh Nghị, 'Em đang ở đâu?'
'Em đang dạo phố ...' Cô nhỏ nhẹ nói.
'Trở về đi!' Giọng Lãnh Nghị mang theo chút sủng nịch, 'Hôm nay là cuối tuần, hai người chúng ta ra ngoài chơi!' Nghe thấy đầu bên kia không nói tiếng nào, Lãnh Nghị mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sau bàn sách, 'Đi gian nhà nhỏ trong rừng lần trước, chỗ mà em thích đó, được không?'
Ánh mắt Lâm Y quét qua cô dâu xinh đẹp ở bên kia, cô gái đang nhón chân đặt lên môi chú rể cao ráo một nụ hôn, gương mặt của cả hai, đều như đang say sưa trong hạnh phúc, trái tim Lâm Y chợt trống rỗng, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: 'Không đi đâu, anh ở nhà với bà nội và mẹ anh đi!'
'Y Y ...' Lãnh Nghị nhắm chặt mắt, tay day day huyệt thái dương, giọng có chút ũ rũ, '... đừng vậy mà ... Y Y, trở về đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng ...'
Đầu bên kia lại là một trận trầm mặc, sau đó giọng chán chường của cô mới lại vang lên: 'Em muộn một chút sẽ về...' Sau đó là tiếng "tút tút" của điện thoại bị ngắt, Lãnh Nghị chậm rãi buông điện thoại xuống, ngả người vào lưng ghế, đáy mắt đầy u ám ...
Lâm Y cất bước đi vào trong công viên...
Tác giả :
Tinh Tử Khanh Khanh